-Cô là….Joyce Tâm?
Khả Phong đứng ngay sau lưng, cách cô chủ mới này chỉ chừng hai ba bước chân.
Anh đang căng thẳng, và cả cô gái trước mặt anh cũng vậy.
Cả hai vai của Joyce Tâm run lên bần bật, phút chốc cô cố trấn tĩnh, khép mắt, nuốt xúc cảm xuống lồng ngực.
Cô không thể ngờ, chỉ vừa mới trở về, cô lại chạm mặt với người này nhanh đến vậy.
Nhanh đến nỗi cô còn chẳng kịp thích ứng, dù trước đó, khi quyết định trở về, cô đã tự dặn lòng dù thế nào cũng phải dũng cảm đối mặt.
Vậy mà bây giờ, trong giờ phút này, cô cảm tưởng như cả không gian xung quanh như ngưng đọng, bầu không khí bị đè nén đến ngột ngạt. Thở nhẹ một cái thôi, cũng đủ khiến tim đau đến thắt lại.
Thấy cô gái trước mặt đứng bất động hồi lâu, Khả Phong nhíu mày.
-Xin lỗi! Tôi đang nói chuyện với cô đấy, thưa cô!
Bất giác cô gái trước mặt chầm chậm xoay người, trong phút chốc Khả Phong chỉ như kịp thấy một tiếng sét nổ mạnh, đánh đến cả mắt anh tối đi vài phần.
Không gian xung quanh như chao đảo, từng thanh âm chói tai văng vẳng trong đại não.
Hàng lông mày nhíu lại cực độ, khoé mắt tự tiện nóng rát, đỏ hoe. Hai bàn tay yên vị trong túi quần thoáng chốc siết chặt đến run lên.
– Khiết….Tâm!
Câu nói mơ hồ, vang lên đầy chua xót thống khổ từ anh dường như không mấy tác động đến cô gái trước mặt.
Bỗng dưng anh nhận ra một điều rất lạ, đôi đồng tử đen láy, trong vắt như mặt hồ ngày thu chẳng còn, mà thay vào đó là đôi đồng tử màu nâu.
Khiết Tâm của anh, thay đổi đến suýt nữa anh cũng không nhận ra.
Cô trưởng thành, cô trở nên quyến rũ, lại không kém phần cá tính. Mái tóc dài bồng bềnh, còn được nhuộm màu thời thượng.
Trên người, vận một set đồ đơn giản, nhưng thu hút cực kỳ.
Khuôn mặt mất đi nét ngây thơ, tồn đọng lại nét kiều diễm, mặn mà. Nhưng dường như thoáng nét ưu tư, hằn lên trên cả ánh mắt và sắc diện.
-Xin lỗi! Thật ngại quá! Chào anh! Tôi là Joyce Tâm, chủ mới của nhà hàng này!
Cô gái xinh đẹp đưa tay ra trước, miẹng nở nụ cười rất tươi. Thật sự, màu mắt không phải thì đã sao? Nụ cười này của cô, hoàn toàn không gì có thể thay thế được.
Khả Phong đứng như trời trồng, anh không nghĩ anh lại dễ dàng gặp được cô như thế này, nhưng cô lại tỏ vẻ như không hề quen biết anh.
Tim của anh, cảm tưởng như đang bị bóp đến tan thành máu.
– Em là Joyce Tâm…hay là…Khiết Tâm?
Giọng nói Khả Phong khàn đặc, trầm mặc hơn rất nhiều. Cả ánh mắt cũng sắc lãnh, u uất vô cùng.
Sự thật anh đoán không hề sai, cô gái trước mặt anh chẳng phải ai xa lạ, mà chính là Tử Khiết Tâm. Là cô gái đã nhẫn tâm vứt bỏ tình cảm của anh, nhẫn tâm dày vò anh suốt năm năm trời ròng rã.
Giờ gặp lại, cô rõ ràng đã sống rất tốt trong khoảng thời gian qua.
Cô trở nên xinh đẹp, thành đạt, quyền quý.
Tuy dáng hình có chút hao gầy. Nhưng nhìn chung, dung mạo của cô lúc này mặn mà, quyến rũ hơn xưa gấp vạn lần.
Khả Phong chợt cười, nụ cười bi thống khổ sở lẫn chút chua xót.
Xem ra, năm năm qua tát cả những tâm tư, lo lắng cho cô….cũng chỉ bằng thừa thải.
Cuộc sống của cô, có khi còn tốt hơn cuộc sống của anh.
Anh sống chẳng khác gì địa ngục trong suốt thời gian qua, đầu óc muốn điên đảo chỉ vì cô.
Tâm tình của Khả Phong bống chốc bị đả kích nặng nề, bức đến thần kinh anh cũng sắp nổ tung.
Anh hít một hơi, yết hầu trượt xuống, nén mọi đau thương tận sâu vào đáy lòng.
-Trả lời tôi đi! Em là Khiết Tâm? Là Tử Khiết Tâm?
-Phải! Là tôi! Tử Khiết Tâm!
Cô gái trước mặt anh cuối cùng cũng chịu thừa nhận, nhìn thái độ bình thản của cô, giọng nói cũng nhẹ nhàng càng khiến Khả Phong đau lòng đến điên dại.
– Nhưng đó là năm năm trước! Còn bây giờ, cứ gọi tôi là Joyce cũng được!
Khiết Tâm lạnh lùng, tàn nhẫn đáp lời. Từng câu từng chữ chẳng khác gì những mũi dao sắc nhọn từng nhát cứa sâu vào tim Khả Phong.
Vết thương lòng tưởng chừng vơi bớt sau năm năm trời rã rời, bây giờ lại một lần bị rĩ máu, nhói cả tâm can.
Bầu không khí căng thẳng phút chốc bị phá vỡ, khi đột nhiên bên ngoài cửa một thằng nhóc cất tiếng gọi dõng dạc.
-Mẹ!
Rồi nó co chân đi đến thật nhanh nơi Khiết Tâm đang đứng, cô cũng cúi người ôm chằm lấy thằng bé.
– Đợi con lâu quá đó bánh bao nhỏ!
Khiết Tâm nựng vào một bên bầu má phúng phính của Tư Tư, cười với nó rất trìu mến.
Khả Phong căng mắt trắng dã, không thể chớp lấy một cái.
Khiết Tâm có con? Lại còn lớn thế này? Điều này chẳng khác gì giáng thêm vào đầu Khả Phong một đòn búa mạnh. Đánh đến muốn vỡ cả lớp vỏ của đại não, chỉ kịp nghe tiếng nứt toạt vang lên thật nhanh.
Rồi sau đó là một loạt cảm giác đau nhói, buốt đến tận óc.
Anh đau đến không thở nổi!
Khiết Tâm bỏ thằng bé xuống, nghiêng đầu chỉ ngón tay về phía nam nhân trước mặt.
-Bánh bao nhỏ! Chào chú đi con!
Tư Tư lễ phép cúi đầu, cái miệng nhỏ xíu khẽ cất giọng.
– Con chào chú!
Khả Phong thoáng giật mình, anh im lặng đưa mắt nhìn thằng nhỏ đang đứng cách anh chỉ một bước chân là chạm tới.
Quả thật, mọi đường nét trên gương mặt rất giống với Khiết Tâm. Nhất là đôi mắt, to tròn, đen láy như đôi mắt của cô lúc trước.
Nhưng đột nhiên anh cảm giác có gì đó không đúng, thằng nhóc này toát lên một sự ngạo mạn mà vốn dĩ một đứa trẻ không nên có.
Tệ hơn, Khả Phong không biết anh có điên hay không khi bây giờ anh đang nghĩ…..là nó khá giống anh.
Khả Phong cố gượng cười, tay đưa len muốn xoa đầu Tư Tư, nó liền cong môi né tránh.
-Đừng xoa đầu Tư Tư!
Thái độ và câu nói này của thằng bé bất giác khiến Khả Phong nhớ ngay đến hình ảnh của Khiết Tâm lúc nhỏ.
Giống mẹ, giống đến cả tính cách hay sao? Cả hai mẹ con đều không thích bị người khác xoa đầu.
Anh vô thức nhoẻn cười, chẳng hiểu là cười vì thằng nhóc quá giống cô, hay cười vì quá xót xa.
Mọi suy nghĩ của Khả Phong về thằng bé này phút chốc tắt lịm, khi sau lưng còn có một người khác đi đến phía họ.
– Joyce!
Giọng một nam nhân, ấm áp, lại dễ nghe vô cùng.
Thoáng chốc nam nhân xa lạ đó đã đứng ngay trước mặt anh, cậu ta cao ráo, đẹp trai, ngũ quan thu hút không kém. Đặc biệt là nét Tây đang ngự trị trên gương mặt, nổi bần bật.
Chẳng hiểu vì sao bỗng dưng Khả Phong cảm thấy một cảm giác rùng mình chạy dọc cả thân thể. Khi nhìn thấy đôi nam nữ trước mặt có vẻ khá thân thiết.
Cậu trai người lai kia chưa kịp nói gì, liền bị Khiết Tâm một tay vòng từ sau ôm lên eo, kéo sát lại.
– Xin giới thiệu với anh! Đây là Lôi Mẫn…
Lôi Mẫn thoáng bối rối khi bị động chạm vô cớ, cậu ta lúng túng gượng cười gật đầu chào với Khả Phong.
Bất chợt Khiết Tâm tiếp tục lên tiếng, khiến cả cậu ta và Khả Phong như muốn nổ tim mà chết ngay lập tức.
– Là chồng của tôi!
Khiết Tâm thản nhiên đến lạnh người, vừa nói cô lại vừa véo vào lưng Lôi Mẫn một cái. Hai mắt khẽ nhíu lại thật nhanh rồi giãn ra ngay lập tức.
– A….ha…Chào…chào anh!
Lôi Mẫn mặt mũi như muốn tái xanh đi, cả bàn tay cũng bắt đàu tuôn mồ hôi hột.
Nhìn khí sắc của nam nhân trước măt, cũng đủ khiến cậu ta sợ đến muốn ngất.
Khả Phong dường như hoá điên, anh không thể tin đuoc vào tai mình vừa nghe thấy câu gì.
Khiến đầu óc toàn tiếng ve ve khó chịu, ù cả lỗ tai.
Hàm răng vô thức cắn chặt, anh bật cười, nụ cười đau đớn khôn xiết. Cả ánh mắt vốn đã đượm bi thuonge nay càng thêm sầu thảm.
Khả Phong ngẩng cao đầu, giương cao khuôn cằm góc cạnh nhìn Khiết Tâm. Cả giọng cũng trở nên run run.
– Xin lỗi! Xem ra…Tôi đã quá suy nghĩ xa xôi rồi. Thứ lỗi phải đi trước….Chào cô!
Câu nói vừa chấm dứt, Khả Phong cũng lập tức xoay người nhanh chân đi khỏi.
Nếu anh đứng đó thêm một giây phút nào, tim này của anh, tâm can này của anh chắc chắn sẽ không chịu được mà vỡ vụn mất.
Anh nhanh chóng lên xe rời khỏi, hoàn toàn không muốn nhìn thấy cảnh tượng đau lòng kia thêm nữa.
Anh ngã người trên hàng ghế sau, đầu cơ hồ ngửa lên, hai mí mắt khép chặt cố ngăn thứ nóng ấm, mặn đắng lăn dài trên mặt.
Cả người anh run lên bần bật, bàn tay siết chặt đến hằn lên từng đường gân guốc.
Khiết Tâm…quả thật chẳng còn vương vấn gì với thâm tình đó. Không còn mang lấy hình ảnh anh trong cuộc sống của cô nữa.
Cô có gia đình, cô có chồng, lại có con! Nhìn họ hạnh phúc đến vậy, công sức năm năm qua của anh, sự lo lắng, dày vò của anh chỉ là tự bản thân mình tạo ra, tự gánh chịu.
Cảm giác thống hận trải dài trong huyết mạch, khiến anh chỉ muốn gào thét lên điên loạn.
Quả thật, trong chuyện tình cảm. Kẻ nào động lòng trước là kẻ đó thua.
Khả Phong anh đây, ngay từ đầu đã thua cho chính bản thân mình rồi. Anh hoàn toàn là một kẻ thua cuộc trong thâm tình này.
Anh xem người ta như cả một bầu trời, vậy mà người ta xem anh nhẹ chẳng khác gì một trang giấy.
Lạnh lùng xé bỏ rồi bước sang trang mới! Mặc cho nó bị nhàu nát đến thương tâm.
……….
-Quản lý Mã! Biết…biết gì chưa?
Triệu Bân vừa từ ngoài cửa bước vào đã bị một đám nhân viên kéo nhau bu lại vây quanh làm cô ngớ người.
-Cái gì vậy? Đang trong giờ làm việc nha mấy đứa?
Cô cố gắng gằn giọng, nhưng nét mặt thì chẳng tỏ ra là tức giận hay đáng sợ.
Một nữ nhân viên khoác tay cô, khẽ thì thầm.
– Tụi em vừa gặp được Sếp mới! Haha!
Câu nói đó làm cho tất cả nhân viên đều thấy phấn khích, nét mặt thích thú vô cùng.
– Joyce Tâm?
Triệu Bân ngạc nhiên, hai mắt tròn xoe.
Cả đám nhân viên gật gật đầu, Triệu Bân lập tức đưa mắt tìm kiếm, chẳng thây ai có vẻ là chủ nhà hàng này cả. Toàn là khách ngồi uống cafe với thưởng món cơ mà.
– Ai đâu? Đừng có tụ lại giở trò lười biếng nha! Tôi trừ lương hết đó!
Triệu Bân cố ra vẻ hăm doạ, con mắt nhíu nhíu tỏ ra sự nguy hiểm.
– Thật mà! Nhưng….đi rồi. Mới vừa đi khỏi.
Cậu nhân viên lên tiếng, tay chỉ ra phía ngoài đường, nơi chiếc xe mới vừa đóng sầm cửa.
Triệu Bân chẳng biết cảm giác mà cô đang mong đợi là gì. Cô không nói không rằng mà dạt cả đám nhân viên ra rồi chạy thật nhanh.
Nhưng chiếc xe đã vừa lúc lăn bánh đi khỏi, Triệu Bân chỉ kịp nhìn thấy một bóng dáng của mái tóc nâu Tây bồng bềnh nơi cửa kính. Hoàn toàn chẳng thể trông thấy mặt mũi ra sao.
Cô đứng đó nhìn theo đến khi bóng xe khuất hẳn. Chợt thấy có chút hụt hẫng, cô thất vọng ũ rũ đi vào trong.
– Mà Quản lý Mã nè! Hình như… Sếp mới biết chị..!
Triẹu Bân bị câu nói này làm cho giật mình, cô ngẩng đầu hai mắt kinh ngạc.
Cậu nhân viên kia lại tiếp.
– Lúc nãy còn muốn gặp chị, nhưng lúc đó chị ra ngoài rồi….
Triệu Bân ngồi thừ xuống ghế xoay nơi quầy rượu, chân nhịp nhịp, nét mặt suy tư.
Lúc này hai nhân viên đứng cạnh cô đang rù rì to nhỏ, nhưng đủ để cô nghe thấy hai từ Tô Tổng.
Triệu Bân liền quay sang, nắm lấy tay một nhân viên mà hỏi.
– Chuyện gì có liên quan đến Tô Tổng sao?
Nam nhân viên gật đầu, rồi chớp chớp mắt.
– Sếp mới có vẻ cũng quen biết với Tô Tổng. Khi nãy họ đứng phía bên kia nói chuyện khá lâu, nhưng mà….nhìn thái độ cả hai, nhất là nét mặt của Tô Tổng khi xoay người đi khỏi…..Rất là tệ! Như muốn giết người vậy đó!
Triệu Bân hai mắt trợn tròn, cánh môi run mấp mấy lấy vài chữ mơ hồ.
– Chẳng lẽ là cậu!
Bả vai của cô run lên một cách vô thức, tim nhỏ có chút gì đó hơi nhoi nhói khó chịu vô cùng.
Rốt cuộc chuyện quái quỷ gì đang diễn ra?
Nếu thật sự người tên Joyce Tâm kia là Khiết Tâm, vậy lời giải đáp cho tất cả sự thay đổi trong công việc suốt một năm qua của cô…..chính là chủ nhà hàng này là bạn thân nhất của cô!
Bởi thế Triệu Bân cô mới được ưu ái đến vậy. Tiền lương, tiền thưởng tăng vọt đến ngất ngưỡng. Làm cuộc sống của cô khá hơn rất nhiều.
– Là cậu thật sao Khiết Tâm?
………..
Khiết Tâm ngồi trên xe, khí sắc tồi tệ vô cùng. Cả đôi mắt phút chốc cũng đỏ hoe. Nhìn cô thở đều bình thản, nhưng mỗi lần hít vào thở ra lại khiến tim cảm giác nhói buốt.
Tệ hơn có thể nghĩ rằng, chỉ cần lỡ bộ thở mạnh một cái thôi……Cũng đủ khiến mạch máu nơi tim vỡ ra mà chết.
Cô ngồi im bất động, đôi mắt nâu vô hồn nhìn xa xăm, đến khi Tư Tư níu lấy tay áo cô, cô mới sựt tỉnh táo.
-Mẹ! Mẹ khóc sao?
Tư Tư đưa ngón tay nhỏ xíu quẹt lên mí mắt của Khiết Tâm, cô phì cười, hít một hơi thật sâu rồi vùi đầu nó vào lòng.
– Vớ vẫn! Mẹ đeo kính áp tròng lâu quá nên bị rát thôi!
Lôi Mẫn lén quan sát cô, nhìn nụ cười rõ ràng là gượng gạo, ánh mắt hằn rõ sự thống khổ đến não lòng.
Vừa nãy khi nam nhân kia vừa quay lưng rời đi, cô ấy dường như chẳng còn đứng vững. Cả người cứ run lên bần bật, gương mặt bi thương cố nén mọi đau đớn xuống tận lồng ngực.
– Người đó….là Tô Mặc Khả Phong?
Cậu ta lẳng lặng cất giọng, Khiết Tâm không trả lời, chỉ gật đầu kèm theo một cái nhắm mắt đầy tuyệt vọng.
Hai tay cô ôm lấy Bánh bao nhỏ, nhẹ nhàng vỗ về vào lưng nó vài cái.
– Bánh bao nhỏ! Hôm nay mẹ đưa con đi khắp thành phố, chịu không?
Tư Tư nhảy ra khỏi lòng cô, hét lên phấn khích, lại không ngừng vỗ tay.
Khiết Tâm nhìn nụ cười trẻ thơ đó, bao nhiêu phiền muộn thoáng chốc cũng được vơi đi phần nào.
Lôi Mẫn vẫn nhìn cô, trong giây lát cậu ta khẽ lắc đầu, ánh mắt chua xót lẫn nghẹn ngào. Chỉ giỏi đóng kịch, nhưng tuyệt nhiên cậu ta vẫn không hỏi thêm bất cứ một câu nào.
Cả ngày rong ruổi khắp phố xá, mua đủ thứ đồ nào là quần áo, nào là đồ chơi cho Tư Tư. Lôi Mẫn tay xách tay mang vào nhà đến mỏi nhừ cả người.
– Nè! Cô ở phòng bên tay trái, Bánh bao nhỏ ở phòng đối diện cho tiện qua lại. Tôi ở phòng trên lầu, có gì cứ gọi.
Lôi Mẫn vừa để giày lên kệ tủ vừa nói.
Khiết Tâm nắm tay Tư Tư đi vào, đảo mắt khắp không gian trước mặt. Rồi quay lại mĩm cười thật nhẹ.
– Cảm ơn anh nhiều! Đã cho mẹ con tôi ở chung! Phiền anh quá! Kiếm được nhà nào ưng ý mẹ con tôi sẽ dọn đi ngay!
Lôi Mẫn đang để đồ đạc lên bàn, nghe Khiết Tâm nói vậy liền đứng thẳng người, vẻ mặt hơi cau có đôi chút.
– Cứ ở đây đi, đi làm gì. Cô ở một mình, anh ấy mà biết không ai chăm sóc cô, anh ấy sẽ giết chết tôi đấy! Làm ơn, đừng có hại tôi nữa. Hôm nay cô đã hại tôi thê thảm lắm rồi biết không hả?
Khiết Tâm bật cười, bất giác cả thân người bên dưới đau buốt, nhất là hai khớp gối nơi chân, nhức đến cô chỉ muốn khuỵ xuống.
Cô bám víu lấy kệ sách bên cạnh mà gượng dậy. Lôi Mẫn hốt hoảng, chạy đến đỡ lấy cô, dìu cô ngồi xuống ghế sofa.
– Đã nói đừng nên đi lại nhiều quá mà! Cô xem, bây giờ lại bị nữa! Vậy mà còn đòi ở một mình. Cô như vậy thì làm sao lo cho Bánh bao nhỏ đây?
Lôi Mẫn cằn nhằn không ngừng, Khiết Tâm cũng chỉ cười, thong thả nói cho qua chuyện.
– Chẳng lẽ tôi như vậy suốt đời thì phải nhờ anh chăm sóc suốt đời sao?
Tư Tư từ dưới bếp chạy lên, ôm lấy người Khiết Tâm, cánh môi nhỏ xíu cong cong.
-Tư Tư sẽ chăm cho mẹ! Không cần ai hết!
– Ranh con! Lắm chuyện!
Lôi Mẫn cốc nhẹ vào đầu Tư Tư, làm nó ục mặt mà khẽ lườm đầy ngạo mạn.
Bất chợt Khiết Tâm lặng buông một tiếng thở dài, quấy nhiễu bầu không khí hiện tại.
– Thành thật xin lỗi anh, Lôi Mẫn! Xin lỗi về chuyện đường đột sáng nay…
Lôi Mẫn ngẩng mặt, nghiêng đầu rồi đứng dậy tựa người lên tường. Ánh mắt vừa trách, lại vừa thương.
– Thật là…hết chịu nổi cô! Cô có biết lúc sáng cô làm cả người tôi mọc đầy gai óc không Joyce! Còn muốn nôn nữa là đằng khác!
Khiết Tâm nhíu mày, cong môi hờn mác.
– Gì mà nghiêm trọng vậy? Bộ tôi đây tệ đến mức đó?
Lôi Mẫn như một con mèo xù lông, thanh âm cao lên vài phần.
– Chuyện đó không quan trọng. Quan trọng là cô cũng biết con người tôi mà Joyce! Cuộc đời Lôi Mẫn này, chỉ có duy nhất một người thôi. Làm ơn cô đừng gọi tôi là chồng của cô có được không? Thật kinh khủng!
Nhìn điệu bộ dở khóc dở cười đó của Lôi Mẫn, làm cho Khiết Tâm không nhịn được phải bật cười khúc khích.
Nam nhân đứng trước mặt cô, đẹp trai, cũng không kém nam tính nhưng sự thật nghiệt ngã rằng….Lôi Mẫn, cậu ta là THỤ!
Lúc này có vài tiếng gõ cửa vang lên, Lôi Mẫn ngay lập tức đứng ngay ngắn, nét mặt hớn hở tột cùng.
Vừa đi đến phía cửa, cậu ta vừa quay mặt lại mà nói.
– Đấy! Người đàn ông của đời tôi tới, nhắc một cái thôi đã hiển linh rồi!
Cửa mở ra, Lôi Mẫn như thay đổi một trăm tám mươi độ với vẻ nam tính vốn thấy.
Cậu ta nhoàng người ra trước, giang rộng hai tay muốn ôm lấy nam nhân trước mặt, miệng lại không ngừng gọi tên người đó một cách ngọt ngào.
– Thuỵ Hi!
– Tránh xa tôi ra cái tên điên này!
Một bàn tay đưa ra đè lên trán Lôi Mẫn, giữ khoảng cách an toàn nhất định.
Nam nhân đó lạnh lùng bước vào, bỏ mặc Lôi Mẫn đứng đó giận dỗi.
– Thuỵ Hi!
Khiết Tâm cười vội, rồi muốn đứng dậy nhưng lập tức ngã lưng ngay xuống ghế khi đôi chân vẫn còn đau buốt.
– Lại bị nữa?
Thuỵ Hi chạy đến ngồi xuống trước mặt Khiết Tâm, tay nhẹ nhàng xoa nắn lấy hai khớp gối của cô.
– Hôm nay dẫn Bánh bao nhỏ đi khắp nơi suốt cả buổi, không bị mới lạ đó! Phiền phức!
Lôi Mẫn tựa người vào kệ sách, hậm hực trách móc.
Thuỵ Hi ngước mặt, hàng lông mày khẽ nhíu chặt, ánh mắt lộ nét khá bực dọc lẫn lo lắng.
– Đã bảo em đừng vận động nhiều kia mà! Còn nữa…. Em lại mang giày cao gót?
Khiết Tâm thở dài, giọng điệu ngán ngẫm.
– Có sao đâu chứ! Mang một chút, có chết đâu!
– Đấy! Mang giày cao gót rồi còn tung tăng ngoài đường suốt cả ngày!
Lôi Mẫn đứng phía bên kia châm dầu vào lửa, liền bị Khiết Tâm lườm sắc bén hăm doạ.
– Dạo này trời bên đây chuyển lạnh, em giữ ấm cho kỹ vào. Với….hạn chế đi lại và mang giày cao gót đi. Cứ như vậy mãi không ổn. À mà có nhớ mang xe lăn về không vậy?
Lôi Mẫn hất mặt ra phía cửa, dửng dưng đáp.
– Thưa anh! Có ạ! Để ngoài cốp xe chưa kịp đem vào!
Thuỵ Hi đứng dậy, bỏ hai tay vào túi áo khoác. Muốn nói tiếp gì đó liền bị tiếng hét dõng dạc làm im bặt.
– Ba Thuỵ Hi!
Tư Tư từ trong phòng mở tung cửa chạy ra, nhảy cẫng lên ôm chằm lấy Thuỵ Hi.
Anh ta cũng ôm gọn lấy nó trong tay, cười híp mắt hôn lấy cái má bụ bẫm.
– Bánh bao nhỏ! Nhớ con chết đi được! Xem ba mua gì cho con đây!
Thuỵ Hi vừa nói vừa cầm một cái túi nilong có in logo Mark 24h, Khiết Tâm liền biết thứ anh ta mua cho Tư Tư là thứ gì, liền muốn đua tay giật lấy.
– Laii mua kem cho nó! Sáng nay nó đã ăn hai ly kem socola rồi đó!
Thuỵ Hi nhanh chóng né sang một bên, vừa bế Tư Tư vào bếp vừa quay đầu cười đắc ý.
– Lâu lâu ăn một bữa, không sao đâu!
– Nhưng….
– Đừng cãi nhau với bác sỹ! Em cãi không lại đâu! Ngoan ngoãn ngồi đó, anh sẽ lấy thuốc cho em sau!
Thuỵ Hi ngang ngược cắt lấy lời cô, rồi cùng Tư Tư ngồi trong bếp lấy kem ra nhăm nhi. Đùa giỡn ồn cả một góc nhà.
Khiết Tâm thở dài, rồi chợt cười. Nhìn lấy hai con người kia không ngừng cười nói chạy nhảy, lòng bỗng thấy mãn nguyện đôi chút.
Suốt hơn bốn năm qua, nếu không nhờ có Thuỵ Hi thì có lẽ, hai mẹ con cô chẳng được bình yên mà sống cho đến ngày hôm nay.
Hoặc tệ hơn, cũng đã không còn mạng để sống chứ nói gì đến việc sống tốt hay không tốt!
Cô xem anh ta như người thân trong gia đình, đối xử với anh như một người anh trai. Còn Thuỵ Hi, anh cũng không khác gì cô.
Anh đã từng nói, với anh, cô là đứa em gái mà anh thương yêu nhất. Bánh bao nhỏ gọi anh một tiếng “Ba”, xem như trách nhiệm của anh đối với hai mẹ con cô càng lúc càng nặng. Chăm sóc cô, chăm sóc Tư Tư, là điều đương nhiên!
————————-
Thể nào cũng có cả đống cmt thắc mắc cho xem:))))))) mấy má bình tĩnh nha. Mỗi chương tiếp theo đều có giải đáp hết!:))))) đừng đả kích Cô Cô. Cô Cô buồn lắm!