– Mau lên, giờ lành sắp đến rồi. Bên nhà trai chuẩn bị qua…
Ông Tử Phan cùng Mã Triệu Hinh luống cuống cả lên, rồi sau đó là mẹ của Triệu Bân, bà Lý Nhu tay cầm hai mảnh hỷ luạ đỏ rực có kết tua chỉ vàng viền quanh đem đến, lại vừa nói:
– Đây đây, hai ông mau che lên cho tân nương đi.
Cầm mảnh hỷ lụa trong tay, ông Tử Phan chậm rãi đặt lên đầu của cô con gái bé bỏng ngày nào. Nhìn con trong bộ hỷ phục thêu hoa kết phụng, tóc vấn trâm cài mà ông không kiềm được xúc động.
Khiết Tâm trước khi mảnh lụa đỏ kia đuoc phủ xuống, cô vẫn ngẩng mặt lên để nhìn lấy người cha sau bao nhiêu năm xa cách biệt tích. Phút chốc, hai mắt cũng đỏ hoe.
– Cha
Ngay lập lức, ông Tử Phan lật đật trấn an cô con gái nhỏ với nụ cười mãn nguyện.
– Đừng…đừng khóc! Hôm nay là ngày đại sự, đừng nên khóc.
Nói vậy thôi, mà đến cả ông cũng phải đưa bàn tay nhăn nheo của mình lên để lau vội dòng nước mắt sắp rơi khỏi. Khiét Tâm mĩm cười gật đầu cười với ông, sau đó trước mắt cô chỉ còn là một sắc đỏ rực rỡ của hỷ lụa.
Bên trên lầu, Triệu Bân đang ôm cứng bà Lý Nhu không chịu buông.
– Mẹ, con gái chuẩn bị lấy chồng rồi…
– Được rồi, không được khóc đâu đấy. Ngày đại hỷ, tránh những điều không vui…
Bà Lý Nhu vừa ôm lấy cô con gái nhỏ vừa vỗ về, thực chất trong lòng bà cũng cảm thấy nghẹn ngào. Cô con gái duy nhất mà vợ chồng già ông thương yêu bây giờ đã yên bề gia thất. Chẳng mong gì hơn ngoài cầu cho con mình cả đời luôn được hanh phúc bên tổ ấm của mình.
– Nè, mau lên. Ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn cho ba đội hỷ lụa lên đi, kẻo trễ giờ…
Triệu Bân mím môi gật gật, rồi ngồi xuống giường. Hai bàn tay trắng ngần nổi bần bật dưới lớp hỷ phục đỏ rực nhẹ nhàng đặt lên nhau, yên vị trên đùi.
Màn hỷ lụa trên đầu đuoc che phủ, bên trong phòng tân nương chỉ còn mỗi thân sinh của mình, ngoài ra tất cả bạn bè đều tụ tập đầy đủ ngay trước cửa để chuản bị công cuộc “làm khó tân lang”.
– Nè, mau lên Tư Mỹ Thuần.
Lôi Mẫn đứng ngay gần cửa dõng dạc hô to, hôm nay chàng tiểu mỹ thụ trông cũng thật bảnh bao. Khi diện lên người bộ tây trang màu lam sẫm, mái tóc vàng xoăn nhẹ được chải hơi rối nhẹ một chút, vừa cá tính, lại vừa cuốn hút.
Tư Mỹ Thuần đứng khoanh tay, dựa người trên tay vịn ghế sofa mà thong thả.
– Cậu không thấy bản thân mình khác biệt quá hay sao đây? Khi cả đám con gái người ta thế kia cậu lại sắm vai một thằng đực rựa chuẩn men chen ngay vào…
Lôi Mẫn bĩu môi, tay đưa lên vuốt vuốt sợi tóc bị rơi ra trên vầng trán cao ráo.
– Có vấn đề sao, dẫu gì cũng chẳng phải trai thẳng. Chỉ là tôi không thích cải nữ, chứ tôi mà có sở thích đó thì hôm nay tôi còn đẹp hơn mấy cô mấy chị ở đây…
Sau câu nói đó, cả một đám con gái trong đó là bạn học của Triệu Bân lại còn có vài nhân viên nữ của Khiết Tâm đồng loạt đưa đôi mắt sắc lẽm nhìn lấy Lôi Mẫn. Làm cạu ta lật đật nhe răng cười khì khì.
Lúc này, phía bên ngoài ngay trên đại lộ, một đoàn xế hộp đen bóng nối đuôi nhau chạy dài, ở mỗi xe đều có kêt một hỷ cầu ở mui xe và hai bên cửa. Riêng hai xe đi trước, còn có dán thêm chữ hỷ màu đỏ ngay trên mui xe trước.
Khả Phong ngồi bên trong, liên tục đưa mắt nhìn đồng hồ mà ruột gan như sôi hết cả lên. Chẳng hiểu sao giây phút này anh lại thấy căng thẳng đến như vậy.
– Ra đây là tâm trạng bồn chồn dạ không yên trong truyền thuyết đây sao?
Anh lẩm bẩm vài câu ngớ ngẫn, khiến tên tài xế phút chốc muốn bật cười nhưng lại chẳng dám. Lão đại của bọn họ, chỉ vì một cô gái mà sắp hoá ngốc thật rồi.
Về phía Cung Phi, hắn ngồi tì cằm nhìn ra cửa sổ, nơi bao nhiêu dòng xe qua lại lên xuống tấp nập, đuoc bồi thêm sự hoa lệ, hưng thịnh của những toà cao ốc cao ngất nằm san sát nhau.
Lòng hắn bình yên đến kỳ lạ, tranh thủ khoảng thời gian thư thả này, hắn vui vẻ mường tượng lại tất cả nhưng hồi ưc mà hắn đã có với Triệu Bân.
Từ đau thương, đến tổn thương rồi cũng đến yêu thương bất tận. Rãnh môi nơi hắn chợt cười, một nụ cuòi mãn nguyện hằn sâu hiện rõ lên cả trong đáy mắt.
– Đàn trai tới….tới rồi…mau lên..tập hợp đội hình!
Lôi Mẫn chạy từ trên lầu xuống nhà dưới miệng không ngừng gào lên khi đứng trên ban công, cậu ta trông thấy đoàn xe của Khả Phong đã đến trươc cổng.
– Chú Mẫn, chú cũng muốn lấy chồng như mẹ của Tư Tư sao?
Tư Tư đang được Tư Mỹ Thuần bế trên tay, thằng bé từ sáng đến giờ cứ muốn lên gặp Khiết Tâm nhưng không thể. Hôm nay mẹ của nó làm tân nương, không được quấy rầy.
Tư Mỹ Thuần bật cười, Lôi Mẫn cắn môi đi đến véo vào bên má của Tư Tư một cái.
– Chú của con, còn lâu mới chịu lấy chồng. Nhé…..!
Tiểu mỹ thụ cố ý nhấn mạnh từng chữ trong câu nói của mình lại vừa nhìn lén sang Tư Mỹ Thuần. Chỉ vừa kịp thấy anh ta căng mắt, đanh mặt, Lôi Mẫn đã co chân chạy ngay đến cửa nhập bọn với đám con gái.
– Phi, tôi ổn chứ?
Khả Phong cùng đám đàn em đã đứng ngay trước cửa, đến giờ phút này, anh vẫn còn quay lại hỏi Cung Phi câu mà anh đã hỏi hắn cả trăm lần chỉ trong một buổi sáng ngày hôm nay.
– Ổn! Rất ổn! Lão đại, anh yên tâm đi. Đến giây phút này rồi thì không có ai dám không gả Đại tỷ cho anh đâu. Mạnh mẽ lên!
Cung Phi nói mà nửa như than thở, nửa như trêu đùa. Khả Phong hít một hơi lắp đầy lồng ngực, đưa mắt nhìn sang Cung Phi rồi nhướng mắt.
“Cộc Cộc”
Hai bàn tay nam nhân đưa lên cùng lúc gõ vào cánh cửa. Khả Phong thâm trầm cất giọng nói:
– Chào! Chúng tôi đến đòi vợ….
– Cái gì vậy? Anh nói cái gì vậy Lão đại?!
Cung Phi phì cười, hắn không thể tưởng tượng được Lão đại của hắn bỗng chốc như hoá thành tên đại ngốc đến vậy. Nói những câu trời ơi đất hỡi chẳng ai ngờ tới.
– Không phải sao?
Khả Phong ngẫn mặt, tuy vậy nét lành lạnh vẫn còn phảng phất ngay từ trong anh mắt lẫn âm sắc.
– Được được được….ổn cả!
Cung Phi cúi đầu cố gắng nhịn cười, phủi phủi tay tỏ ý như “Tôi đến chịu với anh Lão đại ạ!”
“Cạch” một tiếng, cửa nhà mở ra.
Đâp ngay vào mặt đám người đứng bên trong là hai tân lang trong bộ hỷ phục hết sức là điển trai. Dù là khoac trên người bộ đồ lễ phục truyền thống, ấy vậy mà nét phong sương, băng lãnh, soái khí ngất trời vẫn cứ toả ra ngùn ngụt.
– Nè nè! Mau thực hiện nghĩa vụ, người ta đến đòi vợ chứ không phải đến để mấy người chiêm ngưỡng.
Lôi Mẫn lên giọng khi mấy chị em phụ nữ, có vài cô lần đầu tiên mới được diện kiến dung nhan của hai nam thần kia phút chốc phải ngẫn ngơ cả mặt mũi.
Lấy lại tinh thần, cả đám người ngẩng cao đầu, rồi triển khai kế hoạch. Lôi Mẫn vẫn là người tiên phong lên tiếng trươc.
– Đòi vợ sao? Ưm hưm, e là vợ này không dễ để đòi đuoc đâu hai anh!
Khả Phong nheo mắt, một tay chống lên cạnh cửa nghiêng đầu nói nhẹ.
– Vậy thì ải này phải vượt thế nào?
– Để xem….
Một cô gái là nhân viên trong cửa hàng của Khiết Tâm lên tiếng, cô nàng cắn móng tay, rồi đảo mắt nhìn quanh đám cười bên phe mình, búng tay cái “Tách” mặt hớn hở.
– Ở đây vừa hay đủ mười người, chúng tôi không phải làm khó gì hai tân lang, cũng không cần gì nhiều. Mỗi ngươi một phong đỏ, trị giá mỗi phong 1000 Nhân Dân Tệ là đủ rồi!
– 1000 Nhân Dân Tệ! Nè bà chị, chắc chị cũng ham lấy chồng rồi đúng không?
Một tên đàn em phía sau Khả Phong thốt lên trêu ghẹo, tiếng cười giòn tan bắt đầu pha trộn làm khuấy động bầu không khí của buổi sớm.
– Giá chót! 500…không kì kèo nữa!
Cô nàng đó cười khanh khách, cả đám người ấy lại đuoc một phen hí hửng. Ai nấy cũng đều mang cái vui lộ hết ra mặt.
Khả Phong ngẩng đầu nhìn lên trên một cái, vẫn là cái khí phách cao ngạo bất trị, hàng lông mày nhướng cao, vành môi gợi tình kia lại khẽ nhếch kiêu căng cầm trên tay một xấp phong đỏ đuoc lấy trong túi áo ra mà nói:
– 1000 thì 1000, để lấy được vợ, 1000 vẫn là con số quá nhỏ! Đúng không Phi?
Cung Phi ngáo ngơ, không ngờ Lão đại của hắn cũng tự tung tự tác định luôn mức giá cho hắn. Nghĩ đến đây, hắn nhanh chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh rồi cười nửa miệng nhướng mắt.
– Không sai!
Sau câu nói đó, lập tức trên tay Cung Phi cũng xuất hiện một xấp phong đỏ hệt như của Khả Phong.
Đám người bên trong liền hò reo hét lên sung sướng, khi không chỉ việc đứng chặn cửa thôi lại “nhặt” được 2000 Nhân Dân Tệ trong một buổi sáng. Đúng là hai tân lang chịu chi nhất năm đây rồi.
Phong bì đỏ đuoc phát đầy đủ, ải này nhanh chóng đuoc vượt qua, hai tân lang tiến thẳng về phía phòng.
Khả Phong đứng trươc cửa, chậm rãi hít một lần hơi thật sâu rồi mới đưa tay đẩy lấy.
Bên trong phòng, ngay trên chiếc giường, là tân nương của anh đang ngồi yên vị ngay ngắn, người khoác hỷ phục, đầu đội hỷ lụa. Cả một sắc đỏ thấm bao trùm lấy cả Khiết Tâm và anh trong ngày hỷ sự hôm nay.
Nhìn sang ông Tử Phan, Khả Phong dẫu ngày xưa chẳng thể ưa nổi người cha đốn mạc này, nhưng suy đi nghĩ lại, nêu không nhờ ông đốn mạc như vậy, liệu anh có gặp được cô gái kia hay không. Nói ra, chắc ai cũng nghĩ là nực cười nhất trên đời.
Kính cẩn cúi đầu chào lấy bậc thân sinh của tân nương, ông Tử Phan cũng chớp mắt đáp lại. Rồi ông bước đến, cầm lấy tay Khả Phong chậm rãi dẫn anh tiến đến phía tân nương, lại ôn nhu nói:
– Tô Mặc thiếu gia, hôm nay tôi chính thức giao con gái tôi cho cậu! Cậu nhất định phải thương yêu nó, trân quý nó.
Khả Phong đưa mắt nhìn người đàn ông đang vận trên người vẫn một bộ lam y thanh nhã. Tử Phan bây giờ ông đa thật sự thoát khỏi trần tục mà Quy Y Phật Pháp. Tâm thanh tịnh, không hối không oán.
Miệng nở nụ cười nhã nhặn, Khả Phong cũng đáp lại ông:
– Đừng gọi bằng những xưng từ như vậy nữa, thưa cha!
Từ “cha” phát ra từ miệng vị thiếu gia từng là chủ nợ gắt gao một thời của mình khiến ông Tử Phan phút chốc như lùng bùng nơi màng nhĩ. Nhưng rồi ông nhanh chóng bình tâm, đem ánh mắt hài lòng tuyệt đối mà nhìn lấy chàng rể quý của mình lần nữa trước khi rời khỏi phòng.
Khiết Tâm ngồi yên, một cử động nhỏ cũng không dám. Đến việc thở thôi mà cô cũng thấy căng thẳng, hồi hộp khó tả.
Mười ngón tay đặt lên nhau không ngừng cấu lấy lớp lễ phục, răng môi cứ thỉnh thoảng vài giây lại cạ cạ mím chặt. Giây phut này, là giây phút mà cả cô cùng nam nhân kia đã chờ đợi suốt sáu năm qua đây sao?
Thật kỳ diệu!
Khả Phong đứng đó nhìn cô gái trước mặt mình hồi lâu chẳng nói một lời, thoáng thấy đôi bàn tay kia của cô cứ cấu chặt y phục trên đùi, biết rõ vơi con người của cô, cô đang thấy ngượng ngừng, bối rối đến thế nào.
Bước gần hơn đến trước đối diện, Khả Phong tay đưa lên cầm lấy mảnh hỷ lụa kết tua chỉ vàng. Chầm chậm từng chút giở cao khỏi đầu tân nương.
Dung mạo thanh thuần, thoát tục của Khiết Tâm nhanh chóng hiện rõ. Từng đường nét trên gương mặt cô từ lâu đã khắc hoạ sâu vào trong tâm trí Khả Phong đến chẳng thể phai nhạt.
Hôm nay, ngay trong giây phút này nhìn cô một thân hỷ phục sắc đỏ, môi son má phấn, tóc vấn trâm cài ngồi đây mà lòng dạ anh không sao tả xiết đuoc dòng xúc cảm hiện giờ.
– Bà xã!
Cửa miệng Khả Phong khẽ cất tiếng, thanh âm nhè nhẹ, thâm trầm quen thuộc truyền đến màng nhĩ, Khiết Tâm chợt thấy như cả tim mình cũng thoáng rung động vì âm sắc cùng ánh mắt quá đỗi ngọt ngào.
Cười thật ôn nhu với anh, Khiết Tâm lay động đôi hàng mi cong vuốt, ẩn sau đó là đôi đồng tử đen láy trong vắt như làn nươc ngày thu không gợn chút sóng. Hôm nay, cô đeo kính áp tròng trong suốt, nhằm muốn để cho nam nhân kia hoàn toàn có thể nhìn ngắm đôi mắt của cô một cách trọn vẹn.
– Ông xã!
Tiếng gọi quen thuộc suốt bao nhiêu năm, ấy vậy mà không hiểu vì sao hiện tại lại có sức công phá ghê gớm. Đánh động cả thần trí Khả Phong anh cũng suýt chao đảo.
Âu yếm nhìn cô, đem hết mọi thâm tình mình có dồn hết vào đôi đồng tử của mình, sự ấm áp, chân thành nơi anh dường như áp đảo luôn cả khí lạnh vốn có nơi đáy mắt, áp đôi tay to lớn ấm nóng vào hai bên gò má ửng lên sắc hồng của Khiết Tâm mà nói:
– Tử Khiết Tâm, anh thật sự đã để em quá thiệt thòi. Khi mà giấy hôn thú đã ký vào sáu năm trước, nhẫn cũng đã đeo vào tay em cùng thời gian ấy. Anh lại để em lãng phí gần năm năm thanh xuân với một mớ tổn thương đầy rẫy. Trốn tránh anh, rời xa anh một lần như vậy đã là quá đủ. Cả đời này, sẽ không một lần nào anh để mất mẹ con em thêm lần nào nữa! Anh cam đoan là vậy!
Tay nâng nhẹ khuôn cằm tú lệ nơi Khiết Tâm, đưa mắt cười trao cho cô cái hôn nhẹ nhàng, ấm áp khôn cùng. Vị ngọt vốn có của cánh môi cô hoà với hương thơm của lớp son đỏ, hoà quyện tạo ra thứ hương vị độc nhất mà khiến anh càng nếm lại càng không muốn dừng lại.
Phía bên trên lầu, một tân lang khác cũng đang hồi hộp đến muốn nghẹt thở khi bàn tay đã chạm được vào hỷ lụa trên đầu Triệu Bân.
Ẩn sau màn lụa đỏ mỏng manh ấy, là một Mã Triệu Bân đang răn môi cắn chặt, nhắm tịt hai mắt đến tay chân cũng muốn phát run.
Cung Phi yết hầu trượt dài, rồi hắn nín thở giở mạnh hỷ lụa trên tay. Vô tình, dây chỉ vàng trên mảnh lụa ấy mắc vào một đầu của cây trâm cài sau búi tóc của Triệu Bân, hắn lại giật khá mạnh khiến trâm cài cũng theo mảnh khăn ấy mà bay khỏi tóc tân nương.
– Ơ…
Triệu Bân chỉ kịp thốt lên một tiếng, rồi nhìn sang chiếc trâm nằm trên nệm, ngay trên chiếc khăn hỷ lụa mới vừa được giở ra.
Đưa tay mò mẫm lên búi tóc sau gáy, cô tròn mắt lắp bắp.
– Ủa, ủa! Trâm cài…trâm cài của em rơi ra rồi!
– Trâm…trâm cài?
Cung Phi nghiêng đầu, hắn lúc này mơi chợt nhìn thấy cây trâm vàng trên nệm rồi hiểu ra. Rãnh môi nam nhân kia cười nhẹ, rồi đưa tay ấn nhẹ vào bên má phấn của Triệu Bân mà trêu ghẹo.
– Đúng thật, chúng ta là một cặp đôi thế nào vậy nhỉ. Cứ y rằng lúc hệ trọng là lại có gì đó khác người…
Triệu Bân bật cười khúc khích, hai gò má vốn đã được tô điểm má hồng thì nay lại thêm ửng đỏ. Chẳng đợi thêm, Cung Phi đã cầm lấy trâm cài, đỡ lấy cô đứng lên, rồi mang cô ngồi xuống trước bàn trang điểm.
Hình ảnh đôi phu thê trong bộ hỷ phục đỏ rực rỡ được thêu long thêu phụng hiện rõ mồn một. Dấy lên trong thâm tâm cả hai người họ một loạt xúc cảm không tên vô định chạy dài cả thân thể.
Tay cầm trâm vàng, nhẹ nhàng ghim ngay ngắn vào búi tóc của Triệu Bân. Lại không quên chỉnh sửa lại vài sợi tóc bị rơi ra vương nơi chiếc cổ trắng ngần.
Vòng tay rắn chắc ôm lấy thân ảnh nhỏ bé ẩn sau lớp vải lễ phục dày cộm. Vậy mà hơi ấm của hắn vẫn dễ dàng lan truyền đến tận cõi lòng Triệu Bân cô đây.
– Chết tiệt! Anh vui đến chẳng biết phải nói gì cho đúng nữa!
Ngoảnh đầu nâng mặt nhìn Cung Phi, môi xinh hé mở kêu lên hai từ nhỏ xíu:
– Chồng ơi!
Ẩn sâu trong đáy mắt thâm sâu của Cung Phi, là một sự mãn nguyện tột cùng. Còn nơi ánh mắt Triệu Bân, là sự tin tưởng, giao phó tuyệt đối. Hai đôi môi cùng lúc cười tươi, Cung Phi từ tốn hạ mặt áp lấy cánh môi đỏ thấm của Triệu Bân. Giây phut này, chính là giây phút từ lâu mà mỗi con người họ đều đa nhọc công tìm kiếm.