Tháng 10 – Tháng 11 năm 1991
British Airways rõ ràng đã kiểm soát quyền truy cập các thông tin giới hạn mà đáng ra không được phép. Điều đó đã được khẳng định khi Peter Fleming từ BA bất ngờ viết một lá thư thứ hai, trong đó anh ta đã kể chi tiết một số việc British Airways đã làm. Thư đề ngày 29/10/1991, trong đó phạm vi bao trùm rộng hơn bức thư từ đầu năm của anh ta. Anh ta bắt đầu bằng việc nhắc lại việc một lực lượng quản lý đặc nhiệm đã tiến hành các hoạt động nhằm bôi nhọ “hình ảnh Branson” như thế nào. Anh ta viết: “Điều này khiến tôi có cảm giác rằng chiến lược đó được trực tiếp chỉ đạo từ cấp quản lý rất cao trong BA. Tôi đã rất bất ngờ khi công ty này công khai việc đó và tuyên bố về nó một cách vô cùng cương quyết”.
Anh ta tiếp tục viết:
Tuy nhiên, không lâu sau khi Virgin gây chú ý với Tòa án châu Âu đã có sự phản ứng dễ nhận thấy lan khắp toàn bộ công ty này. Vào lúc đó, những người khác từ quản lý tới thư ký của họ không phải một lần mà tới bốn năm lần đã yêu cầu tôi hủy hết tất cả tài liệu liên quan đến Virgin. Một lần nữa, tôi rất bất ngờ khi ban quản lý cấp cao của BA quan tâm đến những hoạt động của Virgin đến mức cảm thấy cần phải tiêu hủy tất cả những gì liên quan đến một hãng hàng không theo cách này. Bản thân tôi đã không hủy bất cứ thứ gì vì tôi cảm thấy những tài liệu đó không gây hại, nhưng tôi biết những người khác trong phòng tôi đã hủy những tư liệu sau chỉ thị này.
Peter Fleming đã miêu tả hai khía cạnh trong chiến dịch của BA, nhưng tôi vẫn ngạc nhiên khi họ bắt đầu kế hoạch đó trên giấy trắng mực đen. Thú vị hơn cả là những chi tiết cụ thể hơn được anh ấy tô đậm: “Những quan điểm dưới đây là những vấn đề mà tôi nhận thấy xoay quanh việc BA cố gắng loại Virgin khỏi cuộc chơi. Họ không cần thiết phải chỉ định cách hành xử phi cạnh tranh, nhưng đây là điều mà anh cần quyết định.”
Danh sách này bao gồm việc British Airways cố ý áp dụng một số tuyến đường tới Nhật Bản và Australia mà không phải với mục đích duy nhất là ngăn không cho Virgin có được những đường bay này. Bên cạnh đó, một lực lượng bán hàng đặc biệt đã đưa ra mức giá vé máy bay thấp hơn tại khu vực Gatwick để làm giảm lợi nhuận của tất cả các hãng hàng không ở đây (trong khi tiếp tục hoạt động độc quyền giá vé máy bay cao tại Heathrow); từ chối không nhận đặt vé cho những hành khách đã bay từ Nhật Bản tới Gatwick bằng máy bay của Virgin, nếu muốn chuyển sang BA, họ sẽ phải bay với BA suốt chặng đường này và tiếp cận thông tin đặt vé của chúng tôi bằng cách tìm kiếm trong hệ thống giữ chỗ.
Fleming viết: “Theo quan điểm của tôi, BA thiếu sự chính trực và điều này xuất phát ngay từ cơ quan đầu não của công ty với Lord King và không may là điều này đã lan ra toàn bộ công ty”.
Với bằng chứng của Peter Fleming, tôi đã biết một số hoạt động bí mật mà British Airways đã làm, khi tôi có được cuốn băng của Chris Hutchins ghi âm cuộc trò chuyện của anh ấy với Brian Basham, tôi cũng biết được việc họ đang làm việc với báo chí. Mặc dù đã bị mắc kẹt trong cuộc tấn công bằng hai mũi nhọn này nhưng ít nhất tôi cũng biết được chính xác thủ thuật mà BA đang sử dụng. Nó thật nham hiểm nhưng tôi có thể bắt đầu nghĩ đến việc trả đũa như thế nào.
“BRANSON CÔNG KÍCH ‘THỦ ĐOẠN’ CỦA B.A” là tít trên tờ Sunday Times ra ngày 3/11/1991. Đây không hẳn là điều tôi đã nghĩ nhưng dù sao nó cũng là sự thật. Tôi đã hy vọng tờ Sunday Times sẽ mạo hiểm đưa ra ý kiến và nói họ phẫn nộ như thế nào khi nghĩ về những thủ đoạn của BA hơn là chỉ lặp lại tuyên bố của tôi, nhưng đó chỉ là sự khởi đầu. Lần đầu tiên, trong chiến dịch này, Brian Basham đã lột bỏ vỏ bọc của mình, công khai liên kết với British Airways. Thông tin cho biết Basham đã đưa báo cáo bí mật của anh ta cho một số phóng viên như thế nào. Tôi đã trích dẫn câu nói rằng tôi có một danh sách hàng trăm lời phàn nàn mà tôi sẽ đưa lên Ủy ban châu Âu trừ khi British Airways chấm dứt những thủ đoạn bẩn thỉu của họ. Và Nick Rufford đã không đề cập đến câu chuyện về chi phí nhiên liệu mà anh ấy đã bắt đầu điều tra.
Tháng 10 – Tháng 11 năm 1991
British Airways rõ ràng đã kiểm soát quyền truy cập các thông tin giới hạn mà đáng ra không được phép. Điều đó đã được khẳng định khi Peter Fleming từ BA bất ngờ viết một lá thư thứ hai, trong đó anh ta đã kể chi tiết một số việc British Airways đã làm. Thư đề ngày 29/10/1991, trong đó phạm vi bao trùm rộng hơn bức thư từ đầu năm của anh ta. Anh ta bắt đầu bằng việc nhắc lại việc một lực lượng quản lý đặc nhiệm đã tiến hành các hoạt động nhằm bôi nhọ “hình ảnh Branson” như thế nào. Anh ta viết: “Điều này khiến tôi có cảm giác rằng chiến lược đó được trực tiếp chỉ đạo từ cấp quản lý rất cao trong BA. Tôi đã rất bất ngờ khi công ty này công khai việc đó và tuyên bố về nó một cách vô cùng cương quyết”.
Anh ta tiếp tục viết:
Tuy nhiên, không lâu sau khi Virgin gây chú ý với Tòa án châu Âu đã có sự phản ứng dễ nhận thấy lan khắp toàn bộ công ty này. Vào lúc đó, những người khác từ quản lý tới thư ký của họ không phải một lần mà tới bốn năm lần đã yêu cầu tôi hủy hết tất cả tài liệu liên quan đến Virgin. Một lần nữa, tôi rất bất ngờ khi ban quản lý cấp cao của BA quan tâm đến những hoạt động của Virgin đến mức cảm thấy cần phải tiêu hủy tất cả những gì liên quan đến một hãng hàng không theo cách này. Bản thân tôi đã không hủy bất cứ thứ gì vì tôi cảm thấy những tài liệu đó không gây hại, nhưng tôi biết những người khác trong phòng tôi đã hủy những tư liệu sau chỉ thị này.
Peter Fleming đã miêu tả hai khía cạnh trong chiến dịch của BA, nhưng tôi vẫn ngạc nhiên khi họ bắt đầu kế hoạch đó trên giấy trắng mực đen. Thú vị hơn cả là những chi tiết cụ thể hơn được anh ấy tô đậm: “Những quan điểm dưới đây là những vấn đề mà tôi nhận thấy xoay quanh việc BA cố gắng loại Virgin khỏi cuộc chơi. Họ không cần thiết phải chỉ định cách hành xử phi cạnh tranh, nhưng đây là điều mà anh cần quyết định.”
Danh sách này bao gồm việc British Airways cố ý áp dụng một số tuyến đường tới Nhật Bản và Australia mà không phải với mục đích duy nhất là ngăn không cho Virgin có được những đường bay này. Bên cạnh đó, một lực lượng bán hàng đặc biệt đã đưa ra mức giá vé máy bay thấp hơn tại khu vực Gatwick để làm giảm lợi nhuận của tất cả các hãng hàng không ở đây (trong khi tiếp tục hoạt động độc quyền giá vé máy bay cao tại Heathrow); từ chối không nhận đặt vé cho những hành khách đã bay từ Nhật Bản tới Gatwick bằng máy bay của Virgin, nếu muốn chuyển sang BA, họ sẽ phải bay với BA suốt chặng đường này và tiếp cận thông tin đặt vé của chúng tôi bằng cách tìm kiếm trong hệ thống giữ chỗ.
Fleming viết: “Theo quan điểm của tôi, BA thiếu sự chính trực và điều này xuất phát ngay từ cơ quan đầu não của công ty với Lord King và không may là điều này đã lan ra toàn bộ công ty”.
Với bằng chứng của Peter Fleming, tôi đã biết một số hoạt động bí mật mà British Airways đã làm, khi tôi có được cuốn băng của Chris Hutchins ghi âm cuộc trò chuyện của anh ấy với Brian Basham, tôi cũng biết được việc họ đang làm việc với báo chí. Mặc dù đã bị mắc kẹt trong cuộc tấn công bằng hai mũi nhọn này nhưng ít nhất tôi cũng biết được chính xác thủ thuật mà BA đang sử dụng. Nó thật nham hiểm nhưng tôi có thể bắt đầu nghĩ đến việc trả đũa như thế nào.
“BRANSON CÔNG KÍCH ‘THỦ ĐOẠN’ CỦA B.A” là tít trên tờ Sunday Times ra ngày 3/11/1991. Đây không hẳn là điều tôi đã nghĩ nhưng dù sao nó cũng là sự thật. Tôi đã hy vọng tờ Sunday Times sẽ mạo hiểm đưa ra ý kiến và nói họ phẫn nộ như thế nào khi nghĩ về những thủ đoạn của BA hơn là chỉ lặp lại tuyên bố của tôi, nhưng đó chỉ là sự khởi đầu. Lần đầu tiên, trong chiến dịch này, Brian Basham đã lột bỏ vỏ bọc của mình, công khai liên kết với British Airways. Thông tin cho biết Basham đã đưa báo cáo bí mật của anh ta cho một số phóng viên như thế nào. Tôi đã trích dẫn câu nói rằng tôi có một danh sách hàng trăm lời phàn nàn mà tôi sẽ đưa lên Ủy ban châu Âu trừ khi British Airways chấm dứt những thủ đoạn bẩn thỉu của họ. Và Nick Rufford đã không đề cập đến câu chuyện về chi phí nhiên liệu mà anh ấy đã bắt đầu điều tra.