Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Quỷ Hành Thiên Hạ

Quyển 10 – Chương 2: Hắc thi bệnh

Tác giả: Nhĩ Nhã
Chọn tập

Sau giờ ngọ, Hãm Không đảo đột nhiên nổi mây đen, cuồng phong gào thét.

Đám tiểu nha hoàn vội vàng thu y phục lại, đi về phía biệt viện thì nhìn thấy Bạch Vân Phàm đứng dưới hiên nhàn nhã lắc đuôi, tựa hồ đang chờ trời mưa.

“Ngũ gia đang tìm cái gì thế?”

“Không biết, từ sau khi trở về hôm qua đã thức cả một đêm.”

“Triển đại nhân không về cùng sao?”

“Ngũ gia nhất định đang vội tìm thứ gì đó, bằng không ngươi xem, ngay cả Bạch Vân Phàm cũng chưa đưa về chuồng.”

Đám tiểu nha hoàn thu dọn xong, hiếu kì đứng bu trước cửa viện.

Viện tử này là nơi cũ nhất Hãm Không đảo, cũng từng được tu sửa nhưng vẫn không ở được, chuyên dùng để cất đồ của Bạch Ngọc Đường. Đừng nhìn Bạch Ngọc Đường ngày thường một bộ quý công tử thờ ơ lười biếng, nhưng kỳ thật hắn có rất nhiều đồ. Tỷ như mấy thứ đồ bài trí linh tinh thỉnh thoảng ra ngoài nổi hứng mua về, đặc biệt là mấy thứ bình bình hộp hộp này nọ, thú vị nhất là còn có mấy thứ cơ quan, cả một phòng toàn đồ là đồ.

Toàn bộ đồ tính từ nhỏ đến lớn cộng lại chất đầy ba gian phòng, giờ muốn tìm manh mối… chỉ khổ Bạch Ngũ gia .

“Ai, các ngươi đang làm gì đó?”

Đám tiểu nha hoàn giật mình, quay đầu lại thì thấy Tam gia Từ Khánh và Tứ gia Tương Bình đang đứng sau mình, vội vàng nói : ” Ngũ gia không biết đang tìm cái gì, tìm đến nỗi phòng sắp sập luôn rồi. “

Từ Khánh khó hiểu: “Lão ngũ ngay cả cơm cũng không ăn chạy đi tìm cái gì?”

Tương Bình sờ cằm, cũng cảm thấy kỳ quái, liền cùng Từ Khánh chạy đến trước cửa.

Hé mắt nhìn qua khe cửa…

Tương Bình và Từ Khánh nhìn nửa ngày sau đó lặng lẽ nhìn nhau một cái, vẻ mặt nhịn cười thật cực khổ.

Bạch Ngọc Đường đang kiểm tra mấy cuộn giấy thì nghe thấy ngoài cửa có tiếng người đang cười, quay lại nhìn, hóa ra là Tương Bình và Từ Khánh.

Bạch Ngọc Đường cầm cuộn giấy đi ra cửa: “Tam ca, tứ ca ?”

“Phốc… Ha ha ha !”

Tương Bình và Từ Khánh nhìn Bạch Ngọc Đường một cái, cười càng lớn.

Bạch Ngọc Đường vẻ mặt mờ mịt nhìn hai người, không hiểu hai người bọn họ cười cái gì, bất quá hắn cũng không để ý, quay về tiếp tục tìm.

Tương Bình và Từ Khánh cười đủ, đi vào phòng: “Ta nói Ngọc Đường, ngươi nên đổi tên đi.”

Bạch Ngọc Đường khó hiểu: “Đổi?”

“Đừng kêu Cẩm Mao Thử nữa, kêu Hôi Mao Thử đi!” Từ Khánh cười nhìn hắn.

Bạch Ngọc Đường cúi đầu nhìn lại, hoá ra tìm đồ cả đêm, một thân bạch y đã biến thành màu xám, toàn thân dính đầy bụi mà không phát hiện.

Bạch Ngọc Đường cau mày, đi ra ngoài phủi bụi.

Tương Bình híp mắt đi theo: “Lão ngũ à, ngươi đang tìm cái gì vậy? Triển tiểu miêu cho ngươi tín vật đính ước à ?”

“Không phải.” Bạch Ngọc Đường ném cuộn giấy vào một góc: “Ta cũng không biết mình đang tìm cái gì.”

“Oa…” Từ Khánh lắc đầu: “Ngươi và Triển tiểu miêu cãi nhau hả? Sao lại thần bất thủ xá như thế .” (hồn bay về cõi tiên =)))

“Đương nhiên không phải.” Bạch Ngọc Đường vươn tay vỗ lưng Bạch Vân Phàm, có chút đăm chiêu: “Có thể là do cùng con mèo kia quá lâu nên có thói quen cứ gì không rõ là lại tâm sự với hắn, nói một hồi thì ra, bây giờ tự nghĩ lại không nghĩ ra đầu mối gì.” (Cc: cái này gọi là ‘ỷ lại’ đó Ngũ gia =v= )

Tương Bình và Từ Khánh liếc nhau một cái, làm mặt quỷ _ Triển Chiêu giỏi thật, nào giờ có thấy Bạch Ngọc Đường nhớ ai đâu. Mới đi có mấy ngày, trong đầu đã đều là hắn, ngay cả mình muốn tìm gì cũng không nhớ.

Tương Bình sờ đầu Bạch Ngọc Đường: “Ngũ đệ à, ngươi không phải quá mệt mỏi rồi đó chứ? Đi ngủ một lát đi, nhờ đại tẩu kê cho ngươi chút thuốc bổ.”

Bạch Ngọc Đường nhìn trời, thở dài, tiếp tục chuẩn bị vào nhà tìm đồ.

Lúc này, đám tiểu nha hoàn ngoài cửa vẫn hiếu kì nhìn vào nhịn không được chạy tới.

Đám tiểu nha hoàn này đều là sinh ra lớn lên ở Hãm Không đảo, đối mọi thứ vô cùng quen thuộc. Vừa thấy Bạch Ngọc Đường mặt xám mày tro, ngực lập tức chua xót, sao có thể để thiếu chủ tự tìm đồ chứ?

“Ngũ gia, ngài muốn tìm cái gì? Chúng ta tìm cho ngài?”

Quay qua nhìn, cả đám nha đầu tay cầm chổi lông gà và khăn lau, xắn tay xắn áo, ‘sát’ khí bừng bừng.

Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười: “Ta cũng không biết mình đang tìm cái gì, các ngươi làm xong việc rồi thì đi nghỉ đi.”

Chúng nha hoàn nhìn nhau _ không biết tìm cái gì là sao?

“Bằng không ngươi nói rõ chút đi?” Tương Bình đầu óc tương đối tốt, cánh tay đẩy đẩy Bạch Ngọc Đường: “Nói ra tứ ca nghĩ cho ngươi.”

Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ, nói: “Ta nghĩ, năm đó có khi nào Ngũ di đã để lại gì đó cho ta hưng ta lại không chú ý không.”

Mọi người chớp mắt.

“Là cái gì?”

“Đại khái…” Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ, nếu gọi là Cực lạc phổ, vậy có lẽ là sách hoặc tập tranh linh tinh gì đó: “Giấy, hoặc là vải, cũng có thể là thẻ tre…”

Mọi người không hiểu lắm, bất quá vẫn là giúp một tay, chẳng mấy chốc là cả gian phòng đều bị lật ngược. Đám tiểu nha đầu tay chân lanh lẹ, đem đồ đạc trong phòng phân loại xếp thành từng dãy để Bạch Ngọc Đường từ từ lựa.

Bạch Ngọc Đường lật từng cái cũng không tìm được cái gì đặc biệt, mắt thấy lại sắp qua một ngày, hắn liền lo lắng. Bằng không đừng tìm nữa, dứt khoát đến Tái Bắc hội họp với Triển Chiêu luôn đi.

Bất quá, dù đã quyết định đi nhưng đến tối lại đột nhiên mưa to tầm tã .

Bạch Ngọc Đường không ngủ được, rửa mặt xong sau đó thay một thân y phục sạch sẽ, ngồi dưới mái hiên ngẩn người, chuẩn bị khi mưa vừa tạnh sẽ đi.

Tiểu tử Bạch Phúc kia đã đi theo hai lão nhân gia Lục Thiên Hàn và Lục Địa Đống, có nhiều chuyện Bạch Ngọc Đường còn chưa kịp hỏi. Đám người này cứ thần thần bí bí, không biết lại muốn làm cái gì.

Đang nhàm chán, Bạch Ngọc Đường chợt nghe có tiếng bước chân, rất nhẹ cũng thực thong thả, nhìn ra bên ngoài thì thấy một lão phụ nhân cầm rổ đi đến.

Nơi này là biệt viện bình thường Bạch Ngọc Đường rất ít lui tới.

Lão thái thái vừa ngẩng lên, nhìn thấy một Bạch y nhân ngồi dưới mái hiên tối như mực, lập tức giật mình nhảy dựng.

“U, nương à!”

Bạch Ngọc Đường buồn cười, cất tiếng chào hỏi: “Tam di bà.”

Lão phụ nhân lúc này mới nhìn lại, dậm chân: “Ai nha, Ngọc Đường, ngươi muốn hù chết di bà sao!”

Bạch Ngọc Đường nhìn vào trong rổ của bà, nguyên một rổ lá trà, phỏng chừng là vừa đi hái về. Tam di bà này là di bà ( bà dì ) của Mẫn Tú Tú, mọi người trên Hãm Không đảo đều dựa theo bối phận rồi cùng gọi giống nhau, vậy nên dù thân thích không nhiều nhưng vẫn biết nhau.

“Ngươi một mình ngồi đây làm gì?” Tam di bà để rổ qua một bên, đi đến cạnh Bạch Ngọc Đường, nhìn vào phòng: “Tiểu Chiêu không về cùng ngươi sao?”

Bạch Ngọc Đường lắc đầu: “Con chờ mưa tạnh sẽ đi .”

“Ngươi ăn cơm chiều chưa vậy?” Di bà nghiêng đầu đánh giá Bạch Ngọc Đường: “Sao mãi vẫn không được thêm miếng thịt nào thế?”

Bạch Ngọc Đường bật cười, thuận tay giúp di bà nhặt đồ. Sau đó lại đột nhiên nhớ năm đó Ngũ di cũng thường cùng nàng lên núi hái trà rồi cùng trở về.

“Ngươi nhớ Ngũ di à?”

Tam di bà tựa hồ nhìn ra Bạch Ngọc Đường có tâm sự, cười nói: “Ai, các ngươi đứa nào cũng rất hiếu thuận có thể thường nhớ tới nàng, không uổng công nàng tâm tâm niệm niệm thương yêu các ngươi như vậy.”

Bạch Ngọc Đường nghe xong lại càng phiền muộn.

“Sao vậy?” Di bà thắc mắc nhìn hắn : “Sao cứ buồn bã ỉu xìu vậy.”

Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ, hỏi nàng: “Di bà, người nói nếu Ngũ di muốn để lại thứ gì đó cho con thì nàng sẽ giấu ở đâu?”

“Hài tử ngốc, nếu nàng muốn để lại thứ gì đó cho ngươi thì giấu để làm gì?”

Bạch Ngọc Đường nghĩ Di bà có lẽ cũng lớn tuổi rồi nên nghe không hiểu, đứng lên vỗ vỗ vạt áo, nhưng đột nhiên trong lòng lại thịch một cái _ Di bà nói không sai, nếu Ngũ di muốn để lại đồ cho mình thì giấu để làm gì?

Nghĩ đến đây, Bạch Ngọc Đường quay người nhoáng một cái .

Di bà vừa mới nhấc rổ lên, quay qua lại sợ tới mức “Nương a” một tiếng _ Bạch Ngọc Đường đã biến mất.

Thở dài, Di bà lắc đầu đi về: “Đám trẻ bây giờ đứa nào đứa nấy đều vội vàng như vậy…”

Bạch Ngọc Đường chạy về thư phòng của mình, căn phòng này là nơi Ngũ di thường đến nhất.

Gian phòng này thường xuyên có người tới quét dọn nên rất sạch sẽ. Bạch Ngọc Đường đứng ở giữa phòng nhìn chung quanh một vòng. Cuối cùng tầm mắt dừng trên một con mèo bằng gốm ngồi trên bồn hoa ở góc tường.

Con mèo này là rất lâu trước kia Ngũ di tặng hắn, năm đó hắn cũng cảm thấy kì lạ, bất quá con mèo gốm này thật sự rất khả ái. Hơn nữa sau này càng nhìn lại càng thấy giống Triển Chiêu, vì thế hắn liền để nó ở một nơi dễ thấy.

Bạch Ngọc Đường đi qua, nhấc con mèo kia lên xem, lại lắc lắc… Hai hàng lông mày khẽ nhíu, lật ngược con mèo lại, gõ nhẹ lên chỗ bụng gần đuôi hai cái _ hình như bên trong rỗng ruột. Bạch Ngọc Đường mỉm cười, nắm đuôi mèo, nhẹ nhàng xoay…

“Cạch” một tiếng, đuôi mèo mở ra, là mở mà không phải gãy… Bạch Ngọc Đường vui mừng, nguyên lai mèo gốm là một cái bình.

Nhìn vào bên trong, Bạch Ngọc Đường rút ra một thứ… là một ống trúc nhỏ, có chút giống hoả tập. Mở ống trúc ra, bên trong có một cuộn vải màu đen.

Bạch Ngọc Đường lắc lắc miếng vải đen, có chút khó hiểu… Miếng vải đen tuyền, sáng bóng, mềm mại, nhìn không ra làm từ gì, có cảm giác như khăn tay, nhưng bên trên lại không có chữ hay hình vẽ.

Bạch Ngọc Đường cầm miếng vải đen soi dưới nến, không có chữ ẩn, thả vào nước, không thấm nước, rất kì quái.

Lại cầm con mèo lên, sờ tay, bóp chân, nhéo tai…

Đúng lúc này, Hàn Chương đẩy cửa tiến vào: “Lão ngũ à, còn chưa ngủ…”

Bạch Ngọc Đường quay lại, cùng Nhị ca nhà mình bốn mắt nhìn nhau.

Hàn Chương nhìn chằm chằm con mèo gốm đang bị ” chà đạp” trong tay Bạch Ngọc Đường, khóe miệng giật giật: “Kia.. ngủ sớm một chút, Nhị ca không quấy rầy ngươi.” Nói xong chạy biến. =))))

Bạch Ngọc Đường thở dài, để mèo gốm xuống, cầm miếng vải đen ngồi xuống bàn ngẩn người _ Ngũ di thiên tân vạn khổ giấu một miếng vải đen cái gì cũng không có vào trong con mèo gốm này để làm gì?

Triển Chiêu cắn màn thầu, bất mãn nhìn đám cao thủ Thiên Đô hội quấy rầy mình dùng cơm.

Phong Thủ Lý vốn cũng định hỗ trợ, nhưng vừa thấy Triển Chiêu giao thủ liền phát hiện công phu của Triển Chiêu so với đám người Thiên Đô này cao hơn rất nhiều, vậy nên cũng lười quản. Dù sao hắn cũng từng nghe nói Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường và Triệu Phổ là hảo huynh đệ, công phu cũng không kém. Có thể khiến Triệu Phổ coi trọng xem làm hảo huynh đệ thì tuyệt đối không phải hạng xoàng.

Hàn Thường Tại khoát tay, ra hiệu cho đám cao thủ Thiên Đô hội lui lại, đánh giá Triển Chiêu: “Quả nhiên danh bất hư truyền, Triển đại nhân vì sao không đi Hắc Phong thành mà lại mang theo Tiểu vương gia ngàn dặm xa xôi chạy tới khách điếm chim không thèm ngó này?”

Triển Chiêu ngồi xuống, cầm đũa bắt đầu ăn cơm, chậm rì rì hỏi lại: “Hàn Đô Thống cũng vậy, không ở Thổ Phiên bận rộn công vụ, ngàn dặm xa xôi mang theo Tiểu quận chúa đến khách điếm chim không thèm ngó này là vì sao?”

Ánh mắt Hàn Thường Tại trầm thêm vài phần: “Triển đại nhân, hảo nhãn lực.”

Triển Chiêu còn muốn nói gì đó, vừa há miệng liền bị Tiểu Tứ Tử chớp đúng thời cơ gắp đồ ăn vào miệng.

Triển Chiêu đành phải phồng má nhai, nhắc nhở Tiểu Tứ Tử: “Ta đang ăn mì mà.”

Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm giúp hắn lau nước canh dính bên khoé miệng, vừa nói: “Miêu Miêu, ở trong này có vài người đang trúng độc đó.”

Tiểu Tứ Tử bâng quơ không nhanh không chậm nói một câu, xung quanh lại “Rầm” một tiếng, tất cả mọi người buông bát đũa, yên lặng quay qua nhìn Tiểu Tứ Tử.

Triển Chiêu đỡ trán lắc đầu thở dài _ tiểu ngốc tử này quả nhiên có phong thái của Công Tôn, cũng không biết bụng nó màu trắng hay màu xám, nhưng hắn biết khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn này rất gạt người!

“Trúng độc cái gì?” Phong Thủ Lý khó hiểu nhìn Tiểu Tứ Tử.

Tiểu Tứ Tử lấy tiểu hà bao trước đó Công Tôn đã cho bé, mở tùi, lấy ra mấy phương thuốc: “Phụ thân có thử đoán vài loại bệnh, phỏng chừng là loại này.” Nói xong, bé lấy ra một tờ đưa cho Triển Chiêu.

Triển Chiêu cầm lấy nhìn, chỉ thấy trên giấy viết nguyên nhân bệnh và cách giải độc _ Hắc thi bệnh.

“Hắc thi bệnh ?” Triển Chiêu khó hiểu hỏi Tiểu Tứ Tử: “Đây là bệnh gì?”

“Hắc thi bệnh là bệnh do thi độc tạo thành. Tỉ dụ như trộm mộ hoặc là người thường niên tiếp xúc với thi thể rất dễ mắc phải, bệnh trạng (triệu chứng) chính là trên người xuất hiện hắc khí, sau đó môi tím đi, thân thể từ từ suy yếu, luôn cảm thấy khô miệng và mệt mỏi, cuối cùng khi chết sẽ biến thành một cỗ thây khô đen. Từng có một vài thôn trang bị dịch này, vì thế cả thôn đều là thây khô, rồi bị người khác truyền đi là Thôn cương thi gì đó.”

Triển Chiêu nhẹ nhàng gật đầu: “Quá trình phát bệnh chắc rất chậm phải không?”

Tiểu Tứ Tử gật đầu: “Nhưng nếu lấy gan người chết do Hắc thi bệnh phơi khô nghiền thành phấn, hơn nữa trộn thêm vài chất kịch độc sẽ biến thành Hắc thi tán, cái đó mới là kịch độc. Nó có thể khiến người khác trong nháy mắt độc phát sinh vong, biến thành cương thi.”

Triển Chiêu vuốt cằm: “Hoá ra là có chuyện như vậy.”

Hàn Thường Tạinghe rất rõ ràng, hắn cũng có nghe nói phụ thân vị tiểu vương gia này là thần y, hơn nữa miêu tả hắc thi bệnh của bé quả thực rất giống tử trạng của hoàng tử nhà hắn.

“Vậy vì sao tiểu vương gia lại nói ở đây có người trúng độc?” Phong Thủ Lý hỏi Tiểu Tứ Tử.

“Hắc thi tán rất độc!” Tiểu Tứ Tử nói: “Bình thường nếu muốn hạ độc phải rất cẩn thận, bằng không chính mình cũng sẽ nhiễm bệnh.” Nói xong, bé vươn tay chỉ chỉ một nhóm ngoại tộc mặc trang phục ma phỉ đang ngồi cách đó khá xa cúi đầu dùng cơm: “Mấy người kia trán có màu đen, hơn nữa răng cũng đen, còn có tóc khô héo, có bệnh trạng của Hắc thi bệnh!”

Mọi người soạt một tiếng đồng loạt nhìn lại, những ma phỉ kia theo bản năng nắm chặt đao.

Hàn Thường Tại cau mày: “Nguyên lai là các ngươi hạ độc!”

Tiếng nói vừa dứt, nhóm ma phỉ liền nhảy lên, tựa hồ muốn phá cửa sổ xông ra.

Nhưng còn chưa tới gần cửa sổ, Hàn Thường Tại đã xuất hiện trước mặt bọn họ.

Phong Thủ Lý thiêu mi, quăng cho Triển Chiêu một ánh mắt _ công phu của Hàn Thường Tại này đúng là không tệ.

Triển Chiêu nhìn Hàn Thường Tại đang xuất chiêu cản nhóm ma phỉ, khóe miệng vô thức cong lên, vươn tay khẽ nhéo má Tiểu Tứ Tử: “Giỏi thật nha.”

Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm đẩy cho Triển Chiêu đĩa rau. Triển Chiêu vừa ăn vừa bĩu môi _ Hàn Thường Tại này có vấn đề.

Chọn tập
Bình luận
720
× sticky