Từ khi quen nhau đến khi kết hôn với Giang Mạc Viễn, hai người đã cùng trải qua nhiều phen lận đận, đau đớn cũng có, nhưng trên hết là sự ấm áp trong trái tim chưa bao giờ nguội. Giang Mạc Viễn là người như vậy, anh không cho phép bản thân bộc lộ quá nhiều cảm xúc, anh là người đàn ông kín tiếng nhưng tinh tế, chuyện sự nghiệp bày mưu nghĩ kế có thể khiến anh sôi nổi nhưng cũng có khi điềm tĩnh trầm ngâm. Nếu khi trước có người hỏi cô, rằng có khi nào tưởng tượng đến cảnh Giang Mạc Viễn say mèm hoặc yếu đuối khi đổ bệnh hay không, tất nhiên cô sẽ trả lời là không. Con người anh quá cẩn thận, chắc chắn sẽ không ngốc đến mức tự khai nhược điểm của mình trước mặt người khác. Anh có uống rượu, anh cũng từng đổ bệnh, anh là người chứ đâu phải thần linh, nhưng dù thế nào, thì người ngoài cũng không biết nổi.
Nhìn anh nằm trên giường, trái tim cô như bị dao cắt. Đến giờ phút này cô mới biết, mẹ cô từng có cảm giác như thế nào khi ba cô đổ bệnh. Mỗi ngày ba cô nằm ở đó, sống chết chỉ trong nháy mắt, chắc lúc ấy mẹ cô phải buồn phiền nhiều lắm. Giây phút này đây, Giang Mạc Viễn sốt cao, tay chân cô cứ cuống hết cả lên. Phải thừa nhận rằng tâm lý làm vợ của mình còn cần được tăng thêm nhiều.
Trang Noãn Thần nhẹ nhàng tựa đầu lên ngực anh, thủ thỉ, Giang Mạc Viễn, mau mau khỏe lại đi.
Đến ngày thứ ba, bác sĩ vẫn tới truyền nước cho Giang Mạc Viễn, anh thì vẫn mê man ngủ say. Đến tận giữa trưa, Trang Noãn Thần không kìm được nên ra ngoài gọi điện cho Mạnh Khiếu, kể cho anh nghe về tình hình của Giang Mạc Viễn. Mạnh Khiếu nghe cô kể xong còn hỏi thêm mấy câu, xem Giang Mạc Viễn có xuất hiện triệu chứng nào không, hỏi đến đâu Trang Noãn Thần trả lời tỉ mỉ đến đó.
Mạnh Khiếu cho rằng Giang Mạc Viễn không có chuyện gì nghiêm trọng, nếu qua một đêm nữa mà không hết sốt, nên đưa đến bệnh viện kiểm tra kĩ hơn. Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, cô mới nhẹ nhõm đôi chút. Sờ trán Giang Mạc Viễn cũng không quá nóng nữa rồi, cô cầu mong đêm nay anh đừng sốt nữa. Trang Noãn Thần khẽ hôn lên môi anh.
Hai ngày hôm nay, chuyện Vạn Tuyên vẫn giao cho Ngải Niệm trông chừng, nhưng Ngải Niệm vẫn không hề than oán câu nào. Thứ nhất, công ty có chia cổ phần cho cô; thứ hai, cô cũng đang muốn tránh Tư Nhiên. Từ sau khi Tư Nhiên biết địa chỉ mới của cô, anh càng chủ động hơn, chỉ cần có thời gian là đến. Ba mẹ Ngải Niệm thì quá hài lòng với Tư Nhiên rồi, vừa thấy anh bước vào cửa là coi như người trong nhà luôn vậy. Điều còn làm Ngải Niệm đau đầu hơn nữa là cấp độ ỷ lại của Mặc Mặc đối với Tư Nhiên ngày càng cao, chỉ cần Tư Nhiên đến gần thì nhất định nó sẽ sà vào ôm Tư Nhiên.
Tư Nhiên cũng thế, chẳng biết ngại là gì, tự nhiên coi nhà Ngải Niệm như nhà mình. Phòng Mặc Mặc đã đầy đồ chơi, mỗi lần Tư Nhiên đến lại cầm theo vài món nữa, hầu hết là cho ba mẹ Ngải Niệm và Mặc Mặc. Có lần Ngải Niệm về nhà không tìm thấy Mặc Mặc đâu, hỏi ra mới biết Tư Nhiên rảnh quá nên đưa Mặc Mặc ra công viên chơi. Từ ngày chuyển về nhà mới, Tư Nhiên là người đàn ông đầu tiên đến đây, lại thường xuyên bế Mặc Mặc, hàng xóm ai cũng cho rằng Ngải Niệm và Tư Nhiên là một đôi. Thậm chí có hôm Ngải Niệm vừa vào đến cổng khu nhà thì một thím xuất hiện, chào hỏi: “Cháu vừa tan ca về à? Thím mới ở công viên, chồng cháu đang trông con ngoài đấy. Chao ôi chồng cháu kiên nhẫn với con cái quá nhỉ…”
Dĩ nhiên, đôi lúc Ngải Niệm cũng sẽ nhận được điện thoại từ Lục quân, lúc tan ca Lục Quân sẽ đến chực chờ ở cửa công ty. Thực ra hắn muốn gặp con, nhưng Ngải Niệm quyết tâm, dù anh có làm gì cô cũng mặc kệ.
Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh.
Ngải Niệm cũng thế, Trang Noãn Thần cũng vậy.
Nhưng Trang Noãn Thần tự nhận quả thực cô quá hạnh phúc, tuy đã nhiều phen trải qua đau khổ, nhưng ít nhất, cô có được tình yêu.
Tới tối ngày thứ ba, Giang Mạc Viễn không sốt cao nữa. Sau khi ăn tối xong, Trang Noãn Thần đi vào phòng ngủ, chợt giật mình khi thấy anh đã tỉnh. Tuy ánh mắt còn hơi lờ đờ, nhưng chí ít còn hơn cứ hôn mê như trước. Cô mừng rỡ. Đầu tiên là đút cho anh một chút nước đường, sau đó mới nhẹ nhàng gọi tên anh. Anh chớp mắt mấy lần, ánh mắt dừng trên mặt cô.
“Mạc Viễn…” Suýt nữa vì quá vui mừng mà cô bật khóc. Sờ lên trán anh, tảng đá đè nặng lên tim cô mấy ngày nay mới rơi xuống. “Tốt quá, anh tỉnh lại rồi.”
Nếu anh không chịu tỉnh, nhất định cô sẽ đưa anh đến bệnh viện cho xem.
Giang Mạc Viễn vẫn còn đang choáng váng, con ngươi chuyển động còn chậm, rất lâu sau anh mới nói: “Khát…” Tiếng nói khô ráp khàn khàn.
Trang Noãn Thần nghe xong vội vàng lấy nước cho anh, ai ngờ vừa uống một ngụm liền ho liên tục. Cô hoảng hốt nghiêng người anh sang một bên, vỗ sau lưng anh. Phải mất một lúc lâu anh mới điều chỉnh được nhịp thở. Cô thì không dám cho anh uống nước nhanh nữa, chỉ để anh uống từng ngụm nhỏ.
Sự thật chứng minh cách này rất có hiệu quả.
Giang Mạc Viễn nằm bệt trên giường ba ngày, tuy nói nước truyền dinh dưỡng sẽ không khiến anh bị mất nước, nhưng sau khi tỉnh lại, anh vẫn cần uống thêm nước. Trang Noãn Thần phải cho anh uống nước từ từ, lặp đi lặp lại một động tác như vậy.
Sau khi uống xong ngụm nước cuối cùng, Giang Mạc Viễn nhất định không chịu buông cô ra. Anh hôn cô, nụ hôn mạnh mẽ, như thể khát khao nuốt lấy lưỡi của cô. Trang Noãn Thần tưởng anh còn muốn uống thêm nước, cô vùng ra định đứng dậy, tránh không để cho anh hôn nữa, “Mạc Viễn, anh chờ một chút, để em đi lấy thêm nước cho anh…”
“Anh khát…” Giang Mạc Viễn chặn lời nói của cô, ánh mắt vẫn hơi mơ hồ, anh ôm cô, đôi môi một lần nữa chiếm lấy cô.
Chưa kịp phản ứng, cô đã bị anh đè lên, môi anh lại tiếp tục tiến tới. Lúc này đây, anh như người lang thang ở sa mạc lâu ngày, điên cuồng đi tìm ốc đảo có nước của mình. Anh khao khát cướp lấy, còn cô, cô chính là ốc đảo mà anh kiếm tìm bấy lâu.
Cơ thể anh lại bắt đầu nóng lên, không biết là do bị sốt lại, hay đó chính là nhiệt độ trên người anh. Cô chỉ cảm thấy nóng đến giật mình, gần như có thể làm tan chảy bản thân cô. Trang Noãn Thần chỉ biết ôm chặt bờ vai của anh, chờ đến khi Giang Mạc Viễn hơi buông lỏng, cô mới hổn hển nói: “Mạc Viễn, anh đang bị bệnh rất nặng đấy.”
“Ngải Niệm, anh đang uống nước… khát lắm.” Anh dừng lại ngay bên tai cô mà thì thầm, tiếng khàn khàn như đàn cello, như mời mọc như khẩn cầu: “Cho anh.”
Do anh vẫn còn bệnh, nên trong phòng kể cả ban đêm vẫn không để đèn nhiều, chỉ có chút ít ánh sáng le lói. Ánh sáng ấy hòa cùng ánh trăng ngoài cửa sổ, hình thành nên quang ảnh tực rỡ, in hình bóng hai người đang quấn chặt lấy nhau lên trên tường.
Anh cúi đầu, tiếng nói của anh khiến Trang Noãn Thần cảm thấy đau chưa từng có. Cô nhìn vào mắt anh, nhìn lên những sợi tóc sáng bóng, bao ánh sáng đều đang tích tụ trong đôi mắt anh bây giờ. Không biết bệnh của anh còn nặng hay không, nhưng đôi mắt ấy vẫn đẹp đến thế. Chỉ chớp mắt một cái, cô đã bị cuốn vào đó.
Giang Mạc Viễn trao cho cô những nụ hôn dịu dàng, rồi lại nhẹ xoa lên môi cô. Trang Noãn Thần chỉ cảm thấy môi anh vừa mềm vừa ấm, dần dần cô không kháng cự nổi nữa.
Anh không còn kiêng nể gì, nụ hôn càng thêm mạnh bạo.
Nụ hôn này, giống như họ đã cách xa bao năm nay, hai đôi môi chạm nhau đầy mê hoặc. Trang Noãn Thần không từ chối, cô nên đi theo tiếng gọi của trái tim, không còn sợ hãi, chủ động hòa vào anh. Cứ như vậy, anh vừa có được sự ủng hộ, lại vừa nắm quyền chủ động.
Cô cảm nhận được rất rõ biến hóa trên cơ thể anh.
Con mãnh thú kia mau chóng thức tỉnh, còn nhanh hơn cả bệnh tình anh hồi phục, thèm muốn thoát khỏi mọi cản trở, càng lúc càng nóng hơn.
Trang Noãn Thần bị nhiệt độ của anh dọa sợ, trống ngực đập liên hồi, thứ đó đang đặt ngay trên bụng cô, cứ cọ qua cọ lại, thỉnh thoảng còn giật giật. Rất nhanh sau đó, mé đùi trong của cô bắt đầu rát lên.
“Noãn Noãn…” Mỗi lần đưa đẩy, anh lại thầm thì tên cô. Nhân lúc cô không chống lại, anh càng dùng thêm sức.
Trang Noãn Thần bật lên tiếng nức nở.
Nụ hôn của anh gần như muốn cướp đi hơi thở của cô, sự thống khổ nhưng trầm mê này lại khiến cô càng lún sâu.
Cô để cho anh tùy ý triền miên.
Anh từ từ nhắm mắt lại, môi hôn thêm cuồng nhiệt, bàn tay nhanh chóng cởi bỏ quần áo của cô.
Cơ thể anh nóng như lửa đốt. Anh ôm chặt lấy cô, hơi thở trầm thấp bên vành tai cô: “Noãn Noãn, anh sẽ không làm em đau…”
Cô biết.
Cô biết anh sẽ không làm cô đau, trái tim Trang Noãn Thần như có dòng nước ấm áp khẽ chảy qua.
Quần áo rơi tán loạn trên giường, cô đỏ mặt nhìn người đàn ông dưới ánh đèn, tuy còn bệnh, nhưng thân thể anh vẫn rắn chắc, cường tráng như thái sơn, tỏa ra một vẻ mê hoặc đầy nam tính. Cô nhìn đến đỏ bừng cả mặt, nhưng không thể rời mắt nổi.
“Mạc Viễn…” Trang Noãn Thần nhìn vào mắt anh, đưa tay lên vuốt ve mấy sợi tóc, xấu hổ nói: “Anh còn đang bệnh, đừng lãng phí sức lực.”
Anh tỉnh bơ như chẳng nghe thấy gì, vẫn tiếp tục khao khát tìm kiếm mọi chỗ trên cơ thể cô.
Cô chợt bừng tỉnh, mím môi cười, nhìn anh một lần nữa rồi cố sức đẩy anh ra.
Dù sao thì anh vẫn còn chưa khỏe hẳn, nên bị đẩy ngã sang bên cạnh, vừa định đàn áp cô, thì Trang Noãn Thần đã nằm úp lên người anh, hôn nhẹ lên đôi lông mày của anh…
Cô yêu anh, nên dù phải chủ động thì cô cũng cam lòng.
Sự chủ động của cô khiến cơ thể anh bất chợt căng cứng, nụ hôn trêu đùa của cô khiến anh cứ muốn vươn lưỡi ra đuổi bắt lấy, cô lại càng tránh được. Dừng lại ở yết hầu của anh, lúc cô hôn lên đó, khiến cho trái cổ anh trượt lên xuống.