Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Hào Môn Kinh Mộng 2: Khế Ước Đàn Ukulele

Quyển 3 – Chương 4: Yêu em à?

Tác giả: Ân Tầm
Chọn tập

Sau khi ông bà Trang nghe cô kể lại sự tình thì gật đầu, ông Trang nói, “Noãn Thần à, cậu này rất được, khi đó bác trai con cũng rất xem trọng cậu ta.”

“Ba, con và anh ấy không có khả năng đâu, anh ấy là người có địa vị thế nào chứ?” Trang Noãn Thần cụp mắt, than thở.

“Noãn Thần, bất luận con và cậu ấy có khả năng hay không, chúng ta vẫn phải trả lại tiền viện phí cho cậu ấy, sao có thể để cậu ấy bỏ tiền ra trả được.” Bà Trang nói xong, lấy tiền trong túi ra.

“Mẹ, con cũng có mà, mẹ yên tâm đi, con biết phải làm sao.” Trang Noãn Thần vội cản tay mẹ cô lại, nhẹ giọng nói.

Mẹ cô nghe xong thì gật đầu.

Sau khi Giang Mạc Viễn làm xong mọi thủ tục quay lại, theo sau anh còn có mấy người hộ lý, anh bước đến, lại cười nói, “Bác trai, bởi vì mấy mục kiểm tra chủ yếu nằm ở lầu 3, nên chúng ta phải đổi phòng bệnh.” Nói xong lại nhìn về phía mẹ cô, “Bác cũng chưa nghỉ ngơi, trong phòng bệnh mới có giường xếp, bác nghỉ ngơi cho khỏe một chút.”

“Ờ, à, thế thì hay quá.” Bà Trang liên tục gật đầu. Đợi đến khi mấy hộ lý chuyển ông Trang đến phòng bệnh mới, Trang Noãn Thần mới phát hiện chỗ này thuộc dạng VIP, là phòng tốt nhất trong bệnh viện này, có giường đơn, bên cạnh giường chính còn trang bị thêm một giường phụ, cô quay đầu nhìn Giang Mạc Viễn, chắc là anh đã yêu cầu thêm.

Ban đầu ba cô sống chết không chịu, Giang Mạc Viễn lại tiến hành thuyết phục, lúc này ba cô mới nghe theo.

Buổi chiều, bác sĩ chủ trị bắt đầu làm các mục kiểm tra với ông Trang, sức khỏe ông hãy còn yếu, làm kiểm tra ở lầu ba xong, không biết Giang Mạc Viễn tìm đâu ra một chiếc xe lăn, giúp đẩy ông đến các phòng làm kiểm tra, có mấy cái còn ở lầu một, Bệnh Viện Trung Tâm không có thang máy, Giang Mạc Viễn không nói hai lời liền cõng ông đi từ lầu trên xuống lầu dưới, cả một buổi chiều hệt như tác chiến, có nhiều thủ tục ngay cả cô và mẹ cô cũng không hiểu, Giang Mạc Viễn hoàn toàn gánh trọng trách, một loạt những việc như thanh toán, ghi giấy chứng nhận, lấy thuốc, lấy phim chụp, chờ lấy kết quả, những chuyện vốn lộn xộn lại được anh xử lý vô cùng êm xuôi, thỏa đáng không chỗ nào sơ suất.

Bà Trang bởi vì ngủ không đủ giấc nên tinh thần kém minh mẫn, Giang Mạc Viễn đề nghị bà đi nghỉ ngơi trước, bà đương nhiên không chịu, Trang Noãn Thần cũng xót mẹ, cùng Giang Mạc Viễn khuyên bà đi nghỉ trước.

“Ba con còn đang làm kiểm tra, sao mẹ có thể nghỉ ngơi được?” Bà Trang nhẹ nhàng nói.

“Mẹ, mẹ về phòng nghỉ chút đi, ngủ một giấc, chỗ này có con canh chừng được rồi, hơn nữa còn có anh Viễn ở đây mà.” Trang Noãn Thần nói ra mấy lời này vô cùng tự nhiên.

Sau khi mẹ cô nghe xong bèn cười, thấy Giang Mạc Viễn đang đi về hướng này liền thấp giọng nói, “Con bé như con có thể làm được gì? Hôm nay đều là Mạc Viễn chạy đôn chạy đáo.”

Trang Noãn Thần đỏ mặt, bất giác ngẩng đầu nhìn vào mắt của Giang Mạc Viễn, trái tim lơ đãng lỗi nhịp.

Đợi ông Trang làm xong mục kiểm tra cuối cùng của hôm nay, Giang Mạc Viễn dặn bệnh viện đưa cơm đến, mọi người giải quyết bữa tối trong đơn giản xong, Giang Mạc Viễn nói với bà Trang, “Bác gái, bác và Noãn Noãn về nhà ngủ một giấc đi, tối nay để cháu ở lại canh được rồi.”

“Sao vậy được.” Ông Trang sao có thể để anh vất vả như vậy, dưới điều kiện còn chưa xác định anh có phải là con rể hay không nữa, vội vàng xua tay nói, “Mọi người về nhà nghỉ đi, bây giờ tôi cũng không phải không thể chăm sóc bản thân, nên không cần ở bệnh viện trông chừng nữa.”

“Giờ bắt tôi ngủ cũng ngủ không được.” Bà Trang khá nhạy bén, lập tức ngồi xuống bên cạnh ông Trang, âm thầm thúc ông, mỉm cười nhìn Trang Noãn Thần và Giang Mạc Viễn.

“Lúc chiều mẹ ngủ nhiều rồi, vầy đi, Noãn Thần à, con dẫn Mạc Viễn về nhà nghỉ ngơi đi, cậu ấy cũng vất vả cả ngày rồi.”

Trang Noãn Thần dửng sốt, “Dạ?”

“Dạ cái gì mà dạ, mau về nhà đi, lát nữa trời tối lắm.” Mẹ cô lập tức vẫy tay, lại nháy mắt với ông Trang một cái.

Vợ chồng vốn ăn ý, ông Trang lập tức nắm bắt được ý đồ của vợ, cũng phụ họa nói, “Đúng đó Noãn Thần, ba còn có chuyện muốn nói với mẹ con, tối nay để mẹ con ở đây với ba, hai đứa về đi.” Nói xong, lại nhìn về phía Giang Mạc Viễn, cười cười, “Mạc Viễn à, lúc trước cháu từng đến vùng này chưa?”

Giang Mạc Viễn thật thà đáp, “Dạ, đây là lần đầu tiên.”

“Vậy tốt quá, Noãn Thần, hay là vầy đi, tối nay hai đứa về nhà ngủ, ngày mai con dẫn Mạc Viễn đi tham quan nơi này đi, ra dáng chủ nhà chứ.” Thật ra ông Trang là người rất truyền thống, nhất là đàn ông phương Bắc lại càng chú trọng truyền thống hơn, nhưng có lẽ do con người Giang Mạc Viễn quá ưu tú, cho nên ông hy vọng có thể tác hợp cho đôi trẻ.

“Ba, ba đang nằm viện mà, sao con có tâm trạng đi chơi chứ?” Trang Noãn Thần đi tới, thấp giọng nói nhỏ, vẻ mặt khó xử.

“Ngày mai ba con chỉ đợi kết quả kiểm tra thôi, còn hai mục nữa thì ngày mốt mới làm, ngày mai cũng đâu có chuyện gì cần đến con, dẫn Mạc Viễn đi chơi đi.” Bà Trang cũng vun vén, lại nhìn về phía Giang Mạc Viễn, nhiệt tình nói, “Mạc Viễn à, nơi này ở phía nam nên núi non phong cảnh đẹp lắm, nghe nói khi xưa Đào Uyên Minh[1] còn ẩn cư tại nơi này nữa, tuy không thể nói là ‘thải cúc đông li hạ’[2], nhưng hiện giờ là ‘thu diệp chính hồng’[3], hai đứa đi ngắm đi, cảnh đẹp lắm.”

Trang Noãn Thần suýt nữa choáng váng, người mẹ thân yêu của cô còn có thể ‘xuất khẩu thành thơ’ như thế sao? Cả Đào Uyên Minh cũng lôi ra, không lẽ câu ‘Du nhiên kiến Nam Sơn’ của Đào Uyên Minh người ta viết là ngọn núi của quê mình sao? Mẹ ơi là mẹ, đi về phía Nam cũng chưa chắc đó là núi Nam đâu mẹ à…

Giang Mạc Viễn vô cùng có giáo dưỡng, chỉ lễ phép mỉm cười, “Dạ.”

Anh lại tán thành?

Trang Noãn Thần quay đầu mở to mắt nhìn anh, ngay sau đó kéo kéo ống tay áo anh, “Không phải anh muốn khảo sát hạng mục đầu tư sao? Làm gì có thời gian?”

Không đợi Giang Mạc Viễn trả lời, mẹ cô thính tai nghe thấy liền lập tức cười nói, “Vậy không tốt sao? Mạc Viễn à, cháu thử đi xem ngọn núi bác nói có thể khai thác thành địa điểm du lịch không, cháu cũng biết, nơi này là cổ trấn có lịch sử lâu đời, tuy rằng trong cổ trấn không cho khai thác, nhưng ngoài cổ trấn vẫn có thể mà.”

Ý cười bên môi Giang Mạc Viễn càng sâu, “Bác gái, cháu sẽ cố gắng.”

“Mẹ em nói đùa với anh đó, anh còn tưởng là thật sao.” Trang Noãn Thần nhỏ giọng nói câu, ngước lên nhìn thấy ba mẹ cô vừa định nói tiếp, vội vàng cướp lời trước—

“Ba mẹ đừng nói nữa, giờ tụi con về ngay.”

Hai ông bà lúc này mới hài lòng gật đầu.

***

Ngày mùa thu thật ngắn, sau khi mặt trời chiều đã ngã về tây, chút tà dương cũng rút hết không còn sót lại chút gì ở chân trời, bóng đêm dần lan tràn cả cổ trấn.

Khi xe chạy đến ven sông thì không thể chạy vào sâu hơn nữa, đây là quy củ ở cổ trấn. Mỗi một người dân nơi đây đều rất yêu chốn bồng lai này, cho nên không cho phép sự ô nhiễm xâm nhập vào cổ trấn.

Sau khi xuống xe, Trang Noãn Thần nhìn anh, nói thật lòng, “Hôm nay thật sự cám ơn anh, nếu không có anh, em và mẹ chắc rối lắm.”

Phụ nữ dù kiên cường đến đâu cũng có lúc bó tay chịu trói, ba cô ngã bệnh hệt như trụ cột trong nhà bị đổ xuống, tuy rằng mẹ cô cũng cố gắng chống đỡ đó, nhưng dù sao cũng là phụ nữ, sự xuất hiện của Giang Mạc Viễn như lấp đầy chỗ trống ấy, để mẹ con cô không cần phải vất vả làm tất cả mọi chuyện.

Lúc con người đang yếu đuối sẽ dễ dàng cảm động, mẹ cô như vậy, cô cũng như vậy.

Sự ôn hòa như khảm vào khóe mắt Giang Mạc Viễn, nhẹ nhàng rung động, anh nói, “Không cần khách sáo với anh như vậy.”

Trăng lạnh như nước, ánh sáng như gợn sóng di chuyển sâu trong mắt anh, nhàn nhạt lan tràn tới môi, anh cúi đầu nhìn cô, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo ấy, thứ ánh sáng trong mắt dường như càng nhẹ nhàng xoay chuyển.

Trang Noãn Thần ngẩng đầu, bất ngờ khi anh lại nhìn mình chăm chú như vậy, hai má đột nhiên nóng lên, vội vàng cúi đầu, bối rối nói, “Anh… chắc đã đặt khách sạn ở ngoài thị trấn rồi đúng không?”

Giang Mạc Viễn lại cười nhẹ, “Còn chưa đặt kịp, không phải em định bắt anh đi đặt khách sạn lúc trời tối thui thế này chứ?” Nói xong, bổ sung thêm một câu với giọng điệu trêu đùa, “Phụ nữ, phải biết trả ơn chứ.”

“Hửm…” Trang Noãn Thần ngẩng đầu, mất tự nhiên nhìn vào ánh mắt biết cười của anh, vội giải thích, “Anh hiểu lầm rồi, chỉ là em sợ anh ngủ không quen.” Người như anh chắc là kén chọn nơi ở lắm.

Giang Mạc Viễn lại bất ngờ kéo lấy tay cô, cười cười, “Đi thôi, cảm nhận một chút cuộc sống ở cổ trấn cũng không tệ mà.”

Trang Noãn Thần buộc phải thỏa hiệp, tuy rằng vẫn cảm thấy có chút là lạ.

Đi vào cổ trấn, đầu tiên phải đi ngang qua đền thờ trinh tiết, Giang Mạc Viễn cảm thấy hứng thú, quan sát hồi lâu mới bắt đầu khiêm tốn đặt câu hỏi. Trang Noãn Thần nghĩ nghĩ rồi nói, “Em nghe những người lớn tuổi kể lại, đền thờ trinh tiết này lập chắc cũng hơn ngàn năm trước, cụ thể là ai lập thì em cũng không rõ nữa, nhưng nơi này để vinh danh những người phụ nữ chết chồng vẫn thủ tiết cả đời, công nhận phẩm đức cao thượng của họ.”

Giang Mạc Viễn nghe xong liền lắc đầu, có chút không tán thành, “Chuyện này đối với phụ nữ mà nói là không công bằng, là người thì đều có quyền theo hạnh phúc mà mình muốn, phụ nữ cũng vậy, dù sao trên đời này cũng không chỉ có chồng của họ là đàn ông.” Nói xong, đột nhiên đưa tay kéo ôm lấy vai Trang Noãn Thần, trong mắt lóe ra thâm ý, “Em nói phải không?”

Trang Noãn thần hết hồn, lập tức mỉm cười với anh, “Sao em biết được? Em còn chưa kết hôn mà.”

Giang Mạc Viễn cong môi cười cười, không nói gì nữa.

Cổ trấn ngàn năm, dưới sự bảo vệ của người trong trấn, vẫn duy trì được làn gió văn minh cổ xưa nồng đậm.

Cổ trấn vào đêm như cô gái đeo khăn che mặt, lưu luyến mà dịu dàng. Kiến trúc nơi đây đều na ná như nhau, nhà ở vừa đến độ cao ba tầng, thiết kế một cửa một sân, cây cột trạm trổ giữa nhà mơ hồ hiển hiện nội hàm kiến trúc cổ tinh xảo.

Cổ trấn buổi đêm một màu đỏ, bởi lúc vào ban đêm, nhà nhà đều phải thắp đèn lồng đỏ thắm treo ở cửa, xa xa nhìn thấy đều là từng dãy màu đỏ xinh đẹp vô cùng, lúc này còn có nhà vừa mới thổi cơm, trong không khí phảng phất mùi củi lửa tươi mát, đây là hương vị Trang Noãn Thần hoài niệm nhất, mùi hương củi lửa này mang theo rất nhiều ký ức tuổi thơ.

Cái thời mà cô còn đi chơi cùng mấy đứa bạn trong cổ trấn, mỗi khi nhà nhà dấy lên mùi củi lửa, cách một con ngõ nhỏ, mẹ cô vẫn có thể dùng chất giọng du dương của miền Nam gọi cô thật to, “Noãn Thần, về nhà ăn cơm.”

Về nhà, khi đó cảm thấy rất bình thường, nhưng hiện giờ hai chữ này từ khi nào lại trở nên quá xa xỉ, ngay cả cô cũng không nhớ được.

Một cơn gió đêm thổi qua, làm cái cây to ở ngõ bên kêu xào xạc, lá vàng rơi lã chã.

Cổ trấn bởi vì được núi vây quanh, cho nên khí hậu khá bình thường, bốn mùa đặc biệt rõ rệt, thỉnh thoảng mùa đông cũng có tuyết rơi.

Gió thổi có chút lạnh, Trang Noãn Thần ôm cánh tay, vừa đi vừa kể về lịch sử của cổ trấn với Giang Mạc Viễn.

Giang Mạc Viễn thấy vậy liền cởi áo khoác ra, tai vừa nghe cô nói, tay lại cầm áo khoác ân cần khoác thêm cho cô, tự nhiên, không dấu vết.

Trên áo còn vương mùi của anh, mát lạnh ấm áp, Trang Noãn Thần ngẩng đầu nhìn anh cười cười, lo lắng vẫn ngập tràn trong lòng.

Tiếng bước chân của hai người khẽ vọng lại trong con ngõ sâu, con đường đá mấy ngàn năm được ánh trăng chiếu rọi càng thêm sáng bóng, con đường này để lại mồ hôi của biết bao thế hệ, mồ hôi này gột sạch sẽ con đường.

Từ trước đến nay, người trong cổ trấn đi đâu mệt mỏi đều có thể ngồi bệt xuống mặt đường tùy lúc mà không bị dính hạt bụi nào vào quần áo, đó là cổ trấn của cô.

Cô tự hào khoe khoang với Giang Mạc Viễn, anh chỉ mỉm cười gật đầu, dáng vẻ ôn hòa làm tim người khác đập dồn.

Cách đó không xa có vài ba người đi đến, vừa cười vừa nói, có lẽ vừa đến nhà hàng xóm hàn huyên xong, lúc đi ngang qua bên cạnh Trang Noãn Thần, một người trong đó nói, “Noãn Thần dẫn bạn trai về chơi đấy à?”

Tươi cười thiện chí, chào hỏi vui vẻ.

Trang Noãn Thần giật mình, nhìn đồng hương, lại bất giác nhìn thoáng qua Giang Mạc Viễn, hình như anh muốn cười nhưng lại cố nhịn, ánh mắt đối diện với cô.

Trái tim cô đột nhiên đập nhanh hơn, muốn giải thích với đồng hương nhưng vẫn nghẹn lại, kéo cánh tay Giang Mạc Viễn, bước chân như nhanh hơn.

Đợi sau khi mấy người nọ không còn thấy bóng dáng đâu nữa, Trang Noãn Thần mới đi chậm lại, nhìn lên trời thở dài.

“Họ chào hỏi em, sao em lờ đi vậy?” Giang Mạc Viễn cố tình hỏi, đôi mày rậm khẽ nhếch, nhuốm chút hứng thú nhàn nhạt.

Trang Noãn Thần nhăn mũi, “Cổ trấn nhỏ lắm, không đi nhanh thì trưa mai thôi ai cũng sẽ biết anh đó.”

“Bộ anh không được cho người ta biết sao?’ Chân mày Giang Mạc Viễn càng nhướn cao hơn.

“Chỉ là không muốn để mọi người hiểu lầm thôi.” Trang Noãn Thần chậm rãi bước đi về trước, tay nhỏ bé nắm thật chặt, kéo nhanh áo khoác của anh lại, hít hít mũi nói.

Giang Mạc viễn đưa tay kéo ngược cô lại, nửa đùa nửa thật nói, “Em sợ bị đồn đại lung tung rồi không lấy được chồng à?”

Giọng nói trầm thấp quanh quẩn với mùi củi lửa trong không khí, dường như làm cho luồng không khí chấn động.

Trang Noãn Thần nhìn anh, phút chốc thoáng thẫn thờ, nhưng rất nhanh cô liền nghiêng đầu, ý cười đầy trong mắt, đột nhiên hỏi, “Vậy anh yêu em à?”

Phản ứng bất ngờ ấy khiến Giang Mạc Viễn ngạc nhiên sửng sốt mất khoảng mấy giây.

“Ha ha—” Trang Noãn Thần cuối cùng không nhịn được bật cười thành tiếng, sau đó chỉ vào mặt anh nói, “Em, em còn tưởng cả đời anh không biết biến sắc là gì, ha ha, mắc cười quá đi, hóa ra anh cũng có lúc hoảng sợ đó… ha ha.” Cười đến nỗi đau cả bụng, cảm giác thỏa mãn chưa từng có tự nhiên sản sinh, thỏa mãn như chưa từng đánh thắng trận nào cuối cùng cũng hòa nhau một ván.

Hóa ra, thành công làm anh thay đổi biểu cảm cũng là một sự kiện rất có ý nghĩa.

Lúc này Giang Mạc Viễn mới chợt hiểu ra, một phen giữ lấy vai cô, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt thanh tú cười đến nỗi giãn hết cỡ kia mà nói, “Em chọc anh?” Như thoải mái, hoặc như là bất mãn, ba chữ ngắn gọn lộ ra vẻ cường thế thiên bẩm lại bị che giấu rất tốt.

[1] Đào Uyên Minh: Đào Tiềm, hiệu Uyên Minh, tự Nguyên Lượng biệt hiệu là Ngũ liễu tiên sinh, người đất Tầm Dương, nay thuộc huyện Cửu Giang, tỉnh Giang Tây, là một trong những nhà thơ lớn của Trung Quốc.

[2] Một câu thơ trong bài Ẩm tửu 饮酒 của Đào Uyên Minh 陶渊明 : Thái cúc đông li hạ采菊东篱下- Du nhiên kiến Nam sơn 悠然见南山: tạm dịch là Hái cúc bên giậu đông- Nhàn nhãn ngắm núi Nam. Về sau thường mượn “đông li” để chỉ nơi thưởng ngắm hoa cúc.

[3] Thu diệp chính hồng: tạm dịch là mùa thu lá đỏ.

Chọn tập
Bình luận
× sticky