Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Quỷ Hành Thiên Hạ

Quyển 9 – Chương 27: Dã tâm cùng Phật tổ

Tác giả: Nhĩ Nhã
Chọn tập

Khô Diệp đột nhiên xuất hiện làm Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường càng thêm cảnh giác. Người này lúc trước vẫn biệt vô âm tín, lần này đột nhiên xuất hiện rồi lại biến mất _ hắn muốn nói gì sao?

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ôm một bụng nghi hoặc đi theo đoàn xe.

Trong xe ngựa, Tiểu Tứ Tử nằm trên lớp đệm êm ái xoay người, ôm bồ đoàn cọ cọ: “Thạch Đầu…”

Đoạn Tố Long nhìn bé, cảm thấy vô cùng thú vị, nhịn không được vươn tay chọt má bé.

Tiểu Tứ Tử lập tức tỉnh ngủ, ngơ ngác mở to mắt nhìn Hoàng đế Đại Lý đang chọt bé.

“Đánh thức cháu à?” Đoạn Tố Long có chút áy náy, ôm gối nhìn bé: “Thạch Đầu là ai ? Sủng vật của ngươi hả?”

Tiểu Tứ Tử không trả lời, chỉ ngẩng mặt mở to hai mắt nhìn Đoạn Tố Long, bộ dáng có vẻ còn chưa tỉnh ngủ.

Đoạn Tố Long cùng bé nhìn nhau, cũng không biết bé đang nhìn cái gì, sao đột nhiên lại ngây người vậy nhỉ? Giơ tay lay lay trước mặt bé: “Tiểu Tứ Tử ?”

Tiểu Tứ Tử rốt cục cũng động, bé ngồi dậy, đè cổ tay Đoạn Tố Long xuống, bắt mạch cho hắn.

Hành động của Tiểu Tứ Tử làm Đoạn Tố Long có chút giật mình, bất quá cũng không nhúc nhích, tùy tiện cho bé bắt mạch.

Giữ một lát, Tiểu Tứ Tử thu tay gãi cằm, tựa hồ thực khó hiểu. Nghiêng đầu nhìn Đoạn Tố Long: “Thân thể ngươi sao lại kém như vậy ?”

Đoạn Tố Long ngẩn người, bật cười, hỏi: “Kém chỗ nào?”

“Khí huyết hư hại, ngươi xem sắc mặt ngươi còn kém như vậy.” Tiểu Tứ Tử chống cằm nhìn hắn: “Có phải ngươi thường xuyên thức khuya, còn uống rượu không?”

Đoạn Tố Long vội vàng lắc đầu: “Trẫm tin thần phật, sao có thể uống rượu ?”

“Vậy kì quái.” Tiểu Tứ Tử lại duỗi tay bắt mạch cho hắn: “Vậy ngươi là ăn không đủ no sao ?”

” Có thể, thời điểm dốc lòng tu hành quả thực có lúc tĩnh tọa cả ngày, quên ăn.” Đoạn Tố Long nghĩ nghĩ: “Bất quá bình thường trẫm vẫn rất chú trọng dưỡng thân, trong cung có cả ngự y và ngự trù mà.”

Tiểu Tứ Tử nhíu mi: “Ăn nhiều một chút, tốt nhất là uống canh gà hoặc đại loại vậy.”

Đoạn Tố Long bị bé cằn nhằn đến vui vẻ: “Trẫm không ăn thịt.”

Tiểu Tứ Tử bĩu môi, cảm thấy Hoàng đế này thật không thú vị, Triệu Trinh so với hắn thú vị hơn, còn có Bàn di di, Hương Hương và tiểu thái tử mới sinh, có nhi có nữ náo nhiệt như vậy không tốt sao ? Vì sao cứ muốn xuất gia làm hoà thượng chứ?

Đoạn Tố Long tựa hồ nhìn ra suy nghĩ của hắn, đột nhiên vươn người tới nhỏ giọng hỏi bé: “Ta hỏi ngươi một chuyện.”

Tiểu Tứ Tử với lấy quả cam, vừa bóc vừa ngẩng mặt nhìn hắn, ý tứ _ hỏi đi.

“Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường có phải rất thân mật không?” Đoạn Tố Long nhỏ giọng hỏi.

“Đúng vậy.” Tiểu Tứ Tử gật đầu.

Đoạn Tố Long vuốt cằm: “Nguyên lai là thật à.”

Tiểu Tứ Tử híp mắt cười: “Vậy còn ngươi? Ngươi có nương tử hoặc là tướng công không?” (Cc: *phun nước* A Phổ. Ngươi dạy nhi tử kiểu gì vậy)

Đoạn Tố Long bị bé chọc cười ha ha: “Trẫm theo Phật .”

Tiểu Tứ Tử liền cảm thấy kỳ quái: “Ngươi theo Phật thì vì sao lại làm Hoàng đế ? Hòa thượng không phải là vô dục vô cầu sao ?”

Đoạn Tố Long lắc đầu bất đắc dĩ: “Ngươi và Hoàng đế Đại Tống Triệu Trinh cũng hay nói chuyện như vậy à?”

Tiểu Tứ Tử gật đầu: “Đúng vậy, ta rất thân với Long Long.”

Đoạn Tố Long cười gật đầu: “Kỳ thật trẫm cũng không muốn làm Hoàng đế, nhưng là không làm không được.”

“Vì sao?” Tiểu Tứ Tử nghiêng đầu.

“Trẫm trời sinh chính là hoàng tộc, lại biết một ít bí mật. Nếu không ngồi lên ngôi vị hoàng đế thì sẽ gặp rất nhiều phiền toái.” Đoạn Tố Long nghĩ nghĩ: “Ta và Triệu Trinh không giống nhau, quyền lực có hạn, thần tử cũng không sợ ta, bất quá chỉ là một Hoàng đế trên danh nghĩa, không có thực quyền.”

Tiểu Tứ Tử ăn xong một quả cam, cảm thấy rất ngọt lại lấy quả thứ hai, cũng tiện tay bóc cho Đoạn Tố Long một quả, vừa hỏi: “Ngươi muốn mọi người sợ ngươi à?”

Đoạn Tố Long trầm mặc một lát, gật đầu, nghiêm túc hỏi Tiểu Tứ Tử: “Ngươi có biết cái gì gọi là một tay che trời không ?”

Tiểu Tứ Tử vuốt cằm: “Ân, biết.”

“Ngươi có cảm thấy Triệu Phổ có thể dùng câu ‘một tay che trời’ để hình dung không?” Thời điểm Đoạn Tố Long hỏi Tiểu Tứ Tử, hai mắt sáng lên vài phần: “Thân thể ta không tốt là do trời sinh đã kém.”

“Khó trách.” Tiểu Tứ Tử gật đầu, quả nhiên là bẩm sinh.

“Cho nên cả đời ta đều vô pháp giống như Triệu Phổ có được loại khí chất vương giả một tay che trời.” Đoạn Tố Long cười khổ một tiếng: “Cũng hưởng không nổi phúc phần thê thiếp thành đàn như Triệu Trinh.”

Tiểu Tứ Tử sờ cằm: “Long Long chỉ có Bàn di di thôi, tuy rằng hồi trước cũng có mấy người khác nữa nhưng cũng đều là Hoàng nãi nãi tìm cho hắn .”

“Vậy còn cháu ?”

Không biết có phải Tiểu Tứ Tử làm cho người ta có cảm giác vô hại hay không nên Đoạn Tố Long không chút phòng bị tán gẫn với bé: “Ngươi cảm thấy ngươi như thế nào ?”

“Ta ?” Tiểu Tứ Tử khó hiểu: “Ta thì sao ?”

” Ngươi là tiểu vương gia, có từng nghĩ tới sẽ như Cửu Vương gia trở thành bá chủ thiên hạ?”

Tiểu Tứ Tử mở to mắt, mếu máo: “Ta không có võ công, hơn nữa phỏng chừng sau này khi lớn ta cũng không thể cao như Cửu Cửu.”

Đoạn Tố Long bật cười: “Nhưng nếu ông trời cho ngươi một cơ hội thì ngươi muốn duy trì hiện trạng hay muốn thay đổi ?”

Tiểu Tứ Tử ngẩn người, nghiêm túc nghĩ nghĩ: “Nếu thực như lời ngươi nói… ta không muốn biến thành Cửu Cửu!”

“Vậy ngươi muốn biến thành ai ?”

Tiểu Tứ Tử nở nụ cười, tựa hồ có chút ngượng ngùng: “Ta muốn biến thành Miêu Miêu.”

Đoạn Tố Long cảm thấy ngạc nhiên: “Ngươi muốn biến thành Triển Chiêu? Vì sao ? Triển Chiêu bất quá cũng chỉ là một bộ khoái thôi mà.”

“Ai nói.” Tiểu Tứ Tử đắc ý nói: “Miêu Miêu rất tốt, mọi người ở cùng thúc ấy đều có thể thực thoải mái, thực vui vẻ. Hơn nữa thúc còn giỏi võ, người lại tốt, cũng thông minh có tiền đồ.”

Đoạn Tố Long dở khóc dở cười: “Triển Chiêu bị kẹp giữa triều đình và giang hồ trong, mặc kệ người bên cạnh hắn có vui hay có thoải mái không, nhưng bản thân hắn sẽ không thoải mái không vui, đây là khẳng định. Ngươi hảo hảo tiểu vương gia không làm, vì sao lại hâm mộ hắn? Nếu là ta không được như Triệu Phổ thì không bằng làm Bạch Ngọc Đường, thiên chi kiêu tử, có thể tự do làm bậy, tiêu sái giang hồ.”

Tiểu Tứ Tử dùng bàn tay nhỏ bé vỗ vỗ áo: “Ngươi không hiểu.”

“Ta không hiểu cái gì?” Đoạn Tố Long hiếu kì, tâm nói ngươi tiểu ngốc tử mà còn dám nói đại gia ta không hiểu à?

“Điểm lợi hại nhất của Miêu Miêu chính là làm cho Bạch Bạch cùng thúc ấy một chỗ luyến tiếc rời đi.” Tiểu Tứ Tử lười biếng duỗi eo, vừa “suỵt” với Đoạn Tố Long một tiếng, thần thần bí bí nói: “Hơn nữa thúc ấy hoàn toàn không biết chính mình rất lợi hại, cũng cảm thấy mình không có gì gọi là tuyệt vời, đây là điểm lợi hại nhất.”

Đoạn Tố Long triệt để bị tiểu bàn tử nói cho choáng váng: “Vậy rốt cuộc hắn lợi hại hay không lợi hại ?”

Tiểu Tứ Tử gật đầu.

“Đại trượng phu phải có chí tiến thủ.” Đoạn Tố Long tựa hồ cũng không đồng ý: “Triển Chiêu rất giỏi nhưng rõ ràng có thể làm tướng soái mà lại cứ muốn làm một tiểu bộ khoái, rõ ràng có thể làm đại sự nhưng cố tình làm toàn tiểu sự. Theo ý ta hắn chính là tàn phá vưu vật, nhất định không làm được đại nhân vật.”

Tiểu Tứ Tử nghe hắn nói giận nha, đổi chỗ, xoay mông, mặt hướng chỗ khác _ không thèm nhìn!

Đoạn Tố Long vui vẻ, cười hỏi: “Không vui? Bị ta nói trúng à?”

Tiểu Tứ Tử quay lại làm mặt quỷ: “Ngươi mới không hiểu á.”

“Vậy ngươi khai thông cho ta đi.” Đoạn Tố Long khoanh tay nhìn bé : “Triển Chiêu không phải ngực không chí lớn thì là cái gì ?”

Tiểu Tứ Tử thở dài, cũng khoanh tay nhìn hắn: “Này, ngươi có biết cái gì gọi là khiêm tốn hiền hoà không?”

“Khiêm tốn hiền hoà?” Đoạn Tố Long thiếu chút nữa cười to: “Khiêm tốn chính là dối trá, hiền hoà cũng đâu hẳn là người hiền lành.”

Khóe miệng Tiểu Tứ Tử khẽ nhếch : “Đó là do ngươi không hiểu cái gì là khiêm tốn và hiền hoà.”

Đoạn Tố Long nhíu mày: “Ý ngươi là ưu điểm lớn nhất của Triển Chiêu là hắn khiêm tốn hiền hoà ?”

Tiểu Tứ Tử gật đầu: “Ừh, khiêm tốn, lễ phép, quan tâm đến cảm thụ của người khác, đối với ai cũng rất tôn trọng, cũng không coi thường ai, càng không mù quáng coi trọng chính mình, sống rất minh bạch.”

Đoạn Tố Long lắc đầu: “Bá chủ không cần mấy thứ đó.”

Tiểu Tứ Tử không cho là đúng: “Sai nga, Cửu Cửu từng nói, nếu có một ngày hắn gặp chuyện gì thì có thể cho Miêu Miêu tạm thời thay thế. Bạch Bạch có thể làm quân sư cũng có thể làm tiên phong, nhưng trên đời này người có thể ngồi lên vị trí thống soái tam quân của hắn trước mắt chỉ có Miêu Miêu thôi.”

Đoạn Tố Long nhíu mày: “Triệu Phổ nói như vậy ?”

“Đúng vậy.” Tiểu Tứ Tử sờ cằm: “Đương nhiên Cửu Cửu cũng rất tuỳ hứng, hình như hắn cũng từng khen Bạch Bạch là hảo tướng soái.”

“Vì sao?” Đoạn Tố Long truy vấn: “Là do Triển Chiêu đọc nhiều binh pháp ?”

Tiểu Tứ Tử lắc đầu: “Phương diện bày mưu thì Bạch Bạch lợi hại hơn một chút, sách cũng không xem nhiều như Bạch Bạch.”

“Vậy là do hắn có tâm cơ thâm trầm ?”

Tiểu Tứ Tử bĩu môi: “Miêu Miêu mới là thiếu tâm nhãn .”

“Hắt xì…”

Cách đó không xa, Triển Chiêu đột nhiên hắt xì.

Bạch Ngọc Đường nhìn hắn: “Miêu nhi, ngươi sao vậy? Mặt đỏ bừng còn hắt xì, bị cảm à?”

Triển Chiêu thấy quỷ dị, sờ mặt: ” Kì quái, vừa nãy mặt và lỗ tai tự dưng nóng lên!”

Bạch Ngọc Đường sờ thử _ không sai, tai Triển Chiêu vừa nóng vừa hồng, khó hiểu: “Ăn đồ nóng nhiều quá?”

Triển Chiêu khoanh tay rất nghiêm túc nghĩ nghĩ _ mấy bữa nay đâu có ăn lẩu hay ăn cay!

“Vậy thì vì sao?” Đoạn Tố Long tò mò: “Vì sao Triệu Phổ không chọn Bạch Ngọc Đường, không chọn thủ hạ đại tướng quân của hắn mà muốn chọn Triển Chiêu?”

Tiểu Tứ Tử gãi đầu: “Cửu Cửu nói, bởi vì Miêu Miêu rất hào phóng, rất rộng rãi.”

“Hả?” Đoạn Tố Long không hiểu lắm.

Tiểu Tứ Tử vỗ bụng: “Bụng Tể tướng có thể chống thuyền, một người có thể dễ dàng chịu đựng đại ủy khuất tương lai có thể làm nên đại sự nghiệp, người có thể quan tâm đến những người khác nhất định là người lợi hại. Cửu Cửu từng nói Miêu Miêu là người duy nhất hắn gặp có thể bảo trì tâm tính bình thản nhất nên mới có thể phó thác thiên hạ, bởi vì hắn cũng không muốn thiên hạ.”

Đoạn Tố Long ngẩn người: “Không muốn thiên hạ… nên mới phó thác thiên hạ sao….”

Tiểu Tứ Tử khoanh tay: “Ta thích nhất Miêu Miêu như vậy! Một chút cũng không tự cho là đúng, lúc trước ta từng nói với hắn, cái gì hắn cũng không làm gì, đều là Bạch Bạch giúp mà hắn một chút cũng không giận, còn tự kiểm điểm nữa. Phụ thân thường nói, người chân chính khiêm tốn như hắn rất hiếm thấy, còn trẻ thành danh mà không kiêu ngạo tự mãn, bị phê bình thì trước hết luôn ngẫm lại xem có phải chính mình thật sự làm không tốt hay không, không phải ai cũng có thể làm được! Với lại ngươi nghĩ a, Bạch Bạch là dạng người hào quang vạn trượng, cùng Miêu Miêu một chỗ hảo xứng. Có người ưu điểm rõ ràng, khuyết điểm cũng rõ ràng, nhưng Miêu Miêu thì lại tìm không thấy khuyết điểm rõ ràng, thoạt nhìn hắn lúc nào cũng bình thản nhàn nhạt kỳ thật hào quang của hắn đều giấu trong bụng. Cũng như Tảo Đa Đa, thoạt nhìn chỉ là một con ngựa đỏ bình thường, nó cũng tự xem mình như một con ngựa bình thường, nhưng khi tung bờm thì tựa như đồng lửa, ngay cả Kiêu Kiêu cũng nhượng nó ba phần. Nghe nói Đa Đa từng chở Miêu Miêu phóng qua vách đá mấy chục trượng, nhưng nó một chút cũng không khoe khoang giống Kiêu Kiêu.”

“Hắt xì…”

Trong quân doanh, đám ngựa chiến đang chuẩn bị sẵn sàng, vừa mới sải bước thì Triệu Phổ thấy Hắc Kiêu lắc đầu đánh một cái hắt xì thật lớn, hớn hở vỗ đầu nó: “Sao vậy sao vậy? Có cô nương nào nhớ ngươi hả?”

Hắc Kiêu phát ra tiếng phì phì khinh thường _ không đứng đắn !

Đoạn Tố Long cũng không biết Đa Đa hay Kiêu Kiêu Tiểu Tứ Tử nói là cái gì, bất quá nói Tiểu Tứ Tử một phen cũng khiến hắn nghi hoặc. Hắn quay đầu nhìn đằng sau, cách đó không xa một lam một bạch hai thân ảnh song song cùng đi.

Bạch sắc quá mức chói mắt, lam sắc lại quá mức ôn hòa, nhưng mà… Đoạn Tố Long phát hiện vô luận đem Triển Chiêu đổi thành ai cũng đều sẽ bị hào quang quá mức bắt mắt của Bạch Ngọc Đường che lấp, nhưng cố tình Triển Chiêu cùng hắn đứng chung một chỗ lại phi thường hài hòa, hoàn toàn không bị cướp mất nổi bật.

Đoạn Tố Long quay lại, hắn vẫn chưa hiểu đạo lý trong đó. Thật lâu sau, hắn bật cười vỗ đầu Tiểu Tứ Tử : “Cũng chỉ do Triển Chiêu có bề ngoài thảo hỉ đi ?”

Tiểu Tứ Tử không thèm tranh cãi với hắn, đắc ý giương mặt: “Chứ sao, Miêu Miêu rất đẹp.”

Đoạn Tố Long buồn cười: “Bàn về tường mạo thì ta cũng coi như gặp nhiều rồi. Triệu Phổ chính là trời sinh đế vương chi tướng, cha ngươi Công Tôn tiên sinh là trích tiên, Bạch Ngọc Đường sao… nói khó nghe thì có thể coi là khuynh quốc khuynh thành.”

Tiểu Tứ Tử mếu máo: “Oa, ngươi cẩn thận bị Bạch Bạch nghe được là hắn làm thịt ngươi đó.”

Đoạn Tố Long cười: “Hình dung một chút thôi, hắn đương nhiên cũng rất uy vũ, ta chỉ nghĩ hắn là độc nhất vô nhị, tuấn mỹ đến mức khiến người khác không thoải mái.”

Tiểu Tứ Tử gật đầu: “Như thế sao, phụ thân cũng nói Bạch Bạch rất soái!”

“Ba người này quang hoa loá mắt, còn Triển Chiêu thì chỉ có thể nói là thanh tú tuấn lãng, ôn nhuận như ngọc… nhưng cháu muốn nói hắn đẹp…”

“Chậc chậc.” Tiểu Tứ Tử khoát tay lắc đầu : “Không có mắt nhìn hàng !” ( TK : Nhãi con, em dám coi Miêu Miêu là « hàng » hở ??? cẩn thận bị đánh mông nha * lườm * )(Cc: ờh… anh… thật ra chữ “hàng” là do em chém. Anh đừng giận lộn. tội cục cưng)

” Cái gì ?” Đoạn Tố Long buồn cười : “Không có mắt nhìn hàng?”

Tiểu Tứ Tử chỉ chỉ mắt mình: “Ngươi quay đầu nhìn kĩ Miêu Miêu trong một chén trà nhỏ rồi nói tiếp !”

Đoạn Tố Long thật sự quay lại, nhìn chằm chằm Triển Chiêu phía sau.

Lúc này, Triển Chiêu đang xoa tai khó hiểu hỏi Bạch Ngọc Đường: “Không phải ta đã đắc tội người nào rồi đó chứ, tai nóng quá …”

Bạch Ngọc Đường buồn cười, vươn tay nhéo nhéo tai hắn: “Tay cũng sắp phỏng rồi. Hay ngươi bị bệnh ?”

Triển Chiêu sờ trán: “Có nên tìm Công Tôn nhờ hắn nhìn cho một cái không nhỉ ?”

Bạch Ngọc Đường cười cười, đột nhiên giương mắt nhìn hướng xe ngựa.

Đoạn Tố Long cả kinh, lập tức quay lại, theo bản năng vỗ ngực _ ánh mắt vừa rồi của Bạch Ngọc Đường làm hắn giật mình tuôn một thân mồ hôi lạnh luôn…

Tiểu Tứ Tử nheo mắt, ra hiệu với Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường có chút khó hiểu, Triển Chiêu ở một bên tò mò nhìn hắn : “Ngươi làm gì ? Trừng ai vậy ?”

“Không…” Bạch Ngọc Đường lắc đầu, vừa rồi chỉ cảm thấy tựa hồ có người đang nhìn chằm chằm Triển Chiêu. Hắn ghét nhất loại ánh mắt đó, vì thế liếc mắt nhìn qua _ hình như là Đoạn Tố Long.

Ánh mắt vừa rồi của Đoạn Tố Long trong nháy mắt khiến Bạch Ngọc Đường cảm thấy có chút không ổn, người này tựa hồ cũng không phải là vô dục vô cầu nội liễm vô hại như bề ngoài. Lại nhìn thấy Tiểu Tứ Tử ra hiệu với bọn họ, liền thấp giọng hỏi Triển Chiêu: “Ngươi cảm thấy Hoàng đế Đại Lý này là một người bình thường không cầu danh lợi hay vẫn là có lòng có dư mà lực không đủ?”

Triển Chiêu mỉm cười : “Đương nhiên là lòng có dư mà lực không đủ .”

Bạch Ngọc Đường kinh ngạc nhìn Triển Chiêu : “Khẳng định ?”

“Vậy thì không.” Triển Chiêu cười : “Nếu thật sự là vô dục vô cầu thì sao lại tạo thành cục diện như hiện nay.”

“Cục diện này là do quyền thần đoạt lợi tạo thành, hắn cũng không hẳn có thể ngăn cản.”

Triển Chiêu lắc đầu, chọt má Bạch Ngọc Đường: “Ngươi ngày thường khôn khéo mà sao giờ lại thành thật quá vậy? Muốn bình loạn không dễ sao, gửi cho Triệu Phổ một phong thư là xong.”

Bạch Ngọc Đường nhíu mày: “Nói như vậy… Đoạn Tố Long vẫn là tham luyến hoàng quyền ?”

Triển Chiêu cười gật đầu: “Kỳ thật cũng không sai, Triệu Trinh cũng tham luyến hoàng quyền, có Hoàng đế nào mà không tham luyến hoàng quyền đâu? Nhưng người thì phân thành hai loại có dã tâm và không có dã tâm .”

Bạch Ngọc Đường cười nhạt: “Vậy hắn là tiểu nhân khẩu thị tâm phi.”

“Khẩu thị tâm phi cũng không nhất định là tiểu nhân.” Triển Chiêu thuận tay vuốt lại tóc bị gió thổi loạn, nhàn nhạt nói: “Làm người và làm Hoàng đế là hai việc khác nhau, nếu có thể là một Hoàng đế tốt thì làm tiểu nhân cũng không đáng chỉ trích.”

Bạch Ngọc Đường bật cười, nhìn hắn : “Miêu nhi, ngươi có ghét loại người nào không ?”

Triển Chiêu cười ôn hòa, thuận tay giúp hắn chỉnh lại tóc, vô cùng tự nhiên: “Có a.”

“Ai ?”

“Người thương tổn hoặc làm người của ta bị thương.” Triển Chiêu thanh âm phóng thấp vài phần.

Bạch Ngọc Đường hơi sửng sốt.

“Thương tổn người ta quan tâm, người như thế ta càng ghét.” Triển Chiêu quay lại, ánh mắt vô thức nhìn Đoạn Tố Long đang lén nhìn tiếp, thì thào như thể tự nói: ” Hoàng đế không có dã tâm không phải Hoàng đế tốt, phàm là chuyện đều có nguyên nhân, nhưng không thể thương tổn người vô tội, nếu không vĩnh viễn không được như ý.”

Đoạn Tố Long đương nhiên không nghe được lời Triển Chiêu nói, nhưng khi chạm mắt hắn vội vàng quay đi, trên mặt có chút nóng. Đôi mắt Triển Chiêu to tròn sáng rực, đôi đồng tử màu đen tựa hồ có thể nhìn thấu suy nghĩ của hắn, hắn nhìn mà tâm hoảng ý loạn, xấu hổ vô cùng.

Không dễ gì mới bình tĩnh lại được, Đoạn Tố Long ngẩng đầu thì thấy Tiểu Tứ Tử đang chống cằm nhìn hắn, vẻ mặt ‘hiểu mà’ cười hì hì.

Đoạn Tố Long khó hiểu nhìn bé: “Ngươi… cười cái gì ?”

Tiểu Tứ Tử ngáp một cái, nói : “Nga, lúc nãy , Cửu Cửu lén nói với ta .”

“Nói cái gì ?”

“Hắn nói bảo ngươi nhìn mắt Miêu Miêu.” Tiểu Tứ Tử ngồi một, đứng lên vươn người hoạt động gân cốt : “Hắn nói, ngươi sẽ minh bạch.”

Đoạn Tố Long ngồi im lặng, chỉ cảm thấy một gáo nước lạnh ập xuống, tim đập thật nhanh, căn bản không thể dừng lại, suy sụp tựa vào đệm : “Triệu Phổ vậy mà cũng có thể nhìn ra, nhưng hắn bất quá cũng chỉ thấy một mặt của ta.”

“Cửu Cửu không nhìn được gì đâu.” Tiểu Tứ Tử thấy sắp đến, liền sửa sang lại y phục, bình tĩnh nói một câu.

“Vậy vì sao ?” Đoạn Tố Long lại càng không hiểu được.

” À, chiêu này với ai cũng xài được !” Tiểu Tứ Tử chỉ chỉ hai mắt : “Không ai có thể cùng Miêu Miêu đối diện quá một chén trà nhỏ, ngoại trừ Bạch Bạch!”

“Mắt Triển Chiêu bị gì sao?” Đoạn Tố Long cũng chú ý tới mắt Triển Chiêu tựa hồ loé lên ánh vàng, hay là hắn có thiên phú dị bẩm ?

Tiểu Tứ Tử sờ cằm, tuy bé ngốc nhưng chuyện mắt Triển Chiêu không thể nói với người khác, đây là cha bé dặn. Hơn nữa… bé chỉ chỉ ngực Đoạn Tố Long : “Không phải mắt Miêu Miêu có vấn đề, là ngươi có vấn đề.”

Đoạn Tố Long nghi hoặc : “Ta ?”

“Phụ thân nói, ánh mắt không nói dối !” Tiểu Tứ Tử chớp đôi mắt to tròn, vẻ mặt thiên chân chỉ tiểu hài nhi mới có làm Đoạn Tố Long cảm thấy thập phần khả ái, nhưng lại theo bản năng nghĩ tới ánh mắt vừa rồi của Triển Chiêu. Trong mắt người này… tựa hồ vẫn giữ lại một phần thiên chân.

“Ánh mắt không nói dối à…” Đoạn Tố Long đột nhiên nở nụ cười: ” Cháu là nói chỉ cần nhìn vào mắt một người là có thể biết hắn có đang nói dối, có đang có ý xấu không?”

Lúc này, xe ngựa dừng lại, đã đến, phải chuẩn bị xuống xe nghênh đón tượng phật.

Tiểu Tứ Tử đi giầy, bất đắc dĩ lắc đầu : “Mới không phải, ngươi ngốc ngốc nha.”

Đoạn Tố Long dở khóc dở cười : “Sao ta lại ngốc? Chính ngươi cũng nói ánh mắt không nói dối mà!”

“Là vì người nói dối có ý xấu có tâm sự không thể nhìn thẳng vào mắt Miêu Miêu!” Tiểu Tứ Tử trả lời : “Cái này gọi là… uhm, lực ảnh hưởng !”

“Ảnh hưởng…” Đoạn Tố Long thì thầm.

“Cửu Cửu nói .” Tiểu Tứ Tử nghiêm mặt: “Người lợi hại nhất không phải có thể thay đổi một người, mà là ảnh hưởng một người làm hắn tự thay đổi.”

Đoạn Tố Long bước xuống, cũng ôm Tiểu Tứ Tử xuống, hỏi bé: “Ngươi là nói, Triển Chiêu nhìn thì bình thường nhưng rất có lực ảnh hưởng ?”

“Chắc vậy.” Tiểu Tứ Tử cũng không biết vì sao vấn đề liên qua đến Miêu Miêu lại càng lúc càng rối vậy.

“Vậy vì sao Bạch Ngọc Đường có thể đối diện với hắn?” Đoạn Tố Long đặt Tiểu Tứ Tử xuống, ngẩng đầu, nhìn Triển Chiêu đang nói chuyện với Bạch Ngọc Đường đằng sau. Bạch Ngọc Đường hơi cúi đầu, khóe miệng mang theo nụ cười thản nhiên, một loại cảm giác ôn nhu tuyệt không có khả năng tồn tại trên người hắn. Ngẫu nhiên hắn sẽ giương mắt cùng Triển Chiêu trao đổi một chút, ăn ý nói không nên lời.

“Hoàng Thượng.” Lúc này, một thái giám đi tới thỉnh Đoạn Tố Long vào trong.

Lúc này Đoạn Tố Long mới thu hồi tầm mắt, dắt Tiểu Tứ Tử đi vào. Trong đầu hắn vẫn là cảnh Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, lắc cũng lắc không được, hắn khó hiểu nhìn Tiểu Tứ Tử : “Vì sao ?”

Tiểu Tứ Tử ngẩng lên nhìn hắn : “Vì sao cái gì ?”

Đoạn Tố Long vẻ mặt không hiểu, lắc đầu thì thào tự nói : “Vì sao hai người xuất sắc như vậy, một cam nguyện ở ẩn dưới trướng Bao Chửng, một cam nguyện buông tha giang hồ hào môn, cả ngày chạy ngược chạy xuôi chỉ vì phá án ?”

Tiểu Tứ Tử khó hiểu nhìn hắn : “Ngươi hảo kì quái nga.”

Đoạn Tố Long nhìn bé.

“Người không phải vì phải làm nên mới làm.” Tiểu Tứ Tử khoanh tay: “Chiếu theo lời ngươi nói thì khất cái nên xin cơm, ngu ngốc nên không tiền đồ, người bệnh nên oán trời trách đất, thiên chi kiêu tử nên dẫm trên đầu người khác sao?”

Đoạn Tố Long á khẩu không trả lời được, nhìn chằm chằm Tiểu Tứ Tử: “Cái đó…”

“Ai nha, ngươi đừng tin phật, Bồ Tát muốn cho ngươi tức chết đó!” Tiểu Tứ Tử lắc đầu, chắp tay: “A di đà Phật, chúng sinh ngang hàng, ngươi quản người khác nhiều như vậy làm gì? Miêu Miêu làm bộ khoái chỉ có một lí do, hắn thích! Bạch Bạch đi theo Miêu Miêu cũng chỉ có một lí do, hắn thích ở cùng Miêu Miêu! Hai người bọn họ có thể đối diện nhau thì có gì đáng ngạc nhiên, bởi vì hai người không lừa gạt đối phương! Đại tài tử cũng có người tiêu diêu thế ngoại nha, phụ thân y thuật tốt như vậy cũng không vào Thái y viện, người ngốc cũng có thể trở nên nổi bật, người làm Hoàng đế chính vì muốn cho con dân có thể làm chuyện mình muốn, bằng không thì cần Hoàng đế làm gì ? Tin Bồ Tát làm gì? Bồ Tát cũng sẽ không cho ngươi vàng bạc tài bảo, Bồ Tát chỉ biết nói với ngươi nên làm việc thiện, đừng hại người.”

Tiểu Tứ Tử huyên thuyên một phen, Đoạn Tố Long cũng không biết mình bước vào cửa miếu như thế nào. Chỉ là đang khi bé dứt lời, hắn ngẩng đầu nhìn tượng phật trang nghiêm sừng sững trước mặt… ngày ngày niệm kinh bái phật nhưng hắn chưa từng có cảm giác như hôm nay, Phật tổ tuy rằng uy nghiêm nhưng lại mang theo thiện ý từ ái thủ hộ chúng sinh.

Đoạn Tố Long ngây ngốc đứng lặng, đột nhiên có cảm giác không thể bước tới nữa, giữ chặt Tiểu Tứ Tử: “Tiểu Tứ Tử, trẫm nói cho ngươi một bí mật.”

“Bí mật ?” Tiểu Tứ Tử ngẩng đầu nhìn hắn.

Nhưng mà trong nháy mắt tạm dừng này lại giúp hai người tránh thoát một kiếp.

Ngay thời điểm Đoạn Tố Long mở miệng nói chuyện, đằng sau vang lên tiếng gió, một bóng trắng xuất hiện trước mặt hai người.

Đoạn Tố Long và Tiểu Tứ Tử đều cảm giác cổ áo bị kéo một cái rồi ném ra ngoài cửa miếu, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một mạt lam ảnh bay qua giữa người.

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu rút binh khí ngăn cản tên trận dày đặc như mưa đang lao tới trước mặt _ quả nhiên trong miếu có cơ quan.

Sau khi ngăn cơ quan, Bạch Ngọc Đường kéo Triển Chiêu rời khỏi miếu, đóng cửa.

Triển Chiêu nhìn Tiểu Tứ Tử vàa Đoạn Tố Long đằng sau, hỏi: “Không sao chứ?”

Hai người đều gật đầu, có chút choáng váng. Lúc này, phần đông binh lính sững sờ không kịp phản ứng mới nhớ ra phải hộ giá, lập tức bao vây ngôi miếu.

Bạch Ngọc Đường quay đầu, nhìn Tiểu Tứ Tử được Triển Chiêu nâng dậy tiện thể vỗ vỗ tro bụi trên mông: “May mà hai ngươi chần chờ, bằng không không ai cứu được các ngươi. “

“Tiểu Tứ Tử !”

Phía sau, Công Tôn chạy tới, kéo Tiểu Tứ Tử lại kiểm tra một lượt, đổ một thân một hôi lạnh, tâm nói may mắn tiểu bàn tử phúc thiên mệnh đại.

Tiêu Lương mặt mũi trắng bệch, hỏi Đoạn Tố Long: “Vì sao lại có cơ quan ?”

Đoạn Tố Long cau mày đứng một bên, trong lòng hoảng sợ. Thiếu niên này có vài phần khí thế của Triệu Phổ, quả nhiên giang sơn nhân tài xuất hiện tầng tầng lớp lớp…

“Hoàng Thượng.”

Lúc này, Triển Chiêu mở miệng đánh gãy suy nghĩ của hắn: “Vì sao lúc ở cửa miếu lại chần chờ ?”

Đoạn Tố Long nhìn Triển Chiêu, đột nhiên muốn cười, tâm nói ngươi thật sự có năng lực nhìn thấu lòng người sao? Thiên hạ không có mắt nên mới đánh giá thấp ngươi, chỉ tiếc như Tiểu Tứ Tử nói Triển Chiêu chỉ thích làm bộ khoái phá án, trong mắt ngươi xem ra công chính đạo nghĩa so với quyền thế danh lợi có lực hấp dẫn hơn.

“Không dám đối diện Phật tổ sao?” Bạch Ngọc Đường ở một bên lạnh lùng tuôn ra một câu: “Trong lòng có quỷ ?”

Đoạn Tố Long đỏ mặt: “Trẫm quả thực có một số việc…”

Hắn còn chưa dứt lời, bỗng nhiên… tây bắc nổi lên một trận quái phong, mọi người theo bản năng ngẩng lên. Mây đen phủ kín bầu trời phương bắc, trong làn mây tựa hồ có một con cự khuyển, đang hung dữ rút gào.

Mọi người ngây dại.

“Nộ yêu!” Dân chúng xung quanh và quân binh đều đại loạn, chạy tán loạn, nháy mắt một mảnh đại loạn.

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu nhìn nhau _ Nộ yêu đã bị chém thành mấy khối thịt chó rồi mà, sao lại… ( Tk : Hai người này, báng bổ quá =.= )

Triển Chiêu nhớ lại cảnh tượng trong tập tranh và ảo giác, khối mây đen này quả thực càng giống Nộ yêu.

Lúc này, xung quanh cát bay đá chạy cuồng phong gào thét, Công Tôn ôm chặt Tiểu Tứ Tử hỏi Triển Chiêu: “Đó là cái gì vậy ?”

Triển Chiêu đang lắc đầu, đột nhiên vài thân ảnh hồng sắc nhảy xuống trước mặt mọi người.

Bạch Ngọc Đường hơi sửng sốt, trước mặt hắn là những hồng nữ được Bạch Phúc thu lưu.

“Chủ nhân !”

Hồng nữ hành lễ với Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường cũng không để ý tiểu tiết, chỉ vào khối mây đen hỏi: “Đó là cái gì ?”

“Hắc thủy nộ yêu.”

Phía sau truyền đến một thanh âm quen thuộc.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường quay lại _ là Bạch Phúc.

Bạch Ngọc Đường nhìn hắn: “Hắc thủy nộ yêu không phải là con hắc cẩu bị hồng nữ môn điều khiển sao? Nộ yêu thần cũng đã bị ta làm thịt.”

Bạch Phúc nở nụ cười, vẫn thập phần cung kính nói với Bạch Ngọc Đường: “Ngũ gia, đó là thứ phẩm, này mới là đồ thật.”

Bạch Ngọc Đường hơi chau mày, nhìn Bạch Phúc: “Là trận pháp ?”

Bạch Phúc gật đầu.

“Phá như thế nào?” Bạch Ngọc Đường biết tình thế cấp bách, cũng không hỏi mấy chuyện dư thừa.

Bạch Phúc nhìn hắn lại nhìn Triển Chiêu, cúi đầu nói một câu: “Trên đời người có thể phá trận pháp này chỉ có một.”

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu nhìn hắn: “Ai ?”

Bạch Phúc cười: “Ngũ di.”

Bạch Ngọc Đường khẽ cau mày _ Bạch Phúc đang nói giỡn sao? Mà lúc này, tiếng la khóc bắt đầu truyền đến, bởi vì cuồng phong quá lớn chưa kể còn rất dọa người. Dân chúng trên đường đều nghĩ đại nạn buông xuống, khóc thảm, không biết nên chạy đi đâu.

Lúc này Đoạn Tố Long cũng là hoảng sợ: “Không xong không xong, Nộ yêu hiện thân, Đại Lý ta phải vong…”

Hiển nhiên là hắn cũng biết gì đó.

Mắt thấy tình thế nguy cấp, Triển Chiêu vỗ Bạch Ngọc Đường: “Mau nghĩ !”

“Nghĩ cái gì ?” Bạch Ngọc Đường khó hiểu.

“Ngũ di nhất định đã nhắc qua với ngươi, ngươi mau nhớ lại đi!” Triển Chiêu vội vàng nói: “Cẩu, mây đen, trận pháp…”

Bạch Ngọc Đường nghe Triển Chiêu nhắc một từ lại một từ, bỗng nhiên trong đầu loé sáng. Hắn nhớ ra rồi, quả thực Ngũ di đã từng nói qua cách phá giải trận pháp ngày ! Chỉ là…

Triển Chiêu thấy Bạch Ngọc Đường đột nhiên tỏ vẻ khó xử, liền hỏi: “Có phải rất khó không?”

“Ừh, một mình ta không làm được, cần hỗ trợ, chỉ là…” Bạch Ngọc Đường còn chưa dứt lời, Bạch Phúc đi tới cười hì hì chỉ chỉ phí sau: “Thiếu gia, đừng lo, hỗ trợ đến rồi!”

Chọn tập
Bình luận