Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Không Khoan Nhượng

Chương 20

Tác giả: Brad Thor

MONTROSE, COLORADO

Harvath đến khu nghỉ mát đã vài tiếng đồng hồ rồi. Vì đã có đội ngũ nhân viên của Sargasso theo dõi phòng chát riêng để bám sát bất kỳ động tĩnh nào của gã Lùn, nên chủ nhà quyết định đưa Harvath đi ăn tối.

Tòa nhà chính của khu Núi Elk giống hệt một nhà nghỉ tráng lệ của những người đi săn từ thế kỷ XIX. Bộ ba ngồi bên ngoài, trên khoảnh đất gần một lò sưởi bằng đá ngoài trời nhìn ra hồ của khu nghỉ mát.

Nơi nào cũng hiển hiện thiên hướng của Finney. Khi một nhân viên lặng lẽ xuất hiện với một rổ củi, Finney giảng giải rằng họ sử dụng một số lượng chính xác gỗ óc chó, sồi, khuynh diệp và một lượng gỗ thông chính xác để có được hương thơm bốc lên.

Finey chú ý vào chi tiết một cách sắc sảo khi đến phần những món ăn của Núi Elk. Ông chẳng tốn chút ông sức nào để mang về đây người đầu bếp giỏi nhất nước. Ngừoi đàn ông này là một người khỏe manh, có năng khiếu nấu nướng, người đã khởi xướng ẩm thực của vừng núi Anpơ ở Mỹ và các giải thưởng như James Beard, Zagat và Wine Spectator thì nhiều hươn số lượng có thể treo trên các bức tường của khu nghỉ mát. Đó là lần đầu tiên kể từ khi Tracy bị bắn Harvath có thể ăn hết một bữa ăn.

Thậm chí, anh còn cho phép mình uống sau bữa ăn. Dù thích hay không anh biết rằng anh phải thư giãn. Trong trạng thái thế này, anh đã trói buộc mình quá và như vậy chẳng có gì tốt lành cho cả anh lẫn Tracy.

Sau khi đã dọn sạch bát đĩa, hai người phục vụ bàn xuất hiện bên Finney – một người cầm một chai B&B và ba cái cốc hẹp miệng, còn người kia mang theo một cái máy tạo ẩm được khắc tinh tế. Finney hướng dẫn hai người để mọi thứ trên bàn sau đó họ lặng lẽ biến mất.

“Anh có biết người đứng quầy bar tại câu lạc bộ 21 ở New York đã phát hiện ra cách này không?” Parker vừa mở cái nút chai vừa hỏi. “Rượu Benedictine và cô-nhắc. Nó đã trở nên phổ biến tới mức người Pháp bắt đầu trộn hai thứ đó vào đóng chai. Người đàn ông ấy chưa bao giờ được nhận một hào tiền sinh lời từ cách pha rượu này. Trời ạ. Tôi ghét người Pháp”.

Harvath mỉm cười. Nếu Ron Parker biết rõ anh, chắc anh đã phải che giấu sự thù ghét người Pháp như vậy. Parker thích nói rằng, họ là quân dội duy nhất trên thế giới có những người lính nách bị rám nắng.

Finney mời Harvath mốt điếu xì gà nhưung anh lắc đầu. Uống sau bữa tối là đủ rồi.

Khi Parker đưa cái cốc cho anh, Harvath đưa lên mũi và nhắm mắt lại như thể anh đang hít hà mùi thơm cay nồng của nó. Trong giấy lát, anh như quên bẵng nỗi lòng mình.

Vừa hớp ngụm rượu, anh vừa lắng nghe Finney và Parker bàn luận về những việc họ thường làm – tình hình thế giới, kế họach cải tạo khu nghỉ mát, Khu số Sáu và Sargasso, cũng như hành động với những người khách là phụ nữ của Núi Elk.

Harvath thấy dễ chịu khi lắng nghe câu chuyện giữa những người bạn cũ của anh. Tâm trí anh đang dồn hết vào Tracy. Anh rút chiếc điện thoại Black Berry ra khỏi bao và kiểm tra tín hiệu điện sóng. Khu đất này là nơi tốt nhất trong cả khu nghỉ mát để nhận tín hiệu điện thoại. Những anh chẳng thấy gì.

Finney hỏi anh xem anh có muốn dùng một trong những chiếc điện thoại không dây của khu nghỉ mát không và Harvath trả lời là có. Parker dùng bộ đàm yêu cầu nhân viên mang một chiếc điện thoại tới.

Harvath gọi về bệnh viện ở Washington và xin được nói chuyện với Laverna, y tá trực đêm của Tracy.

Khi nhận điện thoại cô ấy nói, “Tôi rất mừng là anh đã gọi Ngay lập tức, Harvath cảm thấy có chuyện xấu, anh cứng đờ người ra. “Sao? Có chuyện gì vậy? Tracy có ổn không?”.

“Tracy vẫn ổn, nhưng có một ông Gary Lawlor nào đó tìm anh. Ông ấy nói là có việc gấp. Tôi cố gọi vào số di động của anh, nhưng chỉ thấy hộp thư thoại”.

“Tôi biết”, Harvath trả lời. “Tôi đang ở vừng sóng rất kém. Ông Lawlor có nói việc gì gấp không?”

“Không. Ông ấy chỉ nói rằng nếu tôi có gặp anh hoặc thấy anh gọi điện thì phải bảo anh gọi ông ấy ngay”.

Harvath cảm ơn Lavarna và cho cô ta số điện thoại trực tiếp của Tim Finney ở khu nghỉ mát trước khi gác máy. Tiếp đó, anh gọi cho Gary.

“Bác Gary, cháu Scot đây. Có chuyện gì vậy?”

“Cháu ở chỗ quái nào vậy?” Lawlor hỏi. “Tôi cố liên lạc với cháu mấy tiếng đồng hồ rồi”.

“Cháu ở chỗ của Tim Finney ở Colorado”.

“Colorado? Sao cháu không báo với tôi rằng cháu ra khỏi thành phố?”.

“Thì đến phút chót mới biết”, Harvath nói. “Có chuyện gì ở đó vậy?”.

“Đừng biến tôi thành trò hề thế”, Lawlor trả lời. “Cháu đã khiến ông ta phải tham gia vào vụ điều tra xem ai bắn Tracy phải không? Cháu đang sử dụng đội quân Sargasso của ông ta. Cháu không nghe lời Tổng thống khi ông ấy đã nhấn mạnh rằng cháu phải đứng ngoài sự việc này”.

“Người của Finney làm là chính và cháu chỉ đến để kiểm tra xem thế nào. Chỉ một thời gian thôi. Có chuyện gì ở Washington vậy? Chắc phải quan trọng lắm bác mới để lại lời nhắn khẩn chỗ y tá của Tracy?”.

MONTROSE, COLORADO

Harvath đến khu nghỉ mát đã vài tiếng đồng hồ rồi. Vì đã có đội ngũ nhân viên của Sargasso theo dõi phòng chát riêng để bám sát bất kỳ động tĩnh nào của gã Lùn, nên chủ nhà quyết định đưa Harvath đi ăn tối.

Tòa nhà chính của khu Núi Elk giống hệt một nhà nghỉ tráng lệ của những người đi săn từ thế kỷ XIX. Bộ ba ngồi bên ngoài, trên khoảnh đất gần một lò sưởi bằng đá ngoài trời nhìn ra hồ của khu nghỉ mát.

Nơi nào cũng hiển hiện thiên hướng của Finney. Khi một nhân viên lặng lẽ xuất hiện với một rổ củi, Finney giảng giải rằng họ sử dụng một số lượng chính xác gỗ óc chó, sồi, khuynh diệp và một lượng gỗ thông chính xác để có được hương thơm bốc lên.

Finey chú ý vào chi tiết một cách sắc sảo khi đến phần những món ăn của Núi Elk. Ông chẳng tốn chút ông sức nào để mang về đây người đầu bếp giỏi nhất nước. Ngừoi đàn ông này là một người khỏe manh, có năng khiếu nấu nướng, người đã khởi xướng ẩm thực của vừng núi Anpơ ở Mỹ và các giải thưởng như James Beard, Zagat và Wine Spectator thì nhiều hươn số lượng có thể treo trên các bức tường của khu nghỉ mát. Đó là lần đầu tiên kể từ khi Tracy bị bắn Harvath có thể ăn hết một bữa ăn.

Thậm chí, anh còn cho phép mình uống sau bữa ăn. Dù thích hay không anh biết rằng anh phải thư giãn. Trong trạng thái thế này, anh đã trói buộc mình quá và như vậy chẳng có gì tốt lành cho cả anh lẫn Tracy.

Sau khi đã dọn sạch bát đĩa, hai người phục vụ bàn xuất hiện bên Finney – một người cầm một chai B&B và ba cái cốc hẹp miệng, còn người kia mang theo một cái máy tạo ẩm được khắc tinh tế. Finney hướng dẫn hai người để mọi thứ trên bàn sau đó họ lặng lẽ biến mất.

“Anh có biết người đứng quầy bar tại câu lạc bộ 21 ở New York đã phát hiện ra cách này không?” Parker vừa mở cái nút chai vừa hỏi. “Rượu Benedictine và cô-nhắc. Nó đã trở nên phổ biến tới mức người Pháp bắt đầu trộn hai thứ đó vào đóng chai. Người đàn ông ấy chưa bao giờ được nhận một hào tiền sinh lời từ cách pha rượu này. Trời ạ. Tôi ghét người Pháp”.

Harvath mỉm cười. Nếu Ron Parker biết rõ anh, chắc anh đã phải che giấu sự thù ghét người Pháp như vậy. Parker thích nói rằng, họ là quân dội duy nhất trên thế giới có những người lính nách bị rám nắng.

Finney mời Harvath mốt điếu xì gà nhưung anh lắc đầu. Uống sau bữa tối là đủ rồi.

Khi Parker đưa cái cốc cho anh, Harvath đưa lên mũi và nhắm mắt lại như thể anh đang hít hà mùi thơm cay nồng của nó. Trong giấy lát, anh như quên bẵng nỗi lòng mình.

Vừa hớp ngụm rượu, anh vừa lắng nghe Finney và Parker bàn luận về những việc họ thường làm – tình hình thế giới, kế họach cải tạo khu nghỉ mát, Khu số Sáu và Sargasso, cũng như hành động với những người khách là phụ nữ của Núi Elk.

Harvath thấy dễ chịu khi lắng nghe câu chuyện giữa những người bạn cũ của anh. Tâm trí anh đang dồn hết vào Tracy. Anh rút chiếc điện thoại Black Berry ra khỏi bao và kiểm tra tín hiệu điện sóng. Khu đất này là nơi tốt nhất trong cả khu nghỉ mát để nhận tín hiệu điện thoại. Những anh chẳng thấy gì.

Finney hỏi anh xem anh có muốn dùng một trong những chiếc điện thoại không dây của khu nghỉ mát không và Harvath trả lời là có. Parker dùng bộ đàm yêu cầu nhân viên mang một chiếc điện thoại tới.

Harvath gọi về bệnh viện ở Washington và xin được nói chuyện với Laverna, y tá trực đêm của Tracy.

Khi nhận điện thoại cô ấy nói, “Tôi rất mừng là anh đã gọi Ngay lập tức, Harvath cảm thấy có chuyện xấu, anh cứng đờ người ra. “Sao? Có chuyện gì vậy? Tracy có ổn không?”.

“Tracy vẫn ổn, nhưng có một ông Gary Lawlor nào đó tìm anh. Ông ấy nói là có việc gấp. Tôi cố gọi vào số di động của anh, nhưng chỉ thấy hộp thư thoại”.

“Tôi biết”, Harvath trả lời. “Tôi đang ở vừng sóng rất kém. Ông Lawlor có nói việc gì gấp không?”

“Không. Ông ấy chỉ nói rằng nếu tôi có gặp anh hoặc thấy anh gọi điện thì phải bảo anh gọi ông ấy ngay”.

Harvath cảm ơn Lavarna và cho cô ta số điện thoại trực tiếp của Tim Finney ở khu nghỉ mát trước khi gác máy. Tiếp đó, anh gọi cho Gary.

“Bác Gary, cháu Scot đây. Có chuyện gì vậy?”

“Cháu ở chỗ quái nào vậy?” Lawlor hỏi. “Tôi cố liên lạc với cháu mấy tiếng đồng hồ rồi”.

“Cháu ở chỗ của Tim Finney ở Colorado”.

“Colorado? Sao cháu không báo với tôi rằng cháu ra khỏi thành phố?”.

“Thì đến phút chót mới biết”, Harvath nói. “Có chuyện gì ở đó vậy?”.

“Đừng biến tôi thành trò hề thế”, Lawlor trả lời. “Cháu đã khiến ông ta phải tham gia vào vụ điều tra xem ai bắn Tracy phải không? Cháu đang sử dụng đội quân Sargasso của ông ta. Cháu không nghe lời Tổng thống khi ông ấy đã nhấn mạnh rằng cháu phải đứng ngoài sự việc này”.

“Người của Finney làm là chính và cháu chỉ đến để kiểm tra xem thế nào. Chỉ một thời gian thôi. Có chuyện gì ở Washington vậy? Chắc phải quan trọng lắm bác mới để lại lời nhắn khẩn chỗ y tá của Tracy?”.

Bình luận