Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Hào Môn Kinh Mộng 2: Khế Ước Đàn Ukulele

Quyển 3 – Chương 13: Người đàn ông còn đáng sợ hơn cả ma quỷ

Tác giả: Ân Tầm
Chọn tập

Đồng nghiệp bộ phận truyền thông thở dài nói, “Không nói lý do, chỉ ra một điều kiện.”

“Điều kiện gì?”

“Nói rằng để Kinh Tế Mới hợp tác với Đức Mã cũng được, nhưng họ muốn xem Đức Mã có bản lĩnh khiến họ cam tâm tình nguyện phối hợp làm tuyên truyền không.” Đồng nghiệp truyền thông kề sát đầu vào, nhỏ giọng, “Tổng biên tập của Kinh Tế Mới chỉ đích danh muốn gặp cô, ý của bên đó là nếu cô có thể thuyết phục được anh ta, anh ta sẽ đồng ý hợp tác.”

Trang Noãn Thần chỉ vào mũi mình, “Gặp tôi á? Tôi chỉ là một quản lý của bộ phận hoạt động thôi mà.”

“Đối phương biết, nhưng kiên quyết muốn gặp cô.”

“Kỳ lạ, có tư liệu về tổng biên tập đó không?” Cô nhẹ giọng hỏi.

Nữ đồng nghiệp mỉm cười rất mờ ám, “Có, một người đàn ông siêu đẹp trai nha, ôi trời, như bước ra từ trong tranh vẽ vậy, làm cho người khác phải mở tưởng viễn vông.” Nói xong liền đưa tư liệu trong tay cho Trang Noãn Thần.

Cô cần lấy, mở ra.

Ngay sau đó, ánh mắt sửng sốt như cái cây bị sét đánh trúng!

Tấm ảnh chễnh chệ trên tư liệu, làm đau mắt cô.

***

Ánh nắng xuyên thấu tầng mây, chiếu rọi vào đám lá vàng rơi rụng.

Ngoài cửa sổ là gió mang hơi lạnh, bên trong là cảnh tượng muôn vàn kiều diễm.

“Khiếu à… Đừng mà, em chịu không nổi…” Trên chiếc giường rộng lớn, tiếng nói kích tình của cô gái không thể đè nén lấp đầy phòng ngủ xa hoa.

Cản xuân vô hạn, kéo theo ánh sáng bên ngoài cửa sổ càng thêm rực rỡ.

Trên tường thấp thoáng bóng dáng hai người quấn lấy nhau, người đàn ông cao to phong độ, cô gái mềm mại như nước, hơi thở trầm đục của người đàn ông hòa cùng hơi thở của cô gái, cùng nhau diễn tấu một tổ khúc hay nhất trong trời đất.

Nhưng mà, ánh mắt người đàn ông nhìn cô gái không hề thâm tình, ngoại trừ phát tiết ra, hình như không có thứ gì khác.

Cô gái trắng mịn trên giường đổ mồ hôi, với động tác cuồng dã của người đàn ông, tóc cô đã sớm rối bù, tùy tiện xé chiếc áo ngực không thể chứa nổi đôi gò bồng cao ngất bức người sang một bên, dáng người đẹp vô cùng, đôi chân như bạch ngọc, cộng thêm eo nhỏ mông to, vừa thấy đã khiến đàn ông thèm nhỏ dãi, phóng đãng đến cầu còn không được.

Ngón tay thon dài, phần móng được sơn đỏ tham lam vuốt ve cơ ngực màu đồng rắn chắc của người đàn ông, mỗi thớ thịt đều khiến tim cô đập liên hồi, ngửa mặt nhìn người đàn ông vừa mới cho cô một màn mây mưa, dục vọng của anh chính là cội nguồn khao khát của cô.

Khuất phục dưới khuôn mặt điển trai của anh, tiếng nói của cô càng thêm du dương.

Người đàn ông lại không chút thương hoa tiếc ngọc, mạnh mẽ vận động, khiến người đẹp dưới thân dập lên dềnh xuống như con thuyền nhỏ giữa biển cả bao la, hoàn toàn khơi dậy ham muốn của cô, nhẹ nhàng rên rỉ, chiếc eo nhỏ nhắn từ đầu đến cuối không ngừng nảy lên, cố gắng nghênh đón sự tấn công của người đàn ông.

“Khiếu à…” Cô gái đã lên đến đỉnh, thần hồn điên đảo ngâm khẽ.

Lúc Giang Mạc Viễn bước vào phòng ngủ, đúng lúc nhìn thấy trọn vẹn cảnh xuân trước mắt, cô gái trên giường quấn lấy người đàn ông, làn da ngăm đen lấn át trắng trẻo, cảnh này cũng không làm anh quá kinh ngạc, ngược lại cười cười, dứt khoát ngồi xuống sô pha ở đằng xa, cầm lấy điếu thuốc trên bàn, đưa lên miệng, châm thuốc, sau đó tùy tiện ném bật lửa lên bàn.

Chiếc bật lửa rớt xuống bàn phát ra tiếng động nho nhỏ thu hút sự chú ý của đôi nam nữ đang kích tình nọ, người đàn ông dừng lại động tác, quay đầu, sau khi nhìn thấy là Giang Mạc Viễn thì bất ngờ mỉm cười, không nói gì chỉ với lấy chiếc khăn ngay mép giường, rút khỏi cơ thể của cô gái rồi vây khăn tắm quanh hông.

Cô gái nhìn thấy Giang Mạc Viễn liền hoảng hốt, hét lên một tiếng.

“Câm miệng!” Mạnh Khiếu không vui quát lên.

Cô gái đột nhiên im bặt.

Giang Mạc Viễn nhả khói, chân trái tao nhã gác lên đùi phải, cười khẩy, thờ ơ cất lời, “Đối xử với phụ nữ dịu dàng một chút.”

“Ha ha ha…” Mạnh Khiếu cười sặc sụa, không chút quan tâm đến việc để lộ dáng người trước mặt anh, ngồi dậy nói, “Giang Mạc Viễn, câu này xuất phát từ miệng anh nghe thật lạ tai.”

Giang Mạc Viễn nhìn anh ta một cái, không nói gì.

“Nào…” Mạnh Khiếu đưa tay vỗ mông cô gái, mờ ám nói, “Nếu ông chủ Giang đã có lòng chiếu cố đến cưng, cưng còn không mau qua đó phục vụ cho tốt?”

Cô gái cũng là nhìn quen trường hợp trăng gió thế này rồi, không mảy may che đậy đã bước đến, nhẹ nhàng dựa vào người Giang Mạc Viễn, ngón tay tinh tế cũng thuận thế luồn vào áo vest của anh, nhỏ nhẹ nói, “Anh Giang à, anh thích em hầu hạ anh thế nào đây?”

Khi nói chuyện, hai mắt của cô mê ly, người đàn ông này cực kỳ đẹp trai, cho dù là chỉ ngồi đó không nhúc nhích, nhưng khi hơi thở của anh lướt qua hô hấp của cô, chỗ sâu nhất trong cơ thể cô lại có dòng nhiệt lờ mờ chảy ra, so sánh với người đàn ông cực phẩm là Mạnh Khiếu, vị trước mắt này vừa nhìn càng khiến phụ nữ khao khát mùi vị được anh nhấm nháp.

Cô đã từng gặp rất nhiều đàn ông, nên chỉ cần liếc mắt một cái thì biết ngay ai là cực phẩm.

Giang Mạc Viễn liếc Mạnh Khiếu, Mạnh Khiếu thì cố nín cười không nói gì.

Cô gái ngã ngớn trong lòng hệt như con mèo nhỏ, bàn tay cũng bắt đầu xấu xa, theo hơi thở dồn dập, không khó nhìn ra khác vọng của cô đối với Giang Mạc Viễn.

“Anh Giang à, cơ ngực của anh rắn chắc thật đó…” Cơ thể cô quấn lấy anh, hai cánh tay như ngọc cũng không chịu yên phận, môi đào kề vào tai anh, cố ý để cho hơi thở cùng nhiệt tình của bản thân truyền vào tai anh, “Người ta thường nói… Đàn ông có thân hình cường tráng thì bản lĩnh trên giường cũng không tệ nha…”

Cô càng lúc càng lớn mật, bên trong lời nói tràn ngập khiêu khích rõ rệt.

Mạnh Khiếu thấy thế bèn dựa vào đầu giường xem náo nhiệt.

Giang Mạc Viễn thản nhiên nhìn vào khuôn mặt cô gái, bên môi là ý cười khó hiểu, giơ tay, ngón tay khoát lên gáy cô gái. Cô gái thấy anh có phản ứng liền sung sướng, tiện đà quặp đôi chân thon thả lên người anh, hệt như con rắn chậm rãi trườn lên, đôi gò bồng đầy đặn nhẹ nhàng ép sát vào da thịt Giang Mạc Viễn, cô nuốt nước miếng, chiếc lưỡi thơm tho nhẹ nhàng liếm lên môi đào, mỗi một hành động đều lộ ra ám chỉ mãnh liệt.

“Anh Giang à…” Giọng nói của cô càng lúc càng mềm mại.

Giang Mạc Viễn nhẹ nhàng vuốt ve gáy cô, rồi sau đó, bàn tay chậm rãi dời lên trên, ý cười dường như càng đậm nét, tràn đầy trên khuôn mặt khôi ngô.

Cô gái mê mẩn với nụ cười ôn hòa của anh, vừa định thỉnh cầu được thỏa mãn, lại đột nhiên phát hiện trong mắt Giang Mạc Viễn xẹt qua một tia sáng lạnh lẽo, ngay sau đó trên đầu bắt đầu sinh đau.

“Á…”

Kèm theo tiếng thét chói tai của cô, bàn tay Giang Mạc Viễn vốn nhẹ nhàng luồn vào mái tóc cô bỗng nhiên dùng sức, buộc cô phải ngửa mặt lên, cô gái đau đến nỗi chảy nước mắt.

“Biến!” Thứ chuyển lạnh không chỉ là tiếng nói, mà còn có ánh mắt của anh.

Đôi mắt ấy, như thủy tinh ngâm lâu trong băng lạnh, cái lạnh cắt da làm cho người ta sợ hãi, thứ ánh sáng sắc bén bắn ra từ đôi mắt anh, quét lên mặt cô gái hệt như dã thú chuẩn bị xé nát con mồi, hung ác mà tàn khốc!

Khoảnh khắc từ ngữ rét ấy lạnh bật ra từ giữa hàm răng, anh hất mạnh tay lên, cô gái mất trọng tâm ngã nhào xuống đất, đầu đập vào cạnh sô pha, nằm rạp bên giày của Giang Mạc Viễn.

Giang Mạc Viễn chán ghét đứng bật dậy, đi đến bên cạnh cửa sổ.

Cô gái hoảng sợ quá đỗi, quên luôn cả khóc, ngơ ngác nhìn bóng lưng cao lớn của người đàn ông đứng bên cửa sổ kia, ngay tại khoảnh khắc vừa nãy, cô lầm tưởng bản thân nhìn thấy ma quỷ, không, anh ta còn đáng sợ hơn cả ma quỷ.

Mạnh Khiếu ngồi xem trò hay đến cuối cùng, sau đó đi đến ném quần áo cho cô gái, lại ghi chi phiếu cho cô, tống cô ra cửa.

“Mở cửa sổ ra, để xua đi cái mùi ngựa đực tràn ngập trong căn phòng này của anh.” Giang Mạc Viễn hừ một tiếng, nói.

Mạnh Khiếu bật cười lớn,” Giang Mạc Viễn, nếu bàn về mùi ngựa đực này thì hình như của anh còn nặng hơn tôi đó chứ?” Miệng nói như vậy, nhưng vẫn mở cửa sổ, gió thu thổi vào, làm sạch không khí trong phòng.

“Nếu đây là lời khen, cám ơn nhiều.” Giang Mạc Viễn hừ lạnh.

Mạnh Khiếu nhún vai, “Giang Mạc Viễn, chúng ta biết nhau từ thời còn để chỏm, anh có đức hạnh thế nào không lẽ tôi còn không biết sao? Tôi xin đấy, trích ra một phần ôn hòa nhã nhặn khi anh đối đãi với người ngoài để đối với tôi một chút có được không?”

“Gì? Vậy anh muốn tôi đối xử với anh thế nào?” Giang Mạc Viễn đột nhiên cười cười.

“Ê đừng đừng, anh cứ đối xử với tôi như bình thường đi, khi anh cười lên càng làm cho người ta sợ hãi hơn lúc không cười.” Mạnh Khiếu vội vàng ngăn lại, “Có thể là tôi quá hiểu sự thâm độc và tàn nhẫn ăn trong xương tủy của anh, nên càng thấy anh cười tôi ngược lại càng thấy anh đáng sợ.”

“Vậy sao? Con người anh sao khó hầu hạ vậy.” Giang Mạc Viễn trừng mắt với anh ta.

“Ai nói? Cô gái mới nãy hầu hạ rất tốt nhé, chẳng qua bị anh cắt ngang thôi.” Mạnh Khiếu cào cào tóc, cố ý không vui, “Lần sao anh đến làm ơn báo trước một tiếng với tôi được không, đại ca à, anh đột nhiên xuất hiện như vậy rất dễ làm tôi bị liệt dương đó.”

Giang Mạc Viễn nhíu mày, “Nếu đúng như vậy thật sẽ rất tốt, bác Mạnh nếu biết cậu mượn danh nghĩa bác sĩ để suốt ngày lăng nhăng nhất định sẽ tức đến phát điên.” Cha của Mạnh Khiếu là ông trùm khách sạn nổi tiếng nhất nhì, chỉ tiếc tên oắt Mạnh Khiếu này không có chút tâm tư kế thừa sự nghiệp của cha, trái lại đi làm bác sĩ.

“Ông ta?” Mạnh Khiếu đột nhiên cười lạnh, “Đem so với cuộc sống huy hoàng của ông ta, tôi chẳng qua chỉ là tài mọn mà thôi.”

“Dù sao cũng là cha anh.” Giang Mạc Viễn hờ hững nói.

Mạnh Khiếu phản đối, ngồi xuống, “Nói đi, anh sẽ không vô duyên vô cớ đi tìm tôi đâu.”

Giang Mạc Viễn lại ngồi xuống sô pha, nhìn anh ta, “Chuẩn bị phẫu thuật thế nào rồi?” Hôm nay Mạnh Khiếu không trực ban, anh đành phải đích thân đến chỗ này.

Mạnh Khiếu vừa nghe liền cười quỷ quyệt, “Trước khi trả lời câu hỏi của anh thì anh phải để tôi hỏi một vấn đề trước đã, phải đáp đúng sự thật.”

“Anh muốn hỏi cái gì?” Giang Mạc Viễn tựa vào ghế sô pha, thản nhiên nói.

“Anh cùng Noãn Thần đó…” Anh ta cố ý kéo dài giọng, âm thầm quan sát biến hóa sắc mặt của Giang Mạc Viễn.

Thế nhưng, vẻ mặt Giang Mạc Viễn trước sau như một, không thấy chút thay đổi nào.

“Vậy tôi dứt khoát hỏi huỵch tẹt ra luôn, không phải là anh có ý với Trang Noãn Thần chứ?” Mạnh Khiếu hỏi thẳng.

Giang Mạc Viễn nhìn anh, đáp như không đáp, “Nhìn không ra anh là người tọc mạch nha.”

“Bằng không vừa nãy có người đẹp dâng tới miệng anh, anh cũng không động lòng.” Mạnh Khiếu cười ha ha nói, “Người khác không biết anh, tôi còn không hiểu anh sao? Anh là động vật ăn thịt, sao lại có thể tu tâm dưỡng tính chứ? Ngoại trừ, anh có lòng riêng.”

Giang Mạc Viễn vẫn ung dung như trước, “Anh không cảm thấy hai người đàn ông thảo luận vấn đề này là rất kỳ dị à?”

“Chuyện này có gì chứ? Như tôi, xưa giờ ở trước mặt anh luôn là người trong sáng vô tư.” Mạnh Khiếu cười nói.

“Đúng vậy, ví như hiện giờ!” Giang Mạc Viễn quan sát anh ta từ trên xuống dưới.

Vẻ mặt Mạnh Khiếu xấu hổ, ngăn lại nói, “Chuyện này… chỉ là ngoài ý muốn.”

“Tóm lại, cuộc phẫu thuật của ông Trang chỉ được thành công không được phép thất bại.” Giang Mạc Viễn bất giác ra lệnh.

Mạnh Khiếu cà rởn nhìn anh, dứt khoát rút một điếu thuốc, vẻ mặt đăm chiêu.

Giang Mạc Viễn quay đầu, “Nhìn gì?”

“Nhìn anh có gì đó khang khác.” Mạnh Khiếu bất ngờ buông ra một câu, thu hồi thái độ cà rởn của mình, nhìn anh nghiêm túc nói, “Chắc hẳn là anh phải biết rõ ràng hơn ai hết, Trang Noãn Thần là Trang Noãn Thần, cô ấy không phải Sa Lâm.”

Cơ thể Giang Mạc Viễn lờ mờ phát run, giữa chân mày đột nhiên nhíu chặt lại.

Chọn tập
Bình luận
× sticky