Giang Mạc Viễn lắc đầu, cả người dựa vào sô pha, lại bất đắc dĩ phản đối: “Sô pha nhỏ quá, có thời gian anh dẫn em đi mua cái lớn hơn.” Anh tứ chi thừa thải, ngồi sô pha này có chút tội nghiệp.
“Ừm…” Cô làm gì có tâm trạng nghĩ đến sô pha? Lơ đãng đáp lại rồi vào nhà bếp, mở tủ lạnh nhưng nhất thời không biết muốn lấy thứ gì.
Trong phòng khách, Giang Mạc Viễn vốn định mở tờ báo ra đọc, đột nhiên nhớ tới lời nói của Mạnh Khiếu hôm nay thì lại nhìn về phía nhà bếp, gọi, “Noãn Noãn…”
Trang Noãn Thần đóng tủ lạnh, hai tay trống trơn đi về phía anh.
“Kết quả kiểm tra đều đã có, sức đề kháng của em quá kém, về sau phải chú ý nhiều hơn.”
“Ừ, em biết rồi.” Cắn môi, cô mỉm cười.
“Không phải lấy đồ à? Muốn ăn gì?” Giang Mạc Viễn cười cô đãng trí.
Trang Noãn Thần nghĩ nghĩ, lại thẫn thờ vào bếp.
“À đúng rồi, em uống hết lọ vitamin đó chưa?” Sau lưng, Giang Mạc Viễn bất ngờ hỏi.
Bước chân đột ngột dừng lại, mắt cô cũng theo đó mà kinh hãi, ngón tay bất giác nắm chặt, có chút hoảng loạn, thật lâu sau, cô quay đầu nhìn anh, cố gắng nói, “Vi, ta, min à…” Đang cố nhớ đến vitamin gì, suy nghĩ hồi lâu mới nhớ đến chuyện lần đó gặp Mạnh Khiếu, tám phần là Mạnh Khiếu nói chuyện đó với anh.
“Ừ đúng rồi, vitamin.” Giang Mạc Viễn ngồi trên sô pha nhìn cô, nhấn mạnh lại.
“Cái đó… uống, uống hết rồi.” Cô lại có thể lắp bắp, có lẽ do chột dạ, đối diện ánh mắt anh cũng không được tự nhiên.
Giang Mạc Viễn khó hiểu phản ứng của cô, nụ cười hơi thu lại, duỗi tay về phía cô, “Lấy lọ thuốc ra anh xem thử.”
“Hả? Anh muốn xem lọ thuốc làm gì?” Cô sợ hãi thốt lên.
Phản ứng của cô quá rõ để Giang Mạc Viễn nghi ngờ, anh híp mắt, nhìn chằm chằm cô như muốn nhìn thấu tâm tư cô, giọng nói tuy lạnh nhạt, nhưng cẩn thận phân tính có thể phát hiện ra ý đồ bóng gió trong đó, “Mạnh Khiếu giới thiệu một loại vitamin mới cho anh, anh thấy lọ em mua không phải hiệu anh ta nói.”
“Hả…” Làm sao sánh được với Giang Mạc Viễn đa mưu túc trí, Trang Noãn Thần còn không đủ luyện đến trình độ mặt không biến sắc tim không loạn, gian nan nuốt nước bọt, cô cười cười xấu hổ, “Lọ vitamin đó đã uống hết lâu rồi… Uống hết rồi thì đương nhiên phải ném lọ đi chứ.”
Trái tim đập dồn trong lồng ngực, cô không dám nhìn vào mắt anh, cặp mắt kia như thanh kiếm lợi hại khiến cô không cách gì che giấu tâm tư, nhưng lại không thể không nhìn nó, khôn khéo như Giang Mạc Viễn, chỉ e sắc mặt cô hơi thay đổi thôi cũng sẽ bị anh nhìn thấu, làm sao đây?
“Ờ, ném rồi.” Giang Mạc Viễn vẫn ung dung, đột nhiên mỉm cười, “Vậy em nói cho anh biết em uống vitamin hiệu gì? Lần sau anh có thể giúp em đến chỗ Mạnh Khiếu lấy.”
“Hiệu đó… Em cũng không nhớ nữa.” Nói xong câu này cô chỉ ước gì cắn đứt lưỡi cho rồi, ngốc quá.
Quả nhiên, câu này khiến Giang Mạc Viễn nghi ngờ hơn, “Em uống mà em không nhớ hiệu là sao?”
Trang Noãn Thần thật muốn mở cửa sổ nhảy xuống lầu cho xong. Thở dồn, cố gắng để lý trí quay lại đầu mình, “Em không phải có ý này, thực ra em muốn nói, anh bận rộn như vậy nên không cần quan tâm đến mấy chuyện này đâu, chỉ là vitamin thôi mà, đến lúc đó em trực tiếp đến chỗ Mạnh Khiếu lấy là được, dù sao hiện giờ em cũng thất nghiệp, sao để anh đặc biệt đi một chuyến được.”
Giang Mạc Viễn không nói gì, vẫn nhìn cô.
Cô bị anh nhìn có chút bấn loạn, lại cố gắng duy trì nụ cười trên môi, trái tim như chú nai nhỏ nhảy loạn không ngừng, ông trời ơi, đừng nhảy nữa, làm ơn dừng lại đi, căn phòng im ắng quá, cô sợ bị anh nghe thấy tiếng tim đập loạn của mình. Thật lâu sau, anh đột nhiên duỗi tay ra…
“Lại đây.”
Trang Noãn Thần ngoan ngoãn bước đến, anh kéo cô ngồi xuống, như thế nhìn chằm chằm cô, tim cô suýt nữa vọt lên cổ họng bật ra ngoài. Hơi thở nóng ấm của anh phả lên đỉnh đầu cô, cô ngột ngạt.
Cánh tay anh vòng qua, cô bị anh nhốt vào lòng, lại nghe tiếng thở dài trên đầu, Giang Mạc Viễn tì cằm lên đầu cô, “Tại sao lại giấu anh?”
Cô giật mình, ngón tay theo đó run rẩy, kế tiếp là khuôn mặt bị anh xoay lại, nhìn thẳng vào mắt anh, tròng mắt đen tối dọa người, như lỗ đen vũ trụ đủ để hút cô vào.
Ý niệm đầu tiên chính là, tiêu rồi, anh biết chuyện cô gạt anh uống thuốc tránh thai rồi!
Lấy lại tinh thần cũng không cách nào chế ngự trái tim đang run rẩy, theo bản năng liếm bờ môi khô khốc, miệng hé ra, khẩn trương nói, “Em… thực sự không phải cố ý muốn giấu anh…” Cô thực sự không biết phải giải thích với anh thế nào, thực sự cô cũng muốn sinh con, nhưng lần trước chẳng phải bị Sa Lâm làm chậm trễ sao.
Giang Mạc Viễn nhìn cô thật lâu, luôn nhẫn nại đợi cô nói tiếp, nhưng cô lại không biết giải thích làm sao nên lần lữa không thể mở lời. Thấy thế, anh băn khoăn, trong mắt đầy vẻ lo lắng, nhưng nhanh chóng sự lo lắng này được thay bằng nụ cười nhẹ, “Uống vitamin không phải biện pháp tăng cường hệ miễn dịch duy nhất đâu, anh chỉ lo lỡ như em uống nhầm thuốc mà thôi, sau này đừng giấu anh nữa nhé.”
Trang Noãn Thần ngạc nhiên, hóa ra anh nói chính là chuyện này…
Gật đầu, đầu cô ong ong, quyết đấu với anh như là một cuộc chiến hao tổn thể lực và trí lực, chỉ vài phút ngắn ngủi cũng đủ làm cô sức cùng lực kiệt, thế nhưng, anh tin sao? Cô không dám tùy tiện phỏng đoán.
“Giúp anh lấy chút gì uống đi, khát rồi.” Giang Mạc Viễn mỉm cười.
“Ừm, đợi em một chút.” Cô vội vàng đứng lên đi vào bếp.
Trên sô pha, nụ cười bên môi Giang Mạc Viễn bất giác thu lại, ánh mắt nhìn về phía nhà bếp trở nên thâm sâu khó dò…
***
“Mời cô Trang ngồi, chỗ này của tôi hơi bừa bộn, thật có lỗi quá.” Lần phỏng vấn này là một công ty nhỏ, vì cuối tuần nên đa số nhân viên đều nghỉ, ông chủ lại tự chủ động phỏng vấn nhân viên.
Công ty này tọa lạc gần Sùng Văn Môn, so với tòa nhà hạng sang của Đức Mã và mấy tầng làm việc mà nói, công ty này quả thực khá nhỏ, còn lộn xộn, chỉ là một tầng trong tòa nhà sáu tầng, trông có vẻ hè nóng đông lạnh, vừa bước vào Trang Noãn Thần tưởng nhầm bản thân bước vào một tòa soạn báo truyền thống có niên đại tám mười năm, khắp nơi đầy mùi giấy mực. Cũng khó trách, lúc trước cô cũng xem lý lịch công ty, ông chủ công ty này khởi nghiệp từ một hội sở sa hoa, rồi đầu tư vào mảng tạp chí, trước mắt tòa soạn này làm cũng có quy mô, sở dĩ cô đồng ý đến đây phỏng vấn là vì nghĩ tòa soạn này sau lưng có công ty quảng cáo hậu thuẫn, ít nhiều gì cũng được xem là một ưu thế.
Chỉ là cô thật không thể ngờ, hoàn cảnh nơi này kém hơn Đức Mã rất nhiều, cái gọi là kém chính là ám chỉ diện tích công ty, ảnh hưởng thị giác đầu tiên.
Ông chủ là người ngoài bốn mươi, nhìn ra được là người tự thân vận động, đầu bù tóc rối, nhưng nói chuyện lại cực kỳ phóng khoáng, rất có khí phách của đàn ông phương bắc. Trang Noãn Thần vừa mới ngồi xuống anh ta đã chủ động rót trà, khiến cô hơi ngạc nhiên.
“Cô Trang, tin chắc cô đã xem qua tình hình của công ty chúng tôi, diện tích hơi nhỏ chút, bởi vì vừa thành lập năm ngoái. Nói trắng ra là, công ty quảng cáo Vạn Tuyên chính là một trong những nhánh của công ty chúng tôi, quảng cáo thì tôi không rành lắm, lúc trước một mực làm ở hội sở hạng sang, bởi vì tiếp xúc với ngành truyền thông được chút tiền mới nghĩ làm quảng cáo cũng không tệ.” Ông chủ nói thành thật, không chút che giấu, càng không định dát vàng trên mặt cấp trên như anh ta, “Lần này tôi chỉ muốn tìm một người có thể toàn quyền quản lý công ty quảng cáo này của tôi. Tôi đã xem qua lý lịch của cô, những hoạt động cô làm tôi cũng đã xem qua, tôi tin tưởng cô Trang là lựa chọn thích hợp nhất.”
Trang Noãn Thần nhấp nhổn, cười cười, “Vậy công ty Vạn Tuyên kia lệ thuộc vào tập đoàn nào?”
“Cô Trang hiểm lầm rồi, Vạn Tuyên không có cái gọi là công ty lệ thuộc.”
Trang Noãn Thần ngạc nhiên, “Nhưng tôi đã tra qua tư liệu của anh, anh không phải tổng giám đốc của tập đoàn Mỹ Liên sao…”
“Xem ra cô đã rất tốn công sức.” Anh ta cười cười, “Đúng vậy, tôi có tập toàn gia đình, nhưng ngoại trừ Vạn Tuyên. Nói cách khác, Vạn Tuyên chính là bước đầu trải nghiệm của tôi, chỉ khi nào nó có lợi nhuận thì tôi mới có thể xác nhập nó vào tập đoàn Mỹ Liên, cô hiểu chưa?”
Trang Noãn Thần đã hiểu, té ra là cầm một hạng mục làm khảo nghiệm trước.
“Cô Trang, chúng ta đi thẳng vào vấn đề nhé. Lúc đầu tôi xem qua lý lịch của cô đã cảm thấy rất hứng thú, với kinh nghiệm của cô muốn độc lập gánh vác toàn bộ công ty hẳn là không thành vấn đề, phúc lợi có lẽ không sánh bằng Đức Mã, nhưng tiền lương tuyệt đối không ít.”
Trang Noãn Thần phỏng vấn nhiều nơi nhưng chưa từng gặp người sòng phẳng thế này, cười cười nói, “Để tôi suy nghĩ thêm một chút.” Nói thật, cô không phải không hứng thú với chỗ này, nhưng cảm thấy có chút kỳ lạ.
“Được thôi, đây là danh thiếp của tôi, cân nhắc xong rồi lúc nào cũng có thể gọi cho tôi.”
Cô nhận danh thiếp, nhìn thấy anh ta tên là Phương Trình. Cái tên rất có ý nghĩa, nhận lấy rồi gật đầu với anh ta.
“Cô Trang, tôi là thành tâm thành ý muốn cô gia nhập vào công ty chúng tôi, đây là cơ hội rèn luyện hiếm có, không phải ai cũng có cơ hội độc lập gách vác một tập thể.” Phương Trình bổ sung đầy chân thành.
“Vâng, tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ.”
Từ Vạn Tuyên đi ra, Trang Noãn Thần ngẩng đầu nhìn vào không trung, ánh nắng tươi đẹp khiến cô không tài nào mở được mắt. Lúc vừa định ăn gì đó, điện thoại reo, bắt máy đúng là bất ngờ…
“Tôi vừa mới đến thăm bà nội, có thời gian không, cùng nhau dùng cơm đi.”