Bạch Ngọc Đường vẻ mặt nghi hoặc dẫn Triển Chiêu ra khỏi địa lao, Tiểu Tứ tử cũng cưỡi trên lưng Thạch Đầu đi theo phía sau. Vừa ra khỏi cửa thì gặp Tiêu Lương cùng Tiễn Tử đi tới.
“Tiểu Lương tử!” Tiểu Tứ tử vui vẻ kêu một tiếng rồi chạy qua.
Tiêu Lương nhìn thấy thấy Tiểu Tứ tử, chạy tới ôm chầm lấy bé quay vòng vòng: “Cận nhi, ngươi không sao chứ! Lo lắng chết ta.”
“Không có.” Tiểu Tứ tử cười hì hì: “Bạch Bạch nói, Tiểu Lương tử giúp Miêu Miêu bắt hung phạm có phải không?”
“Cái này…” Tiêu Lương ngẩn người, Tiểu Tứ tử cười vui vẻ: “Quả nhiên, Tiểu Lương tử đáng tin nhất!”
Tiêu Lương cũng cười, thấy Tiểu Tứ tử vui vẻ như vậy thì phiền não gì đó bé mặc hết. Tiễn Tử tiến cạnh Thạch Đầu cọ đến cọ đi, Thạch Đầu nhẹ nhàng đẩy nó ra _ thấy ghét! (chuongco: nổi cả da gà với 2 con trảo ly)
Bạch Ngọc Đường thấy bên kia khanh khanh ta ta, còn bên này thì Triển Chiêu đang thất thần, có chút mất mát. Miêu nhi thấy mình cũng không kích động sao…
“Miêu Miêu.”
Tiểu Tứ tử vỗ vỗ Triển Chiêu, Bạch Bạch vì cứu bọn họ ra ngoài khẳng định tốn không ít công phu, nhưng Miêu Miêu lại không cảm ơn.
“A?” Triển Chiêu tỉnh lại.
Tiểu Tứ tử có chút tức giận chỉ chỉ Bạch Ngọc Đường.
“À.” Triển Chiêu nhanh chóng nhìn Bạch Ngọc Đường, có chút áy náy: “Ngọc Đường, cái kia…”
Bạch Ngọc Đường dĩ nhiên sẽ không mất hứng vì loại chuyện này, hắn chỉ đang lo lắng cho Triển Chiêu: “Miêu Nhi, vừa nãy ngươi nói gặp quỷ gì?”
” Ta nghĩ ta vừa nằm mơ.”
“Nằm mơ?” Lúc này mọi người đối với chuyện ‘nằm mơ’ rất mẫn cảm, nhất là Bạch Ngọc Đường : “Lại mơ thấy ta chết?”
“Ngươi đừng nói bừa!” Triển Chiêu trừng mắt liếc hắn một cái, khó xử : “Không nói rõ được.”
Lúc này, cách đó không xa Triệu Phổ cùng Công Tôn đi tới.
“Nếu thực là nằm mơ thì đợi về đi đã, vừa ăn vừa nói.” Triệu Phổ chỉ chỉ hướng Khai Phong phủ : “Bao đại nhân đang chờ các ngươi về đó.” Nói xong lại khẽ lắc đầu : “Hắn hình như rất áy náy.”
Triển Chiêu nhíu mày : “Đại nhân áy náy cái gì, đây cũng không phải lỗi của ngài.”
Bạch Ngọc Đường cũng gật đầu : “Đúng vậy, dù sao Miêu nhi cũng không bị gì, không ai trách Bao đại nhân.”
“Là hắn tự trách, hơn nữa cũng có người đang nhân cơ hội mắng hắn một trận.” Công Tôn nói xong, làm cái mặt quỷ.
Mọi người trở lại Khai Phong phủ, vừa vào cửa liền thấy đám nha hoàn đang mang thức ăn vào phòng. Bọn Tiểu Ngọc tất cả người nào người nấy đều chu mỏ phụng phịu. Bao đại nhân vẻ mặt bất đắc dĩ ngồi một chỗ, bên cạnh là Bàng Cát bĩu môi xỏ xiên : “Ngươi xem ngươi thân là Bao Hắc Tử mà vẫn để cho Triển hộ vệ bị đưa vào Đại Lý Tự. Hừ, vô tình vô nghĩa!”
Bao Chửng có nỗi khổ riêng không thể nói, cộng thêm áy náy rồi không vui. Vì thế khi bị Bàng Cát nói cũng không dám cãi lại chỉ nhíu mày tùy hắn mắng.
Hạ nhân Khai Phong phủ thì vừa vội vừa tức, đồng thời mọi người cũng cảm thấy Bao đại nhân bị Bàng thái sư mắng quả rất kỳ cục, nhưng quả thật rất đáng giận. Đại nhân thế mà lại chỉ đứng nhìn Triển Chiêu bị đưa vào Đại Lý Tự.
Đang lúc này, Triển Chiêu đã nhanh nhẹn mang theo Tiểu Tứ tử trở lại. Bọn Tiểu Ngọc vui mừng : “Triển đại nhân!”
Triển Chiêu cười cười chào hỏi mọi người, sau đó đi qua chỗ Bao Chửng, thấp giọng nói : ” Đại nhân, đều đã giải quyết thỏa đáng.”
Bao Chửng hơi sửng sốt sau đó gật đầu : “Ừh…”
Thanh âm của Triển Chiêu không cao không thấp, tựa hồ đang bí mật bẩm báo, nhưng lại vừa khéo có thể làm cho người bên cạnh nghe được một ít.
Bọn nha hoàn nghe không rõ lắm, nhưng nhìn thần sắc của Triển Chiêu, tựa hồ đã bàn bạc trước với Bao đại nhân. Đám nha hoàn tỉnh ngộ _ nguyên lai là hai người lập kế hoạch. Vậy thật đúng là đã hiểu lầm Bao đại nhân rồi.
Bàng Cát dựng tai, tò mò nhìn Triển Chiêu, thầm nói hay là có huyền cơ? Với lại dựa theo tính cách Bao Chửng, sao có thể để Triển Chiêu chịu ủy khuất, vì thế cũng không nói nữa.
Trên mặt đám nha hoàn khôi phục tươi cười, không phụng phịu như hồi nãy nữa.
Tiểu Tứ tử ngồi cạnh Triệu Phổ gắp rau cho hắn. Vừa nãy bé vô cớ nổi giận với Triệu Phổ nên có chút áy náy.Triệu Phổ thấy tiểu bảo bối gắp thức ăn cho mình thì tâm tình cực tốt.
Lúc ăn cơm, Triển Chiêu không tiết lộ chuyện gì, nhưng lại hỏi không ít về chuyện Long Cách giả làm mình giết Ba Ngạn.
“Tình trạng của Long Cách rất kỳ quái.” Tiêu Lương đột nhiên nhớ tới chuyện hồi nãy : “Hắn giống như bị thất tâm điên vậy.”
“Thất tâm điên?” Mọi người khó hiểu.
” Cháu cảm thấy hắn không khống chế được chính mình.” Tiêu Lương lắc đầu : “Như thể bị quỷ ám vậy.”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau.
“Quả thực rất kỳ quái.” Công Tôn bưng chén rượu nhìn Triển Chiêu: “Ngươi và Long Cách mới chỉ gặp nhau một lần, hẳn là hắn không có thâm cừu đại hận với ngươi. Hơn nữa nếu quả thật hắn muốn gây chuyện, đóng giả ngươi không bằng đóng giả Triệu Phổ, giết Ba Ngạn không bằng giết Gia Luật Tề.”
“Nói rất có lý.” Triệu Phổ cùng Bao Chửng đều gật đầu, chuyện này đúng là không hợp tình lý.
“Bị quỷ ám sao…” Triển Chiêu bỗng nhiên thì thào tự nói. Nếu Bao đại nhân là tương kế tựu kế, cùng Triệu Trinh dựng lên một màn kịch để đưa mình vào đại lao thì mục đích của Long Cách là gì? Hoặc là nói, gia hỏa có đôi mắt màu xanh biếc xuất hiện hồi này cùng chuyện mình mơ hồ trong khoảnh khắc kia mới là cái đối phương cần.
Bạch Ngọc Đường khó hiểu: “Bị quỷ ám?”
“Không thể nói rõ… Đúng rồi!” Tiêu Lương vỗ tay một cái: “Cháu nhớ rồi. Cháu còn thấy trong nháy mắt mắt hắn biến thành màu xanh biếc.”
Cái thìa trong tay Triển Chiêu buông lỏng, viên tứ hỉ rơi vào chén. “Ba” một tiếng, nước canh văng lên dính đầy lên ngực áo.
Bạch Ngọc Đường nhíu mày, lấy khăn lau cho hắn. Triển Chiêu cũng hoàn hồn, có chút ngượng ngùng nhìn Bạch Ngọc Đường.
Lúc này, Mã Hán từ bên ngoài chạy vào bẩm báo: “Đại nhân, Bát vương gia cùng Tiểu vương gia đến.”
Triển Chiêu vừa nghe “Bát vương gia” thì ngây người.
Ngoài cửa, Triệu Tông cùng Bát vương gia chậm rãi đi đến.
“Triển hộ vệ không sao chứ?” Thần sắc của Bát vương gia vẫn như mọi khi đi đằng trước, thoạt nhìn các phương diện cũng không tệ. Hắn vừa đi vào vừa hỏi tình hình Triển Chiêu, còn không quên trêu chọc Bao Chửng: “Lão Bao, ngươi cũng quá nghiêm khắc rồi, dám đưa cả Triển hộ vệ vào Đại Lý Tự, chúng ta đều rất không vừa lòng đó!”
Bao Chửng không biết vì sao Bát vương gia lại đến, đành phải đứng lên thỉnh hắn nhập tọa.
Bát Vương khoát tay, ý bảo mọi người không cần để ý rồi đi qua ngồi cạnh Triển Chiêu cùng Tiểu Tứ tử.
Triệu Tông cũng chưa nhập tọa, đứng phía sau hắn.
“Tông nhi đã kể cho ta rồi.” Bát vương gia tò mò: “Vì sao Long cách phải giết sư phụ của mình?”
“Đại khái chắc là thủy thổ bất phục (không thích nghi khí hậu).” Triệu Phổ qua loa một câu chọc Bát Vương vừa cười ha ha, vừa nhìn Bạch Ngọc Đường: “Nghe nói chiêu khích tướng này là do Bạch thiếu hiệp nghĩ ra, quả nhiên thông tuệ.”
Bạch Ngọc Đường cười nhạt, cũng không còn gì, hắn không phải là người thích giả vờ. Hắn ghét cay ghét đắng Triệu Tông.
Triệu Tông thức thời, đứng một bên giúp Bát vương gia rót rượu, cũng không xen vào.
Bát vương gia nâng chén : “Triển hộ vệ, bổn vương chúc mừng ngươi thoát khỏi hiềm nghi.”
Triển Chiêu cầm chén rượu cùng Bát vương chạm cốc, nhưng lại quên cảm ơn, cũng quên uống mà chỉ ngơ ngác nhìn bàn tay cầm chén rượu của Bát vương gia. Trên ngón tay của hắn quấn băng như thể bị thương ngay lập tức khiến Triển Chiêu nghĩ đến “Cảnh trong mơ”. Lúc Bát vương gia ở ngoài lao phòng chạm vào lưỡi dao làm ngón tay bị thương hình như cũng chính là chỗ này.
Triển Chiêu đang ngây người thì Bạch Ngọc Đường phía sau nhẹ vỗ hắn một cái, hắn liền giật mình tỉnh lại. Thấy mọi người nhìn mình Triển Chiêu cũng tự nhận ra lúc này mình nhất định giống như một tên ngốc kì quái, hơn nữa còn rất vô lễ.
“Tay Bát Vương bị thương?” Triển Chiêu buông chén, thăm dò.
” À…” Bát vương gia tựa hồ cũng có chút hoang mang: “Ừh, vừa rồi trước khi ra ngoài ta sơ ý làm vỡ chén trà.”
Triển Chiêu để ý mắt Bát vương gia, không phải màu lục, là mình hoa mắt sao? Nhưng hắn vẫn có thể cảm thấy trong nháy mắt khi Bát Vương nói nói lúc hắn ra ngoài sơ ý làm vỡ chén hình như có chút máy móc.
Triển Chiêu còn nhìn rất nghiêm túc, đột nhiên bả vai bị kéo một cái. Quay đầu lại, Bạch Ngọc Đường nhét thẳng vào miệng hắn một viên tứ hỉ, mặt đen thui.
Triển Chiêu khó hiểu nhai tử hỉ ngẩn người. Bạch Ngọc Đường thì sắc mặt khó coi _ ngẩn người cũng được, thất thần cũng không sao, bất quá nhìn chằm chằm người khác như vậy thì hắn rất không hài lòng. ( Trangki : thế mà cũng ăn giấm được nữa hả ngũ gia ??? =.= )
Hơi nâng mắt, Triển Chiêu nghĩ nghĩ _ Bát vương gia đến tột cùng có từng đến địa lao chưa?
Thấy không khí đột nhiên trở nên xấu hổ, Bát Vương nhanh chóng bảo mọi người tiếp tục ăn cơm. Triển Chiêu vừa ăn, vừa lưu ý hành động của Bát vương gia. Lúc này, Thạch Đầu đột nhiên gãi tai, đến bên chân Bát vương gia ngửi a ngửi, ngửa mặt, tò mò nhìn hắn, đồng thời… trong mắt Thạch Đầu tựa hồ cũng mang theo một tia nghi hoặc.
“Thạch Đầu.” Tiểu Tứ tử túm đuôi Thạch Đầu, kéo nó về để tránh nó làm phiền Bát vương gia.
Thạch Đầu về chỗ Tiểu Tứ tử nhưng vẫn nhìn Bát vương gia.
Bạch Ngọc Đường chú ý tới hành động của Thạch Đầu, hơi cúi đầu, lơ đãng liếc nhìn hài của Bát vương gia. Chỉ nhìn thoáng qua nhưng vẫn khiến Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày… Thạch Đầu ngửi hài của Bát vương gia, mà Bát Vương thân phận tôn quý mà trên hài lại dính một ít bùn đất màu đen không thích hợp. Bạch Ngọc Đường quay sang nhìn hài của Triển Chiêu cùng Tiểu Tứ tử cũng đồng dạng dính bùn. Đây là loại bùn đặc trưng trong địa lao Đại Lý Tự. Bạch Ngọc Đường thích sạch sẽ lại mặc một thân trắng, vừa rồi sau khi đi đến đó một chuyến lúc trở về liền đi thay hài, bởi vậy ấn tượng khắc sâu. Nói như vậy _ Bát vương gia tứng đến địa lao? Đây cũng là nguyên nhân Triển Chiêu đột nhiên thất thường sao?
Trong mắt hơi hơi hiện lên một tia nghi hoặc, Bạch Ngọc Đường nâng cằm suy nghĩ, khuỷu tay lơ đãng đụng phải cái khăn trắng vừa nãy sau khi giúp Triển Chiêu lau nước canh thì để lên bàn, khăn rơi xuống đất.
Bạch Ngọc Đường giống như hoàn toàn không chú ý tới, Triển Chiêu liền cúi người nhặt giúp hắn. Cũng không biết là trùng hợp hay vì nguyên nhân gì, cả khăn lẫn mắt đều rơi xuống cạnh chân Bát Vương. Lúc Triển Chiêu nhặt khăn cũng lặng đi một chút… Bởi vì hắn thấy vết bùn trên hài Bát Vương, còn có vết bùn trên hài của chính mình.
Cầm khăn ngẩng đầu, Bạch Ngọc Đường đưa tay cầm lấy cái khăn trên tay hắn. Khóe miệng hắn hơi giương lên, ánh mắt giao nhau.
Triển Chiêu cả kinh, trong mắt Bạch Ngọc Đường tựa hồ đang ra hiệu, giống là nói _ để hắn giải quyết!
Trong lòng vui vẻ, Triển Chiêu mạnh ngẩng đầu.
“Oành” một tiếng, đụng phải cái bàn.
“Ai nha.” Triển Chiêu xoa đầu, rước lấy một tiếng cười của Triệu Phổ: “Ta nói này lúc ở trong lao ngươi bị cái gì kích thích sao mà lúc về lại trở nên hồ đồ như vậy.”
“Ừhm, chắc là hơi mệt, ngủ một giấc rồi gặp quái mộng, lúc thức dậy thì có chút hồ đồ.” Triển Chiêu cười cười, không do dự nữa, cầm bát ngoan ngoãn ăn cơm. Lúc này hắn đã dám khẳng định Bát vương gia có vấn đề, hơn nữa, vấn đề này ngay cả bản thân Bát vương gia cũng không biết. Mà lúc mình ở trong phòng giam quả thực đã quên mất một đoạn thời gian và trí nhớ, đến tột cùng là chuyện gì đang xảy ra?
Ăn xong cơm, Bát Vương cáo từ mang Triệu Tông rời đi. Triệu Phổ sờ cằm có chút khó hiểu: “Bát ca đột nhiên chạy tới làm gì vậy?”
“Ta cũng cảm thấy Vương gia quá mức linh thông, so với trước cũng nhiệt tâm hơn không ít.” Bàng Cát cau mày: “Từ trước đến nay hắn hậu tri hậu giác mơ mơ hồ hồ, chưa bao giờ quan tâm đến mấy chuyện phân tranh này. Quả nhiên sau khi Triệu Tông trở lại hắn liền trở nên sốt ruột, muốn trải đường cho Triệu Tông.”
“Bát Vương chỉ quan tâm Tiểu vương gia mà thôi.” Bao Chửng vỗ vai hắn: “Bàng Giải, ngươi cũng mau trở về đi.”
“Không cần ngươi giục.” Bàng Cát bĩu môi: “Ta là tới xem Triển hộ vệ, nếu hắn đã không sao thì ta về.” Nói xong, Bàng thái sư vui vẻ đứng lên, hỏi Bàng Dục: “Dục nhi, có về cùng ta không?”
Bàng Dục nhìn Bao Duyên: “Con ở lại với Tiểu màn thầu một đêm.”
“Hả?” Bàng Cát tò mò: “Ở lại một đêm làm cái gì?”
“Xem hồ sơ , còn rất nhiều hồ sơ chưa xem.”
“Việc công làm trọng, tốt !” Bàng Cát gật đầu khen ngợi: “Có chí cầu tiến. Vậy cha về trước, buổi tối sẽ bảo tiểu nương làm chút điểm tâm ngon cho ngươi để mai ăn cùng Tiểu màn thầu.”
“Dạ.” Bàng Dục gật đầu, tiễn cha hắn xuất môn. Nhìn cỗ kiệu chỉ có bốn kiệu phu cùng ba thị vệ.
“Cha, con nhờ ảnh vệ đưa ngươi về nhé?” Bàng Dục có chút lo lắng.
“Hả?” Bàng Cát sửng sốt, lập tức cười ha ha: “Yên tâm yên tâm, từ Khai Phong phủ đến phủ Thái sư chỉ có một đoạn ngắn.” Nói xong, lên kiệu, vẫy tay với Bàng Dục rồi rời đi.
Bàng Dục đứng ở cửa nhìn kiệu của thái sư càng ngày càng xa, cảm thấy bất an.
…
“Ha a ~” Bàng thái sư ngồi trong kiệu, ngáp một cái. Vừa rồi, Triển Chiêu hình như có chút cảnh giác với Bát vương gia, mà hành động của Bát vương gia cũng hơi kì lạ.
Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên, cỗ kiệu lắc một cái.
“Chuyện gì vậy?” Thái sư vén màn kiệu lên nhìn ra bên ngoài. Ba thị vệ đứng chắn trước kiệu: “Thái sư, có người ngăn đường.”
“Cái gì?” Thái sư hướng xua tay: “Tránh ra, ta xem ai dám ngăn cản kiệu của lão phu!”
Thị vệ tránh sang hai bên. Giữa bóng đêm hắc sắc, cuối ngã tư đường thật dài có một người chậm rãi đi tới.
Bàng thái sư xuống cái kiệu đứng cạnh đám thị vệ. Thấy kia người càng ngày càng gần liền híp mắt muốn nhìn rõ hình dáng người nọ. Nhìn vóc dáng hẳn là nam, vóc dáng không thấp, chỉ là theo bước chân càng lúc càng gần của hắn Bàng thái sư cũng mở to hai mắt, lông tóc dựng đứng lên.
Bởi vì người kia có một mắt màu lục.
Bàng Cát lui về phía sau từng bước, thầm nghĩ một tiếng _ không ổn!
“Thái sư.”
Hai thị vệ nhanh chóng chắn trước hắn ngăn người lại, một thị vệ lui về phía sau mang theo thái sư bỏ chạy.
“Ai?” Thái sư chạy trốn cực khổ a, chưa kể lại thêm cái bụng to rất không tiện, vừa hỏi: “Người nọ sao rồi?”
Thanh âm chưa dứt, chợt nghe “Sưu sưu” hai tiếng.
Hai thị vệ cùng bốn kiệu phu đều theo tiếng ngã xuống đất. Máu chảy đầm đía, nhưng Bàng thái sư ngay cả bọn hắn bị thương như thế nào cũng không thấy.
Bên cạnh Thái sư chỉ còn lại một người thị vệ, hắn cũng mồ hôi lạnh.
Thái sư tự biết không ổn, không nghĩ tới hôm nay lại đụng trúng phục kích. Hồi trước lúc hắn quang minh chính đại làm không ít chuyện xấu cũng không thấy ai đến làm phiền, hôm nay tự dưng lại gặp phải quỷ sống.
“Thái sư, ta ngăn hắn lại, ngài mau chạy đến Khai Phong phủ.” Thị vệ cuối cùng rất trung tâm, ngăn trở thích khách, bảo hộ thái sư chạy trốn.
Thái sư chạy chưa được hai bước đã vấp chân ngã cái oạch. Đồng thời, người thị vệ kia cũng bị đánh bay, cả người đập lên một bức tường, hôn mê bất tỉnh.
Thái sư ngồi dưới đất, nuốt ngụm nước bọt. Người mắt xanh kia từng bước một tới gần, cuối cùng đứng trước mặt hắn, cúi đầu nhìn.
Thái sư ngẩng mặt lên, lúc này đã có thể nhìn rõ mặt người nọ. Người này hơn hai mươi tuổi, mặc một thân hắc y, chưa từng gặp qua. Bộ dạng thế nào thì hắn không quá rõ, nhưng người này hắn tuyệt đối không biết.
“Ngươi là ai?” Thái sư nhìn chằm chằm đôi mắt màu lục của người nọ cảm thấy cổ quái. Tại sao nhân sinh lại có thể có một đôi mắt màu lục như dã thú thế này được?
“Bàng thái sư ?” Người nọ đưa tay, như thể muốn đỡ hắn lên, thái sư nhanh chóng giấu tay ra đằng sau: “Ngươi muốn làm gì? Muốn mưu hại mệnh quan triều đình sao?”
“Ha ha, ta và với thái sư không oán không cừu, dĩ nhiên sẽ không làm hại thái sư, chỉ là ta muốn lão nhân gia người giúp ta một chút chuyện.”
“Giúp cái gì?”
“Ta muốn lúc Bàng phi sinh phụ trách thủ vệ cho nàng và hoàng tử…” Vừa nói trên mặt người nọ vừa hiện lên nụ cười quỷ dị.
Sắc mặt Bàng thái sư nháy mắt trắng bệch. Kẻ này muốn làm hại khuê nữ hắn và hoàng thái tử sắp ra đời sao? Triệu thị hiện nay không có con trai, nói cách khác, ngoại tôn của hắn sau này chính là người đầu tiên có thể kế thừa kế ngôi vị hoàng đế. Bọn họ muốn đánh cắp giang sơn Đại Tống ư? Bàng phi được Triệu Trinh hết mực sủng ái, nếu ở cạnh nàng là có thể dễ dàng tiếp cận Triệu Trinh, đến lúc đó dù muốn hành thích ám sát đều không thành vấn đề.
“Ngươi… ngươi đừng hòng!” Bàng thái sư vung tay: “Lão phu sống đến từng tuổi này ngươi muốn giết cứ giết, đừng hòng làm hại khuê nữ của ta.”
“A.” Người nọ cười cười: “Người đời thường nói thái sư là Cẩu quan đại gian đại ác, xem ra đồn đại cũng chưa chắc có thể tin. Cũng có người nói Bao Chửng theo lẽ công chấp pháp chí công vô tư, ta thấy cũng không hẳn là vậy.”
“Này, ngươi nhìn Hắc Tử không vừa mắt thì cứ đi tìm hắn đi.” Bàng thái sư vừa giựt giây hắn đánh chủ ý lên Bao Chửng, vừa lặng lẽ thu tay vào trong tay áo, cầm lấy thứ gì đó.
“Thái sư, nhìn vào mắt ta.” Người nọ nói xong thì cúi đầu, mở to đôi mắt màu lục, cùng Bàng thái sư đối diện.
“Xuống địa ngục đi.” Thái sư đột nhiên vung tay, bột phấn “Phốc” một tiếng tung ra. Kẻ mắt xanh đang mở to hai mắt, không đề phòng Bàng thái sư còn có một chiêu này, nhanh chóng nâng tay ngăn lại.
Thứ bị ném ra là vôi phấn, chỉ cần dính vào mắt liền trở nên ngứa ngáy khó chịu. Người nọ chau mày, thấy thái sư lật đật đứng dậy chạy đi, hai mắt hơi híp lại mang theo sát khí. Hắn nâng tay rút ra một thanh chủy thủ, bay thẳng về phía cổ Bàng thái sư.
Nhưng hắn không thấy thái sư bị chủy thủ đâm trúng ngã xuống, mà là nghe một tiếng “keng”, chủy thủ bị vật gì đó đánh trúng, thay đổi phương hướng bay ngược lại.
Dù đã nhanh chóng nâng tay ngăn lại nhưng vẫn không kịp phòng bị, chủy thủ mang theo nội kình cực mạnh bay xoạt qua để lại trên cánh tay hắn một vết rạch lớn.
Hắn vung tay, lùi lại thì thấy trên mặt đất có một viên Mặc ngọc phi Hoàng thạch màu xanh biếc rơi cạnh chân Bàng thái sư.
Thái sư vừa nhìn lập tức kinh hỉ. Lúc này, phía trên truyền đến giọng nói quen thuộc: “Quả nhiên mục tiêu của ngươi là Bàng thái sư sao?”
Thái sư ngẩng mặt. Ở cách đó không xa, trên nóc nhà bên trái có một Lam y nhân, thanh âm quen thuộc cùng kia ngữ điệu hí hửng vĩnh viễn không đổi _ là Triển Chiêu!
“Phải nhìn thẳng vào mắt mới có thể mê hoặc người khác sao?”
Một thanh âm khác truyền đến lạnh đến tận xương. Bàng thái sư xoay mặt, người đứng trên nóc nhà bên phải chính là Bạch Ngọc Đường. Viên Mặc Ngọc phi hoàng thạch vừa rồi là do hắn bắn ra.
“Màu mắt quả thật rất xanh!” Giọng nói lần này lại truyền đến từ đằng trước. Thái sư ngước mắt nhìn lại, con đường đằng trước xuất hiện vài bóng người đứng chặn đường lại. Ở giữa là Triệu Phổ dẫn theo Tiêu Lương, hai thanh đại đao dị thường bắt mắt.
“Bao đại nhân quả nhiên thông minh mưu trí, vừa lấy thái sư làm mồi đã có thể câu được cá lớn nha.” Cuối cùng, là từ phía sau thái sư.
Một cái đầu đỏ rực xuất hiện trước mặt dọa Thái sư nhảy dựng. Nhìn kỹ lại mới thấy là Âu Dương Thiếu Chinh mang theo vài trăm binh lính tinh nhuệ đứng đằng sau hắn, trên tay là dây thừng và lưới. Hiển nhiên là tới bắt người.
Thái sư đang thở hổn hển đột nhiên bị người kéo lại. Sau khi nhìn thiếu chút nữa liền lão lệ tung hoành, nguyên lai là Bàng Dục.
“Cha, người không sao chứ?”
“Dục nhi, làm sao các ngươi biết…”
Bàng Dục đỡ Bàng thái sư qua một bên: “Con cái gì cũng không biết. Hình như là Bao đại nhân dùng cha làm mồi nhử.”
Bàng Cát méo miệng, quả nhiên là bao Hắc Tử giở trò, thiếu chút nữa dọa rụng sợ rụng mất cái mạng già này.
Hắc y nhân mắt lục bị bao vây, nhắm chừng không thoát được liền đưa tay che mặt, một đôi mắt màu lục nhìn quanh.
Bạch Ngọc Đường cảm thấy đôi mắt này có chút quen thuộc nhưng mà, khuôn mặt này không phải của Ngũ di. Đang nghi hoặc thì thấy hắn đưa tay lướt qua mặt một vòng, như thể ảo thuật bóc ra một cái mặt nạ da người, biến thành một gương mặt khác. Nhìn lại _ mọi người hít một hơi. Khuôn mặt của hắn biến đổi, từ nam nhân biến thành nữ nhân. Hơn nữa tóc cũng như thể đội tóc giả, mọc ra thật dài, theo gió phiêu tán.
Hắn ngẩng đầu, nhìn Bạch Ngọc Đường.
Triển Chiêu thấy hành động hắn cùng hai khỏa lệ chí trên mặt, lập tức hiểu ra. Hắn muốn đóng giả thành Ngũ di dụ Bạch Ngọc Đường trúng kế nhìn vào mắt hắn.
“Ngọc Đường, cẩn…” Triển Chiêu muốn nhắc nhở Bạch Ngọc Đường cẩn thận nhưng đã trễ, bởi vì Bạch Ngọc Đường đã cau mày, cùng hắc y nhân kia mắt đối mắt.
Triệu Phổ tuy rằng cũng cảm thấy không ổn, nhưng hắn cũng rất muốn nhìn một chút. Nhiếp hồn thuật của kẻ nọ có vẻ rất lợi hại nhưng cũng rất khó tưởng tượng có người chỉ bằng việc thông qua hai mắt đã có thể điều khiển Bạch Ngọc Đường.
“Ngọc Đường.” Triển Chiêu kêu Bạch Ngọc Đường một tiếng, nhưng Bạch Ngọc Đường tựa hồ không có phản ứng.
Triển Chiêu âm thầm kinh hãi.
Người mắt lục hắc hắc nở nụ cười, mặt lộ vẻ đắc ý, mở miệng chậm rãi ra lệnh cho Bạch Ngọc Đường: “Giết Triển Chiêu.” (chuongco: láo *chọi dép*)
Mọi người sửng sốt. Triển Chiêu nhíu mày lập tức nổi trận lôi đình, thật muốn cởi giày nhét vào miệng hắn. ( Tranki: Là em là em nhét thật vào đấy =.= )
Nhưng mà mệnh lệnh đã ra Bạch Ngọc Đường vẫn không có động tĩnh.
Người mắt lục sửng sốt, nhìn chằm chằm Bạch Ngọc Đường, ra lệnh lại: “Giết…”
“Không giống.”
Hắn còn chưa dứt lời, Bạch Ngọc Đường đột nhiên mở miệng, chậm rãi nói: “Lần trước tại Thái Bạch cư ta không nhìn rõ, bây giờ nhìn kĩ lại thì một chút cũng không giống Ngũ di. Ngươi từ đâu biết được diện mạo của nàng?”
Người mắt lục cả kinh: “Làm sao ngươi …”
Bạch Ngọc Đường nở nụ cười: “Có vẻ nhiếp hồn thuật của ngươi không có tác dụng với ta.”
Triệu Phổ cười cười lắc đầu, quả nhiên không ai có thể đụng vào Bạch Ngọc Đường.
Triển Chiêu thì đang chịu đả kích, mình bị trúng chiêu mà sao Bạch Ngọc Đường lại không trúng chiêu? Vì sao chứ ? Mình đâu có yếu hơn con chuột trắng kia !
Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ, hai hàng lông mày hơi nhướng lên: “Chẳng lẽ ngươi chỉ là tiểu lâu la?”
Người mắt lục chau mày, lui lại: “Người quá thông minh sẽ dễ chết sớm!”
“Dù sao thì ngươi cũng chết trước.” Triển Chiêu giận a, giúp đỡ Bạch Ngọc Đường ném lại một câu, đưa mắt ra hiệu với Triệu Phổ.
Triệu Phổ gật đầu khoát tay. Âu Dương lập tức vung tay, bốn ảnh vệ phía sau tung ra một tấm lưới thật lớn. Hắc y nhân thả người nhảy lên, nhưng hắn vừa mới nhảy lên thì đã có một bóng người vô thanh vô tức xuất hiện ngăn hắn lại.
Hắn ngẩng đầu, kinh ngạc Triển Chiêu có thể trong nháy mắt xuất hiện như vậy, khinh công của người này đến tột cùng là cao đến mức nào.
Triển Chiêu đã sớm muốn cho hắn một trận liền nhấc chân đạp thẳng vào mặt hắn.
Hắc y nhân kia tránh không kịp, bị đạp trúng mặt rơi xuống. Còn chưa kịp lấy hơi kình phong xoẹt qua, một bạch ảnh nhoáng lên tựa như quỷ mị.
Hắc y nhân nghe thấy sau tai có tiếng gió theo bản năng tránh đi nhưng bên tai lại truyền đến tiếng nói: “Quá chậm.”
Thanh âm hạ xuống, người mắt lục cũng cảm giác lưng bị trúng một cước.
Hắn nghiêng người lao về phía trước, nhưng còn chưa đặt chân xuống đất lưng lại bị vỗ thêm một chưởng. Giọng nói của Bạch Ngọc Đường mang theo hàn ý : ” Ngươi làm gì cũng chậm vậy sao? “
Hắc y nhân giương mặt đã bị đè trên mặt đất, theo sau đó là lưỡi đao sắc nhọn nhắm thẳng vào mắt hắn cắm phập xuống.
“A!” Người nọ kêu thảm một tiếng. Đao phong ngay trước khi chạm vào mắt hắn thì ngừng lại, khuôn mặt Bạch Ngọc Đường phóng đại trước mắt hắn: “Ngươi trực tiếp nói cho ta biết màu mắt này là sao hoặc là ta tự móc nó ra rồi nghiên cứu.”
“Ha ha.” Hắc y nhân cười lạnh: “Ngươi muốn doạ nạt… A!”
Nói còn chưa dứt lời, chuỷ thủ lạnh băng chém xuống. Hắn cảm thấy lỗ tai có chút lạnh kèm theo đó là đau nhức truyền đến, đau đến mức hắn phải kêu thảm thiết.
Đôi mắt màu hổ phách của Bạch Ngọc Đường thoạt nhìn vô cùng lãnh khốc, hơn nữa chuyện khiến Hắc y nhân càng kinh hoảng hơn chính là nhiếp hồn thuật của hắn đối với Bạch Ngọc Đường hoàn toàn không có tác dụng. Không có khả năng, không có khả năng có người tiếp cận như vậy cũng không chịu ảnh hưởng.
“Cơ hội cuối cùng.” Bạch Ngọc Đường nở nụ cười càng thêm đáng sợ, tựa hồ rất muốn cho hắn thêm một đao.
“Là hắn cho ta, là người nọ cho ta!” Hắc y nhân kêu lên.
Bạch Ngọc Đường cất chủy thủ, đứng lên: “Ai?”
“Ta không biết tên hắn, mọi người đều gọi hắn là Đại thiếu gia.” Người nọ khẩn trương thở phì phò.
“Đại thiếu gia?” Bạch Ngọc Đường lột xuống tấm mặt nạ Ngũ di nửa thật nửa giả kia, nhìn tướng mạo của hắn.
Mọi người cảm thấy đây là một khuôn mặt vô cùng bình thường, chưa từng thấy qua, cũng không có ấn tượng đặc biệt.
“Hắn cho ta đôi mắt này, bảo ta dùng nó khống chế người…”
“Hắn đưa cho ngươi như thế nào?”
“Hắn cho ta uống một chén nước màu lục.”
Mọi người nhìn nhau, đáng tiếc, chỉ bắt được thuộc hạ!
“Vừa rồi ngươi có đến Đại Lý Tự?” Triển Chiêu hỏi hắn.
Người nọ sửng sốt, lắc đầu : “Không.”
Triển Chiêu kéo hắn qua nhìn kĩ hai mắt của hắn mới cảm thấy tựa hồ không có cảm giác nửa mê nửa tỉnh rõ ràng như lúc đó, hoặc nói cho đúng thì không xanh như vậy.
“Nguyên lai chỉ là tiểu lâu la.” Triển Chiêu bất mãn, mọi người cũng nhụt chí. Xem ra không câu được cá lớn rồi.
Triệu Phổ sai người giải hắn về tra khảo, những người khác cũng quay về Khai Phong phủ.
Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường : “Vừa rồi ngươi nhìn vào mắt hắn không có cảm giác gì sao?”
Bạch Ngọc Đường lắc lắc đầu : “Một chút cũng không có.”
“Không có sao?” Triển Chiêu nghi hoặc : “Ta thì lại có chút không thoải mái.”
“Ta cũng vậy.” Công Tôn cũng gật đầu.
“Lão phu vừa rồi mới chỉ nhìn một chút đã thấy choáng đó.” Bàng thái sư tiến lên nói.
“Vậy sao?” Triệu Phổ sờ sờ cằm : “Vừa nãy ta không chú ý lắm, bất quá…” Nói xong, hắn chỉ chỉ đám binh sĩ Triệu gia quân bị ngất hoặc là đang nôn mửa: “Có vẻ thật sự có vấn đề!”
Lại nhìn Triển Chiêu, hắn đang ôm mặt Bạch Ngọc Đường, mắt nhìn mắt sát rạt : “Ưhm…”
“Khụ.” Bạch Ngọc Đường xấu hổ : “Miêu nhi, ở đây nhiều người.” (chuongco : xạo !!! anh mà cũng bik xấu hổ hả Ngũ gia)
“Màu hổ phách nha.” Triển Chiêu còn nghiêm túc nhìn.
“Người bình thường đều có màu mắt này.” Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ.
“Không phải, không giống lắm!”
Công Tôn cũng đi qua : “Kỳ thật, màu mắt mỗi người đậm nhạt khác nhau, nhưng đối với người Hán thì màu hổ phách cũng là chuyện bình thường.”
“Cảm giác không giống lắm!” Triển Chiêu nhíu mày, chợt nghe Âu Dương Thiếu Chinh phía sau than thở một câu : “Cái này là người tính trong mắt hoá Tây thi trong truyền thuyết đó…”
Mọi người nổi tính bát quái soát cái nhìn sang. Triển Chiêu xấu hổ nhìn trời, cuối cùng đành buông mặt Bạch Ngọc Đường ra bất quá vẫn rất để ý màu mắt của hắn.
“Miêu Nhi. Mắt của ta quả thực không bị gì.” Lúc đi về, Bạch Ngọc Đường cười cười nhìn Triển Chiêu : “Có thể là vì ta không nhìn thẳng vào mắt hắn.”
“Như vậy sao…” Triển Chiêu vẫn có chút vướng mắc, cũng có thể do hắn quá đa nghi.
Bạch Ngọc Đường thấy hắn thần sắc ảm đạm, thấp giọng ghé vào tai hắn nói : “Lúc ngươi ở trong lao đã xảy ra chuyện gì?”
Triển Chiêu khẽ thở dài : “Cũng không có gì quan trọng. Trước tiên chúng ta phải hảo hảo điều tra cái người gọi là đại thiếu gia đi đã.”
Bạch Ngọc Đường gật đầu.
…
Chờ mọi người đi hết, ngã tư đường tối đen lại khôi phục yên lặng. Lầu hai tại một khách điếm ở đằng xa, cửa sổ nhỏ mở rộng, đằng sau cửa sổ có một người đang đứng. Bóng tối hắc ám che khuất khuôn mặt của hắn nhưng dấu không được đôi mắt màu lục rõ ràng kia.
“Đại thiếu gia, thập tam bị bắt rồi, hắn có thể sẽ tiết lộ hành tung của chúng ta, ảnh hưởng kế hoạch.” Một hắc y che mặt đi tới phía sau hắn, cung kính bẩm báo, “Chúng ta có nên đổi chỗ khác?”
“Việc này ngươi cứ lo liệu đi, con tốt thí không có gì phải tiếc, tìm lúc thích hợp thu dọn hắn.” Nói xong, hắn quay đầu lại, đôi mắt màu lục nhạt càng làm tăng thêm vài phần âm trầm : “Cũng mau tra xét lai lịch của Bạch Ngọc Đường.”
“Bạch Ngọc Đường?”
Người nọ quay đầu đi: “Không ngờ chúng ta vất vả tìm kiếm mà vẫn không tìm được chìa khoá, lúc này tự nó lại xuất hiện.”
“Đại thiếu gia, ngươi nghi ngờ Bạch Ngọc Đường chính là chìa khóa?”
“Nếu Triển Chiêu là mắt, Bạch Ngọc Đường chính là chìa khóa… chuyện này đối với chúng ta mà nói có thể làm hỏng đại sự. Hơn nữa Khai Phong phủ và Triệu Phổ… Trong thiên thư có ghi một câu ‘Chuyện ngoài ý muốn khó giải quyết’ có thể chính là chỉ chuyện này!”
“Triệu Tông tựa hồ không có biện pháp đối phó với Triệu Phổ.” Tên tuỳ tùng nén giận : “Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng không bị khống chế, lần này muốn lợi dụng Bàng thái sư cũng thất bại.”
“Sẽ có cách, không cần gấp.” Đôi mắt màu lục chậm rãi khép lại biến thành hình trăng lưỡi liềm, nụ cười quỷ dị dần xuất hiện : “Mệnh Triệu Phổ sắp hết, tử kỳ đã ngay trước mắt hắn. Hảo hảo canh chừng Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu, đừng để hai người bọn họ phá hỏng đại sự của ta.”
“Vâng! Đại thiếu gia.”
“Đúng rồi, Nhị thiếu gia đâu?”
” Dạ, hình như lại trộm chạy ra ngoài rồi.”
“Thật là! Mau tìm hắn về, lần trước hắn thiếu chút nữa chọc giận Triển Chiêu.”
“Vâng. Thuộc hạ đi ngay.”