Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Quỷ Hành Thiên Hạ

Quyển 8 – Chương 27

Tác giả: Nhĩ Nhã
Chọn tập

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường trà trộn vào tiêu cục, hỏi một người giang hồ đang đứng ở vòng ngoài xem náo nhiệt: “Xảy ra chuyện gì vậy ?”

Người nọ cao thấp đánh giá Triển Chiêu một chút rồi nói: ” À, hôm nay vốn là ngày Lưu Hi tổng tiêu đầu rửa tay chậu vàng, nhưng đột nhiêu có hai người chạy tới gây sự, đả thương không ít người.”

“Vậ sao…” Triển Chiêu nhíu mày, hiếu kì: “Nhiều người giang hồ như vậy chẳng lẽ lại đi sợ hai người ?”

Vài người giang hồ đứng gần đó đều lắc đầu: “Hôm nay cũng có không ít cao thủ, còn có rất nhiều nhân tài mới xuất hiện trên giang hồ, chỉ là đại hòa thượng này quá lợi hại !”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau _ hòa thượng ? Vì thế đều ngẩng đầu nhìn lên đài.

Lúc này trên lôi đài, một hắc y nhân ngồi trên một cái giá cao. Người này có vẻ cà lơ phất phơ bất cần đời, một đầu tóc nâu ánh đỏ xù lên một cục, tuổi còn trẻ, cũng không giống hòa thượng. Hắn một tay nâng cằm nhìn người dưới đài : “Ta thấy hay là thôi đi, đánh không lại thì là đánh không lại, không cần miễn cưỡng!”

Nhìn kỹ dung mạo của người nọ, Triển Chiêu nghi hoặc _ tuổi không lớn, mười sáu mười bảy là cùng. Bộ dạng cũng không tệ, ngũ quan sắc sảo, vừa anh khí vừa mang theo vài phần bá đạo, hơn nữa…

Triển Chiêu nhón qua nhỏ giọng hỏi Bạch Ngọc Đường: “Ngươi có cảm thấy người này có chút quen mắt không ?”

Bạch Ngọc Đường hơi sửng sốt bị Triển Chiêu nhắc tỉnh mới thấy quả thật giống như đã gặp ở đâu rồi.

“Các hạ là người phương nào ?”

Lúc này, một trung niên nam tử đi ra từ chủ trạch phía sau lôi đài. Hắn vóc dáng cao lớn, nếu không phải trên cằm có ba sợi râu dài đảm bảo sẽ tạo cho người ta cảm giác hắn là hung thần ác sát.

Ăn mặc hoa lệ nhưng không chướng mắt, ngược lại còn có vài phần khí phái, đi phía sau hắn là ba nam hai nữ, đều là người trẻ tuổi. Trong đó có một nam một nữ Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều nhận ra được, chính là hai huynh muội Trầm Bá Thanh và Trầm Ngọc Thanh. Xem ra, vị đi ở đằng trước chính là tổng tiêu đầu tiêu cục _ Lưu Hi.

“Ai, Lưu tổng tiêu đầu ra rồi !”

“Có trò hay nhìn !”

Triển Chiêu nhỏ giọng nói với Bạch Ngọc Đường nói: “Hoá ra nghi thức còn chưa bắt đầu đã có người đến quấy rối .”

Bạch Ngọc Đường mỉm cười: “Người Bạch Phúc an bài hẳn là sẽ không đến muộn, bất quá vị nhìn quen mắt kia lại nhanh hơn một chút .”

“Lại nói.” Triển Chiêu nhắc nhở Bạch Ngọc Đường: “Ta biết người kia giống ai rồi!”

Bạch Ngọc Đường giật mình: “Giống ai ?”

“Là tiểu hài tử mà ngày nào ngươi cũng gặp đó.” Triển Chiêu cười giảo hoạt.

Bạch Ngọc Đường nhíu mày _ người quen ? Không có khả năng, tiểu hài tử hắn nhận thức chỉ có Tiểu Tứ Tử và…

Bị Triển Chiêu nhắc tới tỉnh, Bạch Ngọc Đường quay qua nhìn kỹ lại cũng giật mình.

Lúc này, trong một tòa tiểu trà lâu cách đó không xa, Tiểu Tứ Tử cầm tay Ân Hầulạch bạch chạy lên lầu. Nơi này khá yên tĩnh, dù sao sau cũng không phải giờ cơm, trong lâu tự nhiên sẽ không có nhiều người. Bạch Phúc rất hiểu chuyện, cho tiểu nhị chút ngân lượng, nói bao cả tầng, đừng cho ai lên. Tiểu nhị cầm bạc hớn hở đóng cửa trà lâu, hảo hảo hầu hạ một già một trẻ này.

Ân Hầuchọn bàn cạnh cửa sổ, quả nhiên từ đây có thể nhìn hết toàn cảnh đại viện Lưu Hi tiêu cục.

“Thật nhiều người nha !” Tiểu Tứ Tử đứng trên ghế, bám vào khung cửa nhìn ra ngoài. Vừa liếc mắt một cái bé liền nhìn thấy hắc y nhân đứng trên lôi đài, lập tức sửng sốt.

“Di ?”

“Sao vậy ?” Ân Hầusợ bé đứng không vững ngã xuống thì khổ vội giữ bé lại.

Tiểu Tứ Tử nhíu mày: “Vì sao Tiểu Lương tử lại ở đó ? Trên đầu còn đội một ổ gà nữa.”

“A… Hắt xì.” Thiếu niên hắc y ngoại tộc đến quấy rối đột nhiên hắt xì một cái, vừa xoa mũi vừa quay đầu nhìn đám Lưu Hi đang đi lại.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường lúc này cũng đánh giá hắn một chút _ hỏi sao cứ cảm thấy người này rất quen mắt. Nếu bỏ qua chi tiết cái đầu ổ gà và tuổi tác thì dung mạo của người trẻ tuổi này và Tiểu Lương tử quả thật có tới sáu bảy phần tương tự !

Tiểu Tứ Tử đứng ở xa, lại là nhìn từ trên xuống nên bé không nhận ra chỉ thấy đó không phải là Tiểu Lương tử sao ? Nhưng hình như hơi thì phải. Bất quá cứ nhìn thấy Tiêu Lương là bé lại sốt ruột, lẩm bẩm tự hỏi: “Vì sao Tiểu Lương tử lại ở đó ?”

Triển Chiêu thấp giọng hỏi Bạch Ngọc Đường: “Người giống người hả? Dù sao thì toàn tộc của Tiểu Lương tử đều bị người Liêu giết, hẳn là sẽ không còn thân thích.”

“Có lẽ.” Bạch Ngọc Đường nhướng mi, ý bảo _ tiếp tục nhìn thử đi.

Lúc này, một nam tử hai khoảng hơn mươi tuổi, da mặt ngăm đen phía sau Lưu Hi ồn ào: “Dã cẩu từ đâu đến, dám đến quấy rối buổi lễ rửa tay chậu vàng của cha ta!”

Thiếu niên kia cười lạnh, không trả lời.

“Hỏi ngươi đó !” Một nha đầu thoạt nhìn thập phần điêu ngoa cũng nói một tiếng: “Câm điếc hay là nghe không hiểu tiếng người ? Quả nhiên, mọi rợ chính là mọi rợ.”

Thiếu niên cao thấp đánh giá nha đầu nọ một chút, bĩu môi: ” Đúng là… Ta thường nghe người ta nói cô nương Trung Nguyên xinh đẹp ôn nhu, bây giờ diện kiến _ trước phẳng sau phẳng, đã không có mùi vị nữ nhân thì không nói, tính tình còn khó ưa nữa chứ.”

Bộ dáng nha đầu kia quả thực cũng không xinh đẹp, nhìn bộ dạng hẳn là nữ nhi của Lưu Hi. Lưu Hi cao lớn thô kệch dĩ nhiên nha đầu nọ cũng thô chả kém, xác thực không có nhiều nữ nhân vị lắm.

Bất quá là nữ tử thì sẽ không thích nghe người ta nói mình như vậy, huống chi còn là trước mặt người nhiều.

“Xú tiểu tử, bổn tiểu thư vả nát miệng ngươi!” Nói xong liền cầm đao muốn lao tới lại bị Lưu Hi nhẹ nhàng khoát tay ngăn lại.

Lưu Hi đánh giá thiếu niên nọ một chút: “Tiểu huynh đệ, ngươi là ai ? Vì sao lại đến quấy rối buổi lễ rửa tay chậu vàng của ta?”

Thiếu niên khoanh tay: “Ta và sư phụ đi ngang qua thì thấy có rất nhiều người giang hồ tụ tập trong này, còn có cả lôi đài nên chỉ muốn khoa tay múa chân một chút thôi.”

Triển Chiêu hỏi một người đang xem náo nhiệt bên cạnh: “Cũng đúng, lễ rửa tay chậu vàng thì việc gì phải dựng cả lôi đài ?”

“Ai, mấy chỗ như tiêu cục người đến người đi là chuyện bình thường.” Người nọ tựa hồ cũng là tiêu sư: “Nếu tiêu sư mới xuất hiện thì ngươi nghĩ lấy cái gì để an bài chức vị cho hắn? Dĩ nhiên là đánh đã rồi nói sau, càng lợi hại thì càng có tiền, không lợi hại thì không được tiền . Lôi đài này lúc nào cũng ở đây, vừa rồi mọi người đến sớm, mà Lưu tổng tiêu còn chưa bắt đầu buổi lễ nên mới lên đài luận bàn một chút. Không nghĩ tới đột nhiên lại lòi ra một thiếu niên ngoại tộc và một đại hòa thượng, chắc là họ nghĩ đang luận võ nên mới chạy lên. Khinh thường mọi người không nói, còn đả thương người.”

Triển Chiêu nhíu mày: “Người vừa rồi bị đánh bay là do thiếu niên này làm ?”

” Không phải, người nọ không phải do hắn đánh chết _ là hắn.” Nói xong, vươn tay chỉ một người cách đó không xa.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường lúc này mới chú ý ở đó còn có một người, bởi vì không đứng nên không nhận ra.

Đó là một đại hòa thượng mặc tăng bào màu đen, trên cổ đeo một chuỗi phật châu thật lớn. Hạt châu đỏ rực, mỗi hạt to cỡ nắm tay mà hắn đeo cũng không ngại mệt.

Triển Chiêu vừa thấy đại hòa thượng thì chau mày, hỏi Bạch Ngọc Đường: “Hắn có khi nào là…”

Bạch Ngọc Đường gật đầu: “Huyết di đà Bố Tằng.”

Triển Chiêu kinh ngạc – hắn là phản đồ xú danh trong truyền thuyết của phái Thiên Sơn _ Huyết di đà Bố Tằng? Khó trách hắn lại đi gây sự với phái Thiên Sơn, môn hạ của Lưu Hi tiêu đầu phần lớn đều là tục gia đệ tử phái Thiên Sơn.

Triển Chiêu theo bản năng đảo mắt nhìn Bạch Ngọc Đường liền thấy sắc mặt hắn không được tốt lắm.

Vốn là Bạch Ngọc Đường còn lâu mới đi quản nhàn sự, có người tìm phái Thiên Sơn gây chuyện hắn xem náo nhiệt còn không kịp. Bất quá Huyết di đà này thì có chút ân oán với hắn.

Bố Tằng là một hung tăng đã làm rất nhiều việc ác. Nói đến sự tàn nhẫn tà ác của hắn thật sự là nhân thần đều phẫn nộ, tội lỗi chồng chất, nhưng môn phái của hắn lại là phái Thiên Sơn quang minh chính đại, hơn nữa… còn là đồng môn của Bạch Ngọc Đường!

Thiên Tôn cả đời thu không ít đồ đệ, nổi tiếng nhất dĩ nhiên là Bạch Ngọc Đường. Nhưng có một đồ đệ Thiên Tôn chưa bao giờ nhắc tới, người giang hồ cũng rất ít biết đến, chính là Huyết di đà _ Bố Tằng.

Bố Tằng lúc đầu là một cái thuyền phu, trời sinh tính tình giảo hoạt dã tâm rất nặng. Năm đó công phu của hắn cực tệ nhưng cứ mơ tưởng có được võ công của phái Thiên Sơn, nên hao tổn tâm cơ tiến vào phái. Bởi vì hắn có thiên phú hơn người thông minh tuyệt đỉnh, nên Thiên Tôn nhìn hắn rất thuận mắt, còn chỉ điểm hắn vài câu. Thiên Tôn và Ân Hầu bất đồng, lão nhân đằng trước tính tình hồ đồ, lại không thích phiền toái nên không điều tra chi tiết về Bố Tằng, chỉ nghe vài chưởng môn phái Thiên Sơn đề cử hắn, nói hắn có tài. Vì thế mới dạy hắn chút công phu.

Nhưng mà Bố Tằng dã tâm bành trướng, Thiên Tôn bảo hắn một năm là có thể luyện hảo công phu, hắn lại muốn một tháng luyện thành, nên lén lút vụng trộm luyện tập tà công bị cấm của phái Thiên Sơn rồi tẩu hỏa nhập ma sau đó hoá điên. Sau khi Thiên Tôn cứu hắn đã phế bỏ tà công của hắn, khuyên hắn hồi tâm dưỡng tính. Hắn trong lòng ghi hận, thừa dịp Thiên Tôn ra ngoài huyết tẩy Bách Hoa cốc, giết vài tiểu đạo sĩ hầu hạ Thiên Tôn, trộm vô số võ công bí tịch trong Tàng Kinh, ẩn độn giang hồ tiếp tục luyện tà công.

Sau Thiên Tôn muốn bắt hắn thanh lý môn hộ. Bố Tằng ẩn độn bế quan lánh đi, cũng thả ra tin tức rằng Bố Tằng luyên công tẩu hỏa nhập ma đã chết. Thiên Tôn nghĩ hắn đã chết, vì thế không tìm nữa. Nhưng công phu của Bố Tằng càng luyện càng tốt, cuối cùng tái xuất giang hồ, đại khai sát giới, mọi người đặt cho hắn biệt danh là Huyết di đà.

Lúc Huyết di đà làm ác là lúc Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu còn chưa có sinh ra. Năm đó Thiên Tôn cũng đang bận cùng Ân Hầu diệt trừ Huyết Ma, không rảnh thu thập hắn. Đến khi giải quyết xong, Thiên Tôn truy kích Huyết di đà, đánh cho hắn trọng thương. Huyết di đà giả chết tránh được một kiếp, cuối cùng trốn đến Tây Vực, nghe nói hắn dưỡng một chập đã dưỡng hết vài thập niên. Sau đó trên giang hồ cũng không thấy hắn nữa, chỉ nghe nói hắn thường lui tới ở Tây Vực. Nhưng chuyện hắn hận Thiên Tôn là không sai.

Thiên Tôn tuổi càng ngày càng lớn, không quan tâm chuyện giang hồ nữa, chỉ là hắn lo cho Bạch Ngọc Đường, nên ban lệnh từ nay về sau nếu gặp Huyết di đà lập tức giết ngay. Vì phái Thiên Sơn thanh lý môn hộ, cũng vì thiên hạ trừ đi một đại họa.

Hiểu biết về giang hồ của Triển Chiêu so với đại đa số giang hồ hậu bối dĩ nhiên nhiều hơn. Nhất là chuyện liên quan đến Thiên Tôn, đám lão nhân gia lão thái thái trong Thiên ma cung bình thường không có việc gì liền đi bát quái ( tám chuyện =.= ) với hắn. Ngay cả chuyện Thiên Tôn lúc trẻ có mấy hồng nhan tri kỷ cũng biết hết, chỉ sợ chuyện hắn biết so với Bạch Ngọc Đường biết còn nhiều hơn, bởi vậy đối với cái tên Huyết di đà cũng có chút hiểu biết. Nếu luận bối phận, hắn ít nhiều gì cũng là sư huynh đã bị trục xuất sư môn của Bạch Ngọc Đường a!

Chỉ tiếc, mọi người ở đây trừ Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường thì không ai biết Huyết di đà. À quên, còn có một người trong trà lâu đối diện nhận ra hắn…..

Ân Hầu đứng ở lan can, nhìn thoáng qua liền nói với Tiểu Tứ Tử: “Người nọ không phải Tiểu Lương tử nhà ngươi đâu, tuổi tác thoạt nhìn không giống.”

“Đó là thân thích của Tiểu Lương tử sao ?” Tiểu Tứ Tử ngẩng: “Rất giống !”

“Rất giống sao ?” Bạch Phúc ở một bên khó hiểu: “Ta thấy ngũ quan bộ dạng cũng có sáu bảy phần tương tự, bất quá cũng có người giống người mà.”

“Không phải đâu!” Tiểu Tứ Tử chậc chậc hai tiếng lắc đầu: “Xem người phải xem khung xương không nên xem thịt !”

Bạch Phúc há mồm: “Vậy… phải nhìn thế nào ?”

Tiểu Tứ Tử nghiêm túc: “Biết Cửu Cửu vì sao muốn nhận Tiểu Lương tử làm đồ đệ không ? Bởi vì Tiểu Lương tử có căn cốt tốt, thích hợp luyện võ. Có rất nhiều chỗ trên cơ thể, nếu cha mẹ có thì con cái nhất định cũng có . Tỷ như nói cằm Tiểu Lương tử, ngươi xem cằm người này xem, còn có dáng đứng, còn có thói quen nhe răng lúc cười nữa !”

Ân Hầu khẽ nhíu mày: ” Đúng là vậy… không lẽ là huynh đệ thất lạc nhiều năm?”

“Rất có thể, Tiểu Lương tử là ngoại tộc mà người này cũng vậy.” Tiểu Tứ Tử nói xong, vui vẻ: “Có khi nào là ca ca Tiểu Lương tử không ? Nếu thật là vậy Tiểu Lương sẽ rất rất vui !”

“Hy vọng là không.” Ân Hầu lại nhíu mày, ánh mắt tối lại rơi xuống người Huyết di đà đang ngồi: “Nếu đúng thì nó đã đi lầm đường lạc lối rồi.”

Mọi người tiếp tục nhìn xuống lôi đài.

Lưu Hi hỏi xong, thiếu niên trẻ tuổi chỉ đại hòa thượng sau lưng: “Sư phụ ta tới tìm phái Thiên Sơn võ lâm Trung Nguyên báo thù , nghe nói các ngươi đều là đệ tử phái Thiên Sơn?”

Sắc mặt Lưu Hi trầm xuống, nhìn Huyết di đà: “Đại sư, người xuất gia sao lại muốn đại khai sát giới ?”

“Ha ha.” Bố Tằng cười lạnh một tiếng: “Ta nghe nói, Thiên Tôn đã già đến hồ đồ , có vẻ không phải là giả.”

Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường, chỉ thấy mí mắt hắn nhảy nhảy, nhẹ nhàng chọt hắn một cái: “Ngọc Đường, nhịn một chút, còn chưa tới lúc!”

Bạch Ngọc Đường hít sâu một hơi, đem hỏa khí đè xuống, tâm nói _ con lừa trọc, gia cho ngươi trăn trối nốt rồi sẽ làm thịt ngươi thanh lý môn hộ !

“Làm càn, Thiên Tôn là người mà ngươi có thể bình luận sao ?!” Tính cách Trầm Ngọc Thanh vẫn điêu ngoa như cũ, bước lên một bước chỉ vào mặt hắn:”Ngươi là ai?”

Bố Tằng nheo mắt, hung quang lộ ra: “Là người muốn giết các ngươi.”

“Khẩu khí thật lớn.” Trầm Ngọc Thanh nói xong, rút bảo kiếm nhảy lên.

Không ngờ, hắc y thiếu niên kia đỡ kiếm của nàng, cợt nhả nói: “Ai nha, võ công của nha đầu ngươi mới mấy cân mấy lượng, tìm đại nhân đi ra, đừng làm bẩn tay sư phụ ta.”

“Hỗn đản !” Trầm Ngọc Thanh vung kiếm chém thẳng xuống thiếu niên.

Thiếu niên xoay người né kiếm, nhảy lên đạp lên kiếm của nàng rồi “Sưu” một tiếng vọt ra sau lưng Trầm Ngọc Thanh.

Triển Chiêu nhướng mi, hỏi Bạch Ngọc Đường: “Như Ảnh Tuỳ Hình ?”

Bạch Ngọc Đường khẽ lắc đầu: “Không đủ thuần khiết.”

Trầm Ngọc Thanh bị hắn làm cho hoảng sợ, còn chưa hiểu được thì mông đã bị người ta đạp cho một cước bay về cạnh Trầm Bá Thanh.

Thiếu niên khoanh tay cợt nhả: “Sư phụ ta là cao thủ đó, các ngươi chả đáng một đồng đâu, đừng tưởng cứ nhiều người là được. Cử cao thủ ra đi!”

Triển Chiêu khẽ nhíu mày, nghi hoặc nhìn thiếu niên nọ rồi thấp giọng hỏi Bạch Ngọc Đường: ” Hắn không phải là ám chỉ đơn đả độc đấu đánh không lại Huyết di đà , phải hội đồng mới được, tốt nhất là tìm cao thủ hỗ trợ đấy chứ? “

Bạch Ngọc Đường cũng gật đầu: “Ta cũng cảm thấy hắn có vẻ cánh tay ngoặc ra bên ngoài. Vừa rồi nếu Huyết di đà đã vận nội kình, nếu không phải hắn đá Trầm Ngọc Thanh xuống, nha đầu đó hẳn đã chết.”

“Ai nha, hoá ra hắn là thân ở doanh Tào lòng tại Hán sao !” Triển Chiêu chậc chậc hai tiếng.

Hắc y thiếu niên thối lui đến bên người đại hòa thượng: “Sư phụ, chỗ này đều là đám ô hợp, chúng ta tìm một chỗ ăn cơm đi ?”

Đại hòa thượng bỗng nhiên nghiêm mặt lườm hắn một cái, lạnh lùng cười: “Vi sư làm việc, không cần ngươi dạy. Lát nữa vi sư dạy ngươi Táng tâm đao của phái Thiên Sơn, ngươi nên hảo hảo học cho kỹ !”

Thiếu niên khẽ cau mày, trong mắt hiện lên chút lo lắng rồi ngẩng đầu nhìn mọi người, ánh mắt kia như thể đang giục người mau chạy đi !

Đại hòa thượng nói xong thì đứng lên, từ trong tay áo rút ra một thanh đại đao màu đen, đầu đao hơi cong, hình dáng có chút cổ quái.

“Táng tâm đao là chiêu gì ?” Triển Chiêu hiếu kì hỏi Bạch Ngọc Đường.

“Táng tâm đao là một trong những võ công bị cấm của phái Thiên Sơn.” Bạch Ngọc Đường thấp giọng nói: “Táng tâm đao còn được gọi là Bách nhân trảm sát trận, là một đao pháp rất hung tàn. Bởi vì quá mức hung tàn nên người sử đao đều là người có tâm thuật bất chính, người bình thường nếu muốn học trước tiên phải mài dũa cái tâm trở nên lãnh khốc thị huyết mới có thể học.”

Triển Chiêu nhíu mày: “Đại hòa thượng này muốn thông qua chuyện giết người mà dạy công phu cho thiếu niên?”

Lúc này, Lưu Hi bước lên một bước, trong tay hắn là một thanh kim đao : “Sao ngươi lại biết Táng tâm đao ? Không lẽ ngươi chính là hung tăng đã biến mất vài thập niên trước Huyết di đà Bố Tằng ?”

Bố Tằng cười ha ha : “Xem ra ngươi cũng không phải không có mặt, vậy cũng tốt, có thể cho ngươi chết minh bạch!” Nói xong, vẫy tay một cái: “Đồ đệ ta nói đúng vậy, một tên không đủ, cùng lên đi ! Ta sẽ lưu lại một người sống để hắn đi nói cho lão bất tử Thiên Tôn kia, ta sẽ giết sạch đệ tử phái Thiên Sơn của hắn, làm phái Thiên Sơn của hắn từ nay về sau biến mất trên giang hồ!”

Quần hùng xôn xao, đây chính là lần đầu tiên võ lâm xảy ra đại sự sau mấy năm yên bình.

Ở xa, Ân Hầu nhĩ lực cực tốt, tiếng của đại hòa thượng cũng vang, hắn nghe rõ ràng liền cười ha ha.

Tiểu Tứ Tử ngưỡng mặt, chuyện gì vậy? Lúc này bé chỉ lo lắng vị kia đại ca không biết có phải là thật nọ của Tiêu Lương sẽ không sao chứ.

Trong sân có không ít người phái Thiên Sơn, nhưng đều là tục gia đệ tử. Tuy nói là võ lâm quần hùng, nhưng Lưu Hi thân phận hữu hạn, công phu của hảo hữu hắn có thể thỉnh tới cũng chỉ bình thường. Bố Tằng nội lực thâm hậu công phu kì cao, mọi người rõ như ban ngày. Đám người giang hồ tuy rằng kêu đánh kêu giết nhưng thật sự thì không ai dám tiến lên khiêu chiến.

Trong nhất thời, bên nhiều người lại rơi xuống hạ phong.

“Yêu tăng, khẩu xuất cuồng ngôn.”

Lúc này, Trầm Bá Thanh tiến lên một bước, rút đao ra tựa hồ muốn đấu với Huyết di đà.

Triển Chiêu khoanh tay xem náo nhiệt, vừa nói với Bạch Ngọc Đường: “Công phu của Trầm Bá Thanh cũng không tồi, bất quá so với Huyết di đà thì còn kém xa.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu không nói, tựa hồ đang cân nhắc khi nào ra tay cứu giúp thì được.

Huyết di đà nhìn Trầm Bá Thanh, nở nụ cười: “Vậy bắt đầu từ ngươi.” Nói xong hắn vung tay quét đao, đồng thời sát khí của toả ra, nội lực mạnh mẽ khiến Triển Chiêu cũng lắp bắp kinh hãi.

Triển Chiêu vừa rồi còn có chút tâm tư vui đùa, nhưng lúc này thì… sự tình không ổn ! Công phu của hắn không thể thứ có thể cười được, lập tức khẩn trương:”Ngọc Đường, có nắm chắc không ?”

Bạch Ngọc Đường rất thành thật lắc đầu: “Không biết.”

Triển Chiêu mở to hai mắt.

“Bất quá cũng không thể để hắn lại giết người của phái Thiên Sơn ngay trước mặt ta.” Bạch Ngọc Đường chỉ chỉ bên ngoài: “Đã chết một rồi.”

“Bằng không ta giúp ngươi ?” Triển Chiêu xung phong nhận việc, Bạch Ngọc Đường bóp trán: “Nếu ta muốn giúp ngươi bắt phản đồ Thiên ma cung thì Ân Hầu sẽ nghĩ như thế nào ?”

Triển Chiêu nhếch miệng _ lúc đó ngoại công còn không mắng hắn te tua sao. Thiên Tôn dĩ nhiên cũng sẽ không muốn đồ đệ của đối thủ một mất một còn hỗ trợ thanh lý môn hộ.

“Yên tâm đi Miêu Nhi.” Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng vỗ vai Triển Chiêu: “Ta có thể ứng phó .”

“Tại hạ Trầm Bá Thanh…” Trầm Bá Thanh thấy đại hòa thượng bước ra nghênh chiến thì tự giới thiệu, nhưng Bố Tằng lại xua tay: “Không cần, dù sao ngươi cũng sẽ thành người chết.”

Sắc mặt Trầm Bá Thanh trầm xuống, hắn tâm cao khí ngạo cũng không phải người dễ đối phó. Thấy đại hòa thượng khẩu xuất cuồng ngôn giận dữ rút đao gật đầu một cái: “Vậy tiếp chiêu đi !” Nói xong, vung đao.

Lại nói tiếp, công phu của Trầm Bá Thanh quả thật không tệ , Bố Tằng cũng hơi giật mình, hậu sinh phái Thiên Sơn không tồi… Chỉ tiếc, đạo hạnh quá thấp lại còn là tục gia đệ tử. Chưa đến mười chiêu, Trầm Bá Thanh đã bị vây xuống thế hạ phong, hơn nữa rõ ràng Bố Tằng còn chưa dùng đến công phu thực sự.

Trầm Bá Thanh âm thầm than thở, không lẽ hôm nay phải bỏ mạng ở đây?

Đồng thời, đại hòa thượng giương mi, đang muốn hạ sát thủ lại nghe thiếu niên hắc y kia hô to: “A ! sư phụ !”

Đại hòa thượng sửng sốt, lui một bước quay ra nhìn hắn: “Cái gì ?”

“Không phải… Ta đang tính hỏi ngươi chiêu đó là Táng tâm kiếm à ?” Thiếu niên thắc mắc: “Ta hiếu học chút thôi.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau. Trầm Bá Thanh suyễn thở hắt, lạu mồ hôi lạnh… được thiếu niên này cứu một mạng.

Đại hòa thượng lạnh lùng nhìn thiếu niên, nghiến răng nghiến lợi quát ra một câu: “Ngươi thành thật cho ta.”

Thiếu niên vẻ mặt vô tội: “Ta không biết thật mà.”

Bố Tằng liếc mắt cảnh cáo thiếu niên kia một cái, quay đầu: “Kế tiếp là ai?”

“Ta đến !” Trầm Ngọc Thanh thấy đại ca nàng chịu thiệt, muốn lên hỗ trợ thì bị Trầm Bá Thanh kéo lại.

Lúc này, không ít người giang hồ đã lén lút trốn đi, Lưu Hi cầm kim đao: “Yêu tăng, ta tiếp ngươi!”

Lưu Hi đối chiến với yêu tăng, nhưng rõ ràng lòng thì dư nhưng lực không đủ. Công phu của hắn còn không bằng Trầm Bá Thanh.

Triển Chiêu nhỏ giọng nói với Bạch Ngọc Đường: “Nha, Ngọc Đường, không phải ta nói xấu phái Thiên Sơn nhưng ngươi coi Thiên ma cung á, bọn họ đều là võ lâm cao thủ. Phái Thiên Sơn trừ bỏ Thiên Tôn và ngươi cùng vài lão đạo sĩ không biết đã chạy đi đâu thì số còn lại đều là kẻ to mồm !”

Bạch Ngọc Đường nhìn trời, bất quá Triển Chiêu nói không sai bọn họ quả thực rất yếu. Sau này phải nói với Thiên Tôn lúc thu đồ đệ phải cẩn thận mới được.

“Ân Ân.” Tiểu Tứ Tử tuy rằng không hiểu lắm nhưng bé cũng biết đại hòa thượng hảo hung nga, có khi nào sẽ xảy ra chuyện không? Liền kéo tay Ân Hầu: “Làm sao bây giờ?”

Ân Hầu bình thản cười: “Không cần lo lắng, công phu của hòa thượng quả thực có chút tà tính, bất quá… Bạch Ngọc Đường hẳn là có thể thu thập hắn.”

Lúc này trên đài, Lưu Hi đã gần đi bán muối.

Triển Chiêu để ý, thiếu niên kia so với những người khác còn sốt ruột hơn thì khó hiểu. Hắn thoạt nhìn tâm địa thiện lương, sao lại hội nhận Huyết di đà làm sư phụ, hay là bị bắt buộc …

Huyết di đà chém thẳng xuống tử huyệt của Lưu Hi. Lưu Hi khó khăn né tránh. Mắt thấy đao tiếp theo tránh cũng không thể tránh, liền biết hôm nay chết chắc.

Ngay tại khoảnh khắc hắn đang chờ chết, thiếu niên đứng đằng sau ồn ào: “Sư phụ cẩn thận !”

Đại hòa thượng hơi ngây người, Lưu Hi lập tức nhân cơ hội đào thoát. Bố Tằng chau mày, quay đầu nhìn thiếu niên.

“Ách, ta nhìn lầm…”

Hắn nói còn chưa dứt lời, đại hòa thượng đột nhiên lóe thân, bước đến cạnh hắn một tay bóp cổ hắn giơ lên giữa không trung: “Xú tiểu tử, nếu không phải thấy ngươi thiên phú dị bẩm, ta sẽ không để ngươi lại. Ba lần bốn lượt đối nghịch với ta, hôm nay ta sẽ giết ngươi trước!”

“Ngươi mới là xú hòa thượng giết người không chớp mắt, lão tử nếu không nể mặt ngươi công phu tốt cũng sẽ không theo ngươi !” Thiếu niên giãy giụa cào cấu lung tung, thập phần hung hãn.

Đám người giang hồ hai mặt nhìn nhau _ này gọi là là nội chiến hả ?

Triển Chiêu nhíu mày: “Xem ra Huyết di đà vẫn bị tẩu hỏa nhập ma. Ngươi xem hai mắt hắn tơ máu che kín, tính tình hung bạo !”

“Hắn nóng lòng muốn thành tài nên chọn cách tà công phụ thể. Nội lực phái Thiên Sơn thiên về hàn khí, hắn lại dùng công phu thuần dương, hàn khí tụ tập trong cơ thể không thể thoát ra, thân thể sẽ tự động đẩy nhanh tốc độ di chuyển của huyết mạch để khu hàn, khiến cho huyết khí công tâm xung não, càng vận công sẽ càng hung bạo !” Bạch Ngọc Đường nói xong lóe thân.

Triển Chiêu vội chạy theo, tuy nói Bạch Ngọc Đường không muốn hắn ra tay nhưng dù sao Ngọc Đường cũng là mĩ quyến nhà hắn á! Một khi xảy ra chuyện, hắn cũng không thể trơ mắt nhìn Bạch Ngọc Đường gặp nạn. Cùng lắm thì bị ngoại công mắng hai câu, dù sao cũng đều là người nhà.

Ân Hầu thấy hết, bĩu môi: “Ai, nhi đại bất trung lưu !”

Tiểu Tứ Tử phồng má kêu: “Nha ! Thân thích của Tiểu Lương tử gặp nguy hiểm !”

Ân Hầu xách cổ áo bé: “Chỗ này xem không thấy, chúng ta lên nóc nhà xem đi.”

Tiểu Tứ tử nheo mắt nhìn hắn: “Người sợ Miêu Miêu gặp nguy hiểm thì có.”

Mí mắt Ân Hầu nháy nháy, vươn tay nhéo má Tiểu Tứ Tử: “Cái bánh bao nhà ngươi, lúc cần thông minh thì thật đúng là không ngốc !”

“Hôm nay ta sẽ giết tiểu súc sinh ngươi.” Huyết di đà ném thiếu niên xuống đất.

Thiếu niên bị ném cho choáng váng, vừa tỉnh lại thì thấy mắt Huyết di đà đỏ rực, giơ đao chém xuống. Hắn vội nhắm mắt chờ chết nhưng lại không thấy bị đao chém trúng, mà có cảm giác cổ áo bị ai đó kéo lại, bản thân thì bay lên.

Huyết di đà hạ đao mà thiếu niên đột nhiên biến mất, hắn cũng sửng sốt.

Đám người giang hồ nháy mắt im lặng.

Lưu Hi vừa rồi được thiếu niên kia cứu một mạng, thập phần lo lắng cho sinh tử của hắn, nhưng bất đắc dĩ đánh không lại Huyết di đà, vừa không thể cứu hắn vừa đi thí mạng… đang lúc do dự thì kỳ tích xuất hiện.

Thắc mắc nhất là thiếu niên kia, nó mở to hai mắt _ hình như mình bị ai kéo đi, còn chưa hiểu ra thì cái mông đã tiếp đất.

Nó vừa xoa mông giương mắt thì nhìn thấy một mảnh tuyết trắng.

Thiếu niên kinh ngạc nhìn lụa trắng viền chỉ bạc cực kì xa hoa, tái ngẩng mặt, lầm bầm một câu: “Thần tiên…”

Hắn nói còn chưa hết, thì lại có cảm giác sau cổ bị ai đó chọt một cái, quay đầu _ một nam tử trẻ tuổi mặt lam y ngồi xổm cạnh nó.

Thiếu niên đổ mồ hôi lạnh _ hắn tới từ khi nào ? ! Giống hệt như mèo hoàn toàn không có tiếng động.

Người này có một khuôn mặt tươi cười ôn hòa thân mật, nhìn hắn thôi cũng cảm thấy thoải mái. Thiếu niên không khỏi cảm khái, người này thật đẹp mắt …

Người trước mắt nó dĩ nhiên là Triển Chiêu.

Triển Chiêu dán sát vào nhìn kỹ, phát hiện nó và Tiêu Lương thật sự rất giống, liền cười tủm tỉm hỏi nó: “Tiểu huynh đệ, ngươi tên gì ?”

Thiếu niên ngẩn người, mở miệng: “Ta tên Tiêu Thụy.”

“Ngươi cũng họ Tiêu!” Triển Chiêu kinh hỉ: “Ngươi có biết một người tên là Tiêu Lương không? Nó so ngươi nhỏ hơn vài tuổi á.”

Thiếu niên bỗng nhiên chau mày, xoay mặt; “Không biết !”

Triển Chiêu chớp mắt mấy cái _ Cái này ? xem ra là biết a.

Vỗ mông, Tiêu Thụy đứng lên nhìn kỹ Bạch y nhân vừa cứu mình, cũng chính là Bạch Ngọc Đường.

Triển Chiêu túm cổ áo nó kéo lại: “Muốn học võ công Thiên Sơn chính tông thì phải nhìn bên này, bên kia là thứ phẩm.”

Người giang hồ và Huyết di đà tất cả đều kinh ngạc nhìn Bạch Ngọc Đường _ tuổi còn trẻ lại có một thân võ công tạo nghệ như thế.

Trầm Bá Thanh cùng Trầm Ngọc Thanh lập tức nhận ra người đến chính là cứu tinh .

Lưu Hi chắp tay với Bạch Ngọc Đường : “Các hạ là…”

Trầm Bá Thanh vội nói với hắn: “Lưu sư thúc, đây là Thái Sư thúc tổ.”

Lưu Hi ngơ ngác, tâm nói ai cơ, bối phận cao như vậy chẳng lẽ là Thiên Tôn ? Không đúng, Thiên Tôn đã hơn một trăm tuổi không thể trẻ như vậy dược ? Vả lại còn nghe nói tóc Thiên Tôn bạc trắng mà.

“Là Cẩm mao thử Bạch Ngọc Đường.” Trầm Bá Thanh nhỏ giọng nhắc nhở.

Lưu Hi bừng tỉnh đại ngộ, kinh hỉ:”Nguyên lai là Thái…”

Bạch Ngọc Đường khoát tay chặn lại, không nhìn hai người bọn họ chỉ trầm giọng hỏi: “Thiếu niên kia liều mình cứu các ngươi, vì sao các ngươi không liều mạng cứu hắn ?”

Hai người sửng sốt, cũng có chút khó chịu.

Bạch Ngọc Đường cười lạnh: “Quả nhiên, cái gì thiên hạ Đệ nhất môn phái đều là khoác lác.”

Mọi người phái Thiên Sơn lập tức xụ mặt _ thường nghe nói Bạch Ngọc Đường tính tình cổ quái quả nhiên danh bất hư truyền.

Lưu Hi vừa định tranh cãi vài câu thì thấy Triển Chiêu xua tay với hắn, ý bảo hắn đừng cố cãi.

Lưu Hi liếc mắt một cái nhận ra liền nhận ra cổ kiếm đen tuyền trong tay Triển Chiêu, trong lòng khẽ động _ Triển Chiêu !

Người giang hồ nhỏ giọng bàn tàn, không nghĩ tới hai người này cũng tới.

Mà lúc này, Huyết di đà lại cao giọng nở nụ cười, trong tiếng cười ẩn chứa nội kình. Ở đây không ít người nội công không đủ đều chịu không nổi té xỉu .

Trên nóc nhà thượng, Ân Hầu bịt tai Tiểu Tứ Tử.

Bên dưới, Triển Chiêu bịt tai Tiêu Thụy. Tiêu Thụy có vẻ xấu hổ , đỏ mặt từ chối hai cái. Triển Chiêu khẽ nhíu mày _ thiếu niên này, tựa hồ có chút khác trước. Sau khi nghe được cái tên ” Tiêu Lương ” Tiêu Thụy liền có vẻ không tự nhiên.

Huyết di đà ngẩng đầu, cao thấp đánh giá Bạch Ngọc Đường: ” Nga ? Một thân bạch y thực con mẹ nó chói mắt ! Sở thích rất giống lão quỷ kia.”

Bạch Ngọc Đường chắp tay sau lưng cũng đánh giá hắn: ” Các đốt ngón tay sưng phù, song chưởng gấp khúc, nội lực bành trướng, huyết mạch không thông. Ngươi trộm luyện đến tầng thứ bảy cũng không thể luyện thêm.”

“Ha ha ha !” Huyết di đà ngửa mặt lên trời thét to: “Quả nhiên quả nhiên… Nguyên lai là tiểu sư đệ !”

Bạch Ngọc Đường nhíu mi, chói tai rồi đấy.

“Sao rồi ?” Huyết di đà lỗ mãng bĩu môi: “Lão bất tử Thiên Tôn còn sống không ?”

Bạch Ngọc Đường lạnh mặt: “Ngươi không có tư cách nhắc tới hắn.”

“Ha.” Bố Tằng cười: “Xem ra hắn từng kể với ngươi về ta. Sao? Hắn bảo ngươi làm gì? Kêu một tiếng sư huynh hay là chửi ầm lên ?”

Bạch Ngọc Đường thản nhiên: “Giết không tha.”

Sắc mặt Huyết di đà lạnh lẽo: “Muốn chết…”

Bạch Ngọc Đường gật đầu: “Xác thực ngươi muốn chết.”

Chọn tập
Bình luận