Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ! Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Quỷ Hành Thiên Hạ

Quyển 8 – Chương 20: Quan miêu

Tác giả: Nhĩ Nhã
Chọn tập

Triển Chiêu nghe thấy tiếng gió, ngẩng mặt lên nhìn thì thấy trên đầu có một con kền kền thật lớn bay qua.

Con kền kền kia bay cực nhanh, Triển Chiêu chau mày. Con kền kền này sẽ không phải là con lần trước bọn họ thấy đấy chứ? Rốc cục thì vì sao con ưng này lại ở đây, còn xuất hiện liên tục, cũng chính nó hạ độc hại chết Cung Học và Quế viên lão bản phải không ? Là kẻ nào đứng đằng sau ra lệnh?

Nhưng lúc này đuổi theo tiểu hòa thượng kia quan trọng hơn. Triển Chiêu cũng không nghĩ nữa, cùng Bạch Ngọc Đường cao thấp giáp công cuối cùng chặn được tiểu hòa thượng kia trong một cái ngõ cụt.

“Đừng chạy nữa.” Triển Chiêu ngồi xổm trên tường khoát tay với tiểu hòa thượng phía dưới : “Ta thấy ngươi hôm nọ có vẻ muốn nói lại thôi, còn tưởng ngươi có chuyện muốn nói với ta nữa chứ.”

Tiểu hòa thượng ngẩng đầu nhìn Triển Chiêu, lại nhìn Bạch Ngọc Đường đứng chặn ở đầu ngõ tay đè chặt chủy thủ bên hông : “Lúc đầu ta còn nghĩ các ngươi là người tốt nhưng bây giờ xem ra cũng không phải… lũ chó săn của quan phủ, muốn giết cứ giết!”

Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu nhìn Triển Chiêu, hỏi _ ngươi xác định muốn múa mép khua môi với hắn?

Triển Chiêu cười lắc đầu : “Ta nói tiểu hòa thượng, ngươi là người trong Phật môn, đừng mở miệng là mắng chửi người khác như vậy.”

Tiểu hòa thượng vừa rút chủy thủ ra thì cảm thấy cổ tay đau xót… Nguyên lai Bạch Ngọc Đường đã nhanh tay bắn một viên mặc ngọc phi hoàng thạch vào tay hắn.

Chủy thủ rớt xuống… đoản đao sáng chói lọi khiến cho Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường chú ý.

“Đao này thật sáng .” Triển Chiêu nhìn nhìn : “Mặc dù ta không biết nhìn hàng nhưng là cũng có thể nhận ra thứ này giá trị không nhỏ.” Nói xong, Triển Chiêu nhìn túi tiền căng phồng trong tay : “Hòa thượng bây giờ thật giàu, xuất môn thôi mà cũng mang nhiều bạc như vậy.”

Tiểu hòa thượng sửng sốt, theo phản xạ đưa tay tìm túi tiền bên hông, khó thở : “Ngươi… đường đường là người trong quan phủ mà đi trộm đồ của ta?”

Triển Chiêu nhướng mi, ném trả hắn túi tiền : “Ngươi có quan hệ gì với Quế viên lão bản?”

Tiểu hòa thượng hơi sửng sốt : “Hắn bị gì rồi?”

“Đã chết.” Triển Chiêu từ trên nóc nhà nhảy xuống : “Bị người khác diệt khẩu.”

Tiểu hòa thượng cau mày, thấy Triển Chiêu nhảy xuống, vừa định nhảy lên chạy trốn thì bị Triển Chiêu túm cổ áo xách xuống.

Bạch Ngọc Đường thấy hắn vẻ mặt không tín nhiệm thì có chút khó hiểu : “Ngươi nói chúng ta là người xấu?”

“Đầu năm nay, hung thủ giết người cũng có thể làm quan, còn có thể cứu giá. Ma đầu kia rõ ràng đã bị giam vào đại lao Khai Phong phủ thế nhưng vẫn được thả ra hoàn toàn lành lặn. Các ngươi nói, các ngươi không phải rắn chuột một ổ thì là cái gì? !”

Tiểu hòa thượng nói lời này tràn ngập căm phẫn.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường thì ngơ ngác _ bắt rồi thả…

“Ngươi nói Khô Diệp?”

“Chính là ma đầu giết người!” Tiểu hòa thượng mở trừng hai mắt : “Ta còn tưởng Khai Phong phủ là nha môn thanh liêm nhất hiên hạ, nhưng ai ngờ…”

“Này!” Triển Chiêu chỉ vào mặt hắn : “Ngươi chớ nói hươu nói vượn làm tổn hại thanh danh Bao đại nhân. Chuyện nào ra chuyện nấy. Bao đại nhân luôn theo lẽ công bằng mà làm việc, bắt rồi thả cũng được, mà thả rồi lại bắt cũng thế, đại nhân đều có suy tính riêng. Đại nhân làm việc không cho phép tiểu hài tử chết tiệt nhà ngươi nói leo!”

Bạch Ngọc Đường nhìn trời _ quả nhiên Triển Chiêu mắng chửi người cũng rất có cá tính.

Tiểu hòa thượng khuôn mặt đỏ bừng, hung dữ độp lại một câu : “Ngươi mới là tiểu hài tử chết tiệt”

Triển Chiêu thấy hắn không có ý kháng cự như hồi nãy nữa, đang định hỏi vài câu đột nhiên bên trên lại có tiếng gió. Ngẩng đầu nhìn lên, trên trời con kền kền hồi nãy vẫn đang bay vòng vòng.

Tiểu hòa thượng ngồi xếp bằng _ tựa hồ vừa rồi chạy mệt, đưa tay lấy tiểu hồ lô bên hông,mở nắp bình, muốn ngửa mặt uống nước.

Ngay trước khi hắn kịp mở miệng, Bạch Ngọc Đường lại bắn một viên Mặc ngọc phi hoàng thạch vào hồ lô trong tay hắn.

“Lạch cạch” một tiếng, hồ lô rơi xuống, nước đổ hết xuống đất.

“Ngươi làm gì thế?” Tiểu hòa thượng bật dậy.

Triển Chiêu thả người nhảy đi lên. Con kền kền ở giữa bay vòng vòng trên không trung rồi nháy mắt bay vút lên.

Bạch Ngọc Đường bắn hai quả Mặc ngọc phi hoàng thạch giúp Triển Chiêu mượn lực. Triển Chiêu thả người bay lên, một phen túm lấy cái cổ nhỏ dài của con kền kền.

Kền kền đập cánh, giương thứ giống như móng vuốt cào loạn xung quanh.

Triển Chiêu đời nào để cho nó cào bị thương, cầm cổ nó xoay tròn.(như cánh quạt áh)

Kia kền kền bị lắc tạo ra tiếng gió vù vù.

Lúc này trên đường Khai Phong phủ có không ít người đi đường nghe thấy động tĩnh, ngẩng đầu nhìn thì thấy… Triển Chiêu đang đứng giữa không trung đùa giỡn, trong tay cầm thứ gì đó nhìn không rõ lắm _ chỉ thấy lông chim bay đầy trời.

Cuối cùng Triển Chiêu túm lấy mấy cái lông vũ to nhất trên cánh con kền kền, dùng sức giựt đứt mấy sợi.

Còn kền kền không bay tiếp được cộng thêm việc bị xoay mấy chục vòng đầu choáng mắt hoa, ngất xỉu, mắt cũng trợn trắng luôn.

Bạch Ngọc Đường khoanh tay, tâm nói _ chim mà rơi vào tay mèo thì còn sống nổi sao.

Tiểu hòa thượng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cúi đầu nhìn… nước trên mặt đất biến thành một tầng sáp mỏng màu vàng… Có độc? !

“Ai hạ độc ta? ” Tiểu hòa thượng ngồi xổm xuống nhìn nước rồi lại ngẩng mặt nhìn Triển Chiêu cầm con kền kền đáp xuống trước mặt. Đại khái hắn đã minh bạch nguyên do.

“Quế viên lão bản còn có cả Binh bộ thượng thư Cung Học đều bị con kền kền này hạ độc.” Triển Chiêu chỉ chỉ cơ quan khéo léo tinh xảo giống như cây sáo trúc gắn trên móng vuốt của con kền kền. Đúng là dụng cụ dùng để hạ độc bọn họ từng nhìn thấy trong phủ của Cung Học.

” Cung Học…” Tiểu hòa thượng âm trầm cười lạnh một tiếng : “Chết thì tốt!”

Triển Chiêu lắc đầu : “Tiểu hòa thượng, người trong Phật môn nghiêm cấm chém giết. Sao ngươi lại tàn nhẫn như vậy?”

Tiểu hòa thượng kia thở dài ngồi xuống : “Cung Học làm nhiều việc ác bị báo ứng cũng là chuyện sớm muộn nhưng hắn được làm đại quan nhiều năm như vậy. Chết rồi thì thật quá tiện nghi cho hắn. “

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng không phải đồ ngốc, vừa nghe lời này liền đoán được có thể hắn có cừu oán gì đó với cả Cung Học lẫn Khô Diệp. Mà chuyện liên hệ đến cả hai người này…

“Không lẽ, ngươi nhận thức người trong Quách gia tiêu cục năm đó bị diệt môn? Chưởng môn gọi là Quách Tái Hưng phải không?” Triển Chiêu thử thăm dò hỏi một câu.

Tiểu hòa thượng mạnh ngẩng đầu : “Các ngươi biết chuyện năm đó của Quách gia? Tốt ! Các ngươi quả nhiên là một giuộc…”

“Ngươi gấp cái gì?” Bạch Ngọc Đường nhíu mày lườm hắn một cái : “Tiếng người còn chưa nói xong tròng mắt đã văng ra rồi. Thường nói con lừa ngốc nhưng cũng không phải con lừa thật.”

“Ngươi dám chửi ta?” Tiểu hòa thượng bị Bạch Ngọc Đường nói móc một câu, cứng họng không cãi lại được.

“Ta có nói ngươi sao? Ta nói con lừa ngốc.”

“Ai, bỏ đi bỏ đi.” Triển Chiêu nhanh chóng ngăn cản hai người đang đấu khẩu, hỏi tiểu hòa thượng : “Ngươi thực sự nhận thức Quách gia?”

Tiểu hòa thượng cao thấp đánh giá Triển Chiêu : “Ta dựa vào cái gì tin tưởng ngươi?”

Triển Chiêu quay đầu nhìn Bạch Ngọc Đường, như là hỏi _ sao giờ?

Bạch Ngọc Đường chỉ chỉ rượu độc trên mặt đất.

“Bằng việc chúng ta vừa cứu mạng ngươi.”

Tiểu hòa thượng bĩu môi : “Chuyện nào ra chuyện đó!”

Bạch Ngọc Đường nhún vai với Triển Chiêu _ ngươi tới đi, ta hết cách rồi.

Triển Chiêu thấy tiểu hòa thượng cứng không ăn mà mềm cũng chẳng ăn, đã thế còn mắc bệnh đa nghi nặng thì nhíu mày, túm cổ áo hắn : “Xú tiểu tử, gia không rảnh đứng đây mà dông dài lôi thôi với ngươi, ngươi có nói hay không?”

Bạch Ngọc Đường mở to hai mắt _ Triển đại nhân thẹn quá hoá giận rồi?

Tiểu hòa thượng cũng trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm Triển Chiêu.

Triển Chiêu nhíu mi : “Nếu ngươi thật sự muốn báo thù cho Quách Tái Hưng thì trên đời này người duy nhất có thể giúp ngươi lấy lại công đạo cũng chỉ có Khai Phong phủ. Nếu ngươi không nói tức là đã có lỗi với cả nhà người chết.”

Khóe miệng Tiểu hòa thượng hơi giật giật, ánh mắt cũng bắt đầu dao động.

Thật lâu sau, hắn nhìn Triển Chiêu, hỏi : “Ngươi… Thật sự chịu lấy lại công đạo cho lão gia?”

“Lão gia?” Bạch Ngọc Đường khó hiểu : “Ngươi là hạ nhân Quách gia?”

“Năm đó nếu không phải lão gia thu nhận và giúp đỡ ta đã sớm chết đói ở đầu đường.” Tiểu hòa thượng thấp giọng nói : “Đêm xảy ra chuyện đúng lúc là sinh nhật một tuổi của thất thiếu gia, lão gia đưa ta bạc bảo ta lên Thiết chùa cầu cho tiểu thiếu gia một cái khóa bình an… Lúc ta trở lại, cả nhà đã trở thành một biển lửa. Mọi người đều chết cả, không một ai sống sót! Ta hỏi thật nhiều người, bọn họ đều nói là một quái nhân mặt âm dương giết cả nhà Quách gia, sau đó phóng hoả. Ta đi báo quan, phủ doãn lúc đó là Cung Học nhưng hắn chỉ ậm ừ rồi làm qua loa cho xong chuyện. Cả Thiệu Hưng phủ có người nào không biết đây là án diệt môn, thế nhưng hắn lại không tra, cuối cùng còn một bước lên mây một đường thăng chức. Ta may mắn được phương trượng Thiết chùa thu nhận và giúp đỡ, xuất gia làm hòa thượng còn được học cả công phu. Mấy năm gần đây, ta một mực truy xét thực hư chuyện năm đó! Mới đây ta nghe được tin hung thủ xuất hiện ở nơi này nên mới tới Khai Phong tìm người. Bạc của ta đều là của lão gia năm đó lưu lại, đối phương không phải muốn cướp của, hoàn toàn là đi giết người, ngay cả hài đồng không biết nói cũng không tha thì còn không phải ác ma giết người thì là cái gì? !”

Triển Chiêu gật đầu, hỏi hắn, : “Ngươi tên gì?”

“Quách Du.” Tiểu hòa thượng chắp tay : “Pháp danh là Cừu.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường có rất nhiều vấn đề muốn hỏi tiểu hòa thượng này liền lập tức đưa hắn về Khai Phong phủ. Hi vọng có thể tra ra bí mật bị che giấu đằng sau chuyện Quách gia một nhà bị diệt môn năm đó cùng với thứ trong truyền thuyết kia _ sinh tử hạp thần bí.

Ba người trở về Khai Phong phủ.

Triển Chiêu định đem tiểu hòa thượng đến thư phòng Bao Chửng, lại thấy trong phòng còn có mấy người nữa.

Cùng Bao Chửng ngồi trong thư phòng là người có diện mạo hết sức đặc biệt. Người này tuổi không lớn, khoảng bốn mươi tuổi là cùng. Cũng một đầu tóc bạc, dáng người gầy yếu xốc vác, bộ mặt lãnh khốc, mũi ưng mày kiếm mắt sắc, có vẻ âm u lại có vẻ đáng sợ.

Người này mặc một thân quan phục màu đen, thập phần cung kính nói chuyện với Bao Chửng. Bên cạnh còn một người nữa đang ngồi _ Triệu Tông. Triệu Tông bưng chén trà, đứng đằng sau hắn là Khô Diệp.

Triển Chiêu từ xa đã nhìn thấy Khô Diệp, sợ Quách Du gặp hắn lại miên man suy nghĩ lập tức an bài Triệu Hổ đem người dàn xếp ở hậu viện đã. Đợi mọi người đi hãy nói với Bao đại nhân.

Bạch Ngọc Đường chưa thấy qua nam nhân tóc bạc kia, chỉ cảm thấy võ công của người này có vẻ rất cao liền hỏi Triển Chiêu : “Ai vậy?”

” Thiếu khanh Đại Lý Tự, Cừu Thiếu Bạch, chắc ngươi cũng từng nghe rồi.” Triển Chiêu lè lưỡi với hắn : “Vừa nghe tên hắn đám tham quan dám ăn hối lộ làm trái pháp luật đều xỉu hết.”

Bạch Ngọc Đường minh bạch. Quả thực thanh danh của Cừu Thiếu Bạch rất lớn. Người này không những công phu cao còn lãnh khốc vô tình, đảm nhiệm chức vụ ở Đại Lý Tự, tuổi còn trẻ đã được phong chức Thiếu khanh, chỉ nghe lệnh Triệu Trinh. Đại Lý Tự và Khai Phong phủ đều là địa phương phá án, chỉ là Khai Phong phủ chưởng quản hình án ở Khai Phong và cả nước còn Đại Lý Tự thì thuộc loại hoạt động bí mật. Bọn họ đặc biệt điều tra những án kiện không thể để lộ ra ngoài ánh sáng, và cả những chuyện có liên quan đến vấn đề quan chức. Cừu Thiếu Bạch được xưng là “Bạch phát ôn”, ý chỉ hắn là ôn thần tóc bạc. Người này không dễ ra mặt, một khi ra mặt đảm bảo có kẻ xui xẻo. Sao Cừu Thiếu Bạch lại đến Khai Phong phủ? Triển Chiêu đầy bụng nghi hoặc, bất quá người này ngày thường điệu thấp, thanh liêm nghiêm túc, vả lại hắn còn rất tôn trọng Bao Chửng nên đám Triển Chiêu cũng không có ấn tượng xấu với hắn.

Đi vào thư phòng, Triển Chiêu thấy Bao Chửng dùng thần sắc khác thường nhìn mình, lại nhìn mọi người cũng đều dùng một loại ánh mắt kỳ dị nhìn mình, có chút khó hiểu. Bất quá hắn cũng không hỏi nhiều, hành lễ với Bao Chửng rồi muốn nói với hắn một chút chuyện của Quách Du.

Bao Chửng còn chưa kịp mở miệng, Cừu Thiếu Bạch đã đứng lên : “Phiền Triển đại nhân theo ta đi Đại Lý Tự một chuyến.” (chuongco : láo ~~~ *chọi dép chọi cà chua*)

Triển Chiêu khó hiểu, Đại Lý Tự và Khai Phong phủ từ trước đến nay nước giếng không phạm nước sông, đến Đại Lý Tự làm gì? Không lẽ xảy ra chuyện gì đó nên muốn mượn người hỗ trợ? Không phải là Triệu Trinh lại lấy hắn ra đùa giỡn đó chứ…

Không chờ Triển Chiêu trả lời, Cừu Thiếu Bạch đối thị vệ đi theo gật đầu.

Bộ khoái Đại Lý Tự lấy ra một bộ xiềng xích đi tới chỗ Triển Chiêu, nói : “Triển đại nhân, đắc tội.”

Triển Chiêu không hiểu chuyện gì đang xảy ra, thấy bọn họ hình như muốn bắt mình, xoay qua chớp mắt với Bao Chửng _ đang diễn tuồng gì vậy?

Bạch Ngọc Đường nguyên bản thấy có quan sai nên không muốn vào thư phòng. Nhưng hắn cảm giác tình huống tựa hồ không thích hợp, liền nhíu mày nhìn vào trong.

Triệu Tông ngồi uống trà, khí định thần nhàn, mà Khô Diệp nhếch miệng cười với mình. Bạch Ngọc Đường liền nhíu mày _ có vấn đề! (Chuongco : Nhah~~~~ ta muốn làm thịt băm) ( Trangki : rape nó Ngũ gia, đánh 2 thằng đó thành đầu heo đi )

Cừu Thiếu Bạch nói : ” Triển đại nhân, ngươi bị nghi ngờ mưu hại sứ giả Liêu quốc Ba Ngạn tướng quân. Hiện tại ta muốn dẫn ngươi quay về Đại Lý Tự thẩm vấn.”

Triển Chiêu nhíu mày : “Ba Ngạn đã chết?”

“Không sai, hôm qua chết ở dịch quán.” Cừu Thiếu Bạch lấy ra một quả ám tiễn : “Trên thi thể tìm được ám tiễn của ngươi, còn có… tuỳ tùng của Ba Ngạn cũng chứng kiến là ngươi hành hung.”

Triển Chiêu tâm nói vậy mà ngươi cũng tin : “Đây là vu oan!”

“Triển hộ vệ.” Bao Chửng lập tức nói : “Bản phục cũng thấy chuyện này rất kỳ quặc, chỉ là…”

“Chỉ là cái gì?” Bạch Ngọc Đường đứng ở cửa, hỏi Bao Chửng.

Bao Chửng khó xử, tựa hồ có chuyện không thể nói. Triển Chiêu đi theo Bao Chửng nhiều năm, thấy bộ dáng của hắn như thể ngậm bồ hòn làm ngọt, phỏng chừng trong chuyện này có nguyên do nào đó. Dù sao, Bao đại nhân sẽ không bao giờ trơ mắt nhìn hắn bị oan ức. Bao nhiêu năm như vậy số lần hắn bị oan uổng đâu thể đếm trên đầu ngón tay, không phải lần nào Bao Chửng cũng đỏ mắt như gà chọi che chở hắn. Thế nhưng lần này lại trơ mắt không nhúng tay vào _ hay là trong chuyện này có ẩn tình?

Nghĩ đến đây, Triển Chiêu khẽ vươn tay với hai bộ khoái cũng đồng dạng khó xử, ý bảo _ làm đi.

Hai bộ khoái quay lại nhìn Cừu Thiếu Bạch, hắn mặt không chút thay đổi gật đầu. Hai người cầm xích vừa muốn còng vào tay Triển Chiêu thì một bàn tay vươn ra, giữ chặt vòng xích lại.

” Lạnh….” Hai cái bộ khoái đột nhiên cảm thấy một trận âm hàn lạnh thấu xương, theo bản năng rụt tay lại. Xiềng xích rơi trên mặt đất, bị đông thành một cục băng.

Triển Chiêu thầm nghĩ một tiếng không tốt, quên mất con chuột trắng rồi. Hắn nhanh tay giữ chặt Bạch Ngọc Đường đang nổi cơn thịnh nộ để tránh hắn cáu lên động thủ làm thịt người.

Cừu Thiếu Bạch nhìn hai bộ khoái, tay hai người đều sưng lên _ là bị tổn thương do giá rét, âm thầm kinh ngạc nội lực của Bạch Ngọc Đường quả thật rất thâm hậu. Đồng thời hắn cũng biết _ dù Bao Chửng cho phép, Triển Chiêu cũng phối hợp, thì cửa ải khó qua nhất vẫn là Bạch Ngọc Đường này. Triệu Trinh cũng nói chắc chắn sẽ chọc tức Bạch Ngọc Đường, vậy nên…

Cừu Thiếu Bạch mở miệng : “Bạch Ngũ Gia, hoàng thượng có chỉ, đem Triển hộ vệ tạm giam vào đại lao Đại Lý Tự. Vụ án sẽ do Đại Lý Tự và Khai Phong phủ liên hợp phá án. Nếu Triển Chiêu không giết người thì chỉ là ngụ ở Đại Lý Tự mấy ngày. Còn nếu thật sự có tội, thì giết người đền mạng, ai cũng không thể cứu hắn.”

Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mi : “Triệu Trinh nói?”

Triển Chiêu cầm tay áo hắn thầm nói _ xong rồi xong rồi, con chuột này mất kiểm soát rồi.

Cừu Thiếu Bạch đưa tay sờ mũi, một bộ khoái rống lên : “Bạch Ngọc Đường, ngươi dám gọi thẳng danh tính hoàng thượng?”

Bạch Ngọc Đường mắt lạnh nhìn hắn : “Ngươi dám gọi thẳng danh tính của ta?”

Bộ khoái âm thầm nhếch miệng, tình hình không ổn rồi.

“Ngọc Đường.” Triển Chiêu kéo Bạch Ngọc Đường nói : “Ta chỉ đi phối hợp điều tra thôi, đến Đại Lý Tự vài ngày sẽ về.”

“Không cho phép.” Bạch Ngọc Đường nhìn Bao Chửng : “Không bằng không chứng, dựa vào cái gì muốn bắt người?”

” Bạch Ngọc Đường, ta biết võ công của ngươi cái thế nhưng quốc có quốc pháp gia có gia quy.” Cừu Thiếu Bạch ném mai ám tiễn trước mặt Bạch Ngọc Đường : “Nhân chứng vật chứng đều có, chúng ta theo luật làm việc.”

” Ta nhổ vào.” Bạch Ngọc Đường cười lạnh : “Kẻ nào ngu đến độ đi giết thùng cơm lại để lại ám tiễn của mình, còn để người khác nhìn thấy ngươi trông như thế nào? Ta thấy ngươi nên đổi tên Đại Lý Tự khanh thành Thùng cơm khanh đi.”

Cừu Thiếu Bạch nghiến răng âm thầm lắc đầu _ tính tình Bạch Ngọc Đường này sao lại quái gở như vậy, cứng mềm đều không ăn. Hoặc là… dựa theo lời Triệu Trinh, bởi vì sự tình liên quan tới Triển Chiêu nên hắn mới không bỏ qua.

“Ta cũng cho là như vậy.” Lúc này, Triệu Tông đột nhiên nhìn Cừu Thiếu Bạch : “Cừu đại nhân, nể mặt Bao đại nhân, không bằng ngài châm chước một chút?”

Triển Chiêu khẽ nhíu mày. Tiểu tử Triệu Tông này dám lấy danh dự Bao đại nhân ra nói giỡn. Hắn âm thầm chọc chọc lưng Bạch Ngọc Đường, ngón tay ở trên lưng hắn viết viết vẽ vẽ mấy cái, nhắc nhở hắn để hắn mau nhận ra.

Bạch Ngọc Đường biết chữ Triển Chiêu viết trên lưng hắn chính là chữ “Kế”. Theo luật cũng được, theo quy cũng thế, chuyến đi đến Đại lý Tự lần này Triển Chiêu không thể không đi. Việc khẩn cấp trước mắt chính là tìm thủ phạm thực sự giết chết Ba Ngạn. Chính là bảo hắn trơ mắt nhìn thấy con mèo này bị còng tay dẫn đi, sao có thể?

“Cừu đại nhân.” Bao Chửng mở miệng : “Triển hộ vệ quả thực có hiềm nghi, nhưng khả năng hắn bị vu oan cũng rất lớn. Mấy ngày nay hắn bận rộn nhiều việc… vừa điều tra án kiện, vừa việc vặt quấn thân, căn bản không có khả năng đến dịch quán hành hung. Nếu ngươi buộc phải dẫn người đi thì xiềng xích có thể miễn được thì cứ miễn đi?”

Cừu Thiếu Bạch nhìn Bao Chửng. Bao Chửng xưa nay cương trực công chính tuyệt không cúi đầu, lúc này thật đã làm khó hắn. Khuôn mặt đen thui đã nghẹn thành xanh tím đành gật đầu : “Dĩ nhiên, chỉ cần Triển đại nhân phối hợp.”

“Vậy đi thôi.” Triển Chiêu xoay người đi ra ngoài, thuận tiện cũng kéo tay ra khỏi tay Bạch Ngọc Đường.

“Miêu Nhi!” Bạch Ngọc Đường tức giận càng tăng lên vài phần.

Triển Chiêu đè đầu hắn lại ghé vào lỗ tai hắn nói hai câu, thấy Bạch Ngọc Đường còn không chịu ngoan ngoãn thì nóng nảy, trừng mắt : “Nghe lời!”

Bạch Ngọc Đường cắn răng sống chết giữ chặt tay hắn, không chịu thả người. (Chuongco : *chấm nước mắt* tội Ngũ gia quá)

Hai người ở giữa sân giằng co.

Đám Cừu Thiếu Bạch cũng vội vàng đi ra, cáo từ Bao Chửng.

Bạch Ngọc Đường muốn đi cùng Triển Chiêu, bất quá lưu lại bên ngoài tra ra hung thủ quan trọng hơn.

Thật vất vả Triển Chiêu tức giận cứng rắn giật tay ra, dỗ dành Bạch Ngọc Đường để hắn tạm thời ngoan ngoãn. Chợt nghe Khô Diệp đột nhiên nói một câu: “Triển Chiêu võ công cao cường, khinh công lại càng không ai bằng. Nếu không mang gông xiềng, một khi hắn đào tẩu thì ai có thể bắt lại?” (chuongco: *nổi sùng* muốn gì hả cái lá khô chết tiệt kia~~~~~)

Bao Chửng hơi nhíu mi nhìn Khô Diệp. Nói thật, lúc này Bao đại nhân so với bất cứ ai khác đều bình tĩnh hơn. Triệu Trinh và hắn đã nghĩ ra kế sách này, để Triển Chiêu đến thiên lao Đại Lý Tự ngồi hai ngày, nhưng lúc này Khô Diệp quả thật khinh người quá đáng.

Nhắc tới cũng trùng hợp, ai cũng không phát hiện lúc này ở một góc sân có một thân ảnh nho nhỏ đang đứng, đem hết thảy mọi chuyện thu vào trong mắt.

Hai ngày này, còn mèo Hoa ly ly cứ lượn lờ trước mặt Đại Hổ, vừa nãy Tiểu Tứ tử sờ bụng Đại Hổ thì cảm thấy được căng phồng, liền đoán có phải đã có mèo con rồi không? Vì thế bé ôm Đại Hổ chạy đến tìm cha bé nhìn thử.

Đi ngang thư phòng của Bao Chửng ở hậu viện thì nhanh hơn, Tiểu Tứ tử vui vẻ ôm Đại Hổ chạy vào sân. Bé vừa vào thì thấy rất nhiều người ở trong thư phòng, tựa hồ đang cãi nhau.

Tiểu Tứ tử đứng ở góc sân do dự có nên đi qua hay không, lúc đó tiếng mọi người nói chuyện cũng lọt vào tai bé, vì thế… Tiểu Tứ tử nghe được mọi thứ.

Sau khi Tiểu Tứ tử sắp xếp lại một chút, sự tình là như vầy _ có người vu oan Triển Chiêu giết cái gì người. Triệu Trinh biết rõ Miêu Miêu bị oan còn muốn bắt người nhốt vào Đại Lý Tự. Tiểu Tứ tử bình thường hay chơi cùng ảnh vệ nên cũng có chút hiểu biết với quan chức này nọ. Bé biết, Đại Lý Tự là địa phương đáng sợ nhất trong số tất cả những nha môn. Bé cũng biết, Triển Chiêu là người tốt, Triệu Trinh để mặc cho người khác oan uổng hắn, Bao đại nhân cũng không giúp hắn, để mặc hắn bị người xấu bắt đi, bây giờ… Bọn họ còn muốn xích Miêu Miêu!

“Người xấu.”

Mọi người quá mức chuyên chú không chú ý Tiểu Tứ tử đã tới gần.

Khô Diệp cúi đầu, chẳng biết Tiểu Tứ tử đã tới bên cạnh hắn từ lúc nào. Lúc này bé đang ngẩng mặt, tức giận nhìn hắn.

Khô Diệp hơi sửng sốt, Tiểu Tứ tử buông Đại Hổ chạy lên trước dùng sức đẩy hắn : “Ngươi là người xấu, ta ghét ngươi!”

Khô Diệp bị đẩy một cái hơi lảo đảo, thiếu chút nữa ngã sấp xuống.

Triệu Tông hơi nhíu mi, nghi hoặc liếc nhìn Khô Diệp. Khô Diệp đứng vững lại, không nói gì.

Cừu Thiếu Bạch thấy Tiểu Tứ tử cũng xuất hiện, tâm nói lát nữa đừng khóc lên rồi kéo cả Triệu Phổ tới nữa. Một Bạch Ngọc Đường đã đủ nhức đầu, lỡ thêm một Triệu Phổ chạy đến nói bọn họ khi dễ nhi tử bảo bối của hắn thì phỏng chừng đến lúc đó lại càng loạn hơn.

“Bao đại nhân, cáo từ.” Nói xong, Cừu Thiếu Bạch bảo bộ khoái mặc kệ xích hay không xích đi, nhanh dẫn Triển Chiêu về.

“Miêu Miêu!” Tiểu Tứ tử muốn đuổi theo, Bạch Ngọc Đường đưa tay ôm bé lại, ngẩng đầu nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu quay đầu trao đổi với hắn một cái ánh mắt, ý bảo _ nhẫn nại!

Triệu Tông cũng đi theo Khô Diệp rời Khai Phong phủ.

Bạch Ngọc Đường cau mày, sắc mặt không tốt. Đồng thời, Tiểu Tứ tử trong lòng hắn cũng khóc rống lên.

Bao Chửng nãy giờ lo lắng càng thêm ủ rũ sau đó lắc đầu đi vào phòng, không mặt mũi nào đối mặt với Tiểu Tứ tử. Triệu Trinh thật sự là cho hắn một cái nan đề rồi.

Tiếng khóc của Tiểu Tứ tử đem Công Tôn đang khám nghiệm tử thi trong phòng không thèm quan tâm chuyện gì nữa chạy ào tới. Triệu Phổ mấy ngày nay mệt mỏi đang ngủ bù, vừa nghe tâm can bảo bối khóc như cha chết nhanh chóng xông tới. (Trangki : ăn với nói, cha nó đứa nào chết hả Cửu ca =.= )

Không khí trong viện thập phần quỷ dị _ Bạch Ngọc Đường nhét Tiểu Tứ tử vào tay Triệu Phổ, xoay người rời đi.

Triệu Phổ ngơ ngác ôm Tiểu Tứ tử, vừa dỗ bé vừa khó hiểu nhìn ảnh vệ cùng đám nha dịch Khai Phong phủ đang ủ rũ : “Bạch Ngọc Đường bị sao mà mặt thúi như vậy ?”

Công Tôn cũng đi tới hỏi Tiểu Tứ tử : “Xảy ra chuyện gì Tiểu Tứ tử?”

Tiểu Tứ tử lau nước mắt, ngẩng đầu trừng Triệu Phổ.

Triệu Phổ cả kinh : “Bảo bối, ngươi làm sao vậy?”

Tiểu Tứ tử mếu máo: “Hoàng Hoàng bảo người ta bắt Miêu Miêu lại giải đến Đại Lý Tự.”

Mí mắt Triệu Phổ nháy nháy… Không phải chứ? Triệu Trinh á hả?

Tiểu Tứ tử xoay lại nhào vào lòng Công Tôn : “Phụ thân, ta không muốn làm Tiểu vương gia, không muốn theo họ Triệu. Chúng ta quay về Nhã Trúc thôn đi!”

Công Tôn hé mắt nhìn Triệu phổ.

Triệu Phổ chửi má nó, con mụ nó, không họ Triệu chẳng phải là không nhận hắn làm cha sao? Tiểu tử Triệu Trinh này sao lại không biết nghĩ như vậy?

“Bảo bối, coi nhi tử.” Triệu Phổ xắn tay áo: “Lão tử đi hủy Đại Lý Tự.”

“Ngươi có bệnh à!” Công Tôn túm hắn lại : “Bao đại nhân sao có thể ngồi yên không quản? Nhất định trong chuyện này có nguyên nhân.”

Triệu Phổ nhíu mày: “Lại có nguyên nhân?”

Công Tôn vỗ vỗ Tiểu Tứ tử,: “Tiểu Tứ tử, trước đừng khóc, cha đi làm rõ chuyện này cho ngươi. Nếu thật sự là họ Triệu oan uổng người tốt, cha hưu (bỏ chồng) Cửu Cửu.”

Triệu Phổ há to mồm _ cái này gọi là liên luỵ cửu tộc đó? !

Tiểu Tứ tử nắm ngón tay than thở một câu : “Không nên hưu.”

Triệu Phổ kích động, ôm lấy Tiểu Tứ tử : “Thật không uổng công yêu thương con!”

Công Tôn lắc đầu, đi vào nhà tìm Bao đại nhân.

Tiểu Tứ tử quay đầu lại tiếp tục trừng Triệu Phổ : ” Con còn đang tức giận!”

” Con cứ tiếp tục giận đi!” Triệu Phổ bế Tiểu Tứ tử lên nói : ” Để ta mang con đến Đại Lý Tự, chúng ta qua nhà lao bên cạnh chỗ Triển Chiêu trải nệm nằm bồi hắn.”

“Tốt!” Tiểu Tứ tử gật đầu, nhảy xuống hướng trong phòng chạy đi : “Con đi lấy đồ.”

“Đi thật?”

Chưa đầy một lát, Triệu Phổ kinh hãi nhìn Tiểu Tứ tử đeo một tay nải nhỏ trên lưng cưỡi Thạch Đầu.

“Dĩ nhiên!” Tiểu Tứ tử vỗ ngực : “Tiểu Tứ tử có tình có nghĩa. Cửu Cửu giúp con nói với Tiểu Lương tử một tiếng _ con đi bồi Miêu Miêu ở trong lao vài ngày, để hắn tranh thủ hảo hảo luyện công.”

Triệu Phổ đổ mồ hôi lạnh, xoay người muốn tự vả miệng mình, thầm nói ngươi nhiều chuyện vậy làm gì chứ, đảm bảo Công Tôn sẽ liều mạng với hắn.

Lúc này, Công Tôn từ trong thư phòng Bao Chửng đi ra, sắc mặt bình thường, vỗ vai Triệu Phổ nhỏ giọng nói : “Bao đại nhân nói đây là Hoàng thượng kiên quyết yêu cầu, bên trong tựa hồ có ẩn tình. Nhưng Hoàng thượng biết rõ Triển Chiêu là bị oan, Cừu Thiếu Bạch cũng đã được thông tri, vừa nãy mọi người chỉ diễn kịch thôi.”

Triệu Phổ gật đầu, vậy thì tốt.

Công Tôn để ý tới tay nải sau lưng Tiểu Tứ tử : “Tiểu Tứ tử, con làm gì vậy? Chúng ta không trở về Nhã Trúc thôn, mấy hôm nữa Triển Chiêu sẽ trở về.”

“Thật sự ?” Tiểu Tứ tử vui mừng: “Vậy thì quá tốt rồi. Cửu Cửu nói dẫn con đi tìm Miêu Miêu bồi hắn ngồi trong lao. Phụ thân, con vẫn chưa từng nhìn thấy nhà lao đó!”

Công Tôn đảo mắt, hung tợn trừng Triệu Phổ.

Triệu Phổ khoanh tay nhìn trời _ lão tử trêu chọc ai sao? Vì cái gì mỗi lần người xui xẻo đều đều là lão tử!

Trong hoàng cung, Triệu Trinh ngồi trong ngự thư phòng vừa hắt xì liên tiếp ba cái, đang xoa cái mũi.

Trần Ban Ban tiến vào hỏi: “Hoàng thượng, cảm mạo sao?”

“Không, phỏng chừng có một đám người đang mắng trẫm.” Triệu Trinh vừa nói chuyện vừa thấy Nam Cung Kỷ đứng ngoài cửa nhìn vào trong, trên mặt lộ vẻ khó xử.

“Bạch Ngọc Đường phá tẩm cung của trẫm hay đốt ngự hoa viên?” Triệu Trinh bưng chén trà hỏi Nam Cung kỷ đứng ngoài cửa.

Nam Cung Kỷ dứt khoát chạy vào: “Không phải, Hoàng thượng… Ngài có muốn ra nhìn thử không?”

Triệu Trinh hơi sửng sốt. Vừa đi ra cửa thì nghe thấy một tiếng “Meo meo ô”. Ngẩng đầu _ cừ thật, cả tẩm cung mèo lớn mèo nhỏ ít nhất phải có hơn một ngàn con, cung nữ bị mèo cào đang kêu toáng lên.

“Hoàng thượng, hoàng thượng !”

Lúc này, Thái Phó Vương đại nhân nghiêng ngả lảo đảo chạy vào: “Tàng thư các có chuột.”

Nam Cung Kỷ nhỏ giọng nói: “Ngự thiện phòng cũng có chuột, còn có toàn bộ rượu trong hầm rượu đều bị mất. Mấy chậu mẫu đơn Hoàng thượng thích nhất trong ngự hoa viên cũng bị mất, mặt khác tiên hạc Khổng Tước bị vặt sạch lông như gà luộc, hoa cỏ kỳ trân dị bảo không một đóa nào may mắn thoát khỏi. Còn có…” (Chuongco: *dựng ngón cái* hảo. Ngũ gia không hổ danh là thần tượng của lòng em)

“Còn có?” Triệu Trinh mở to hai mắt không nghĩ ra được còn có thể xảy ra chuyện gì?

“Toàn bộ sứ giả Liêu quốc đều bị trói lại ném vào hố phân.” Nam Cung kỷ nhỉ giọng nói: “Hoàng thượng, để mặc Bạch Ngọc Đường sao?”

Triệu Trinh cười: “Bạch Ngọc Đường động tác có nhanh đến cỡ nào cũng không thể nháy mắt bắt được mấy ngàn con mèo. Bắt Triển Chiêu rồi Tiểu Tứ tử còn không khóc hết nước mắt sao, phỏng chừng Cửu thúc cũng không vui.”

Tùy tay bắt lấy một con mèo con màu trắng, Triệu Trinh vừa định sờ đầu nó thì bị cào cho một nhát: “Tê…”

“Hoàng thượng?” Mọi người khẩn trương.

Triệu Trinh khoát tay, nhìn ba vết cào đỏ thẫm trên mu bàn tay: “Phen này trẫm đã đắc tội không ít người. Cứ để bọn họ tuỳ ý đi. Triển Chiêu bên kia sao rồi?”

“Cừu Thiếu Bạch đã dựa theo hoàng thượng phân đó, giải hắn vào phòng sâu nhất trong địa lao.” Nam Cung kỷ đáp lời: “Lấy khôn khéo của Triển Chiêu, hẳn là không bao lâu nữa sẽ phát hiện.”

“Lúc này Bạch Ngọc Đường đang ở đâu?”

“Đến dịch quán bắt nhân chứng nói là nhìn thấy tận mắt chứng nhận.” Nam Cung kỷ thấp giọng nói.

Triệu Trinh mỉm cười, ” Tốt.”

.

Thiên lao Đại Lý tự nổi danh đáng sợ tổng cộng phân làm ba tầng. Tầng thứ nhất nằm trên mặt đất, chuyên dùng để giam một ít khâm phạm. Tầng thứ hai nằm dưới đất, giam kẻ tái phạm tội. Mà tầng thứ ba thì lại ở sâu dướt lòng đất âm u tối tăm… Chỉ giam trọng phạm.

Triển Chiêu tới tầng thứ ba, đi một đường thật dài phát hiện nhà tù hai bên đều trống trơn. Cả một địa lao to như vậy cũng chỉ có một mình hắn.

Hắn có chút khó hiểu nhìn Cừu Thiếu Bạch tự mình dẫn hắn xuống: “Nhiều lao phòng trống không người như vậy thì ngụ ở đâu không phải cũng giống nhau sao? Vì sao phải đi xa như vậy?”

Cừu Thiếu Bạch âm thầm cảm khái, Triển Chiêu quả nhiên là một hài tử lanh lợi, mỉm cười: “Hoàng thượng phân phó.”

Mở cửa lao phòng trong cùng, Cừu Thiếu Bạch khách khí thỉnh Triển Chiêu đi vào: “Ngoài cửa có nha dịch, bất quá đồ ăn ba ngày này phỏng chừng Ngũ Gia sẽ cho ngươi đưa tới. Nhưng nếu ngươi còn muốn cái gì cứ trực tiếp phân phó là được, cáo từ.”

Triển Chiêu nâng cằm ngẩn người nhìn chằm chằm chăn đệm thật dày trên giường _ Triệu Trinh đến tột cùng là đang muốn làm cái gì? Hay là nhà giam này có vấn đề?

Triển Chiêu ngồi xếp bằng trên một cái bồ đoàn, ngẩn người.

Sau nửa canh giờ, Triển Chiêu tiếp tục nâng cằm ngẩn người nhìn Tiểu Tứ tử đang ôm gối đứng trước mặt mình.

“Haiz…” Triển Chiêu thở dài: “Tiểu Tứ tử, cháu cũng không thể đến đây!”

Tiểu Tứ tử đem gối bỏ lên giường, rồi cũng tự bò lên giường ngồi xuống: “Không chịu, cháu muốn cùng Miêu Miêu ăn cơm tù.”

Triển Chiêu dở khóc dở cười đỡ cái trán… Phỏng chừng Triệu Phổ cùng Công Tôn cũng bó tay.

Chưa kịp nghĩ cách khuyên tiểu tử ngu ngốc này ngoan ngoãn trở về, đột nhiên Thạch Đầu đi theo Tiểu Tứ tử bắt đầu đông ngửi tây ngửi. Cuối cùng hình như tìm được cái gì vội quệt mông, bung móng vuốt trong đệm thịt ở chân trước, bắt đầu đào.

“Thạch Đầu, không được phá!” Tiểu Tứ tử vươn tay xua đất cát bay đầy phòng, muốn ngăn cản Thạch Đầu.

Triển Chiêu lại đưa tay ôm bé đến một góc sạch sẽ, bảo bé đừng quấy rầy Thạch Đầu đào hố.

Lúc này, Triển Chiêu có một loại cảm giác kỳ quái _ trừ mình và Tiểu Tứ tử, trong thiên lao này, tựa hồ còn có người thứ ba

Chọn tập
Bình luận