Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Mua Được Tiểu Đào Thê

Chương 49: Em sẵn sàng chưa?

Tác giả: Lạc Dao Dao
Chọn tập

Hết ngày mai nữa thì Khả Phong mới quay về, thật sự Khiết Tâm dù không muốn thừa nhận nhưng sự thật là cô đã nhớ anh muốn phát điên rồi.

Cô cứ muốn được trông thấy nét mặt đáng ghét mỗi khi trêu chọc cô, hay đơn giản chỉ là những lúc anh trở nên nghiêm túc, ôn nhu. Cả cái giọng nói trầm mặc kia nữa, cô thật chẳng muốn nghe nó qua điện thoại chút nào.

Cung Phi đưa cô đến trường, trông hắn có vẻ khá hơn rất nhiều, Khí sắc rất ổn.

-Bye chị, chiều gặp nhé!

Hắn vẫy tay với Khiết Tâm, miệng nhoẻn cười khiến các nữ sinh xung quanh không khỏi trầm trồ, xuýt xoa.

Khiết Tâm vẫy tay lại với hắn rồi tung tăng chạy vào trường. Vừa bước đến cửa lớp đã bị Triệu Bân níu áo kéo vào một góc to nhỏ.

-Hôm qua tớ gọi cậu mãi không nghe máy vậy?

Khiết Tâm chợt nhớ hôm qua sau khi tắm xong, lại nghe thấy tiếng động nên vội vã lên sân thượng, đêm đến lại ngủ gục tại phòng của Cung Phi, điện thoại thì để ở trên phòng mình.

Cô vốn muốn mở miệng nói cho Triệu Bân biết tình trạng của Cung Phi ngày hôm qua nhưng lại sợ khiến cô ấy đau lòng. Thế là Khiết Tâm giấu nhẹm đi.

-Hôm qua mệt quá nên tớ ngủ quên.

Bỗng nhiên Triệu Bân dáng vẻ ấp úng, hai má ửng hồng.

-Mà nè, hôm qua Cung Phi..anh ấy giận tụi mình sao hả? Nhìn anh ấy bực dọc lắm thì phải?

Mày liễu Khiết Tâm khẽ nhíu nhẹ, rồi giãn ra ngay lập tức, cô cười gượng.

-Không có! Không phải vậy đâu. Lí do thì….tớ có thể để hôm nào nói với cậu được không. Giờ thì vô lớp đi sắp tới giờ học rồi.

Khiết Tâm kéo lấy Triệu Bân vào chỗ ngồi, cô muốn nói cho Triệu Bân biết về chuyện cũ của Cung Phi, để mong rằng cô ấy sẽ hiểu cho hắn ta, cảm thông cho hắn.

Cả ngày hôm nay Khiết Tâm không nhận đuoc một tin nhắn hay cuộc gọi nào của Khả Phong, khiến cô không khỏi buồn lòng. Nhớ anh ta, nhưng tuyệt nhiên lại chẳng dám nhấc máy mà gọi trước.

Chiều tan học, Cung Phi vẫn góc đường quen thuộc mà đứng đó đợi Khiết Tâm. Triệu Bân sải bước kế bên Khiết Tâm liền trông thấy Cung Phi, con tim nhỏ của cô lại cứ thế nhảy loạn nhịp.

Khiết Tâm quay sang nhìn lấy Triệu Bân, cô ấy lúc này ánh mắt hoàn toàn hướng về phía Cung Phi, cảm tưởng như không gian xung quanh cô ấy đều lắng đọng lại trong giây phút này.

Nhưng Khiết Tâm lại nghĩ đến chuyện của Cung Phi, nghĩ đến đêm qua hắn đau lòng đến cỡ nào, hắn tuyệt vọng đến cỡ nào. Lập tức cô không thể không cảm thấy xót thay cho Triệu Bân.

Cô thấy xót cho tình cảm ngây dại đầu đời của Triệu Bân lại đặt ở một người đã từng gánh chịu tổn thương quá lớn. Cô không thể không thấy lo lắng cho Triệu Bân, liệu rằng với tình cảm này của cô ấy có đủ để chữa lành vết thương đó cho Cung Phi hay không? Hoặc là chữa được, hoặc là cả Triệu Bân cũng sẽ chịu tổn thương.

Khiết Tâm khẽ thở dài, cuối cùng rồi cũng phải từ biệt nhau nhà ai nấy về.

Cung Phi ngồi ghế trước lúc nào cũng quan sát lấy Khiết Tâm qua gương chiếu hậu. Hắn thấy vẻ mặt cô có vẻ chất đầy tâm sự, ánh mắt cô nhìn ra khoảng không ngoài cửa sổ. Hắn cũng yên lặng, ngồi đó mà lén nhìn cô dù chỉ qua một tấm gương.

Khiết Tâm buồn bã đi lên phòng, cô thật sự rất muốn bấm số mà gọi cho Khả Phong, nhưng làm sao đủ can đảm đây chứ?

Cung Phi lặng lẽ bước theo sau cô từ nãy đến giờ, hắn nhìn lấy cô đi lên lầu, dáng vẻ ủ rũ đến tội. Hắn thở dài, thừa biết lại nhớ đến Lão đại của hắn nên mới thành ra cái bộ dạng thế kia.

Hắn buồn lòng muốn xuống kiếm một ít rượu để giải sầu, lại trông thấy món ăn trên bàn bày ra rất nhiều, và hắn không khó nhận ra toàn bộ đều là món của Khả Phong yêu thích.

-Chị Minh? Cái này….

Cung Phi nét mặt hơi sửng sốt, người đàn bà đó liền nhìn trước ngó sau rồi giọng điệu thì thầm

-Thiếu gia vừa về đến, cậu ấy muốn tạo bất ngờ cho Đại tỷ nên không nói cho ai biết hết. Cậu Phi, cậu thấy Thiếu gia của mình thật cũng biết lãng mạng quá đúng không?

Cung Phi như bị chết đứng, Khả Phong đã trở về. Anh ta nói rằng đi công tác đến ba ngày mới về cơ mà. Tại sao chỉ mới hai ngày đã vội quay về.

Hai tay hắn run run siết chặt, hắn bần thần đi ra đưa mắt nhìn lên trên lầu. Hắn biết chắc rằng Khả Phong đang ở trong phòng đợi Khiết Tâm. Anh ta muốn cô ấy bất ngờ vì sự xuất hiện đột ngột này, ngay cả hắn là người thân cận nhất mà Khả Phong cũng giấu nhẹm.

Cung Phi nhíu chặt hai mắt, bờ môi bị hàm răng cắn chặt lấy muốn bật máu. Hắn xoay người đi khỏi nơi này, nơi mà kẻ trên kia đang hạnh phúc tận mây xanh, còn hắn dưới đây còn tệ hơn cả địa ngục.

Khiết Tâm ngồi trên giường, lòng dạ rối như một đống tơ vò. Bây giờ gọi hay không gọi? Nếu gọi rồi thì câu đầu tiên phải nói gì đây?

Cô cầm điện thoại hồi lâu vẫn không biết phải làm thế nào, cô bèn đứng dậy đi vào phòng tắm muốn mượn làn nước ấm khiến đầu óc tỉnh táo một chút, bình tĩnh một chút.

Khiết Tâm ngâm mình trong đó hồi lâu rồi mới bước ra, trên người chỉ quấn lấy một chiếc khăn tắm màu hồng nhạt. Cô đi đến giường lại chẳng thấy điện thoại của mình đâu cả.

-Vừa nãy rõ ràng để đây mà?

Cô nhíu mày suy nghĩ rồi lục tung cái giường lên nhưng chẳng thấy, bỗng nhiên một hơi thở nóng hổi áp sát phả vào gáy cô khiến cô giật bắn cả người.

-Em đang kiếm gì sao?

Khiết Tâm quay người lại liền hoảng hốt, không kịp phản ứng khiến cả người cô ngã luôn ra giường.

Khả Phong đứng ngay sau lưng cô, vẻ mặt trâm chọc đáng ghét mà cô vẫn muốn thấy đây mà.

Anh vẫn còn mặc lấy bộ vest đen, trên cổ vẫn còn thắt ca-vat, chắc hẳn là vừa mới về đến.

Khiết Tâm ngây ngốc, miệng cứng đơ không thể nói đuoc gì thì Khả Phong lại một chân co gối lên giường, đè lấy cô bên dưới anh ta.

-Chú….chú…sao chú ở đây? Không phải chú nói đi ba ngày sao?

Khiết Tâm mắt đen láy như tròn hơn, cái miệng nhỏ cứ lấp bấp không rõ chữ. Tuy vậy nhưng cõi lòng cô vui đến lạ thường, cảm giác rất hoan hỉ khi trông thấy Khả Phong.

Khả Phong một tay luồn vào mái tóc vẫn còn ẩm ướt của cô, mùi sữa tắm thơm ngát vẫn còn lưu lại trên cả cơ thể cô phút chốc khiến đầu óc anh thêm mơ hồ.

-Em thật sự muốn ba ngày tôi mới về sao hả? Rõ ràng là muốn gọi cho tôi, tại sao lại không gọi?

Vừa nói Khả Phong trên tay vừa cầm lấy điện thoại của cô đung đưa trước mặt, miệng mỉm cười đầy ma mãnh.

Dứt lời Khả Phong lấy điện thoại cô mà bấm lấy số của anh, Khiết Tâm lúc này hoảng hốt, nếu để anh trông thấy cái tên mà cô lưu cho anh trong điện thoại chắc hẳn Khả Phong lại nổi điên cho xem.

-Đừng….trả điện thoại cho tôi…. trả đây.

Khiết Tâm hai tay cố gắng chộp lấy điện thoại nhưng không thể. Thế là tiếng chuống điện thoại của Khả Phong vang lên.

-Gọi rồi đây! Em có gì muốn nói với tôi nào? Hử?

Khả Phong vừa nói vừa áp sát mặt lại, hơi thở quen thuộc của anh cứ lần lượt lướt nhẹ qua tai cô khiến má phấn cô đỏ ửng, tim nhỏ lại nhảy loạn xạ.

Bất chợt Khả Phong đưa mắt nhìn lấy màn hình điện thoại của Khiết Tâm, sắc mặt liền thay đổi chóng mặt khi trông thấy ba chữ “Chú biến thái” hiển thị to đùng trên đó.

Khả Phong ngồi dậy, đôi mắt dán chặt vào màn hình, trên trán muốn hằn lên ba vạch đen kịt.

-Em…em dám lưu tên tôi….

Khiết Tâm thoáng hoảng sợ, xong rồi, để anh ta biết được là xong đời cô rồi còn gì. Cô khẽ nhíu mày, miệng cười gượng gạo

-Ahaha! Vui thôi…vui thôi mà…haha.

Bỗng dưng lúc này Khả Phong chuyển ánh mắt sang cô khiên cô nổi cả da gà. Anh cúi mặt xuống, ánh mắt sắc lạnh phủ đầy tà niệm.

-Em nghĩ tôi biến thái đến cỡ nào?

Đầu lưỡi ẩm ướt của anh lại liếm nhẹ lấy vành tai của Khiết Tâm khiến cô khẽ rùng mình né tránh, liền bị anh ghì chặt lại.

-Tôi chỉ biến thái với một mình em thôi, và cũng chỉ có em mới khiến tôi trở thành một kẻ biến thái. Hiểu không?

Vừa nói một tay Khả Phong lần mò luồn nhẹ vào mông cô sau lớp khăn tắm, ngón tay không ngừng ve vãn cặp mông đẩy đà khiến cô nổi cả gai óc.

Khiết Tâm muốn mở miệng liền bị đôi môi nồng ấm của Khả Phong khoá chặt.

Nụ hôn nhẹ nhàng rồi lại nhanh chóng trở nên cuồng nhiệt khiến cơ thể cô trở nên nóng bừng.

Đã hai ngày rồi cô không cảm nhận được hơi ấm của anh, không được nghe thấy hơi thở này, không được thưởng thức dư vị ngọt ngào của đôi môi này. Tất cả đều khiến cô hiện giờ không thể không thấy hạnh phúc. Cô thèm, thật sự là anh đã khiến cô phát thèm thật rồi.

Khiết Tâm hai mắt nhắm nghiền, vẻ mặt đầy cảm thụ. Khả Phong hé nhẹ hàng mi quan sát sắc diện của cô, lập tức khiến cõi lòng anh mãn nguyện vô cùng. Rằng anh biết anh sắp chinh phục được tiểu đào thê này rồi còn gì.

Khả Phong rời môi cô, nét mặt nhìn cô đầy tình ý.

-Tôi đã dặn em phải giữ sức khoẻ cho tốt để ngày tôi về có sức mà chịu đựng. Vậy….hôm nay em có đủ sức không?

Câu nói đầy ngụ ý này của Khả Phong khiến Khiết Tâm ngượng đến đầu tóc muốn bóc khói, cả khuôn mặt đáng yêu thoáng chốc đỏ bừng như trái cà.

-Chú…về đến lại trêu tôi.

Khiết Tâm không dám nhìn vào anh, nhưng lại bị bàn tay anh ghì lại kéo về đối diện.

-Em nghĩ xem, lần này tôi có trêu em không?

Bất chợt Khả Phong nâng người dậy rồi đứng xuống đất, một tay cởi lấy cavat trên cổ mình.

-Ngoan ngoãn ngồi đây mà đợi tôi tắm ra. Không được trốn đâu đấy!

Nói rồi bóng lưng Khả Phong khuất sau cánh cửa phòng tắm. Khiết Tâm ngồi đó thở mạnh từng cơn, cô đưa tay lên đè lấy lòng ngực đang nhảy loạn.

Cô nhớ anh ấy, thật sự rất nhớ. Nhưng bất thình lình bây giờ anh lại xuất hiện đột ngột, khiến cô một lúc không biết phải nói gì, phải làm gì.

Vỗn dĩ muốn mở miệng nói nhớ người ta lắm, nhưng làm sao mà cô dám mở miệng thốt ra mấy lời mật ngọt như vậy chứ?

Lúc này thần trí căng thẳng tột độ, cổ họng một lúc trở nên khô khan chỉ muốn kiếm gì đó uống vào cho bớt căng thẳng đi.

Cô loay hoay nhìn xung quanh thì lại trông thấy một ly nước trên bàn, không do dự cô đứng dậy cầm lấy ực đại một hơi cạn ly. Phút chốc khiến cô ho sặc sụa.

-Rượu….sao có rượu ở đây?

Mặt mũi cô cau có, vốn dĩ cô có biết uống rượu bao giờ, tự dưng lại nóc cạn cả một ly thế này khiến cô lập tức say sẩm mặt mày, không gian trước mặt bắt đầu quay vòng vòng.

Ly rượu đó là do Khả Phong trong lúc chờ cô đi tắm mà anh rót lấy rồi ngồi đó nhâm nhi, đơn thuần chỉ là một loại rượu táo, không màu, mùi vị không nồng lắm. Nhưng lại rất dễ say nếu như ai có tửu lượng kém.

Khiết Tâm một hơi uống cạn cả ly không say mới là kỳ tích.

Chân cô bước chập chễnh lung tung, đầu óc trở nên mơ hồ vô định. Hai má ửng nhẹ, cả chóp mũi cũng hồng hồng.

Cô đi đến dựa người vào cửa phòng tắm mà gõ “cọc cọc”.

Khả Phong bên trong vừa lúc tắm xong, anh mở cửa bất thình lình cả người cô ngã về phía anh.

Khả Phong trên người chỉ quấn đúng một chiếc khăn tắm ngang hông, cả người Khiết Tâm hoàn toàn áp sát vào khuôn ngực rắn chắc của anh.

Khiết Tâm lúc này hoàn toàn say thật rồi, men rượu vào cô lại lấy nó làm liều, ngón tay cô đưa lên ve vãn lấy khuôn ngực hấp dẫn trước mặt. Cử điệu trông rất gợi tình.

Khả Phong ngạc nhiên, hai mắt thoáng mở to. Hôm nay Khiết Tâm nhỏ bé lại dám cả gan sờ soạng người anh.

Nhưng lập tức Khả Phong nhận ra có điều không ổn, Khiết Tâm mà anh biết vốn chẳng bao giò có những hành động gọi mời thế này.

Anh nắm lấy hai vai của cô rồi đẩy cô ra một chút, Khiết Tâm ngẩng mặt nhìn anh, lúc này Khả Phong trông thấy sắc diện khac lạ của cô. Hai mắt đờ đẫn, cánh môi lại khép hờ, má phấn lại đỏ ửng. Đúng là vẻ mặt của một kẻ đang say khướt còn đâu.

Anh kéo lấy cô ra khỏi phòng tắm, nhìn sang cái ly trống rỗng trên bàn liền hiểu hết tình hình. Anh cúi mặt nhìn cô, lắc đầu cười khổ.

-Tưởng là nước nên nóc cạn cả ly sao hả con mèo nhỏ này?

Khiết Tâm bỗng dưng hai tay ôm lấy mặt Khả Phong khiến anh giật cả mình. Hai mắt cô híp nhẹ, môi nhỏ cong lên, vài lọn tóc ướt vương dính trên mặt cô càng làm vẻ mặt cô trở nên gợi tình gấp bội.

-Chú… tôi…. nhớ chú lắm…nhớ..nhớ nhiều lắm…

Từng câu từng chữ Khiết Tâm thốt ra khiến cõi lòng Khả Phong rung động liên hồi. Đây là lần đầu tiên mà cô nói những lời này với anh, dù biết là do tác động của hơi men mới khiến cô có hành động lời nói như vậy, nhưng vẫn khiến anh sững sốt xen lẫn phấn khích tột cùng.

Khả Phong định thần, anh gỡ hai tay cô xuống. Bàn tay đưa lên véo nhẹ vào hái cái má phụng phịu của cô.

-Em có biết em đang nói gì không đây Tâm Nhi?

Khiết Tâm nhoẻn cười, hai con mắt đờ đẫn nhưng lại đầy ý niệm, khiến người khác phút chốc chỉ muốn đắm chìm trong nó.

Quả là rượu vào lại hư thân, cô bạo gan ghì lấy cổ của Khả Phong, khẽ nhón cao gót chân dán lên môi anh một nụ hôn nhẹ nhàng, nhanh chóng.

Khả Phong mở to hai mắt, đồng tử như muốn giãn ra. Đầu óc như sắp nổ tung, tim anh bỗng dưng đập mạnh từng cơn.

Lần đầu tiên trong đời anh có được cái cảm giác này, thoáng chốc cả khuôn mặt mỹ nam kia của anh đỏ bừng, cả người cảm thấy nóng hừng hực.

Bất giác anh trấn tĩnh trở lại, anh đưa mắt lấy con mèo nhỏ trước mặt, mày rậm khẽ chau lại, miệng nhếch nhẹ một cái.

-Em to gan thật? Ngang nhiên dám sờ soạng tôi, còn dám hôn tôi? Em uống nhầm rượu hay uống nhầm mật gấu đây hả?

Khiết Tâm bất chợt vòng tay ôm chặt lấy thân thể cường tráng trước mặt, vẻ mặt nũng nịu vô cùng.

-Tôi thật sự…rất nhớ chú…nhớ lắm….tôi nhớ chú…

Cả khuôn mặt cô, cùng cái thân hình kia áp sát vào người Khả Phong. Giọng điệu, khí sắc lại gợi cảm thế kia khiến cả người anh lại thấy râm rang khó chịu.

Thật sự anh không thể nhịn được nữa, chủ đích của anh là quyết tâm sau chuyến đi này quay về anh phải ăn sạch sành sanh tiểu đào thê này cho bằng được.

Khả Phong đưa tay nâng nhẹ khuôn cằm Khiết Tâm, giọng anh trở nên trầm hơn, ánh mắt sắc lãnh trở nên ma mị.

-Em sờ soạng người tôi, hôn lấy môi tôi, tôi lại vốn là người không quen phải chịu thiệt. Bởi nên có qua có lại, giờ thì tới lượt tôi.

Dứt lời Khả Phong cúi mặt phủ lấy cánh môi gọi mời của Khiết Tâm, hai tay anh siết chặt cái eo nhỏ nhắn của cô, khiến da thịt càng áp sát vào nhau.

Khiết Tâm ngoan ngoãn nhắm chặt hai mắt, hai cánh tay nhỏ bé vòng qua ôm lấy cổ Khả Phong, gót chân khẽ nhón.

Khả Phong một tay đưa lên giật mạnh một cái, khăn tắm trên người cô rơi xuống. Thân ngọc tuyệt vời lại hiện ra ngay trước mắt, Khả Phong từng bước từng bước dồn lấy cô về phía giường, rồi đè lấy cô ngã ra nệm.

Hai đôi môi vẫn bám chặt nhau không buông, dù là có men rượu, nhưng xem ra khả năng hôn của Khiết Tâm vẫn không hề khá hơn chút nào. Chiếc lưỡi của cô vẫn rụt rè không dám đưa ra, phải chờ lấy Khả Phong tấn công vào, len lỏi bên trong mút chặt lấy nó.

Khả Phong khẽ nâng mặt, cả khí sắc của anh dường như cũng bị lắp đầy dục vọng đang cuồn cuộn.

-Đến bao giờ em mới hôn tốt hơn đây?

Ngón tay anh lả lướt nhẹ trên cánh môi mềm còn đỏ chót vì nụ hôn cuồng nhiệt của anh, rồi bất chợt anh tách nhẹ hai cánh môi của cô ra, gương mặt lại kề sát vào, giọng điệu thì thầm.

-Đưa lưỡi ra nào.

Khiết Tâm hai mắt mơ hồ, cả tinh thần cô lúc này không thể phân định đuoc gì nữa. Cả cơ thể cô cũng trở nên nóng hực, khó chịu tột cùng,

Khả Phong chậm rãi hôn lấy môi cô, Khiết Tâm thoáng làm theo lời anh nói, cô từ từ đưa lưỡi mình nhẹ nhàng chạm lấy lưỡi của anh trong khoang miệng. Nhưng chỉ vừa chạm đến ngay lạp tức cô lại thu lưỡi về.

Khả Phong nhanh chóng mút chặt lấy lưỡi cô, ra sức quấn lấy nó không để nó có cơ hội trốn thoát. Anh hôn cô thật sâu, như muốn hút cạn cả dưỡng khí của cô, khiến cô thở hổn hển.

Bất giác Khả Phong rời môi cô, bàn tay vuốt ve mái tóc cô rồi lả lướt xuống gương mặt trắng trẻo đang được điểm thêm men rượu, rồi lại món trớn trượt xuống xương quai xanh gợi cảm.

-Em sẵn sàng chưa? Đã đủ sức chịu được hay không?

Khiết Tâm nhíu nhẹ hai mắt, bờ môi anh đào lại cong lên đáng yêu hết phần người khác. Cánh tay cô vòng qua cổ Khả Phong rồi bất chợt kéo xuống, cô hôn lấy anh, chiếc lưỡi kia xem ra vẫn còn rất vụng về. Nhưng Khả Phong lại rất thích nụ hôn này của cô, anh nhắm nghiền hai mắt thoải mái hưởng thụ. Cả căn phòng nhanh chóng dấy lên hơi thở nặng nề, hai thân thể kia dần trở nên nóng bừng.

Các đồng chí có muốn chị nhà bị ăn không nào? 🙂

Chọn tập
Bình luận
× sticky