Khả Phong ngồi trong phòng làm việc xem lại các giấy tờ và bản báo cáo, cả một xấp giấy dày cộm chồng trước mặt.
Tiếng gõ cửa vang lên, Khả Phong mắt vẫn dán vào mớ giấy phía trước.
-Vào đi.
Bên ngoài một cô nhân viên mang vào cho anh tách cà phê nóng, đặt lên bàn rồi lui ra.
Khả Phong nghỉ mắt một chút, nâng tách cà phê ngang miệng, nhấp nhẹ một ngụm.
Bất giác nhớ đến sáng nay, khi vẫn còn ôm lấy Khiết Tâm quấn chặt cô trong chăn bông.
Cô bỗng dưng thinh lặng vài phút, như đang suy nghĩ gì đó rồi hỏi lấy anh một câu.
-Khả Phong nè! Ngoài anh, Cung Phi và Triệu Bân…..thì em còn bỏ quên ai nữa không? Không hiểu sao lúc nào em cũng cảm giác…..em đã quên mất ai đó…rất rất là quan trọng từ chính bản thân em…Nhưng nghĩ mãi cũng không thể nhớ nổi đó là ai?
Khả Phong chợt cảm thấy lạnh cả người, một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng khiến anh chột dạ.
Khoé miệng cố gắng mỉm cười, biểu diện bình tĩnh.
-Em đừng nghĩ linh tinh, cùng lắm có thể cũng chỉ là quên mất vài người quen, bạn bè lúc đi học. Đầu óc nhỏ bé này của em chỉ giỏi suy diễn lung tung!
Khiết Tâm chỉ nhìn anh, rồi cười. Hai tay mảnh khảnh vòng qua ôm lấy cổ anh.
Anh biết, chắc chắn cô sẽ không từ bỏ ý nghĩ đó.
Khả Phong thật sự càng lúc càng sống trong lo sợ, khoảng thời gian hạnh phúc này đã được bao lâu đâu?
Anh chỉ mới bước được một chân ra khỏi bóng đen dày đặc, nơi đã suýt giết chết anh và cô trong nỗi bi thương, tuyệt vọng.
Giờ đây, anh không bao giờ muốn bước chân lại vào cái bóng đen ác nghiệt đó thêm một lần nào nữa.
Anh thật sự trở nên ích kỷ rồi! Rằng anh không muốn Khiết Tâm nhớ đến đứa con bạc mệnh đó.
Đối với cả anh và cô, sinh mệnh nhỏ bé đó hoàn toàn là một sự thống khổ tột cùng của nổi đau. Là sự mất mát không thể nào bù đắp lại được.
..
..
..
Đồng hồ điểm đúng một giờ trưa.
Khiết Tâm cả buổi sáng quanh quẫn ở dinh thự đâm ra chán chường.
Triệu Bân lại bận việc không thể cùng cô đi dạo, cô ngồi trên giường chống cằm suy nghĩ.
Bỗng nhiên người cô nghĩ đến lại là Khả Phong.
Cõi lòng lại rung động không yên, cô vẫn chưa nhớ hết tường tận về anh. Mọi thứ liên quan đến anh đôi khi vẫn còn mơ hồ vô cùng.
Cô yêu anh, càng muốn hiểu rõ hơn về anh. Điều gì có thể quên, nhưng anh…thì tuyệt đối là không.
Thế là Khiết Tâm nổi hứng, muốn đến công ty của anh một lần.
Mục đích muốn xem nơi anh làm việc, mặt khác lại mong rằng ở đó có khi nào gợi nhớ được gì cho cô hay không?
Khiết Tâm mất trí, nên chẳng thể biết cô chỉ mới đến công ty của anh được một lần duy nhất. Ký ức ở đó là vào một lần hiểu lầm anh cùng một cô gái khác âu yếm nhau trong phòng làm việc.
Cô nhanh chóng thay đồ xuống xe bắt đầu lên đường đi đến công ty.
Ngồi xe độ khoảng hơn ba mươi phút cũng đến.
Khiết Tâm bước xuống xe, trước mặt cô là một cao ốc rất to, được lắp kính lam phản chiếu laii mọi vật. Phía trên cao, một dòng chữ bằng hợp kim vàng đồng bóng loáng đề “Tập đoàn đá quý Tô Thị”.
Cô đứng đó vài phút rồi mới bắt đầu bước vào.
Cửa lớn mở ra, lập tức bất cứ ai trông thấy cô đều vội vã đứng ngay ngắn, gập người đầy kính lễ khiến cô bối rối.
-Tô phu nhân!
Khiết Tâm hơi ngẫn người, nhưng chợt hiểu ra đây là công ty của Khả Phong. Mà cô lại là vợ của anh, nên người khác gọi cô như vậy cũng là lẽ thường tình.
Một chị nhân viên dáng dấp thướt tha, uyển chuyển, được trang điểm phấn son khá tỉ mỉ đi đến trước mặt cô.
-Tô Phu nhân đến tìm Tô Tổng sao?
Khiết Tâm cúi đầu chào lấy rồi gật gật.
-Bây giờ Tô Tổng vẫn đang bận, nếu Tô phu nhân không ngại cũng có thể vào phòng ngồi đợi.
-Làm việc….
Khiết Tâm lẩm bẩm, lòng tự nghĩ không biết có khi nào mình lại làm phiền hay quấy rầy anh không đây?
Nhưng mà….ngồi im một chỗ là được thôi. Chắc sẽ không ảnh hưởng gì đâu.
Cô nghĩ đến đây, rồi đi theo chị nhân viên lên phòng làm việc của Khả Phong.
Hầu như không ai là không biết cô là vợ của anh, trong đầu Khiết Tâm lại nghĩ lúc trước có lẽ cô rất thường xuyên lui đến công ty.
Ấy vậy sự thật là……
1 tháng trước khi xảy ra tai nạn.
-Vợ của tôi…đẹp không?
Khả Phong anh ngày hôm đó chẳng biết ăn nhầm thứ gì mà cứ gặp ai, anh cũng đều cầm lấy điện thoại mang hình của Khiết Tâm ra rồi nói câu ấy.
Cả ngày hôm đó, nguyên công ty dường như bị rối loạn vì vị Tổng tài bá đạo này, khi mà gặp ai cũng đều đem vợ….ra khoe.
Xong ngày hôm đó, Khả Phong anh được tất cả nhân vién ưu ái dành tặng danh hiệu “Tổng tài cuồng vợ”.
Bởi thế hôm nay khi Khiết Tâm đến công ty, ai mà không dám không nhận ra cô.
Khi hình ảnh cô đã bị Khả Phong làm cho tất cả mọi người như bị ám ảnh sâu vào trí nhớ.
Chị nhân viên đưa tay gõ cửa hai cái, bên trong giọng nói thâm trầm của Khả Phong cất lên.
-Vào đi!
-Tô Tổng, Tô phu nhân đến ạ!
Khả Phong đang cầm bút ký roẹt roẹt trên giấy, vừa nghe thấy cô nhân viên nói vậy liền ngưng lại.
Mắt chậm rãi nhìn lên, Khiết Tâm nhỏ bé của anh đứng cách anh không xa, bận một chiếc đầm voan màu lam nhạt ngắn trên gối một chút.
Cô nghiêng đầu nhìn anh, Khả Phong thoáng sững người, không ngờ cô lại đến tận công ty tìm anh.
Cõi lòng không khỏi mừng thầm, nhưng công việc vẫn còn khá nhiều, nếu anh không nhanh chóng giải quyết sẽ không thể nào có thời gian dành cho cô được.
-Đợi anh một lát! Xong việc ngay thôi.
Khiết Tâm gật gù cười một cái, đi đến ngồi xuống ghế sofa đối diện với bàn làm việc của anh.
Cô im lặng ngồi đó chăm chú quan sát Khả Phong.
Nhìn dáng vẻ trong lúc làm việc của anh thật khác so với ở nhà hay ở bên cạnh cô.
Anh của lúc này rất nghiêm túc, tập trung cao độ, càng làm bật thêm vẻ nam tính trên người.
Lặng lẽ ngồi đó gần nửa tiếng.
Khả Phong vẫn một mực tập trung vào công việc mà không đá động gì đến cô.
Khiết Tâm tự hỏi đúng là dư thừa rồi, khi không lại đến quấy rầy anh thế này.
Cô bèn muốn đứng dậy đi ra ngoài, nhưng vô ý đá chân vào cạnh bàn một cái làm cô đau điếng la lên một tiếng thật ngắn.
Cô hốt hoảng đưa hai tay bịt miệng, lo lắng nhìn sang Khả Phong.
-Xin..xin lỗi! Em không cố ý làm phiền anh!…Em nghĩ tốt nhất là em nên ra ngoài…
Khiét Tâm đứng dậy, xoa xoa cái chân đau rồi đi đến cửa.
Nhưng chưa kịp đưa tay vặn cửa thì từ phía sau, cô cảm nhận một hơi ấm đang gần kề áp sát vào lưng.
Một cánh tay từ sau chống lên cánh cửa, cô chậm rãi xoay người liền bắt gặp ánh mắt đầy tình ý của Khả Phong đang nhìn cô.
-Xin lỗi vì để em đợi quá lâu!
Thanh âm trầm mặc vang nhẹ bên tai, anh vén nhẹ mái tóc bị rũ lấy vài sợi xuống trước mặt cô.
Khiết Tâm tim nhỏ đập mạnh dần, cô líu ríu giọng.
-Không..không sao! Tại em bất ngờ đến thôi mà!
Khả Phong lúc này áp sát hơn vào người cô, cả hơi thở của anh cô cũng có thể cảm nhận được.
-Sao hả? Nhớ anh đến nổi phải chạy đến công ty mà gặp anh?
Khiết Tâm bất chợt bị anh trêu ghẹo, liền không khỏi ngượng ngùng mà đỏ mặt muốn né tránh.
Khả Phong nhoẻn miệng cười đầy ẩn ý, rồi không hề báo trước mà nhấc bổng cô lên, đặt cô ngồi lên mép bàn làm việc.
-Đau lắm không?
Khả Phong ghé mặt thì thầm bên tai cô, hơi thở nóng ẩm cứ lần lượt phả vào vành tai nhạy cảm khiến cô khẽ rùng mình.
Bàn tay anh lại vừa xoa nhẹ nhàng đầu gối, nơi cô vừa đụng phải cạnh bàn vừa rồi.
Cử điệu của anh thật lạ, động chạm lả lướt trên da thịt nhẵn bóng của cô làm cả người cô bắt đầu cảm thấy nóng bức dần.
-Không..không đau…
Khiết Tâm lúng túng đáp, vội né mặt sang một phía muốn che giấu sắc diện đang dần đỏ lên từng chút một.
Nhưng cô làm sao qua mặt được một con cáo già như Khả Phong.
Anh thoáng nhìn cũng đủ biết cô đang cảm thấy thế nào, quả là mẫn cảm. Động chạm chút ít đã muốn hưng phấn?
Khiết Tâm cảm nhận bầu không khí tự nhiên nặng nề khó hiểu, làm cô thấy ngộ ngạt vô cùng. Liền muốn lãng sang chuyện khác.
-Anh…anh làm việc tiếp đi…em có thể đợi…
Nói xong cô vừa muốn thoát khỏi anh, nhưng liền bị anh một tay giữ lấy khuôn cằm. Ánh mắt lẫn giọng nói mang đầy gian ý.
-Làm việc xong rồi…giờ..anh chỉ muốn làm em thôi bà xã!
Không đợi cô gái nhỏ trước mặt có cơ hội trả lời, Khả Phong nhanh chóng bắt lấy đôi môi gợi cảm của cô mà hôn thật sâu.
Bàn tay tự tiện lướt nhẹ trượt dần lên đùi, len lỏi vào trong chiếc đầm mà ve vãn vùng tam giác mật.
Khiết Tâm cả người rung lên, gai óc từng trận nổi đầy cả cơ thể.
Khả Phong càng hôn càng khiến thân thể cô rạo rực, lồng ngực bị tim nhỏ đánh mạnh liên hồi.
Hơi thở nhanh chóng trở nên dồn dập, gấp gáp.
Dù căn phòng máy lạnh vẫn chạy, nhưng bầu không khí lại nóng bức đến khó chịu.
Hai mắt Khiết Tâm phút chốc mở to, tấm lưng nuột nà cong lên, gòng người khi nam nhân hư hỏng kia ấn nhẹ hai ngón tay vào tâm huyệt bên dưới.
-Dừng…dừng lại….ưm…
Cô cất giọng nhỏ xíu, muốn đẩy Khả Phong ra xa nhưng sức lực chẳng biết biến đi đâu mất.
Thần trí tê dại, thân thể cũng mềm ra.
Đôi môi nóng như lửa của Khả Phong không ngừng gậm nhấm vành tai của cô, rồi lại trượt dần hôn xuống cái cổ gợi cảm.
Khiết Tâm muốn co rút cả tay chân khi liên tục hứng chịu từng cảm giác hoan ái xộc thẳng lên đại não.
-Chết tiệt! Anh thật sự…muốn ăn em ngay bây giờ!
Khả Phong thở hắc, hàng lông mày cũng nhíu lại, khí sắc trầm xuống vài phần.
Nhìn sắc diện đang ngự trị trên gương mặt của Khiết Tâm, càng khiến anh chỉ muốn trầm luân mãi trong đó không muốn dừng lại.
-Không..không được…ở đây là công ty…!
Khiết Tâm vẫn cố giữ giọng lên tiếng khi vẫn đang bị anh chơi đùa không ngừng.
Khả Phong khoé miệng nhếch nhẹ, ngữ điệu đầy dâm tính thì thầm.
-Bà xã! Em làm ướt bàn làm việc của anh rồi thì phải….
Vừa nói anh vừa rút ngón tay khỏi tâm huyệt của cô, đưa lên ngang tầm mắt. Quả thật, bàn tay anh bị ướt đẫm dịch thuỷ nơi cô.
Khiết Tâm xấu hổ muốn độn thổ, hai gò má đỏ bừng bừng như cục than hồng.
Cô ấp úng, rối tung cả đầu óc không biết phản ứng ra sao thì bất thình lình Khả Phong tách lấy hai chân cô, chèn thân người vào giữa.
Cảm giác đang sắp dâng đến cao trào, thì bỗng dưng một cái.
Cửa phòng mở ra.
-Tô Tổng, anh….
Mọi không gian lúc này như ngừng quay. Ba con người bất động trong giây lát chẳng ai nói được gì cũng không biết phản ứng ra sao.
Tíc tắc tíc tắc…..
5 giây trôi qua mà cảm tưởng như năm tháng dài đăng đẵng.
Mặt vị Tổng tài tối sầm như kéo mây đen, sát khí nổi lên đùng đùng.
Nam nhân viên đổ cả mồ hôi hột, nuốt nước bọt cố gắng trấn tĩnh.
-Xin lỗi….tôi nhầm phòng!
Cửa phòng đóng lại, nam nhân viên chạy nhanh như chớp để bảo toàn tính mạng. Xem chút nữa là bị lãnh án tử rồi còn gì, thạt bất cẩn khi mà vào phòng lại không thèm gõ cửa…..
…..
Khiết Tâm đi cạnh Khả Phong, bàn tay anh ra sức nắm chặt đan xen năm ngón tay vào tay nhỏ của cô.
Thạt sự cô xấu hổ chỉ muốn đem mình đi chôn cho rồi. Khi không để người khác trông thấy cảnh tượng nhạy cảm đó.
Khả Phong dẫn cô đi đến thang máy, vừa hay chạm mặt với nam nhân viên lúc nãy.
Hắn ta sợ đến run cầm cập không dám ngẩng đầu lên.
Cửa thang máy mở ra, Khả Phong trước khi nắm tay Khiết Tâm bước vào trong vẫn dửng dưng nói với nam nhân viên đó một câu,
-Cậu, tháng này làm không công đi!
Cửa thang máy khép lại, nam nhân viên tội nghiệp như bủn rủn cả tay chân. Xong rồi, tiêu thật rồi, lần này gây ra đại hoạ rồi còn gì.
Khiết Tâm lén nhìn nam nhân đang đứng cạnh, khẽ níu lấy tay áo anh giật nhẹ hai cái.
-Anh…đừng nặng tay như vậy chứ…! Người ta đâu cố ý…
-Em nghĩ anh ngang ngược đến thế sao?
Khả Phong cắt ngang, đưa mắt cười nhìn cô.
Thật sự anh chỉ đùa thôi, chẳng qua dạo này tâm trạng khá hơn, vui lên rất nhiều nên bỗng nổi hứng trêu ghẹo người khác đôi chút. Thư giãn thêm có gì là sai?
Cơ mà anh cứ thư giãn kiểu này sớm muộn cũng khiến người khác phải chết vì đau tim mất.
…….
Đồng hồ điểm 10h: 30 phút tối.
Triệu Bân hết ca làm việc, thu dọn đồ đạc, đeo balo bước ra khỏi nhà hàng.
Đang đứng đợi xe buýt thì bỗng dưng trông thấy một bà lão, tầm hơn sâu mươi, lưng đã còng mà còn đẩy một chiếc xe thồ chở toàn là các lon nước, chai nhựa được đựng trong một bao tải khá to.
Nhìn bà đẩy nặng nhọc, Triệu Bân liền không do dự chạy ngay đến phía bà.
-Bà ở gần đây không?
-Gần…ngay con hẻm trước mặt!
Bà lão ngẩng mặt cười phúc hậu, tay run run chỉ về phía trước cách nơi họ đứng độ vài căn nhà.
-Để con giúp bà!
Triệu Bân nói rồi cầm lấy xe đẩy nhanh về phía trước, rẽ vào một con hẻm.
-Tới rồi…!
Bà lão thốt lên khi vừa đi đến một cánh cửa rào màu xanh dương, nhìn vào trong, thì còn có một lối cầu thang dẫn lên trên, khu nhà này có bốn lầu, khá cũ kỹ.
Triệu Bân ngước nhìn khu nhà, rồi quay sang.
-Bà ơi…bà ở lầu nào?
-Tôi ở lầu ba!
Triệu Bân thoáng ngạc nhiên lẫn lo lắng, một bà lão tuổi cao sức yếu thế này mà còn cuốc bộ lên đó, còn phải mang thêm bao tải này.
Bà lão mở cổng, rồi cầm lấy bao tải.
-Tới đây được rồi, cảm ơn cô nhiều! Làm việc tốt, sẽ gặp điều tốt! Cảm ơn cô gái nhiều….
Nhìn bà khó nhọc kéo lê lết bao tải dưới mặt đất, Triệu Bân cô không chịu được, nhìn lên đồng hồ đã 10h: 40 phút, chuyến xe buýt cuối cùng chỉ còn hai mươi phút nữa.
Nhưng lại càng không thể biết mà không giúp, việc này cô không làm được.
Thế là Triệu Bân hít một hơi, đi đến cầm lấy bao tải của bà lão.
-Để con đem lên dùm cho.
Dứt lời cô lôi bao tải đi thẳng lên cầu thang, vừa lôi bao tải còn phải vừa đi chậm chờ bà lão.
Lên đến nhà của bà, cô cũng đủ toát mồ hôi nhễ nhại.
Cô trẻ thế này còn thấm mệt, huống hồ gì một bà lão thế kia.
Cô thở dốc, nhìn lên đồng hồ thì không khỏi sững sốt, cô còn chưa kịp chào lấy bà lão lần nữa, cắm đầu chạy một mạch xuống phía dưới.
Chuyến xe buýt cuối cùng vừa chạy khỏi, cô đuổi theo muốn hụt hơi, kêu rát cả cổ họng nhưng bóng xe mỗi lúc mỗi khuất xa dần.
Đoạn đường ở khu này rất khó bắt taxi vào giờ này, Triệu Bân ngồi xuống một góc đèn đường thở hỗn hễn.
Xem ra khả năng cuốc bộ về nhà là khá cao, hoặc tệ lắm cũng đi bộ ra khỏi khu này mới mong bắt được taxi.
-Mong ông Trương thứ lỗi, tôi còn có việc, hẹn dịp khác! Cảm ơn ông.
Cung Phi ra khỏi một quán Bar lớn của thành phố, bắt tay với một ông to con, bụng bự mặt mũi trông khá dữ tợn.
Hắn hôm nay đi gặp đối tác để bàn bạc việc ký kết hợp đồng.
Bàn xong lại bị ông chủ Trương này nhất quyết lôi đi ăn uống. Sau khi ăn uống no nê lại tiếp tục cố lôi hắn vào một khu ăn chơi bậc nhất đô thị.
Cung Phi hắn thuộc hạng người chẳng thích ồn ào, náo nhiệt. Lại cực ghét những nơi thị phi, phức tạp đầy rẫy mấy cô gái lẳng lơ hở trên lộ dưới.
Hắn quyết từ chối cho bằng được, vào trong đó không khéo hắn lại nổi điên mà gây chuyện.
Cung Phi vào xe, thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng cũng thoát được lão Trương mập kia.
Hắn lái xe đi khoảng được mười phút, thì đoạn đường trước mặt đang thi công, đã chặn lối, nên bắt buộc hắn phải quay đầu xe mà đi hướng khác.
Đi thêm một đoạn đường, hắn vô tình lướt qua một cô gái mặc đồng phục của nhà hàng, áo comple màu đen, chân váy ôm cùng màu, tóc búi cao đang đi lẫn thẫn trên vỉa hè.
Cung Phi theo phản xạ mà nhìn lại lần nữa vào gương chiếu hậu, liền không khỏi bất ngờ, miệng vô thức thốt lên.
-Triệu Bân!
Hắn lúc này lại thầm nghĩ, giờ này một đứa con gái như cô lại đi lang thang một mình ở ngoài đường vắng thế này, nhìn bộ dạng kia đoán chắc là tăng ca làm đêm.
Hắn biết Triệu Bân có ý với hắn, không hề muốn tiếp xúc quá nhiều tránh gây thêm rắc rối, lẫn hiểu lầm cho cô.
Nhưng để một cô gái đi bộ một mình giữa đêm hôm thế này, hắn không làm được.
Dòng suy nghĩ vừa hết, Cung Phi cho xe quay đầu.
Triệu Bân đang ủ rũ, mỏi cả chân khi cuốc bộ tự nãy giờ. Một chiếc taxi đúng là cũng chẳng có.
Bỗng dưng một ánh đèn từ sau phả thẳng vào người cô, cô chỉ mới ngẩng mặt thì vừa kịp thấy một chiếc xe màu đen nhoáng chạy chờ tới ngay bên cạnh.
Triệu Bân thoáng tò mò xoay mặt nhìn sang, ngay lập tức khi trông thấy người trong xe là ai.
Cô như cứng đơ cả người, đứng bất động.
Hai đồng tử tròn xoe không dao động lấy một cái, cánh môi khẽ mím nhẹ nhau.
Cung Phi xuống xe, đi đến ngay trước mặt cô.
-Đêm hôm thế này mà đi một mình à?
Triệu Bân dường như vẫn chưa kịp định thần, cô đứng ngẫn người ra vài phút rồi lúng túng.
-À…em..em bị trễ chuyến xe buýt cuối nên….
-Lên xe đi, tôi đưa cô về!
Cung Phi xen ngang lời cô, rồi bước đến mở cửa xe cho cô.
Triệu Bân tim đập loạn nhịp, thật sự cô sắp ngất mất thôi. Tại sao lại có chuyện trùng hợp thế này. Chẳng lẽ lời bà lão nói hoàn toàn linh nghiệm.
Rằng…..làm việc tốt sẽ gặp điều tốt!
Cung Phi cầm lấu vô lăng, cho xe lăn bánh. Triệu Bân ngồi bên cạnh không dám ngẩng mặt, mười ngón tay không ngừng cấu lấy cái balo trước ngực.
Bầu không khí trong xe lúc này đối với Cung Phi thì bình thường, bởi hắn không hề để tâm đến cô gái nhỏ bên cạnh, nhưng đối với cô gái nhỏ ấy thì hoàn toàn trái ngược.
Triệu Bân thiết nghĩ không khéo bây giờ có một máy trợ thở cung cấp oxy cho cô vẫn tốt hơn. Cô sắp không thở nổi trong tình cảnh như thế này rồi.
Cung Phi lái xe ra khỏi khu vực vắng vẻ lúc nãy, đang di chuyển trên một đoạn đường chuyên bán món ăn đêm, người qua laii còn rất nhiều.
Hắn bỗng dưng cảm thấy bụng đói cồn cào, vừa rồi đi ăn với lão Trương kia, toàn những món hắn không nuốt nổi. Giờ thì bao tử lại đánh trống.
Hắn không nghĩ gì hơn, chỉ đơn giản là đói thì phải ăn.
-Cô ăn gì chưa?
Triệu Bân đang căng thẳng, bị câu hỏi của Cung Phi làm thoáng giật mình.
-Chưa…vẫn chưa!
-Vậy đi ăn với tôi. Tôi thấy đói!
Xong rồi, lồng ngực của Triệu Bân tưởng chừng sắp bị quả tim nhỏ đánh động đến vỡ toạt.
Nam nhân cô luôn đem lòng yêu trộm nay lại mời cô đi ăn. Trời sập sao? Hay sắp tận thế rồi chăng? Cuối cùng cô cũng được cái tên mặt lạnh này mở lời.
Không đợi Triệu Bân trả lời có đồng ý hay không, hắn cho xe tấp vào lề đường.
Hai người bước xuống, Triệu Bân líu ríu ngại ngùng theo sau bước chân của nam nhân phía trước.
Bóng lưng cao to, vững chãi của Cung Phi đổ xuống phủ lấy người cô. Đêm lạnh thế này….khi không sao cảm thấy ấm áp quá vậy nè?
-Cô ăn mì được không?
Cung Phi cất giọng trầm ấm, họ đang đứng trước một quán mì ngay trên lề đường.
Quán tuy nhỏ nhưng được trang trí bằng các bóng đèn tròn màu vàng nhạt, tạo không gian rất ấm cúng dễ chịu.
Triệu Bân bối rối gật đầu lia lịa.
Cung Phi bước vào đi đến lựa ngay dãy ghế sát với bếp.
-Rồi, hai người ăn cái gì đây?
Bên trong sau khung cửa sổ nhỏ, một người đàn ông trung niên đưa đầu ra một chút, miệng cười hớn hở hiếu khách vô cùng.
-Cho tôi một mì bò không hành!
Phút chốc cả Cung Phi và Triệu Bân đều sững người, khi cả hai không hẹn mà nói chung một câu thật đồng thanh.
-Haha! Mấy cặp tình nhân trẻ bây giờ lãng mạn nhỉ? Gọi món cũng giống nhau như thế!
Ông chủ quán cười to trêu ghẹo.
Hai con người ngồi đó đưa mắt nhìn nhau một cái rồi quay đi thật nhanh.
Cả khuôn mặt của Triệu Bân đỏ bừng như trái cà, tim đập càng lúc càng nhanh hơn.
Cô hít thở thật đều, cố gắng bình tĩnh.
Còn Cung Phi, hắn chỉ thấy thật không ổn chút nào nếu khiến cô gái kế bên nghĩ ngợi quá xa.
-Đây! Mì tới, mì tới!
Hai tô mì khá to được đặt ngay trước mặt, mùi thơm ngây ngất phảng phất theo làn khói nóng lan toả xộc vào mũi. Kích thích bao tử kêu gào đòi được lấp đầy.
-Ăn ngon miệng!
Cung Phi cầm một đôi đũa đưa về phía Triệu Bân, giọng nói thâm trầm ấm áp cất nhẹ vang vọng bên tai. Sắc diện hắn vẫn không thay đổi, vẫn âm lãnh lạnh lẽo như một cục nước đá chẳng bằng.
-Ăn…ăn ngon miệng!
Triệu Bân cầm đũa từ hắn, lúng túng gật đầu đáp lại.
Giây phút bình yên này, có thể nào xin thời gian ngừng lại một chút không?
Cô hoàn toàn tham luyến thời khác này vô cùng, tham luyến tô mì bò này, tham luyến hàng quán nhỏ này….và tham luyến cả nam nhân bên cạnh nữa!
…..
-Cảm ơn anh! Đưa em về còn mời em ăn mì!
Triệu Bân cười tươi nhìn Cung Phi, xe đã đến trước nhà.
-Không có gì! Đêm khuya vô tình gặp nhau như vậy…coi như cũng có duyên!
Hắn nghiêng đầu, khoé môi cong nhẹ.
Cung Phi nét mặt hắn bây giờ trông dịu dàng, ôn như khôn xiết. Khiến Triệu Bân phút chốc tim như muốn ngừng đập.
Cô thẫn thờ, rồi ngô nghê vô thức thốt lên một câu nhỏ xíu.
-Xem ra…làm việc tốt là gặp điều tốt….là có thật!
-Có gì sao?
Cung Phi thoáng nghe gì đó không rõ, liền thắc mắc nhìn cô.
Triệu Bân hoảng hốt, bối rối đến cuống cả tay chân.
-À..không không…Tới nhà rồi. Cảm ơn anh nhiều! Bye bye! Ngủ..ngủ ngon!
-Bye! Ngủ ngon!
Cung Phi gật đầu nhẹ đáp lại với cô.
Triệu Bân tháo dây an toàn, đưa tay tính mở cưad xe đi xuống.
Nhưng chẳng biết lúc này cô đang nghĩ cái quái gì trong đầu, hay tô mì vừa rồi có bỏ thuốc gì chăng?
Cô bất thình lình xoay người trở lại, hôn lên má Cung Phi “chụt” một cái thật nhanh.
Rồi như một tia chớp, cô mở tung cửa ôm lấy balo co cẳng chạy thẳng một mạch lên nhà.
Quá nhanh….quá nguy hiểm!
Cung Phi phút chốc sững sờ cả người.
Cái quái gì mới diễn ra thế này?
Hôn? Hôn ư? Một cô gái mới vừa áp lên má hắn một nụ hôn.
Nụ hôn chóng vánh nhanh đến nổi hắn còn chẳng kịp nhận biết được nó.
Dù bất ngờ, nhưng hắn lại chỉ thấy kinh ngạc, tuyệt nhiên không hề rung động gì ở tâm tư dù chỉ là một chút.
Cảm giác…hắn không hề có! Hắn chỉ thấy thật khó xử!
Người hắn không hề để tâm, hắn thật sự không muốn gây thêm hy vọng gì cho người đó. Thiệt thòi…lúc nào cũng chỉ dành cho những người đơn phương.
Cũng như hắn, đơn phương ngoài ôm lấy bi thương thống khổ đổi lại chẳng được gì.
Dẫu biết vậy nhưng con người vẫn cố đâm đầu vào, dấn thân xuống vũng lầy ấy. Thật…chẳng có gì ngốc hơn là con người! Biết đau, nhưng một lòng vẫn tiến tới!