Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Hào Môn Kinh Mộng 2: Khế Ước Đàn Ukulele

Quyển 6 – Chương 48: Cao thủ

Tác giả: Ân Tầm
Chọn tập

Kết quả chính là: Giang Mạc Viễn một người đàn ông ăn mặc sang trọng, đi giầy da một tay cầm coca, một tay ôm bịch lớn bỏng ngô đứng trước màn hình quảng cáo, trông vô cùng buồn cười.

Chẳng những Trang Noãn Thần cảm thấy quái dị, mà những người khác cũng ngoái đầu nhìn anh vài lần.

Thấy thế Trang Noãn Thần chủ động đi tới cầm lấy bịch bỏng, cười tủm tỉm xếp hàng đi vào rạp.

“Anh mua khăn ướt, chút nữa cần thì dùng, nhớ lau tay xong rồi hãy ăn.” Anh tựa như một ông chú lắm lời bắt đầu lải nhải.

Trang Noãn Thần gật đầu.

Vào lô ghế Vip, số người ít đáng thương, đại bộ phận số người đều chọn phòng lớn, nhất thời Trang Noãn Thần chưa kịp hồi phục suy nghĩ, theo đám đông đi vào, bị Giang Mạc Viễn kéo trở về, “Bên này.”

Vào ghế lô, bên trong lại im ắng làm cho Trang Noãn Thần cũng không dám ăn bỏng, sợ tiếng nhai rột roạt làm ảnh hưởng đến người khác nhưng Giang Mạc Viễn lại cười nói, “Em cứ ăn đi, ăn đứng hay ăn nằm cũng không ai quản em đâu.”

“Vậy không tốt lắm, sẽ ảnh hưởng đến người khác.” Ngay cả uống nước cũng phải nhẹ nhàng.

Giang Mạc Viễn cười không nói gì.

Đợi cho đến lúc phim bắt đầu lô ghế vip cũng chỉ có hai người bọn họ.

Trang Noãn Thần cảm thấy kỳ lạ nhíu mày nói: “Sao thế này, làm em tưởng tượng như khu này bị bao hết rồi ý.”

Anh vẫn cười không nói gì.

Thấy thế, cô bỗng dưng phản ứng lại: “Anh bao hết thật sao?”

“Nè…” Giang Mạc Viễn giơ tay tỏ ý cô chớ có làm ổn, vỗ đầu của cô, “Phim bắt đầu rồi, đừng làm ồn.”

Ai làm ồn?

Chỉ là thấy kỳ quái mà thôi.

Thấy bộ dáng bí hiểm của anh, hơn nữa còn thấy nhiều yêu cầu cổ quái của anh, thì chắc tám phần anh đã bao hết rồi, Trang Noãn Thần bất đắc dĩ lắc đầu, xem một bộ phim thôi có cần phung phí vậy không, sớm biết thế, cô thà cầm tiền mau gì đó còn hơn.

Bộ phim này rất buồn cười, đây là một bộ phim dàn dựng từ một cuốn tiểu thuyết hài nổi tiếng phương tây, Trang Noãn Thần mới xem một lúc đã cười rũ rượi, khi uống nước thiếu chút nữa là phun ra. Ban đầu Giang Mạc Viễn còn bên cạnh nói cô đừng vội không lại sặc, sau thì im lặng không lên tiếng.

Đợi đến khi phim chiếu được 45 phút, Trang Noãn Thần lại cười lớn, cả lô ghế chỉ có tiếng cười của một mình cô, cô thấy lạ tại sao Giang Mạc Viễn lại vô cảm như vậy, lại thấy bả vai hơi nặng, nghiêng đầu thì thấy anh đang ngủ.

Trang Noãn Thần trợn tròn hai mắt.

Xem phim hài mà còn có thể ngủ, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy.

Vốn muốn lay anh dậy, nhưng vừa giơ tay liền phát hiện, anh ngủ khá mệt mỏi, tay buông xuống, tia sáng từ màn hình chiếu lên mặt anh, anh ngủ rất say. Cô không cười nữa, thậm chí cảm giác muốn cười cũng không còn, chỉ còn có đau lòng mà thôi.

Thì ra anh cũng mệt.

Trang Noãn Thần mất đi hứng thú xem phim, cả người chỉ ngồi im dựa vào ghế ngắm bộ dáng anh ngủ say. Cô nghĩ rằng anh không mệt, tựa như người sắt lúc nào cũng tinh thần sáng láng. Nhưng thời gian này cô thực sự cảm thấy anh mệt, vì hạng mục của Tiêu Duy anh thường xuyên tăng ca, không chỉ riêng vụ này mà gánh nặng đặt lên vai anh từ trước tới nay cũng rất nhiều.

Tay nâng lên khẽ vuốt cặp mày đang nhăn của anh.

Anh thường nhíu mày sao?

Vì sao cô không cảm thấy thế? Mỗi lần cô nhìn thấy anh đều đang là mỉm cười.

Cái chính là khi anh cười, nếp nhăn trên mặt không nhiều lắm.

Trang Noãn Thần thở dài, có thể thường xuyên mỉm cười tại sao lại không hay cười? Chỉ có một nguyên nhân, đó là những khi cười chủ yếu là vì ứng phó, nghĩ một đằng nói một nẻo. Nhớ tới nụ cười lúc sáng của anh, cười thoải mái vui vẻ như vậy, vậy khi đó anh có thực sự vui vẻ không.?

Chẳng lẽ …

Bao nhiêu năm nay anh rất ít khi vui vẻ sao?

Anh ngồi rất thấp, cả người dựa vào ghế, đầu dựa vào cánh tay của cô. Trang Noãn Thần mềm lòng, hoặc có thứ gì đó tự dưng vỡ oà, có chút đau, cũng có chút ngọt ngào. Khẽ nâng cánh tay, kéo anh qua, để cho anh nằm xuống hai đùi của cô.

Phim vẫn xem, tình tiết cũng rất hài hước, Trang Noãn Thần cũng không cười được nữa, lực chú ý của cô đã sớm không đặt vào bộ phim, cúi đầu nhìn Giang Mạc Viễn, tay khẽ vuốt mái tóc anh, người đàn ông này rất tự đại, ngay cả tóc anh cũng cứng nữa, đâm vào lòng bàn tay có chút đau. Đối với người đàn ông kiêu ngạo từ nhỏ như anh, cũng có lúc ở trước mặt người phụ nữ khác lộ ra điểm yếu sao? Vậy Sa Lâm thì sao? Cô ấy đã từng nhìn thấy anh như vậy sao?

Tay cô dừng trên khuôn mặt anh, lòng bàn tay là hơi ấm của anh, cô không dám gọi anh dậy, vẫn ngồi không nhúc nhích, cũng không ăn gì nữa, hiện tại thực ra cô rất hối hận, bộ phim tiếng động lớn như vậy, sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ của anh.

Khi bộ phim kết thúc thì cũng đã xế chiều, ánh mặt trời phía Tây ráng đỏ, từng vầng mây ngao du phía chân trời, đẹp rực rỡ.

Trở lại trên xe, Giang Mạc Viễn không khởi động xe ngay, nhìn Trang Noãn Thần vẻ mặt đầy áy láy, “Xin lỗi em, anh bảo cùng đi xem phim với em, em phải đánh thức anh dậy chứ?”

Trang Noãn Thần mỉm cười, trời ạ, anh đúng là một tên ngốc a.

“Hay là anh lại vào cùng em xem lại đi.” Anh nghĩ rồi nói.

“Không cần.” Trang Noãn Thần nhìn đôi mắt sáng ngời của anh, “Kỳ thật nếu anh mệt thì nên nói sớm một chút, ngủ ở rạp chiếu phim thật không dễ chịu chút nào.”

“Chỗ dựa rất dễ chịu.” Anh kéo tay cô qua kẽ nắm lấy, “Có chỗ dựa ôn hương nhuyễn ngọc bên cạnh mà không thể ngủ sao?” Khi anh tỉnh dậy phát hiện mình đang gối lên đùi cô, hít được hơi thở của cô, trong lòng thực thoả mãn, nói thật anh chưa từng nghĩ mình đi xem phim mà ngủ quên mất mà còn nằm trên đùi phụ nữ mà ngủ nữa.

Trang Noãn Thần nhịn không được cười, “Nói bậy, trong rạp ồn thế sao mà ngủ được? Về nhà đi, nghỉ ngơi một chút.”

Giang Mạc Viễn vừa muốn tiếp lời, di động liền vang.

Anh nhìn thoáng qua số điện thoại, vẻ mặt kỳ lạ. Trong xe im lặng, Trang Noãn Thần cũng có thể nghe được ngữ khí dồn dập từ bên kia điện thoại vọng đến.

Giọng nói này …

Trang Noãn Thần cố gắng nhớ lại, sao lại có chút quen tai vậy?

Cô thấy vẻ mặt Giang Mạc Viễn cũng thay đổi, nhìn qua có điểm bất đắc dĩ.

Thời gian nói chuyện rất ngắn, đâị đa số là bên kia nói, Giang Mạc Viễn chỉ yên lặng nghe, sau đó thản nhiên đáp lại một câu, đã biết, “con” sẽ qua ngay.

P/S: Với từ “con” mình có chú ý thế này, bên Trung khi nói chuyện trực tiếp chỉ có ngôi “Ta – ngươi” giống như “I and You trong tiếng Anh cho nên Noãn Thần không biết là ai gọi cũng là điều đương nhiên thôi ạ.

Sau khi kết thúc cuộc điện thoại, Trang Noãn Thần nhìn anh hỏi, “Anh có việc gì gấp sao?”

“Coi như vậy.” Anh nói một câu rất ba phải.

“Coi như?”

Trang Noãn Thần nghe xong thì càng khó hiểu.

“Coi như chúng ta không thể về nhà luôn được?” ngoài ý muốn anh cười khổ nói.

“A, không sao đâu, anh có việc thì đi đi, em tự lái xe về được.” Cô vội nói.

Giang Mạc Viễn giữ chặt tay cô, khẽ thở dài một hơi, “Lần này, em đi cùng anh đi.”

“Sao?” Cô không hiểu ra sao

Anh lại không giải thích thêm, trực tiếp nổ máy xe.

—–

Hai ngày nay tâm tình Trình Thiếu Tiên rất mệt mỏi, hết ngày máy bay mới đến Bắc Kinh, bởi vì là cuối tuần cho nên anh đi thẳng từ sân bay về nhà luôn.

Vừa vào cửa hương hoa hồng nồng đậm bao phủ tất cả, anh bị gay mũi hắt xì mấy cái.

Thật vất vả đóng lại cửa, liền nhìn thấy Cát Na mặc bộ đồ y tá màu trắng vẻ mặt cười mê hoặc đi ra đón anh, đương nhiên không có thể xem là hoàn toàn mê hoặc, nhiều lắm là nửa khuôn mặt mê hoặc thôi, vì từ dưới mắt trở xuống đã bị cái miệng cười ngoác ra của cô che lấp.

“Hello, hoan nghênh chủ nhân về nhà!” giọng nói của cô vô cùng nhiệt tình, còn cúi đầu 90O chào anh.

Bị hương hoa hồng làm cho say, Trình Thiếu Tiên không quản được nhiều như vậy liền chạy thẳng tới cửa sổ mở cửa ra, đợi đến khi không khí bên ngoài ùa vào pha loãng hương hoa trong phòng anh mới khôi phục lại ý thức, lúc này mới nhìn thấy quần áo Cát Na đang mặc, không nhìn thì thôi, vừa nhìn thì ngay cả ý muốn nhảy lầu cũng có.

Cát Na ăn mặc vô cùng hấp dẫn.

Cũng không biết kiếm đâu ra bộ đồ y tá ngắn đến vậy, vạt áo ngắn đến mức chỉ che qua cái mông, khuy áo trên lại mở, bờ ngực no đủ lồ lộ, không cần tốn sức cũng có thể nhìn ngay được khe rãnh mê hoặc kinh người.

Đừng cho rằng bình thường Cát Na ăn mặc suồng xã mà khinh, thực ra thân thể cô đường cong mười phần nóng bỏng.

“Em … em.” Nhất thời Trình Thiếu Tiên nói lắp.

“Thế nào? Đẹp không?” Cát Na đắc ý chạy tới bên anh, buồn cười chính là cô còn đeo một đôi bao tay cao su, mà tay còn lại đang cầm một hộp sáp hương, xem ra hương hoa hồng kia chính là từ đây mà ra.

“Anh có biết ở cửa Đông Trực bên kia mới mở một cửa hàng không? Wa, bên trong đó có rất nhiều món đồ hoa mắt nha, quần áo của em chính là mua ở đó đó.” Cô cười đến cực kỳ đắc ý, “Đương nhiên, em còn mua rất nhiều rất nhiều thứ nữa, anh chờ …”

Trình Thiếu Tiên sững sờ đứng chôn chân tại chỗ.

Không đầy 5 phút sau Cát Na đã mang một đống lớn đồ quay lại phòng khách, từng thứ từng thứ bày ra trước mắt anh, “Đây, đây là đồng phục nam y tá, nguy hiểm quá, còn có..” nói xong đưa ra một cái giống như dụng cụ hỗ trợ bình ổn nhịp tim liếc mắt nhìn một cái liền ném sang một bên, “Không có pin, anh tạm thời đừng có nhìn.”

Trình Thiếu Tiên khó khăn nuốt nước bọt,

“Cái này mới đặc sắc nè.” Cát Na đưa ra một thứ chẳng biết là thứ gì đến trước mặt anh, “Ông chủ tiệm nói đây là dụng cụ hỗ trợ cho nam giới. Đây là thiết kế mới nhất, rất dễ mang theo, dùng cũng dễ? Đa dụng không?”

Trình Thiếu Tiên rốt cuộc nhịn không được , “Chủ quán, nam hay nữ hả?”

“Là nam mà.”

Anh một trận choáng váng đầu, “Nói cách khác, em đến một cửa tiệm bán đồ người lớn, hỏi ông chủ xong mua một đống các thứ này về? Chỉ có một mình em là con gái mà đi mua đúng không?”

“Đúng vậy.” Cát Na khó hiểu nhìn anh, “Có gì lạ sao?”

Trình Thiếu Tiên túm lấy mấy thứ trong tay cô ném sang một bên, lại kéo cô đến trước gương tức giận nói: “Em nhìn coi bộ dáng mình ra cái gì đây hả?”

“Y tá mà.” Cát Na nói xong ôm chầm lấy anh, “Trình Thiếu Tiên, là người ta biết anh hôm nay đi công tác về mà, cố ý mặc như thế này chờ anh, anh nhìn em như thế này mà không có chút cảm giác nào sao?”

“Em quá rảnh rồi đấy.” Anh đẩy cô ra, cau mày nói, “Hơn nữa làm gì có đứa con gái nào đi mua mấy thứ này chứ?”

“Vậy tới đó mua cái gì, không kẽ đi mua nước ngọt à?” Cát Na khó hiểu.

“Tôi muốn nói, làm gì có cô gái nào đi vào tiệm đồ nam mua đồ người lớn chứ?” Trình Thiếu Tiên đỡ trán, Cát Na mà còn ở đây chắc doạ anh tức đến sôi người mất.

Cát Na cau mày nhìn anh, “Trình Thiếu Tiên anh còn nhớ bạn gái kẹo ngọt ngày trung học của anh không hả?’

“Là Denean.” Anh bất đắc dĩ sửa lại lời cô, bởi vì anh rảnh rỗi nhàm chán mà quen với một cô gái tên là Denean, Cát Na biết xong liền gọi cô ấy là kẹo ngọt, cuối cùng từ đó cứ thế mà gọi.

“Bao nhiêu năm nay mà anh vẫn còn nhớ rõ tên của cô ấy?” Cát Na vừa nghe phát hỏa, xoa thắt lưng.

Trình Thiếu Tiên không nói gì nhìn cô, sau một lúc lâu, “Đó là bởi vì thấy em liền nhớ đến cô ấy.” Cát Na biết Denean là bạn gái của anh xong thì muốn trêu chọc cô ta, sau đó cô ấy bị Cát Na doạ chạy mất, khóc lóc đòi chia tay với anh.

Anh từ nhỏ đến lớn lần đầu tiên bị con gái đá, là bởi vì Cát Na.

Cát Na nghe vậy xong liền cười dán chặt vào người anh, mặt cọ vào áo anh, “Kẹo ngọt của anh thường đi đến cửa hàng đồ người lớn mua đồ này nọ tại sao em không thể đi chứ?”

“Đây là Trung Quốc” Trình Thiếu Tiên nghe hiểu ý cô, thở dài, “Em không thể học được chút dịu dàng của con gái Trung Quốc sao? Trong người em chắc phải có chút phẩm đức tiềm ẩn gốc rễ của con gái Trung Quốc chứ?”

“Người ta từ bé đã lớn lên ở nước ngoài mà.” Vẻ mặt Cát Na uỷ khuất, “Sao anh lại hung dữ với em như vậy? Không muốn thì từ sau em không đi nữa, không phải em chỉ muốn gia tăng chút tình thú thôi sao, em …ơ..”

Những lời còn lại đều bị Trình Thiếu Thiên chặn lại. Vẻ mặt tức giận.

Đương nhiên thứ chặn miệng cô không phải nụ hôn của Trình Thiếu Tiên mà là bàn tay to của anh.

“Em nhớ rỡ cho tôi, hai chúng ta chỉ là ở cùng một nhà chứ đừng cứ làm như chúng ta đã xảy ra quan hệ vậy.”

“Ô… Ô..” Cát Na liều mạng giãy dụa phản đối.

Trình Thiếu Tiên buông tay, lúc này mới có thể kéo khẩu trang xuống liều mạng hít thở, “Trình Thiếu Tiên anh muốn giết người à?”

“Em mau chóng đi mặc quần áo bình thường lại cho tôi.” Trình Thiếu Tiên lạnh giọng quát.

“Như thế này rất đáng xấu hổ sao?” Cát Na nhìn anh uốn éo người.

“Khó coi chết đi được.” Trình Thiếu Tiên ngắn gọn nói xong liền đi thẳng lên lầu mặc kệ cô.

Cát Na đứng ở phòng khách tức giận đến nghiến răng, cũng theo sau anh…”Cộc, cộc, cộc “ chạy, từ phía sau như con báo vồ lấy anh, lao thẳng vào phòng ngủ.

“Em..”

Một cú đấm của cô đấm thẳng vào mặt anh, Trình Thiếu Tiên không ngờ cô ra tay đánh, nhất thời không phản ứng lại bị cô đẩy lên giường.

“Đáng chết, anh thử nói em khó coi lần nữa xem.” Tay cô giữ chặt người anh, dí mặt anh xuống giường, xoay người cưỡi lên lưng anh, tay kia thì nắm chặt đấm đầu anh, khiến Trình Thiếu Tiên đau la oai oái.

“Nha đầu điên này, mau xuống dưới cho tôi.” Thật ra anh đã quên một chuyện quan trọng …

Cát Na chính là một cao thủ quyền anh …

Chọn tập
Bình luận
× sticky