Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Quỷ Hành Thiên Hạ

Quyển 7 – Chương 6: Sở hữu tiểu miêu thượng bối tử đô thị chiết dực đích thố đàn (mèo nhỏ kiếp trước đều là bình dấm chua)

Tác giả: Nhĩ Nhã
Chọn tập

Triển Chiêu sau khi được Bạch Ngọc Đường tự mình chỉ dạy, tập đi tập lại một chút, ít nhiều cũng có thể đàn được một khúc tạm coi là đầy đủ, dào dạt đắc ý.

Bạch Ngọc Đường nhìn thấy phía sau hắn có một cái đuôi mèo đang phe phẩy lúc ẩn lúc hiện, bộ dáng lúc này y hệt Ngũ Mệnh.

Bất quá Triển hộ vệ đang hào hứng, ba trảo hai trảo cảm thấy bản thân nắm được tinh túy đánh đàn, còn có hứng thú sáng tác một phen, vì thế bắt đầu ngẫu hứng đạn tấu.

Cái này, chỉ khổ mọi người phải nghe.

Tiểu Tứ tử nguyên bản ôm Ngũ Mệnh ngồi trên lưng Tiễn Tử, nghe Bạch Ngọc Đường đánh đàn như xuân phong (gió thổi mùa xuân), lúc này lại cảm thấy choáng váng, cuối cùng thật sự chịu không nổi, ôm tai bỏ chạy.

Bên ngoài, chén trà trong tay Bao Duyên đổ cả ra ngoài, Bàng Dục che tai sợ hãi than – Triển hộ vệ ra là cái âm si! (mù nhạc =)))) )

Bao Chửng cùng Ngô Lâm dù sao cũng đã cao tuổi, nghe loạn khúc này liền bị kích thích có chút tăng xông, hai người không hẹn mà cùng tìm một chỗ ngồi xuống thở dốc.

Công Tôn lén lút ngó vào viện tử, liếc Bạch Ngọc Đường một cái, ý là nói – nhĩ hảo trông coi con mèo nhà ngươi đi.

Nhưng Bạch Ngọc Đường lúc này chính là một tay tựa ghế, một tay nhẹ nhàng thưởng thức tóc Triển Chiêu, nhìn mèo nhỏ nhà mình đang đàn đến cao hứng, trên mặt lộ vẻ sung sướng.

Triển Chiêu đàn xong một khúc quay đầu hỏi Bạch Ngọc Đường: “Như thế nào?”

Bạch Ngọc Đường thực tự nhiên gật đầu, cũng không chút do dự khen ngợi: “Thần khúc, khó lường.”

Triển Chiêu được khen liền quyết định lại đến một khúc, vì thế Công Tôn cũng ôm lỗ tai chạy.

Trong sân chỉ còn Thạch Đầu đang phải làm cầm thai chịu khổ, bịt hai tai – cái này là chuyện gì ni.

Thời điểm chạng vạng bọn Triệu Phổ trở về, thấy Khai Phong phủ mọi người có chút ủ rũ, không biết là do bị ma âm quán nhĩ của Triển hộ vệ cấp cho.

Bàng Dục còn lôi kéo Tiểu Tứ tử nói nhỏ: “Triển hộ vệ lại có thêm độc môn tuyệt học a, thủ khúc này khó lường! Lên chiến trường bảo hắn đàn một khúc, lại thêm mấy vạn cung thủ, quân địch liền gục hết!”

Tiểu Tứ tử cũng gật đầu: “Thế nhưng Bạch Bạch vẫn có thể nghe nga, bất khả tư nghị.”

Ăn cơm chiều xong, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường chạy tới Ngũ cầm hội quán.

Tuy rằng Lâm Tuyền Phong này là bạn cũ của Bạch Ngọc Đường, nhưng dù sao cũng là người bên Hạ Chính, nói trắng ra vẫn là là địch nhân. Nếu hắn một mình hẹn Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu tự nhiên muốn đi theo, Triệu Phổ cũng phân phó vài ảnh vệ theo cùng.

Ảnh vệ đều mai phục ở nơi cách Ngũ cầm hội quán khá xa, còn Triển Chiêu khinh công có thể nói là tốt nhất trong số mọi người. Hắn thân nhẹ như yến, chân chạm đất cũng không tiếng động, bình thường hắn nếu muốn trốn, thì dù là Ân Hậu Thiên Tôn tìm cũng không thấy, bởi vậy qua mặt Lâm Tuyền Phong cũng xem như đủ.

Cái gọi là trước tiểu nhân sau quân tử, đương nhiên phải đề phòng Lâm Tuyền Phong có ám chiêu! Cho nên Triển Chiêu lặng lẽ mai phục trên nóc Ngũ cầm hội quán, một khi gió thổi cỏ lay (động tĩnh), tức khắc ra tay giúp Bạch Ngọc Đường, để tránh hắn chịu thiệt.

Ảnh vệ cũng sẵn sàng tùy thời hỗ trợ.

Bạch Ngọc Đường hướng Ngũ cầm hội quán đi, ban đêm trên đường vẫn là không thiếu người đi đường, mọi người phần lớn đều đang thảo luận chuyện Ngũ Mệnh tái xuất hiện cùng Thiên sư tróc quỷ. Có chút náo nhiệt, nhiều năm như vậy không thể rời thành đi lại, bị nhốt trong một trấn nhỏ tự sinh tự diệt, dân chúng Kim Quan Trấn đã sớm tới cực hạn nào đó. Có thể xem như đang lén lút rục rịch.

Ngũ cầm hội quán nằm trong một ngõ nhỏ gần chợ Kim Quan Trấn, kiến tạo thập phần lịch sự tao nhã, là một tiểu lâu hai tầng.

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu ở đầu ngõ tách ra, Triển Chiêu túm tóc Bạch Ngọc Đường: “Ngươi đả khởi tinh thần, không được uống trà hay rượu hắn đưa, túi hương Công Tôn cho có mang trên người không? Tỉnh ngủ chưa? Có chuyện gì kêu ta a!”

Bạch Ngọc Đường có chút buồn cười, chọc chọc hắn: “Ngươi mới đúng, bình tĩnh ổn định khí tức, đừng để lát nữa xù lông bại lộ hành tung.”

Triển Chiêu nheo mắt: “Ta làm gì phải xù lông? Trừ phi hắn đùa giỡn ngươi!”

Bạch Ngọc Đường nhìn trời, thấy Triển Chiêu tràn đầy ý chí chiến đấu, bộ dáng như là mèo muốn đi cào người, chỉ đành vỗ vỗ vai hắn: “Bình tĩnh a, bằng không không hỏi được gì đâu.”

Triển Chiêu nhíu mày – kia còn phải xem tình hình!

Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng vén tóc Triển Chiêu ra sau tai, nghiêng qua, trên tóc mai hôn một cái, Triển Chiêu khóe miệng khẽ lên, sờ sờ má hắn, cười tủm tỉm.

Xa xa Tử ảnh che mặt: “Hai người này tùy thời tùy chỗ a… So với Vương gia còn đáng sợ hơn!” (nha~ Tử ảnh hảo khả ái)

Giả ảnh thở dài.

Bạch Ngọc Đường cảm thấy mỹ mãn đi vào ngõ nhỏ, một người ở trên một người ở dưới, còn vừa đi vừa nói chuyện, phía sau Tử ảnh Giả ảnh nhìn đều có chút kinh hồn táng đảm, Triển hộ vệ cứ thế mà nhàn nhã đi trên tường, đừng rơi xuống a.

Đến cửa Ngũ cầm hội quán, chợt nghe từ bên trong loáng thoáng có tiếng đàn êm tai truyền ra, Triển Chiêu nghe xong, âm thầm hừ hừ một tiếng, lão tử cũng biết!

Bạch Ngọc Đường thấy hắn như vậy nhịn cười, nâng tay ở trên cửa gõ vài cái.

Rất nhanh, một lão nhân mở cửa.

Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn lão nhân kia, hỏi: “Lâm Tuyền Phong đâu?”

Lão nhân tựa hồ vừa điếc vừa câm, chỉ chỉ tiểu lâu trong viện.

Tiếng đàn chính là từ đó truyền ra, Bạch Ngọc Đường đi vào tiểu viện… Dư quang thoáng nhìn thấy Triển Chiêu đang ngồi xổm trên đầu tường như mèo, trong lòng cũng là âm thầm kinh hãi. Khinh công của Triển Chiêu thật sự là không ai nắm bắt được, hơn nữa thời điểm hắn di chuyển đi đứng, động tác thập phần giống mèo, có khi nào này cũng là tinh tuý trong khinh công của hắn? Bạch Ngọc Đường nhớ năm đó Thiên Tôn dạy hắn khinh công, thường bảo hắn bắt chước mèo đi đường. Chỉ tiếc Bạch Ngũ gia tâm cao khí ngạo, cảm thấy chính mình sinh ra là để khi dễ mèo, mà không phải bắt chước nó, vì thế không học được chiêu này. (từ nhỏ Ngũ gia đã thix vờn mèo rồi ah, Miêu Miêu hảo đáng thương)

Trên một nóc nhà khá xa Ngũ cầm hội quán, vì tránh cho lại bị phát hiện Giả ảnh Tử ảnh ngồi xổm cầm trong tay kính viễn vọng theo dõi tiểu lâu.

Cửa sổ bốn phía đều được mở ra, cạnh bàn lầu hai có một công tử mặc một y phục màu tím đang ngồi đánh đàn. Hai người trước đó đã gặp qua – là Lâm Tuyền Phong.

“Ân…” Giả ảnh bỗng nhiên nâng cằm suy nghĩ, tựa hồ có chút đăm chiêu.

Tử ảnh khó hiểu hỏi hắn: “Giả thông minh, ngươi lại nghĩ ra cái gì ?”

Giả ảnh bật cười nói một câu: “Lâm Tuyền Phong này kỳ quái a.”

“Làm sao?”

“Ngươi xem thiết kế tiểu lâu và bài trí trong sân.”

Tử ảnh nhìn trái nhìn phải, khẽ nhíu mày: “Không phải chứ? Có chút giống bải trí trên Hãm Không Đảo a, còn cây bạch đào trong sân cũng cùng loại với cây trong viện của Bạch Ngọc Đường.”

Giả ảnh nhíu mày, chỉ chỉ chiêu bài: “Ngươi nhìn a, Ngũ cầm hội quán. Trên đời này cái gì cầm không được, như thế nào phải là ngũ cầm.” Nói xong, xuất ra đao để trước mặt.

“Để làm chi?” Tử ảnh khó hiểu: “Nguyên soái không phải đã nói sao, không được đả thảo kinh xà.”

“Thôi đi, ta còn nhìn ra Triển Chiêu sao có thể nhìn không ra?” Giả ảnh bĩu môi: “Triển Chiêu đừng nhìn ngày thường nguội như nước lã, nhưng nếu bị khiêu khích ngay mặt chắc chắn sẽ xù lông!”

Tử ảnh bỗng nhiên cười hì hì, vẻ mặt “Có trò hay để xem”. Nói thật, Giả ảnh cũng có chút chờ mong, nhìn thử Triển Chiêu ghen là như thế nào. Mặt khác… hắn cũng có chút buồn bực, Bạch Ngọc Đường tuy rằng bộ dáng xinh đẹp thật, nhưng lấy tính cách của hắn người bình thường hẳn là ăn không tiêu mới phải? Có lẽ chỉ là hiểu lầm, cứ cảm thấy Lâm Tuyền Phong đa mưu túc trí, nói không chừng có tính toán gì đó.

Giả ảnh nhìn cảnh trí trong viện thấy quen mắt, Triển Chiêu lại là càng nhìn càng cảm thấy quen thuộc!

Hắn ở Hãm Không Đảo ra ra vào vào, viện tử của Bạch Ngọc Đường, cũng là của hắn, đã sớm thuộc nằm lòng.

Bài trí trừ bỏ cây đào trắng còn có bồn hoa cùng với tảng đá điêu khắc kia, đều là được Bạch Ngọc Đường tự chọn. Lại nhìn tiểu lâu, Triển Chiêu trong đầu liền khó chịu, thiết kể của tiểu lâu cùng con người Bạch Ngọc Đường hợp nhau một cách kì lạ, cũng rất xứng với cái tên “Ngũ cầm”.

Triển hộ vệ bĩu môi – chuột trêu hoa ghẹo nguyệt!

Bạch Ngọc Đường lại thật ra không để ý, hắn về chuyện này có hơi trì độn, hơn nữa một lòng đều ở trên người con mèo nào đó, đối mấy thứ khác hắn dĩ nhiên là làm như không thấy. Chỉ là lỗ tai có chút nóng, Triển Chiêu không phải là đang toái toái niệm niệm (lầm bầm lầu bầu) cái gì đó chứ? Bạch Ngọc Đường tâm nói, con mèo này không biết lại như thế nào phát giận không đúng lúc, tuy rằng không có tiếng, nhưng hơi thở có chút khác thường, chính mình có thể phát giác, phỏng chừng cặp lỗ tai cực lớn của Lâm Tuyền Phong cũng có thể nghe ra môn đạo.

Bạch Ngọc Đường đi đến trước cửa lại liếc nhìn đầu tường một cái, Triển Chiêu đã “Sưu” một tiếng không ảnh.

Theo tiếng đàn đi lên lầu hai, Bạch Ngọc Đường nhìn thấy cửa phòng mở, hồi lâu mới thấy Lâm Tuyền Phong đè lại cầm huyền kết thúc một khúc, ngẩng đầu nhìn Bạch Ngọc Đườngđi đến trước cửa.

Lâm Tuyền Phong trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, không chút giả tạo cũng không phải làm ra vẻ, đứng lên: “Lâu rồi không gặp.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, bước vào phòng.

Lâm Tuyền Phong tựa như một lão bằng hữa, đi qua một bên châm trà.

Triển Chiêu ngồi xổm tên đầu tường cố ý liếc nhìn một cái xem Lâm Tuyền Phong diện mạo như thế nào, sau khi nhìn, tâm tình Triển hộ vệ lại không thoải mái thêm vài phần – bộ dạng cũng không tệ lắm.

Lâm Tuyền Phong là huynh đệ kết bái của Lô Phương, tuổi tác so với Bạch Ngọc Đường lớn vài tuổi. Thoạt nhìn thập phần nho nhã, người cũng như là thanh cao lãnh ngạo, loại người này tựa hồ không thích nói chuyện.

Triển Chiêu xem xong, xoay người, tựa trên nóc nhà nín thở ngưng thần, vừa nhìn trời sao trên đỉnh đầu, vừa nghe động tĩnh phía dưới.

“Nguyên lai Bao đại nhân đã đến, so với tưởng tượng của ta còn nhanh hơn.” Lâm Tuyền Phong thấp giọng nói: “Xem ra lần này hoàng đế Đại Tống dùng kế dương đông kích tây, phỏng chừng vài ngày nữa sẽ phái khâm sai đi tuần, đến lúc đó nhất định thanh thế rất lớn, hảo thuận tiện cho bên này tra xét.”

Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày nhìn Lâm Tuyền Phong.

Triển Chiêu cũng nhíu mày – Lâm Tuyền Phong quả nhiên đa mưu túc trí, kế hoạch của bọn họ đều bị hắn đoán được.

“Hạ Chính căn cơ vững chắc, muốn lật đổ hắn cũng không dễ dàng.” Lâm Tuyền Phong đem trà đến trước mặt Bạch Ngọc Đường, thỉnh hắn nhập tọa.

Ngồi xuống đối diện, Lâm Tuyền Phong bắt đầu cẩn thận đánh giá Bạch Ngọc Đường: “Khí sắc không tệ a, tân hôn rất vui?”

Khi nói chuyện mang theo vài phần giống như nói đùa lại giống như trêu ghẹo, Bạch Ngọc Đường cười: “Rất tốt.”

Trên nóc nhà, Triển Chiêu bĩu môi – chuột chết! Lại nghĩ tới mấy chuyện tân hôn này nọ, Triển hộ vệ nhịn không được nhếch môi, là rất tốt!

Lâm Tuyền Phong lắc đầu: “Ngươi vẫn là bộ dáng lão nhân, đại ca đại tẩu đều hảo?”

“Đều tốt lắm, Lô Trân đã biết đi, có rảnh ngươi đến đảo làm khách đi, đại ca thập phần nhớ ngươi.” Bạch Ngọc Đường thấp giọng nói xong, trong lòng đánh giá, Lâm Tuyền phong vì cái gì đi theo Hạ Chính?

“Thật không.” Lâm Tuyền Phong cũng cười: “Lúc đại ca tổ chức tiệc mừng nhi tử ta cũng nghe nói, nhưng còn có việc trong người nên vẫn chưa có dịp đi nhìn đứa cháu kia.”

Triển Chiêu ở trên nóc nhà có chút bực mình, tâm nói các ngươi mau nói chính đề a, cô nam quả nam lại đi ở trong một cái phòng bàn việc nhà? Muốn nhìn Lô Trân thì cứ đi Hãm Không Đảo không phải được rồi sao? Lại nhớ tới Lô Trân, tiểu gia hỏa kia mập mạp, khoẻ mạnh kháu khỉnh rất thú vị.

Tử ảnh cầm kính viễn vọng, hỏi Giả ảnh: “Hình như không có bẫy a?”

Giả ảnh cũng gật đầu đồng ý.

“Ngươi cùng Hạ Chính có quan hệ gì?” Bạch Ngọc Đường đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp hỏi .

Lâm Tuyền Phong cười cười: “Cha ta là bằng hữu của hắn, năm đó giao tình sâu đậm. Thời điềm cha ta mất, hắn chiếu cố ta cùng ta nương, xem như đối ta có ân.”

Bạch Ngọc Đường nhíu mày, biết sự tình không ổn – nếu vì tiền tài công danh thì dễ nói rồi, nhưng lại là chuyện ân huệ, đối người giang hồ mà nói thì không thể giải quyết rõ ràng được.

Lâm Tuyền Phong đứng lên, thở dài: “Hạ Chính người này rất có tài, ngươi nói hắn ăn hối lộ làm trái pháp luật cũng được, tâm thuật bất chính cũng thế, nhưng hắn xác thực rất thông minh, hơn nữa người này dã tâm rất lớn tâm ngoan thủ lạt, các ngươi muốn tra hắn cũng phải tốn nhiều chút công phu.”

Bạch Ngọc Đường giương mắt nhìn hắn: “Ngươi cũng biết hắn đã làm qua bao nhiêu chuyện xấu sao? Giúp đỡ hắn chính là trợ Trụ vi ngược.”

Lâm Tuyền Phong cười cười: “Ta cũng không phải giúp đỡ hắn, hắn đối ta có ân, ta bất quá là báo ân thôi, chuyện hắn làm ta không tán thành, nhưng cũng không thể cự tuyệt. Năm đó Từ Nguyên cầu Tào Tháo cho phép ra ngoài làm việc, mới tránh được một kiếp Xích Bích, ta bất quá cũng học theo tiền nhân, tránh Thành đô phủ xa một chút, mắt không thấy tâm không phiền. Nếu không lúc hắn thật sự gây hoạ, ta mà ở gần đó cũng phải khó xử một trận, nói không chừng còn muốn làm trái lương tâm đi cứu hắn.”

Bạch Ngọc Đường hiểu được, nói như vậy, Lâm Tuyền Phong là thân bất do kỷ, nhưng cũng sẽ không hỗ trợ Hạ Chính.

Triển Chiêu ở trên nóc nhà nghe được rõ ràng, lý do tạm xem như đầy đủ, nhưng không biết là thật là giả.

“Vậy ngươi hôm nay hẹn ta tới làm cái gì?” Bạch ngọc đường hỏi.

“Đánh đàn a.” Lâm Tuyền Phong mỉm cười nói.

Triển Chiêu mí mắt nháy nháy, vội đè lại – Lâm Tuyền Phong này cố ý đem chữ “Cầm” nói nghe là lạ, nghe giống như “Đàm tình”. (ta nữa chữ Trung bẻ đôi cũng ko bik nên ko giải thix được. tạ lỗi)

Triển Chiêu nghĩ đến đây có chút thượng hoả, nhưng nghĩ lại nghĩ, cảm thấy chính mình hẳn là nên nén giận, nói không chừng chỉ là đa tâm?!

Vì thế, hắn nẳm trên nóc nhà, trong đầu bỗng nhiên xuất hiện hình ảnh Tiểu Tứ tử đang túm a túm tay áo phải của hắn nghiêm túc nói: “Miêu Miêu, khẳng định là ngươi nghĩ nhiều! Chắc chắn là hiểu lầm! Bình tĩnh.”

Triển Chiêu lắc đầu mới áp chế được một chút, hít sâu.

Bạch Ngọc Đường nhíu mày, hắn không nghe ra điểm khác lạ, chỉ biết Lâm Tuyền Phong đang nói đùa, tiếp tục hỏi thẳng: “Ngươi sẽ không nhúng tay việc này?”

Lâm Tuyền Phong cười cười, lắc đầu: “Sẽ không, chỉ là biết các ngươi nhất định muốn tấn công Đoàn gia trại. Vì để trấn an Hạ Chính, gần Đoàn gia trại ta có chuẩn bị vài cơ quan, sợ các ngươi đạp phải.”

Nói xong, hắn xuất ra một bản vẽ giao cho Bạch Ngọc Đường: “Ngươi nhìn một cái hẳn là sẽ biết.”

Bạch Ngọc Đường tiếp lấy, mở ra xem, nhíu mày… lại nói tiếp, bọn Triệu Phổ không vội vã đánh lên núi là rất đúng, cơ quan này bố trí quả thực thiên y vô phùng (chặt chẽ không kẽ hở), nếu không có bản vẽ này, thật sự có khả năng toàn quân sẽ bị diệt ngay sườn núi.

Bạch Ngọc Đường nhíu mày nhìn Lâm Tuyền Phong: “Ngươi cứ như vậy phản bội Hạ Chính? Hắn không phải đối ngươi có ân sao?”

Lâm Tuyền Phong cười một tiếng: “Dù sao cũng là chuyện xưa rồi, huống chi là vì giúp ngươi, ta cũng không muốn cùng ngươi là địch.”

Trên nóc nhà, Triển hộ vệ ngực càng khó chịu. Bên trái lại bỗng nhiên xuất hiện một Tiểu Tứ tử, vẻ mặt khó chịu, chu mỏ túm lấy tay áo hắn: “Miêu Miêu, cái kia tên đối Bạch Bạch có ý xấu!”

Triển Chiêu liền cảm thấy dây thần kinh vừa căng vừa đau, trong đầu mắng – chuột chết! Hái hoa ngắt cỏ.

Bạch Ngọc Đường ở trong phòng cảm giác được Triển Chiêu trên nóc nhà đang cáu kỉnh, nhưng khinh công của hắn rất hảo một chút tiếng vang cũng không có, cảm giác này lại càng quỷ dị, giống như có ma.

Xa xa, Giả ảnh cầm kính viễn vọng nhìn trong tiểu lâu, Tử ảnh lại cầm kính xem biểu tình trên mặt Triển Chiêu, còn thân thủ lay lay Giả ảnh: “Giả thông minh, ngươi xem biểu tình trên mặt Triển Chiêu rất thú vị a!”

Thu bản vẽ, Bạch Ngọc Đường tính toán muốn hỏi thêm gì đó.

Lâm Tuyền Phong lại giánh trước mở miệng: “Đoạn Đại Sơn là một kẻ ngu ngốc, không dùng được, Hạ Chính không biết ta cùng Lô đại ca có giao tình nên mới yên tâm để ta tới trông coi đại môn. Dù sao thì nếu muốn bình yên thông qua ta mà không làm ra động tĩnh kinh động Thành đô phủ, cơ hồ không có khả năng.” Nói xong, lấy ra thứ gì đó: “Đúng rồi, này cho ngươi.”

Bạch Ngọc Đường tiếp lấy thứ Lâm Tuyền Phong đưa qua, là một khối ngọc bài.

“Tong phủ của Hạ Chính kiến tạo tương tự hoàng cung, hắn nay là chư hầu một phương, cùng Thổ Phiên liên hệ rất chặt chẽ, các ngươi muốn ra vào phủ đệ của hắn tra tìm manh mối, dùng thứ này tiện hơn.”

Bạch Ngọc Đường cầm lệnh bài có chút khó hiểu: “Ngươi giúp đỡ chúng ta đối phó Hạ Chính không sợ người khác nói ngươi bội bạc? Thực ra ngươi không cần làm nhiều như vậy, không trợ trụ vi ngược cũng đã đủ rồi.”

Triển Chiêu cũng bĩu môi – nhất định có âm mưu!

Lâm Tuyền Phong vẫn là cười: “Không phải giúp các ngươi, là giúp ngươi.”

Triển Chiêu liền cảm giác một trái một phải hai Tiểu Tứ tử đang dùng sức kéo hắn.

Một nói: “Miêu Miêu nhẫn nại a! Không cần để ý, hắn nói cái gì mặc hắn, đại cục làm trọng cẩn thận bị phát hiện.”

Một cái khác lại nói: “Miêu Miêu, như vậy ngươi cũng có thể nhẫn a? Người nọ đối Bạch Bạch có ý đồ nga!”

Đối diện Tử ảnh cùng Giả ảnh đã sớm không nhớ rõ nhìn tình huống bên Bạch Ngọc Đường, đều quay sang nhìn Triển Chiêu.

Bạch Ngọc Đường ở trong phòng cũng cảm giác được Triển Chiêu ở trên nóc nhà không biết đang làm cái gì đó, Lâm Tuyền Phong ngẩng đầu nhìn, Bạch Ngọc Đường có chút xấu hổ.

Chợt nghe Lâm Tuyền Phong cười một tiếng, nghiêng người qua: “Còn có, chuyện vẫn luôn muốn nói với ngươi…” Nói xong, thấp giọng ở bên tai Bạch Ngọc Đường nói một câu.

Triển Chiêu nghe không rõ, bất quá hắn đã xù lông – tai cứ ong ong, mụ nội nó! Bên trái thanh âm Tiểu Tứ tử bảo hắn đi đánh người càng lúc càng lớn, bên phải Tiểu Tứ tử khuyên hắn đừng xúc động lại càng ngày càng nhỏ.

Triển Chiêu đang hoang mang, chợt nghe Lâm Tuyền Phong bỗng nhiên cười ha ha: “Mèo nhà ngươi dưỡng thật đúng là hiếm có, thú vị.”

Bạch Ngọc Đường thở dài.

Lâm Tuyền Phong ngồi xuống: “Tẩu tử cũng nhớ ngươi lắm, có rảnh đến thăm ta ở Tấn Thành một chút, tốt nhất là có thể mời cả bọn đại ca cùng đến, nhi tử ta còn muốn nhờ ngươi dạy võ công.”

Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng gật đầu.

Trên nóc nhà Triển Chiêu thiếu chút nữa té xuống, trái phải nhìn xem, hai cái Tiểu Tứ tử ồn àothấy sắp gặp rắc rối đều đã nhanh chân bỏ chạy.

Xa xa Tử ảnh cùng Giả ảnh hai mặt nhìn nhau – Triển Chiêu sao vậy? Đột nhiên xìu xuống? Vừa mới khí thế muốn phân tranh cao thấp rất kịch liệt mà?

Cầm bản vẽ cáo từ Lâm Tuyền Phong, Bạch Ngọc Đường ở góc đường thấy được Triển Chiêu vẻ mặt ngượng ngùng, đi tới nhìn hắn cười.

Bạch Ngọc Đường nhịn không được nắm cằm Triển Chiêu lay a lay: “Ngươi này con mèo ngốc.”

Triển Chiêu nhăn mặt nhăn mũi: “Ngươi cũng không nói hắn đã thành thân.”

Bạch Ngọc Đường bật cười: “Hắn cùng đại ca tuổi tác không sai biệt lắm, dĩ nhiên là đã thành thân.”

“Lớn như vậy rồi?” Triển Chiêu mở to hai mắt kinh ngạc cáo trạng: “Nhưng sao nhìn trẻ như vậy?”

Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ, kéo hắn đi về: “Hắn cố ý muốn chọc ngươi nên mới đem tiểu lâu bài trí như vậy.”

Triển Chiêu hỏi hắn: “Ngươi cảm thấy thế nào? Lâm Tuyền Phong có đáng tin không?”

Bạch Ngọc Đường trầm mặc trong chốc lát, lấy ra một phong thư: “Lúc gần đi hắn bảo ta giao cho Bao đại nhân.”

Triển Chiêu cầm lấy: “Dầy như vậy?”

Bạch Ngọc Đường gật đầu: “Ngươi đoán đây là cái gì?”

Triển Chiêu khó hiểu lắc đầu.

“Vừa nãy Lâm Tuyền Phong nhỏ giọng nói với ta, đây là danh sách những người bị Hạ Chính giam lỏng và bắt nhốt.” Bạch Ngọc Đường hạ giọng.

“Nga…” Triển Chiêu vẻ mặt buồn bực: “Hắn thần thần bí bí hẹn ngươi nói chuyện nguyên lai là vì chuyện này!”

“Ngươi cho là gì? Hắn nói mấy thứ loạn thất bát tao bất quá là muốn chọc ngươi thôi, nguyên nhân chân chính làm hắn không tiếc phản bội chính là thứ này!” Bạch Ngọc Đường chỉ chỉ phong thư: “Hạ Chính ở trong núi gần Thành đô phủ tự ý xây lao ngục, đem quan viên cùng dân chúng có tư tâm đều giam lại. Mặt khác, còn từ khắp nơi bắt cóc mấy trăm hài đồng, áp chế cha mẹ chúng.”

Triển Chiêu nghe được hai mắt mở to: “Có loại chuyện này?! Quả thực vô pháp vô thiên!”

Bạch Ngọc Đường gật đầu: “Hạ Chính nay như chó cùng rứt giậu, chúng ta phải nhanh hành động, ngoại trừ phải bắt Hạ Chính, còn phải nghĩ cách cứu con tin.”

Triển Chiêu gật đầu, cùng Bạch Ngọc Đường nhanh trở về cho Bao Chửng biết tình hình.

Đám Bao Chửng vừa nghe cũng là kinh hãi không thôi – Hạ Chính này điên rồi sao?!

Mọi người thương nghị một hồi quyết định không nên trì hoãn nữa, trước để Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu mang theo ảnh vệ dựa theo bản vẽ lên núi dò đường, phát hiện bản vẽ không sai, Triệu Phổ liền mang theo ba ngàn Triệu gia quân thần không biết quỷ không hay tấn công Đoàn gia trại. Đoạn Đại Sơn vẫn đang trong mộng, mơ mơ màng màng đã bị trói lại, giải đi.

Triệu gia quân mấy vạn binh lính đem toàn bộ Đoàn gia trại biến thành một doanh trại bí mật, mai phục cho trong núi, chờ hành động tiếp theo.

Chọn tập
Bình luận
720
× sticky