Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Hào Môn Kinh Mộng 2: Khế Ước Đàn Ukulele

Quyển 5 – Chương 23: Có bản lĩnh mua nhà

Tác giả: Ân Tầm
Chọn tập

Trở vào xe, lúc này Giang Mạc Viễn mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhìn thấy đống băng vệ sinh ở vị trí ghế phụ lái, Giang Mạc Viễn cảm thấy buồn cười, bản thân lúc nào lại trở nên thảm hại như thế?

Nghĩ đến người phụ nữ ở nhà kia, đúng là không biết phải nói sao.

Chỉ là nhìn nhìn, đôi chân mày hơi nhíu lại, trong tròng mắt xẹt qua vẻ mất mát.

Nếu như cô mang thai…

Có lẽ anh sẽ rất hưng phấn.

Nắm chặt vô lăng, đúng vậy, anh rất muốn có con với cô.

***

Khi Giang Mạc Viễn xách túi to đi vào phòng ngủ, Trang Noãn Thần trợn mắt.

“Anh không biết chọn cái nào, em xem thử có loại em thường dùng không?” Đi lên trước, anh dốc ngược túi xuống, thứ bên trong đổ ào ra ngoài.

“Trời ạ, anh mua nhiều vậy để làm gì?” Trang Noãn Thần chấn động, “Ai không biết còn tưởng anh dọn hết kệ băng vệ sinh về nhà đó chứ.”

“Cũng gần như là vậy.” Giang Mạc Viễn nói xong, lại xoay người ra khỏi phòng ngủ.

Trang Noãn Thần cầm lên xem, ôi thôi, đúng là đủ loại, nhân lúc này vội vàng cầm một gói chạy vào phòng tắm.

Đợi Giang Mạc Viễn đi trở vào, cô mới từ trong bước ra, lại vội vàng gom giấy vệ sinh trải trên giường đi ném, sau đó chui vào trong chăn.

“Không mua quá tệ chứ?” Giang Mạc Viễn có hơi khẩn trương.

Trang Noãn Thần nhịn không được bật cười thành tiếng, cầm từng gói băng vệ sinh lên, “Không, anh mua rất đầy đủ, xem nè, đây là loại dùng ban đêm, đây là loại dùng ban ngày, còn đây là loại dùng cuối chu kỳ, ôi trời, còn có cái này…” Cầm một gói trong tay giơ lên, “Anh đúng là chu đáo quá, ngay cả cái này cũng mua.”

“Đây là cái gì?” Giang Mạc Viễn ngạc nhiên.

Trang Noãn Thần nín cười, “Là tampon.”

“Hả?” Anh không hiểu.

Trang Noãn Thần cũng không muốn giải thích cặn kẽ cho anh nghe, sau khi cất tất cả vào lại túi mua sắm thì nhìn anh mỉm cười: “Cám ơn anh, làm khó anh rồi phải không?” Cũng không nhìn tận mắt, chỉ nghĩ đến bộ dạng mặc complet mang giày da của anh đi mua băng vệ sinh liền có thể liên tưởng có bao nhiêu xấu hổ.

“Không khó xử, không sao.” Giang Mạc Viễn vờ nói, mua cũng đã mua về rồi.

Trang Noãn Thần nghiêng đầu quan sát anh, muốn cười nhưng vẫn cố nén.

Giang Mạc Viễn đưa nước đường đỏ cho cô, ngồi xuống, nhếch môi nói, “Muốn cười thì cười đi.”

“A, anh còn biết nấu nước đường đỏ nữa à?” Trang Noãn Thần ra vẻ kinh ngạc.

Giang Mạc Viễn đưa tay nhéo chóp mũi cô, “Là bác sĩ bảo.”

“Bác sĩ? Anh đến bệnh viện ư?”

Anh gật đầu.

“Sao vậy?” Trang Noãn Thần sửng sốt, vội vàng hỏi.

“Không phải em bị đau bụng à? Sau khi mua xong mấy thứ này thì anh thuận tiện tạt qua bệnh viện, bác sĩ đề nghị uống thêm thuốc này thì có thể bớt đau bụng kinh.” Giang Mạc Viễn đưa thuốc cho cô, “Uống chung với nước đường đỏ đi.”

Trang Noãn Thần hoàn toàn sững sờ, hồi lâu mới nhỏ giọng hỏi, “Sao anh biết em bị đau bụng kinh?”

“Lúc nãy ở phòng tắm thấy em ôm bụng, trước đó anh còn tưởng là em đau bụng, sau khi hỏi bác sĩ mới biết là đau bụng kinh.” Giang Mạc Viễn nhìn cô, giơ tay áp lên mặt cô, trong mắt hiện lên vẻ thương tiếc, “Trước kia cũng thường bị vậy à?”

Cô cắn môi gật đầu.

Giang Mạc Viễn thở dài một tiếng, kéo cô vào lòng, kéo chăn đắp kín người cô.

Mùi hương nam tính dễ ngửi lấp đầy hô hấp, cô dựa vào lòng anh, trong lòng lơ đãng cảm thấy ngọt ngào, cơ thể hình như không còn đau nữa. Cô không ngờ ánh mắt anh lại tinh tường như thế, càng không dự đoán được anh sẽ săn sóc cô chu đáo đến vậy.

Mặt cô lẳng lặng dán vào ngực anh, nghe nhịp tim trầm ổn mạnh mẽ của anh, từng chút từng chút đập vào cửa lòng cô.

Không biết tại sao, giờ khắc này, cô lại cảm thấy thực sự rất hạnh phúc…

***

Máy bay tiến về bầu trời Bắc Kinh, khi hạ cánh, Zurich chỉ còn là một chấm nhỏ trên bức tranh.

Tuy rằng Zurich đã để lại ấn tượng kinh khủng, nhưng điều không thể không thừa nhận chính là những ngày sống ở đó đúng là rất nhàn nhã. Trở lại Bắc Kinh, vừa đặt chân xuống đất Bắc Kinh, dòng người hối hả, xe cộ qua lại đông đúc cùng thành phố ồn ào, bận rộn kịp với tiết tấu nhanh lũ lượt kéo đến, áp lực cũng bất giác vây chặt lấy con người.

Trang Noãn Thần từng có cảm giác này, là mỗi lần đến lễ mừng năm mới.

Lúc tàu hỏa chạy về quê, thứ áp lực bó buột trên người rơi xuống như cởi bộ áo giáp nặng nề, về đến nhà thật là thoải mải. Còn hành trình khi quay trở về Bắc Kinh, lại phải khoát lên người bộ giáp nặng nề ấy, một thoáng tiếp xúc với bầu không khí dưới vòm trời Bắc Kinh, toàn thân cô cũng bắt đầu võ trang.

Cô không rõ con người là tự ngược hay là bị buộc phải như vậy, chỉ biết rằng, trở lại Bắc Kinh, cô cũng phải bắt đầu bận rộn với công việc, có lẽ, vừa đau đầu mà vừa hạnh phúc.

Ở nhà đánh một giấc đến tận chiều, buổi tối, Giang Mạc Viễn có tiệc xã giao, trước khi ra ngoài đã dặn đi dặn lại bảo cô ngoan ngoãn ăn cơm xong thì ở nhà chờ anh.

Nhưng mà vừa ăn cơm xong, chủ cho thuê nhà liền gọi điện đến, cô đành phải trở về Thông Châu một chuyến.

Trước khi đi Thụy Sĩ, Trang Noãn Thần đã gọi điện thoại báo trả lại nhà cho bà chủ, biết bà chủ cho thuê là một người tính toán chi li nên cô đã sớm chuẩn bị tâm lý.

Càng đến cuối năm trời càng lạnh.

Trang Noãn Thần ra ngoài, sau khi gió đêm kéo đến liền khép chặt áo len, taxi cô gọi nhanh chóng đến, Trang Noãn Thần chui nhanh vào xe.

Xe chạy thẳng về hướng đường cao tốc Kinh Thông.

Đèn đường lui về sau, kéo ánh đèn thành một chuỗi dài.

Ánh đèn lướt qua, Trang Noãn Thần ngồi tựa vào kính xe cảm thấy mê muội.

Thời gian có tiếng là bậc thầy thần kỳ, sẽ lặng lẽ thay đổi một số chuyện, thời gian thấm thoát trôi qua, cô và Giang Mạc Viễn đã kết hôn được gần một tháng. Một tháng trước, cô còn nắm tay Cố Mặc, một tháng sau, cô đã trở thành vợ của Giang Mạc Viễn.

Thở dài một hơi.

Cố Mặc, hiện giờ có khỏe không?

***

Căn nhà ở Thông Châu, cửa nhà rộng mở.

Lúc Trang Noãn Thần đi vào, bà chủ hệt như chú chó đang tra xét mỗi một ngóc ngách trong nhà.

Sau khi thấy thế, cô cũng không nói gì, đứng sang một bên nhìn chủ nhà.

Chủ nhà là một phụ nữ trung niên đến thời mãn kinh, có căn bệnh chung tương xứng với tuổi tác và sự từng trải của mình: tiểu thị dân, tự kiêu, thích so đo từng ly từng tí về mặt tiền bạc, nhưng không có lòng xấu xa, chỉ là miệng mồm hơi thiếu đạo đức một chút.

Hai năm nay làm khách thuê nhà của bà, Trang Noãn Thần thường xuyên phải cùng bà đấu trí so dũng, bà chủ nhà này cứ cách hai ba ngày lại đến kiểm tra nhà một lần, sợ cô vô ý phá hủy căn nhà nhỏ xíu còn bị ngăn thành phòng khách và phòng ngủ, Trang Noãn Thần không hài lòng nhưng vẫn cố nhịn, ai kêu cô là khách thuê nhà làm gì? Người đang đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu.

Chủ nhà thấy cô đến, cũng chẳng hỏi chẳng rằng, nghiêm mặt đi thẳng vào bếp.

Trang Noãn Thần biết nguyên nhân bà không vui, cuối năm rất hiếm có người đến thuê nhà, điều này có nghĩa là chủ nhà phải thất thu khoảng một hai tháng tiền thuê. Tuy rằng cô có thể hiểu cho bà chủ, nhưng không có nghĩa là cô phải vừa trả tiền thuê nhà, vừa để cho nhà trống, đúng không?

Tối thiểu, cô cũng đã báo cho chủ nhà trước hai tuần, dựa theo hợp đồng để trừ tiền thì cũng chỉ có thể trừ nửa tháng thôi.

Chủ nhà từ bếp chui ra, đôi mắt hí hị đánh giá cao thấp Trang Noãn Thần một phen, lầu bầu nói, “Tiền nước, tiền điện, tiền gas đã nộp hết chưa?”

“Con đi hơi vội nên vẫn chưa kịp đóng, nhưng mà ngày mai con sẽ đi đóng.”

“Ngày mai đóng? Hôm nay trả nhà xong, ngày mai tôi biết tìm cô ở đâu? Cô trốn mất thì sao?” Chủ nhà không vui, “Chẳng lẽ số tiền này tôi phải tự trả ư?”

Trang Noãn Thần thở dài bất đắc dĩ, từ trong túi xách lấy ra giấy tờ đưa cho chủ nhà, “Đây là giấy báo đóng tiền điện, nước và gas. Nếu cô sợ thì bây giờ con than toán luôn, con có thể đưa trước số tiền này cho cô.”

“Chỗ này gần đủ thôi.” Chủ nhà cầm lấy, “Đợi tôi kiểm tra nhà xong hết rồi tính.”

Trang Noãn Thần nhẫn nại đứng sang một bên để chờ.

“Á…” Trong nhà vệ sinh, bà chủ kêu lên một tiếng.

Trang Noãn Thần hoảng hồn tưởng rằng bà bị té, tức tốc vọt vào nhà vệ sinh, nhìn thấy bà chống nạnh đứng giữa nhà vệ sinh, ngẩng đầu nhìn chằm chằm bóng đèn trên trần.

“Sao vậy cô?” Cô hỏi.

Chủ nhà chỉ vào bóng đèn trên đầu, “Sao không sáng?”

“Bị hư dây tóc, lúc trước con có báo với cô rồi mà.” Trang Noãn Thần cảm thấy bất đắc dĩ.

“Cô nói với tôi thì có lợi ích gì?” Bà chủ nhà nhíu mày, “Hư thì tự tìm thợ sửa chứ, giờ hư rồi thì sao tôi cho thuê được nữa?”

Trang Noãn Thần cũng chao mày, “Trên hợp đồng có viết rõ chuyện này là bên chủ cho thuê phải phụ trách, lúc trước con đã nói nhiều lần với cô rồi, là do cô không chịu tìm người đến sửa.”

“Ủa, là tôi xài hay là cô xài?” Bà chủ nhà khinh thường liếc cô một cái.

Trang Noãn Thần lười cãi nhau với bà, giơ tay từ bỏ, “Được được rồi, xem như của con đi, cứ trừ vào tiền cọc.” Thắt lưng của cô vẫn còn đau âm ỉ, kỳ sinh lý còn chưa qua, cơ thể khó chịu khiến cô lười cãi cọ.

Bà chủ nhà hừ nhẹ một tiếng, đi đến phòng khách chỉ vào bộ sô pha, “Bộ sô pha lúc trước đâu rồi?”

“Con ở đây thời gian dài như vậy, bộ sô pha lúc trước đã không thể dùng được nữa, vả lại, lúc mới dọn vào thì nó cũng đã rất cũ rồi, lúc ấy con cũng báo với cô là phải đổi.” Trang Noãn Thần biết bà chủ là cố tình muốn trừ tiền, nhưng vẫn cố nén sự không vui mà giải thích.

Bà chủ nhà cù cưa không thôi, “Cô không thể dùng không có nghĩa là những người khác không thể dùng, ai cho cô ném đi? Bộ sô pha kia của tôi còn tốt hơn bộ của cô nhiều.”

“Vậy cô muốn thế nào?” Trang Noãn Thần cáu kỉnh, lớn giọng hỏi.

Bà chủ nhà thấy cô không vui liền nhẫn nhịn, “Để bộ sô pha này của cô lại, không được mang đi.”

Trang Noãn Thần không nói thêm nữa, cô vốn cũng chẳng muốn mang đi.

Khoảng hơn hai tiếng đồng hồ, bà chủ nhà suýt nữa dỡ từng mảnh ngói xuống để kiểm tra, cuối cùng hạch toán lại, tiền cọc lại có thể không còn đồng nào, tất cả đều bị trừ sạch.

“Cô cũng quá bắt nạt người khác rồi?” Trang Noãn Thần không thể nhịn được nữa.

“Tôi không bắt cô đền tiền là may lắm rồi, cô nhìn vách tường này đi, cô đi rồi tôi còn phải tốn tiền sơn lại.” Bà chủ nhà cũng cố gắng tranh luận.

“Sơn lại? Lúc con dọn đến cô còn không chịu quét vôi nữa là!” Cô nhìn chằm chằm chủ nhà, tức giận đến ngón tay đều run rẩy.

“Tóm lại tiền cọc tôi sẽ không trả lại cô xu nào, nếu không phục thì cứ đi kiện đi.” Bà chủ nhà rõ ràng ngang ngược, trừng mắt lên với cô.

Trang Noãn Thần đau lưng đến nỗi không còn sức để cãi nhau với bà, xua tay, “Được rồi, cô muốn trừ gì cứ trừ đi, tham lam chút tiền đó con xem cô làm sao phát tài.”

“Cô nói gì đó? Sao lại độc mồm độc miệng vậy hả?”

“Độc mồm à? Con đây phải xin cô chỉ giáo thêm đó.” Trang Noãn Thần lười cãi lại bà, xách túi đi khỏi.

“Ngại ấm ức hả? Ngại ấm ức thì có bản lĩnh tự mua nhà cho mình đi, nhà thuê phải có quy định của nhà thuê, còn không phải là do mấy người từ vùng khác đến như các cô làm cho giá nhà lên cao sao?” Bà chủ nhà khinh khỉnh nói, “Mua nhà không nổi thì đừng có mà kén cá chọn canh!”

Hết chương 23

Chọn tập
Bình luận
× sticky