Tiếng vang trên nóc nhà dĩ nhiên khiến cho Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường chú ý tới. Nghe nội lực người này chắc hẳn là cao thủ.
Triển Chiêu vừa định rời giường Bạch Ngọc Đường đã ấn hắn xuống, lấy chăn trùm kín ý bảo hắn tiếp tục ngủ, thuận tiện cầm lấy Tiểu Hổ đang nằm trên gối của mình nhét vào lòng hắn sau đó cầm đao đi ra khỏi phòng.
Triển Chiêu nằm ở trên giường nhíu mày _ thật sự bị coi là người bệnh! Con chuột này.
Vào đại viện, Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu nhìn nóc nhà phía tây, thần sắc cũng lạnh lẽo hẳn lên bởi vì trong nháy mắt lúc hắn ngẩng đầu, vài chiếc lá khô đột nhiên rơi xuống trước mặt. Ngay khi gần rơi xuống đất lại “Phốc lạp” một tiếng, lá khô xoè cánh bay lên, dĩ nhiên là một con bướm.
Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày, trên nóc nhà truyền đến tiếng cười: “Đường đường Bạch Ngọc Đường lại lâm vào hoàn cảnh phải lưu lạc đến Khai Phong phủ làm hạ nhân, chuyện này quả khiến người khác chê cười.”
Trên nóc nhà bỗng nhiên xuất hiện một Hắc y nhân.
Người này tuổi đại khái hơn hai mươi, diện mạo có chút sắc bén, lông mày dài mảnh mũi ưng, khóe miệng mang theo một tia cười lạnh. Nhưng hắn chỉ lộ ra nửa bên mặt trái, bên mặt phải bị che bằng diện cụ ( mặt nạ ) _ đây là thói quen của Khô Diệp. Nghe nói một bên mặt của hắn bị bỏng nặng hoặc là một cái bớt, tóm lại luôn chỉ lấy nửa mặt gặp người
Bạch Ngọc Đường thấy là hắn liền hiểu rõ, người vừa rồi theo dõi mình ở phụ cận hiệu thuốc quả nhiên là hắn sao… Chỉ là vì sao hắn lại xuất hiện ở Khai Phong phủ? Vụ án bắt cóc quan viên Tây Vực lúc trước quả nhiên có liên hệ tới hắn?
Triển Chiêu ở trong phòng nghe được rõ ràng thì “Phừng” một tiếng, nổi giận, ý hắn nói Bạch Ngọc Đường là hạ nhân?! Vội vàng mặc y phục cầm Cự Khuyết rồi phủ thêm ngoại bào. Đẩy cửa, hắn còn chưa bước ra ngoài chợt nghe Bạch Ngọc Đường thập phần nghiêm khắc nói một tiếng: “Phủ thêm chăn!”
Triển Chiêu méo miệng, khí thế mất hơn nửa. Con chuột này rất không nể mặt !
Bạch Ngọc Đường thấy hắn còn đứng ở cửa, mặt càng nhăn chặt: “Quay về nằm xuống!”
Triển Chiêu híp mắt nhìn hắn, buồn bực _ lão tử mới là Hộ vệ Khai Phong phủ!
Ai ngờ Bạch Ngọc Đường nhíu mi, trừng lại _ ngươi nói ai là lão tử , cãi cái gì, quay về ngủ!
Triển Chiêu đành phải lui về một chút cảm thấy khí thế bị áp xuống, con chuột này càng ngày càng hung hăng a!
“Ha ha.” Khô Diệp thấy hai người còn có tâm tư liếc mắt đưa tình mà hiển nhiên Bạch Ngọc Đường vẫn là trước sau như một không đem hắn để vào mắt thì cười gượng một tiếng, ngồi xổm trên nóc nhà hướng của phòng nhìn Triển Chiêu: “Hóa ra Triển Chiêu khiến cho Bạch Ngọc Đường bỏ mặc giang hồ chính là ngươi sao? Cũng không có gì đặc biệt.”
Triển Chiêu trừng hắn một cái cũng tức giận: ” So với ngươi mạnh hơn nhiều.”
Khô Diệp từ lâu đã nghe nói tính tình Triển Chiêu rất tốt không nghĩ tới bị chặn họnh. Tính tình kiểu này tốt chỗ nào, so với Bạch Ngọc Đường còn khó ở chung hơn.
Bạch Ngọc Đường lại là khẽ nhíu mày, Khô Diệp này có phải đổi tính rồi không? Trước kia hắn không có nói nhiều như vậy ! Hai người bình thường gặp mặt liền đánh, đánh thua trở về luyện tiếp, sao lúc này lại bắt đầu nhiều chuyện rồi?
Triển Chiêu còn đang tức giậm vừa rồi Khô Diệp nói móc Bạch Ngọc Đường nhưng Bạch Ngọc Đường lại không cho hắn đi ra sợ trúng gió, không thể làm gì chỉ có thể căm tức trừng Khô Diệp, tâm nói _ tiểu tử ngươi muốn chết à ?!
” Hô, ánh mắt hảo dọa người.” Khô Diệp tựa tiếu phi tiếu ra cái thủ thế với Triển Chiêu: “Ta ghét nhất kẻ dùng kiếm .”
Triển Chiêu chân mày hơi nhíu: “Vì sao? Trùng tên trùng họ a?” (chữ sứ (sử dụng) 使 và tiện便 y chang khác nhau có 1 nét ở giữa à)
Khô Diệp ngẩn người, ngay sau đó não vừa chuyển thì hiểu Tiển Chiêu bóng gió mắng hắn là “Tiện” (nhân) liền chấn động _ Triển Chiêu thật sự nho nhã như lời đồn?
Bạch Ngọc Đường cũng buồn bực _ con mèo này ngày thường ngoan ngoãn, thỉnh thoảng cũng phúc hắc, lúc uống rượu thì cười khúc khích mà uống quá nhiều thì lăn ra ngủ, hoá ra bị bệnh cũng có thể độc miệng như vậy.
Khô Diệp đứng lên, hiển nhiên hắn cũng không có vẻ muốn động thủ hoặc làm khó dễ vào lúc này liền nói với Bạch Ngọc Đường: “Ta cũng chỉ đến chào hỏi một câu, dù sao sau này còn phải gặp mặt.” Nói xong ánh mắt hơi đổi, nụ cười trên mặt ánh lên chút quỷ dị và tàn nhẫn: “Này, Bạch ngũ, đầu của ngươi một ngày nào đó ta sẽ cắt xuống.” Nói xong, chợt lóe… Trèo tường chạy mất.
Bạch Ngọc Đường cũng không đuổi theo, quay đầu lại thì thấy Triển Chiêu đang đứng sau cửa, nhướn nửa người ra như thể còn muốn nói, có chút muốn cười: “Miêu Nhi, hắn chính là người như thế. Ngươi so đo với hắn làm gì?”
Triển Chiêu chỉ phắt vào hắn: “Hắn nói hưu nói vượn, sao ngươi không đập hắn một trận?!”
Bạch Ngọc Đường buồn cười: “Ngươi không phải luôn bảo ta không nên đánh nhau với người khác sao…”
“Lần này không giống!” Triển Chiêu cúi đầu đi giầy, vừa định bước ra ngoài Bạch Ngọc Đường lại đẩy hắn vào phòng, đóng cửa: “Ngoài cửa gió rất lớn mà ngươi thì vừa mới khỏi, còn muốn uống thuốc sao!”
“Nuốt không nổi cục tức này!” Triển Chiêu còn có chút căm giận, Bạch Ngọc Đường bật cười, vươn tay sờ đầu hắn: “Người nuốt không trôi là Khô Diệp mới đúng.”
“Sao lại nói vậy?” Triển Chiêu nhíu mày: “Hắn nói ngươi là hạ nhân!”
“Ngươi cũng nói hắn tiện (nhân) mà.” Bạch Ngọc Đường buông đao, kéo Triển Chiêu lên giường, nhét vào chăn đắp kín: “Đừng để ý đến hắn.”
Triển Chiêu thấy Bạch Ngọc Đường đắp chăn cho mình xong thì tới bên bàn, tựa hồ hơi đói bụng. Hắn nhìn chằm chằm thức ăn trên bàn cân nhắc, nên hâm nóng lại hay kêu một bàn thức ăn khác.
Triển Chiêu có chút không yên lòng, vẫn rất để ý lời vừa rồi của Khô Diệp. dám nói Bạch Ngọc Đường là hạ nhân .Vừa rồi hắn sốt ruột mới không kịp đi giầy. Tên tiểu tử kia đừng để hắn gặp lại lần nữa. Lần tới mà gặp quyết tâm không tha cho hắn.
Nằm trong chăn, trong đầu Triển Chiêu toàn là tức giận chuyện Khô Diệp nói Bạch Ngọc Đường là “hạ nhân”, mà hoàn toàn không để ý Khô Diệp vừa rồi cũng nhân tiện nói hắn.
Bạch Ngọc Đường cảm thấy hâm lại đồ ăn phỏng chừng có chút phiền phức, lại thêm một bát dầu nữa nói không chừng trù phòng sẽ cháy không còn một mảng, dứt khoát đi mua cho lẹ.
Đang nghĩ trên nóc nhà lại truyền đến tiếng vang. Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu ngẩng mặt, nhíu mày _ lại ai nữa?
Người nọ không dừng lại trên nóc nhà mà là xoay người nhảy xuống trước cửa, nhẹ nhàng gõ cửa.
“Triển đại nhân? Bạch Ngũ gia.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ngẩn người, giọng nói này quen tai a.
Bạch Ngọc Đường đi ra mở cửa, ngoài cửa đang đứng một người _ là một trong những ảnh vệ Triệu Trinh tín nhiệm nhất , Nam Cung Kỉ.
Nam Cung Kỉ vào phòng, lấy ra một quyển thủ dụ màu vàng đưa Triển Chiêu, thấp giọng nói: “Triển đại nhân, mấy ngày nay Khai Phong xảy ra vài chuyện kì lạ. Hoàng Thượng sai ta ủy thác ngươi bí mật điều tra còn tình hình cụ thể thì chờ Bao đại nhân sau khi trở về sẽ nói tiếp.”
“Được.” Triển Chiêu tiếp nhận thủ dụ, Nam Cung kỉ xoay người rời đi.
Bạch Ngọc Đường lại một lần nữa đóng cửa lại cảm khái nhóm ảnh vệ phần lớn đều như gió. Vừa quay đầu thì thấy Triển Chiêu đang xem thủ dụ .
Triển Chiêu càng xem mặt càng nhăn chặt, Bạch Ngọc Đường cảm thấy sự tình có lẽ khá nghiêm trọng: “Miêu Nhi, trước ngủ đi, chờ hết bệnh rồi nói sau.”
Triển Chiêu gật đầu đưa thủ dụ cho Bạch Ngọc Đường: “Ngươi xem đi.”
Bạch Ngọc Đường cầm lấy nhìn. Triệu Trinh viết rất ngắn gọn, chủ yếu là nói một chút chuyện hoàng lăng bị trộm, nhưng lại không mất thứ gì. Người xuống tay thủ pháp thành thạo, tựa hồ là có chuẩn bị mà đến. Triệu Trinh muốn biết bọn họ vào Hoàng Lăng lấy thứ gì hoặc mục đích của bọn họ là gì ?
“Hoàng lăng…” Bạch Ngọc Đường nhíu mày: “Lăng mộ của tiên đế?”
Triển Chiêu gật đầu, một tay nâng cằm: ” Chuyện này rất lạ, nếu không lấy đi bảo vật cũng không tính là trộm mộ. Vậy mục đích xông vào Hoàng lăng là gì?”
Nói xong, Triển Chiêu sờ bụng rồi túm lấy Bạch Ngọc Đường: “Ta lại đói bụng.”
“Vừa lúc ta cũng có chút đói, ta đi mua đồ ăn .” Bạch Ngọc Đường vừa định đi ra ngoài, Triển Chiêu một phen ôm chặt lấy cánh tay hắn, khóe miệng khơi mào cười hì hì nói: “Ta chỉ muốn ăn mì, mà phải là mì trứng.”
Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ: “Ta đi mua mì trứng cho ngươi.”
“Không muốn mua.” Triển Chiêu ỷ mình sinh bệnh bắt đầu làm nũng, nói tóm lại là muốn ăn mì tự làm.
Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ nhưng cũng không có cách cuối cùng đành phải gật đầu: “Được, ta đi làm…”
“Ta cũng đi.” Triển Chiêu không hiểu sao rất muốn xem Bạch Ngọc Đường nấu ăn, trùm chăn xuống giường.
Bạch Ngọc Đường trừng hắn một cái: “Trở về nằm xuống cho ta!”
“Ta đã nằm một ngày rồi.” Triển Chiêu cuốn chăn, thuận tiện bế Tiểu Hổ lên đi ra ngoài ngoắc ngoắc Bạch Ngọc Đường: “Đến đến, đói chết.”
Bạch Ngọc Đường không có biện pháp bị Triển Chiêu kéo đến trù phòng. vươn tay sờ trán hắn quả nhiên đã hạ sốt , thấy Triển Chiêu sinh long hoạt hổ, Bạch Ngọc Đường thuận miệng hỏi một câu: “Miêu Nhi, ngươi đã khỏe rồi thì không bằng ngươi làm đi? Ngươi làm rất ngon.”
“Ai nha.”
Tiếng nói vừa dứt chỉ thấy Triển Chiêu tìm một cái ghế trong trù phòng ngồi phịch xuống, ôm trán: “Chóng mặt…”
Bạch Ngọc Đường không nói gì, sờ trán hắn: “Rõ ràng đã hết nóng.”
Triển Chiêu cười hì hì: “Vẫn chóng mặt.” ( Trangki : con mèo ranh ma này =.= )
Bạch Ngọc Đường đành phải xắn tay áo, đi đến một đống hỗn độn trước ở bếp lò, bắt đầu nhào bột.
Triển Chiêu thấy bộ dáng khó xử của Bạch Ngọc Đường rất thú vị, nhìn một hồi lâu mới phát hiện _ đã lâu không đến hay sao mà trù phòng Khai Phong phủ có vẻ không giống trước kia nhỉ? Tinh tế đánh giá một lúc, Triển Chiêu đổ một thân mồ hôi lạnh. Một nửa vách tường trù phòng đều bị cháy đen, bột mì đầy đất, khắp nơi đều là rơm rạ và củi. Mấy bình tương du gia vị vốn đầy đủ giờ lại vỡ nát rơi đầy đất, trên mặt đất còn có từng mảnh từng mảnh màu trắng, cái này là muối đó?
Triển Chiêu càng nhìn càng kinh hãi, nếu trù phòng đại nương đột nhiên về tới… lúc đó nàng còn không nháo cho long trời lở đất.
“Miêu nhi.” Đúng lúc này Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ quay đầu lại nhìn Triển Chiêu: “Không bằng ngươi trở về nằm một lát?”
“Không sao, ngươi cứ làm đi, ta chỉ xem thôi.” Triển Chiêu nâng cằm cười tủm tỉm nhìn hắn: “Ngọc Đường, bột mì không cần nhiều như vậy.”
Bạch Ngọc Đường nguyên bản đã không biết làm, phía sau còn Triển Chiêu đang nhìn, trong đầu hắn cũng y như bột mì _ trắng tinh. Triển Chiêu có ý xấu híp mắt cười một tiếng mà tiếng cười này rốt cục chọc cho Bạch Ngọc Đường vô cùng oán niệm quay đầu nhìn hắn: Triển Chiêu có chỗ nào giống như bị bệnh, sinh long hoạt hổ như vậy.
Triển Chiêu dĩ nhiên đã khoẻ rồi, người như hắn hai chén dược đã khỏi một nữa, hơn nữa hai ngày nay Bạch Ngọc Đường còn dốc lòng chiếu cố như vậy bây giờ hắn tốt đến mức… tinh thần mười phần.
“Ngọc Đường, không bỏ trứng vào sao?” Triển Chiêu bọc chăn gác chân trên đầu gối là Tiểu Hổ, còn Đại Hổ đang nằm sấp trên bàn.
Bạch Ngọc Đường quay đầu nhìn hắn: “Không phải lúc nấu mì mới bỏ trứng vào sao?”
Triển Chiêu gật đầu: “Lúc nhào bột bỏ thêm một trái ăn ngon hơn.”
Bạch Ngọc Đường trầm mặc trong chốc lát, nhìn bột mì lại nghĩ tới trứng nảy sinh ra một nghi vấn, phải làm thế nào mới trộn được hai thứ khác nhau vào nhau? Trứng không phải sẽ chảy ra sao?
“Nhắc mới nhớ.” Triển Chiêu tìm trong ngăn tủ: “Hết trứng rồi .”
Bạch Ngọc Đường bình thản trả lời: “Uh, sáng nay mới ra ngoài mua hai quả.”
Triển Chiêu trầm mặc một lát: “Ngươi nói sáng nay ngươi ra ngoài mua hai quả trứng?”
” Ừ.” Bạch Ngọc Đường gật đầu, còn một bộ dáng dĩ nhiên rồi.
“Ngươi đưa người ta bao nhiêu bạc?”
“Một lượng thì phải…” Bạch Ngọc Đường lắc đầu ý bảo không nhớ rõ. (Chuongco:bại gia chi tử)
Triển Chiêu mí mắt nháy nháy: “Kỳ thật hậu viện có nuôi gà, muốn đi nhìn thử một cái không?”
Sắc mặt Bạch Ngọc Đường lập tức xanh mét _ chuồng gà?!
Triển Chiêu cười đứng lên : “Ta với ngươi cùng đi.”
“Không cần, ta tự đi…”
“Không sao , ta dạy ngươi cách trộm trứng gà.” Triển Chiêu tiếp tục có ý xấu, nhắm mắt nhắm mũi lôi kéo Bạch Ngọc Đường tới hậu viện, Đại Hổ Tiểu Hổ hưng trí bừng bừng đi theo.
Bạch Ngọc Đường quay đầu nhìn thoáng qua phát hiện phía sau một lớn hai nhỏ ba con mèo, biểu tình trên mặt y chang nhau.
Vừa đến hậu viện Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng thở ra. Chuồng gà cũng rất sạch sẽ , mấy con gà mái hoa ghé vào nhau ngủ gật còn có một con gà trống ngủ ở cửa. Con gà trống này tên gọi Đại Hồng, bởi vì mào gà và quai hàm đỏ rực, đặc biệt hung hãn. Con gà trống này nuôi đã nhiều năm , là gà báo sáng của Khai Phong phủ, toàn bộ người Khai Phong nó đều nhận thức.
Đại Hồng thấy có người đến, giương mắt ngó thấy là Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường, không thèm nhúc nhích tiếp tục híp mắt.
Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng ho khan một tiếng, Đại Hồng chắn đường làm sao đi vào đây?
“Ai.” Triển Chiêu túm túm tay áo Bạch Ngọc Đường, chỉa chỉa chuồng gà: “Gà mái ở bên trong đó.”
Bạch Ngọc Đường thoáng chần chờ một chút nhìn vào chuồng gà.
Triển Chiêu ngồi xổm chỉ chỉ bụng gà mái : “Ở dưới bụng.”
Bạch Ngọc Đường do dự một chút, nhấc chân đi qua.
Đi đến chuồng gà nhìn vào bên trong, đám gà mái còn đang ngủ, dưới bụng có trứng sao?
Đang muốn vươn tay lấy phía sau đột nhiên xuất hiện một trận “Ác phong” bất hảo, Bạch Ngọc Đường vội né. Chỉ thấy Đại Hồng vỗ cánh vọt tới, xù lông cổ ồn ào nháo loạn, đám gà mái cũng tỉnh vươn cổ cục tác cục tác một trận.
Bạch Ngọc Đường vội thối lui, Triển Chiêu nhanh tay lẹ mắt lẻn đến chuồng gà thân thủ trộm ra hai quả trứng. Đại Hồng thấy được liền đập cánh đuổi theo.
Đại Hồng là do trù phòng đại nương dạy dỗ, ai dám ăn trộm trứng gà thì liền đuổi theo. Lúc này vui rồi, đám đại hoàng cẩu trông nhà trong viện cũng bị kinh động , Đại Hổ Tiểu Hổ cả kinh nhảy lên đầu tường chạy .
Triển Chiêu tùm lấy Bạch Ngọc Đường, hai người lao ra ngoài liền đóng cửa lại, trong viện lại là một trận ‘gà bay chó sủa’. =))))))))
Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu hưng trí bừng bừng : “Hết bệnh rồi? Vậy ngươi làm mì đi.”
Triển Chiêu chớp mắt mấy cái rồi đem trứng nhét vào trong tay Bạch Ngọc Đường, cuộn chăn đỡ trán : “Ai nha, chóng mặt…” (Chuongco : xạo !!!!!!)
Bạch Ngọc Đường tức giận đến hít sâu một hơi, lắc đầu, túm trụ Triển Chiêu đang vờ ” chóng mặt” bước nhanh quay lại trù phòng .
Dựa theo sự “chỉ đạo” của Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường cắt rau còn bịt mũi đập vài miếng tỏi, sau đó đi nhào bột, cắt sợi mì mà sợi mì của hắn làm rất đẹp. Nói gì thì thì nói nội lực của hắn vốn thâm hậu nhưng giờ lại dính bột mì đầy người.
Không những thế đao pháp của hắn cũng tốt, mì cắt ra không khác gì râu rồng, từng đao từng đao rất lưu loát.
Triển Chiêu dạy mấy lần, dù sao Bạch Ngọc Đường cũng thông minh trông rất ra dáng. Chỉ là hắn vẫn không phân biệt được đường và muối, rượu gia vị với dấm chua.
Đến lúc định bỏ mì vào nồi thì bị Triển Chiêu ngăn lại.
Triển Chiêu bây giờ đã biết bát mì vừa rồi vì sao lại y như bánh canh: “Phải đợi nước sôi mới bỏ mì vào!”
Bạch Ngọc Đường bừng tỉnh đại ngộ : “Thì ra là thế… Nước phải như thế nào mới tính là sôi?”
“Nổi bong bóng là được.”
“Bao nhiêu bong bóng?”
“Bao nhiêu…”
“Một cái hay hai cái?”
…
Trầm mặc một lúc lâu, Triển Chiêu vươn bàn tay dính đầy bột mì xoa lên khuôn mặt cực kì tuấn tú của Bạch Ngọc Đường.
Bỏ mì vào nước, đập thêm trái trứng sau đó bỏ thêm chút gia vị _ hoàn toàn bất đồng với chén cháo vừa rồi, hai chén mì trứng xinh đẹp đã được làm xong.
Bạch Ngọc Đường cầm đũa thử một ngụm, khóe miệng hơi nhếch.
Triển Chiêu thấy hắn cười cũng bưng bát ăn, hài lòng gật đầu : ” Được, không tệ.”
Thấy Bạch Ngọc Đường vừa ăn vừa cười, Triển Chiêu khỏ hiểu : “Cao hứng như vậy?”
Bạch Ngọc Đường ăn mì gật đầu : “Ừ, ta biết nấu mì về sau có thể nuôi ngươi.” (Chuongco : *ôm tim* thật sự quá là… *chết trong vũng máu*)
Triển Chiêu sửng sốt một lúc lâu, lại một lần nữa nhào qua xoa mặt hắn.
Còn đang vừa nháo vừa ăn mì hai người chợt nghe bên ngoài trù phòng vang lên một tiếng sư tử hống : “Ta đã về rồi! Tiểu Triển cùng Tiểu Bạch có phải đã về rồi không? Đại nương đặc biệt về sớm vội tới làm bữa khuya cho các ngươi đây!”
Hai người vừa nghe tiếng hô quen thuộc lại trung khí mười phần này lập tức cả kinh da đầu tê rần _ trù phòng đại nương đã trở lại!
Liếc nhau một cái rồi nhìn trù phòng chén bát hỗn độn một đồng rối tinh rối mù, hai người bèn cầm bát mì đứng lên _ ” sưu ” một tiếng leo cửa sổ trốn. Trước khi đi Triển Chiêu còn không quên túm theo Đại Hổ Tiểu Hổ.
Vừa tới tường viện trù phòng liền nghe một tiếng kêu thảm thiết.
Ngay sau đó truyền đến tiếng mắng càng thêm trung khí mười phần của trù phòng đại nương: “Ai nha! Tên trời đánh nào huỷ trù phòng của ta ! Người tới nhanh, Khai Phong phủ có trộm! Trứng với bột mì cũng không còn! Tương du dấm chua cũng đều bị đổ, đây là con chuột lớn nào làm? Mèo đâu, mèo sao có thể thua chuột được!”
Bọn nha dịch Khai Phong phủ từ sớm đã biết Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường làm loạn ở trù phòng cũng đều không dám lên tiếng, tâm nói _ còn không phải là mèo giựt giây chuột phá phách sao.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cầm bát mì chạy về phòng, ăn hết mì rồi cất bát vào một cái hộp nhét dưới giường…
Bạch Ngọc Đường xốc chăn lên đem Triển Chiêu nhét vào nháy mắt với hắn: “Ngày mai cầm chén vứt xuống sông, hủy thi diệt tích !”
Triển Chiêu nắm cằm hắn còn nghiêm túc gật đầu : ” Ừ bất quá trước đó ngươi phải tẩy sạch bột mì trên người đi đã “
…
Đêm đó, trong lúc trù phòng đại nương ở gian trù phòng đã bị hủy truy tìm tiểu tặc thì Bạch Ngọc Đường lúc này đã tắm xong đứng trước dục dũng cân nhắc _ cả một dục dũng đầy bột như thế này thì phải làm thế nào mời hủy thi diệt tích được đây?
Mà Triển Chiêu thì đã ngủ say, phỏng chừng rất vui, khóe miệng đang ngủ còn lộ ra nụ cười hoan hỉ. Trong mộng, một con chuột trắng xinh đẹp khiêng chày cán bột đắc ý nói với một tiểu hắc miêu: “Ta biết nấu mì, về sau có thể nuôi ngươi !”
—