Hạ Lữ nhún vai, “Giới kinh doanh thường hình dung thế đấy. Chuyện Tiêu Duy bổ nhiệm CEO toàn là tin đồn, tất cả mọi người đều không thấy người ra lộ mặt. Sau này thì có ngươi đồn rằng người này chuyên môn tiếp nhận, quản lý những công ty vốn làm ăn chả ra hồn gì, mỗi một công ty qua tay anh ta đều trở thành sự bất ngờ trong giới. Ngoài việc ấy ra, anh ta còn am hiểu chiêu trò của giới tư bản. Anh ta cứ sáp nhập, thu mua rồi bán ra, tích tiểu thành đại, từ không thành có, với một số người anh ta là cứu tinh, nhưng với một số người anh ta là tai họa.”
Trang Noãn Thần sửng sốt, đối với hiểu biết về giới tư bản nàng cũng chỉ mù mờ, một lúc sau mới nói: “Có thật là thần kì đến thế à? Nói cứ như phim ấy, mà nếu lợi hại như vậy, người này tại sao không lộ mặt đi?”
“Thì cao nhân đương nhiên phải luôn thần bí rồi, không sao lại gọi như vậy được? Mình nghĩ Trình tổng giờ đang nóng lòng lập công đây, chuyện này chắc mình kham không nổi quá.” Hạ Lữ thở dài.
Trang Noãn Thần nhíu chặt mày, cắn mạnh môi.
Điện thoại đột nhiên đổ chuông, Ngải Niệm huých cô một cái, “Cậu nghĩ vẩn vơ gì vậy? Điện thoại cậu kêu kìa.”
Lúc này cô mới sực tỉnh, vừa nhìn thấy số điện thoại của công ty cô vội bắt mấy máy, mới vừa “A lô” một tiếng, mặt cô liền biến sắc, cả người cứng đờ! Ngải Niệm và Hạ Lữ không chú ý, nhưng sau đó thấy mặt mày Trang Noãn Thần tái mét cúp máy, vội vàng hỏi han có chuyện gì.
Trang Noãn Thần ngây người hơn nửa ngày, hồi lâu sau cầm ly trà sữa của Ngải Niệm uống một hớp mới hoàn hồn, nhìn ánh mắt quan tâm của hai người, cô hoảng sợ nói, “Ban nãy là điện thoại của Trình tổng… Anh ta, anh ta… bảo mình đến phòng làm việc của anh ta…”
“Hả?”
“Cái gì?”
Ngải Niệm và Hạ Lữ cũng đờ người, vài giây sau Hạ Lữ vỗ mạnh vai Trang Noãn Thần, cực kì hưng phấn: “Anh ta nhất định là nhận ra cậu rồi , nghe Ngải Niệm kể tối hôm đó anh ta rất có ý tứ với cậu mà, đúng không?”
Ngải Niệm cũng gật gù.
Vẻ mặt Trang Noãn Thần đầy đau khổ, mặt trắng bệch như tờ, “Mình xong rồi, xong thật rồi. Mình chỉ sợ anh ta nhận ra mình rồi trả thù. Hôm nay lúc họp, mình xông thẳng ra ngoài, không hề nể mặt anh ta. Anh ta gọi mình lên phòng làm việc nhất định đuổi cổ mình đây. Anh ta muốn giết gà dọa khỉ…”
Ngải Niệm và Hạ Lữ ngơ ngác đưa mắt nhìn nhau, cũng không biết làm thế nào. Một lúc sau, Ngải Niệm nói, “Vậy cậu vẫn là làm khỉ đi.”
***
Châu Niên lẳng lặng đứng cạnh hồ bơi, tay cầm một phần văn kiện, ánh nắng in bóng anh lên mặt nước. Trong hồ bơi, từng gợn nước dập dìu lan tỏa, một người đàn ông bơi từ đầu đến cuối hồ.
Ánh nắng mùa thu như rải vàng khắp người anh ta, những giọt nước từ dọc theo mái tóc dày chầm chậm chảy xuống yết hầu gợi cảm, phác họa đường nét cơ thể cao lớn rắn rỏi. Anh ta nhận khăn người làm đưa, lau sơ khuôn mặt, cử chỉ và cơ bắp săn chắc toát đầy sức hút đàn ông.
Anh ta lau tóc rồi ngồi xuống, một tay cầm văn kiện Châu Niên đưa, mở ra đọc, một tay cầm ly rượu mạnh đầy đá nhấp một hớp, gương mặt điển trai lộ vẻ ung dung điềm tĩnh.
“Anh Giang, Trình Thiếu Tiên sáng nay vừa nhậm chức.” Châu Niên báo cáo.
Giang Mạc Viễn lắc nhẹ chiếc ly trong tay, ngón tay thon dài lật đến trang văn kiện cuối cùng, sau khi xem xong, đáy mắt thấp thoáng ý cười, “Lão già này nhanh tay thật, không ngờ lần này lại dùng tới Trình Thiếu Tiên. Nhanh như vậy mà đã tung đòn sát thủ này, dường như không phải là tác phong của hắn.”
“Sớm muộn gì Trình Thiếu Tiên cũng tới thị trường Trung Quốc, chỉ là vấn đề thời gian.” Châu Niên nói, “Lần này anh ta chính là nhắm vào Tiêu Duy Quốc Tế.”
Ngón tay lướt qua miệng cốc, ánh nắng chiếu gương mặt Giang Mạc Viễn càng góc cạnh, vài tia sáng rơi vào đôi đồng tử đen láy, hắt ra sự sắc lạnh đằng sau vẻ trầm tĩnh. Anh uống cạn một hơi, cười điềm nhiên, “Đúng là càng lúc càng thú vị.”