Công viên Triêu Dương.
Xa xa, là một màn sương mù trắng xóa.
Ánh nắng cố gắng xé toạt màn sương, lại vẫn yếu đuối bị sương mù dày đặc che lấp.
Lúc Hứa Mộ Giai đi vào phòng ngủ, không ngoại lệ mà nhìn thấy bộ dạng uống đến say mèm của Cố mặc, lắc đầu đành chịu, bước đến đỡ anh ngồi xuống.
“Đừng uống rượu nữa, anh xem bản thân anh giống cái dạng gì?”
Nói lớn tiếng nhưng vẫn không nhận được đáp lại.
Hứa Mộ Giai bực bội không chỗ trút, ra khỏi phòng ngủ, lúc trở lại trong tay cầm theo một chậu nước, không hề nghĩ ngợi trực tiếp xối thẳng lên đầu Cố Mặc đang gục xuống.
Nước lạnh lẽo kích thích Cố Mặc, mở mắt, ánh mắt say khướt nhìn Hứa Mộ Giai dần trở nên nóng nảy không vui…
“Cô điên à?”
“Em phải là người nói câu này mới đúng!” Hứa Mộ Giai tức giận trừng mắt với anh, “Bên tòa soạn điện thoại rất nhiều lần gọi anh đi làm, sao anh không bắt máy?”
“Chuyện của tôi không cần cô quan tâm!” Cố Mặc đẩy cô ra, lảo đảo đi vào phòng tắm, cởi áo thun lót ướt sũng ném sang một bên, hai tay chống trước gương, vẻ mặt say khướt như cũ.
Trong ánh sáng lờ mờ, là đường cong phần lưng trơn bóng của anh, chiếu vào trong gương, là một người đàn ông cao lớn như pho tượng bán khỏa thân.
Hứa Mộ Giai đi theo anh vào phòng tắm, sau khi thấy thế thì thở dài nói, “Em không quan tâm thì ai đến quan tâm?”
Cố Mặc không trả lời cô, mở nước lạnh rửa mặt.
“Đi ra ngoài, tôi phải thay quần!” Anh hét lên về phía cô, bọt nước vương trên mặt.
“Không nói cho rõ thì đừng mong thay quần!” Hứa Mộ Giai dây dưa không thôi.
Cố Mặc kéo cô đến, cúi đầu, mắt đối mắt với cô, mũi anh gần như dán vào mũi cô, gằn giọng, “Cô có biết mình rất phiền không?” Nói xong, lại hất cô ra.
“Trên đời này chỉ có em mới có thể đối xử tốt với anh như vậy, anh ngại phiền cũng phải chịu đựng.” Hứa Mộ Giai đã quen với tính tình lạnh băng này của anh, khoanh tay trước ngực, “Anh nói cho em biết, khi nào thì đến toàn soạn báo danh.”
“Không đi!” Anh ném ra một câu, xoay người ra khỏi phòng tắm, lại đi ra khỏi phòng ngủ.
Hứa Mộ Giai giật mình, sau khi hoàn hồn thì vội vàng đuổi theo, thấy anh vào phòng thay quần áo, cô cũng chui vào theo.
Cố Mặc vốn đầu váng mắt hoa, bị cô làm rộn như vậy thì càng đau đầu, dứt khoát dựa vào tường, vẻ mặt khổ sở, “Đại tiểu thư à, đây là nhà tôi, cô làm ơn không có việc gì thì đừng xuất hiện như u hồn ở đây có được không?”
“Tốt thôi, vậy anh trở lại là mình như trước đây mới được, hiện giờ Hứa Tác Vinh đã tra ra kẻ đầu têu, cũng không còn thúc giục anh trả nợ, cơ hội làm việc ở toà soạn lớn nhất cũng bày ra trước mặt anh, em không rõ anh còn gì ẩn khuất trong lòng, nếu không sao lại dùng rượu để tra tấn bản thân mỗi ngày!” Hứa Mộ Giai quan sát anh, đè nén cơn thịnh nộ.
Thực ra trong lòng cô hiểu được tại sao anh uống rượu.
Mấy hôm nay, cô vẫn luôn ở bên anh, chính là muốn thời điểm anh yếu đuối nhất mang lại ấm áp cho anh, đương nhiên, tạm thời không thể cho anh biết chuyện Hứa Tác Vinh là cha cô.
Cố Mặc thấy cô không chịu ra ngoài, cũng lười quan tâm cô, đi đến trước tủ đồ lấy ra cái quần đùi mặc nhà, chẳng mảy may che đậy mà cởi chiếc quần ướt nhẹp ra, thay quần ở trước mặt cô.
Khuôn mặt anh dù hốc hác không ít, nhưng đường cong cơ thể vẫn rắn chắc hấp dẫn như cũ, anh sở hữu tỷ lệ vóc người hoàng kim.
Hứa Mộ Giai nhìn thấy mà đỏ mặt, cúi đầu ngượng ngùng, vừa ngước lên, tim lại đập nhanh hơn.
Cố Mặc thay quần xong đi lướt qua người cô, nhìn cũng chẳng nhìn lấy một cái đã ra khỏi phòng ngủ.
“Cố Mặc…” Cô gọi giữ anh lại.
Anh không dừng bước, vẫn tiếp tục lên lầu.
“Chúng ta kết hôn đi.” Hứa Mộ Giai đột ngột nói.
Cố Mặc dừng bước, quay đầu lại, từ trên cao nhìn xuống cô, hờ hững đáp, “Hình như người say là tôi không phải là cô mà.” Nói xong, xoay người.
“Em có thai!” Hứa Mộ Giai lí nhí nói.
Lần này, Cố Mặc hoàn toàn dừng bước, quay đầu lại kinh ngạc nhìn vào mắt cô.
“Con là của anh, chính là đêm tết dương lịch đó.” Hứa Mộ Giai bóp ngón tay.
Thân hình cao lớn của Cố Mặc thoáng lung lay, bàn tay vịn mạnh vào tay vịn cầu thang, sau một lúc lâu, sa sút tinh thần ngồi phịch xuống bậc thang, nhìn chằm chằm cô, im lặng thật lâu.
“Anh hẳn là phải rõ, em với anh, đêm đó… là lần đầu tiên.” Cô nói xong, mặt càng đỏ hơn.
Ánh mắt Cố Mặc chuyển lạnh, “Cô định dùng đứa bé để trói buộc tôi?”
“Không phải em muốn trói buộc anh, mà là đứa bé không thể không có cha, em tuyệt đối sẽ không bỏ đứa bé này.” Hứa Mộ Giai trở nên rất kích động.
“Hay lắm.” Cố Mặc đứng lên, khuôn mặt điển trai ngày càng lạnh, gằn giọng, “Sinh đứa bé ra đi, tôi sẽ nuôi, nhưng mà Hứa Mộ Giai à, tôi sẽ không cưới cô.”
Sắc mặt Hứa Mộ Giai tái xanh, nghẹn ngào, “Tại sao?”
“Rất đơn giản, tôi không yêu cô.” Quăng lại một câu lạnh lùng như thế xong, để lại cho cô một bóng lưng hờ hững.
Hứa Mộ Giai yếu ớt tựa vào tường, nước mắt lăn dài trên má.
Đêm đó, là cô mất rất nhiều công sức mới lên giường được với anh, không ngờ kết quả vẫn vậy…
***
Hạ Lữ và cô chiến tranh lạnh.
Lúc Trang Noãn Thần muốn nói chuyện với cô, Hạ Lữ dứt khoát xin nghỉ bệnh, đóng cửa không tiếp.
Hội nghị hằng năm của Tiêu Duy lại rơi xuống đầu cô.
Hội nghị không lớn không nhỏ, Giang Mạc Viễn cũng tham gia.
Đây là lần đầu tiên sau khi cô và anh kết hôn dùng hình thức này để gặp mặt, anh là khách hàng của cô, là bên A. Khi anh mặc complet mang giày da ngồi ở trong hội nghị, Trang Noãn Thần vẫn ít nhiều cảm thấy áp lực.
Áp lực là vô hình, cụ thể là gì thì cũng không diễn tả được.
Bởi vì sắp đến những ngày cuối năm, đứng trước kỳ nghỉ tết của công ty, cho nên sau khi tổng kết lại báo cáo của hai kỳ hoạt động, Trang Noãn Thần lại đưa ra đề xuất tổng thể hoạt động của năm sau, Giang Mạc Viễn cùng bộ phận kế hoạch nghe xong cũng không có ý kiến gì quá lớn.
Cao Doanh là người làm kết toán số tiền cuối năm, sau khi nhận lấy báo cáo kết toán trong tay, Giang Mạc Viễn thản nhiên nói, “Tan họp thì giám đốc Trang đến văn phòng tôi một chuyến.”
Những người khác, trước sau như một, vẫn dùng ánh mắt mờ ám để nhìn cô.
Tan họp, Trang Noãn Thần sắp xếp cho Cao Doanh và mọi người đi trước, đợi sau khi xã giao mấy câu với vài quản lý cao cấp của phòng kế hoạch xong mới đợi thang máy đến phòng tổng giám đốc hành chính trên lầu.
Thư ký hành chính vừa từ phòng thư ký đi ra, có lẽ thư ký trưởng gọi đến không biết giao cho việc gì, thấy Trang Noãn Thần đi lên thì vẻ mặt vui sướng, kéo cô qua nhỏ giọng hỏi, “Giám đốc Trang, nghe nói lần này Giang tổng về Thụy Sĩ nghỉ phép có dẫn theo cô đi cùng?”
Trang Noãn Thần mỉm cười gượng gạo, cố sức rút tay mình ra, “Theo tin vỉa hè từ đâu thế?” Trước khi công bố lễ cưới, cô và Giang Mạc Viễn không muốn rắc rối, càng không muốn chuyện này trở thành đề tài bàn tán trong giờ rỗi rãi, cho nên tới bây giờ, người biết được hai người họ kết hôn chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
“Còn giấu tôi hả? Là lúc thư ký trưởng sắp xếp lộ trình cho Giang tổng vô tình phát hiện ra lộ trình của cô, sao đúng lúc cô cũng đến Thụy Sĩ vậy?”
“Tôi…” Trang Noãn Thần cảm thấy cô ta không làm phóng viên săn tin thì đúng là đáng tiếc, nghĩ nghĩ, “Chỉ là trùng hợp mà thôi. Giang tổng có ở đây không?”
Dời đề tài đi, không muốn nói về nó nữa.
Thư ký hành chính thấy thể cũng đành bỏ cuộc, nhún vai nói, “Giang tổng đã dặn khi cô đến thì trực tiếp đi vào trong.”
Trang Noãn Thần gật đầu, đi vào phòng tổng giám đốc, cố tình không quan tâm đến cặp mắt đầy vẻ hoài nghi ở sau lưng.
***
Sau khi gõ cửa vào văn phòng, Giang Mạc Viễn đầu cũng không ngẩng dậy, trực tiếp nói, “Không cần quay về công ty nữa chứ?”
“Dạ.”
“Vậy đúng lúc lắm, lại đây xem tài liệu này.” Giang Mạc Viễn đang ký tên vào một văn kiện, ngẩng đầu nhìn cô, mỉm cười, tay chỉ chỉ vào một chồng tài liệu bên cạnh.
Trang Noãn Thần bước lên trước, vừa muốn xem, Giang Mạc Viễn lại đưa văn kiện trong tay cho cô, “Cất đi.”
Cô nhận lấy, là giấy đồng ý bút khoản cuối năm lúc nãy, anh đã ký tên xong.
“Quan hệ giữa chúng ta có phải là có chút kỳ lạ hay không?” Sau khi cất văn kiện vào túi xong, cô chợt nói. Ông xã của cô lại đồng thời là ông chủ gián tiếp của cô, đưa cho cô phê duyệt khoản tiền cô phục vụ cho công ty?
Bên môi Giang Mạc Viễn nở nụ cười, duỗi tay về phía cô, “Em lại đây.”
Cô bước đến.
Anh xoay ghế dựa qua, đưa tay kéo cô ngồi lên đùi mình.
“Đừng vậy mà…” Cô hoảng hốt.
“Sợ gì chứ?” Giang Mạc Viễn cười nhẹ, “Những người ở bên ngoài kia sớm muộn gì cũng phải biết quan hệ của hai ta.”
“Vậy còn tốt hơn so với chuyện hiện giờ bị bắt quả tang tại trận.” Trang Noãn Thần nói xong rướn thân, lại bị anh ôm chặt hơn.
“Đừng lộn xộn.” Bên tai, là tiếng nói gợi cảm cùng nụ cười trầm ấm của anh.
Cúi đầu, thật ấm áp bùi tai.
Mùi hương nam tính cùng hơi thở nóng bỏng đảo quanh bên tai cô, mặt cô hơi đỏ lên, cắn môi trách móc, “Gọi em lên chính là muốn như vầy sao?”
“Giữa hai vợ chồng còn có thể thế nào? Chẳng lẽ anh còn phải cùng em thảo luận về nội dung hội nghị ban nãy?” Giang Mạc Viễn bị cô chọc cười, nghiêng mặt nhìn cô, thấy hai má cô ửng hồng, nhịn không được lén hít nhẹ mùi hương của cô.
“Đừng quậy nữa, trong văn phòng mà còn như vậy? Trước kia chưa từng thấy anh không đứng đắn như vậy nha.” Mặt cô càng đỏ, xoay người giơ tay muốn đánh anh.
Cổ tay lại bị anh bắt lấy, trong ánh mắt thâm sau hiện lên nụ cười mờ ám, “Vẻ đứng đắn trước khi kết hôn đều là giả vờ, biết chưa? Trước kia mấy lần gọi em vào văn phòng, ngoài mặt là chuyện công việc, còn trên thực tế? Biết khi đó anh nghĩ gì không?”
Cô quan sát anh, cắn môi nhíu mày, thấy anh hỏi vậy tám phần cũng chẳng có gì hay, giận dỗi nói, “Nghĩ gì?”
Giang Mạc Viễn siết chặt vòng ôm, khuôn mặt anh tuấn kề sát bên tai cô, bên môi hiện lên vẻ cười, “Mỗi một lần, anh đều phải cố gắng áp chế dục vọng mãnh liệt muốn đè mạnh em xuống sô pha…”
Trang Noãn Thần không ngờ anh sẽ nói trắng trợn như vậy, ngẩn ra, sau đó giơ tay đấm anh, “Sói đội lốt người!”
Sự không vui của cô còn lộ ra một chút trách móc, bản thân cô không phát hiện ra, nhưng anh cảm nhận được.
Giang Mạc Viễn cười sang sảng, hé miệng cắn nhẹ vào vành tai cô, “Còn động tay động chân với anh nữa, cẩn thận anh ở trong này muốn em.”
“Thật không biết xấu hổ, ai thèm động tay động chân với anh? Hay anh mới chính là người làm vậy?” Trang Noãn Thần hung dữ trừng mắt với anh, đồng thời cũng bị lời nói nửa đùa nửa thật lúc nãy làm cho hết hồn, cô cũng không muốn để ai đột ngột xông vào nhìn thấy cảnh tượng ám muội này.