Edit: Ngân Phạm
Mặt Giang Mạc Viễn xanh mét tới cực điểm, con ngươi sắc bén lạnh băng gần như dồn lại một chỗ, tay đột nhiên nắm lại thành quyền, tay kia nắm cằm cô lại, cười lạnh, “Được, tốt lắm.” Cô tát anh hai lần, mà cả hai lần này tất cả đều vì tên Cố Mặc chết tiệt kia!
Cằm bị siết đến đau đớn, nhưng cô vẫn quật cường nhìn anh.
“Gả cho tôi là sai lầm phải không? Được, giờ tôi sẽ cho em biết, cái gì gọi là sai càng thêm sai!” Nói liền Giang Mạc Viễn cúi thấp đầu, hung hăng hôn lên môi cô, bàn tay không chút khách khí kéo áo sơ mi của cô.
Cô trừng lớn hai mắt sống chết đẩy anh ra, thật vất vả tránh đi, kêu to, “Anh là đồ khốn!” Chỉ tiếc rằng, tiếng kêu la của cô cùng với tiếng tranh chấp trong phim không hẹn mà cùng hòa lẫn vào nhau.
“Em đã hối hận khi ở cùng tôi, vậy cần gì tôi phải thương tiếc em?” Ngôn ngữ lạnh như băng dừng lại bên tai cô, đồng thời nụ hôn lại ập xuống.
Hai người giằng co khiến lưng và xương quai xanh của cô đau đớn, muốn phản kháng, hai cổ tay lại bị một bàn tay to ấn chặt trên đỉnh đầu. Áo sơ mi rốt cuộc cũng không thể che chắn được thân thể, rất nhanh một mảng da thịt đã lộ ra ngoài không khí.
Bàn tay to của người đàn ông trực tiếp xâm nhập, toàn thân cô chợt lạnh run, muốn khép chân lại nhưng đã không còn kịp nữa.
“Trang Noãn Thần, thân thể em vĩnh viễn thành thực hơn so với cái miệng của em, nó căn bản là không thể từ chối được tôi.” Giang Mạc Viễn đè nặng cô xuống lại giống như trêu đùa, một tay liền đem kéo phần vải che dưới người cô xuống, tiếp đến toàn bộ khu vực thần bí ấy liền bại lộ trong không khí, cô sợ hãi kêu lên, anh lại ở bên tai cô nhẹ nhàng mơn trớn, “Mới thế mà đã ẩm ướt rồi sao……”
Gặp trở ngại, ngón tay anh càng vận động mạnh hơn.
Kích thích đột nhiên ập đến, thân mình cô lập tức cứng đờ.
Va chạm không chút cản trở khiến cô có cảm giác muốn chết đi.
Nước mắt cứ thế chảy dọc xuống trước ngực, trán thấm đẫm mồ hôi, một màn thế lại khiến anh không thể kiềm chế được.
Nếu không chiếm được trái tim của cô……
Anh không ngại nếu như phần đời còn lại dùng sức mạnh và thủ đoạn để vây khốn một người phụ nữ.
Mồ hôi vây khốn hai người.
Bi thương dây dưa đâu chỉ mình đôi nam nữ trên màn ảnh?
“Giang Mạc Viễn……Hôm nay ở đây anh dám đụng vào tôi, tôi…….cả đời này tôi cũng sẽ không tha thứ cho anh!” toàn thân gắng gượng, giờ đây sức của cô đã tàn, cô hiện giờ như con thú nhỏ bị thợ săn làm thương tích đầy mình, trên người dường như chỉ còn lại hơi tàn, trong mắt lại là tia phẫn nộ tới cực điểm.
Giang Mạc Viễn vươn tay lau hai dòng lệ bên má cô, tiếng cười bên môi nhưng không giấu được nỗi cô tịch trong đáy mắt, “Trang Noãn Thần, tôi vốn đã không có tính nhẫn nại, nếu có thể lấy nỗi hận thù để em nhớ đến tôi, ít nhất, để cả đời này em cũng không thể dễ dàng quên được tôi!”
Dứt lời, bàn tay vươn ra chế trụ hai mắt cá chân tinh xảo, thoáng dùng sức tách chân cô ra, thừa dịp cô còn đang khiếp sợ mà đẩy mạnh thắt lưng mình một cái!
Chưa biết ai thua ai thắng?
Trái tim đã sớm tan nát giờ khắc này rốt cuộc không còn lại dấu vết dù chỉ là một mảnh nhỏ.
Ánh đèn huỳnh quang chiếu vào hai má cương nghị của người đàn ông, mắt anh đen thẫm như địa ngục sâu không thấy đáy, cô rõ ràng đã bị anh kéo sâu vào, không bao giờ ….có thể trở ra được nữa.
Thân mình anh xuyên qua cơ thể cô.
Cơn đau đớn đột ngột ập đến như thổi quét toàn thân cô, cô không thể hoàn toàn thừa nhận được anh, nhịn không được thét lên chói tai, hai tay bị anh xiết chặt trên đầu gắt gao nắm chặt lại.
Thời điểm đấy, thước phim vẫn đang quay, còn cô chỉ còn lại đau đớn.
Nước mắt cô rơi lên áo sơ mi của anh, ngực đột nhiên đau xót, anh dừng lại động tác, áp chế dục vọng, đáy mắt tích tụ một nỗi đau, bàn tay xiết chặt hai tay cô không đành lòng mà lỏng ra
Bàn tay cô lạnh lẽo, tâm cũng lạnh, nước mắt lại thi nhau rơi nhiều hơn.
Giang Mạc Viễn không nói gì, nhưng lửa giận trong lồng ngực đã bị nước mắt của cô gột sạch, giờ khắc này anh mới cảm thấy ngực mình như bị búa nện qua, cũng đến giờ anh mới hiểu rõ cái gì gọi là thuỷ tinh trăm luyện cũng hoá thành nước. Cúi đầu hôn lên nước mắt của cô, lại cùng cô đan mười ngón tay đặt trên thành ghế.
Nụ hôn của anh, mềm mại dịu dàng không mang theo chút dục vọng nào, tựa như khẽ khơi gợi hai đoá hoa hé mở, tràn ngập yêu thương.
Trang Noãn Thần không hề giãy dụa, thậm chí vẫn không nhúc nhích, không phải cô không cảm giác được động tác nhẹ nhàng của anh, mà là cô không bao giờ…không muốn tin vào cảm giác của mình lần nữa.
Giang Mạc Viễn nhìn xuống khuôn mặt nhỏ nhắn đầm đìa nước mắt ấy, cánh mi có hơi nước, nhưng không thể khống chế nổi sự co rút của cô mà bắt đầu gia tăng tốc độ.
Anh bỗng nhiên tăng tốc lại khiến cô kinh hô một tiếng, tim đập tựa hồ nhanh hơn, sau đó dần dần bị nhịp tim của anh hòa trộn.
Cùng anh một chỗ, cô chỉ có thể bất lực mà không thể thừa nhận.
Trong cơ thể, nhiệt độ cùng tốc độ mãnh liệt của người đàn ông đã vượt qua phạm vi thừa nhận của cô, cô theo bản năng thở dốc từ chối.
Cô gần như bị anh tàn phá, cuối cũng vẫn không nhịn được phải lên tiếng cầu xin anh.
Giang Mạc Viễn lại không kìm lòng được, cúi xuống hôn lên hai má cô, nụ hôn rơi trên mái tóc, ánh mắt nhìn theo như phác họa lại đường cong duyên dáng ấy. Mùi hương thơm mát, mềm mại, tất cả của cô đều khiến anh điên cuồng, không kiềm chế được động tác ngày một nhanh hơn.
“Đừng…… Tôi không được…… Xin anh——” Nước mắt của Trang Noãn Thần chảy mãi, lên tiếng cầu xin anh.
Cô cảm thấy mình như sắp ngất đi, vật to lớn của anh trong cơ thể cô như đang càn quét, khiến cô chỉ có thể rơi nước mắt, mái tóc đẹp rối loạn ướt đẫm dán trên trán, ở dưới thân anh thở hổn hền cầu xin.
Mỗi một lần tiến đến như muốn đem thân thể của cô nghiền nát, lần lượt tiến vào chỗ sâu nhất, khiến cho cô kinh hãi không thôi!
Xụi lơ trên ghế, Trang Noãn Thần phát ra tiếng khóc nức nở, khuôn mặt nhỏ nhắn đột nhiên ngả ra sau, thân thể mềm mại cong lại như bị trói chặt, đôi mắt trống rỗng mông lung mờ mịt, miệng nhỏ khẽ nhếch lên, ý thức tựa hồ như muốn tan rã….
Nắng sớm chậm rãi hội tụ cùng một chỗ, vẽ nên bóng lưng cao lớn của người đàn ông.
Trên giường, người con gái đang mơ màng ngủ, chăn mềm hơi che khuất khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô, nhưng cũng không thể che khuất đi sự mỏi mệt của cô. Chăn bị tụt xuống để lộ ra bờ vai trắng nõn mềm mại dưới nắng mai, khe ngực còn lưu lại dấu hôn của người đàn ông, cũ mới chồng lên nhau, nhìn qua lại tạo lên vẻ đẹp khác biệt.
Người đàn ông ăn mặc chỉnh tề, vẫn ngồi bên giường mà không rời đi.
Lẳng lặng ngồi đấy nhìn cô, ngón tay thon dài của anh cẩn thận chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, thấy cô đang ngủ nhưng mày nhăn lại, càng khiến anh thêm đau lòng.
Anh lại một lần nữa tổn thương cô, khi cơn giận giữ bùng phát, lại nhẫn tâm chà đạp cô như vậy.
Bàn tay cầm đôi tay nhỏ bé của cô lên, vô cùng thương tiếc hôn lên từng ngón tay.
Trên giường mi tâm người con gái khẽ động, anh hơi sửng sốt, buông lỏng ngón tay, tay cô theo đó mà rơi xuống…..
Trang Noãn Thần từ trong ác mộng mà tỉnh lại, mở mắt ra bắt gặp ngay đáy mắt ôn nhu của người đàn ông, vẫn như trước, nhưng nhiều hơn thế là một tia đau đớn. Nhưng rất nhanh liền biến mất, nhanh đến mức cô tưởng mình đã nhìn nhầm.
Tối qua cô đã ngất đi ở rạp chiếu phim sao?
Đột nhiên ngồi bật dậy, lại bởi vì thân mình đau nhức mà mặt nhăn lại.
Giang Mạc Viễn tiến lại muốn đỡ cô, nhưng cô lại phản xạ có điều kiện đẩy tay anh ra, thân mình rụt lại phía sau, chằm chằm nhìn anh như nhìn một người xa lại, trong mắt đầy tia cảnh giác, đập vào mắt khiến lòng anh như vỡ vụn.
Nhưng thứ làm anh đau đớn hơn cả là những lời sắp nói ra của Trang Noãn Thần.
“Giang Mạc Viễn, tôi hận anh…..” Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tái nhợt, buông một câu.
Anh đột nhiên muốn cười, anh không làm cho cô hoàn toàn yêu anh, ngược lại lại ép cô hận anh, kết cục này tính ra có quá châm biếm không?
Nâng tay siết lấy cằm cô, buộc cô phải nhìn vào mắt mình.
“Vậy hãy tra tấn nhau cả đời này đi.” Sau khi nói những lời này, anh liền đứng dậy rời đi.
Cửa phòng ngủ “rầm” đóng lại, phá tan ánh sáng ban mai.
Mặt Trang Noãn Thần trở nên trắng bệch.
Tra tấn lẫn nhau……
Hay cho một câu “Tra tấn lẫn nhau”.