Lời của Lâm Hạo Thanh khiến cho nấm đấm của Kỷ Vân Hòa không còn cách nào rơi trên mặt hắn lần nữa.
Hắn vì sao lại trở thành như vậy, nàng là người hiểu rõ nhất.
Nhân lúc nàng thất thần, Lâm Hạo Thanh đẩy nàng ra khỏi người mình, hắn lau máu bên khóe môi, đôi mắt xung huyết đỏ tươi liếc nhìn trên tường một cái, lập tức cười ra tiếng:
“Hộ pháp” Hắn xoay người, ngạo mạn nhìn nàng đang ngồi trên đất “Người cá đã tách đuôi xong rồi. Ngươi muốn cùng hắn nói chuyện, thì nói đi.”
Hắn che miệng, ho khan hai tiếng, dường như không định tính toán chuyện nàng đánh hắn vừa rồi, tự mình mở cửa bước ra ngoài.
Đối với hắn mà nói, trận thứ hai đã thắng rồi, thế là được. Những thứ khác, hắn không quan tâm.
Hắn chỉ muốn thắng nàng, thắng hộ pháp của ngự yêu cốc, kẻ từ nhỏ đến lớn dường như đều mạnh hơn hắn.
Thắng nàng mới có thể khiến hắn vui vẻ lên.
Sự phẫn nộ của nàng, hắn xem đó là không cam tâm khi thua cuộc, nàng càng phẫn nộ, hắn sẽ càng vui vẻ.
Lâm Hạo Thanh đem theo ý cười rời khỏi địa lao, mà Kỷ Vân Hòa nhìn chăm chăm Trường Ý đang bị ghim trên tường, dường như nhìn rất lâu, nàng mới đứng dậy bước đến chỗ y.
Người cá đã tách đuôi xong rồi.
Y toàn thân lõa thể bị treo trên tường, y đã có đôi chân hệt như của nam nhân bình thường, đã có đặc trưng nam tính của nam giới, chỉ là mất đi chiếc đuôi to xinh đẹp của y, sau này cũng sẽ không mọc lại lần nữa.
Nàng xiết chặt nấm tay, răng cắn chặt, hung hăng đấm vào song sắt bên người.
Lồng giam rung lắc, một tấm phù vàng ở trên nóc bay lượn xuống đất.
Mà khoảng khắc tấm phù vàng rơi xuống, hô hấp của người ở trên tường nặng một chút, phát ra âm thanh khe khẽ, nhưng trong lồng giam yên ắng này, mọi tiếng động đều nghe được rất rõ ràng.
Nàng hít sâu một hơi, đem tất cả cảm xúc kiềm nén lại, đứng thẳng người, bước đến trước mặt Trường Ý.
Mái tóc màu bạc không ngừng rung động, Trường Ý đã tỉnh, y mở to mắt, vẫn là một mảng xanh lam trong vắt mà đơn thuần, sạch sẽ.
“Trường Ý.” Nàng gọi y.
Nàng không đem y từ trên tường thả xuống, vì y vừa tách đuôi, bàn chân đứng trên đất, sẽ đau đớn hệt như bị kim châm vậy. Nàng ngẩng đầu nhìn Trường Ý bị ghim trên tường, lẳng lặng nhìn y.
Ánh mắt y cũng nhìn nàng, nhìn nàng thật lâu mới tìm về được ý thức của mình, y mở miệng, nhưng không có sức để lên tiếng.
Tim nàng nhất thời co rút, muốn người cá tách đuôi, điều kiện quan trọng nhất chính là khiến cho người cá cam tâm tình nguyện. Nếu như người cá không nguyện ý, cho dù họn họ có đút y ăn bao nhiên thuốc đi chăng, sẽ khiến đuôi cá y băm nát mà không thể tách đuôi thành công.
Nàng đã đoán ra cách bọn họ khiến y tách đuôi.
“Bọn họ nhất định là đã lừa ngươi rồi.” Nàng càng xiết chặt nấm tay hơn, đôi môi khẽ mím lại: “Xin lỗi.”
Trường Ý cúi đầu nhìn nàng thật lâu: “Nàng không sao…là tốt rồi.” Âm thanh của y quá nhỏ, dường như không nghe thấy, nàng là dựa vào khẩu hình trên môi y mà đoán ra.
Mà câu nói này càng khiến tim nàng như bị ai giẫm lên một cước, vô cùng khó chịu.
Nàng mấy lần muốn mở miệng nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói được.
Đối diện với Trường Ý thế này, nàng vốn dĩ không biết phải nói lời an ủi thế nào, hoặc là, y căn bản không cần nàng an ủi.
Y đã làm việc mà y chắc chắn phải làm, hậu quả của việc này, y sớm đã nghĩ rõ ràng rồi…
Làm sao có thể không rõ cơ chứ…
“Trường Ý, ta làm sao xứng được ngươi…đối đãi như vậy.”
Trường Ý không đáp, y đã không còn sức để nói chuyện, việc tách đuôi đối với y mà nói, hao phí sức lực vô cùng.
Kỷ Vân Hòa không hỏi nữa, nàng đứng trước mặt y, bàn tay thi triển quyết chú, ngón tay trào ra dòng nước, ngón tay nàng khẽ động một cái, nước trong địa lao chảy xuống, giống như một cơn mưa, tí tách tí tách, khiến cho thân thể trắng bệch của y đều ướt đẫm, cũng dội sạch máu tươi nồng đậm trên mặt đất.
Tiếng nước tí tách, nàng cúi đầu nhìn dòng máu hòa lẫn trong nước chầm chậm chảy ra lối thoái nước của địa lao, dường như muốn xóa tan không khí yên ắng này, nàng mở miệng:
“Lâm Hạo Thanh trước đây không phải vậy.” Nàng nói “Lúc ta vừa gặp hắn, tính cách của hắn rất ôn hòa, đối với ta rất tốt, thật sự xem ta như muội muội, ta cũng xem hắn như ca ca vậy. Lúc ấy, hắn nuôi một con cún nhỏ, là do Lâm Thương Lan tặng hắn, hắn đặt tên cho cún nhỏ là Hoa Hoa, bởi vì cún nhỏ thích nhất là đi cắn hoa ở biển hoa, cả ngày chỉ nghịch hoa cùng mật hoa.”
Kỷ Vân hòa nói xong, giống như nghĩ đến cảnh tượng kia, đôi môi khẽ cong cong.
“Hắn rất sủng ái Hoa Hoa, sau đó không lâu, Lâm Thương Lan bắt hắn giết cún nhỏ. Hắn không chịu, bị ăn một trận đòn, cũng không chịu. Cuối cùng lão đe dọa hắn nói, hắn không giết cún nhỏ, thì sẽ để ta giết, ta không giết, lão sẽ động tay giết ta.”
Giọng nàng bình thản, giống như đang kể chuyện của người khác.
“Lâm Hạo Thanh hu hu khóc lớn, cuối cùng giết Hoa Hoa.”
Kỷ Vân Hòa khoát khoát tay, “mưa” trong địa lao lớn hơn một chút “Đó là một đêm mưa có sấm to, lúc hắn ở trong viện giết Hoa Hoa, toàn thân đều ướt đẫm. Nhưng đến lúc con cún chết đi, cũng không cắn hắn… Hắn bệnh nặng một trận, trong lúc hắn bệnh Lâm Thương Lan đem Hoa Hoa đi ninh, cho hắn ăn. Hắn vừa ăn vừa nôn, mà vẫn phải nghe lão mắng hắn vô dụng, chê hắn yếu đuối giống đàn bà.”
“Lâm Thương Lan nói, cốc chủ tương lai của ngự yêu cốc, nhất định phải, tâm ngoan thủ lạt (ngoan độc thủ đoạn). Không chỉ phải ăn thịt con chó mình nuôi, mà phải ăn cả người mình nuôi.”
Trường Ý nhìn nàng, mặc dù không có hành động phản ứng nào, nhưng đôi mắt y vẫn một mực nhìn nàng, không hề dời đi.
“Lâm Hạo Thanh khỏi bệnh, ta đi thăm hắn, ta hỏi hắn, có p
hải hắn ghét ta rồi, bởi vì ta, hắn mới phải đem cún nhỏ mà hắn yêu thích nhất giết đi. Nhưng Lâm Hạo Thanh nói không có, hắn nói ta không làm gì sai. Hắn nói, việc kia, vẫn khiến hắn tìm được chút an ủi, đó là hắn có thể cứu được ta.”
Kỷ Vân Hòa ngẩng đầu, đôi mắt nhìn vào mắt Trường Ý: “Trường Ý, trước kia Lâm Hạo Thanh rất giống ngươi. Nhưng sau này…”
Sau này phải trách nàng rồi.
“Tình cảm giữa ta và Lâm Hạo Thanh càng lúc càng tốt, bọn ta cùng làm bài tập, ta không hiểu, hắn liền dạy ta, hắn thường khen ta thông minh, Lâm Thương Lan cũng không tiếc lời khen ngợi ta, lão còn nhận ta thành nghĩa nữ, trong mắt mọi người, mối quan hệ của bọn ta rất tốt.”
“Nhưng mà ta cũng chỉ là công cụ để huấn luyện Lâm Hạo Thanh mà thôi, giống hệt Hoa Hoa vậy, Hoa Hoa là chó bị hắn ăn, mà ta là người bị hắn ăn.”
Ánh mắt nàng chợt lạnh đi: “Lâm Thương Lam bắt ta cùng Lâm Hạo Thanh đi vào một động huyệt thi luyện, trong động huyệt có một cái hang rắn, chuyện hắn sợ rắn, tất cả mọi người đều biết, cho nên lão muốn ta đẩy hắn vào trong.”
Nàng nói rất giản lược, nhưng đằng sau vẫn còn chuyện Lâm Thương Lan ép nàng ăn bí dược. Sau khi cún nhỏ Hoa Hoa chết, lão bắt nàng ăn bí dược. Từ đó bắt đầu, mỗi tháng nàng đều đợi lão đưa giải dược, thứ này có thể giúp cơ thể nàng giảm chút đau đớn.
Nàng biến thành con rối gỗ bị lão ta điều khiển.
Lâm Thương Lan muốn nàng đẩy Lâm Hạo Thanh vào trong hang rắn, nàng không đáp ứng, nàng sống không bằng chết cả một tháng, lão nói với nàng rằng, không phải nàng cũng sẽ có người khác làm việc này.
Vì vậy nàng gật đầu.
Nàng đã đáp ứng.
Rất nhanh, Lâm Thương Lan an bài nàng cùng Lâm Hạo Thanh đến hang rắn.
“Lúc đến hang rắn, Lâm Hạo Thanh đứng trước mặt ta, phía sau có một con đường, ta chắn nó lại, hắn sẽ không ra được, mà hắn không nhận ra bản thân phải xử lý tình huống này, hắn chắn trước người ta bảo vệ, còn cố nhịn đi sợ hãi trong lòng nói, không sao đâu, huynh bảo vệ muội, muội mau chạy đi.”
Kỷ Vân Hòa nhếch môi: “Ta không chạy, ta và hắn không giống nhau, ta không sợ rắn, ta chắn trước cửa không cử động, là vì ta vẫn đang do dự.” Nàng cúi đầu, nhìn lòng bàn tay của mình “Ta vẫn đang nghĩ nếu như chính mình mạo hiểm tự nhảy vào trong, chuyện này sẽ được giải quyết. Nhưng chưa đợi ta hiểu ra, ta ta bị ai đó tấn công, tay ta đặt trên eo hắn, đẩy hắn vào trong hang rắn.”
Kỷ Vân Hòa lúc ấy chưa động thủ, là Khanh Thư do Lâm Thương Lan phái đến không đợi được nữa, dùng hòn đá ném vào tay nàng khiến nàng đẩy hắn vào trong.
Mà linh lực của nàng cùng hắn lúc đó, căn bản không thể phát giác được sự tồn tại của Khanh Thư.
“Ta vừa ngoảnh đầu liền trông thấy yêu quái làm việc cho Lâm Thương Lan, ả ta lạnh lùng trừng mắt với ta, ta vừa quay đầu, đã trông thấy Lâm Hạo Thanh rơi trong hang rắn, ta nhớ rõ đến tận hôm nay, ánh mắt không dám tin tưởng của y, giống hệt như nhìn thấy quỷ vậy.”
“Lúc ấy ta mới hiểu rằng, Lâm Thương Lan muốn một người con trai tâm ngoan thủ lạt, hắn một ngày không trở thành như lão mong muốn, chuyện này một ngày sẽ không chấm dứt. Vì vậy, lúc hắn lần nữa vươn tay nhìn ta cầu cứu, ta liền quyết định chọn lựa.”
“Ta đứng bên hang rắn, một cước đạp vào bàn tay vươn lên cầu cứu của hắn.” Trong mắt nàng có tơ máu, từ từ đỏ lên “Ta nói với hắn, lúc ngươi vừa sinh ra đã phải đảm nhiệm vị trí cốc chủ của ngự yêu cốc, dáng vẻ nhu nhược của ngươi, căn bản không xứng. Ta còn nói, khoảng thời gian này ta ác tâm muốn giết ngươi. Ngươi hãy chết ở nơi này đi.”
Nói đến chuyện cũ này, dường như cảm xúc của nàng không giữ được bình tĩnh, nàng trầm mặc hồi lâu, cuối cùng lên tiếng, giọng nói vô cùng nghẹn ngào.
“Cuối cùng, Lâm Hạo Thanh giống như chết trong hang rắn kia.”
“Sau khi hắn được người khác cứu lên, bị trúng độc rắn, không còn là thiếu niên ôn hòa mà lúc đầu gặp gỡ nữa.”
Kỷ Vân Hòa không nói nữa, trong địa lao chỉ còn tiếng nước tí tách, tựa như gõ lên lòng người, khiến đầu tim khe khẽ run động, khó lòng bình tĩnh.
“Nhiều năm như vậy, ta luôn cho rằng bản thân đã lựa chọn đúng, chỉ để sau này Lâm Hạo Thanh sẽ không bị Lâm Thương Lan bức ép trừng phạt nữa. Nhưng mà Trường Ý a…” Nàng ngẩng đầu nhìn y.
Y bị ghim trên tường, máu đã được rửa trôi, phần da khô kết cùng vảy cá bị cuống đi hết, nhưng da thịt vẫn trắng bệch đáng sợ.
“Chọn lựa năm đó của ta, sợ rằng đã hại ngươi của ngày hôm nay.” Nàng cắn chặt răng “Ta sai rồi…Xin lỗi ngươi, là ta sai rồi.”
Địa lao đã yên tĩnh rất lâu, cuối cùng, nàng nghe được giọng nói khàn khàn nhẹ tênh, ôn nhu an ủi.
“Không trách nàng.”
Âm thanh người cá tựa như một bàn chải mềm mại, khẽ quét lên đầu tim nàng, quét đi khoảng hoang tịch kia, cũng trấn an mọi cảm xúc khó bình ổn của nàng lại.