Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Quỷ Hành Thiên Hạ

Quyển 8 – Chương 16: Bát mâu đồ

Tác giả: Nhĩ Nhã
Chọn tập

Bạch Ngọc Đường cùng Bàng Dục và Công Tôn đến thư phòng của Ngô Danh. Thư phòng này đã lâu không được sử dụng, bị khoá kín không cho ai tiến vào. Lúc mở khoá Bạch Ngọc Đường có nhìn thử thì phát hiện ổ khóa không giống những cái bình thường… Đó là khoá tự chế rất tinh xảo, dựa vào cấu tạo thì có thể thấy người chế tạo không phải là người bình thường.

“Ngô Danh rất tinh thông chế tạo cơ quan?” Bạch Ngọc Đường quay đầu lại hỏi Bàng Dục.

“Ừ… Khi còn bé hắn thường làm mấy thứ chọc cho tỷ tỷ vui.” Bàng Dục vuốt cằm : “Cũng có thể xem là am hiểu.”

Vừa mở cửa phòng liền ngửi thấy một cỗ mùi ‘cổ xưa’ nhàn nhạt, còn có mùi thơm ngát của Đàn Hương Mộc thượng hạng.

“Người giữ sách tốn rất nhiều tâm tư.” Công Tôn đi tới trước giá sách : “Giá sách này dùng gỗ cực tốt nên sách mới được bảo quản tốt như vậy.”

Bàng Dục theo sau Bạch Ngọc Đường đi vào phòng, liếc mắt một cái liền nhìn thấy bức tranh mỹ nhân dạo chơi treo trên tường, tấm tắc hai tiếng : “Tiểu tử Ngô Danh này quá chú trọng tiểu tiết. Vẫn biết hắn yêu tỷ tỷ cọp mẹ nhà ta muốn chết, nhưng lúc biết đã hết hy vọng rồi cũng không chịu đi tìm người khác thử một chút. Hắn cũng xem như là một kỳ tài, nếu không phải tỷ tỷ ta coi trọng Hoàng thượng, cha ta đã chọn hắn làm con rể rồi. Đáng tiếc.”

Bạch Ngọc Đường và Công Tôn im lặng liếc hắn, dám gọi tỷ tỷ là cọp mẹ.

Tiểu Tứ tử cũng lẽo đẽo theo vào. Bé đứng giữa phòng ngửa mặt nhìn xung quanh, rồi đột nhiên túm lấy vạt áo Bạch Ngọc Đường : “Bạch Bạch , nhìn nóc nhà kìa.”

Mang theo một tiểu hài tử có một điểm tốt là bé sẽ lưu ý những chỗ người lớn thường không để ý ví dụ như dưới đất hoặc trên đầu.

Bạch Ngọc Đường ngửa mặt. Trên nóc thư phòng treo rất nhiều bù nhìn bằng cỏ, hình thù quái dị, có con dính máu có con bị chặt đứt tứ chi, thập phần tà môn.

“Tại sao lại có bù nhìn bằng cỏ?” Bạch Ngọc Đường cau mày.

“Tiểu tử Ngô Danh kia không phải làm mấy thứ loạn thất bát tao này để nguyền rủa ai đó đấy chứ?” Bàng Dục sờ cổ.

“Bù nhìn cỏ này không phải dùng để hại người mà dùng để cứu người.” Công Tôn tựa hồ có chút hiểu biết đối với thứ này rồi bảo Bạch Ngọc Đường lấy một con xuống.

“Thứ đó không phải búp bê nguyền rủa à?” Bàng Dục tò mò.

Bạch Ngọc Đường tung người nhảy lên nóc nhà, cởi dây thừng treo cổ của một con bù nhìn thả nó xuống, đồng thời… hắn chú ý tới trong vách tường ngang với chỗ mấy con bù nhìn có giấu một hộp gỗ nhỏ.

Bị giấu ở đây hẳn là thứ trọng yếu, hắn tiện tay lấy luôn rồi nhảy xuống.

“Bù nhìn này có thể cứu người?” Bàng Dục cầm lên nhìn thử, bên trên có viết ngày và canh giờ.

“Đây là ngày sinh tháng đẻ?” Bạch Ngọc Đường nhìn chuỗi kí tự như gà bới kia.

“Không được đụng vào!” Công Tôn vội ngăn cản Bàng Dục đang tịnh táy máy xé tờ giấy ghi ngày sau lưng bù nhìn : “Cái này dùng để ngăn chặn sát tinh.” Nói xong, đưa bù nhìn cho Bạch Ngọc Đường : “Treo lại đi.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, lại nhảy lên nóc nhà.

Bàng Dục nâng cằm nghĩ nghĩ : “Ngày sinh tháng đẻ này sao quen vậy nhỉ?”

“Bù nhìn thì ngăn sát tinh như thế nào?” Bạch Ngọc Đường đem hộp gỗ bỏ lên bàn, hỏi Công Tôn.

“Thứ này chỉ người giỏi đoán mệnh mới có thể dùng.” Công Tôn nói : “Đầu tiên là dùng ngày sinh tháng đẻ đối tượng tính ra cát hung, rồi làm một bù nhìn, dán ngày lên thì nó sẽ trở thành thế thân cho người nọ. Sau đó viết ngày xảy ra đại hung hoặc là không may… Đợi đến ngày đó, bù nhìn cỏ này sẽ thay thể người sống chịu xui xẻo, tỷ như tai ương huyết quang gì đó….”

“Khó trách mấy ‘người’ kia, không phải là bị nước ngâm đến biến dạng thì cũng bị hỏa thiêu.” Bàng Dục nhìn một chút, đột nhiên một vỗ đầu : “Ai nha, coi đầu óc ta này, đó là sinh nhật tỷ tỷ!”

“Nói như vậy… Ngô Danh là những bù nhìn này vì muốn giúp Bàng phi ngăn chặn sát tinh?” Công Tôn ngửa mặt nhìn nhìn : “Khó trách nhiều năm như vậy Bàng phi luôn có thể gặp dữ hóa lành. Mọi người chỉ cảm thấy nàng quá tốt số thì ra là có người ngầm phù hộ.”

Bạch Ngọc Đường dùng một cây ngân châm mở hộp, mở ra vừa nhìn… trong hộp có chứa một cái chìa khóa.

Cầm chìa lên xem xét : “Rất cũ.”

“Cái này là chìa khoá thứ gì?” Công Tôn cảm thấy chìa khóa hình dáng kỳ lạ, có chút khó hiểu.

Bên này hai người đang nghiên cứu chìa khóa, bên kia Bàng Dục đứng ở trên bàn, để Tiểu Tứ tử ngồi trên vai : “Thấy không?”

“Thấy thấy.” Tiểu Tứ tử đang giúp Bàng Dục xem xét tất cả bù nhìn để tránh sắp tới xảy ra điều gì bất lợi với Bàng phi.

“Chỗ này!” Tiểu Tứ tử đột nhiên đưa tay chỉ vào một con bù nhìn trên ngực bị cắm một cây đao bằng giấy : “Là hôm nay nga!”

Công Tôn nhìn thoáng qua liền nhớ tới vừa rồi nếu không phải nha hoàn kia vấp té Bàng phi có thể sẽ thật sự gặp nguy hiểm, mà nha hoàn kia hình như đúng là có ý làm hại Bàng phi… Chẳng lẽ thứ này linh thật?

Bạch Ngọc Đường cũng nhịn không được cau mày.

“Bên này còn một người nữa!” Tiểu Tứ tử đưa tay chỉ vào một bù nhìn sau con hồi nãy : “Bên trên cái gì cũng không có nhưng lại ghi ngày hôm nay.”

Bàng Dục sửng sốt một hồi lâu : “Cũng là hôm nay?”

“Đúng vậy.” Tiểu Tứ tử gật đầu.

Bạch Ngọc Đường và Công Tôn nhìn nhau một cái, cảm thấy có chút không yên lòng.

Bàng Dục đem Tiểu Tứ tử vứt cho Bạch Ngọc Đường, nhảy xuống bàn rồi vội vã chạy tới chỗ Bàng phi.

Bạch Ngọc Đường cất chìa khoá. Hắn không quá lo lắng như Bàng Dục bởi vì quanh viện tử của Bàng phi đã được an bài một lượng lớn ảnh vệ. Thả Tiểu Tứ tử xuống đất, Bạch Ngọc Đường thấy một chân bàn có vẻ hơi ngắn, bên dưới chèn một tấm da dê… Chỉ dùng để chèn bàn?

Hắn lấy da dê, mở ra, bên trên có chữ viết.

Bạch Ngọc Đường đem da dê đưa cho Công Tôn.

Công Tôn vừa mở ra nhìn một chút, hai hàng lông mày liền nhíu chặt : “Nguy.”

“Sao vậy?” Bạch Ngọc Đường không giải thích được.

“Đây là do Ngô Danh năm đó viết ra, bên trên chủ yếu là viết một vài thứ hắn đã tính được. Có thể nói là di thư…”

“Hắn có thể xem được lúc nào mình sẽ chết sao?”

“Đúng vậy, nhưng hắn mới chỉ tính được một nửa.” Công Tôn nhanh chóng nhìn hết : “Hắn đoán sẽ xảy ra đại kiếp nạn, nhưng lại không tính được thời gian.”

“Tính?” Bạch Ngọc Đường hỏi : “Kiếp nạn gì? Thiên tai hay là gì?”

“Hắn chỉ viết tai ương tràn ngập.” Công Tôn sắc mặt nghiêm trọng đem da dê giao cho Bạch Ngọc Đường : “Kiếp nạn là _ Mộng mâu (mắt) “

“Mộng mâu? Có quan hệ gì với Ma yểm không?” Bạch Ngọc Đường nhìn tấm da dê kia một chút, trong mắt lộ ra một chút không tin : “Loại tính toán này thật sự chuẩn xác sao?”

Công Tôn khẽ mỉm cười : “Mỗi người một ý.”

“Phía sau có cái gì nè!” Tiểu Tứ tử đang đứng giữa hai người, bé lại thấp, ngẩng đầu liền nhìn thấy mặt sau tấm da dê.

Công Tôn cùng Bạch Ngọc Đường lật tấm da dê lại, hướng về phía ánh sáng, vừa nhìn… trên đó có một đồ án. Đồ án này kết cấu phức tạp nhưng một nhánh tứ diệp thảo (cỏ bốn lá) ở giữa đồ án lại khiến cho Bạch Ngọc Đường cùng Công Tôn chú ý.

“Có khi nào có liên quan với Tứ Diệp giáo không?”

“Nhìn kĩ nhánh tứ diệp thảo này thì…” Công Tôn bảo Bạch Ngọc Đường nhìn kỹ : “Rất giống tám con mắt!”

Bạch Ngọc Đường cau mày, đưa tay xoa mi tâm : “Bát mâu loạn thế trong truyền thuyết sao? Tai ương tràn ngập, mộng và mâu là ám chỉ Ma yểm và Bát mâu?”

Sắc mặt Công Tôn cũng không tốt lắm _ bát mâu loạn thế, không biết có quan hệ với Triệu Phổ không.

Bên này hai người đang nghĩ không ra, đột nhiên từ trong viện truyền đến một trận rối loạn, có người hô to : “Có thích khách!”

Bạch Ngọc Đường lập tức chạy ra, Công Tôn ôm lấy Tiểu Tứ tử. Tiểu Tứ tử đột nhiên nhìn thấy trên ngực trái bù nhìn vừa rồi cái gì cũng không có hiện lên một vệt máu.

“Nha!” Tiểu tứ tử kinh ngạc kêu một tiếng, Công Tôn quay đầu lại nhìn _ cũng kinh ngạc.

Lúc này Bạch Ngọc Đường đã nhảy lên nóc phòng, phát hiện nơi xảy ra chuyện chính là hậu viện. Lúc hắn chạy tới, ảnh vệ đang vây công một người áo đen.

Thấy hắn không thoát được, Bạch Ngọc Đường bước nhanh vào phòng liền thấy Bàng phi đang ngồi khóc bên giường nhỏ của Hương Hương. Trong đầu Bạch Ngọc Đường oanh một tiếng. Đi qua nhìn, Hương Hương nhắm mắt nằm trên giường, ngực áo bị rách một miếng lớn.

Hắn hút khí lạnh vội đưa tay sờ thử mới phát hiện mạch vẫn vững vàng, nhìn lại… Hương Hương vẫn còn thở, bàn tay nhỏ bé nắm lại, trong áo có thứ gì đó sáng loáng.

Bạch Ngọc Đường đưa tay lấy ra… là một miếng hộ tâm bị đâm thủng một lỗ.

“Hương Hương không sao chứ.” Bạch Ngọc Đường đỡ Bàng phi đứng lên mà Bàng phi đang ngồi lên một người _ chính là Bàng Dục.

Trên mông Bàng Dục cắm một mũi tên, máu chảy ròng ròng.Hắn vừa ai ai kêu vừa hỏi tỷ tỷ hắn cũng không sao chứ ? Ngoại sinh nữ nhi và cháu ngoại trai tương lai cũng không sao chứ ???

Công Tôn vừa vào liền đi qua kiểm tra thương thế của Bàng Dục. Bị thương ngay mông, bất quá trên mông nhiều thịt nên chỉ là vết thương nhẹ, Bàng phi và Hương Hương thì một chút chuyện cũng không có.

Tiểu Tứ tử chạy tới an ủi Bàng phi bị kinh hách.

Thái hậu đứng một bên, sầm mặt nói với ảnh vệ bên ngoài : “Không được để hắn chạy. Ai gia muốn nhìn xem rốt cuộc là kẻ nào ba lần bốn lượt muốn mạng con dâu ta!”

Công Tôn vừa bôi thuốc cho Bàng Dục vừa hỏi hắn chuyện gì xảy ra.

Nói đến mới thấy vừa rồi thật nguy hiểm.

Bàng Dục nhìn đống bù nhìn liền cảm thấy bất an nên chạy tới chỗ Bàng phi. Bàng phi đang dỗ Hương Hương ngủ, vừa mới đặt bé xuống giường thì bên ngoài “Sưu” một tiếng, một mũi tên nhọn bắn thẳng vào. Nhắc tới càng thấy âm độc, mũi tên này nhắm vào bụng Bàng phi!

Bàng phi còn chưa hiểu gì thì Bàng Dục đã lao tới chắn trước nàng. Bất quá được cái này mất cái kia, bị mũi tên bắn trúng mông.

Hắn lảo đảo ngã xuống. Trong nháy mắt có người phá cửa sổ nhảy vào, người này khinh công quỷ dị, ảnh vệ không ai kịp phản ứng để hắn lọt vào.

Một hắc y nhân cầm đao chém thẳng về hướng Hương Hương trong nôi.

Bàng phi ra sức đẩy hắn một cái, một đao kia chém lệch, chém trúng vào miếng hộ tâm của Hương Hương.

Bàng phi thấy đao chém trúng khuê nữ nhà mình, kêu thảm một tiếng muốn liều mạng với hắn. Hắc y nhân kia định đạp vào bụng nàng thì đúng lúc này ảnh vệ chạy tới bức người ra sân rồi đánh lên.

Bàng phi run rẩy không đứng lên được nên ngồi luôn trên người Bàng Dục kiểm tra Hương Hương. Khi phát hiện bé không sao rồi nhớ lại thấy sợ quá mới khóc rống lên.

Bạch Ngọc Đường thấy ảnh vệ vẫn đang dây dưa với hắc y nhân kia, khẽ cau mày _ khinh công của người này sao lại kỳ quái như vậy?

Nghĩ nghĩa, hắn chạy ra. Ảnh vệ thấy hắn chạy tới lập tức tránh qua một bên.

Hắc y nhân kia cũng sửng sốt _ chỉ thấy một đạo bóng trắng giống như quỷ mị lẻn đến trước mặt mình, rồi nháy mắt lại biến mất.

Trong lòng căng thẳng, đột nhiên sau lưng bị người đánh vào cổ một cái. Hắn đau đến hừ một tiếng, đột ngột lao tới trước muốn chạy trốn nhưng Bạch Ngọc Đường đời nào để cho hắn chạy. Hắn thuận thế bắt lấy cổ áo thích khách, xoay tròn một cái rồi ném thẳng xuống đất. “Rầm” một tiếng, trước mắt hắc y nhân toàn sao.

Ảnh vệ tiến tới, thuần thục trói người lại.

Thái hậu nổi giận đùng đùng đi ra, sai người gỡ mặt nạ của hắn xuống.

Vừa xé xuống, mọi người chau mày.

” Ai u!” Thái hậu lui lại một bước, tì nữ bên người nàng nhanh tay đỡ nàng vào nhà, để tránh chấn kinh.

Bạch Ngọc Đường cũng khó hiểu… Mặt người này đã bị huỷ, hình như là dùng sắt nóng lăn qua khiến gương mặt hoàn toàn biến dạng.

“Ngươi là ai?” Bạch Ngọc Đường hỏi một tiếng.

Người nọ dùng một đôi mắt oán độc nhìn chằm chằm Bạch Ngọc Đường, khóe miệng bị rách lộ ra nụ cười quỷ dị.

Mọi người cau mày. Đặc biệt là hắn _ một khuôn mặt quỷ cùng Bạch Ngọc Đường đẹp trai không tả nổi đứng chung một chỗ, sự đối lập quá mạnh mẽ.

Công Tôn thấy Tiểu Tứ tử tỏ mò muốn nhìn thử, vội che mắt bé nhét vào phòng, miễn cho bé buổi tối lại gặp ác mộng.

“Hỏi ngươi đó!” Hắc ảnh đạp hắn một cước : “Nói chuyện đi!”

Người nọ chỉ cười lạnh, sau đó hai mắt trợn lên.

Công Tôn la một tiếng : “Hắn muốn tự vẫn!”

Cũng không chờ mọi người kịp phản ứng, kẻ nọ đã thất khiếu chảy máu ngửa mặt ngã quỵ.

Bạch ảnh mở miệng hắn ra, phát hiện đầu lưỡi cũng bị cháy xém, có thể thấy được trong miệng hắn giấu độc dược cực mạnh.

“Chết đơn giản vậy.” Công Tôn tiến tới xem xét thi thể của hắn : “Người này đại khái hơn ba mươi tuổi, mặt là bị sắt nóng làm bỏng, có lẽ là mới cách đây không lâu nên mới có chút mùi thối.”

Bạch Ngọc Đường cau mày : “Tại sao hắn lại làm như vậy?”

“Vậy không phải sẽ rất đau sao?” Phi ảnh cũng không hiểu : “Còn có thể tới ám sát à?”

“Các ngươi nhìn mắt hắn đột bạo, mặc dù trên mặt da tróc thịt bong nhưng vẫn có thể nhìn thấy dưới vành mắt có quầng thâm rất rõ ràng, đặc biệt là đôi máu đỏ như máu.” Công Tôn lắc đầu : “Trạng thái rất tệ, có vẻ hắn bị người khác giam lại chịu cực hình hành hạ hoặc là nhiều ngày không ngủ.”

Hắn ảnh cởi y phục người nọ ra kiểm tra, phát hiện sau lưng hắn có một hình xăm lớn.

Bạch Ngọc Đường và Công Tôn nhìn một cái, đều có chút khó hiểu… Đó là một con mắt. Hình xăm vô cùng lớn, còn rất sống động. Một con mắt to chiếm cứ hơn nửa lưng người nọ _ con mắt không nhìn phía trước mà là nhìn sang một bên, mà cũng không biết là hướng nào chỉ cảm thấy vô cùng quỷ dị.

“Đây là hình xăm gì?” Công Tôn cảm thấy quen mắt, suy nghĩ một chút đột nhiên lấy tấm da dê kia ra.

Bạch Ngọc Đường cũng đi qua nhìn. Xung quanh nhánh cỏ tứ diệp thảo nằm giữa tấm da dê có tám con mắt nhìn về nhiều hướng khác nhau nhưng hình như đều nhìn nhánh tứ diệp thảo ở tâm.

“Giống nhau.” Công Tôn tìm thấy một con mắt liền chỉ cho Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường cau mày _ có quan hệ gì đây? Tại sao người này có vẻ không giống muốn giết Bàng phi, mà là muốn hại chết nhi tử Triệu Trinh?

Thái hậu nghiêm mặt, để ảnh vệ tăng cường phòng vệ rồi vào phòng bồi Bàng phi.

Tiểu Tứ tử giúp Bàng Dục xử lý vết thương. Công Tôn thấy Bạch Ngọc Đường tựa vào cây cột nhà ngẩn người, đi tới : “Chán à? Vừa nãy Giả ảnh tới nói yến hội trong hoàng cung đã vãn, Triển Chiêu cũng về Khai Phong phủ rồi.”

Bạch Ngọc Đường khẽ gật đầu.

“Ảnh vệ cũng tới, Hoàng thượng cũng tăng thêm nhân thủ, lát nữa Triệu Phổ có thể cũng tới . Chắc tối nay sẽ không xảy ra việc gì nữa, ngươi có muốn về trước không?” Công Tôn biết Bạch Ngọc Đường đã tìm được rất nhiều đầu mối để điều tra, đặc biệt là chuyện Ngô Danh. Việc này hỏi Bàng Thái sư một chút cũng tốt.

Bạch Ngọc Đường cầm da dê.

Công Tôn phải đợi Triệu Phổ tới đây để cùng hắn đến quân doanh, nên nhờ Bạch Ngọc Đường đem Tiểu Tứ tử về giùm.

Bạch Ngọc Đường cưỡi ngựa, mang theo Tiểu Tứ tử chạy về Khai Phong. Một đường không nói chuyện, rất nhanh đã về tới của phủ nhưng lại thấy ngoài cửa cột hơn mười con ngựa, còn có một chiếc xe ngựa.

Bạch Ngọc Đường nhìn thoáng qua đồ đằng hình sói trên xe ngựa, khẽ cau mày _ xe ngựa của người Liêu? Tại sao lại đến Khai Phong phủ?

Thì ra là, vừa rồi lúc yến hội kết thúc, Triệu Trinh nhận được mật báo của ảnh vệ, nghe nói Bàng phi thiếu chút nữa bị hại, hình như có người quyết tâm muốn giết con của hắn. Triệu Trinh giận đến sắc mặt cũng thay đổi, lập tức kêu bọn Bao Chửng Triệu Phổ vào thư phòng thương nghị còn những người khác thì tản đi.

Triển Chiêu lưu lại chờ Bao Chửng. Gia Luật Tề thì hết lần này tới lần khác không chịu đi, đứng tán gẫu với Triển Chiêu. Cuối cùng còn muốn theo hắn về Khai Phong phủ thăm quan một chút.

Triển Chiêu cùng Tiêu Lương hai mặt nhìn nhau _ nếu Gia Luật Tề ở Khai Phong phủ họ có thể giám thị, ít nhất hắn cũng không thể tác quái. Nhưng phiền phức là…

Triển Chiêu nhìn Gia Luật Tề đang cười ngu. Bạch Ngọc Đường không ‘bụp’ hắn mới lạ á? Cho nên chờ Bao Chửng Triệu Phổ ra ngoài, Gia Luật Tề liền lẽo đẽo bám theo về Khai Phong phủ.

Triệu Phổ cũng không ngăn cản bởi vì mọi người đều nhận ra Gia Luật Tề tựa hồ là có chuyện muốn nói.

Hiện nay Liêu quốc đang tranh giành ngai vị, không gây sự gì với Đại Tống cho nên hai nhà cũng có thể coi là nước sông không phạm nước giếng. Gia Luật Tề nịnh bợ Triệu Phổ hoặc là Đại Tống hoàng thất để tìm giúp đỡ cũng không có gì lạ. Lúc này thay vì từ chối không bằng đàm điều kiện với hắn, tương lai cũng có lợi.

Bạch Ngọc Đường xuống ngựa cầm tay Tiểu Tứ tử đi vào. Hắn thoáng thấy trong viện hình như có vài nhân ảnh, rồi nghe thấy một thanh âm truyền đến : “Triển huynh, không bằng tối nay ta ngủ cùng phòng với ngươi?” (chuongco : láo ~~~~~~ *cầm dép cầm đá chọi* Bạch Bạch !! Băm hắn ra làm nhân hoành thánh đi)

Bạch Ngọc Đường ngẩn người, nhưng ngay sau đó mí mắt lập tức nhíu lại.

Tiểu Tứ tử che miệng _ Í nha! Miêu Miêu bị đùa giỡn kìa!

Triển Chiêu dở khóc dở cười, chắp tay với Gia Luật Tề : “Vương tử, Khai Phong phủ có khách phòng.”

“Khách phòng ở không quen!”

“Vậy ngươi đến Kim Đình dịch quán đi? Ở đó muốn làm gì thì làm. Khai Phong phủ vốn là nha môn.”

” Được! Nói rất hay!” Gia Luật Tề cười thoải mái : “Bổn vương chính là thích loại tính tình thẳng thắn này của Triển hộ vệ…”

Triển Chiêu nhìn trời : “Như vậy thỉnh Vương tử mau di giá, ta muốn nghỉ ngơi.”

“Ai, một lát nữa cũng được mà!” Gia Luật Tề sống chết không chịu đi : “Đúng rồi, gần Khai Phong có ôn tuyền không, ta ở Đại Liêu thường nghe nói Đại Tống có rất nhiều ôn tuyền. Ai, ta quanh năm ở Tây Vực bão cát đầy trời nên rất là thích nước, không bằng cùng đi ngâm ôn tuyền đi?”

Triển Chiêu tâm nói ngâm cái đầu ngươi á!

Nhưng còn không đợi hắn trả lời, đã nghe một giọng nói lạnh lẽo từ cửa truyền tới : “Ra cửa quẹo phải, sau cửa có một cái hố, ngươi cứ nhảy xuống đó mà ngâm.”

Não Triển Chiêu khẽ chuyển… ra cửa quẹo phải, sau cửa có một cái hầm _ không phải là nhà xí sao?

Hắn nhịn không được cười một tiếng, đồng thời cũng giật mình, giọng nói này _ chuột bạch về rồi!

Gia Luật Tề vừa nghe liền vui vẻ : “Ai nha, thì ra trong Khai Phong phủ cũng có ôn tuyền. Triển huynh!” Nói xong, hắn đưa tay cầm cổ tay Triển Chiêu : “Chúng ta cùng đi ngâm một lát đi!” (chuongco : *gạch đá tới tấp chập 2* Bạch Bạch)

Triển Chiêu nhìn ngoài cửa xuất hiện hai cái bóng trắng, một lớn một nhỏ đang dắt nhau đi vào.

Đi ở phía trước chính là Bạch Ngọc Đường sắc mặt xanh mét, bên cạnh là Tiểu Tứ tử đang mở to một đôi mắt tròn vo tò mò nhìn hắn.

Triển Chiêu nhìn lại Bạch Ngọc Đường đang híp mắt nhìn chằm chằm cổ tay mình đang bị Gia Luật Tề nắm lấy, vội rút tay lại : “Không cần, vương tử nếu có nhã hứng thì cứ tự đi ngâm đi.”

Triển Chiêu đưa tay ra sau lưng, cười híp mắt với Bạch Ngọc Đường : “Ngọc Đường, đã về rồi.” (Chuongco : *ôm tim* ai nha ~~~~~)

Bạch Ngọc Đường vốn đang cực kì không ổn, tâm nói từ đâu nhảy ra con heo dám động tay động chân với Miêu nhi nhà hắn. Nhưng vừa nghe một tiếng “Ngọc Đường” cực ngọt cực thân thiết của Triển Chiêu, tâm tình của Bạch Ngọc Đường trong nháy mắt chuyển biến 180 độ.

Gia Luật Tề thấy Bạch Ngọc Đường, ngẩn người : “… chẳng lẽ các hạ chính là Cẩm mao thử Bạch Ngọc Đường đỉnh đỉnh đại danh?”

Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mi, cao thấp đánh giá hắn một chút rồi quay sang nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu giới thiệu : “Vị này là Gia Luật Tề.”

Bạch Ngọc Đường đã nghe nói hắn cũng tới nhưng lại không rõ vì sao người Liêu lại ở Khai Phong phủ. Hơn thế lại còn dây dưa với Triển Chiêu.

“Nói đến Bạch huynh, ta lại đột nhiên nhớ tới một chuyện.” Gia Luật Tề đột nhiên khoanh tay, có vẻ hứng thú hỏi : “Nghe nói Bạch huynh tinh thông cơ quan phải không?”

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu không biết hắn đang âm mưu cái gì nên im lặng chờ hắn nói tiếp.

“À… Trùng hợp trên tay ta có mấy thứ. Ta cũng từng tìm vài người có tay nghề nghiên cứu qua nhưng không ít người đều nói với ta, cơ quan nàychỉ có Bạch Ngọc Đường mới có thể giải.” Gia Luật Tề khẽ mỉm cười : “Không biết, Bạch huynh có hứng thú nhìn một chút hay không?”

Bạch Ngọc Đường bình tĩnh quăng trả một câu : “Không hứng thú.”

Nói xong, hắn đưa tay kéo Triển Chiêu : “Ăn no chưa?”

“Ừm.” Triển Chiêu suy nghĩ một chút, mới nãy chỉ lo nhìn Tiêu Lương luận võ hình như chỉ ăn mỗi cua, đáp : “Vẫn thiếu chút nữa mà…”

“Ta cũng chưa ăn .” Bạch Ngọc Đường đã bận rộn cả đêm vén tay áo lên : “Ta nấu mì cho ngươi ăn?”

Triển Chiêu cười híp mắt _ gần đây hễ có cơ hội thì Bạch Ngọc Đường luôn nấu mì biểu hiện một chút!

Tiểu Tứ tử chạy tới : “Cháu cũng muốn ăn.”

“Tiểu Tứ tử, Tiểu Lương tử đem rất nhiều món ngon về cho cháu đó.” Triển Chiêu ngồi xổm xuống nói với bé : “Hôm nay Tiểu Lương tử rất giỏi nha.”

“Thật ạ?” Tiểu Tứ tử hớn hở mang theo Thạch Đầu chạy đi tìm Tiêu Lương. Bé muốn nhanh nhanh hỏi xem Tiểu Lương tử nhà bé đã làm gì rồi.

Triển Chiêu chắp tay cáo từ Gia Luật Tề, bảo hắn sớm nghỉ ngơi. Gia Luật Tề chỉ khẽ mỉm cười, rồi đột nhiên gọi hai người đã đi tới cửa : “Không biết, hai vị có từng nghe qua bát mâu loạn thế chưa?”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường dừng chân.

“Ha hả.” Gia Luật Tề cười hì hì, đi tới : “Thế nào, có muốn mời ta ăn mì không?”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái, trăm miệng một lời nói với hắn : “Ngươi đi ngâm ôn tuyền trước đi. Chúng ta ăn no rồi nói tiếp!” Nói xong, hai người trực tiếp đi ra ngoài.

Gia Luật Tề cười đắc ý rời khỏi viện tử, quẹo phải, mở cửa vừa nhìn… bịt mũi nhìn trời. Cẩm mao thử và Ngự miêu sao? Thú vị!

Chọn tập
Bình luận