Harvath ở lại hiện trường cùng Rick Morrell cho đến khi một chiếc xe cứu thương xuất hiện. Mặc dù đặc vụ CIA này cứ khăng khăng anh ta hoàn toàn khoẻ, nhân viên y tế vẫn đeo cho anh chiếc vòng đệm cổ, đặt anh lên băng ca và đưa tới bệnh viện để chẩn đoán. Khi Morrell đi rồi, Harvath quay lại hồ.
Chiếc Polaris đậu dưới chân cầu tàu câu lạc bộ Abbey Springs, khi Todd Kirkland nhìn thấy Harvath bước lại chỗ các khách mời đang đứng, anh ta chắc mẩm anh tới tìm mình. Nhưng không phải. Anh cũng chẳng tới chỗ Meg. Thay vào đó anh nói ngắn gọn với hai đặc vụ có nhiệm vụ bảo vệ Meg sau đó cầm tay Jean Stevens và dẫn cô đi mất.
Sau khi quay về nhà lấy thêm áo và xe, Jean đưa Harvath đến khu nghỉ mát Abbey. Trong tư thế ướt sũng, anh bước thẳng qua những cái nhìn há hốc mồm của nhân viên quầy lễ tân để về phòng.
Anh gọi phi công và bảo họ sẵn sàng lên đường trong năm phút nữa, sau đó anh nhanh chóng thay đồ Jean Stevens đã đưa cho. Trên đường tới sân bay, Harvath thông báo cho Zucker bà Burdic rằng họ sẽ bay về thủ đô Washington. Hi vọng duy nhất của anh là kịp có mặt trước khi bố mẹ Tracy tháo các thiết bị hỗ trợ sự sống cho cô.
Lúc máy bay hạ cánh, trời đang đổ mưa. Qua cửa sổ chiếc tắc-xi đẫm nước, nhờ có ánh đèn trên đường phố, anh nhìn thấy những chiếc lá bắt đầu ngả màu. Mùa hè đã chính thức đi qua.
Y tá trực đêm của phòng Tracy, Lavena, là người đầu tiên nhận ra anh khi anh bước đến phòng chăm sóc đặc biệt. “Tôi đã cố gọi cho anh. Anh không nhận được tin nhắn của tôi à?” cô hỏi.
Harvath lắc đầu. “Tôi không mang điện thoại theo người trong mấy ngày qua. Tracy sao rồi?”.
Cô y tá nắm tay anh. “Bố mẹ cô ấy đã tháo ống thở cho cô ấy chiều nay rồi”.
Những cảm xúc nằm sâu thẳm trong trái tim anh ùa ra, anh quá mệt mỏi để có thể kiềm chế lại. Anh không thể tin nổi ông bà Bill và Barbara Hastings đã làm thế. Ít nhất họ cũng phải đợi cho đến khi anh quay về. Nước mắt lưng tròng nơi khoé mắt và anh cũng chẳng buồn che giấu.
“Cô ấy khoẻ”, y tá khẳng định, “cô ấy là một người lính cừ khôi”.
Harvath không hiểu cô đang nói gì. Anh quá kiệt sức. Anh nhìn cô một cách trống rỗng.
“Cô ấy vẫn còn sống”.
Harvath quay người bước nhanh ra khỏi phòng trực.
Lúc anh bước vào phòng Tracy, bố mẹ cô ngước lên nhìn từ chỗ họ đang ngồi. Không một ai biết phải nói gì. Không để ý đến họ, Harvath bước tới bên giường và nắm lấy tay Tracy. Anh siết chặt và nói “Anh đây, em yêu. Scot đây. Anh về rồi”.
Có cử động nhẹ, lúc đầu Harvath tưởng chừng anh đang mơ. Rồi cử động lặp lại. Rất yếu thôi, nhưng Tracy cũng siết lấy tay anh. Cô biết anh đang ngồi đó.
Lúc ấy, mọi cảm xúc chợt ùa về. anh vùi đầu vào mái tóc cô và cô lại siết nhẹ tay anh, anh bật khóc.
Harvath ở lại hiện trường cùng Rick Morrell cho đến khi một chiếc xe cứu thương xuất hiện. Mặc dù đặc vụ CIA này cứ khăng khăng anh ta hoàn toàn khoẻ, nhân viên y tế vẫn đeo cho anh chiếc vòng đệm cổ, đặt anh lên băng ca và đưa tới bệnh viện để chẩn đoán. Khi Morrell đi rồi, Harvath quay lại hồ.
Chiếc Polaris đậu dưới chân cầu tàu câu lạc bộ Abbey Springs, khi Todd Kirkland nhìn thấy Harvath bước lại chỗ các khách mời đang đứng, anh ta chắc mẩm anh tới tìm mình. Nhưng không phải. Anh cũng chẳng tới chỗ Meg. Thay vào đó anh nói ngắn gọn với hai đặc vụ có nhiệm vụ bảo vệ Meg sau đó cầm tay Jean Stevens và dẫn cô đi mất.
Sau khi quay về nhà lấy thêm áo và xe, Jean đưa Harvath đến khu nghỉ mát Abbey. Trong tư thế ướt sũng, anh bước thẳng qua những cái nhìn há hốc mồm của nhân viên quầy lễ tân để về phòng.
Anh gọi phi công và bảo họ sẵn sàng lên đường trong năm phút nữa, sau đó anh nhanh chóng thay đồ Jean Stevens đã đưa cho. Trên đường tới sân bay, Harvath thông báo cho Zucker bà Burdic rằng họ sẽ bay về thủ đô Washington. Hi vọng duy nhất của anh là kịp có mặt trước khi bố mẹ Tracy tháo các thiết bị hỗ trợ sự sống cho cô.
Lúc máy bay hạ cánh, trời đang đổ mưa. Qua cửa sổ chiếc tắc-xi đẫm nước, nhờ có ánh đèn trên đường phố, anh nhìn thấy những chiếc lá bắt đầu ngả màu. Mùa hè đã chính thức đi qua.
Y tá trực đêm của phòng Tracy, Lavena, là người đầu tiên nhận ra anh khi anh bước đến phòng chăm sóc đặc biệt. “Tôi đã cố gọi cho anh. Anh không nhận được tin nhắn của tôi à?” cô hỏi.
Harvath lắc đầu. “Tôi không mang điện thoại theo người trong mấy ngày qua. Tracy sao rồi?”.
Cô y tá nắm tay anh. “Bố mẹ cô ấy đã tháo ống thở cho cô ấy chiều nay rồi”.
Những cảm xúc nằm sâu thẳm trong trái tim anh ùa ra, anh quá mệt mỏi để có thể kiềm chế lại. Anh không thể tin nổi ông bà Bill và Barbara Hastings đã làm thế. Ít nhất họ cũng phải đợi cho đến khi anh quay về. Nước mắt lưng tròng nơi khoé mắt và anh cũng chẳng buồn che giấu.
“Cô ấy khoẻ”, y tá khẳng định, “cô ấy là một người lính cừ khôi”.
Harvath không hiểu cô đang nói gì. Anh quá kiệt sức. Anh nhìn cô một cách trống rỗng.
“Cô ấy vẫn còn sống”.
Harvath quay người bước nhanh ra khỏi phòng trực.
Lúc anh bước vào phòng Tracy, bố mẹ cô ngước lên nhìn từ chỗ họ đang ngồi. Không một ai biết phải nói gì. Không để ý đến họ, Harvath bước tới bên giường và nắm lấy tay Tracy. Anh siết chặt và nói “Anh đây, em yêu. Scot đây. Anh về rồi”.
Có cử động nhẹ, lúc đầu Harvath tưởng chừng anh đang mơ. Rồi cử động lặp lại. Rất yếu thôi, nhưng Tracy cũng siết lấy tay anh. Cô biết anh đang ngồi đó.
Lúc ấy, mọi cảm xúc chợt ùa về. anh vùi đầu vào mái tóc cô và cô lại siết nhẹ tay anh, anh bật khóc.