Giọng nam nặng tựa tảng đá, dày đặc ép lại đây, ngực Trang Noãn Thần bỗng dưng cứng lại, tảng đá lớn này nặng nề đè ép ngực cô, ra sức vặn vẹo biến dạng, có hơi đau, nhưng cảm giác nhiều hơn chính là khiếp sợ.
Ôn nhuận nhã nhặn như Giang Mạc Viễn, cũng chưa từng nói với cô những lời mờ ám thế này, sự thay đổi giữa hai người càng khiến cô hoang mang.
Thấy trong mắt cô đầy vẻ sửng sốt, môi Giang Mạc Viễn nhịn không được nổi lên gợn sóng lăn tăn, nâng mặt cô lên, giọng điệu càng thêm nhẹ nhàng ấm áp, “Sao vậy em?”
Ngôn từ quá mức thân mật khiến cô bất an và bài xích, nghiêng mặt qua một bên, để ngón tay anh lạc lõng giữa không trung.
Ý cười trên mặt Giang Mạc Viễn thoáng sượng lại.
“Giang tổng…” Trang Noãn Thần đứng lên khỏi sô pha, khi nhìn về phía anh, ánh mắt bỗng trở nên lạnh nhạt, từ trong túi xách rút ra một tấm chi phiếu đưa cho anh, “Số tiền này trả lại anh.”
Giang Mạc Viễn sửng sốt, cúi đầu nhìn thoáng qua, lại nhìn thẳng vào cô, “Em có ý gì?”
“Tôi đã đến khách sạn và bệnh viện dò la kỹ càng, số tiền này chính là toàn bộ chi phí ba tôi nằm viện điều trị và chỗ ngủ nghỉ của mẹ tôi, không dư không thiếu.” Trang Noãn Thần đặt tấm chi phiếu lên bàn, thản nhiên nói.
Giang Mạc Viễn chợt nhíu mày, gương mặt điển trai xẹt qua một chút không vui, nhưng rất rõ ràng bị anh mạnh mẽ đè nén xuống, đưa tay cố định hai vai cô, cúi đầu nhìn cô, giọng điệu lại chuyển thành dịu dàng, “Noãn Noãn, em đang giận dỗi anh à?”
“Không hề…” Trang Noãn Thần hít sâu một hơi, nhìn anh nghiêm túc nói, “Chỉ là tôi không muốn nợ anh bất cứ thứ gì, còn có món nợ của Cố Mặc, tôi và anh ấy sẽ cùng nhau trả cho anh.”
Hai tay giữ vai cô hơi dùng sức, con ngươi thâm thúy co lại, anh không nói gì, chỉ cúi đầu nhìn cô trân trối, cặp mắt kia sắc bén thế nào cô không biết, bởi vì cô đã cụp mắt xuống, che khuất tầm mắt của anh và cô.
Thật lâu sau, ngay khi bầu không khí im lặng thế này sắp làm người khác hít thở không thông, bàn tay Giang Mạc Viễn xuyên qua mái tóc cô, vòng qua cổ trực tiếp phủ lên gáy cô, hơi mạnh tay một chút, khiến cô không thể không ngẩng đầu nhìn vào mắt anh.
Cặp mắt ấy, là cặp mắt thâm sâu không hiểu được, có một thoáng lạnh lẽo lướt qua làm lông tơ cô dựng đứng.
Nhưng anh lại nở nụ cười.
Nụ cười kia, vẫn là vẻ dịu dàng say đắm xưa nay, nhìn kỹ thì đang lờ mờ nhẫn nại đè nén xuống vẻ không vui.
“Noãn Noãn, lần đầu tiên của em là cho anh.” Anh cúi đầu xuống, hơi thở nóng hổi nhẹ nhàng phả vào gương mặt cô, giọng điệu kiên định như kể lại một sự thật, lại nhấn mạnh từng chữ tuyên bố rằng, “Em là người phụ nữ của anh.”
Ở trong lòng anh, Trang Noãn Thần đột nhiên siết chặt nắm tay, các đốt ngón tay đều trắng bệch, lời nói của anh như là cơn gió rét buốt thổi vào lòng cô, khiến toàn thân cô giá lạnh, cô thu mắt, sau khi im lặng thật lâu thì nói, “Tôi chỉ muốn sống một cuộc sống yên bình, trải qua ngày tháng cùng người mình yêu. Nếu Giang tổng cho rằng hai đêm kia là đáng giá…” cô ngẩng đầu, lòng nguội lạnh, kiềm nén run rẩy và muốn khóc, cố gắng để cho giọng nói của mình thật vững vàng, “Coi như đáp lại toàn bộ sự giúp đỡ của anh, từ nay về sau, tôi và anh không ai nợ ai.”
“Em nói gì vậy?” Ngữ điệu của Giang Mạc Viễn chuyển lạnh.
“Lời tôi nói đã quá rõ ràng.” Giọng cô yếu ớt mềm mại, “Tất cả ân tình của anh đối với tôi, tôi muốn dùng hai đêm đó để trả hết nợ cho anh. Chuyện xảy ra giữa tôi và anh lúc đó chẳng qua chỉ là chuyện hoang đường, Giang tổng cần gì phải bận tâm?”
Giang Mạc Viễn hơi nheo mắt, thả cô ra.
Trang Noãn Thần bỏ lại văn kiện vào túi, không nhìn anh, thản nhiên nói, “Sau này, Hạ Lữ sẽ toàn quyền phụ trách dự án của Tiêu Duy, xin Giang tổng hãy hiểu cho, bởi vì hiện giờ khách hàng khá nhiều, tôi chỉ có thể điều chỉnh nhân sự như vậy.”
“Em đã từng đồng ý với anh, bất luận thế nào cũng không chuyển dự án của Tiêu Duy cho người khác mà.” Giang Mạc Viễn ngồi xuống, nhìn cô thấp giọng nói.
Trang Noãn Thần cầm túi, ung dung đáp, “Anh cũng từng đồng ý với tôi rằng, chúng ta có thể là bạn bè.”
Giang Mạc Viễn thấy không cười nổi, đuôi mắt lại hiển lên vẻ bất đắc dĩ, “Anh thừa nhận là anh nuốt lời.”
Cô đứng cách đó không xa im lặng nhìn anh, anh nói không sai, điều kiện giữa hai người họ, người nuốt lời chính là anh. Giang Mạc Viễn mà cô quen có lẽ thâm trầm làm người ta không hiểu được, có lẽ lòng dạ sâu như biển, nhưng có một điều cô có thể khẳng định, chính là anh có thể nói được thì sẽ làm được, nhưng lần này, chính anh lại là người vi phạm lời hứa với cô trước.
“Nhưng Noãn Noãn à, thích một người không có sai.” Anh chuyển đề tài, ánh mắt chắc nịch.
“Tôi cũng thích anh đó, Giang Mạc Viễn.” Trang Noãn Thần chậm rãi nói, ánh mắt bình tĩnh lạ thường, “Tôi thích vẻ trầm ổn trí tuệ của anh; thích vẻ ung dung bình tĩnh của anh khi đối mặt với hoàn cảnh khó khăn; thích vẻ tự tin của anh khi ra sách lược trên thương trường, chính vì thế tôi hâm mộ anh, sùng bái anh. Chúng ta đóng giả người yêu, anh cho tôi một công việc, cho tôi kiếm thêm một khoản thu nhập kha khá, trong khoảng thời gian một năm đó, anh chưa bao giờ đưa ra yêu cầu gì quá đáng với tôi, tôi thích anh như vậy đó, khiến cho trong lòng tôi nảy sinh kính trọng anh. Truyền thông Đức Mã mất quyền đấu thầu, là anh đã âm thầm giúp đỡ tôi, trong buổi đấu thầu anh đích thân tham dự, anh có biết tôi cảm kích anh nhiều bao nhiêu không? Ba tôi bị bệnh, anh không nói gì đã lặng lẽ chạy về quê tôi, đúng là bởi vì có sự giúp đỡ của anh, bệnh tình của ba tôi mới có thể khỏi hẳn. Ở nhà bác tôi, anh bị mắng té tát cũng im lặng chịu đựng, cả một câu oán hận cũng không có. Tôi vì Cố Mặc mà muốn ra biển, anh liền cùng tôi đi biển, suốt đêm không ngủ chỉ vì quay lại cảnh mặt trời mọc cho tôi xem, là anh nói cho tôi biết, có lúc con người chân chính nhìn thấy và nghe thấy là hai cảm xúc khác biệt. Trong buổi tiệc, anh họ vì chuyện của khách sạn mà động vào dao, là anh bảo vệ tôi.”
Lúc nói đến chỗ này, tiếng nói của cô có chút nghẹn ngào, hít sâu một hơi rồi tiếp tục nói, “Toàn bộ mọi thứ anh làm cho tôi, đủ để lấy được cảm giác ỷ lại và kính trọng mãnh liệt của tôi với anh, Giang Mạc Viễn, anh là người đàn ông tốt, cho nên khi anh hứa sẽ làm người bạn tốt nhất của tôi, anh có biết tôi cảm kích anh nhiều lắm không? Tôi đã từng suy nghĩ không dưới một lần rằng, nếu anh ngã bệnh thì tốt rồi, như vậy tôi có thể thức trắng đêm không ngừng túc trực bên giường anh, chăm sóc anh, hoặc anh cần tôi làm gì, dù là việc nhỏ cách mấy tôi cũng sẽ không chút do dự mà chạy tới hỗ trợ. Tiêu Duy gặp khủng hoảng, anh có biết tôi dốc toàn lực ứng phó ra sao không, đến nỗi không tiếc thường xuyên cãi vã với Cố Mặc, tôi nghĩ rất đơn giản, chuyện của Tiêu Duy chính là chuyện của anh, anh xảy ra chuyện chính là tôi xảy ra chuyện, bất luận thế nào tôi cũng phải giải quyết tốt nguy cơ lần này, đây là báo đáp mà tôi có thể làm cho anh! Dòng xe mới tung ra thị trường tiêu thụ rất tốt, tôi vui hơn bất kỳ ai, bởi vì trong thành tích công việc của anh rốt cục tôi cũng có đóng góp một phần sức. Hết thảy mọi chuyện, chính bởi vì anh là người bạn tốt nhất của tôi!”
Giang Mạc Viễn ngồi ở đó, im lặng lắng nghe mỗi một câu nói của cô, vẻ bình tĩnh trên mặt nhìn không thấu được độ nặng nhẹ trong lòng.
Trang Noãn Thần nhìn thẳng vào anh, trong mắt lấp lánh ánh lệ, lờ mờ đè xuống đau đớn trong lòng, “Chỉ là, mọi thứ đều bị hai đêm đó thay đổi. Giang Mạc Viễn, tôi không hận anh đâu, bởi vì tôi không có tư cách để hận anh. Thỉnh cầu duy nhất của tôi chỉ là, hãy để tôi sống những ngày bình yên, trở lại những ngày trước khi tôi gặp anh, tôi thừa nhận tôi không tiếp nhận nổi sự thay đổi trong mối quan hệ này, anh cho rằng tôi biện minh cũng được, giả bộ cũng được, xin anh hãy tha thứ cho chuyện tôi không thể duy trì mối quan hệ tốt đẹp với anh được nữa.”
Sau khi trút hết mọi ấm ức trong lòng ra, cánh mũi cô ửng hồng, nhưng vẫn cố chịu đựng, hít sâu một hơi , xoay người chuẩn bị rời đi.
“Noãn Noãn…” Sau lưng, tiếng nói của Giang Mạc Viễn hơi khàn khàn.
Cô dừng bước.
Giang Mạc Viễn không làm gì, cô cũng không quay đầu lại.
Bầu không khí im lặng giữa hai người trở nên khô khan, gượng gạo.
Qua hồi lâu, Giang Mạc Viễn mới đứng lên, chậm rãi đi về phía cô, dừng lại sau lưng cô.
Trang Noãn Thần không cần quay đầu lại cũng có thể cảm nhận được áp lực mạnh mẽ tỏa ra từ người anh, sống lưng chợt lạnh.
Giang Mạc Viễn lại đưa tay ra, ôm lấy cô từ phía sau.
Cô cả kinh, lại không giãy dụa, chỉ là toàn thân cứng ngắc.
Vòng ôm mạnh mẽ của anh siết lại, Giang Mạc Viễn ôm trọn cô vào lồng ngực mình, cúi đầu, gương mặt anh chôn vào mái tóc cô, khi lên tiếng, giọng nói ẩn chứa sự đau đớn van cầu, “Noãn Noãn, lần nữa trở về bên anh đi, anh sẽ cho em điều em muốn.” Nếu quan hệ có được trước kia chỉ là hợp đồng, như vậy thì ngay lúc này đây, anh chỉ muốn chiếm hữu được hoàn toàn.
Trang Noãn Thần không ngờ anh lại nói vậy sau khi cô đã nói tràng giang đại hải một hồi, cô kinh ngạc quay đầu.
Anh ngẩng đầu, nhìn thẳng vào ánh mắt ngạc nhiên của cô, khuôn mặt hai người cách nhau thật gần, gần đến nổi có thể thấy được ảnh phản chiếu của người kia trong mắt nhau, dáng vẻ của cô khắc sâu vào lòng anh, làm ánh mắt anh thoáng chốc chuyển thành nhu hòa quyến luyến, nhìn cô, anh cúi đầu nói, “Bất luận em muốn thứ gì, điều gì anh có thể làm được anh sẽ đáp ứng hết, chỉ cần, ở lại bên cạnh anh.”
Hơi thởi của Trang Noãn Thần thoáng gấp rút, sững sờ nhìn anh, lát sau mới tuyệt vọng nói, “Hóa ra, anh hoàn toàn không hiểu vừa rồi tôi đã nói gì.” Nói xong, cô đẩy mạnh anh ra, mở cửa phòng làm việc bỏ đi, cũng không hề quay đầu nhìn lại.
Tiếng giày cao gót dần dần biến mất.
Cánh cửa từ từ đóng lại che khuất ánh mắt tò mò của thư ký ngoài kia.
Vẻ mặt Giang Mạc Viễn trầm tĩnh lại, tay cầm núm cửa, thật lâu sau, nhẹ nhàng thả ra, chỉ là màu trong mắt càng thêm u tối…
***
Gần đây, căn nhà của Cố Mặc lại không có ai đến xem, người lần trước đã thương lượng xong lại đột ngột đổi ý, công ty đối phương bởi vì trước đó có quan hệ với Giang Mạc Viễn cũng ít nhiều dàn xếp chút thời gian. Bên Kinh Tế Mới đã chính thức thanh lý hợp đồng với Cố Mặc, bất quá chút tiền bồi thường này cũng chẳng đủ để nhét kẽ răng. Cố Mặc đã cố gắng không so đo nhiều nữa, vẫn cứ nộp hồ sơ lý lịch lên diễn đàn việc làm trực tuyến.
Trang Noãn Thần nhìn thấy mà đau lòng, nhưng không thể biểu hiện nhiều, Cố Mặc là người có tính kiêu ngạo trời sinh, sao có thể để phụ nữ đồng tình chứ? Trước kia cô cũng có nghĩ tới, nói Cố Mặc chuyển qua ngành quảng cáo, nhưng càng nghĩ càng thấy thôi quên đi, ngay cả Hạ Lữ làm nhiều năm trong ngành này cũng tồn tại chênh lệch tâm lý, Cố Mặc lại càng hơn.
Trong khoảng thời gian này, Cố Mặc cũng có lúc cáu kỉnh, nhưng không phải nhằm vào Trang Noãn Thần, phần lớn đều tự ngược đãi bản thân, đôi khi cả ngày không ăn cơm, Trang Noãn Thần gần như ngày nào cũng chạy đến nhà anh nấu cơm cho anh, nhưng ngày hôm sau trở lại, thức ăn vẫn đặt trong tủ lạnh không nhúc nhích.
Cô biết tâm trạng anh không tốt, cũng muốn tìm cách chọc anh vui vẻ.
Nhưng mà Cố Mặc dù sao cũng không phải là tuýp người cam chịu, sau khi trải qua mấy ngày buồn chán ở nhà thì cũng cởi mở, anh thường xuyên đi thăm mẹ, nếu không sẽ đón Trang Noãn Thần tan ca, giữa hai người rất êm ấm, chỉ là, mỗi lần Cố Mặc nhắc đến chuyện kết hôn cô lại sợ.