Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ! Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Quỷ Hành Thiên Hạ

Quyển 8 – Chương 13: Lộng xảo thành chuyên

Tác giả: Nhĩ Nhã
Chọn tập

Khô Diệp vốn cho rằng Triển Chiêu đã hoàn toàn là người của quan phủ, mọi việc đều phải dựa theo quy củ mà làm việc. Lại thêm việc hắn đang đảm nhiệm chức vụ ở Khai Phong phủ thì không bằng không chứng tất nhiên sẽ không dám động thủ lung tung, tạo thêm phiền toái cho Bao Chửng, ảnh hưởng đến danh tiếng Khai Phong phủ. Vì vậy hắn không sợ, lại cộng thêm chuyện của Bạch Ngọc Đường khiến hắn cũng sinh ra chút địch ý với Triển Chiêu, nên cố ý khiêu khích.

Chỉ là hắn trăm triệu cũng không nghĩ tới, Triển Chiêu đã nhịn rất lâu rồi, muốn đánh hắn đã không phải là ngày một ngày hai… Mặc khác, nếu có kẻ cho rằng Triển Chiêu sợ gây phiền toái cho Bao Chửng mà trở nên sợ đầu sợ đuôi thì tuyệt đối là hiểu lầm lớn nhất thiên hạ! Triển Chiêu không phải không dám gây chuyện, mà là rất – dám gây chuyện. Dùng lời của Bạch Ngũ gia thì con mèo này chỉ có cái mặt là ngoan hiền thôi. Chưa kể người không chọc ta thì ta không chọc người, lấy tính tình Triển Chiêu nếu thật sự chọc cho hắn nóng nảy, vậy hắn quyết không khách khí.

Khô Diệp vừa chui ra liền trêu chọc Bạch Ngọc Đường, nội chuyện đó đã làm Triển Chiêu nghiến răng nghiến lợi. Lần này còn ác độc phóng hỏa, thiếu chút nữa đẩy hai người bọn họ vào chỗ chết, Triển Chiêu dĩ nhiên sẽ không buông tha cho hắn.

Hai người giao thủ một lúc, Khô Diệp cũng âm thầm kinh hãi _ đừng nói chứ Triển Chiêu ngày thường luôn là bộ dáng hoà nhã nhu thuận. Đến khi động thủ mới biết quả thật là cao thủ trong cao thủ.

Khô Diệp tự cho rằng bản thân rất mạnh. Đối với hắn kẻ duy nhất hắn chưa đối phó và không thể đối phó cũng chỉ có Bạch Ngọc Đường. Nhưng giao thủ với Triển Chiêu mới phát hiện _ thì ra công phu của Triển Chiêu không hề thua kém Bạch Ngọc Đường!

Khô Diệp không có chuẩn bị trước, mắt thấy đang ở thế hạ phong cũng nóng nảy bèn liều mạng lấy tuyệt kĩ sở trường ra kéo dài thời gian.

Bạch Ngọc Đường đang ngồi một bên lắc đầu cười nhạt, Khô Diệp cũng quá khinh thường Triển Chiêu rồi.

Khô Diệp đánh đánh một hồi cũng cảm thấy có cái gì đó không đúng ? Lúc nãy giao thủ hắn đã cảm thấy công phu của Triển Chiêu rất cao nhưng vẫn có thể nắm bắt, chuẩn bị đánh trả. Nhưng càng đánh càng cảm thấy không đúng, sau khi đánh trả lại càng cảm thấy Triển Chiêu so với trong tưởng tượng lợi hại hơn rất nhiều… thậm chí còn phát hiện mình không thể tính được sâu cạn của Triển Chiêu.

Hiển nhiên Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường là hai loại tính cách khác nhau. Bạch Ngọc Đường ghét phiền phức nên khi giao thủ thường chỉ trong mấy chiêu đã giải quyết đối thủ. Mà tính cách Triển Chiêu so với Bạch Ngọc Đường thì ác liệt hơn nhiều. Giống như mèo bắt chuột, không vội thu thập ngay mà sẽ vờn đến khi ngươi kiệt sức thì mới bồi thêm một kích trí mạng.

Khô Diệp cảm giác mình đánh với Triển Chiêu có chút ngu ngốc liền tung người nhảy ra ngoài vòng chiến, nói một câu : “Nhàm chán.” Nói xong thì muốn chạy.

Triển Chiêu khẽ nhếch khoé miệng, nói đi là đi? Mơ tưởng!

Khô Diệp còn chưa kịp chạy, người trước mắt đã nhoáng một cái. Ngay lúc hắn định giơ đao lên đỡ chiêu thì người nọ đã đột nhiên vọt đến phía sau. Khô Diệp đổ mồ hôi lạnh _ đây chính là Như Ảnh Tuỳ Hình của Bạch Ngọc Đường! Năm đó hắn từng được chiêm ngưỡng rồi nhưng người vừa dùng chiêu này rõ ràng là Triển Chiêu.

Ngay cả Bạch Ngọc Đường cũng giật mình. Hắn cũng chưa từng dạy Triển Chiêu Như Ảnh Tuỳ Hình, một chiêu này của Triển Chiêu chỉ là bước cơ bản của bộ pháp nhưng rất hoàn hảo. Có thể là Triển Chiêu nhìn mình dùng rồi tự học… Bạch Ngọc Đường cũng không khỏi không bội phục thiên phú của Triển Chiêu, học cái gì hiểu cái đó. Hơn nữa liếc mắt một cái là đã có thể nắm bắt trọng điểm.

Chờ Khô Diệp hoàn toàn hiểu được đã cứng ngắc tại chỗ không thể nhúc nhích. Triển Chiêu điểm huyệt đạo hắn, tra kiếm vào vỏ.

Bạch Ngọc Đường ôm chồng sách đi qua, thấy phía dưới đã kinh động không ít người. Mà ở đằng xa, Tử ảnh Giả ảnh mang theo quan binh vội vã đuổi tới, đằng sau còn có Trương Long Triệu Hổ mang theo nha dịch.

“Triển Chiêu!” Khô Diệp cau mày : “Ngươi đây là muốn làm gì!”

Triển Chiêu cười một tiếng : ” Ngươi bị hiềm nghi là người đã phóng hỏa, ta dĩ nhiên là muốn bắt ngươi về quy án! “

“Ha ha.” Khô Diệp cười lạnh một tiếng : “Ngươi dựa vào cái gì bắt ta? !”

“Dựa vào việc ngươi vừa bị ta bắt tận tay đó!”

“Oan uổng quá!” Khô Diệp khinh thường : “Triển Chiêu, ta nghe nói Khai Phong phủ Bao đại nhân phá án chỉ quan tâm chứng cớ. Ngươi vu oan giá họa, cẩn thận ta tố cáo ngươi tội hãm hại người tốt.”

“Ha hả, ngươi có oan uổng gì lên công đường rồi hãy nói, Bao đại nhân sáng như gương trong như nước, nhất định sẽ trả lại công đạo cho ngươi.” Triển Chiêu khẽ mỉm cười : “Bất quá, chúng ta vừa thoát khỏi đám cháy đã gặp phải ngươi, còn có…” Triển Chiêu nói xong, từ trong tay áo lấy ra một con bướm Lá khô.

Khô Diệp sững sờ.

Bạch Ngọc Đường mới rồi thấy rất rõ, lúc Triển Chiêu so chiêu với Khô Diệp đã lặng lẽ lấy một con bướm từ trong túi của hắn. (chuongco : ‘luyện tập’ với Ngũ gia riết nên thành thạo quá ha Miêu nhi)

“Rất trùng hợp nhé, ta nhặt được thứ này trong đám cháy. Ngươi còn dám nói mỉnh không phải là kẻ khả nghi nhất?”

“Ngươi muốn vu oan ta? !” Khô Diệp cắn răng : “Bướm khô diệp không phải là hiếm..”

“Đúng vậy.” Triển Chiêu lấy ra một cái khăn tay bao con bướm lại : “Chính ngươi cũng nói bướm khô diệp ở đâu cũng có. Cho nên nếu là của ngươi thì nhất định sẽ có điểm đặc biệt, thí dụ như nói nó có dính lân phấn hay gì gì đó.”

Khô Diệp cau mày. Triển Chiêu có thể nhìn ra cả lân phấn trên cánh bướm…

“Ngươi…”

“Ai, ngươi ngươi ta ta cái gì ? Ta với ngươi cũng không quen không biết.” Nói xong, Triển Chiêu đột nhiên hô một tiếng : ” Tử ảnh, tránh ra.”

Khô Diệp sửng sốt, Triển Chiêu đột nhiên nhấc chân, một cước đạp hắn xuống. ( Đủ độc 😀 )

Vốn bọn Tử ảnh đều đang ở phía dưới nhưng đột nhiên Triển Chiêu hô một tiếng. Tử ảnh thông minh cỡ nào chứ, tưởng là có nguy hiểm gì vội né ra. Cho nên Khô Diệp đáng ra đã có người đỡ liền rơi xuống cái bịch. May mắn là nội lực của hắn thâm hậu, bất quá cũng rất đau.

Hắn xoay người lại, chỉ thấy Triển Chiêu đứng trên nóc nhà hướng về phía hắn cười cười. Lúc này hắn mới hiểu được vì sao lúc trước Triệu Tông cảnh cáo hắn _ người không nên đắc tội nhất Khai Phong phủ không phải Bao Chửng, cũng không phải Bàng Thái sư, lại càng không phải kẻ hắn đánh không lại Bạch Ngọc Đường mà chính là người thoạt nhìn vô hại hoà nhã nhu thuận _ Triển Chiêu.

Khô Diệp bị Vương Triều Mã Hán kéo lên, bởi vì vẫn đang bị điểm huyệt đạo nên hắn bị khiêng đi. Lúc đi hắn hơi ngẩng đầu. Trên nóc nhà, Triển Chiêu đứng cạnh Bạch Ngọc Đường vừa nói gì đó với hắn, vừa chỉ hướng Cung phủ khói đen dầy đặc đã sớm trở thành một mảnh phế tích. Bạch Ngọc Đường đứng lên, đưa tay giúp Triển Chiêu lau bụi bẩn dính trên mặt sau đó cùng hắn nhảy xuống đi qua bên kia.

Ánh mắt Khô Diệp lạnh đi, lại mang theo chút hận ý _ Triển Chiêu, thù này nhất định sẽ tìm ngươi báo!

Chờ đại hoả ở Cung phủ được dập tắt thì cả tòa đại trạch đã biến thành một mảnh phế tích.

Mật thất lại càng bị đốt không sót lại gì. Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường tiếc hận, đồng thời cũng cảm thấy may mắn tìm được lối ra. Bằng không hôm nay không chết cũng khó tránh khỏi kết quả bị bỏng.

“Đi Kim Hà Cả sảnh đường hay về Khai Phong phủ?” Bạch Ngọc Đường thấy nhóm ảnh vệ thu thập hiện trường thì hỏi Triển Chiêu một tiếng.

“Ừm… Bằng không về Khai Phong phủ trước đi, ta linh cảm có thể sẽ xảy ra chuyện gì đó.” Triển Chiêu thần thần bí bí nháy mắt với Bạch Ngọc Đường nháy mắt mấy cái.

Bạch Ngọc Đường lắc đầu khẽ mỉm cười, phỏng chừng… Khô Diệp bị bắt, Triệu Tông hẳn sẽ không bỏ qua.

Trở lại phủ, việc đầu tiên Triệu Phổ làm là sai người lục soát người Khô Diệp. Quả nhiên, từ trên người Khô Diệp tìm được vài con bướm Khô Diệp có dính lân phấn. Bao Chửng sắc mặt không tốt, lệnh Vương Triều Mã Hán giải Khô Diệp vào nhà giam, sau này sẽ thẩm vấn.

Khi Triển Chiêu lấy chồng sách ra, Bao Duyên hớn hở hẳn lên liền mang theo Tiểu Tứ tử đang rảnh rỗi chui vào thư phòng tỉ mỉ nghiên cứu.

Mọi người vốn cho là Bàng Dục cũng sẽ đi giúp nhưng lại thấy hắn cầm một cái tay nải thật to, nói là phải ra ngoài.

“Mang nhiều như vậy?” Công Tôn tò mò : “Ngươi định đi xa à?”

“Cũng không có gì, ta chỉ mang chút y phục để thay theo thôi.” Bàng Dục gãi đầu, quay qua nói với Bao Chửng : “Bao đại nhân, mấy ngày này sợ rằng ta không thể ở lại Khai Phong, đi chắc phải mấy tháng.”

“Mấy tháng? Lâu như vậy? Bao giờ trở lại?” Mọi người hỏi xong cũng cảm thấy buồn bực. Nguyên bản Tiểu Bàng giải Bàng Dục này ở Khai Phong phủ bấy lâu cũng chỉ hỗn ăn hỗn uống nhưng sao lúc này phải chia tay lại có chút không nỡ.

” Ta ở phụ cận.” Bàng Dục ôm tay nải nói : “Bụng Tỷ tỷ ta càng ngày càng lớn. Với lại lúc trước không phải Công Tôn bắt mạch rồi nói là một bé trai sao, Hoàng thượng và Thái hậu còn không vừa vui vừa khẩn trương muốn chết. Mấy ngày qua Hoàng thượng buổi tối ngủ không ngon, tối hôm qua còn kinh động tỷ tỷ ta thiếu chút nữa động thai khí nên Hoàng thượng quyết định tìm một biệt viện thanh u để tỷ tỷ ta đến đó an thai, Thái hậu phụng bồi nàng. Ta có chút không yên lòng nên chuẩn bị chạy đến đó, trông chừng cháu trai sắp ra đời.”

Mọi người nhướng mi _ cũng là chuyện thường tình.

Triệu Phổ bảo Giả ảnh an bài một đội ám bộ Triệu gia quân ngày đêm luân phiên canh gác, bảo vệ Bàng phi và Thái hậu an toàn.

Giả ảnh lĩnh mệnh chạy đi, Bàng Dục cười hì hì xách tay nải xuất môn, miệng còn huyên thuyên hát bài ‘chất nhi’ tự viết.

Hắn mới vừa đi ra cửa, Bao Chửng hình như đột nhiên nghĩ tới điều gì vội gọi Bàng Dục : “Tiểu Hầu gia, tối hôm qua ngươi có nghe được âm thanh kì lạ gì không?”

Bàng Dục lắc đầu: “Không có.”

“Cũng không nằm mơ?”

Bàng Dục cũng ngây ngốc lắc đầu: “Cũng không luôn.”

“Có thể nói chuyện với ta một chút không?” Bao Chửng bỗng nhiên đi vào trong hành lang, mọi người cũng khó hiểu. Bàng Dục suy nghĩ một chút liền chạy theo : “Đại nhân có việc gì muốn ta làm?”

Bao Chửng cười một tiếng, thấp giọng nói: “Bàng phi tựa hồ có chuyện không nói.”

Bàng Dục sửng sốt, suy nghĩ một chút: ” Qủa thật tỷ tỷ gần đây có vẻ lo lắng bất an. Ta còn cho là vì nàng đang mang thai nên tâm tình không tốt, tính tình cũng có chút cáu kỉnh. “

“Cũng không hẳn.” Bao Chửng nhẹ nhàng khoát tay: “Cáu kỉnh là vì ngủ không ngon, nhưng lí do khiến Bàng phi ngủ không ngon không phải vì mang thai, mà là vì Hoàng thượng mấy đêm nay liên tục gặp ác mộng.”

Bàng Dục chau mày: ” Sao đại nhân biết? Không phải cha ta chỉ nói tối hôm qua hoàng thượng gặp ác mộng thôi sao? “

” Bàng phi mấy ngày nay cũng không phải mỗi ngày đều cùng Hoàng thượng đồng giường cộng chẩm, đại đa số thời gian Hoàng thượng đều ở ngự thư phòng.” Bao Chửng thấp giọng nói với Bàng Dục: ” Trần Ban Ban bí mật nói với ta, Hoàng thượng có một đoạn thời gian thường xuyên gặp phải ác mộng rồi hét to bừng tỉnh, nên không dám trở về hậu cung phụng bồi Bàng phi. Hôm qua là bởi vì chơi với Hương Hương nhiều quá, hơi mệt nên hoảng thượng mới ở lại, không nghĩ tới liền xảy ra chuyện. Bất quá người quen thuộc với Hoàng thượng nhất vẫn là Bàng phi, ngươi…”

“Ta hiểu.” Bàng Dục cũng rất thông minh: “Bao đại nhân là muốn ta hỏi tỷ tỷ một chút xem nàng có biết rốt cục Hoàng thượng đã nằm mơ thấy gì, hoặc là đang lo lắng chuyện gì mà làm cho tâm thần không yên có phải không?”

Bao Chửng khẽ chắp tay với Bàng Dục: “Vậy làm phiền Tiểu Hầu gia. Đợi muộn một chút ta sẽ để Triển hộ vệ đến chỗ ngươi, ngươi nhất thiết phải đem toàn bộ chi tiết nghe được nói cho hắn. Sự tình trọng đại mong Tiểu Hầu gia sẽ không giấu diếm.”

Bàng Dục vỗ ngực, ý bảo cứ giao cho hắn. Sau đó hắn cáo từ Bao Chửng, mang người đi.

Bàng Dục chân trước mới vừa đi, chân sau đã có người tới. Kỳ quái chính là, người tới không phải là Triệu tông, cũng không phải là Bát vương gia mà là người vừa bị bệnh nặng _ Sài Quận chúa. ( TK : anh thấy đang hợp lí hơn. Chưa khỏi lại còn bị Công tôn cấm ra ngoài mà ) (CC : cái này là cấm cửa tĩnh dưỡng)

“Hoàng tẩu!” Triệu Phổ thấy Sài Quận chúa dung nhan tiều tụy thì tức giận: “Tẩu không ở nhà dưỡng bệnh chạy tới đây làm gì!”

Công Tôn lại càng tức giận. Hắn rõ ràng đã dặn dò Quận chúa phải nằm trên giường nghỉ ngơi thật tốt, ra ngoài lỡ trúng gió thì sao? !

Mọi người một đoàn đại loạn nhưng Sài Quận chúa lại khoát tay liên tục, đi tới trước mặt Triệu Phổ kéo tay hắn: “Trạch lam, Hoàng tẩu có lời muốn nói với ngươi!”

Triệu Phổ hơi sửng sốt: ” Xảy ra chuyện gì? “

Bao Chửng khuyên Sài Quận chúa vào phòng rồi hãy nói nhưng Sài Quận chúa cứ lôi kéo Triệu phổ: “Ngươi đại nhân có đại lượng, không nên tức giận với Tông nhi!”

Triệu Phổ bị Sài Quận chúa làm cho không giải thích được, khó hiểu nhìn nàng: “Tức giận? Ta không có giận Triệu tông mà.”

“Hoàng tẩu biết, Tông nhi khi còn bé từng hại ngươi, bất quá hắn thật sự đã sửa đổi.” Sài Quận chúa vốn là có bệnh trong người nhưng vẫn đau khổ cầu khẩn Triệu Phổ: ” Hắn chỉ vừa mới trở về nên gấp gáp muốn biểu hiện, lúc trước còn có công cứu giá. Vương gia rất vui nên mới đáp ứng để nó ở lại.”

Sài Quận chúa hoảng hốt câu được câu mất. Triệu Phổ cũng không hiểu chuyện này là sao, chỉ có thể khuyên Sài Quận chúa đừng vội cứ từ từ nói.

Triển Chiêu xoay lại thấy Bạch Ngọc Đường đang tựa vào một cây cột phía sau hắn, hơi hơi nhíu mày, lạnh mắt nhìn tình huống bân này. Hắn lui lại một bước, nhỏ giọng hỏi: “Thấy thế nào?”

“Khổ nhục kế, còn có thể như thế nào.” Bạch Ngọc Đường nhàn nhạt lắc đầu: ” Ngay cả mẹ ruột cũng lợi dụng, con cháu Triệu thị quả nhiên ưu khuyết khác nhau.” ( Trangki :Đá xoáy được đó Ngũ gia J)

Triển Chiêu cũng không phản bác, quay đầu lại tiếp tục nhìn.

“Tông nhi bất quá chỉ vội vã muốn biểu hiện, muốn cha nó tin tưởng nó. Nó là sợ, sợ cha nó lại đuổi nó đi. Trạch Lam, đại tẩu ta cũng sợ. Từ khi nó còn nhỏ ta đã không chiếu cố nó, lúc này thật vất vả nó mới có thể ở lại, ta thật không nỡ để nó tiếp tục rời đi lẻ loi hiu quạnh một người.” Sài Quận chúa than thở: “Ta cũng biết nó đang dùng một đám người giang hồ có chút danh tiếng không được tốt lắm…”

Nghi ngờ trên mặt Triệu Phổ dần biến mất, lòng vòng một hồi hắn cũng coi như đã hiểu… Sài Quận chúa nhất định là nghe nói người Khai Phong phủ đã bắt Khô Diệp, sợ chuyện này có quan hệ với Triệu Tông nên vội vã chạy đến.

“Trạch Lam, ta…”

Triệu Phổ cười cười, liếc Bao Chửng một cái giống như là nói _ Bao tướng, nhanh giải vây giùm đi.

Bao Chửng lập tức đến cạnh Sài Quận chúa: ” Quận chúa, Vương gia cũng không biết chuyện này. Nười là vừa mới vừa bắt về, hơn nữa cũng không tra được có quan hệ với Tiểu vương gia hay không. Ngài đừng quá lo lắng.”

Sài Quận chúa cuối cùng cũng gật đầu nhưng hơi lộ vẻ do dự, tựa hồ còn có chuyện muốn nói.

“Vương phi.”

Lúc này, Công Tôn tới cạnh Sài Quận chúa khuyên nàng: ” Đừng lo lắng nữa. Ngài bây giờ sức khoẻ không tốt, quan trọng nhất vẫn là nghỉ ngơi thật tốt.”

Sài Quận chúa nhìn mọi người một chút rồi cúi đầu, kéo Triệu Phổ nói: “Trạch Lam, ngươi có thể đáp ứng Hoàng tẩu sẽ không ra tay với Tông nhi được không?”

Triệu Phổ sửng sốt, trong lòng có chút buồn cười, vội vàng lắc đầu: ” Đại tẩu, sao ta lại muốn giết hắn chứ? “

“Ta cũng không biết tại sao mấy ngày nay cứ tâm thần không yên, với lại còn thường gặp ác mộng cũng mơ thấy…”

“Mơ thấy cái gì?” Công Tôn buồn bực, gần đây tỷ lệ gặp ác mộng tăng cao sao? Tại sao tất cả mọi người đều gặp ác mộng? Ngay cả tối hôm qua Tiểu Tứ tử cũng gặp ác mộng. Vừa nãy thấy Tiểu Tứ tử ngủ đủ rồi hắn còn hỏi bé tối hôm qua mơ thấy cái gì mà cứ lẩm bẩm. Tiểu Tứ tử nói tối hôm qua mơ thấy một giấc mơ rất dọa người bất quá quên mất rồi, chỉ nhớ bé mơ thấy mọi người gặp nguy hiểm!

“Ta mơ thấy… mơ thấy Vương gia đích thân giết Tông nhi, còn không chính là cảnh tượng Tông nhi bị ngươi chém tứ chi…”

Triệu Phổ thật muốn chạy đi đạp đầu cho xong: “Hoàng tẩu, điều này sao có thể!”

“Trạch Lam, ngươi đáp ứng ta. Cứ xem ngươi như vì ta và Vương gia, đừng so đo với Tông nhi! Cũng không nên thương tổn hắn.”

Triệu Phổ im lặng hỏi trời: “Ta sẽ không thương tổn hắn, ngươi yên tâm.”

“Thật sự?” Sài Quận chúa hình như có chút kích động, cứ nhất định ép Triệu Phổ thề không làm khó dễ Triệu Tông. Mọi người thấy vậy _ cái này là sốt ruột thay nhi tử hay là thời gian như mũi tên? Cử chỉ của Sài Quận chúa lúc này đại biến, hoàn toàn bất đồng với một vị Vương phi nhàn tản dịu dàng thành thục trước kia!

“Cửu Cửu sẽ không tuỳ tiện làm hại người khác!”

Đúng lúc này, Tiểu Tứ tử từ thư phòng chạy đi giúp Bao Duyên lấy trà chẳng biết đã đứng sau lưng Sài Quận chúa từ lúc nào. Khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó, mi nhíu thành một đường nhỏ: ” Tại sao tất cả mọi người đều nói Cửu Cửu là người xấu? Cho tới bây giờ Cửu Cửu cũng chưa từng làm chuyện xấu, hắn đánh giặc giết địch không phải là vì bảo vệ mọi người sao! Thay vì ở chỗ này bắt Cửu Cửu thề không giết người, sao nãi nãi không đi bắt người nọ thề sẽ không làm chuyện xấu đến mức buộc Cửu Cửu phải giết hắn.”

Triển Chiêu khẽ nhíu mi, Bạch Ngọc Đường bên cạnh gật đầu tán thành: “Nói rất hay, đúng trọng tâm!”

“Tiểu Tứ tử!” Công Tôn vội vàng kéo Tiểu Tứ tử lại xin lỗi Sài Quận chúa: “Quận chúa, ngươi đừng để ý, đồng ngôn vô kỵ.”

“Này…” Nhưng Sài Quận chúa lại chỉ đứng im một chỗ, tựa hồ cảm thấy khó hiểu, đưa tay vỗ đầu: “Hình như ta có cái gì không đúng.”

“Hoàng tẩu?” Triệu Phổ đưa tay đỡ nàng: “Ngươi làm sao vậy? Không thoải mái?”

Công Tôn bắt mạch cho Sài Quận chúa: ” Thân thể Vương phi rất suy yếu.”

“Ta phái người đưa ngươi về.” Triệu Phổ ngoắc Tử ảnh.

“Trạch Lam.” Sài Quận chúa giống như đột nhiên tỉnh lại: “Ta… Ta thật giống như có chút hồ đồ, sao ta lại có thể nói những lời như thế? Ngươi chớ để trong lòng, có thể là Hoàng tẩu quá nóng ruột.”

Lúc này, Triển Chiêu một mực đứng một bên xem náo nhiệt đột nhiên hỏi: ” Quận chúa có từng trước khi ngủ nghe âm thanh kì lạ gì không?”

Sài Quận chúa hơi sửng sốt nhưng ngay sau đó liền nghĩ tới: “Âm thanh kì lạ… Đúng là, có chút tiếng ong ong.”

“Tiểu Tứ tử tối hôm qua cũng nghe được.” Triển Chiêu nhìn Tiểu Tứ tử.

Tiểu Tứ tử lúc này rất tức giận _ bé cùng Triệu Phổ tình cảm thâm hậu, hơn nữa Sài Quận chúa là người thân được Triệu phổ kính trọng như trưởng bối mà lại hiểu lầm hắn như vậy. Thật ủy khuất cho Cửu Cửu! Nghe Triển Chiêu hỏi mình, Tiểu Tứ tử mới nhớ ra: “Đúng nha, tối qua ta cũng nằm mơ.”

Công Tôn cảm thấy chuyện này có điểm kỳ hoặc: “Có cổ quái, sao cứ nghe quái thanh là gặp ác mộng?”

Đang đang lúc mọi người nghi ngờ, bên ngoài có người chạy tới truyền lời, nói với Bao Chửng: “Tiểu vương gia Triệu tông cầu kiến.”

Bao Chửng nhìn Sài Quận chúa.

Sài Quận chúa lúc này tựa hồ còn chút hỗn loạn: “Ta phải làm gì đây?”

Triệu Phổ thấy nàng hơi loạn choạng liền để Công Tôn đỡ nàng vào nhà nghỉ ngơi, thuận tiện dùng mắt ra hiệu với Công Tôn, ý bảo hắn kiểm tra Quận chúa một chút xem có phải chỗ nào có vấn đề? Cái loại thanh âm cổ quái đó đến từ đâu? Vì sao chỉ có ảnh hưởng với vài người còn những người khác hoàn toàn không nghe thấy!

Sài Quận chúa vừa rời đi đã thấy Triệu Tông vội vàng chạy vào: ” Cửu thúc, ta nghe nói Khô Diệp đã gây họa? “

Triệu Phổ còn chưa kịp trả lời thì Triển Chiêu đã thay hắn mở miệng: “Người là do ta bắt về.”

Triệu Tông kinh ngạc quay đầu nhìn Triển Chiêu: ” Triển đại nhân, tuy rằng cách Khô Diệp hành xử và tính tình hắn tương đối quái gở nhưng hắn sẽ không dám làm chuyện xấu. Hơn nữa hắn cũng không phải sát thủ gì đó…”

“Hắn có phải sát thủ hay không khoan hãy nói rõ.” Triển Chiêu cười một tiếng: “Nhưng chuyện hắn muốn giết chúng ta là chuyện rõ mồn một.”

Triệu Tông biến sắc: “Hắn muốn giết các ngươi? Có khi nào chỉ là hiểu lầm?”

“Tiểu vương gia, nếu là hiểu lầm, bổn phủ nhất định sẽ tra rõ. Người cứ yên tâm.” Bao Chửng vẫn là thập phần bình tĩnh, không muốn nói quá nhiều.

“Vậy, ta có thể gặp Khô Diệp không ? Ta muốn hỏi hắn một chút…”

“Ngươi không phải nói là sẽ chăm sóc mẫu thân suốt mười hai canh giờ một ngày sao?”

Triệu Tông nói còn chưa dứt lời đã bị Triệu Phổ cắt ngang: ” Ngươi không phát hiện nàng đã chạy đến đây?”

Triệu Tông há to miệng: “Hoàng nương ta chạy đến sao? Ta… vừa rồi còn thấy nàng đang hảo hảo ngủ.”

Triệu Phổ bỗng nhiên cười cười lắc đầu, đi tới trước mặt Triệu Tông.

Triệu Phổ thân hình cao lớn, bình thường nhìn mọi người đều phải hơi cúi đầu, Triệu Tông không thể làm gì khác hơn là khẽ giương mắt. Đối với loại ngạnh khí này hắn có chút không được tự nhiên. Triệu Phổ không hổ là Triệu Phổ, chẳng qua là phải đến gần mới phát hiện một loại cảm giác đáng sợ, khí phách không gì sánh kịp.

“Triệu Tông.” Triệu Phổ nhàn nhạt mở miệng, thanh âm không chút nhiệt độ.

Triệu Tông bình tĩnh, giả vờ trấn định không muốn thất thố: “Vâng?”

“Đừng làm ra chuyện có lỗi với cha và nương ngươi.” Triệu Phổ từng chữ từng chữ, nói rất chậm: “Ngươi làm cái gì ta và Triệu Trinh cũng đều có thể nhìn sắc mặt Bát ca và Hoàng tẩu mà tha thứ cho ngươi. Duy chỉ có một điểm, nếu ngươi dám làm chuyện có lỗi với hai người họ, ta sẽ không tha cho ngươi.”

(*Theo thiển ý của ta thì đoạn này Phổ ca bảo Triệu Tông làm cái gì Triệu Phổ và Triệu Trinh cũng có thể nhìn vui buồn của Bát vương gia và Sài quận chúa mà tha thứ cho hắn. Nhưng nếu Triệu Tông tổn hại đến hai người hoặc làm chuyện có lỗi với hai người thì Triệu Phổ sẽ không tha thứ cho hắn )

Triệu Tông lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Triệu Phổ, bất tri bất giác lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh, vô thức gật đầu: “… Ta biết.”

Triệu Phổ nhìn hắn một lúc sau đó xoay người rời đi, lưu lại Triệu Tông khó xử đứng trong sân. Bao Chửng đưa tay về hướng thư phòng: “Tiểu vương gia, bổn phủ có vài chuyện muốn hỏi, là về án kiện.”

“… À.” Lúc này Triệu Tông mới tỉnh lại, thần sắc khó xử đi theo Bao Chửng.

Trong viện chỉ còn lại Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, còn có nhóm ảnh vệ đang cực kì tức giận.

“Hắn rõ ràng đã lợi dụng Vương phi, tên hỗn đản Triệu Tông!”

“Bớt giận bớt giận, Vương gia sinh khí cũng là chuyện tốt. Nếu không còn phải nhịn hắn bao lâu…”

Bạch Ngọc Đường vươn tay nhẹ nhàng chọc Triển Chiêu: “Miêu nhi, chúng ta đi Kim Hà Cả sảnh đường đi, hết chuyện rồi.”

“Ừ.” Triển Chiêu cảm thấy hôm nay có chút mệt mỏi, không biết là do khổ nhục kế của Triệu Tông hay là xảy ra chuyện gì không may. Dù sao hắn cũng cứ cảm thấy không vui.

Hai người vừa chuẩn bị đi liền cảm giác vạt áo bị giựt lại. Quay đầu lại nhìn thì quả nhiên là Tiểu Tứ tử.

“Tiểu Tứ tử.” Triển Chiêu đưa tay nhéo má bé: “Vừa rồi thật lợi hại nha!”

Tiểu Tứ tử đỏ mặt: “Phụ thân nói cháu không lễ phép.”

Triển Chiêu thấy bé vẫn túm lấy vạt áo mình: “Chúng ta muốn đi tra án tử, cháu cũng muốn đi?”

“Không phải đâu!” Tiểu Tứ tử vỗ bàn tay nhỏ bé: “Không phải đã nói tối hôm qua cháu nằm mơ thấy ác mộng sao?”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau rồi gật đầu, không giải thích được hỏi: “Mơ thấy ác mộng, sau đó thì sao?”

“Sau đó thì sợ.” Tiểu Tứ tử ngẩng mặt cười hì hì: “Rồi cháu nhớ ra đã gặp người che nửa khuôn mặt kia ở nơi nào!”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đồng thời sửng sốt, ngồi xổm xuống hỏi bé: “Gặp ở đâu?”

Tiểu Tứ tử xoa má: “Là chuyện lúc thật lâu thật lâu trước kia!”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường vô thức co rút khóe miệng _ tâm nói ngươi mới mấy tuổi mà còn thật lâu thật lâu trước kia…

Chọn tập
Bình luận