Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Hào Môn Kinh Mộng 2: Khế Ước Đàn Ukulele

Quyển 4 – Chương 30: Tiệm cà phê khuya

Tác giả: Ân Tầm
Chọn tập

Hơn mười giờ đêm, Cố Mặc mới nặng nề chợp mắt.

Trang Noãn Thần vẫn luôn ngồi suốt bên giường nhìn anh, thấy đêm đã khuya, cô lặng lẽ chuẩn bị thuốc nhứt đầu, thuốc đau dạ dày cho anh, tất cả đều đặt ngắn nắp ở đầu giường. Sau đó cô cứ ngồi ở đó như vậy.

Cô không khóc, chỉ nghiêng đầu nhìn Cố Mặc say giấc, người đàn ông cô yêu nhất, nỗi đau trong lòng đã rút cạn nước mắt, hoặc có thể nói, nước mắt đã chảy khô trong lòng, khóe mắt khô khốc đến sinh đau, loại đau đớn này lan ra toàn thân, ngay cả hô hấp cũng đau.

Dưới ánh đèn lờ mờ, gương mặt Cố Mặc vẫn anh tuấn như thế, vẫn góc cạnh rõ ràng như sáu năm trước, cô cứ ngắm rồi khẽ cười, nhưng nước mắt lại cứ chảy xuống, hóa ra, nước mắt không hề khô cạn.

Giữa làn nước mắt, cô như lại thấy chàng thiếu niên mặc áo trắng ấy, im lặng theo sau cô…

Giữa lúc mơ hồ, cô dường như cũng thấy chàng thiếu niên ấy cuối cùng cũng đi lên phía trước, nắm lấy bàn tay của cô gái, cùng nhau cười vui cùng nhau hạnh phúc.

Trang Noãn Thần khẽ giơ tay, ngón tay bi thương khẽ vuốt gương mặt Cố Mặc, dịu dàng phác họa ra mỗi một đường nét trên mặt anh, chỗ râu nơi cằm làm đau đầu ngón tay cô, nụ cười cô lan đến khóe mắt nhưng nước mắt cứ thi nhau rơi xuống, cô nhẹ nhàng nằm ghé lên người anh, thế nhưng cô vẫn lặng lẽ khóc…

Anh yêu cô như thế, cô là người hạnh phúc biết bao.

Cô cũng hy vọng anh được hạnh phúc…

Nếu tách nhau ra là biện pháp duy nhất, như vậy cô nguyện đeo mang phần tương tư này đến già, chỉ mong sao anh có thể vượt qua cửa ải khó khăn này, đây là chuyện duy nhất cô có thể làm vì anh.

Cũng là phương thức cô yêu anh.

Chỉ là, có lẽ mai sau, hai người đều xa rời hạnh phúc, nhưng tối thiểu, không đến mức làm anh thống khổ như hiện giờ.

Chỉ cần nhớ rõ đã từng yêu thương nhau, là được rồi.

“Cố Mặc…” Cô thì thầm, nước mắt thấm ướt quần áo của nhau, “Anh chăm sóc bản thân cho tốt nhé, nhất định phải… chiếu cố chính mình cho tốt.”

Cô biết, đây là lần cuối cùng cô tựa vào anh.

Từ giờ trở đi, vòm ngực này không còn thuộc về cô nữa, cả mùi hương của anh, nụ cười của anh, sự dịu dàng của anh, tất cả mọi thứ của anh đều không còn liên quan đến cô…

“Em yêu anh…” Cô khẽ nói một câu cuối cùng, rồi hôn thật sâu lên môi anh.

Nước mắt dọc theo hai mắt nhắm chặt rớt xuống trên má của Cố Mặc, trái tim cô đau như dao cắt.

Ánh đèn lan tràn bóng dáng hai người…

Cho đến khi, Trang Noãn Thần rời đi, nhẹ nhàng đóng cửa phòng ngủ lại, như là đưa tay khép lại tình yêu của chính mình.

Trong phòng ngủ, dưới ngọn đèn mông lung.

Cố Mặc ngủ không an giấc, vô thức chau mày gọi khẽ một cái tên: Noãn Thần…

***

Trong tiệm cà phê lúc nửa đêm, âm nhạc réo rắt lấp đầy đêm đông tĩnh mịch.

Lầu canh ở gần đây lưu giữ kiến thúc truyền thống lâu đời của Bắc Kinh, tiệm cà phê này là một cô gái trẻ mở, trước kia khi chưa tái hợp với Cố Mặc, Trang Noãn Thần cũng thường xuyên đến đây, phần lớn là thời điểm cô mất ngủ.

Có lẽ chủ tiệm cũng mất ngủ như cô, cho nên mới mở tiệm cà phê khuya này, chỉ vì những người cũng bị mất ngủ trong thành phố này.

Trong tiệm cà phê nuôi rất nhiều mèo, mèo đốm, mèo trắng, mèo đen… tất cả đều là mèo lưu lạc được nhận nuôi, những con mèo này cũng không bởi vì bị vứt bỏ và sự bội bạc của nhân loại mà sinh lòng oán hận, mỗi khi có khách đến, chúng sẽ chủ động tiến đến làm thân.

Trang Noãn Thần không nghĩ ra được, những tinh linh đáng yêu như vậy, tại sao nhân loại có thể vứt bỏ được chúng.

Có lẽ, họ cũng có nỗi khổ không thể nói ra như cô…

Trong tiệm không có thực đơn, cô chủ sẽ căn cứ vào tâm trạng của khách mà tỉ mỉ pha chế thức uống.

Cho nên, cô ấy đã chuẩn bị một ly trà cúc đắng cho Trang Noãn Thần, còn đối phương thì lại pha một ly trà hoa hồng ngọt ngào…

Đây là lần đầu tiên Hứa Mộ Giai đến tiệm cà phê này, sau khi xem xét không gian xung quanh thì nhẹ nhàng nhếch mày, thấy chủ tiệm bưng đến hai ly trà thì cười cười, “Trà hoa hồng ngọt à? Tôi rất thích uống gì đó ngọt ngọt…”

Bên ngoài là bóng đêm nhàn nhạt.

Chỉ có đèn đường lờ mờ kéo dài bóng dáng và chiếu lên làn mi thật dài của cô chủ, cô chủ mặc một chiếc áo dài màu tím sậm trông rất quyến rũ, làm tôn lên gương mặt trắng noãn, sau khi nghe Hứa Mộ Giai nói vậy liền cười nhẹ, “Trà tùy tâm trạng, như vậy sẽ thích hơn, thích ứng trong mọi hoàn cảnh hẳn là chuyện tốt.”

Hứa Mộ Giai nghe nhưng chưa hiểu hết ý, gật đầu, không nói thêm gì nữa.

“Hai vị dùng từ từ.” Cô chủ nói xong liền lui xuống, có mấy con mèo lẽo đẽo theo sau cô, kêu meo meo.

Trong tiệm, chỉ còn lại hai người các cô.

Vào rạng sáng hai giờ, mặc cho ai nấy cũng đều đang say giấc.

Nhưng trong thành phố này vẫn có người không ngủ được, như Trang Noãn Thần, như Hứa Mộ Giai, như cô chủ tiệm.

“Cố Mặc anh ấy…” Trang Noãn Thần cúi mặt nhìn cúc đắng trong ly, đóa hoa bị nước nóng làm tản ra, như trái tim bị chia năm xẻ bảy của cô, “Sẽ không chịu tiếp nhận cô, cô muốn dùng biện pháp gì?”

Những lời này, cô phải dùng sức lực rất lớn mới có thể nói ra được, sau khi nói xong, cô cảm thấy không còn chút hơi sức nào.

“Đấy là chuyện của tôi, nếu tôi không nắm chắc thì tuyệt đối không dám bàn điều kiện với cô rồi.” Hứa Mộ Giai nhấp một ngụm trà hoa hồng ngọt, có lẽ do hương vị ngọt ngào, nên nụ cười của cô ấy phát ra từ nội tâm, “Cố Mặc, anh ấy nhất định sẽ chấp nhận tôi, thậm chí có thể nói, anh ấy hoàn toàn không có quyền từ chối.”

“Tại sao?” Trang Noãn Thần nhìn cô.

Hứa Mộ Giai nhíu mày, “Tôi nói rồi, đây là chuyện giữa tôi và anh ấy, cô đã ra quyết định như thế này, có nghĩa là chuyện của Cố Mặc từ nay trở về sau đều không liên quan đến cô, anh ấy là của tôi.”

Vị đắng chát trong ly vấn vít hơi thở, lồng ngực Trang Noãn Thần tưng tức khó chịu, ánh mắt nhìn về hướng Hứa Mộ Giai lại vô cùng nghiêm túc, “Tôi chỉ muốn cô cam đoan, làm cho cuộc sống của Cố Mặc trở lại quỹ đạo bình thường, đừng để anh ấy vất vả như vậy nữa.”

Nước mắt, chảy ngược vào trong lòng, còn cay đắng hơn cả vị trà cúc đắng.

Nhưng khóe mắt đã sớm ráo hoảnh.

“Đó là đương nhiên, Cố Mặc sẽ trở thành chồng tôi, tất nhiên tôi sẽ toàn tâm toàn ý lo cho chồng mình rồi.” Hứa Mộ Giai nhìn cô, “Thế nhưng, nếu cô không có lý do chia tay đủ mạnh, thì Cố Mặc vẫn sẽ không từ bỏ ý định. Noãn Thần, tôi có thể hứa khi cô rời đi, bốn mươi triệu cũng được, quan tòa cũng được, thậm chí là chuyện công việc, tất cả đều có thể giải quyết dễ dàng, nhưng tôi tuyệt đối không muốn nhìn thấy mình giống như cái giỏ trúc múc nước công toi, sau sáu năm hai người đều gặp lại nhau rồi yêu nhau lần nữa, thì cô phải làm thế nào để đảm bảo anh ấy không đi tìm cô nữa.”

Một tảng đá cực lớn đè lên ngực Trang Noãn Thần, cô thấy không thở nổi, nhiệt độ của trà nóng đến nỗi lòng bàn tay cô đau, khẽ lắc đầu, đáy mắt nguội lạnh, “Tôi không biết.”

“Trang Noãn Thần, câu trả lời của cô như vậy thật làm tôi khó xử.” Hứa Mộ Giai hiển nhiên không hài lòng với đáp án này.

Trang Noãn Thần ước gì bản thân có thể hắt ly nước trà lên mặt cô ấy, giương mắt nhìn Hứa Mộ Giai, nhấn mạnh từng chữ, “Không phải cô bắt tôi tìm đại ai đó gả đi chứ? Tôi đã cho cô Cố Mặc rồi, giờ cả cuộc sống của tôi cô cũng muốn thao túng?”

“Cô đừng kích động mà, tôi chỉ đề phòng ngộ nhỡ mà thôi.” Hứa Mộ Giai khẽ nhún vai, “Tôi làm gì có bản lĩnh ép cô lấy chồng? Chỉ cần tìm ai đó có thể khiến Cố Mặc tâm phục khẩu phục diễn kịch cùng cô, vậy tốt hơn chuyện khiến tôi suốt ngày cứ lo lắng đề phòng đúng không?”

“Có thể, nhưng với điều kiện cô phải rút đơn kiện đi đã.” Trang Noãn Thần nói.

Hứa Mộ Giai buồn cười nhìn cô, “Trang Noãn Thần, cô có năng lực gì mà mặc cả với tôi chứ?”

“Có chứ.” Trang Noãn Thần mặt đối mặt với cô ấy, đáy mắt lộ vẻ hờ hững rỗng tuếch.

“Cái gì?” Hứa Mộ Giai nhíu mày.

“Cố Mặc!” Trang Noãn Thần bật ra cái tên này lại cảm thấy đau lòng.

Hứa Mộ Giai sững sờ.

“Nếu cô không muốn làm cho Cố Mặc càng thống hận cô.” Trang Noãn Thần nói.

Ngón tay Hứa Mộ Giai run lên.

Trong không khí nồng nàn mùi cúc đắng và hoa hồng pha lẫn vào nhau.

Qua hồi lâu, Hứa Mộ Giai mới cười nhẹ, “OK, tôi đồng ý với cô, nhưng Trang Noãn Thần à, nếu cô dám lật lọng thì đừng trách tôi không nể mặt, khi đó đừng nói là Cố Mặc trắng tay, ngay cả cô tôi cũng cố gắng hết sức khiến cô không được sống yên thân.”

Đối mặt với uy hiếp của cô ấy, Trang Noãn Thần ngược lại cười nhạt, “Tôi sống yên hay không không cần cô lo, chỉ cần Cố Mặc ổn là được.”

“Đựợc thôi, tôi cho cô hai ngày, qua hai ngày nữa, đừng trách tôi không nói tình cảm.” Hứa Mộ Giai nói xong, xách túi đứng dậy ra về, chỉ để lại mùi hương nước hoa xa xỉ.

Tiệm cà phê hoàn toàn tĩnh lặng.

Chỉ có âm nhạc nhẹ nhàng như cũ.

Trang Noãn Thần chưa đi vội, bởi vì cô đã dùng hết toàn bộ sức lực để hoàn thành cuộc giao dịch này với Hứa Mộ Giai, đúng vậy, là giao dịch, cô chưa bao giờ biết, cô và Cố Mặc sẽ có một ngày như vậy.

Ngay cả hít thở cũng thấy đau, mỗi lần hít vào trong khoang mũi như có cơn đau đang giằng xé, trái tim bắt đầu rỉ máu, bởi vì cô như ngửi thấy được mùi máu tươi.

Uống một ngụm trà cúc đắng, cảm nhận đầu tiên đúng là chua xót dị thường.

Cô nhíu mày, lại cố nuốt xuống.

Cách đó không xa, một bóng dáng màu tím sậm bước đến, ngồi xuống đối diện cô.

Trang Noãn Thần biết là cô chủ, cô rất muốn lên tiếng hỏi cô ấy, tại sao lại đem trà hoa hồng cho Hứa Mộ Giai, còn của cô thì cố tình chọn trà cúc đắng? Nhưng trong khoang miệng đắng quá, như là bị nước mắt phong bế lại, không bật lên thành tiếng được.

Hai người vẫn giữ im lặng, cho đến khi, một chú mèo đen nhảy phốc lên bàn, kêu meo meo quấn bên cạnh cô chủ.

“Tôi cũng đã từng ‘bán’ một người.” Cô chủ lên tiếng trước, giọng nói kỳ ảo như đêm khuya đầy sao, du dương nhưng xa xôi không với tới.

Ngón tay Trang Noãn Thần khẽ run, giương mắt nhìn cô.

Cô chủ không nhìn cô, đưa tay gõ con mèo, mỉm cười trầm tĩnh.

“Tôi cũng từng đem bán người đàn ông tôi yêu nhất.” Khi nói xong lời này, cô chủ mới nhìn Trang Noãn Thần, nụ cười kia như làn mây nơi chân trời từ từ tản ra, mênh mông đến vậy.

Trang Noãn Thần đè nén nỗi đau trong lòng, tuy rằng cô không muốn thừa nhận, thế nhưng, như lời của cô chủ, cô đúng là đem bán Cố Mặc. Còn cô chủ, hóa ra cũng đã từng như thế, có lẽ lòng của cô chủ đã chết, khi một người đau đến cực điểm mới có thể bình tĩnh như thế, bởi vì cơn đau kia đã chết lặng rồi.

Thật lâu sau, cô mới thấp giọng hỏi, “Sau đó thì sao?”

Cô chủ cười khẽ, “Không có sau đó.”

Cô ngẩn ra.

“Trên đời này có quá nhiều thứ không xác định, mất đi chính là mất đi, sự thật đã vậy, con người phải biết thích ứng trong mọi tình cảnh.” Cô chủ trông ra bên ngoài trời đông giá rét, ánh mắt bình tĩnh.

Trang Noãn Thần cắn môi, cô rất muốn thích ứng trong mọi hoàn cảnh, thế nhưng trái tim vẫn đau.

“Xem bài Tarot giúp tôi đi, nghe người khác nói, cô rất am hiểu nó.” Cô nén chặt bi thương, cố gắng mỉm cười.

“Muốn xem cái gì?” Cô chủ quay đầu nhìn cô, trong mắt ánh lên vẻ nhu hòa.

Trang Noãn Thần lắc đầu, cô cũng không biết.

Cô chủ lại cười khẽ, “Lúc con người đang mất phương hướng muốn nắm bắt hy vọng là đúng, nhưng người cuối cùng có thể giúp cô cũng chỉ có bản thân cô. Tôi nghĩ nhất định là quá thống khổ nên cô mới quyết định buông tay, thứ đã mất đi thì không tìm về được, biết tại sao tôi chuẩn bị trà cúc đắng cho cô không?”

Chọn tập
Bình luận
× sticky