Triệu Bân ngồi hàng ghế trước, cạnh bên là anh tài mà cô luôn đem lòng ái mộ.
Cung Phi từ lúc cho xe lăn bánh, hắn vẫn mặt lạnh như tiền không nói một lời.
Hắn thực chất chỉ muốn ra ngoài, giải toả bản thân khỏi bầu không khí bị bức bách bởi hai con người kia.
Những tưởng đã buông bỏ, ai ngờ sóng gió ập đến một lúc lại càng đè hắn lún sâu hơn.
-Cung…Cung Phi….hố..chạy hố rồi…!!!
Triệu Bân khẽ thốt lên khi hắn cứ mãi lo nghĩ không đâu mà chạy qua luôn nhà của cô.
-Xin lỗi!
Cung Phi khẽ đáp rồi cho xe quay đầu trở lại.
Triệu Bân hoàn toàn không dám nói thêm lời nào dư thừa, khí sắc tồn đọng trên mặt nam nhân này lúc nào cũng băng sương đến lạnh người.
Xe đậu trước cửa nhà của Triệu Bân, cô mở cửa xuống xe vội đi lên trên tầng hai, trước khi quay đi vẫn gật đầu với Cung Phi “Chờ em một chút”!
Hắn chỉ nhướng nhẹ hàng lông mày một cái, rồi thong thả ngồi trong xe mà đợi.
Hắn nhìn vô định vào không gian trước mắt, chẳng có gì quanh quẫn trong đầu óc hắn ngoài hình ảnh của Khiết Tâm.
Cô ấy mấy ngày trở lại đây có vẻ đã dần tiếp nhận Khả Phong là chồng mình.
Cự ly hai người họ ở cạnh nhau mỗi lúc mỗi thu hẹp. Cô ấy không xa lánh Khả Phong, không sợ hãi khi nhìn thấy anh.
Họ có vẻ….đang dần sống lại những ngày tháng hạnh phúc trước đây!
Chợt hắn bất giác nghĩ đến chuyện Khiết Tâm sảy thai.
Liệu một ngày nào đó cô ấy nhớ lại, thì mọi việc sẽ đi đến đâu đây?
Dòng suy nghĩ thoáng qua trong đầu hắn khiến hắn vô thức rùng mình, lo sợ.
Bỗng dưng lúc này hắn nghe thấy một thanh âm như có người vấp té bên ngoài.
Hắn đưa mắt nhìn vào gương chiếu hậu, hoá ra là có người té ngã thật. Lại là một người đàn ông trung niên, tầm khoảng gần năm mươi.
Ông ấy tay đang cầm một túi xách khá to, nhìn sơ qua đoán được có thể là người dưới vùng khác mới đến.
Cung Phi vội mở cửa xe, đi đến đỡ lấy ông ấy đứng dậy.
-Cảm ơn cậu trai trẻ.
Người đàn ông hiền từ cười với hắn.
Cung Phi nhìn dáng vẻ của ông, chân bị té lúc nãy có vẻ bị xây xước cả rồi.
-Chú ở gần đây sao?
-Ừ…tôi lên thăm con gái. Nó ở ngay trong khu nhà này! Đang đi tự dưng chân lại khuỵ xuống nên té..
Ông vừa nói tay vừa chỉ lên khu nhà ngay trước mặt.
Cung Phi nhìn theo hướng tay ông, rồi nhìn lại túi đồ ông đang đem bên người.
-Vậy nếu chú không ngại, để tôi giúp chú mang đồ lên!
Hắn nói rồi tay cầm lấy túi xách của ông, một tay đỡ lấy ông chầm chậm bước vào khu nhà.
-Cảm ơn cậu nhiều…không ngờ thanh niên thành phố bây giờ cũng có nhiều người tốt bụng như cậu đây!
Người đàn ông vừa gật đầu vừa nở nụ cười nhân hậu.
Cung Phi từng chút đỡ lấy ông lên cầu thang, lúc này ông ấy nhìn hắn rồi lại tò mò.
-Mà cậu đang đợi ai ở đây sao? Tôi thấy cậu đậu xe ngay bên dưới khu nhà.
Cung Phi chỉ gật đầu, miệng nhếch cười thật nhẹ.
Người đàn ông này lại tiếp lời.
-Chờ bạn gái sao hả? Nhìn bộ dạng này chắc hẹn hò rồi.
Ông ấy vừa trêu chọc vừa cười, Cung Phi vốn dĩ là dạng người kiệm lời, bất cần bất nghĩ. Hắn chưa từng muốn phải giải thích bât cứ điều gì với ai dù có đúng sự thật hay không!
Hắn im lặng nhìn nguòi đàn ông bên cạnh không nói thêm lời nào.
-Tới…tới rồi! Cảm ơn cậu nhiều!
Ông ấy chỉ vào một căn hộ trước mặt, Cung Phi đặt túi đồ của ông xuống trước cửa.
Lúc này hắn chỉ gật đầu chào lấy ông ấy rồi tính quay lưng trở xuống dưới, bất chợt cánh cửa căn hộ mở ra.
Trong phút chốc một thanh âm quen quen cất lên khiến hắn khựng người.
-Ba!
Triệu Bân trong nhà reo lên vui mừng khi nhìn thấy người đàn ông trung niên trước mặt.
Cô nhào ra ôm lấy ông ấy mà nhảy cẩng lên đầy vui mừng.
Cung Phi chầm chậm xoay người, bốn mắt chạm nhau như nẹt ra một dòng điện ngàn vôn khiến hắn giật mình.
-Cung..Phi..!
Triệu Bân sững sốt thốt lên, cô buông ba mình ra vẻ mặt ngây ngốc.
Cung Phi ngớ người một chút, rồi hắn nhanh chóng lấy lại trạng thái âm lãnh vốn có.
Căn bản hắn chỉ biết Triệu Bân ở lầu hai, chứ chẳng hề biết cô sống ở căn hộ nào trên này.
Nay vô tình gặp ngay tại đây, hơn nữa trùng hợp nhất người đàn ông hắn giúp lại được cô ấy gọi bằng “Ba”.
-Con quen sao?
Ba của Triệu Bân ngạc nhiên tròn mắt hỏi lấy con gái mình.
Triệu Bân phút chốc cứng họng, tại sao Cung Phi lại đi chung với ba của cô?
Cô vẫn chưa kịp biết trả lời thế nào thì đột nhiên Cung Phi bước đến trước một chút.
Cúi người cất giọng thâm trầm. Trông hắn lúc này điềm đạm, lịch lãm không tả nổi.
-Chào chú, xin phép tự giới thiệu. Tôi là Cung Phi, bạn của con gái chú.
-Bạn…vậy là bạn gái lúc nãy sao?
Câu nói nửa thật nửa đùa này của ông phút chốc khiến Triệu Bân như bị một hòn đá bay thẳng đâp mạnh vào đầu.
Cô choáng váng, vội vàng bịt miệng ba mình lại, vẻ mặt ái ngại lẫn lo lắng.
-Ba! Ba nói cái gì vậy?
Rồi cô lại quay sang Cung Phi, giọng nhỏ xíu.
-Ha…thật ngại quá! Ba em giỡn thôi…
-Không sao! Tôi thích những người vui tính.
Cung Phi nghiêng đầu cười nhẹ, phút chốc tim nhỏ của Triệu Bân như muốn vỡ tung.
Nụ cười này của hắn lần đầu tiên cô mới được trông thấy, nó ấm áp hệt như một cơn nắng mai. Khiến tim cô vì nó mà cũng sắp tan chảy cả rồi!
-À quên, mãi lo nói chuyện…mời cậu vào nhà.
Ba của Triệu Bân đi đến kéo lấy cánh tay của Cung Phi, có vẻ ông bố này có phần bá đạo một chút, khi mà không cần biết người ta có đồng ý hay không ông đã kéo luôn người ta vào trong.
Cung Phi thoáng gượng, hắn vốn dĩ chưa từng ở trong cái tình huống như thế này bao giờ.
Gặp phụ huynh của mấy cô gái trẻ, luôn khiến hắn cảm thấy nặng nề kinh khủng.
-Cái con này…còn không mau đi rót nước.
Ông quay sang khẽ nhằn Triệu Bân, cô thì như một con ngốc mà đứng trơ ra đó, có nằm mơ cô cũng dám tin một ngày nào đó Cung Phi lại đứng ngay trong nhà của cô, laii còn nói chuyện với ba của cô nữa.
Cái quái gì đang diễn ra đây?
..
..
..
-Anh..anh dùng trà!
Triệu Bân khẽ đặt khay trà lên bàn, nơi hai người đàn ông đang ngồi đối mặt với nhau.
Gì đây? Bầu không khí bây giờ là như thế nào? Tại sao cô cứ cảm thấy căng thẳng đến dây thần kinh cũng sắp bị bức ra.
Nhìn mà xem, Cung Phi ngồi im ngay ngắn không nhúc nhích, vẻ lạnh lùng toát ra từ người hắn vẫn khiến cô phải mê mẫn không ngừng.
Đối diện hắn là ba của cô, người đàn ông tên là Mã Triệu Hinh, năm nay đã bốn mươi tám, vốn dĩ đang ở dưới quê, giờ đùng một cái không nói không rằng mà lên tận đây.
Cảnh tượng hiện giờ cứ như là cô dắt bạn trai về ra mắt gia đình vậy.
Dòng suy nghĩ thoáng nhanh qua não cô khiến cô phút chốc không nhịn được mà phì cười, hai gò má đỏ au.
Cung Phi hắn lại không hề nghĩ vậy, hắn chỉ thấy thật là……trớ trêu. Khi không lại bị lôi vào ngồi thừ người ra thế này.
Lặng lẽ ngồi đó cũng hơn một tiếng trôi qua.
Triệu Bân đã nói hết với ba mình về sự việc đau lòng của Khiết Tâm. Khiến cô bất đắc dĩ phải dọn đến ở nhà của bạn mình để tiện chăm sóc.
Tiện thể đã giới thiệu rõ ràng về hai nam nhân là Cung Phi và Khả Phong cho ông biết rõ.
Tuyệt nhiên cô không hề dám nói oạch tẹt ra với ông rằng hai nam nhân này, một người là đứng đầu Xã đoàn gọi là Lão đại, một người là đàn em thân cận nhất của anh ta.
Nếu ba cô mà biết được sự thật này, hẳn ông sẽ hốt xác cô mà đem ngay về quê mất.
Cuộc trò chuyện diễn ra cũng gần đến lúc kết thúc.
Cung Phi lúc này chợt quay sang nói với Triệu Bân.
-Tôi nghĩ có lẽ tốt hơn cô nên trở về nhà. Tình hình Khiết Tâm hiện giờ khá ổn, tôi và Khả Phong chắc chắn sẽ chăm sóc cô ấy được. Cô laii chuẩn bị nhập học, còn rất nhiều việc phải lo. Hơn hết…..
Hắn ngưng lại một chút, đưa mắt nhìn sang ông Mã
-Hơn hết chú đây cũng đã lên thành phố rồi, dù gì hai bố con ở cùng nhau vẫn là tốt nhất.
Ông Mã nhìn hắn, ông khẽ gạt đầu, đúng là một thanh niên vừa đẹp trai lại vừa hiểu chuyện.
Triệu Bân ánh mắt lộ rõ sự tiếc nuối, cô thật sự chưa muốn rời xa hắn.
Nhưng tình hình hiện tại, điều đó là hoàn toàn không thể. Cô phải ở nhà, không thể để ba mình một mình cô đơn trên cái đất thành phố này được.
Thế là ngày hôm nay bất đắc dĩ cô phải rời xa Khiết Tâm, rời xa nơi có người cô yêu thương mà không kịp nói lời từ biệt.
-Đồ của cô tôi sẽ mang qua sau!
Cung Phi đứng trước cửa, mắt lạnh nhìn lấy Triệu Bân.
-Vậy xin phép chú, tôi về!
Hắn cúi đầu, rồi cũng nhanh chóng đi khỏi.
Triệu Bân luyến tiếc đứng nhìn theo bóng lưng hắn khuất dần sau cầu thang. Hai mắt trở nên nóng rát, ánh nhìn nhoè đi phần nào.
Bất giác ông Mã đứng sau lưng lên tiếng, làm cô giật thót cả người.
-Nhìn mặt là biết thích người ta rồi.
Ông Mã hai tay chắp sau lưng, nghiêng đầu nhìn cô con gái của mình.
Đúng là đã thành một thiếu nữ, trưởng thành thật rồi.
-Ba…đừng nói linh tinh.
Triệu Bân đi vào đóng cửa, môi nhỏ khẽ cong lên.
-Thích người ta là một chuyện, nhưng trai gái cùng nhau sống chung dưới một mái nhà như thế cũng không nên. Sắp nhập học rồi, con tốt nhất vẫn nên tập trung vào đi. Chuyện khác…cứ tạm gác qua một bên.
Nói rồi ông quay lưng đi vào bếp, luây huây chưanr bị món ăn mà con gái mình yêu thích.
Thật sự ông rất hài lòng và có ấn tượng tốt về Cung Phi. Nhưng ông vốn đã đi qua nửa đời người, ông nhìn thôi cũng đủ biết chàng trai trẻ đó chẳng hề để lấy hình bóng con gái ông trong mắt.
Nếu cô con gái nhỏ của ông cứ cứng đầu si tình mà bám theo, người thiệt thòi vẫn chỉ là con gái ông.
Triệu Bân là cả nguồn sống của hai vợ chồng ông, duy nhất một đứa con gái này thôi.
Mẹ cô thì bận việc buôn bán dưới quê, lại quán xuyến nhà cửa nên ông lên đây một mình mà chăm cho con gái nhỏ.
Triệu Bân thì ngồi ngây người nhìn ra cửa sổ, lòng buồn rười rượi, hụt hẫng vô cùng!
Nhưng rồi cô nhìn lấy bóng dáng người đàn ông đang luây huây trong bếp, tay đang nấu món cô thích nhất. Lòng lại thấy hạnh phúc, khoé mắt lại cay cay.
Cô chạy vào ôm lấy hai vai của ba mình, miệng không ngừng cười nói vô tư. Dù thế nào đi nữa, gia đình vẫn là nhất!
..
..
..
Cung Phi trở vào xe, hắn mệt mỏi thở dài, ngồi đó hồi lâu không được vận động cơ thể khiến lưng hắn cảm thấy mỏi nhừ.
Hắn nghĩ đến sự việc vừa rồi, phút chốc không tự chủ được mà bật cười một cái.
Đúng là trên đời này, cái gì cũng có thể xảy ra. Trùng hợp! Quả là trùng hợp!
Giờ thì hắn phải đến công ty giải quyết một số việc cần thiết dùm Lão đại của hắn.
..
..
..
Khiết Tâm vẫn còn quanh quẫn trong phòng không dám ló đầu ra ngoài, sự việc lúc nãy thật sự khiến cô xấu hổ đến không biết phải đem mặt mình giấu đi đâu mới được.
Trên tay cô lại cầm lấy tờ hôn thú, từ sau khi Khả Phong bước ra khỏi phòng. Cô lại không ngừng suy nghĩ về chuyện của hai người.
Một số hình ảnh mơ hồ vô định cứ ẩn hiện trong tâm trí cô.
Nhất là hình xăm ngay bên ngực phải của Khả Phong cô đã trông thấy lúc vừa rồi, luôn làm cho cô có cảm giác rất quen thuộc. Gợi cho cô rất nhiều suy nghĩ.
Đắn đo hồi lâu, Khiết Tâm quyết định lấy hết dũng khí mà muốn tự đi tìm nhặt lại trí nhớ của mình.
Cô đứng dậy đi đến trước cửa phòng Khả Phong.
Cố nuốt nước bọt vài lần, hít một hơi thật sâu đưa tay lên gõ cửa.
Một tiếng gõ, rồi hai tiếng ba tiếng gõ
Bên trong, một thanh âm trầm mặc cất lên, nhưng có phần lệch lạc một chút gì đó thì phải.
-Vào đi.
Khiết Tâm rón rén mở cửa phòng.
Cô đưa đầu vào thì trông thấy Khả Phong đang ngồi trên giường, hai mắt hơi khép, dựa lưng ra sau. Nhìn khí sắc có vẻ nhợt nhạt hẳn đi.
-Là em sao?
Anh mở nhẹ hàng mi, nhìn lấy Khiết Tâm đang còn lấp ló sau cửa phòng.
Cô nghe giọng nói của anh như bị khàn đặc lại, liền không khỏi lo lắng mà nhanh chân bước đến bên cạnh.
-Chú sao vậy? Không….không khoẻ sao hả?
-Ừm….một chút!
Khả Phong khẽ cau hàng lông mày, cả trán cũng lấm tấm mồ hôi, môi cũng trở nên khô tróc.
Khiết Tâm vẫn nhìn anh đăm đăm, rồi không hiểu can đảm từ đâu ra, cô bạo gan đưa tay sờ lấy trán của anh, lập tức không khỏi giật mình mà thu tay về.
-Nóng…nóng quá!
Khả Phong chỉ lắc đầu, tỏ ý mình vẫn ổn. Khiết Tâm bất chợt như muốn nổi cáu.
-Như vậy còn nói là một chút?…. có thuốc không?
Khả Phong bị cô làm cho thoáng ngạc nhiên, hai mắt hơi căng ra. Cô đang rất lo cho anh, thật sự là lo ra mặt luôn còn gì.
Anh cười thầm trong bụng, rồi tay đưa về phía tủ sau lưng cô.
Khiết Tâm lấy số thuốc mang đến chỗ anh, rót cho anh một ly nước rồi đưa ra trước mặt.
Khả Phong cầm lấy, đưa mắt nhìn cô một cái.
Vừa uống thuốc xong, cô xoay lưng đi về phía cửa, trước khi đi khỏi vẫn quay lại nói với anh một câu.
-Chú…chờ tôi một lát!
Khả Phong vẫn chưa hiểu chuyện gì, thì lúc sau không lâu lại thấy Khiết Tâm trở vào, trên tay cầm lấy một chậu nước cùng hai chiếc khăn tay.
Cô đi đến đặt chậu nước lên bàn, tay vắt lấy chiếc khăn trong đó.
-Không cần đâu….!
Khả Phong nghiêng đầu nhìn cô, khẽ lên tiếng.
Nhưng Khiết Tâm lúc này thật lạ, cô không trả lời mà chỉ lẳng lặng hành động.
Khăn ướt vắt xong, cô liền không nói không rằng đem nó đặt lên trán của anh khiến anh phút chốc cũng phải sững người.
Chẳng hiểu sao một Lão đại như anh bây giờ như laii trở nên bất lực trước một cô gái nhỏ như thế này đây? Hoàn toàn không dám cãi lệnh, anh nằm xuống mặc cho cô chườm khăn lên trán.
Khiết Tâm ngồi đó im lặng một lúc, bầu không khí trong phòng lúc này cảm giác ngột ngạt như bị dồn nén xuống quá lâu.
Bất giác Khả Phong cất giọng phá tan sự tĩnh lặng vốn có.
-Nhưng….em tìm anh có việc gì?
Khiết Tâm cầm lấy chiếc khăn trên trán anh xuống, nhẹ bỏ vào chậu nước rồi vắt lấy khăn khác, chậm rãi nói.
-Chỉ là…muốn hỏi chú một số chuyện thôi….
Bỗng dưng Khả Phong lúc này lại thấy một nỗi sợ đến lạnh cả sống lưng thoáng qua. Cô muốn hỏi anh về chuyện gì đây? Hay là cô đã nhớ ra đuoc điều gì đau lòng trươc đó?
Đồng tử của anh thoáng dao động sang nơi khác, anh vẫn chưa biêt nói gì tiếp theo thì một chiếc khăn lại được đặt trên trán.
-Tôi muốn hỏi chú…về cái hình vẽ trên ngực…..
-Hình vẽ?
Khả Phong ngạc nhiên. Cô ấy đang nói đến hình xăm bên ngực phải của anh sao?
Tự dưng nghĩ đến đây anh không nhịn được mà bật cười. Dù mất trí hay không cô đôi lúc vẫn ngớ ngẫn như vậy, đã bao lâu rồi mà cứ mãi gọi hình xăm của anh là hình vẽ cơ chứ?
Khiết Tâm đang ngẫn ngơ thì bị nụ cười đó của anh làm giật mình, vẻ lúng túng liền lộ ra trên mặt.
-Chú cười cái gì?
Khả Phong đưa mắt nhìn cô, rồi một tay giật lấy hai cúc áo trên người mình khiến cô hốt hoảng đỏ mặt.
-Em muốn nói cái này sao?
Khuôn ngực rắn chắc cùng cái hình xăm kia của anh lộ ra đập ngay vào mắt Khiết Tâm.
Trong phút chốc cô như mơ hồ về tất cả mọi thứ xung quanh, bàn tay cô vô thức đưa ra phía trước khẽ chạm vào hình xăm ấy, thật nhẹ.
-Hình vẽ này….
-Đã nói bao nhiêu lần rồi, hình xăm..không phải hình vẽ!
Khả Phong cười nhẹ cắt ngang lời cô.
Khiết Tâm cứ cơ hồ trong tâm trí mà nhẹ lướt ngón tay thon dài của mình trên khuôn ngực nam nhân trước mặt.
Vô số hình ảnh của cô và anh phút chốc như ùa về, cô nhớ ra anh, nhớ ra hình xăm này vào lúc cô mười tuổi, laii nhớ đến lúc sau này đã bao nhiều lần trông thấy nó.
Cô thật sự đã từng rất yêu con người này, trải qua những ngày tháng hạnh phúc nhất cuộc đời.
Thoáng chốc khoé mắt cô ngấn nước, hai mí mắt chớp nhẹ dồn ép dòng nước mặn đắng hoen dài ra đôi má phấn.
Nam nhân này, anh là cả ký ức cô có, là cả một khoảng trời hạnh phúc trong cô.
Vậy mà…cô laii quên mất anh, cô lại sợ hãi anh, xa lánh anh trong cả một thời gian.
Suy nghĩ hỗn loạn không ngừng quấy nhiễu tâm trí cô, khiến đầu óc trong một lúc cảm thấy đau nhức khó chịu.
Khả Phong trông thấy cô khóc, trông thấy nét mặt đau khổ đó của cô liền làm anh hoảng hốt, hai tay áp lên gò má cô.
-Đừng…đừng nhớ nữa…. đủ rồi….
Thật sự là anh lo, anh rất sợ. Anh không biết cô vừa nhớ ra những gì lại khiến cô mang vẻ mặt đau đớn, xót xa đến rơi cả nước mắt. Có phải cô nhớ ra ngày bi kịch ấy hay không? Cô nhớ lại tất cả rồi sao? Điều đó anh hoàn toàn không muốn.
Nếu cô nhớ lại tất cả, thì anh thà cho cô không nhận ra anh, như vậy sẽ đỡ đau khổ hơn! Quá khứ bi thảm đó, một chút anh cũng không muốn cô nhớ lại. Một chút….cũng không!
-Tâm Nhi….nghe anh nói không? Đừng nghĩ nữa…đừng nhớ nữa! Mở mắt ra…nhìn anh đi!
Khả Phong lo đến quên cả bệnh khi cô gái nhỏ trước mặt cứ nhắm chặt hai mắt mà khóc nấc.
Tim anh, cõi lòng anh bị bức bách đến sắp nứt ra cả rồi.
Khiết Tâm chậm rãi mở nhẹ hàng mi bị ướt đẫm, cô đưa đôi mắt đỏ hoe ngấn lệ nhìn anh.
Ánh nhìn đau thương, nuối tiếc khiến Khả Phong rùng mình. Cô…rốt cuộc đã nhớ được gì?
-Em…xin lỗi….!
Câu nói ngắt quãng đó của Khiết Tâm thoáng chốc làm thần kinh anh căng ra sắp đứt.
Khiết Tâm..cô ấy xưng em với anh? Cô ấy thật sự đã xưng em với anh rồi! Nhưng tại sao Cô lại xin lỗi?
-Em sao vậy Tâm Nhi?
Bàn tay Khả Phong không ngừng vuốt nhẹ mái tóc của Khiết Tâm, cuối cùng chuyện gì lại sắp xảy ra?
Khiết Tâm cố nén cơn nấc nghẹn đang dâng lên trong cổ họng, bàn tay nhỏ bé vẫn còn đặt trên khuôn ngực anh, ngự trên mảng hình xăm hình nơi ấy.
-Em..xin lỗi..vì đã quên mất anh…xin lỗi…thật sự xin lỗi….!!!
Khả Phong như chết lặng cả người, hoá ra….cô vẫn chưa nhớ ra tất cả. Có lẽ điều cô nhớ cùng lắm chỉ là khoảng thời gian hạnh phúc, tươi đẹp nhất của cô đã trải qua cùng anh.
Bởi thế cô mới thấy có lỗi với anh vì đã lỡ quên mất khoảng ký ức đó, bởi thế cô mới thấy nuối tiếc cho anh.
Khả Phong thở dài, khoé miệng cong nhẹ tạo một nụ cười hoàn hảo nhưng lại đầy chua xót.
Anh ôm lấy Khiết Tâm vào lòng, luyến tiếc hôn lấy tóc cô.
-Không sao! Không sao hết! Nhớ đến đó được rồi….nhiêu đây..là đủ rồi!
Cả sóng mũi của anh cũng bắt đầu thấy cay xè, khoé mắt cũng nóng rát.
Hai hàng lông mày cau lại với nhau.
Thật sự..khi Khiết Tâm mỗi lúc mỗi nhớ lại nhiều hơn, thì càng khiến anh lo sợ gấp ngàn lần.
Nỗi sợ đánh mất cô một lần nữa nếu như cô hoàn toàn nhớ lại tất cả.
Nếu cô nhớ lại..người cô quên không phải chỉ là anh, mà còn một sinh mạng nhỏ bé khác. Cô đã quên đi nó, thì liệu cô nhớ lại, cô sẽ còn nói với anh rằng “Em xin lỗi” nữa hay không?
Đến đây là đủ rồi! Ông trời cho cô nhớ đến đây đã đủ lắm rồi!
Khả Phong anh chấp nhận bản thân trở thành một kẻ ích kỷ, anh không muốn cô nhớ thêm bất cứ điều gì nữa. Trí nhớ của cô chỉ cần những khoảng ký ức tươi đẹp thế này, hoàn toàn khồn cần đến những mảnh vỡ đau thương tột cùng kia đâu!
Nhìn Khiết Tâm bây giờ, cô hai tay mảnh khảnh vòng qua ôm lấy người anh không ngừng khóc nghẹn.
Hơi ấm của cô giờ đây anh đã cảm nhận được, cơ thể cô giờ đây được anh ôm trong lòng.
Vừa vui, nhưng lại không khỏi sợ hãi.
Cảm xúc hỗn độn y như một con sóng cuộn dữ dội đang dâng trào trong cõi lòng anh, đánh đến lồng ngực muốn vỡ tung ra.
Có thể nào…mọi thứ đến đây là dừng lại được không?