Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Quỷ Hành Thiên Hạ

Quyển 7 – Chương 16: Chuyển tông vạn ma

Tác giả: Nhĩ Nhã
Chọn tập

Song phương sau khi thấy rõ diện mạo của nhau đều là nhịn không được nhíu mày.

Lực chú ý của Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu rất nhanh liền từ trên ngươi Phong Thính Thủy dời đi bởi vì đứng cạnh hắn là một kẻ đeo mặt nạ. Người nọ có từng gặp qua hay không, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng không xác định nhưng mặt nạ này lại thập phần quen thuộc , họ mới gặp không quá lâu trước kia .

Ngày ấy thời điểm truy bắt Ngô Bất Ác, một nam tử đeo mặt nạ đào tẩu được.

Bạch Ngọc Đường sắc mặt khẽ biến, nguyên do chính là _ người nọ rõ ràng từng có địch ý với Triển Chiêu thậm chí muốn đẩy hắn vào chỗ chết, còn muốn giết Ân Hậu.

Phong Thính Thủy hiển nhiên nhận ra Triển Chiêu, nhưng Bạch Ngọc Đường thay đổi một trận vẫn khiến cho hắn có chút ngoài ý muốn. Đang muốn nói cái gì, người đeo mặt nạ kia bỗng nhiên khẽ phất tay một cái, ngăn Phong Thính Thủy, ý bảo _ đi!

Phong Thính Thủy nhìn thùng bọc vải đen, tựa hồ có chút do dự nhưng thấy người đeo mặt nạ kia sờ vào ngực áo.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều ngây người… Bởi vì vừa rồi Phong Thính Thủy có chút do dự, vừa thấy người đeo mặt nạ nâng tay, liền xoay người đi. Hai người liền có dự cảm người đeo mặt nạ kia sẽ từ trong lòng lấy ra thứ gì đó khó lường.

Chợt hắn bỗng nhiên cười một tiếng, tựa hồ cố ý đè thấp giọng nói: “Triển Chiêu, quan tài lưu cho ngươi đi, hảo hảo hưởng dụng.” Nói xong vung tay, giống như tung cái gì đó rồi thả người lui về sau.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều theo bản năng tựa vào nhau, sợ là có ám khí. Đồng thời nhìn thấy một làn khói trắng cổ quái bốc lên từ mặt đất.

Nguyên bản hai người tưởng là khói độc gì đó, nhưng sau khi bốc lên, lại tựa hồ là nhân ảnh.

Bạch Ngọc Đường hơi chau mày, cảm giác Triển Chiêu đè mạnh bả vai hắn: ” Cẩn thận ! “

Bạch Ngọc Đường theo bản năng cúi đầu bỗng có hàn quang xẹt qua, dư quang thoáng nhìn thấy một bóng người đang đánh lén. Bạch Ngọc Đường cũng không phải là đèn cạn dầu nhưng trong lòng vẫn nghi hoặc, người nào có khinh công cao như vậy, chạy ra đằng sau đánh lén mà mình cũng không phát giác?

Thuận thế xoay tay một đao chém qua, Bạch Ngọc Đường rõ ràng nhìn thấy một đao này đã chém trúng ngươì nhưng khi xuống tay lại không có cảm giác, nghi hoặc… Bỗng nhiên người nọ giống như sương khói bị khảm thành hai đoạn, đồng thời trên tay vẫn là muốn dùng đao tấn công, tựa hồ hoàn toàn không bị thương _ này căn bản không phải là người a!

Bạch Ngọc Đường điều mi, thối lui vài bước.

Phía sau Triển Chiêu cũng thối lui đến trước mặt, hai người lưng tựa lưng mới nhìn rõ người đang vây công. Nguyên lai bốn phía đứng bốn võ sĩ cầm đao, hai đen hai trắng, thoạt nhìn có điểm giống như Hắc bạch song sát.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn kỹ, mới hiểu được vì sao cứ có cảm giác xuất quỷ nhập thần, này căn bản là không phải người a… Lơ lơ lửng lửng giống như yên quai, hoặc càng tà hồ hơn, là linh hồn?

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng không tin tưởng mấy chuyện quái lực loạn thần, nhưng mắt thấy là thật a, khó tránh khỏi cảm thấy quỷ dị.

Bốn yên nhân nọ ngay cả diện mục biểu tình cũng đều y nhau, hợp lực công kích Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, mấu chốt là… luồng khói này đến vô ảnh đi vô tung.

Dù cho Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu võ công cao cường cũng không có cách nào ngăn cản những thứ hư vô không có thực thể. Đao kiếm chém tới giống như chém vào hư không, không cách nào xuống tay. Còn binh khí trên tay bốn người này vẫn là lưỡi đao sắc bén, mỗi lần vung đến đều mang theo từng trận đao phong.

Triển Chiêu đang nhíu mày, Bạch Ngọc Đường gọi hắn: ” Miêu Nhi, nhảy lên.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ăn ý, biết con chuột kia đảm bảo nghĩ tới cái gì, thả người nhảy lên không trung. Bạch Ngọc Đường nâng đao chém ngang một đường, dùng nội lực thổi lên một trận kình phong.

” Vù ” vài đợt gió lớn thổi qua, luồng khói bắt đầu lập loè nháy mắt đã bị thổi tan.

Triển Chiêu hạ xuống cùng Bạch Ngọc Đường đứng lưng tựa lưng như trước, cảnh giác nhìn khắp nơi. Thật lâu sau… bốn phía yên tĩnh lại, làn khói kia cũng tan triệt để, bốn võ sĩ không thấy đâu nữa. Trừ bỏ một cái thùng lớn màu đen trên mặt đất, cũng không còn gì khác. Phong Thính Thủy, người đeo mặt nạ cùng hai con cự thú cổ quái vừa nãy, hết thảy đều tiêu thất.

Bạch Ngọc Đường nâng tay cho Triển Chiêu nhìn, chỉ thấy tay áo hắn bị rách một chút. Hai người yên lặng liếc nhau, hành tẩu giang hồ lâu như vậy vẫn là lần đầu tiên thê thảm như vầy.

Trầm mặc một lúc lâu, Triển chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường: ” Trước kia có từng thấy qua chưa ? “

Bạch Ngọc Đường lắc đầu: ” Chưa thấy bao giờ. “

Triển Chiêu cũng không nói thêm nữa. Việc này nếu có quan hệ với Triển Hạo thì dù cổ quái đến mức nào cũng không có gì lạ, vì thế quay đầu bắt đầu xem xét cái quan tài kia.

Bạch Ngọc Đường đứng sau hắn: ” Bọn Phong Thính Thủy là khinh địch cứ vậy mà đi? “

” Thùng này nặng như vậy, cho dù cả hai người bọn họ nâng phỏng chừng cũng không đủ sức …” Triển Chiêu nhăn mặt đi qua, nhẹ nhàng gõ lên thùng, quả nhiên. Sau tấm vải đen là cảm giác cứng của kim loại.

” Chúng ta cũng nên quay về. ” Triển Chiêu ngẩng mặt nhìn sắc trời. Tối đen, yên tĩnh, cũng không có tên lệnh. Xem ra bọn Triệu Phổ còn chưa động thủ, đành phải chờ ảnh vệ đến trợ giúp.

Bạch Ngọc Đường lấy ra chủy thủ, nhẹ nhàng xé mở một ít vải đen. Nương theo ánh trăng nhìn thấy bên dưới là thứ gì đó có chút giống bằng đồng.

Bạch Ngọc Đường dùng chủy thủ nhẹ nhàng gõ một chút, quay đầu nói với Triển Chiêu: ” Miêu Nhi, là lưu kim*, rất cũ.” (hợp kim, vàng)

” Vậy chắc là Kim Quan rồi.” Triển Chiêu cũng đi đến cạnh hắn, thuận người nằm úp sấp lên bả vai hắn nhìn: ” Giữa khe hở trên đồ án còn có bùn, chắc là vừa đào lên.”

Bạch Ngọc Đường nghiêng tai, vươn tay nhẹ nhàng gõ vài cái, bên trong truyền ra tiếng vang trống rỗng.

” Trống a.” Triển Chiêu có chút nghi hoặc: ” Bọn Phong Thính Thủy khinh địch để lại như vậy, có khi nào là đã lấy đi cái gì rồi không ? “

” Tuy nói muốn tìm kim quan, nhưng bên trong kim quan có chứa thứ gì hay không, thì cho tới bây giờ vẫn không ai biết!” Bạch Ngọc Đường cũng có chút tiếc nuối: ” Đáng tiếc bị lấy đi. “

Lúc này, đằng trước truyền đến tiếng vó ngựa.

Hôi ảnh mang theo một đội nhân mã chạy đến. Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu bảo bọn họ nghĩ cách đem kim quan về, hai người bọn họ đuổi theo hai người kia.

Chỉ tiếc đuổi theo thật xa vẫn không thấy tung tích bọn Phong Thính Thủy, hai người đành phải từ bỏ .

” Tình hình sao rồi? ” Bạch ngọc đường hỏi Hôi ảnh đang chỉ huy người nâng kim quan lên xe ngựa.

” Đã chiếm phủ đệ Hạ Chính, nha môn và quân doanh. Vương gia tìm được Hạ Chính cùng Đại Bính ở nơi uống hoa tửu, phỏng chừng lúc này cũng đã bắt người.”

” Đại nhân.”

Lúc này một binh sĩ quay đầu hỏi Hôi ảnh: ” Thùng rất nặng, con ngựa kéo không nhúc nhích được. “

Hôi ảnh nhíu mày, bảo người thêm ngựa, đổi xe ngựa to. Giằng co nửa ngày, tổng cộng dùng mười sáu con ngựa, hơn hai mươi binh lính ở phía sau đẩy mới chở được kim quan đi.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nghi hoặc _ hai con cự thú giống ngựa kia đến tột cùng là con gì ? Chạy nhanh còn có khí lực lớn như vậy ?

Trên đường trở về hai người hỏi Hôi ảnh có từng thấy qua thứ đó không.

Hôi ảnh thật ra hơi kinh ngạc: ” Ngựa lớn màu đen con ngươi màu đỏ? “

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều gật đầu.

Hôi ảnh cẩn thận nghĩ nghĩ: ” Thật đúng là chưa thấy qua, có thể là bò Tây Tạng không? “

” Thứ đó sẽ không chạy nhanh như vậy ? ” Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều cảm thấy không giống, lắc đầu động tác rất nhất trí.

” Lừa ? “

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường tiếp tục lắc đầu.

“Gấu ngựa?”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường vừa nghe, tâm nói gấu ngựa gấu ngựa, không phải là vừa to như gấu vừa cường tráng như ngựa sao? Trăm miệng một lời trả lời: ” Có thể là nó a ! “

” Thật sự là gấu ngựa? ” Hôi ảnh mở to hai mắt: ” Lấy cẩu hùng kéo xe ngựa ? “

” Ngươi không phải nói gấu ngựa sao?” Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường chỉ trích, vừa rồi còn nói gấu ngựa sao nháy mắt liền bảo cẩu hùng!

” Gấu ngựa chỉ là một loại cách gọi, kỳ thật hình dáng vẫn là tương tự gấu chó. ” Hôi ảnh lắc đầu: ” Ta cảm thấy không thể lắm, cẩu hùng không có khả năng nghe lệnh, hơn nữa nó cũng không thể chạy lâu.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cái gì cũng không đoán ra, chỉ nhặt được cái quan tài, mọi người cùng nhau trở về thành.

Trở lại Thành Đô phủ lần này, tình hình đã có chút bất đồng.

Binh mã Triệu Phổ động tác nhanh nhẹn, không đánh mà thắng chiếm lấy phủ Hạ Chính. Nhân mã tiến vào đại trạch của quan viên địa phương, chúng quan viên đều là từ trong ổ chăn bị thỉnh đi ra, tập trung đến phủ Hạ Chính. Bao Chửng cũng mang theo mọi người tới đó.

Lúc này, Triệu Phổ không tại, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường vừa hỏi, nghe nói là mang người đến tửu lâu bắt Hạ Chính, hai người cũng chạy đến.

Cùng lúc, Triệu Phổ đã mang theo Tử ảnh cùng Giả ảnh đến trước cửa tửu lâu.

Đó là một địa phương uống hoa tửu, nhóm kỹ nữ nguyên bản còn rất cao hứng. Triệu Phổ tuy rằng ngày thường hơi lưu manh, nhưng tốt xấu gì diện mạo vẫn tuấn tú khí vũ hiên ngang, vừa đi vào nhóm kỹ nữ đã định đi tới.

Nhưng nháy mắt mấy trăm quan binh cũng rầm rập tiến vào.

Mọi người sửng sốt.

Có vài người muốn hét lên, Triệu Phổ phân phó Tử ảnh: “Ai dám lên tiếng liền giết.” (Chuongco : hảo suất ~~~ *ngất ngây choáng váng*)

Một câu này, mọi người đều đem tiếng la đến bên miệng nuốt trở lại.

Triệu Phổ bảo tú bà dẫn hắn đi tìm Hạ Chính. Nghe nói Hạ Chính và Đại Bính vừa rồi ở lầu hai uống hoa tửu, lúc này đã chọn hai kĩ nữ lên hai phòng khác nhau nghỉ ngơi.

Triệu Phổ cười lạnh một tiếng, mang theo người lên lầu đá văng cửa tóm Hạ Chính trước.

Hạ Chính lúc này đang đem một kỹ nữ trói lại chuẩn bị hút máu, ma chứng đêm đó của hắn còn chưa hảo, không có máu liền đói đến hoảng, Tục mệnh đan Bạch Ngọc Đường cho hắn dược hiệu cũng chỉ có hạn.

Hạ Chính từng liếc thấy Triệu Phổ một lần, lúc này mặt đối mặt thầm nghĩ một tiếng không ổn, biết là bị ám toán, cái này gọi là đại (lợi) thế đã mất.

Triệu Phổ lệnh người bắt hắn, trói gô lại giải đến Thành Đô phủ mà cho Bao Chửng.

Phòng cách vách, Đại Bính cũng không tốt hơn bao nhiêu, còn chưa phong lưu khoái hoạt liền nghe có người gõ cửa liền rống to: ” Kẻ nào ? Mau cút cho lão tử.”

Nhưng nói còn chưa dứt lời, chợt nghe “Oành” một tiếng. Triệu Phổ đạp cửa tiến vào, đối mặt với hắn, vui vẻ: “Hô, hồi lâu không gặp vẫn khoẻ a.”

Đạt Tịnh nghe tiếng liền ngẩng đầu, vừa thấy, cổ họng nháy mắt không tự giác “Ngao” một tiếng sợ tới mức chân cũng nhuyễn .

Triệu Phổ sai người bắt luôn hắn, áp giải đến chỗ Bao Chửng.

Ra cửa, vừa lúc gặp phải bọn Triển Chiêu.

Song phương cùng nói lại chuyện đã xảy ra.

” Khói?” Triệu Phổ cảm thấy mới mẻ, lại nhìn một chút tay áo bị rách của Bạch Ngọc Đường, nhíu mày: ” Mấy người ? “

” Đột nhiên nhảy ra bốn người. “

Triệu Phổ gật đầu, ý bảo hai người đừng nữa nói cho ai nữa.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường dĩ nhiên sẽ hiểu lợi hại trong chuyện này. Khói này vô tung vô tích, hơn nữa không có nhược điểm. Hai người bọn họ nội lực thâm hậu có thể dùng nội kình xua tan khói, binh lính bình thường thì không có khả năng. Mới chỉ là bốn người, vạn nhất thiên quân vạn mã đối đầu thiên quân vạn mã (của Phổ ca), vậy có chút phiền phức. Đây là chuyện dao động quân tâm, trước khi làm rõ vẫn là không nên nói ra.

Triển Chiêu thấy Đại Bính bị trói, ủ rũ cúi đầu đi, Tử ảnh ở một bên chọt hắn: “Ai, Đại Bính.”

Đại Bính hảo thảm, cười cực đau khổ nhìn mọi người.

Triển Chiêu cũng đi chậm lại, hỏi hắn: ” Các ngươi đang chuyển cái gì đến vậy? “

Đại Bính sắc mặt hơi đổi, nhìn quanh một chút, giả bộ khó hiểu hỏi một câu: ” Chuyển cái gì? “

“Ngươi đáp ứng đem tới cho Hạ Chính cái gì đó a.” Triển Chiêu biết hắn giả bộ hồ đồ, giúp đỡ nhắc nhở.

” Không…”

“Không nói?” Bạch Ngọc Đường cười lạnh một tiếng: “Nhìn ngươi béo núc, có thể chặt được không ít thịt.”

Đại Bính ồn ào kêu Triệu Phổ đằng trước: “Ai! Triệu phổ, ta tốt xấu gì cũng là hoàng thân Thổ Phiên, ngươi… ngươi không sợ chiến tranh à?!”

Triệu Phổ quay đầu nhìn hắn một cái, nhếch môi cười: ” Ngươi nói ta sợ không ? ” (Chuongco : suất ~~ *ngất ngây tập 2* Phổ ca mà ra trận thì thiệt là suất mà)

Bên cạnh tất cả mọi người vẻ mặt không nói gì nhìn tướng quân thùng cơm kia, tâm nói Triệu Phổ muốn đánh trận đến điên rồi, ngươi nếu cấp hắn cơ hội, cho hắn động thủ hắn còn không sướng chết?!

Đại Bính rõ ràng là cái bao cỏ, Tử ảnh xuất ra chủy thủ nói muốn cắt tai hắn, hắn liền ồn ào, cái gì cũng nói bất quá không được giết hắn.

Mọi người đem hắn vào phủ Hạ Chính, Hạ Chính đã bị giải đến, trước mắt hình như là một đống sổ sách, còn có vàng bạc hắn tham ô cũng đều từ dưới hầm lấy ra. Thê thiếp trong nhà cùng tùy tùng đều cắn ngược lại (phản bội) hắn, đem những chuyện ác ngày thường của hắn nói hết để tránh liên luỵ bản thân.

Bao Chửng nhìn đồng liêu ngày xưa nay nghèo túng, còn một thân bệnh nguy kịch, chỉ có thể thở dài.

Đạt Tịnh cũng bị bắt, tội danh Hạ Chính thông đồng với địch bán nước coi như xác thực.

Đạt Tịnh trên đường đã bị hù dọa, vì thế tri vô bất ngôn (biết gì nói nấy), đem toàn bộ sự tình nói hết ra. Không đề cập hắn cùng Hạ Chính làm sao cấu kết, Bao Chửng truy vấn, muốn biết bảo bối là cái gì?

Đạt Tịnh nói cũng không phải thứ gì quá ngạc nhiên, mà là một pho tượng bùn hình lão mèo.

Mọi người gần đây đối với quan tài và méo đều đặc biệt mẫn cảm, vừa nghe mèo, đều gợi lên vài phần hứng thú.

Bao Chửng hỏi Hạ Chính: ” Mèo kia có chỗ nào đặc biệt? Vì sao ngươi nói nó có thể đối phó thiên quân vạn mã? “

Hạ Chính cũng không tái phản kháng, hiện tại chỉ cầu có thể bảo trụ mạng, rất phối hợp trả lời: “Đó là trước kia khi mới tới Thục Trung ta nghe được một chuyện.”

Nguyên lai thời điểm Hạ Chính vừa mới chưởng quản Thành Đô phủ, đã bị không ít sơn tặc giặc cỏ làm phiền toái. Hắn phái ra một lượng lớn binh mã trấn áp sơn tặc, tốn hơn mười năm. Lần nọ, hắn bắt được một sơn tặc, sơn tặc kia vì tự bảo vệ mình nói cho hắn một đại bí mật.

Tương truyền trăm năm trước, Thục Trung cũng từng là đạo tặc như mây, trong lúc này xảy ra một việc. Khi đó có một sơn đại vương, thời điểm cướp bóc một đoàn thương lữ, trong lúc vô ý bắt được một Vu sư trăm tuổi.

Vu sư kia nói với hắn, hắn biết sử dụng một bảo bối. Nếu không giết hắn, vậy hắn giúp đả bại sơn tặc vùng này, nhất thống Thục Trung.

Sơn tặc cảm thấy thử một lần cũng không mất gì, liền để lại cho hắn một mạng. Vu sư kia lấy ra một pho tượng đại miêu bằng gỗ, cũng không biết làm cái gì, hai mắt đại miêu vốn nhắm bỗng nhiên mở ra.

Đồng thời, nơi mắt mèo nhìn đến nháy mắt trở thành biển máu… Người trong phạm vi mắt nó nhìn đến hết thảy đều bỏ mạng tại chỗ.

Không bao lâu, sơn tặc đã thành bá chủ Thục Trung. Chính là nhân tâm bất túc (lòng người không biết đủ), sơn tặc lại muốn làm hoàng đế, lão Vu sư khuyên hắn không nên tham lam, không chịu giúp hắn. Cuối cùng hắn bức bách Vu sư dạy mình sử dụng phương pháp tượng mèo, Vu sư không muốn, hắn liền nổi sát tâm. Cuối cùng Vu sư cảm thấy người này con sống trên đời nhất định làm hại thiên hạ, vì thế niệm chú, lúc ấy mắt mèo mở ra… toàn bộ sơn trại sơn tặc cơ hồ chết hơn phân nửa, lưu lại vài kẻ đào tẩu được. Một người trong số đó chính là tiền bối của sơn tặc bị bắt.

Lưu truyền từ lúc ấy đến nay miêu tả là, một pho tượng mèo cao nửa người, phong cách thập phần cổ xưa, ngồi xổm, hai mắt nhắm nghiền mặt nhìn thẳng phía trước. Kỳ quái nhất là phía sau nó có năm cái đuôi.

Mèo, đoạt mạng, hơn nữa năm cái đuôi. Hết thảy tựa hồ đều thập phần tương tự với ngũ mệnh miêu, cũng kích động tâm tư bọn Triển Chiêu. Có thể đó là Ngũ mệnh miêu bọn Đường Thanh Tùng cực khổ tìm kiếm mà vẫn không thấy không?

Hạ Chính thành thật nói với Bao Chửng: ” Đều do Dạ Vương hại ta khiến ta cho là tánh mạng khó giữ được mới có thể sơ ý để hắn khống chế, để người khác gửi cáo trạng đến Khai Phong. Làm người đều muốn tự bảo vệ mình, ta nhớ rõ năm đó sơn tặc nọ nói cho ta biết, Vu sư kia hình như là một Lạt ma Tây Vực nên ta liền hoài nghi con mèo kia có khi nào là ở Thổ Phiên.” Nói xong hắn nhìn Đạt Tịnh.

Đạt Tịnh vẻ mặt cầu xin: ” Ta từng thấy con mèo kia, trong một ngôi miếu nhỏ ở Tuyết sơn. Đó là Tuyết sơn thần vật, cũng không ai biết nó là cái gì, chỉ xem nó như thần vật mà bái tế. Hạ đại nhân từng ngẫu nhiên nhắc tới với ta,vì hắn khẳng định sẽ dùng nhiều tiền mua lại nên ta mới phái người đem đến đây. Nếu thực sự thần kì như vậy, thì đó chính là bảo bối hiếm có. “

Mọi người một đường nghe hết đang tiêu hoá. Lúc trước mọi người đều đoán có thể là một con mèo đen đụng phải thi thể khiến cho xác chết vùng dậy, khi đó đã cảm thấy thập phần đáng sợ. Nhưng hôm nay nghe xong lại càng thấy tà hồ, cừ thật, liếc mắt nhìn một cái sẽ chết một đoàn a?!

Lúc này, Hắc ảnh Bạch ảnh được phái đuổi theo đoàn người chạy trốn đã trở lại, bẩm báo Triệu Phổ: ” Vương gia, đã dẫn hết xuống dưới. Mọi người đều giống như đầu gỗ, Công Tôn tiên sinh đang chẩn bệnh, còn tiểu hài nhi không tìm được, mặt khác, trên mã xa còn phát hiện vài thứ! “

Mọi người cùng đi ra ngoài.

Ở trong sân có một chiếc xe ngựa to. Mấy trăm tù nhân bị Hạ Chính bắt cóc ngơ ngơ ngác ngác sắp thành mấy hàng, hai mắt vô thần hoàn toàn không có ý thức. Công Tôn bắt mạch cho bọn họ: “Đều chỉ là trúng độc đơn giản, có thể giải!”

” Đây là cái gì? “

Triệu Phổ bảo người mở xe ngựa ra, phát hiện bên trong không phải người cũng không phải quan tài giả gì đó, mà là buộc một đống tẻ tre, loang lổ còn có không ít bùn đất dính bên trên.

” Như là mới đào ra.” Mọi người đem thẻ tre trên xe xuống. Bao Duyên liền cầm một quyển mở ra xem nhíu mày: ” Trống không a.”

Công Tôn cùng Bao Chửng cũng đi tới, mọi người một quyển một quyển mở ra, phát hiện thật sự đều là thẻ tre trống, số lượng rất nhiều.

” Ai nhàm chán như vậy a, đem đồ chơi chôn dưới đất.”

” Có chữ viết…”

Mọi người sửng sốt, quay đầu nhìn, là Triển Chiêu đang nói.

Bạch Ngọc Đường nhíu mày: ” Miêu Nhi, ngươi xem thấy ? “

” Ân.” Triển Chiêu tiếp nhận một quyển thẻ tre mở ra: ” Rõ ràng có chữ a, bất quá xem không hiểu, hình như là cổ tự.”

Mọi người không hẹn mà cùng nhớ tới, chỉ có Triển Chiêu thấy được, mọi người đều nhìn không thấy, tình huống này hình như hơi quen quen.

Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ, vươn tay kéo Triển Chiêu qua, sờ eo hắn.

” Uy! ” Triển Chiêu vội bắt lấy tay hắn, trừng _ ngươi làm gì! (Chuongco: ăn đậu hũ. đùa thôi. :)) Miêu Miêu có cái hà bao nhỏ bên hông, đang tìm đồ *cho những ai hok bik *)

Lại nhìn xung quanh, những người khác ho khan một tiếng, nhìn trời.

” Mảnh ngọc lưu ly! ” Bạch Ngọc Đường vẻ mặt nghiêm túc, hiển nhiên không phải đang đùa giỡn hỏi Triển Chiêu: ” Ngươi có nhớ có mảnh ngọc lưu ly hay là ngọc thạch gì đó, nhìn xuyên qua nó có thể nhìn thấy hình vẽ! “

Một câu bừng tỉnh người trong mộng, tất cả mọi người nhớ ra hình như từng có thừ như vậy, chính là khối ngọc lúc đó giờ đang ở đâu?

” Ở đây.”

Mọi người đang tìm, Tiểu Tứ tử ngồi trên lưng Thạch Đầu, từ trong hà bao lấy ra một khối ngọc lưu ly đưa cho Triển Chiêu: ” Có phải cái này không ? “

” Phải a! ” Triển Chiêu tiếp lấy.

Triệu Phổ tò mò ngó vào tiểu hà bao căng phồng của Tiểu Tứ tử: ” Bên trong còn cất giấu bảo bối gì nữa a? “

Tiểu Tứ tử vội cất kỹ tiểu hà bao, có chút ngượng ngùng cười tủm tỉm.

Ngọc bội vẫn là như cũ, bên trên có hình mọi người nhìn không thấy, duy độc Triển Chiêu có thể thấy. Đem ngọc bội để lên thẻ tre, loáng thoáng có thể nhìn ra một ít bút họa.

” Thấy không rõ lắm, bất quá vẫn có thể nhìn ra một chút.” Công Tôn cùng Bao Duyên đều nghiêm túc nhìn.

Bao Chửng sai người đem đèn đốt sáng lên một chút, mọi người cùng nhau xem.

Công Tôn nhíu mày: ” Chữ to tròn, không giống văn tự thời cổ.”

” Ta cảm thấy có chút quen mắt.” Triển Chiêu không cần ngọc bội cũng có thể nhìn rõ, Bao Chửng liền đưa bút cho hắn, bảo hắn chép lại một vài chữ trên thẻ tre.

Triển Chiêu cầm bút hoạ một hồi lâu, rốt cục thì chép xong, đưa mọi người nhìn.

” Hình như lúc trước ở Ngũ Phần Thôn từng nhìn thấy loại chữ này, còn nhớ không? ” Vẫn là Bạch Ngọc Đường trí nhớ tốt, hỏi mọi người: “Trên tấm gỗ vẽ điểu.”

Mọi người tự nhiên nghĩ tới, hình như đều có quan hệ với tiền triều phục hưng lẫn Tứ Diệp giáo. Chỉ là nhìn như tương tự, nhưng lại tựa hồ không quá giống, thập phần quái dị.

” Bao Duyên.” Bao Chửng trước hỏi nhi tử: ” Có thể xem hiểu không ? “

Bao Duyên có chút xấu hổ lắc đầu, nói: ” Cha, hài nhi tài sơ học thiển học nghiệp chưa tinh, xem không hiểu.”

Bao Chửng gật đầu, trầm mặc một lúc lâu rồi thập phần nghiêm túc nói: ” Ta cũng không hiểu.”

Mọi người có chút không biết nói gì, Bao đại nhân còn có tâm tư nói đùa. Sau, tất cả mọi người theo bản năng nhìn về phía bác học đa tài Công Tôn. Công Tôn đem thẻ tre lật đi lật lại nhìn thật lâu, rồi giống như buông tha lắc đầu: ” Xem không hiểu.”

Lúc này, mọi người đều thấy khôi hài, một xe ngựa đầy chuyển tông (hồ sơ), nếu là viết trên thẻ tre, thì dĩ nhiên là lưu lại từ xa xưa. Bọn Phong Thính Thuỷ muốn đem đi, chứng tỏ rất trọng yếu… đến tột cùng bên trên viết cái gì?

Đám Triển Chiêu hỏi Hạ Chính và Đạt Tịnh, hai người bọn họ cũng không biết từ đâu ra đống thẻ tre này. Trong lúc nhất thời tất cả mọi người không biết phải làm sao, cuối cùng Bao Chửng đành sai người đem chuyển tông cẩn thận cất hảo, đem về Khai Phong phủ.

Việc còn lại chính là tìm ra đám hài nhi mất tích. Đối với Phong Thính Thủy sở tác sở vi, Hạ Chính một mực không biết, gia nô bên người cũng đều không rõ.

Cuối cùng bọn Triển Chiêu đành phải dùng manh mối Đường Thanh Tùng cấp, hỏi Đạt Tịnh: ” Thổ Phiên có Ác ma thành không ? “

Một câu, Đạt Tịnh ngẩng mặt nhìn mọi người: ” Ác ma thành ? “

Mọi người có chút nhụt chí, vị tướng quân Thổ Phiên cũng không nghe nói a… Hay là trúng kế Đường Thanh Tùng rồi.

” Là Vạn ma thành phải không ? “

Ngay thời điểm mọi người cũng không định ôm hy vọng gì, Đạt Tịnh lại hỏi một câu.

” Vạn ma thành ? ” Bạch Ngọc Đường hỏi hắn: ” Là nơi nào ? “

” Treo truyền thuyết thì đó là nơi tà linh tụ tập, cũng là nơi chôn giấu chuyển tông (hồ sơ) vạn ma.” Đạt Tịnh trả lời: ” Trong cuốn kinh mật tông thời cổ có ghi chép.”

” Chuyển tông Vạn ma là cái gì? ” Công Tôn uyên bác, lại chưa từng nghe qua sách này.

“Chuyển tông Vạn ma không phải sách cũng không phải kinh, mà là một quyển trục phong ấn hàng vạn ác ma oán linh.” Đạt Tịnh nhớ lại: ” Ta từng nghe Vu sư truyền đạo giảng, cửa luân hồi từng nứt ra rồi một lỗ hổng, hàng vạn yêu ma từ kẽ nứt chạy ra ngoài. Năm đó thần hộ pháp tập kết một vạn cao tăng đắc đạo ngày đêm tụng kinh thi pháp, mới thu phục đám oán linh này. Chỉ tiếc cửa luân hồi đã đóng lại, nên họ đem oán linh phong ấn trong một quyển trục, chôn ở nơi thiên địa linh khí, nói là vạn năm sau oán khí tiêu vong quyển trục sẽ hóa thành tro bụi. Nơi đó kêu Vạn ma chi thành, vị trí cụ thể thì chỉ biết là ở Tuyết sơn, ngay cả cao tăng nhiều tuổi nhất cũng không biết nó ở đâu nhưng một khi động tới sẽ…”

” Sẽ như thế nào?” Mọi người hỏi.

” Truyền thuyết truyền là sẽ đảo ngược nhật nguyệt.” Đạt Tịnh nghĩ nghĩ: ” Nhân thế chìm xuống, địa ngục mọc lên, từ nay về sau tà ma lâm thế… Bất quá cũng phải nói, đó chỉ là truyền thuyết.”

Tuy rằng chỉ là truyền thuyết thực mơ hồ nhưng người nghe có ý, hơn nữa việc này có liên quan đến Triển Hạo, mọi người không khỏi này sinh nghi vấn.

Bạch Ngọc Đường tâm nhãn nhiều chút, lấy ra bức hoạ của Triển Hạo cấp Đạt Tịnh xem, hỏi: “Từng gặp qua người này?”

” Đương nhiên rồi ! ” Đạt Tịnh nhìn thoáng qua: “Vu sư.”

” Cái gì?! ” Triển Chiêu kinh ngạc: “Hắn là người Hán!”

” Ai nói ? ” Đạt Tịnh không thừa nhận: ” Hắn trời sinh đã là Vu sư của chúng ta a, hắn giảng đạo truyền phật hiệu, là thần hộ pháp của chúng ta, chuyện vạn ma thành cũng là hắn nói cho chúng ta biết! “

Mọi người bất giác rùng mình… Có dự cảm không tốt!

Chọn tập
Bình luận