Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Quỷ Hành Thiên Hạ

Quyển 7 – Chương 2: Ngũ mệnh miêu

Tác giả: Nhĩ Nhã
Chọn tập

“Kim Quan Trấn?” Tiểu Tứ tử vươn tới nhìn bản đồ trên tay Công Tôn: “Tên hảo dọa người nga!” (Kim quan = quan tài bằng vàng)

Công Tôn thấy hắn vui vẻ trên thảm lông thỏ lăn qua lăn lại, vỗ nhẹ mông hắn: “Chúng ta là tới làm chuyện đứng đắn, phải có bộ dáng đại nhân, đừng suốt ngày nghĩ chơi, con xem Tiểu Lương Tử kìa.” Nói xong, chỉ chỉ bên ngoài.

Tiểu Tứ tử ngẩng mặt, chỉ thấy ngoài của sổ xe, Tiêu Lương cưỡi ngựa không nhanh không chậm đi theo, trong tay còn cầm một cây đao so với người hắn còn lớn hơn, bộ dáng uy phong lẫm liệt.

Tiểu Tứ tử nâng cằm nhìn nhìn, nhịn không được cười híp mắt: “Ân… Tiểu Lương tử hảo soái nga!”

Tiêu Lương như là cảm giác được Tiểu Tứ tử nhìn mình, quay đầu lại.

Tiểu Tứ tử vội làm bộ không thấy xoay mặt đi.

Tiêu Lương sủng nịch cười cười, hơi cúi người: “Cẩn nhi, có đói bụng không a?”

Tiểu Tứ tử lắc đầu.

“Khát không?”

Tiểu Tứ tử tiếp tục lắc đầu.

Hai ảnh vệ đi theo ồn ào: “Muốn hôn nhẹ không a?”

“Đáng ghét.” Tiểu Tứ tử cọ mặt vào lớp lông tơ thật dày của Thach Đầu. (*ôm tim*)

Tiễn Tử vẫy đuôi, Bao Chửng đang dựa vào nó cũng nhịn không được cảm khái – thật rất thoải mái a.

Một bên Bàng Dục tựa vào cửa sổ thở dài lần thứ một trăm linh một.

Bao Duyên từ trong một đống lớn hồ sơ đem theo ngẩng đầu lên nhìn hắn: “Ngươi thở dài làm gì?”

“Cha ta hiện tại khẳng định rất giận.” Bàng Dục không nói với Bàng Thái Sư đã theo Bao Chửng một đường đến đây, bởi vì hắn biết việc này nguy hiểm, cho dù nói cha hắn cũng sẽ không đồng ý cho hắn đến, chỉ là nếu Tiểu Màn Thầu cùng mọi người Khai Phong phủ đi rồi, sau đó cha hắn cũng sẽ đi, kia rất buồn a!

Chỉ là hôm nay từ sáng sớm mí mắt đã nháy liên tục, phỏng chừng cha hắn thượng hoả!

Quả nhiên, lúc này trong phủ Thái Sư, Bàng Cát sau khi xem thư Bàng Dục để lại lập tức hô thiên thưởng địa (kêu giời kêu đất), Hắc tử chết tiệt dám bắt cóc bảo bối Bàng gia hắn a! (ta chém. :P)

Triển Chiêu kị mã đằng trước, thỉnh thoảng quay lại nhìn xung quanh.

Triệu Phổ thấy hắn không yên lòng, liền cười nói: “Bạch Ngọc Đường chắc sắp tới rồi.”

“Ân?” Triển Chiêu quay đầu lại nhìn hắn, thấy hắn một bộ mặt hiểu rõ, có chút ngượng ngùng: “Chắc vậy, động tác thực chậm.”

“Lại nói.” Triệu Phổ tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi Triển Chiêu: “Các ngươi hai tháng này trải qua như thế nào?”

“Khụ khụ.” Triển Chiêu ho khan vài tiếng, giảm bớt một chút xấu hổ: “Kia… rất tốt.”

“Đều là ở Hãm Không Đảo?” Triệu Phổ hỏi tiếp.

“Đúng vậy.” Triển Chiêu gật đầu, không hiểu sao có chút ngượng ngùng.

“Ta còn nghĩ đến các ngươi sẽ ra ngoài du ngoạn một vòng.” Triệu Phổ chậm rãi nói: “Tỷ như nói đi nam đi bắc linh tinh gì đó.”

Triển Chiêu cười gượng hai tiếng, tâm nói ban đầu cũng là muốn đi, chỉ là hai tháng kia đều ở trong phòng Bạch Ngọc Đường ở Hãm Không Đảo, cơ hồ không bước ra cửa phòng, mấy ngày đầu cũng không xuống giường…

Triển Chiêu càng nghĩ càng hoảng, vội hít sâu.

Triệu Phổ nhìn bộ dáng của hắn có chút buồn cười, nhớ tới lúc hắn cùng Công Tôn vừa mới thành thân, kia cũng là long trời lỡ đất a.

Tới gần trưa, Tử ảnh cùng Giả ảnh đi trước dò đường trở lại: “Vương gia, phía trước là cột mốc biên giới Kim Quan Trấn, đại lộ tiểu lộ đều có thể vào thành, trên đường lớn có một trạm dịch.”

Triển Chiêu cùng Triệu Phổ gật đầu.

Triển Chiêu đến trước xe ngựa đằng sau, hỏi Bao Chửng: “Đại nhân, đã đến Kim Quan Trấn, đằng trước có một trạm dịch.”

Bao Chửng gật đầu: “Triển hộ vệ đi nghe ngóng một chút, ta sẽ không lộ diện, nhớ kỹ, làm việc điệu thấp, cẩn thận.”

Triển Chiêu gật đầu ý bảo đã biết.

Sau, Triệu Phổ mang theo xe ngựa hộ tống Bao Chửng đến Kim Quan Trấn trước, Triển Chiêu mang Bàng Dục Bao Duyên đi tìm hiểu.

Vừa định đi, Công Tôn gọi Triển Chiêu lại: “Đem cả Tiểu Tứ tử theo đi.”

Triển Chiêu gật đầu, từ trong cửa xe đem Tiểu Tứ tử ôm ra mang đi, Thạch Đầu bám lấy Tiểu Tứ tử, cũng nghĩ muốn cùng đi, bị Công Tôn đè lại.

Thạch Đầu đối với việc không thể đi theo Tiểu Tứ tử cực bất mãn, quay đầu phe phẩy cái đuôi đối Công Tôn tỏ vẻ kháng nghị.

Tiêu Lương cũng không đành lòng nhìn Tiểu Tứ tử bị mang đi, một bên Triệu Phổ đối hắn khoát tay: “Chúng ta đi tiếp.”

Mã xa tiếp tục chạy đi, Công Tôn hỏi Bao Chửng: “Ta lúc trước còn buồn bực đại nhân vì cái gì đáp ứng cho Tiểu Tứ tử cũng đến, là vì muốn tiện cho việc mật thám?”

Bao Chửng cười cười, gật đầu: “Xác thực chuyện này mang theo Tiểu Tứ tử có thể có nguy hiểm, nhưng Tiểu Lương tử cùng Thạch Đầu Tiễn Tử chắc chắn có thể bảo đảm hắn an toàn. Chủ yếu là… sẽ không ai mang theo một tiểu oa nhi đến mật thám đi? Bản phủ lúc đầu còn sợ ngươi không đáp ứng.”

Công Tôn cười cười: “Ta lúc ấy cũng có nghĩ đến, quả nhiên đại nhân cũng là nghĩ như vậy.”

Mọi người chia làm hai đường, đám Triển Chiêu đến dịch quán gần trấn, bọn Bao Chửng còn lại tiếp tục đi, vào Kim Quan trấn trước.

Trước đó Triệu Phổ đã sai người ở Kim Quan trấn mua một tòa nhà, vì giấu người hiểu biết còn mở một tiệm thuốc. Mọi người trước tới đó, Triển Chiêu xong việc sẽ đến sau.

Trạm dịch không lớn, người cũng rất ít, có vẻ tiêu điều.

Triển Chiêu nguyên bản nghĩ từ Khai Phong đến Thục trung sẽ ấm áp một chút, nhưng là một đường tiêu điều, ngược lại cảm giác so với Khai Phong phủ còn lạnh hơn.

Bao Buyên không biết võ, cùng Tiểu Tứ tử hai người đều mặc y phục thật dày.

“U, các vị khách quan.”

Tiểu nhị vừa thấy có người đến thể hiện cử chỉ khí độ bất phàm, vội tiếp đón. Vừa lau mặt bàn, vừa hỏi: “Các vị là tới buôn bán hay đến du ngoạn, mùa đông năm nay thật lớn a.”

Triển Chiêu vén vạt áo ngồi xuống, để ý tới thời điểm tiểu nhị kia hỏi hai mắt loạn chuyển, trên tay chỗ hổ khẩu (khe giữa ngón cái và ngón trỏ) có lớp chai thật dày. Thường thì thông qua vị trí vết chai trên tay, có thể phán đoán ra rất nhiều chuyện. Bình thường người trong lòng bàn tay cùng ngón tay có vết chai, phần lớn là do việc nặng. Người luyện công cũng dễ bị chai, luyện đao kiếm phần lớn bị ở hổ khẩu, còn luyện quyền là mu bàn tay và các đốt ngón tay.

Người này hổ khẩu có vết chai, mu bàn tay cũng có, có thể thấy được là người luyện võ – một trạm dịch bình thường sẽ không thuê người biết võ công làm tiểu nhị đi?

Bàng Dục cười cười: “Nga, đứa nhỏ này thân thể không tốt, chúng ta nghe nói Thục trung Đường môn có thần y, định đến cầu y.”

Tiểu nhị đánh giá Tiểu Tứ tử một chút, nở nụ cười: “Nga, đến tìm Đường lão phu nhân xem bệnh a? Bất quá Đường lão phụ nhân có tiếng cổ quái a, sẽ không tự dưng cứu người.”

Triển Chiêu mỉm cười: “Nghe nói phải lưu lại đồ gia truyền hoặc là dạy cho Đường phu nhân một bộ công phu sở trường mới được phải không?”

“Đúng đúng, mà dĩ nhiên, đứa nhỏ này đáng yêu như vậy, lão phụ nhân liếc mắt sẽ thích, nói không chừng còn chữa ngay cho.” Tiểu nhị cười ha ha hỏi: “Bệnh gì a?”

Bàng Dục cùng Triển Chiêu liếc mắt nhìn nhau một cái, ai nha – chứng bệnh sao…

Tiểu Tứ tử ngẩng mặt: “Hàn táo chứng.”

Tiểu nhị hơi sửng sốt, hiểu ra: “Nga, oa nhi chắc là người Giang Nam đi?”

“Ân.” Tiểu Tứ tử gật đầu thực hoạt bát dùng tiếng địa phương nói: “Người Thiệu Hưng đó.”

Tiểu nhị nhếch miệng: “Nga… Khó trách.”

“Tiểu nhị, ngươi cũng biết y thuật a?” Bao Duyên tò mò.

“Ách, ha ha, đúng vậy, các vị khách quan ăn gì?”

“Bốn cái bánh bao, một bình trà nóng.”

“Hảo.” Tiểu nhị chạy vào trong chuẩn bị.

Bàng Dục liếc mắt một cái, nghiêng qua cùng Triển Chiêu nói: “Ai, ta thấy…”

Triển Chiêu gật gật đầu, tiểu nhị này có vấn đề. Thấy xung quanh không có ai, Triển Chiêu tò mò hỏi Tiểu Tứ tử: “Tiểu Tứ tử, hàn táo chứng là cái gì?”

Tiểu Tứ tử nhướn người ghé vào lỗ tai hắn nói: “Lúc nóng lúc lạnh, bệnh của tiểu hài tử phía nam, trị không hết cũng không chết được.”

Triển Chiêu nhướng mi, tâm nói tiểu ngốc tử này thật sự càng ngày càng thông minh a.

Lúc này, tiểu nhị đem bánh bao cùng trà nóng ra, động tác cũng không phải là thuần thục, mọi người trong lòng hiểu rõ – phỏng chừng Hạ Chính đã đề phòng có người mật thám, vì thế phái người ở đây mai phục.

Bốn người cũng bỏ qua ý niệm trong đầu, vừa ăn vừa tán gẫu.

Tiểu Tứ tử lắc lư chân cắn bánh bao, bỗng nhiên… cảm giác có cái gì đó ở chân mình cọ cọ.

Đi giày thật dày nên không có cảm giác gì nhiều, Tiểu Tứ tử cúi đầu vừa nhìn…

“Ngô?”

Mọi người cũng đều cúi đầu, chỉ thấy là một con mèo đen lớn. Con mèo này hình như tinh thần đầy đủ, vóc dáng so với mèo bình thường lớn gần gấp đôi, sáng bóng, toàn thân đen tuyền, một cọng tạp mao cũng không có. Hình thể to lớn không béo không gầy, mặt cũng rất dễ nhìn, đầu tròn xoe, mắt cũng tròn xoe, một đôi mắt to màu vàng, lông mi thật dài.

Lúc này, nó đang híp mắt, chuyên tâm cọ cọ đôi giày da hươu của Tiểu Tứ tử.

“A, mèo!” Tiểu Tứ tử thân thủ đem mèo đen xinh đẹp bế lên. Mèo đen kia tựa hồ bị lạnh, dụi đầu vào áo choàng lông thỏ của Tiểu Tứ tử, tiếp tục cọ, còn meo meo kêu hai tiếng.

“Hô.” Bàng Dục cũng lại chọc chọc con mèo đen kia một chút: “Con mèo này không sợ người a!”

“Trên lỗ tai có chút hồng mao.” Bao Duyên đi qua xem: “Vóc dáng lớn như vậy, sẽ không là hồng nhĩ miêu chứ?”

“Hồng nhĩ miêu?” Triển Chiêu nghe cảm thấy mới mẻ, còn theo bản năng sờ sờ lỗ tai, trước mắt bỗng nhiên hiện ra xương quai xanh và khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Ngọc Đường, còn có câu trêu đùa “Hồng nhĩ miêu” kia. Trên mặt nóng lên, Triển Chiêu vội lắc đầu – chết rồi, bệnh tương tư! Con chuột ngốc kia động tác thực chậm, còn chưa tới nữa!

Con mèo này có vẻ đặc biệt thân cận người, hoặc là nó đặc biệt thích Tiểu Tứ tử? Tóm lại cọ đến cọ đi, bọn Triển Chiêu sờ mấy cái, nó vẻ mặt hưởng thụ meo meo hai tiếng, tựa hồ là đang làm nũng.

“Hảo đáng yêu nga!” Tiểu Tứ tử ôm lấy cọ đến cọ đi. Cái đuôi mèo cũng nhẹ nhàng lắc đến lắc đi, cọ cánh tay Tiểu Tứ tử, có vẻ dị thường thân mật.

Đang lúc mọi người tán thưởng con mèo này thật đáng yêu, lại nghe tiểu nhị kia bỗng nhiên hét lên một tiếng: “A! Đừng ôm nó, mau, mau buông!” Nói xong, hắn một phen với lấy cái cuốc, như thể muốn chạy lại đánh chết con mèo này.

“Meo meo!” Mèo đen hiển nhiên cảm giác được nguy hiểm, kêu to một tiếng cái đuôi cũng xù lông.

Đám Triển Chiêu cũng cả kinh, Tiểu Tứ tử vội ôm mèo, trốn bên người Triển Chiêu.

Bàng Dục hỏi tiểu nhị kia: “Ai, huynh đệ, ngươi đây là muốn làm gì?”

“Đừng… Mau, mau buông a!” Tiểu nhị kia khàn cả giọng hô to.

Triển Chiêu vẻ mặt mờ mịt, nhìn mèo đen trong tay Tiểu Tứ tử: “Ngươi nói con mèo này?”

“Ngũ… Ngũ…”

Triển Chiêu nhíu mi, hắn hiện tại đối hai chữ “Bạch” và “Ngũ” này khá nhạy cảm, nhìn con mèo kia, tâm nói hay là con mèo nhỏ tên có chữ “Ngũ”? Hay là cái gì tương tự “Ngũ”? Vậy càng không thể đánh chết!

“Oa a!” Tiểu nhị ném xẻng, dường như chấn kinh quá độ, hét thảm bỏ chạy, miệng kêu: “Đừng đi theo ta, ta không thấy ngươi, không thấy ngươi a!”

Theo sau động tĩnh của hắn, vài người làm việc tại trù phòng và gần trạm dịch cũng đều đi ra nhìn. Kỳ quái là, bọn họ vừa thấy mèo đen kia, đều giống như trông thấy diêm vương Tu La, ném đồ trong tay nhanh chân bỏ chạy, có người còn vấp té.

Bọn Triển Chiêu từ sớm đã nhìn ra những người đó hiển nhiên là có nhiệm vụ ở trong này thám thính, hơn nữa công phu rất tốt, như thế nào đều bị dọa chạy? Còn chật vật như vậy.

Không trong chốc lát, trạm dịch liền trống không.

Triển Chiêu mờ mịt hỏi Bao Duyên: “Hồng nhĩ miêu này có cái gì đặc biệt sao?”

Bao Duyên cũng là không hiểu ra sao, thân thủ sờ đầu: “Hồng nhĩ miêu kỳ thật chỉ là một loại mèo rừng, tính tình hung hãn, hình thể cũng khá lớn, hơn nữa không chịu gần người, cho nên không thích hợp nuôi trong nhà. Dù sao cũng chỉ là một loại mèo rừng, không có gì đặc biệt a.”

Triển Chiêu cùng Bàng Dục liếc mắt nhìn nhau một cái, cùng cúi đầu nhìn mèo đen vẫn đang cọ Tiểu Tứ tử – hoàn toàn nhìn không ra chỗ nào hung hãn hoặc không gần người.

Tiểu Tứ tử bắt móng vuốt, móng vuốt mèo đen lại là màu trắng tuyết.

“Nguyên lai là một con bạch trảo hắc báo (lông đen móng trắng) a.” Bao Duyên cười cười.

“Bạch trảo hắc báo đúng là không phải mèo may mắn, gia đình bình thường sẽ không nuôi trong nhà.” Bàng Dục chọc chọc cái bụng mềm mại của nó: “Bất quá cũng không thể dọa thành cái dạng này đi.”

Triển Chiêu nhìn tình hình xung quanh, quyết định vẫn là đừng ở chỗ này lãng phí thời gian: “Đi thôi Tiểu Tứ tử, con mèo này xinh đẹp như vậy có thể đã có chủ, chúng ta thả nó đi, vào trấn trước đã.”

“Nga.” Tiểu Tứ tử có chút không đành lòng hôn nhẹ mèo đen kia, đem nó thả trên mặt đất, lại cho nó nửa cái bánh bao, tuy rằng biết nó khẳng định sẽ không ăn.

Mọi người đứng dậy, Triển Chiêu vẫn thả tiền cơm lên bàn, ôm lấy Tiểu Tứ tử rời đi.

Kỳ quái là, mọi người đi được vài bước, mèo đen kia đuổi theo cọ giày Triển Chiêu, ngửa đầu: “Meo meo.”

Triển Chiêu ngồi xổm xuống sờ sờ đầu nó: “Ngoan, chúng ta không thể mang theo ngươi.”

Mèo kia cũng ngồi xuống, đối Triển Chiêu lắc lắc cái đuôi, vươn đầu lưỡi phấn hồng liếm liếm khóe miệng, móng vuốt màu trắng bám vào áo choàng của Triển Chiêu, như là không cho hắn đi.

Tiểu Tứ tử nhìn tâm cũng đều nhuyễn, đáng thương hỏi Triển Chiêu: “Miêu miêu, chúng ta nuôi nó được không?”

Triển Chiêu do dự một chút, mang theo một con mèo đen lớn?

Tiểu Tứ tử áp sát vào Triển Chiêu: “Ta vừa nhìn thấy nó, đã nghĩ đến ngươi cùng Bạch Bạch.”

Triển Chiêu nhíu một mi, khó hiểu nhìn hắn.

“Ngươi xem nha, móng vuốt màu trắng, lỗ tai lại là màu đỏ! Còn có đôi mắt màu vàng, còn có Bạch Bạch không phải luôn nói ngươi là mèo đen sao? Còn nữ ngươi xem hắn hảo kiêu ngạo nga, giống Bạch Bạch…”

Tiểu Tứ tử nói còn chưa dứt lời, Triển Chiêu đem hắn giao cho Bàng Dục, một phen ôm lấy mèo đen kia, quan sát trong chốc lát: “Ân! Thật là mèo tôt hiếm có” lại nhấc chân sau của nó lên liếc nhìn một cái: “Nga? Còn là mèo đực a! Hảo, mang về nhà cấp Đại hổ Tiểu hổ lai giống!” Nói xong, vui vẻ hớn hở ôm mèo đi.

Tiểu Tứ tử gãi gãi đầu nhìn Bàng Dục.

Bàng Dục vẻ mặt bội phục nhìn hắn: “Xem đi, Triển Chiêu có mèo, liền ngươi cũng không bằng nó.”

Tiểu Tứ tử mếu máo ngửa mặt, dù sao cũng được đem mèo theo!

Mọi người xoay người lên ngựa, ra roi thúc ngựa vào Kim Quan Trấn tụ hợp với đoàn Bao Chửng.

Đám Triển Chiêu vừa đi, từ trong rừng cách trạm dịch không xa, chui ra hai người, một già một trẻ, lão hơn năm muôi, nhỏ lại chỉ chừng mười hai mười ba tuổi, mặc bố y bình thường.

“Gia gia, nhìn thấy không?”

“Nhìn thấy, Ngũ Mệnh bị mang đi.”

“Đám người này thật sự không biết sống chết nga?”

“Muốn đi theo nhìn thử không?”

“Hảo hảo.”

“Xem bọn họ khi nào thì chết.”

“Ân, xem bọn họ đều chết hết!”

Gia tôn tay cầm tay đuổi theo bon Triển Chiêu. Chờ hai người đi rồi, từ trong rừng một bạch y nhân đi ra, tựa vào đại thụ nhìn hai người đã đi xa, đôi mi đẹp khẽ nhếch – Ngũ Mệnh miêu?

Chọn tập
Bình luận