Nước mắt thấm ướt đầu vai Cố Mặc, vẻ mặt cô lại càng bi thương.
Giống hệt như sáu năm trước, anh ôm cô, lần lượt nói lời tỏ tình vào tai cô, anh là chàng trai kiêu ngạo đến vậy, chỉ vì một mình cô mà tươi cười.
Lúc này, cô thật muốn nói với anh một tiếng ‘đúng’, rất muốn ôm chặt lấy anh mà hét lên rằng ‘em yêu anh’, vẫn yêu anh như ngày nào.
Lời nới tới cửa miệng, nhưng vẫn không thể nào thốt ra được.
Ký ức như từng mảnh thủy tinh nhỏ vụn, đâm đến toàn thân cô sinh đau.
“Em…” Ra sức kìm nước mắt, ngay cả khóe mắt cũng cảm thấy dau đớn, “Em không yêu.”
Cánh tay ôm lấy cơ thể cô bỗng cứng nhắc, cả người Cố Mặc cứng đờ như một tấm sắt, sau hồi lâu mới đẩy nhẹ cô ra, cúi xuống nhìn cô, gằn từng tiếng hỏi, “Em vừa nói gì?”
“Cố Mặc…” Trang Noãn Thần ngước nhìn anh, nước mắt khô đi để lại đôi mắt thê lương như giếng cạn, “Em đã không còn yêu anh nữa.”
Hóa ra cũng chỉ là một câu nói.
Nói ra cũng như con dao hai lưỡi, tổn thương anh, cũng khiến bản thân cô bị thương.
Giọng nói của cô rất nhẹ, nghe qua như thể đã tê dại cùng tuyệt vọng với tình yêu, chỉ có chính cô mới hiểu, cô không thể lớn tiếng bởi vì một khi dùng sức cô sẽ khóc mất.
Cố Mặc nhìn cô trân trối, ngực phập phồng lên xuống, cặp mặt đỏ ngầu, như con sói khát máu.
Cô không dám nhìn anh, đẩy anh ra lần nữa, cô xoay người bỏ đi.
Những gì nên nói cô đã nói.
Những gì không nên nói, cô cũng đã nói.
Chỉ là nguyên nhân sao lại chia tay anh là không thể nói, bất luận thế nào cô cũng không thể giải thích rõ ràng được.
Ngón tay vừa mới đặt lên núm cửa, sau lưng, tiếng nói Cố Mặc chợt chuyển lạnh…
“Người em yêu là ai? Giang Mạc Viễn sao?”
Bước chân, bỗng khựng lại.
Cô nắm chặt núm cửa, không quay đầu lại.
“Là bởi vì hắn, cho nên em không còn cảm giác gì với anh?” Sau lưng là tiếng nói rất hung hăng.
“Không phải…” Giọng nói Trang Noãn Thần khẽ run, “Đây là chuyện giữa em và anh, không có chút nào liên quan đến Giang Mạc Viễn cả.” Cô không muốn lôi anh vào, vậy đối với Giang Mạc Viễn là không công bằng.
Chỉ tiếc, cô càng nói vậy, càng làm cho người khác hoài nghi.
Đôi mắt Cố Mặc càng nhuốm màu u tối, thật lâu không nói gì.
“Em và anh… không còn gì để nói nữa, anh nhớ giữ sức khỏe.” Trang Noãn Thần hạ quyết tâm, thản nhiên bỏ lại một câu rồi vặn núm cửa.
“Đừng quên em đến chỗ này còn có một mục đích, chính là hợp tác với ‘Kinh Tế Mới!” Cố Mặc cao giọng, lần này, tiếng nói lạnh hơn.
Rốt cục Trang Noãn Thần cũng quay đầu lại nhìn Cố Mặc, trong nhất thời cô tưởng nhầm rằng đang nhìn thấy một kẻ xa lạ.
Đúng vậy, cô suýt nữa quên mất, sáu năm trước Cố Mặc là mối tình đầu của cô; còn sáu năm sau, Cố Mặc chính là chủ biên của thời báo Kinh Tế Mới.
Cố Mặc thấy cô đứng lại, thu lại nỗi đau nơi đáy mắt, nhìn cô, “Kinh Tế Mới có thể hợp tác với bên em.”
“Điều kiện là gì?” Trang Noãn Thần không phải kẻ ngốc, nghe ra được anh có yêu cầu khác.
Ánh mắt Cố Mặc dần trở nên u ám, nói rõ từng chữ, “Điều kiện rất đơn giản, trở về bên anh.”
Trang Noãn Thần thoáng sững sốt, lát sau cô đè nén cơn đau, nói, “Cố Mặc, anh có biết bản thân đang nói gì không?” Cố Mặc của sáu năm trước, cho dù tính tình có ngang tàng đi chăng nữa, cũng tuyệt đối không phải là người thừa nước đục thả câu.
“Tuy rằng ngay cả bản thân anh cũng rất khinh bỉ loại hành vi này, nhưng cách anh có thể nghĩ ra cũng chỉ có nó mà thôi.” Cố Mặc đi đến bên cạnh cô, nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, ngữ điệu chuyển nhẹ, “Noãn Thần, em biết anh yêu em thế nào mà, vì yêu em, anh không tiếc thứ gì cả.”
Hơi thở Trang Noãn Thần bỗng dồn dập, thoáng có nỗi đau như đứt lìa tứ chi.
Ngay tại thời điểm vô cùng lo lắng, điện thoại đúng lúc đổ chuông, cô gấp gáp chạy đi…
***
Lúc Trang Noãn Thần cuống cuồng chạy đến bệnh viện, ba cô đã được đẩy vào phòng cấp cứu, trên hành làng, mẹ cô sợ đến bật khóc, có lẽ phía bệnh viện cũng thông báo cho Giang Mạc Viễn, anh đến trước cô, đang nhẹ nhàng an ủi bà Trang.
Bà Trang thấy Noãn Thần chạy đến vội vàng tiến lên, nấc nghẹn nói, “Ba con lại bất tỉnh, làm sao đây?”
Trang Noãn Thần áp chế nỗi sợ hãi trong lòng mà an ủi mẹ, Giang Mạc Viễn bước đến, dùng mắt ý bảo cô kiên cường lên.
Cô gật đầu, ít nhiều cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý.
Cuộc điện thoại vừa rồi là Giang Mạc Viễn gọi đến, cô còn chưa kịp trả lời Cố Mặc, đã vội vã chạy đến bệnh viện.
Mạnh Khiếu mặc áo blouse trắng dẫn theo trợ lý vội vã đi tới, trong tay vẫn còn cầm bảng kết quả kiểm tra. Nhìn qua vẻ mặt của anh ta hết sức nghiêm túc, có chút nhìn không ra vẻ bất kham khi anh ta triền miên với phụ nữ.
Trang Noãn Thần thấy anh ta đến liền gấp rút bước tới, “Mạnh Khiếu, sao ba tôi lại ngất đi vậy? Có phải sẽ nguy hiểm không?”
Mạnh Khiếu nhìn cô, nhanh nhẹn đáp, “Cô yên tâm đi, lần ngất đi này của ông Trang trái lại đã làm chúng tôi tìm ra nguyên nhân chính phát bệnh, đừng lo lắng, tôi lập tức vào trong đây.”
Trang Noãn Thần cảm thấy cơ thể như đi trên mây, chỉ còn lại chút sức để gật đầu. Giang Mạc Viễn tiến lên, đưa tay ôm cô, cánh tay rắn chắc nâng cô đủ làm cô có thêm sức lực để tiếp tục kiên trì chống đỡ, nhẹ nhàng nói, “Đừng gấp, Mạnh Khiếu sẽ có cách.”
“Cám ơn anh…” Cô khó khăn nói, tay cô tê dại đến nỗi không còn cảm giác.
Mạnh Khiếu nhanh chóng chạy vào phòng cấp cứu.
Sau khi trấn an xong bà Trang, Giang Mạc Viễn đỡ Trang Noãn Thần ngồi xuống bên cạnh, thấy cô không ngừng bóp tay, anh dịu dàng hỏi, “Sao vậy em?”
Trang Noãn Thần hoang mang, “Ngón tay của em không có cảm giác…”
“Tại em khẩn trương quá.” Giang Mạc Viễn thở dài, kéo tay cô qua, nhẹ nhàng bóp giúp cô, “Có Mạnh Khiếu nhất định sẽ không sao, yên tâm đi.”
Sức của bàn tay anh vừa phải, tay cô dần dần khôi phục lại cảm giác.
Sức mạnh ấm áp liên tục không ngừng khiến cô kiên cường hơn, cô ngước nhìn anh, khẽ gật đầu, “Dạ.”
Giang Mạc Viễn sẽ không nói những gì không nắm chắc, nếu anh có thể cam đoan như vậy, chắc chắn sẽ không có vấn đề.
“Đỡ hơn chút nào không?” Anh khẽ hỏi.
Cô cử động ngón tay, gật đầu, “Đỡ hơn nhiều rồi, cám ơn anh.”
“Cô bé ngốc.” Giang Mạc Viễn giơ tay, yêu thương vén mớ tóc lòa xòa ra sau tai cho cô, thấy cô cụp mắt dáng vẻ thật đáng thương, anh lại có thôi thúc muốn ôm lấy cô.
“Mạc Viễn…” Cô đột nhiên ngẩng đầu, nhìn anh muốn nói lại thôi.
Giang Mạc Viễn nhẫn nại đợi cô nói tiếp.
“Em biết nói những lời này là rất sáo rỗng, nhưng mà…” Cô liếm môi, trong mắt ánh lên sự chân thành, “Em thực sự cám ơn anh đã ở bên cạnh em.”
Giang Mạc Viễn cúi xuống nhìn cô, hồi lâu, đưa tay kéo ôm cô vào lòng.
Tia nắng cuối cùng tắt hẳn, màn đêm nhàn nhạt bao phủ lấy đôi nam nữ, bầu không khí lặng phắt có chút thương cảm.
Ở một chỗ khác trên hành lang, ánh đèn kéo dài bóng dáng của một người đàn ông khác.
Trong mắt Cố Mặc tràn ngập đau khổ, xa xa nhìn thấy Trang Noãn Thần ngoan ngoãn rúc vào lòng người đàn ông đó, cô dịu dàng như vậy, anh cũng từng có được.
Trên đường đi, anh theo cô đến bệnh viện, vì thế mới biết chuyện ba cô nhập viện.
Trong suốt quá trình, anh không bước đến, chỉ một lòng lo lắng cho cô cùng người nhà của cô. Khi nghe bác sĩ bảo hãy yên tâm, lòng anh cũng nhẹ nhõm, nhưng không đi, cứ đứng nhìn từ phía xa, nhìn cô gái anh đã cất giấu nhiều năm trong lòng mình.
Anh nhìn thấy cô ấy lo lắng, lại được người đàn ông khác an ủi.
Anh nhìn thấy cô bất lực, lại được người đàn ông khác ôm vào lòng.
Anh trơ mắt nhìn cô dựa dẫm vào người đàn ông ấy, đúng vậy, là dựa dẫm, biểu cảm ấy hiện lên trên mặt cô rõ ràng như vậy, là thứ biểu cảm chưa từng thấy khi ở trước mặt anh.
Trang Noãn Thần của sáu năm trước, chưa từng dựa dẫm vào anh bao giờ!
Cố Mặc cảm thấy hận chính mình, tại sao không bất chấp tất cả mà tiến lên kéo tay cô đi?
Anh không làm vậy được, hệt như sáu năm trước, thậm chí là từ lần đầu tiên anh nhìn thấy cô, anh chỉ lặng lẽ đi theo sau lưng cô, lên sơ trung, rồi cao trung…
Cả đời này anh sẽ không thể nào quên được tình cảnh lần đầu tiên khi nhìn thấy Trang Noãn Thần, cô buộc tóc đuôi ngựa tinh nghịch, bộ đồng phục đi học trắng phau còn mang theo mùi hương thơm mát, cô khi đó trông có chút trẻ con, ngoan ngoãn, thuần khiết động lòng người, anh vừa mới từ nước ngoài đến trường nhập học, chỉ nhìn qua một lần đã thấy khó quên.
Nhưng mà, có đôi lúc càng yêu thích lại càng muốn bài xích.
Mà sự thật chứng mình, tình cảm sau khi bị bài xích thì càng thêm mãnh liệt.
Anh im lặng dõi theo cô suốt sáu năm, thậm chí suốt ba năm sơ trung cũng chưa từng nói chuyện, nhưng anh lại vì cô mà phổ hết bài hát này đến bài hát khác với cây đàn Ukulele, mỗi lần anh ngồi trước cửa sổ, vừa hát vừa tưởng tượng ra dáng vẻ của cô.
Lần cao trung đó, cô bị người khác bắt nạt, anh vẫn luôn theo sau lưng cô rốt cục không nhịn được nữa, ra tay dạy dỗ mấy tên côn đồ ấy, thấy vẻ mặt kinh hãi của cô khi té xuống đất, khoảnh khắc ấy anh thật muốn bước đến ôm lấy cô, nhẹ nhàng dỗ dành bảo cô đừng sợ hãi, nói với cô, thật ra anh luôn đi theo cô.
Nhưng lời nói vừa đến bên miệng lại biến thành thứ lạnh lùng như trước giờ, hành động trấn an lại biến thành quay lưng bỏ đi.
Anh nghe thấy cô tức giận mắng anh, mắng anh là tên khốn…
Giây phút ấy anh lại bật cười.
Anh chưa vào phòng, sau khi đợi cô đi, anh cũng lặng lẽ theo sát cô, cho đến khi nhìn thấy cô an toàn về đến nhà, anh mới yên tâm rời đi.
Lồng ngực Cố Mặc như tụ máu, nhìn thấy Trang Noãn Thần vùi vào lòng người đàn ông ở phía xa, bàn tay gắt gao siết chặt, một sự bi thương tràn lên lồng ngực, Noãn Thần ơi Noãn Thần, cả em cũng chưa từng biết, anh yêu em sâu đậm bao nhiêu.
***
Ngày hôm sau, ba cô cuối cùng cũng tỉnh lại, Trang Noãn Thần xin nghỉ làm một ngày để ở bên cạnh chăm sóc ông, sau khi thấy ba tỉnh, sự lo sợ bất an trong lòng mới buông xuống được.
Giang Mạc Viễn mua thức ăn sáng từ rất sớm, lúc bà Trang đang đút ông Trang ăn, Mạnh Khiếu gõ cửa tiến vào, sau khi làm chút kiểm trả đơn giản cho ông Trang, nhẹ nhàng nói, “Bác Trang, nguyên nhân khiến bác ngất không nằm ở tim, mà là ở não, ở não có một khối u chèn ép lên dây thần kinh, làm cho bác ngất đi. Nhưng bác hãy yên tâm, vị trí khối u vẫn nằm trong phạm vi tụi cháu có thể khống chế được, chỉ cần kịp thời loại bỏ là không sao.”
Bà Trang lấy tay án ngực, nhìn ra được bà rất căng thẳng.
“Mẹ, mẹ đừng lo, Mạnh Khiếu cũng nói không có vấn đề gì quá lớn mà.” Trang Noãn Thần vội an ủi, lại nhìn Mạnh Khiếu, “Khi nào thì tiến hành phẫu thuật?”
“Bởi vì bác Trang phải trải qua hai ca phẫu thuật lớn ở não và tim, cho nên thời gian phẫu thuật phải chênh lệch một chút, lúc nãy tôi có bàn bạc với chuyên gia bên khoa giải phẫu thần kinh, nhất trí cho rằng tiến hành cắt bỏ u não trước sẽ tốt hơn, thời gian phẫu thuật đã sắp xếp vào sáng ngày mai, ưu tiên làm trước.” Mạnh Khiếu thông báo.
Trang Noãn Thần gật đầu, nhìn sang ba cô, ba cô là người lính từng hết lần này đến lần khác tìm đường sống từ trong chỗ chết, không thấy chút kích động nào trong mắt ông, cô thấp giọng nói, “Bác sĩ Mạnh, vất vả cho anh rồi.”
“Đây là chuyện tôi phải làm mà.” Mạnh Khiếu cười nhẹ.
Giang Mạc Viễn bước tới, vẻ mặt chuyên chú nghiêm túc, “Bác sĩ nào làm vậy?”
“Yên tâm đi, y thuật của anh ta cũng nổi tiếng trên thế giới.”
Giang Mạc Viễn gật đầu, không tiếp tục hỏi nữa, anh hiểu Mạnh Khiếu, dám cam đoan với anh như vậy thì tuyệt đối không thành vấn đề.
“Noãn Thần à, ba muốn nói chuyện riêng với con vài câu.” Ông Trang đột nhiên lên tiếng.
Trang Noãn Thần nhìn ba cô, khẽ gật đầu.
Mọi người tạm thời rời khỏi phòng bệnh.
Cô ngồi xuống mép giường, nhẹ nhàng hỏi, “Ba, ba yên tâm đi, không có chuyện gì đâu.” Cô hiểu lầm là ba cô lo lắng.
Ai ngờ ông Trang lắc đầu, kéo tay cô, run run mà nói, “Noãn Thần à… Con nói thật với ba xem, con có hận ba mẹ không?”