Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Quỷ Hành Thiên Hạ

Quyển 8 – Chương 5: Ngọc lưu ly xảo ngộ

Tác giả: Nhĩ Nhã
Chọn tập

Triệu Phổ cùng Bao Chửng, Bàng Cát tiến cung. Sau khi Triệu Trinh hỏi một chút tình hình biên quan thì lôi kéo Triệu Phổ đến sau bình phong, lén hàn huyên vài câu.

Bàng Cát cùng Bao Chửng dựng thẳng lỗ tai, cố mấy cũng không nghe được nửa câu , gấp đến độ vò đầu bứt tai.

Được một lúc Triệu Phổ đi ra, tựa hồ có chút mờ mịt. Bàng Cát dùng khuỷu tay đụng đụng Bao Chửng : ” Này, ngươi đi hỏi một chút đi. “

Bao Chửng nhướn mi: “Muốn đi thì tự mình đi.”

Hai người đang đấu khẩu, phía sau Triệu Trinh ho khan một tiếng hai người vội im lặng. Cảm thấy có chút thất thố hai người vội vàng hành lễ với Triệu Trinh rồi theo Triệu Phổ đi ra ngoài.

Mọi người đi rồi Triệu Trinh mới khẽ thở dài, tươi cười trên mặt cũng thu lại, nâng tay xoa mi tâm.

” Hoàng Thượng.” Trần Ban Ban bưng trà sâm tới cho Triệu Trinh: ” Đừng lo nghĩ nữa, mấy ngày nay ngài cũng chưa hảo hảo ăn cái gì.”

Triệu Trinh cười: “Trẫm cùng Cửu thúc nhiều năm liên thủ khắc địch như vậy, mỗi lần đều có thể gặp nạn hoá an nhưng lần này lại có chút bất đồng đi.”

Triệu Trinh đứng lên, chắp tay sau lưng đi đến bên cửa sổ: ” Có đôi khi thật đúng là không phải đế vương vô tình, mà là người khác không cảm kích…”

Sau khi Triệu Phổ ra cung xoay người lên ngựa chạy về Khai Phong phủ, Bao Chửng cùng Bàng Cát ngồi kiệu đi sau. Bao Chửng còn tỏ vẻ ghét bỏ: “Ta nói tên mập nhà ngươi không trở về Thái Sư phủ bám theo ta làm cái gì?”

Bàng Cát vén mành liếc hắn trắng mắt: “Ta đi thăm nhi tử ta không được à?”

Bao Chửng ánh mắt không tín nhiệm nhìn hắn.

Bàng Cát hắc hắc cười, sờ cằm: “Hôm nay tất có trò hay, không xem không được.”

Bao Chửng lắc đầu, đúng là lão hồ li.

Triệu Phổ xuống ngựa bước vào Khai Phong phủ. Liếc mắt một cái nhìn thấy Tiểu Ngọc đang cầm bình mật ong ở hậu viện.

“Vương gia đã về rồi!” Tiểu Ngọc vui vẻ chào hỏi Triệu Phổ.

“Uhm, Công Tôn nhà ta đâu?” Triệu Phổ vẫn là hảo tâm tình trước sau như một, còn thò tay nếm thử mật ong gật đầu : “Đồ tốt, lát nữa làm chút mứt cho đám tiểu hài nhi.”

“Vâng, đại nương cũng nói như vậy.” Tiểu Ngọc cười tủm tỉm : “Tiên sinh đang tiếp khách.”

Triệu Phổ hơi sửng sốt : “Ai?”

“Bát Vương gia, còn có…”

“Cửu thúc.”

Triệu Phổ cùng Tiểu Ngọc đang nói chuyện, chợt nghe có người gọi, ngẩng đầu. Từ sau viện một người bước nhanh ra, tuổi không lớn mặc một thân hoa phục, bộ dạng…

Triệu Phổ nhận ra hắn thì kinh ngạc : ” Triệu Tông? “

“Cửu thúc, nhiều năm không gặp.” Triệu Tông chạy ra, vừa định hành lễ với Triệu Phổ đã bị Triệu Phổ vội vã vươn tay cản lại : ” Ngươi trở về Khai Phong phủ ?”

Lúc này cũng không ít người đi vào.

Công Tôn từ chính điện đi tới, đám Triển Chiêu từ hậu viện đi ra, còn có Bàng Cát và Bao Chửng đang đi vào. Điều khiến mọi người vạn lần không đoán được chính là vì sao Triệu Phổ lại giật mình như vậy?

Mọi người nghĩ nghĩ, cũng đúng _ lúc ở biên quan không ai nói tới chuyện của Triệu Tông, Bàng Thái Sư cũng chỉ nhắc sau lưng bọn họ. Sau khi đến Khai Phong, Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu chạm mặt Triệu Tông đầu tiên cũng không nhắc với Triệu Phổ. Cuối cùng vừa rồi Triệu Phổ tiến cung, cứ tưởng Triệu Trinh nhất định sẽ nói với hắn nhưng lúc này nhìn vẻ mặt kinh ngạc kia của Triệu Phổ, lẽ nào Triệu Trinh cũng không nói với hắn? Như vậy cũng kì quái, Triệu Trinh gọi hắn tiến cung làm gì?

Triệu Tông cũng hơi kinh ngạc, chỉ trong nháy mắt vẻ mặt có chút biến hóa nhưng cũng nhìn không ra điều gì,.

Bàng Cát đối Bao Chửng nhướn mi _ tình huống gì đây.

Bao Chửng vuốt cằm trầm tư cuối cùng cười cười, đối với Bàng Cát giơ ngón tay cái, ý bảo _ Hoàng Thượng càng ngày càng cao minh.

Bàng Cát thấy Bao Chửng giơ ngón cái với mình thì hớn hở vỗ vỗ cái bụng béo : “Lão Bao, ngươi cuối cùng cũng biết chỗ tốt của lão phu ta!”

Bao Chửng khóe miệng rút rút, xoay cổ tay, ngón tay hướng xuống đất, tiếp theo lại lắc lắc với hắn chọc Bàng Cát tức giận đến dựng râu..

Triệu Phổ đã nhiều năm không gặp Triệu Tông , trong trí nhớ của hắn Triệu Tông vẫn là một tiểu hài nhi. Sau đó Triệu Phổ lại đi đánh giặc mà lần trước cũng không gặp hắn nên vui mừng vỗ vai hắn : “Hảo tiểu tử, đã lớn như vậy rồi a.”

Triệu Tông cũng cao hứng : “Cửu thúc, ngươi mới hơn ta có bao nhiêu ? không cần nói chuyện như lão nhân thế .”

Lúc này Bát vương cũng đi ra : ” Trạch Lam, chuyện ở biên quan đều giải quyết ổn thoả rồi chứ ?”

‘Xong hết cả rồi, yên tâm đi Bát ca.” Triệu Phổ gật đầu, thấy thần sắc Bát Vương gia có vẻ rất tốt cũng nhẹ nhàng thở ra.

Triển Chiêu giựt nhẹ y phục Bạch Ngọc Đường _ không đúng a, vừa rồi lúc ăn cơm Tử ảnh giận dỗi cũng bóng gió nhắc tới Triệu Tông mà!

Bạch Ngọc Đường nhíu mày _ hay tại Tử Ảnh không nói rõ… lấy thần kinh của Triệu Phổ cũng có khả năng không chú ý?

Hai người nghĩ đến đây lại nhìn nhau _ hay là giả vờ ? Nếu vậy thì quá giống đi?

Triệu Phổ thân thủ ôm lấy Tiểu Tử tứ chạy đến cùng Tiêu Lương đi đến cạnh Công Tôn : “Ai, thư ngốc, Hoàng Thượng vừa rồi nói với ta hình như Bàng Phi lại mang thai, muốn nhờ ngươi tối nay đi bắt mạch cho nàng đó.”

“Gì?!”

Bàng Dục lẫn Bàng Thái Sư đều kinh ngạc : ” Thật sự? Vương gia ngươi đừng lừa lão phu. Lần trước cũng nói có kết quả chẩn trị hóa ra lại là bệnh bao tử, hại lão phu mất công cao hứng một trận.”

Triệu Phổ cười, chỉ chỉ lỗ tai : ” Vừa rồi Thái Sư không nghe thấy sao? Lúc Hoàng Thượng lôi ta ra sau bình phong, ta thấy ngươi và Bao tướng ở bên ngoài dựng thẳng lỗ tai. Ta còn tưởng rằng hai người nghe thấy rồi.”

Bàng Cát cùng Bao Chửng sửng sốt đều vỗ chân _ là Hoàng Thượng bố trí. Triệu Trinh không phải thử Triệu Phổ mà là thử hai người bọn họ.

Bàng Cát cũng không thèm truy cứu, quản hắn cái gì Triệu Tông hay không Triệu Tông, vui vẻ kéo Bàng Dục tiến cung thăm khuê nữ.

Mọi người vào nhà ngồi tiếp tục nói chuyện, thoáng cái mọi người đã đi hết. Lúc này trong viện chỉ còn lại Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường.

Triển Chiêu ôm kiếm hỏi Bạch Ngọc Đường : “Ai, ngươi có cảm thấy…”

Bạch Ngọc Đường lắc đầu : “Triệu Phổ nếu muốn giấu thì ai cũng không thể nhìn ra, phỏng chừng…”

Triển Chiêu gật đầu : “Uh, ta cũng cho rằng chỉ có Công Tôn biết.”

“Đúng rồi, vừa nãy ngươi nói đi đâu?” Bạch Ngọc Đường thấy không còn ai liền hỏi Triển Chiêu.

“Đi mua đồ cổ.” Triển Chiêu trả lời rồi hớn ha hớn hở kéo hắn ra ngoài .

“Đồ cổ…” Bạch Ngọc Đường nhíu mày : “Ngươi đừng nhắc đến thứ này trước mặt sư phụ ta.”

“Cũng là sư phụ ta a.” Triển Chiêu cười tủm tỉm, cười đến nỗi tâm tình Bạch Ngọc Đường tốt lên cả một mảng lớn, chỉ là không biết vì sao có chút đói, rõ ràng vừa ăn cơm xong. (chuongco : nói trắng ra là anh mún ‘ăn’ con mèo đó chứ gì =3=)

Hai người xuất môn đi tới Bắc thành một chuyến. nơi này là một chợ đồ cổ, đa phần đều là thi họa.

Bạch Ngọc Đường hiểu ý Triển Chiêu : “Miêu Nhi, ngươi là muốn tìm thử xem người trộm hoàng lăng có ra đây bán đồ trộm được đúng không ?”

“Cũng có thể hỏi thăm, sát ngôn quan sắc (đoán ý qua giọng điệu và sắc mặt ) gì đó thì ta cũng coi như thành thục.” Triển Chiêu thuận miệng đáp một câu rồi lắc đầu : “Ai, ta cứ nghĩ đến Bát Vương gia càng cảm thấy ngài ấy thật đáng thương. Ngậm đắng nuốt cay nhiều năm như vậy, dạy dỗ Hoàng Thượng và Triệu Phổ đều cực xuất sắc duy độc nhi tử thân sinh thì …. Ngươi nói Triệu Tông giống ai chứ? Vương gia và Sài quận chúa rõ ràng đều là người tốt. Thật là ? Ngươi nói Triệu Phổ có phải vì không muốn Bát vương buồn nên mới giả vờ chuyện gì cũng không xảy ra không?”

Triển Chiêu than thở thấy Bạch Ngọc Đường không có phản ứng liền xoay mặt, Triển Chiêu tức giận đến dậm chân _ Bạch Ngọc Đường không biết từ khi nào thì chạy tới một tiệm ngọc tò mò nhìn đống ngọc lưu ly đem về từ Tây Vực.

Triển Chiêu nhíu mi đi qua nhìn hắn.

Bạch Ngọc Đường giương mắt : “Miêu nhi, sao sắc mặt khó coi vậy?”

Triển Chiêu tâm nói, ngươi cũng biết sao.

“Có phải lại khó chịu không?” Bạch Ngọc Đường sờ trán Triển Chiêu, Triển Chiêu hết giận một nửa, nghiêng qua : “Ta đã khỏi hẳn rồi, ngươi đang xem cái gì vậy?” (Chuongco : con mèo này dễ dụ quá)

“Triển đại nhân, Bạch Ngũ gia.” Nơi này cũng không ít người biết hai người bọn họ, tiểu nhị của cửa hàng liền tới tiếp đón : “Đây là Băng phách lưu ly vùng Thiên Thuỷ ở Tây Vực, thứ tốt đó!”

“Ngươi không phải tiểu nhị ở Thiên Ngọc sao?” Bạch Ngọc Đường liếc nhìn một tòa đại môn nguy nga cách đó không xa. Tòa nhà kia chiềm gần hết phố tranh, khí phái phi phàm, trên tấm biển viết “Thiên Ngọc Hành” _ ba chữ to rồng bay phượng múa… là Triệu Trinh tự tay viết.

“Hắc hắc, Ngũ gia còn nhớ ta a.” Tiểu nhị mừng rỡ mặt mày đều nở hoa : “Còn không phải dạo gần đây lão bản nương chúng ta thích chơi ngọc lưu ly sao ? Nên sai người đến Thiên Thủy mua cả một xe ngựa mang về. Chỗ này chỉ bán một ít thôi, bên trong còn rất nhiều, Ngũ gia có hứng thú vào nhà nhìn thử một chút không?”

Bạch Ngọc Đường thật ra cũng định tìm bà chủ Thiên Ngọc để hỏi thăm, vừa định đi thì thấy Triển Chiêu còn đang đứng nhìn ngọc.

“Cái này là Băng phách sao? Trong suốt rất đẹp.” Triển Chiêu nhìn trúng một con thỏ mập mạp, liền vươn tay muốn lấy lại bị một bàn tay giành trước lấy đi.

Triển Chiêu theo bản năng xoay mặt thì thấy bên cạnh mình không biết khi nào thì có hai nam tử trẻ tuổi. Một người hẳn là thiếu gia, mặc bạch y rất sang trọng. Phía sau là một gã tuỳ tùng mặc hắc y, có vẻ rất lanh lợi. Vị công tử chắc khoảng mười tám mười chín, gã tuỳ tùng cỡ mười sáu mười bảy.

Vị công tử kia lấy được con thỏ đưa gã tuỳ tùng xem: “Ngươi xem con thỏ này được không?”

“Rất đẹp nhị thiếu gia, không bằng ngươi mua nó đi?”

“Được.” Vị nhị thiếu gia gật đầu, vui vẻ hỏi tiểu nhị: “Thứ này bao nhiêu bạc?”

Tiểu nhị nhìn Triển Chiêu, con thỏ này hắn đã chọn trước.

Triển Chiêu dĩ nhiên sẽ không tranh giành với một đứa tiểu tử choai choai, liền cười cười với tiểu nhị, ý bảo _ không sao. Bạch Ngọc Đường thấy hắn tựa hồ thích ngọc lưu ly liền đứng ở một bên chờ. Nói không chừng Triển Chiêu còn có thể nhìn trúng cái gì đó.

Tiểu nhị nói với nhị thiếu gia kia : “Mười lượng bạc.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nghe xong cảm thấy hơi mắc. Miếng ngọc lưu ly này cũng không phải ngọc khí, phỏng chừng là tiểu nhị cảm thấy nhị thiếu gia này ăn mặc không tồi nên cố ý hét giá để hắn trả giá.

Không ngờ nhị thiếu gia kia nhíu mày: “Cái gì … Rẻ như vậy, cho không à.”

Tiểu nhị vừa nghe xong thì xoay người tự vả miệng một cái _ vừa rồi sớm biết thì đã hét giá cao thêm chút nữa.

“Thiếu gia, hắn ra giá cao đó.” Gã tuỳ tùng kia miệng cực lưu loát nói với thiếu gia nhà mình: “Miếng ngọc lưu ly này cũng không phải ngọc khí, giá chỉ chừng một hai lượng. Mấy quán nhỏ ngoài đường đều là hàng bình thường, thứ bên trong cửa hàng mới đáng tiền.”

Tiểu nhị không vui: “Ai, vị thiếu gia này nói như vậy không đúng, đồ trong quán của ta cũng là lấy từ cửa hàng lớn. Mà đã là hàng hóa thì dĩ nhiên phải có thứ quý giá thứ bình thường chứ.”

Nhị thiếu gia trầm mặc một lát, nhíu mày: “Nguyên lai thứ này giá chỉ một lượng ngươi lại bán mười lượng?”

Tiểu nhị vội xua tay: ” Không thể nói như vậy được, thứ này chính là Băng phách lưu ly từ Thiên Thủy nên khác với ngọc lưu ly bình thường. Ngài thử tính xem, cước phí cũng không phải là ít!”

“A.” Gã tuỳ tùng châm ngòi thổi gió: ” Thật không? Các ngươi nhập hàng đều là cả một xe, trung bình mỗi cái giỏi lắm chỉ vài đồng bạc, là ngươi buôn bán không thành thật.”

Bạch Ngọc Đường vừa thấy có xu thế cãi nhau, quyết định hay là đi thôi.

Tiểu nhị cũng lười cãi nhau với hai người nên đứng im một bên.

Gã tuỳ tùng bỏ con thỏ lại, nói với thiếu gia nhà hắn: “Đi thôi thiếu gia.”

Hai người xoay người bỏ đi.

Triển Chiêu thấy bọn họ không mua nữa thì lấy con thỏ lên nhìn, càng nhìn càng thấy giống Tiểu Tứ tử liền hỏi tiểu nhị: “Sáu lượng bán không?”

Triển Chiêu hay đi lại ở vùng này nên biết quy củ. Bình thường nếu kêu mười lượng gì đó thì tiền vốn chỉ chừng ba bốn lượng, nếu người mua trả năm lượng thì tiểu nhị sẽ bán, vì thế người mua cơ bản đều trả năm hoặc sáu lượng. Ngẫu nhiên cũng có vài người đặc biệt ngốc giống như Thiên Tôn, ngươi ra giá cao, nếu hắn không thiếu tiền thì mua luôn. Này cũng không thể nói thương gia gạt người, vì dù sao cũng là thuận mua thuận bán. Đồ hắn bán cũng là đồ thật nhưng thật ra hắn cũng không quá phúc hậu, là loại chuyên chặt chém khách.

Tiểu nhị hắc hắc hướng Triển Chiêu cười, gật đầu: “Sáu lượng cái gì ? Ngài mua cho Tiểu Tứ tử phải không? Nếu vậy lấy ngài bốn lượng thôi.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều nhướng mi _ xem ! Tiểu Tứ tử thật có mặt mũi.

Triển Chiêu đưa hắn năm lượng bạc, nhưng bạc còn chưa tới tay tiểu nhị thì từ bên cạnh vươn đến một bàn tay đoạt lấy bạc. Triển Chiêu thây cái tay kia nhìn rất quen, không phải là cái tay vừa mới giựt ngọc của hắn sao?

Tiểu nhị vừa thấy liền nhíu mày _ vẫn là nhị vị thiếu gia kia.

Vị thiếu gia kia nhìn tiểu nhị: “Tên gian thương này, vì sao bán hắn bốn lượng mà bán cho ta những mười lượng?”

Tiểu nhị xem thường: “Ta nói vị đại thiếu gia này, ta buôn bán như thế nào ngươi quản được sao!”

“Buôn bán cũng phải công đạo!” Gã tuỳ tùng kia còn cãi lại: ” À! Ta hiểu rồi, ngọc lưu ly này chúng ta chọn trúng trước, vừa nãy ta còn nhìn thấy hắn cười với ngươi. Có phải vì thế nên ngươi kêu giá trên trời muốn lừa bạc của chúng ta? Còn muốn chia của ngay tại chỗ?!”

Tiểu nhị nghe xong lời gã tuỳ tùng kia sửng sốt, thật lâu sau mới hiểu được là hắn nói mình thông đồng với Triển Chiêu gạt người liền cười thật lớn: “Ta nói ngươi tiểu tử ngây thơ này, mau về nhà đi. Nếu ta giải thích cho ngươi ngươi cũng không hiểu đâu.”

“Ngươi dám nói ta không kiến thức?!” Vị thiếu gia kia mặc kệ, vươn tay giật lấy con thỏ lưu ly tiểu nhị định đưa cho Triển Chiêu ném xuống đất.

“Ai!” Tiểu nhị hoảng hốt, rơi như vậy không thể không bể.

Đồng thời có bóng người nhoáng lên một cái… Tiểu nhị chỉ thấy thân ảnh màu lam khẽ động một chút. Triển Chiêu nâng tay, con thỏ lưu ly đã nằm trong lòng bàn tay .

Bạch Ngọc Đường ngại nhiều chuyện bèn vứt cho tiểu nhị một thỏi bạc, kéo Triển Chiêu : “Đi thôi.”

“Chậm đã!” Nhị thiếu kia gia mặc kệ vươn tay muốn chộp lấy tay Triển Chiêu : “Đưa con thỏ cho ta!”

Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng kéo Triển Chiêu lại, thiếu niên liền cảm thấy trên tay rất đau, tựa hồ có người đánh hắn nhưng lại không thấy ai, khó hiểu ngẩng đầu. Sắc mặt Bạch Ngọc Đường có chút bất thiện, tâm nói con mèo này không phải ngươi muốn chạm là chạm.

Triển Chiêu lúc này mới cẩn thận đánh giá vị nhị thiếu gia kia một chút, khoảng mười tám tuổi, chỉ là tuy rằng có vẻ là người Hán nhưng tựa hồ có chút giống ngoại tộc hơn bởi vì cảm giác ngũ quan có chút khác so với người Trung Nguyên. Nhưng Triển Chiêu không nhận ra hắn là người nơi nào, hẳn là không phải mấy quốc gia Tây Vực .

“Con thỏ này thiếu gia chúng ta nhìn trúng.” Gã tuỳ tùng đem năm lượng bạc ném trả cho Triển Chiêu, lại đưa tiểu nhị bốn lượng : “Chúng ta mua.”

Nói xong liền đoạt lấy ngọc lưu ly trong tay Triển Chiêu giao cho Nhị thiếu gia : ” Thiếu gia, ngài cứ việc ném. Chúng ta có tiền, mua cả cửa hàng của hắn đập nát cũng được!”

Thiếu gia kia khóe miệng hơi hơi nhếch tựa hồ tâm tình tốt lên, cầm con thỏ lưu ly nâng tay ném.

Bạch Ngọc Đường khoát tay… con thỏ lưu ly không biết như thế nào lại xuất hiện trên tay hắn. Tiểu nhị vừa nhìn liền thấy không xong , chọc giận Bạch Ngũ gia rồi. (Chuongco : chuẩn, xử hắn đi Bạch Bạch, giám giành đồ với Miêu Miêu ha ?)))

Triển Chiêu cầm lấy con thỏ lưu ly vỗ nhẹ Bạch Ngọc Đường : “Ai, đi thăm Thiên Ngọc phu nhân không thể đi tay không, ngươi đi mua hai bình hảo tửu đi.”

Bạch Ngọc Đường thấy khoé miệng bên trái của Triển Chiêu hơi nhếch lên, biết phỏng chừng là con mèo này xem tên thiếu niên kia không vừa mắt, tính tình thích xen vào việc của người khác lại nổi lên chuẩn bị giáo huấn hắn một chút. Gật đầu, Bạch Ngọc Đường xoay người đến tửu trang phụ cận mua rượu .

Thiên Ngọc Hành có thể xem là cửa hàng buôn bán ngọc khí lớn nhất Khai Phong phủ.

Lão bản là một quả phụ gọi Phong Thiên Ngọc, vong phu của nàng là hão hữu với Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu, danh xưng Đại tài tử ngọc si (giống si trong hoa si ý) Giang Mãn Hồ. Giang Mãn Hồ là đại tài tử, một lòng yêu mến nữ tử Phong Thiên Ngọc trên giang hồ, vì nàng mà sáng lập Thiên Ngọc Hành. Chỉ tiếc trời đố kị người tài, hắn từ khi còn trẻ đã bệnh tật quấn thân nguyên bản đã sớm chết, may mắn Công Tôn hàm hàm hồ hồ đem hắn cứu trở về _ nhưng trước đó cũng nói nhiều nhất chỉ có thể sống thêm hai năm. Phong Thiên Ngọc cùng Giang Mãn Hồ tình cảm sâu đậm, hai người nương tụa nhau sống được ba năm, hết ba năm Giang Mãn Hồ liền lẳng lặng ly khai nhân thế. Từ đó Phong Thiên Ngọc kế thừa cửa hàng ngọc khí này, càng làm càng lớn.

Phong Thiên Ngọc nguyên bản ở trên giang hồ lai lịch không nhỏ, dù sau này ở lại Khai Phong nhưng giao du vẫn cực kì rộng lớn. Triển Chiêu biết Bạch Ngọc Đường muốn thừa dịp này tìm đi Phong Thiên Ngọc hỏi chút tin tức.

Nhị thiếu gia nọ thấy Triển Chiêu lại cầm con thỏ lưu ly cực kì bất mãn : “Đưa con thỏ cho ta, là ta vứt nó!”

Triển Chiêu cười : “Đúng vậy, cho nên con thỏ này không phải của ngươi .”

“Cái gì?”

“Ngươi nói ngươi đã vứt nó, ta nhặt lên thì dĩ nhiên phải thuộc về ta .”

Tiểu nhị vội vàng cất bạc, gật đầu : “Ta làm chứng!”

” Được !” Gã tuỳ tùng giơ chân : “Các ngươi quả nhiên là một giuộc.”

Triển Chiêu vẫn nhàn nhạt cười : “Ngươi nói ngươi có thể mua toàn bộ ngọc khí trong cửa hàng để đập nát, ta thấy hơi khó tin à nha.”

“Ngươi cảm thấy ta không mua nổi?” Thiếu gia nọ giận.

Triển Chiêu cao thấp đánh giá hắn : ” Bộ dáng ngươi không giống người có tiền.”

“Ta phi!” Nhị thiếu gia kia nhìn tiểu nhị : “Cửa hàng này giá bao nhiêu?”

Tiểu nhị cũng vui vẻ : “Ta nói vị thiếu gia này, cửa hàng lớn đằng sau ta ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ, chỉ một sạp nhỏ này đã là ba ngàn lượng.”

“Gì chứ, không phải chỉ ba ngàn lượng sao!” Gã tuỳ tùng lấy ngân phiếu đập bẹp lên bàn : “Thiếu gia, chúng ta đập!”

” Được !” Thiếu gia kia cầm ngọc khí lên liền ném xuống đất… Nhưng kỳ quái là, toàn bộ những món hắn ném đến thở hồng hộc đều xuất hiện trên tay Triển Chiêu.

Tiểu nhị vui vẻ hớn hở thu ba ngàn lượng.

Triển Chiêu đem ngọc khí trả lại cho tiểu nhị.

“Ngươi làm gì?” Thiếu gia kia không hiểu.

“Ta nhặt được lại không biết làm gì nên tặng cho tiểu nhị.” Triển Chiêu cười : “Ngươi có bản lĩnh thì mua tiếp đập tiếp đi? Hay là không có tiền.”

“Bạc của gia ta rất nhiều!” Thiếu gia kia tức giận đến mặt đỏ bừng, sai gã tuỳ tùng đưa bạc để hắn tiếp tục đập, Triển Chiêu tiếp tục nhặt hết lại rồi đưa cho tiểu nhị.

Cuối cùng thiếu gia kia đập đến bất động, mệt mỏi tựa vào sạp, càng nhìn Triển Chiêu càng tức: “Ngươi tên hỗn đản này… Trả tiền! Ta không tin không đập được.”

Tiểu nhị đang cầm mấy vạn lượng bạc cười không ngậm mồm được, này là bạc cho không đó.

Gã tuỳ tùng xấu hổ giựt giựt ống tay áo gia thiếu gia nhà hắn: “Thiếu gia, chúng ta hết bạc rồi.”

“Cái gì?”

“Bằng không ta trở về lấy?” Gã tuỳ tùng vẻ mặt cầu xin.

Thiếu gia kia mặt trướng đến đỏ bừng.

Tiểu nhị hớn hở chọc hắn : “Ai nha, hết bạc rồi à, ngọc khí của ta vẫn còn tốt lắm !”

Nhị thiếu gia kia dường như cực hận giơ chân trừng tiểu nhị : “Gian thương! Ngươi chờ đó, ta sẽ sai người hủy cửa hàng của ngươi.”

Tiểu nhị nhướng mi : “Ta nói ngươi mới là tiểu hỗn đản, Khai Phong phủ có đạo lý động gì thì động không được động đến cửa hàng. Ngươi có biết hai từ vương pháp viết ra sao không hả ?”

Thiếu niên kia tức giận đến mặt cũng nhăn lại, phía sau gã tuỳ tùng nhỏ giọng than thở một câu _ không dưng cho không mấy vạn lượng.

Triển Chiêu thấy không sai biệt lắm bèn trả ngọc khí lại cho tiểu nhị, nhướng mi.

Tiểu nhị cũng cười đem bạc trả lại cho gã tuỳ tùng : “Cầm bạc.”

Hai thiếu niên liếc nhìn nhau một cái, đều có chút khó hiểu.

“Vị này là đại nhân nha môn, sao có thể thông đồng với ta lừa bạc của các ngươi chứ, bất quá các ngươi cũng quá kiêu ngạo đi.” Tiểu nhị gói con thỏ lưu ly thật đẹp rồi đưa cho Triển Chiêu. Hắn làm ăn ở đây đã lâu, biết thiếu niên này tùy thân mang theo nhiều bạc như vậy nhất định lai lịch cũng không nhỏ. Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, không thể gây thêm phiền toái cho lão bản nương. Vì thế cũng không tính so đo với hắn.

Tiểu nhị thu bạc nhìn nhị thiếu gia.

Nhị thiếu gia kia nhìn nhìn Triển Chiêu : “Công phu của ngươi rất tốt. Ta gọi là… Lưu Độ, ngươi tên gì?”

Triển Chiêu vừa định trả lời thì thấy cách đó không xa Bạch Ngọc Đường đi tới, tay cầm bình rượu nhẹ nhàng giương lên. Triển Chiêu chạy qua cùng Bạch Ngọc Đường đi Thiên Ngọc Hành tìm Phong Thiên Ngọc hỏi thăm tin tức.

Hai người đi rồi, nhị thiếu gia kia hỏi tiểu nhị : “Ai, tiểu nhị.”

“Có chuyện gì?”

“Người vừa rồi là ai vậy?”

“Ngươi hình như không phải người Khai Phong phải không? Ngay cả hắn cũng không biết.” Tiểu nhị cười : “Đó là Triển Chiêu Triển đại nhân, Nam hiệp khách đỉnh đỉnh đại danh đó.”

“Triển Chiêu?” Nhị thiếu gia khoanh tay nhíu mày : “Nguyên lai hắn chính là Triển Chiêu.”

“Thiếu gia thiếu gia.”

Nhị thiếu gia đang xuất thần liền cảm giác gã tuỳ tùng bên cạnh túm tay áo hắn, thanh âm còn có chút hoảng hốt.

“Cái gì?”

Gã tuỳ tùng thập phần sợ hãi tỏ ý bảo hắn xem đằng kia.

Nhị thiếu gia vừa xoay mặt liền thấy đầu ngõ cách đó không xa có một nam tử hơn hai mươi tuổi đang đứng. Hắn mặc một thân thanh y, dựa vào vách tường. Căn nhà bên hông ngõ đổ bóng vừa vặn giấu đi khuôn mặt của hắn, từ xa nhìn không rõ dung mạo.

Nhưng thiếu niên kia nháy mắt trắng bệch, gã tuỳ tùng một bên nhỏ giọng nói : “Mau trở về thôi thiếu gia.”

Tiểu nhị có chút tò mò quay đầu, nhìn thoáng qua thấy người nọ xoay người đi vào ngõ nhỏ. Hắn chỉ nhìn thấy bóng lưng bèn khẽ nhíu mày _ hắn từng gặp nhiều người nên có thể cảm thấy công phu của người nọ tựa hồ rất cao. Hơn nữa ….. còn có một cỗ cảm giác âm trầm.

Vị nhị thiếu gia vừa rồi còn rất kiêu ngạo đột nhiên trở nên ủ rũ, sợ hãi lôi gã tuỳ tùng chạy vào ngõ nhỏ.

Chọn tập
Bình luận
720
× sticky