Cuối cùng sau bao nhiêu ngày chờ đợi, à không, tính ra chỉ chờ đợi có vài ngày, nhưng với Khả Phong anh lại cảm tưởng như cả tháng trời. Tối nay, ở một nhà hàng bậc nhất, dưới không gian lãng mạn cùng nến, bong bóng cùng hoa hồng trải khắp lối từ sảnh lớn vào trong, sẽ có một nam nhân ngồi đó đợi một cô gái nhỏ bước vào. Anh nhất định sẽ làm cho cô gái nhỏ đó cảm động đến phát khóc cho xem!
Nghĩ đến đây Khả Phong đang ngồi cầm lấy xấp hồ sơ trên tay không nhịn được mà cười lấy một cái khiến Cung Phi đứng đó đực mặt ra mà lắc đầu.
-Xong rồi xong rồi! Lão đại sắp phát rồ thật rồi!
Hắn ngao ngán thở dài lẩm bẩm một mình, nhìn mà xem. Lão đại một thời uy nghiêm, lãnh đạm của hắn nay lại trở thành một kẻ mơ mộng ư? Thời thế loạn cả rồi, anh hùng cũng chẳng qua khỏi ải mỹ nhân mà!
Kế hoạch đêm nay, Khả Phong sẽ có mặt trước tại nhà hàng, anh muốn tất cả mọi thứ phải được hoàn hảo nhất có thể. Vì anh muốn những điều mà anh mang đến cho Khiết Tâm, phải thật hoàn mỹ không một sai sót dù chỉ là nhỏ nhất.
Còn về phần Khiết Tâm, cô sẽ được những người chuyên môn nhất để biến hoá cô thành một nàng công chúa thật sự, nhưng thay vì đi xe ngựa hay một cỗ xe bí huyền thoại trong cổ tích, thì cô sẽ được một đòan người ba xe hộ tống đến tận nơi.
Khiết Tâm hoàn toàn ngu ngơ thật chẳng hiểu Khả Phong đang giở trò gì. Cô chỉ biết, chắc chắn điều cô để dành cho anh vào ngày sinh nhật sắp tới sẽ còn to lớn hơn, đặc biệt hơn hết. Nghĩ đến đây Khiết Tâm tủm tỉm cười lấy một mình khi đầu tóc thì đang bị bới, uốn lung tung, còn mặt thì cọ này cọ kia không ngừng phe phẩy lướt nhẹ trên da.
6:00 tối, tại nhà hàng King, Khả Phong đã có mặt, anh thật sự đứng ngồi không yên. Tại sao lại có thể hồi hộp thế này cơ chứ? Cứ ngồi xuống nhìn đồng hồ thì chốc lát lại đứng phăng dậy đi tới đi lui không ngừng.
Khiết Tâm diệ bộ đầm suông chất liệu bằng vải ren dài chạm gối, bên trong lót một lớp vải nhung cùng màu, kiểu dáng đơn giản được phối thêm vài hạt đá lấp lánh. Và vẫn luôn là màu mà cô yêu thích nhất – màu trắng. Tinh khôi, nhẹ nhàng như tên gọi của cô.
Cô ngồi trong xe, dù không biết ý đồ của Khả Phong là gì, nhưng cô không khỏi cảm thấy hạnh phúc tột cùng. Hai bàn tay mảnh khảnh không ngừng đan xen vào nhau, thoáng chốc nghĩ ngợi linh tinh rồi lại cười mỉm một mình. Xem ra hai vợ chồng nhà này sắp phát rồ vì nhau thạt rồi!
Khả Phong ngồi đó chờ đợi nàng công chúa đẹp nhất của đời anh, lòng dạ càng lúc càng hồi hộp hơn, đầu óc mỗi lúc mỗi căng thẳng hơn.
-Bình tĩnh! Phải bình tĩnh!
Khả Phong hít thở thật sâu, bất chợt lúc này anh nghe thấy tiếng nói của một cô nhân viên trong nhà hàng cất lên từ phía sau lưng.
-Thưa quý khách! Đêm nay Tô Mặc thiếu gia đã bao trọn nhà hàng rồi ạ! Thành thật xin lỗi!
Rồi dường như vị khách đó vẫn kiên quyết đến cùng mặc cho lời ngăn cản của hai ba nhân viên đồng thanh lên tiếng.
Khả Phong khẽ cau mày, thât là loại người gì đây? Hôm nay là ngày trọng đại của anh mà lại dám phá đám?
Anh quay đầu lại muốn dạy cho vị khách bất lịch sự ấy một bài học, thì lúc này hai mắt anh thoáng chốc căng tròn lên, đồng tử như muốn co lại hết cỡ. Đôi lông mày nhíu chặt với nhau, khí sắc tồi tệ vô cùng.
-Cô làm cái quái gì ở đây?
Mạn Uyển điệu bộ khiêu khích đi đến trước mặt Khả Phong, cô ta lại điên gì nữa? Lại còn dẫn theo rất nhiều người?
-Cầu hôn sao? Từ lúc nào anh lại trở nên lãng mạn như vậy hả Phong?
Mạn Uyển một tay khẽ đưa lên muốn chạm vào mặt anh, liền bị anh né tránh. Khả Phong chỉ cảm thấy rằng, nếu người anh bị cô ta chạm đến chỉ thêm váy bẩn. Loại phụ nữ hạ tiện!
-Khôn hồn thì biến đi ngay cho tôi!
Khả Phong gằn giọng, anh đưa mắt nhìn lên đồng hồ, đã sắp đến giờ rồi, chắc chắn Khiết Tâm đã chuẩn bị đến ngay trước cửa. Nếu ả điên này còn ở đây mọi thứ sẽ hỏng bét.
Mạn Uyển lúc này bất chợt nhếch nhẹ khoé miệng, vẻ mặt chẳng một chút nào gọi là sợ hãi. Ngược lại, thái độ lại càng trở nên ngạo mạn hơn, kiêu căng hơn.
-Anh bây giờ tốt nhất đừng khiến em không vui như vậy chứ? Anh biết tính em mà đúng không? Khi em không vui, em rất dễ làm bậy!
Mạn Uyển thì thầm vào tai Khả Phong, hơi thở đượm nặng mùi xảo trá cứ phả vào anh khiến anh chỉ muốn nôn mửa.
Khả Phong sắp phát điên, cô ta muốn đe doạ anh sao?
Anh nắm lấy cổ áo của Mạn Uyển ra sức mà ghì chặt, đôi mắt ánh lên tia giận dữ đáng sợ.
-Hôm nay tôi không có tâm trạng để chơi với cô! Biến ngay!
Mạn Uyển đột nhiên lại hé môi nở nụ cười phản diện đến rợn người.
-Anh không chơi với em! Vậy….em sẽ chơi với cô vợ nhỏ của anh! Chịu không?
Khả Phong phút chốc như bị một tảng đá nặng đè nặng lên người, câu nói đó của Mạn Uyển ẩn ý nguy hiểm khôn cùng. Đôi mắt anh nhíu lại cực độ, thật sự anh đang nhẫn nhịn đến sắp nổi điên thật rồi.
Bàn tay anh siết chặt cổ áo của Mạn Uyển đến rung lên từng cơn, anh chỉ hận lúc này không thể một tay đánh chết cô ta. Khiết Tâm sắp đến, nếu xảy ra chuyện gì sẽ không thể trở tay kịp.
-Có đến sáu nòng súng sẽ nhắm thẳng vào cô vợ của anh đấy Khả Phong. Anh nghĩ xem, nòng súng gần với cô ấy nhất nhanh hơn, hay là đám đàn em của anh nhanh hơn? Hửm? Em biết cô ấy có học võ, nhưng mà….liệu võ có nhanh bằng mấy viên đạn kia không?
Mạn Uyển nhỏ lời bên tai Khả Phong, khí sắc trên mặt anh càng lúc càng tệ!
Khả Phong như chết đứng, hôm nay cả nhà hàng anh đã hoàn toàn bao trọn. Chẳng thể có một tên nào khác ngoài anh, Khiết Tâm và đàn em của mình. Vậy ra là Mạn Uyển, con đàn bà hạ tiện lại cho người giả làm nhân viên trong nhà hàng. Như thế sẽ càng dễ tiếp cận gần Khiết Tâm hơn.
Chết tiệt! Khốn kiếp mà! Nếu anh hành động gì khinh suất chắc chắn Khiết Tâm sẽ gặp nguy hiểm. Bên trong nhà hàng anh hoàn toàn không để một tên hậu cần nào bên cạnh vì muốn không gian được riêng tư nhất có thể.
Bây giờ lại bị Mạn Uyển đẩy vào tình thế như vầy, anh hoàn toàn không thể báo cho bất cứ ai. Càng không thể gọi cho Khiết Tâm bảo rằng cô đừng đến! Đúng là tiến thoái lưỡng nan quả không sai!
Khiết Tâm bên ngoài đang chầm chậm tiến vào đại sảnh bên dưới, lối đi được trải đầy hoa hồng đỏ, lại còn được trang hoàng bằng một loạt bong bóng cùng sợi kim tuyến lấp lánh. Cô thích thú tột cùng, Khả Phong anh đây đúng thật giỏi khiến người khác vui lòng mà!
-Cô là Khiết Tâm tiểu thư?
Một nam nhân viên tiến đến cô, Khiết Tâm cười nhẹ rồi gật đầu.
-Mời cô theo lối này!
Lại thêm một nữ nhân viên nữa bươc đến, trên tay họ đều cầm một khay nước, và bên dưới đó không gì khác là một khẩu súng đã được gắn nòng giảm thanh.
Khiết Tâm vẫn ngây ngô chưa hề biết chuyện kinh khủng gì đang diễn ra xung quanh cô và nam nhân của cô ở sảnh trên. Cô vừa đi vừa nhìn lấy cảnh vật xung quanh mình. Khắp nơi đều có hình của cô, lúc cô học bài, lúc cô chơi đùa trong hoa viên, ngay cả lúc cô ngủ say cũng bị chụp lại. Chuyện gì đây? Khả Phong của cô đúng là đang ấp ủ một âm mưu rất lớn rồi còn gì!
……
-Hôn em đi!
Mạn Uyển thì thầm, môi đỏ hé nhẹ buông lời dâm tiện. Khả Phong cười đầy khinh bỉ. Hôn cô ta? Chỉ mỗi việc nghĩ đến ngón tay dơ bẩn của cô ta mà động vào anh thì anh cũng đủ kinh tởm rồi, đằng này lại là hôn ư? Thật hoang đường!
-Một là hôn em! Hai là….em sẽ quay lại chơi với cô vợ của anh! Chọn đi!
Khả Phong lập tức muốn nổ cả thần kinh, rốt cuộc ả điên này muốn chơi đến khi nào. Đồng hồ đã điểm đúng sáu giờ ba mưới phút, Khiết Tâm thật sự sắp đến nơi rồi. Lòng dạ anh nóng như lửa thiêu đốt, cả người anh giận đến rung lên bần bật.
…….
-Cái…cái quái gì vậy?
Cung Phi sững sốt thốt lên khi hắn vô tình làm rơi một túi giấy trên bàn xuống đất, bên trong có một chiếc hộp nhỏ màu đỏ nhung, trong đó không gì khác là một sợi dây chuyền bạch kim, là món quà Khả Phong sẽ đeo cho Khiết Tâm vào tối nay. Ra là lúc sáng lại bỏ nhầm vào túi này, do hai túi bề ngoài giống nhau y đúc, đâm ra Khả Phong lại xách nhầm mất rồi.
Hắn nhìn lên đồng hồ, đã sáu giờ hai mươi phút, từ dinh thự đi đến nhà hàng cũng mất hơn ba mươi phút. Trễ….trễ mất…. nhưng hắn biết làm gì khác. Bây giờ chỉ có thể trông chờ vào tài đua xe của hắn và may mắn thôi, cầu mong đường xá thông thoáng giao thông thuạn tiện.
Cung Phi lao ra xe rồi phóng đi như tên bay, hắn nhìn vào cái túi bên cạnh mình. Cõi lòng hắn chợt thấy khá chua xót, đúng là hắn đã một lòng buông bỏ tình cảm của bản thân. Nhưng chẳng thể nào trong một thời gian ngắn mà xoá sạch tất cả được. Khi biết Khiết Tâm sắp được Khả Phong cầu hôn, hắn cũng đau lòng chứ! Bây giờ lại phải đi đến đó để chưng kiến cảnh họ hạnh phúc tột cùng. Nghĩ đến đây hắn thở dài than vãn.
-Khả Phong ơi Khả Phong! Anh thật sự muốn giết chết tôi hay sao? Thật là khổ với hai vợ chồng mấy người!
Nhưng thời khắc bây giờ không thể cho phép hắn suy nghĩ thêm hoặc chậm trễ nữa. Hắn phải dùng hết khả năng lạn lách của mình mà mau chóng đem thứ này đến cho Lão đại đáng kính của hắn.
…….
-Hôn hoặc chuẩn bị nhặt xác của vợ anh! Em không hề có tính nhẫn nại một chút nào đâu!
Khả Phong thât sự rối loạn cả đầu óc, hôn cô ta? Anh lại có lỗi với Khiết Tâm. Không hôn cô ta, Khiết Tâm lại gặp nguy hiểm. Khả Phong hoàn toàn thất vọng, anh chưa hề cảm thấy bất lực như bây giờ. Xấu hổ thay cho hai từ Lão đại bấy lâu nay, giờ đến người mình yêu cũng không thể bảo vệ chu toàn. Lại còn để một con tiện nhân đứng đây giở trò uy hiếp!
Khả Phong ngón tay chợt chạm đến con dao trên bàn, anh đang có ý định sẽ dùng con dao đó mà lật ngược ván cờ.
Bất chợt Mạn Uyển nhíu nhẹ đôi lông mày lá liễu, ánh mắt tự đắc đến phát ghét.
Cô ta thình lình nắm lấy cổ áo Khả Phong mà ghì mạnh một cái, cánh môi đỏ chót của cô phút chốc áp sát vào.
Rồi hai mắt nâu của Mạn Uyển nhíu chặt, vẻ mặt như ăn phải me chua đến tận não.
Cô ta không hề chạm được đến môi của Khả Phong dù chỉ là một chút. Bàn tay chết tiệt của anh đã kịp thời chen ngang vào giữa, ngăn cách sự va chạm kinh tởm đến ghê người này. Muốn hôn vào đôi môi này của anh sao! Xin lỗi! Nó chỉ dành cho một mình Khiết Tâm mà thôi!
Nhưng Khả Phong chưa đắc thắng được bao lâu, Mạn Uyển lại giở trò, cô ra sức ôm chặt lấy người anh mà áp môi vào bàn tay trước mặt.
Nụ cười và nét mặt hạnh phúc hiện diện trên khuôn mặt của Khiết Tâm lúc này hoàn toàn đã bị dập tắt bởi cảnh tượng trước mắt.
Khả Phong…anh đang hôn ai? Anh đang hôn lấy cô gái nào khác ngay trước mặt cô?
Tâm lý của Khiết Tâm vốn đang trở nên nhạy cảm. Bây giờ trông thấy cảnh tượng này, cô cảm tưởng như tim mình bị bóp đến nghẹn, cô không thể thở được. Khoé mắt đã sớm ngấn đầy nước mắt, rồi nặng dần lăn dài trên má phấn.
Khả Phong chẳng hiểu nổi ả điên này đang làm trò quái quỷ gì. Anh đẩy lấy Mạn Uyển ra thì cô ta chợt cười đầy tự mãn.
-Như vậy là đủ rồi!
Mạn Uyển đưa mắt nhìn lấy ra phía sau lưng Khả Phong, ánh mắt đắc ý đang nhắm thẳng đến cô gái nhỏ đang đứng từ xa.
Khiết Tâm lại thêm một cú sốc quá lớn, cô hoàn toàn có thể nhận ra cô gái đó là ai.
“Lần này chị trở về…là gặp hôn phu…”…
“Anh ấy có người khác bên ngoài”…….
Từng lời nói của Mạn Uyển hôm trước vang vọng trong đầu cô, Khiết Tâm phút chốc như phát điên.
Vậy ra, hôn phu kia không ai khác chính là Khả Phong?
Vậy ra, kẻ bên ngoài kia không ai khác….. lại chính là cô?
Khiết Tâm cười, nụ cười thống khổ tột cùng. Cả khuôn mặt bị phủ đầy dòng nước trong suốt mặn đắng. Cả cổ họng cũng trở nên khô khan! Cả thế giới trong mắt cô….đã sụp đổ cả rồi!
Khả Phong nổi cáu muốn nâng con dao lên mà nhắm thẳng về phía Mạn Uyển, vô tình nhìn vào trong tấm gương được ốp trên bức tường sau lưng cô ta, hình ảnh trong đó khiến anh như chết đứng.
-Tâm…Tâm Nhi!
Khả Phong quay người lại thì Khiết Tâm lập tức chạy đi khỏi đó, anh nhanh chóng muốn đuổi theo liền cảm nhận một lực ghim mạnh vào bên vai.
Mạn Uyển đê tiện đến nổi đã dùng súng xả thẳng một phát vào vai trái của anh. Cô ta điên thật rồi!
Khả Phong khẽ nhăn mặt, anh thật sự muốn giết chết con tiện nhân này, nhưng thời khắc bây giờ đối với anh không có gì quan trọng hơn Khiết Tâm. Chắc chắn cô ấy đã nghĩ sai sự thật rồi đau lòng đến phát khóc. Anh chỉ muốn đi tìm cô, gặp cô và giải thích rõ mọi việc.
Khả Phong cố gượng, anh chạy xuống cầu thang, bỏ lại Mạn Uyển đứng đó, cô ta cười lên một cách điên dại.
-Tụi bây muốn hạnh phúc? Để xem lần này có còn hạnh phúc hay không?
-Mau! Chia ra đi kiếm cô ấy….
Khả Phong thở hồng hộc, anh không thấy Khiết Tâm đâu nữa. Cả đám hậu cần hoàn toàn không thể phản xạ kịp khi cô cắm đầu mà chạy một mạch ra khỏi nhà hàng.
-Có cần giải quyết bọn chúng….
-Tụi bây điếc sao? Tao nói đi kiếm cô ấy! Nhanh lên mẹ kiếp chúng mày!
Khả Phong điên cuồng gào lên, anh thật sự không thể chịu đựng được nữa. Làm ơn! Chỉ cầu xin tìm thấy cô ấy càng nhanh càng tốt!
…….
-Chết tiệt! Bây giờ mà còn kẹt xe.
Cung Phi bực dọc đập tay vào vô-lăng một cái, giờ phút dầu sôi lửa bỏng này mà đoạn đường trước mặt kẹt cứng. Chỉ còn bao xa nữa đâu là đã đến nơi rồi cơ mà!
Chợt anh nhìn sang con đường nhỏ bên tay phải mình, rồi nhớ ra nó hoàn toàn có thể dẫn đến nhà hàng, tuy hơi vòng qua một chút nhưng xem ra vẫn nhanh hơn cái tình hình hiện giờ.
Hắn nhanh chóng cho xe rẽ ngay vào đó, băng qua một con đường nhỏ nữa rồi phóng thẳng xuống đường lớn.
Bỗng dưng Cung Phi phanh xe thât gấp, nét mặt sửng sốt tột độ.
-Khiết Tâm….???
Chuyện quái quỷ gì nữa? Giờ này đáng lẽ cô ấy có mặt trong nhà hàng với Khả Phong mới đúng chứ? Tại sao lại ở đây, nơi này cách nhà hàng cũng một đoạn đường. Rốt cuộc là có chuyện gì?
Cung Phi tấp xe vào lề, vội vàng mở tung cửa mà đi lên vỉa hè đảo mắt khắp nơi tìm kiếm.
Chợt hắn thât sự trông thấy Khiết Tâm, đúng là cô ấy rồi!
Hắn co chân chạy đến thật nhanh, đặt tay lên vai cô một cái.
-Sao chị còn đi lang thang ở đây? Chẳng phải…….
Cổ họng của Cung Phi như cứng lại khi trông thấy điệu bộ của cô hiện giờ.
Nước mắt đã làm hoen ố cả lớp trang điểm trên mặt, cả ánh mắt nhuốm đầy màu đau thương, tuyệt vọng khôn cùng.
-Chị…chị sao vậy Khiết Tâm? Nói đi? Có chuyện gì?
Cung Phi lo lắng đến phát điên, hắn nắm lấy vai cô mà lay không ngừng.
Khiết Tâm bây giờ không thể nói được gì, tâm trí cô đang bị đày đoạ, cõi lòng lại bị dẫm nát thành từng mãnh vỡ vụn. Cô khóc, cô chỉ có thể khóc. Cổ họng nấc nghẹn lên từng cơn đến thổn thức!
Cung Phi nhìn thấy cô như vậy, hắn lại đau lòng đến chết được! Làm sao đây? Tình cảm hắn chỉ mới buông bỏ, hắn vẫn còn rất để tâm đến cô! Bây giờ bất ngờ lại thấy cô tuyệt vọng đau khổ như thế khiến hắn phút chốc chỉ muốn nhẹ nhàng ôm lấy cô mà trấn an.
Hắn nắm chặt hai tay, đồng tử không dao động dù một chút, hắn hít một hơi thật sâu.
-Khiết Tâm….ngồi..ngồi xuống đây…bình tĩnh lại….
Cung Phi kéo lấy Khiết Tâm ngồi xuống một bậc thềm, hai tay vuốt nhẹ lên lưng cô.
Hắn biết bây giờ dù có hỏi gì chỉ càng khiến cô thêm đau lòng, lại càng khóc nhiều hơn. Hắn chỉ có thể đưa cô về, hơn hết đó là trở về gặp mặt Khả Phong, cuối cùng là xảy ra cớ sự gì.
-Chị ngồi yên ở đây đừng đi đâu! Tôi lấy xe đưa chị về…ngồi đây nghỉ một chút…chờ tôi…
Cung Phi chậm rãi xoay lưng đi, Khiết Tâm hai mắt như nhoè đi vì khóc, cô nhìn lấy chiếc nhẫn trên tay mình. Cô tháo nó ra, đưa lên trước mặt mà ngắm nhìn nó. Nước mắt lại không thể ngừng tuôn, cả cổ họng cũng mặn đắng cả rồi!
Chiếc nhẫn này là Khả Phong đã bức ép cô phải đeo nó, nhưng cô từ lúc nào đã xem nó như vật đính ước của hai người. Rồi khi cô đặt bút ký tên mình lên giấy hôn thú, thì chiếc nhẫn này cô xem nó là nhẫn cưới thật sự.
Khả Phong đối với cô là cả một thế giới to lớn, đuọc thu gọn lại trong đôi mắt đen láy trong vắt tựa trời thu của cô. Cô yêu anh, cô thật sự đã rất yêu anh! Cô đã nghĩ cả cuộc đời này, cả sinh mệnh này cô nguyện dành riêng cho một mình anh.
Nhưng hôm nay, giờ phút này, cái thế giới đó của cô đã mất rồi. Hoàn toàn đổ nát cả rồi. Tâm can cô vỡ vụn đến đau xé cả cõi lòng, mọi cảnh vật trước mắt đều trở nên mờ đi vì nước mắt.
Tại sao? Tại sao tình cảm non nớt đầu đời của cô lại phải hứng chịu tổn thương đến vậy? Tại sao lại đau đớn đến vậy? Cô vẫn còn một thứ quan trọng muốn tặng riêng cho anh cơ mà!
Bất chợt chiếc nhẫn trượt khỏi tay cô mà lăn ra đường, Khiết Tâm nuốt lấy nước mắt cô đứng dậy nhanh chân đi theo nó.
Cô muốn lụm lại nó, chiếc nhẫn đó cô không thể để mất nó được.
Cô cúi người muốn đưa tay nhặt nó lên, nhưng chợt đầu óc không ngừng chao đảo, mọi không gian trước mặt quay cuồng. Cô thình lình đứng không vững mà ngã nhào xuống.
Tiếng một người đàn ông hét lên thất thanh, một ánh sáng chói loé lên ngay trước mắt cô.
Thanh âm người người la hét hỗn loạn vô cùng, Cung Phi khựng lại. Tại sao hắn đột nhiên cảm thấy bất an kinh khủng đến vậy.
Hắn chậm rãi xoay lưng một cách sợ hãi, cảnh tượng phía xa khiến hắn như điên dại.
Khiết Tâm nằm bất động, bên dưới đất bắt đầu loang ra máu đỏ. Cả chiếc đầm trắng của cô cũng sắp bị nhuộm thành màu đỏ tươi của máu rồi.
-Khiết Tâm!!!
Cung Phi gào lên, hắn điên loạn chạy đến quỳ xuống bên cạnh cô.
-Đừng…đừng mà! Làm ơn…xin em…làm ơn đừng….
Hắn không biết phải nói gì nữa, thần trí hắn hỗn loạn điên cuồng cả rồi. Hai mắt hắn tuôn ra hàng lệ đắng, đôi môi run run mấp mấy không tròn chữ. Hai tay ôm lấy thân thể của cô gái nhỏ mà siết chặt.
Chợt Cung Phi nhìn xuống chân cô, hắn thấy bất thường liền đưa tay kéo nhẹ đầm cô cao lên môt chút.
Hắn lại như bị sốc, máu tuôn ra từ hạ bộ của cô nhuộm đỏ cả phần thân dưới của chiếc đầm trắng.
Cô có thai! Cô đã có thai! Tại sao cô lại không cho ai biết về việc này!
Máu! Khắp nơi trên nguòi cô toàn là máu, hắn làm sao đây? Hắn không thể mất cô được!
-Khiết Tâm….tại sao vậy…? Xin em…… làm ơn….. Ai..ai đó mau gọi cứu thương điiiiiiii…
Cung Phi gào khóc đến khô cả cổ họng, tình yêu của hắn, nỗi lòng của hắn cô vẫn không hề hay biết. Nếu mất cô như thế này, hắn thật sự không thể cam tâm!
Người dân xung quanh tụ lại mỗi lúc mỗi nhiều, bác tài xế đã mau chóng gọi cấp cứu ngay khi xảy ra chuyện. Cung Phi vật vã ôm lấy Khiết Tâm mà khóc nấc đến xót xa. Hắn chỉ vừa quay lưng đi thôi, tại sao, tại sao mọi chuyện lại trở thành thế này!