Giang Phong, bàn tay thần của thị trường vốn Trung Quốc thời kỳ đầu, những năm đầu tư đất đai địa ốc đang nóng hổi, tầm nhìn tổng thể đầu tư của ông đã vượt trội hơn người, từ các hạng mục kiếm tiền đến vận hành tài chính; trong quá trình mua bán đến đầu tư, ông nhận được danh hiệu trùm thương nghiệp. Lúc thị trường Trung Quốc xuất hiện thời kỳ ảm đạm, ông đã tận dụng khả năng lôi kéo của chính mình kích hoạt thị trường vốn Trung Quốc, hơn nữa cùng nhiều ngân hàng mô hình lớn giành được hợp tác mang tính chiến lược, điều này cũng là một bước cực kỳ quan trọng để ông có thể tiến quân vào ngành ngân hàng mới nổi lên này.
Nghe nói ông có am hiểu rất sâu về phương pháp trong thương nghiệp, được xưng tụng là ‘thiên tài’, vì ông chẳng những tinh thông thị trường vận hành vốn, còn có những cách thức độc đáo để đưa tiền tệ vào kinh doanh. Nghiên cứu về tiền tệ nếu không phải là thiên tài, không chuyên nghiệp thì không thể làm được, cho dù nắm được thị trường Trung Quốc hôm nay, lại không có thành lập tổ tiền nghiên cứu và nhân sĩ chuyên nghiệp có chuyên môn đến vận hành, có thể nghĩ năm đó tầm ảnh hưởng của Giang Phong không thua gì phố Wall với nước Mỹ.
Sau đó, Giang Phong bắt đầu phóng tầm nhìn vào ngoại tệ, theo mở rộng biên giới, khi văn hóa và kinh tế nước ngoài xâm nhập vào Trung Quốc ngày càng nhiều, ông đang nắm giữ tài sản trong nước sau lại chuyển tài sản ra nước ngoài, trải qua đầu tư, hội nhập và triển khai hoàn toàn tốt đẹp của đội ngũ chuyên nghiệp, giá trị con người của Giang Phong cũng càng lúc càng cao. Cho đến khi ông di dân ra nước ngoài, trong nước liền có rất ít tin tức về ông, nhưng sự tích về Giang Phong luôn được xem như kiểu mẫu thương nghiệp, thường xuất hiện trong các tọa đàm thương mại, thậm chí còn xuất hiện trong giảng đường đại học.
Những chuyện liên quan đến ông, Trang Noãn Thần đều biết thông qua trên mạng cùng tạp chí sưu tầm, lúc ấy cô còn nhớ phóng viên từng hỏi tại sao ông lại di dân sang nước ngoài, câu trả lời của ông rất đơn giản, vì vợ ông không thể về nước. Câu trả lời của ông hiển nhiên đã làm chấn động giới thương mại, Giang Phong tiếng tăm lừng lẫy đúng là chung tình, vì một phụ nữ mà tình nguyện vứt bỏ sự phát triển tốt đẹp ở quốc nội.
Thế nhưng, bên ngoài cũng có lời đồn, Giang Phong có ngân hàng tư sản đặt tại trung tâm Zurich phụ trách tài chính nổi tiếng của Thụy Sĩ, theo như hiện giờ xem ra, việc ông cuối cùng chọn định cư ở Zurich là có nguyên nhân.
Trang Noãn Thần cũng thoáng hiểu được nguyên nhân Giang Phong có quan hệ tốt với chính khách, một ông trùm đứng trên đỉnh tài chính như thế, mang lưới giao thiệp đương nhiên là phủ rộng khắp nơi, không nói lên trời xuống đất nhưng ít ra cũng có thể phủ sóng bốn phương. Cách làm của Giang Mạc Viễn cũng không khác gì Giang Phong, cô cũng không vì chuyện anh có thể mua được căn tứ hợp viện kia mà cảm thấy ngạc nhiên nữa, có lẽ mua được chỉ bằng một câu nói mà thôi.
Hai người đàn ông ở trước mắt này, đều là những ông trùm trên thị trường vận hành vốn, đều ngồi trước mặt cô dùng cơm, nhất thời Trang Noãn Thần có chút vừa mừng vừa lo.
Có lẽ Giang Phong không ngờ cô lại biết về ông như vậy, nhếch mi, “Không ngờ một cô gái trẻ lại thích xem tin tức tài chính kinh tế.”
“Chỉ là cần cho công việc của con mà thôi.” Trang Noãn Thần nhìn Giang Phong, trong mắt lộ vẻ kính nể, không đơn giản là kinh nể năng lực của ông, mà còn kính nể sự yêu thương mà ông dành cho vợ mình.
Nghĩ đến người thiếu phụ vừa nãy, một người phụ nữ xinh đẹp ưu tú như thế quả thật có thể khiến ông trùm tư bản này điên cuồng, thế nhưng, sự bài xích của bà đối với cô quá mức rõ ràng, Trang Noãn Thần nhất thời không thể đánh giá chính xác toàn bộ những điều có liên quan đến bà.
Nói thật, cô thậm chí bắt đầu cảm thấy nhà họ Giang này có chút kỳ quái.
The lý thuyết, một cặp vợ chồng ân ái như thế thì bầu không khí gia đình nhất định sẽ rất hòa hợp và yên bình, nhưng cô nhìn ra được cả Giang Mạc Viễn cũng không muốn về nhà, anh cũng tỏ ra xa cách và dè dặt với ba mẹ mình, nhưng mà đổi lại là cô, cô cũng sẽ có cảm giác này. Căn nhà to lớn, tài sản dư dả cũng vô dụng, không có mái nhà ấm cúng trái lại có chút cảm giác sống không bằng chết.
Rốt cục cô cũng hiểu tại sao Giang Mạc Viễn lại thích Cổ Trấn, nhà cô tuy rằng không giàu có nhưng lại rất ấm cúng, người dân Cổ Trấn thật thà chất phác, mượn lần này mà nói, Giang Mạc Viễn chỉ ở Cổ Trấn có hai ngày mà đã thân thiết với hàng xóm, thậm chí mấy anh bạn nhỏ trong Cổ Trấn cũng thích tìm anh đi chơi. Thấy lúc ấy anh rất vui, chứ không phải lặng lẽ như bây giờ.
Ở trên mặt anh, cô không thấy chút vui vẻ nào.
Đối với câu trả lời của Trang Noãn Thần, Giang Phong không đáp lại nhiều, chỉ nhẹ nhàng nói, “Có thể nhìn ra được cô Trang là người chỉ dùng trái tim để làm việc, chỉ tiếc…”
Một câu nói bỏ ngỏ, tim Trang Noãn Thần cũng thót lại theo, Giang Mạc Viễn bên cạnh ngược lại vẫn lặng thinh như cũ.
Cả ba người rơi vào im lặng, thời gian không ngắn không dài, lại giày vò người khác.
Giang Phong uống sạch hớp rượu cuối cùng trong ly xong, đặt ly xuống, lúc này đây, ánh mắt ông trực tiếp dừng trên người Giang Mạc Viễn, “Sao nào? Chút thời gian dùng cơm như vậy có thay đổi chủ ý hay không?”
Trang Noãn Thần ngạc nhiên, quay qua nhìn Giang Mạc Viễn.
Hai cha con này đang nói gì vậy? Cái gì mà chút thời gian dùng cơm thay đổi chủ ý? Ông ấy bảo Giang Mạc Viễn thay đổi chủ ý gì?
Giang Mạc Viễn vẫn luôn giữ im lặng cuối cùng cũng dừng lại động tác ăn cơm, buông bộ đồ ăn xuống, cầm lấy khăn ăn tao nhã lau khóe miệng, lại đặt xuống… Toàn bộ động tác không nhanh không chậm, trên mặt cũng bình thản như không.
“Ba à, con sẽ không thay đổi chủ ý.” Giương mắt lần nữa, tròng mắt thâm thúy.
Trang Noãn Thần nhìn gương mặt nghiêng của Giang Mạc Viễn, lại nhìn gương mặt lạnh lùng y vậy của Giang Phong, tại sao hai người họ càng bình thản như không thì trong lòng cô lại càng khẩn trương sợ hãi?
“Đây là lời thề do chính anh lập ra, anh muốn phá bỏ nó sao?” Giang Phong nhếch mày.
“Phải.” Giang Mạc Viễn thản nhiên nói.
“Bộp!” Giang Phong đột nhiên vỗ mạnh xuống bàn, vẻ mặt nghiêm túc, “Tôi hỏi lại anh lần cuối cùng, là ly hôn hay là nhận hình phạt?”
Trang Noãn Thần bỗng dưng mở to hai mắt, cô nghĩ cuộc nói chuyện cởi mở vừa nãy đã có thể khiến Giang Phong thay đổi cách nhìn, không ngờ vẫn vô dụng. Tại sao lại như vậy? Cô đã làm gì khiến cho người nhà họ Giang bài xích cô đến thế?
Giang Mạc Viễn đứng lên, sống lưng thẳng tắp lộ vẻ kiên quyết, đối diện với Giang Phong, nhấn mạnh từng chữ, “Con tiếp nhận hình phạt.”
Đầu chân mày Giang Phong khẽ nhíu chặt, sắc mặt càng sa sầm.
Trang Noãn Thần nghe mà điếng hồn, vội vàng đứng lên kéo Giang Mạc Viễn, còn chưa kịp nói gì, Giang Mạc Viễn đã kéo ôm vai cô, cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô, khẽ nói, “Không sao đâu, em đừng sợ.”
“Giang Mạc Viễn…”
“Ngoan ngoãn ở đây chờ anh.” Giang Mạc Viễn không cho cô nhiều thời gian để suy nghĩ, xoay người rời khỏi phòng ăn.
Giang Phong im lặng trong chốc lát, cũng đi theo ra ngoài.
Phòng ăn chỉ còn lại Trang Noãn Thần, bộ đồ ăn va chạm nhẹ cũng có thể phát ra tiếng vang lớn. Cô bắt đầu đứng ngồi không yên, nghĩ đến Giang Mạc Viễn quyết định tiếp nhận trừng phạt, tại sao anh lại nhận trừng phạt chứ? Anh phải nhận hình phạt thế nào?
Càng nghĩ càng lo lắng, nhất là ánh mắt lúc Giang Phong nhìn Giang Mạc Viễn.
Nghĩ vậy, Trang Noãn Thần rốt cục cũng không kiềm chế được nữa, đứng dậy chạy ra khỏi phòng ăn.
Biệt thự to như vậy, khắp nơi đều đầy rẫy kỳ lạ.
Tất cả người làm đều đang hốt hoảng, cô thấy mà kinh hãi, vội kéo một trong số đó lại, sốt ruột hỏi han, “Xảy ra chuyện gì? Giang Mạc Viễn đâu?”
Người hầu đương nhiên nghe không hiểu cô đang nói gì, hoảng loạn chỉ ra bên ngoài không biết nói xí xô xí xào gì nữa, Trang Noãn Thần thấy vậy đành buông tay, lại nhìn thấy tất cả người hầu đều chạy hết ra bên ngoài, lòng dạ cũng thót lại, cũng chạy theo họ ra bên ngoài.
Người hầu đương nhiên nghe không hiểu cô đang nói gì, hoảng loạn chỉ ra bên ngoài không biết nói xí xô xí xào gì nữa, Trang Noãn Thần thấy vậy đành buông tay, lại nhìn thấy tất cả người hầu đều chạy hết ra bên ngoài, lòng dạ cũng thót lại, cũng chạy theo họ ra bên ngoài.
Ra tới ngoài sân, Trang Noãn Thần bị cảnh tượng trước mắt làm hoảng sợ, hai chân nhũn ra suýt nữa té xuống đất!
Trên mặt sân đá cuội, Giang Mạc Viễn đang quỳ gối dưới đất, áo vest trên người cũng cởi ra ném sang một bên, thời tiết lạnh thấu xương mà anh chỉ mặc độc một chiếc áo sơ mi đen, chiếc quần tây phẳng phiu chấm xuống mặt đá cuội, anh cứ vậy mà quỳ ở đó, để mặc gió lạnh ngấm vào người.
Điều càng làm Trang Noãn Thần khiếp sợ chính là, dọc hai bên đường đá cuội ấy, có chừng mười mấy bảo vệ dàn hàng trái phải, bọn họ ai nấy đều lực lưỡng, cầm trong tay gậy gỗ thô dài, biểu hiện trên mặt đều rất hờ hững. Giang Phong đứng trước bậc thềm, từ trên cao nhìn xuống cảnh tượng kia, vẻ mặt cũng lãnh đạm.
Trang Noãn Thần chưa từng thấy qua cảnh tượng thế này, một linh cảm xấu bắt đầu lượn lờ quanh đỉnh đầu cô, cô muốn gạt đám đông ra để xông lên trước lại bị một sức mạnh giữ chặt lại, xoay đầu thấy là Pori, bác ấy đang liều mạng lắc đầu với cô, ý bảo cô đừng tiến lên.
“Thả ra.” Trang Noãn Thần càng nhìn càng cảm thấy cảnh tượng này quá đáng sợ, hướng về phía cách đó không xa, kêu lên một tiếng, “Giang Mạc Viễn…”
Tất cả mọi người đều nhìn về phía này.
Giang Phong nhìn cô một cái sau đó lại không nói gì.
Giang Mạc Viễn thấy cô đến thì đôi mày đột nhiên nhíu chặt, nhìn về hướng cô khẽ quát, “Pori, đưa cô ấy vào nhà.”
Pori liều mang lôi kéo Trang Noãn Thần.
Mặc dù cô không hiểu anh la lên cái gì với Pori, nhưng cũng đoán ra được tám chín phần, tay còn lại chụp mạnh tay Pori, giọng nói run rẩy, “Nói cho cháu biết rốt cục họ muốn làm gì? Sao Giang Mạc Viễn lại quỳ ở đó? Nói cho cháu biết!”
Pori vẫn lắc đầu quầy quậy, dùng một thứ tiếng Anh sứt sẹo để trả lời, “Cậu chủ bảo tôi đưa cô vào nhà, cô đừng làm khó tôi nữa.”
“Pori, van xin bác.” Trang Noãn Thần khẩn khoản, đè nén sợ hãi trong lòng xuống.
Pori nhìn ra cách đó không xa, lại thấy Trang Noãn Thần ăn nói khép nép, đành phải trả lời, “Mạc Viễn cậu ấy phải nhận hình phạt, cô có thấy mấy bảo vệ cầm gậy gỗ kia không? Bọn họ phải đánh khoảng trăm gậy lên người Mạc Viễn, một hàng mười người, tổng cộng hai hàng.”
“Cái gì?” Toàn thân Trang Noãn Thần lạnh run, thời đại nào rồi, sao còn có hành vi tàn nhẫn như thế?
“Tại sao lại vậy? Chẳng lẽ bởi vì cháu.” Cô nhớ đến câu hỏi Giang Phong hỏi Giang Mạc Viễn, là lựa chọn ly hôn hay là nhận trừng phạt.
Vẻ mặt Pori khó xử.
“Nói mau đi!” Cô nóng nảy.
Pori hít sâu vào, “Nếu Mạc Viễn cố tình không ly hôn với cô sẽ phải nhận hình phạt này, trừ phi, giữa chừng cậu ấy thay đổi chủ ý.”
“Hoang đường! Sao có thể như vậy?” Trang Noãn Thần nghe trái tim mình co rút, “Cháu sẽ không để các người làm vậy, anh ấy sẽ chết mất!”
Pori lại một phen túm lấy cô, lắc đầu với cô, “Đây là lời thề do chính cậu chủ lập nên, cậu ấy muốn cưới cô vào cửa nhất định phải chịu như vậy. Nhà họ Giang tuy rằng định cư ở nước ngoài đã lâu, nhưng có rất nhiều quy tắc vẫn tiếp tục kéo dài đến nay, năm đó ông chủ vì bà chủ mà rời xa quê hương, cũng đã phải nhận lấy hình phạt này.”
“Không…” Trang Noãn Thần nhìn gậy gỗ trong tay những bảo vệ kia, người nào người nấy đều là người châu Âu với bắp tay to khỏe, cánh tay tráng kiện, đừng nói mỗi người đánh một trăm gậy, chỉ một người đánh một trăm gậy thôi cũng đã khó tưởng tượng ra rồi, càng miễn bàn đến chuyện hai mươi người, mỗi người đều phải đánh một trăm gậy!
Đang lúc sợ hãi, chỉ thấy có hai người làm thân thể cường trán tiến lên, bưng một thùng nước đầy, sau khi đi đến trước mặt Giang Mạc Viễn thì nâng lên cao rồi xối xuống, nước pha lẫn nước đá đổ từ trên đầu xuống, sau đó lại thêm một thùng, toàn thân Giang Mạc Viễn ướt sũng, áo sơ mi đen cùng quần tây cùng màu ướt đến nỗi dính sát vào người.
“Không…” Trang Noãn Thần cố sống cố chết muốn thoát ra chạy đến đó, cô không thể trơ mắt nhìn Giang Mạc Viễn chịu hình phạt này.
Pori lại kiềm chặt cô, hướng về phía cô liều mạng lắc đầu, “Có lỗi phải bị phạt, đây là quy tắc tổ tiên nhà họ Giang lưu lại cho đời sau, cô không thể đến đó, ngộ nhỡ cô bị thương, cậu chủ nhất định sẽ liều mạng với ông chủ.”
“Giang Mạc Viễn anh ấy sẽ chết mất, cứ đánh như vậy thì anh ấy sẽ chết mất!” Trang Noãn Thần gấp đến độ bật khóc, hất tay Pori ra. Cô đã làm liên lụy đến hạnh phúc của Giang Mạc Viễn, tuyệt đối không thể lại trơ mắt nhìn anh nhận hình phạt tàn khốc này, Giang Phong là loại người có thể nhẫn tâm nhìn con trai của mình gánh chịu thống khổ như thế này sao?
Cách đó không xa, Giang Mạc Viễn nhìn về bên này gầm nhẹ một câu, ngay sau đó có hai gã người làm xông đến vây lấy cô, lôi kéo không cho cô tiến lên.
Đám đông ai cũng cúi đầu khiếp sợ, nhìn ra được tất cả mọi người đều trong trạng thái kinh hoàng.
Giang Phong làm như không nhìn thấy Trang Noãn Thần, ánh mắt âm trầm lạnh lẽo nhìn đứa con trai quỳ trên đất, gằn từng chữ một, “Bây giờ anh hối hận vẫn còn kịp.”
Giang Mạc Viễn từ từ ngẩng lên, khóe môi cong lên, “Năm đó, có phải ông nội cũng hỏi ba câu hỏi tương tự không? Ba có từng hối hận đã cưới mẹ không?”
Giang Phong nhíu mày, “Tôi với anh, tính chất khác nhau.”
“Con biết, là con phạm lỗi thì con sẽ gánh vác.” Giang Mạc Viễn cười ảm đạm, “Nếu con đã dám cưới cô ấy, thì con đã chuẩn bị xong chuyện phải nhận hình phạt rồi.”
“Có thể anh sẽ bị đánh chết.” Giang Phong nghiến răng, đáy mắt hiện lên đau đớn.
“Đây là lời thề lúc trước con lập ra, nếu đã không giữa lời hứa, con cam tâm tình nguyện nhận lấy hậu quả.” Giang Mạc Viễn nhấn mạnh từng chữ, “Con chỉ hy vọng ba đừng làm khó dễ Noãn Noãn.”
“Đến nước này mà anh còn bảo vệ cô ta?” Giang Phong nhăn mặt nhíu mày, có chút tức giận, “Anh ngay cả bản thân mình còn khó giữ!”
“Bởi vì cô ấy là vợ con.” Trên mặt Giang Mạc Viễn luôn giữ vẻ bình tĩnh lạnh nhạt.
Giang Phong siết chặt nắm tay, bất giác ngẩng đầu nhìn lên.
Giang Mạc Viễn cũng thuận thế nhìn qua, bên cạnh bệ cửa sổ ở tầng hai, trên mặt người thiếu phụ xinh đẹp cũng lộ vẻ bi thương, nước mắt đã sớm ướt đẫm mặt.
“Còn có…” Ánh mắt anh tràn ngập đau đớn, ánh mắt lần nữa rơi vào Giang Phong, “Từ trước đến giờ con chưa từng nói xin lỗi mẹ, xin ba hãy chuyển lời với mẹ rằng con xin lỗi mẹ, con cũng có lỗi với ba.”
Ngón tay Giang Phong hơi run lên, dường như đang cố gắng chịu đựng điều gì đó, bàn tay to siết chặt, gân máu trên mu bàn tay gần như muốn nứt ra. Thật lâu sau, ông quát một tiếng với người làm…
“Đánh!”
Những người hầu vây xem khác cũng kêu lên sợ hãi.
Đối thoại vừa rồi của Giang Phong và Giang Mạc Viễn cô nghe được rất rõ ràng, sự khiếp sợ nơi đáy lòng đã sớm như sóng lớn bao trùm lấy cô, rồi lại nghe Giang Phong ra lệnh thì cơ thể mền nhũn đi suýt chút nữa ngất lịm!
Cô thấy một bảo vệ trong số đó tiến lên trước, giơ cao gậy gỗ giáng mạnh xuống lưng Giang Mạc Viễn!
Giang Mạc Viễn hự lên một tiếng, đột ngột chịu cú đánh như thế, nhưng mày cũng không nhíu lại chút nào. Nhưng cú đánh này lại như đánh vào lòng Trang Noãn Thần, nhất thời rách toạt ra một lỗ hổng, rốt cục cô cũng đã hiểu tại sao vừa nãy những người đó lại phải xối nước lên người anh, bởi vì, đau đớn sẽ được cảm nhận một cách sâu sắc hơn.
“Thả ra! Các người thả ra cho tôi!” Cô sắp phát điên rồi, liều mạng vùng vẫy.
Nhưng cô quá nhỏ nhắn, những người làm cố định cô đều là người to khỏe, cô liều hết sức để giãy ra cũng không được. Chỉ có thể trơ mắt nhìn người nọ giơ gậy gỗ từng cú từng cú đánh vào trên người Giang Mạc Viễn, mỗi một gậy đều sử dụng hết sức mạnh toàn thân.
“Thả ra! Các người thả ra cho tôi!” Cô sắp phát điên rồi, liều mạng vùng vẫy.
Nhưng cô quá nhỏ nhắn, những người làm cố định cô đều là người to khỏe, cô liều hết sức để giãy ra cũng không được. Chỉ có thể trơ mắt nhìn người nọ giơ gậy gỗ từng cú từng cú đánh vào trên người Giang Mạc Viễn, mỗi một gậy đều sử dụng hết sức mạnh toàn thân.
Rắc một tiếng, gậy gỗ trong tay người nọ đánh đến nứt toạt!
“A…” Thân hình cao lớn của Giang Mạc Viễn nảy lên một cái, hai tay chống bộp xuống mặt đất lạnh lẽo, vẫn còn đang gắng gượng quỳ gối tại chỗ không nhúc nhích, nhưng rất rõ ràng, sắc mặt của anh rất khó coi.
“Anh…” Giang Phong chỉ vào người thứ hai, “Đánh tiếp!”
Người bảo vệ thứ hai tiến lên, cây gậy mới nện mạnh xuống người Giang Mạc Viễn.
Máu, thấp ướt áo sơ mi của Giang Mạc Viễn, lại theo mồ hôi chảy xuống, nhiễm đỏ cả mặt đá cuội trắng toát…
“Đủ rồi…” Trang Noãn Thần gần như phát điên, cắn mạnh vào cánh tay người làm đang giữ chặt lấy cô, người đó đau đến nỗi kêu lên, cô dùng hết toàn lực đẩy mạnh đám đông ra, chạy về phía Giang Mạc Viễn…
Gậy gỗ của người bảo vệ nọ vẫn liên tục trút xuống!
Trang Noãn Thần không chút nghĩ ngợi ôm chầm lấy Giang Mạc Viễn …
Một cơn đau kéo đến, cô suýt nữa không chịu nỗi mà ngất đi! Gậy gỗ đánh thẳng vào người cô, đau đến tróc da tróc thịt!
Giang Phong sửng sốt.
Mọi người cũng theo đó mà hét lên.
Người bảo vệ cầm gậy gỗ cũng ngẩn người, lúc này Giang Mạc Viễn mới ý thức được là Trang Noãn Thần ôm lấy mình, gầm lên một tiếng, theo đó mà loạng chạng đứng dậy, bàn tay to lớn chộp lấy tên bảo vệ nọ, tàn nhẫn đấm mạnh vào hắn. Người đó rống lên một tiếng thảm thiết, cơ thể bay ra ngoài, miệng đầy máu.
Giang Mạc Viễn như nổi điên, tiếp theo lại chạy qua, nhặt lấy gậy gỗ trên mắt đất đánh túi bụi vào người bảo vệ nọ…
“Mạc Viễn…” Trang Noãn Thần nằm dưới mặt đá cuội lạnh lẽo, gian nan gọi anh một tiếng. Trong đầu lơ đãng nhớ đến đền thờ trinh tiết ở Cổ Trấn, không ngờ rằng ở châu Âu xa xôi này cũng có thể kế thừa nỗi đau dưới chế độ cũ này, nhưng mà cô cũng thật khâm phục bản thân, lúc này lại có thể thất thần như vậy.
Chỉ là, như lời Pori nói, bộ dạng nổi điên của Giang Mạc Viễn khiến cô cảm động.
Giang Mạc Viễn sau khi nghe cô gọi liền ném gậy gỗ đi vọt đến chỗ cô, cố gắng ôm lấy cô, đè nén cơn đau thể xác, quát khẽ, “Em là ngu hay là ngốc vậy? Ai bảo em xông đến?” Gương mặt anh đỏ lên vì phẫn nộ, như một con sói.
Trang Noãn Thần ngẩng đầu nhìn anh, nhìn rồi lại nhìn, khóe mắt cô cũng đỏ theo, đưa tay chạm nhẹ vào đầu vai anh, khi giơ ra lại phát hiện dính đầy máu, lòng cô giờ đây đau đến cực hạn, giọng nói nghẹn ngào, “Vậy anh là ngu hay là ngốc đây?” Cô không đáng để anh phải làm như vậy.
“Quay vào nhà đi.” Giang Mạc Viễn không trả lời cô, ôm cô khẽ nói.
Trang Noãn Thần lắc đầu, cô cảm nhận được anh đã yếu sức rồi, nếu như đánh tiếp anh nhất định sẽ chết, cô nghĩ vốn dĩ trên đời này sẽ không có cha mẹ nhẫn tâm đâu, hôm nay, hành vi của nhà họ Giang đã hoàn toàn phá vỡ suy nghĩ đó của cô.
Gian nan đứng dậy, cô bước từng bước đến cuối con đường đầy đá cuội, cơn đau bỏng rát nơi vai khiến hai chân cô mềm nhũn quỳ xuống đất, cô ngẩng đầu, yếu ớt nhìn Giang Phong, nói rõ từng chữ một, “Con sẽ ly hôn với Giang Mạc Viễn, đừng đánh anh ấy nữa.”
Ánh mắt Giang Phong kinh ngạc, lơ đãng xẹt qua chút cảm thông.
Giang Mạc Viễn lại lảo đảo bước đến đây, một tay kéo cô dậy ôm cô vào lòng, “Ở đây không có chuyện của em, đừng nói bậy!”
“Giang Mạc Viễn!”
“Trang Noãn Thần!” Anh đột ngột cao giọng, ánh mắt chịu đựng đau đớn xẹt qua vẻ nghiêm túc, “Em nghe rõ cho anh, anh sẽ không ly hôn với em, em là vợ anh, suốt đời này đều là vợ anh!”
Trang Noãn Thần nhìn anh, nước mắt đong đầy trong mắt, nhẹ nhàng lắc đầu, lệ tràn, “Không đáng đâu…”
“Anh nói đáng là đáng.” Giang Mạc Viễn yếu ớt ôm lấy cô.
Nước mắt làm nhòe tầm mắt cô, một cảm giác như tê tâm liệt phế, mùi máu tươi tràn ngập quanh cô đang nhấn chìm cô, cô chưa từng có cảm giác đau đớn đến vậy, đau như ngũ mã phanh thây.
Giang Mạc Viễn mỉm cười suy yếu, khi chuyển mắt nhìn về phía Giang Phong lại biến thành kiên nghị, lần nữa chậm rãi quỳ xuống, “Tiếp tục đi, con sẽ không ly hôn.”
Giang Phong quan sát anh, “Tội tình gì chứ?”
Giang Mạc Viễn nhắm chặt mắt lại, không nói thêm gì nữa.
Trang Noãn Thần sau khi thấy thế cũng trực tiếp quỳ xuống.
“Noãn Noãn?” Giang Mạc Viễn cả kinh.
Trang Noãn Thần ngước lên nhìn về phía Giang Phong, nhẹ nhàng nói, “Nếu phải nhận lấy hình phạt, con tình nguyện nhận cùng anh ấy.”
“Noãn Noãn, đừng nói bậy!” Giang Mạc Viễn đưa tay giữ chặt cô.
Trang Noãn Thần nhìn anh mỉm cười.
Những người đứng xung quanh bắt đầu xôn xao.
Giang Phong híp mắt, “Chỉ bằng một con nhóc như cô? Tôi và mẹ của Mạc Viễn chưa từng thừa nhận cô là người của nhà họ Giang, cho nên dù là bị phạt cô cũng không có tư cách.”
“Con và Mạc Viễn đã là vợ chồng hợp pháp, con chỉ biết anh ấy là chồng con, con là vợ của anh ấy. Nếu chồng con tình nguyện bị phạt cũng không chịu ly hôn, vậy thì con sẵn lòng bị phạt cùng anh ấy.” Ánh mắt Trang Noãn Thần kiên định, từng chữ như châu như ngọc, “Nhưng mà, con thực sự rất muốn biết, có thật là ba mẹ sẽ trơ mắt nhìn con trai của mình chết không!”
“Cô…” Giang Phong bị cô nói đến không trả lời được, nhìn cô trân trối.
Cô không hề thu mắt về, trước sau luôn quật cường đối điện với ông.
Xung quanh lưu động dòng khí của sự bất an.
Cho đến khi…
“Cô đã muốn bị phạt theo, được thôi, vậy cho cô toại nguyện.” Trong đám đông vang lên một tiếng nói, dịu dàng nhưng rất lạnh lẽo.
Cô theo tiếng nhìn qua, đúng là mẹ của Giang Mạc Viễn, người phụ nữ sang trọng đẹp đẽ lại nói năng thận trọng kia, đi đến bên cạnh Giang Phong, cũng từ trên cao nhìn xuống hai người họ, khi ánh mắt dừng ở trên người Giang Mạc Viễn là đau lòng, thì lúc quét về phía Trang Noãn Thần lại là lạnh băng khiến người ta phải sợ hãi.
“Mẹ, nếu mẹ không muốn con và mẹ oán hận lẫn nhau thì tốt nhất hãy thu hồi lời nói vừa rồi.” Giang Mạc Viễn lên tiếng, ánh mắt lạnh lùng.
Gương mặt xinh đẹp của bà Giang khẽ run rẩy, ánh mắt chuyển thành đau lòng, “Mạc Viễn, con đang uy hiếp mẹ ư?”
Giang Mạc Viễn nhìn bà, “Không, chỉ là con giống như ba năm đó, đang bảo vệ vợ mình!”
“Con…” Bà Giang tức giận chỉ vào anh, toàn thân phát run, “Con sao giống ba con được? Ba con từng làm ra cái chuyện đại nghịch bất đạo như con sao? Nó…”
“Mẹ!” Giang Mạc Viễn lạnh nhạt lên tiếng cắt ngang lời bà, gằn từng chữ, “Cô ấy là Trang Noãn Thần, vợ con, điều này đã là sự thật không thể thay đổi được!” Nói xong anh nhìn về phía Giang Phong, “Ba, con tình nguyện tiếp tục nhận hình phạt.”
“Không được…”Trang Noãn Thần siết chặt tay anh, nhìn chằm chằm ông bà Giang, “Con không biết rốt cục con phạm phải sai lần gì làm cho ba mẹ không vui, con chỉ biết nếu ba mẹ còn đánh nữa thì chồng con sẽ mất mạng, ba mẹ không thừa nhận con cũng chẳng sao cả, nhưng Mạc Viễn là con của ba mẹ mà, sao ba mẹ có thể nhẫn tâm như vậy chứ?”
“Chỗ này có phần cho cô nói chuyện sao?” Ánh mắt bà Giang lạnh lẽo như băng.
“Có chứ.” Trang Noãn Thần cố nén sợ hãi đối diện với bà, “Anh ấy là chồng con, con có tư cách nói như vậy.”
Bà Giang kinh ngạc nhìn cô.
“Noãn Noãn…” Lòng Giang Mạc Viễn sinh cảm động, kéo cô vào lòng, giờ khắc này, cho dù chết cũng đáng giá.
Giang Phong vẫn im lặng nhìn Giang Mạc Viễn đột nhiên hỏi, “Anh đúng là thật sự yêu nó yêu đến bất chấp tất cả?”
Cơ thể Giang Mạc Viễn hơi sững ra, những lời này lọt vào tai của Trang Noãn Thần cũng khiến cô ngẩn người, cô vô thức ngước nhìn anh. Ánh mắt anh hiện lên vẻ xúc động, cúi đầu nhìn cô, hình như cũng mang theo chút tự hỏi. Sau một lúc lâu, anh lại ngẩng đầu lần nữa đối diện với Giang Phong, ánh mắt sớm đã chắc chắn, “Phải.”
Hết chương 12