Kỷ Vân Hòa vốn cho rằng Trường Ý sợ nàng lại phát tác cho nên mới dời công vụ dọn sang tiểu viện trên đảo Hồ Tâm xử lý, thuận tiện giám sát nàng.
Nhưng khi nàng nhìn thấy mấy người kia vất vả khiêng một chiếc giường dài đến, Kỷ Vân Hòa cảm thấy sự tình này có chút không ổn rồi.
“Y không phải sẽ ở lại đây chứ?” Nàng không dễ gì mới ngăn được quản sự để hỏi chuyện.
“Chủ thượng nói sẽ qua đây ở, liền sẽ ở đây.” Thái độ của quản sự rất tốt, vô cùng cung kính “Chính là buổi sáng sẽ ở đây, đêm cũng ở đây.”
Giây tiếp theo nàng liền ngây ngốc.
“Đây không phải là tiểu viện Hồ Tâm sao? Không phải rất hẻo lánh ư? Y dọn qua đây làm gì?”
“Cô nương nói đùa rồi, chủ thượng ở nơi nào, nơi đó tự nhiên sẽ là trung tâm, sao có thể nói là hẻo lánh chứ.”
Kỷ Vân Hòa nhìn quản sự, bị lời kia làm nghẹn họng. Nàng không nghĩ đến, chỉ vài năm trôi qua, ngự yêu đài Cổ Hàn, một trong bốn vùng đất ngự yêu, đã thực sự bị Trường Ý biến thành trung tâm quyền lực trong thiên hạ này. Nội quy cũng thật khuôn khổ, chỉ hận không thể học hết những thuật sử dụng quyền lực chế ngự dân chúng của Kinh Sư.
Bận rộn một ngày, cho đến khi mặt trời xuống núi, Kỷ Vân Hòa giật mình thức dậy, vừa đưa mắt nhìn một vòng, những đồ vật trong phòng đều đã được bố trí xong rồi.
Nơi nàng ở, trước đây mặc dù không thiếu vật gì nhưng vẫn gọi là bố trí đơn sơ, mà bây giờ, trên mặt đất phủ một tấm thảm mềm mại, trên bàn đã trải khăn trải bàn thậm chí đến cả bình và tách trà cũng đã đổi loại khác.
Lúc Trường Ý đến, những chuyện nàng cũng không nhắc đến chỉ ngồi trên giường, đưa ngón tay chỉ lên căn phòng chứa toàn đồ trân quý nói với y: “Người cá ngươi, từ đâu lại nuôi ra cái sở thích thích dùng đồ trân quý như vậy? Ngoài kia đang chiến tranh, ngươi là lãnh đạo há có thể sống lãng phí xa hoa như thế được, vị trí này e là ngồi không lâu.”
Trường Ý nghe xong, cũng không giải thích, chỉ hỏi: “Vị trí này ta có thể ngồi được bao lâu, liên quan gì đến nàng?”
Kỷ Vân Hòa cười rồi lại cười: “Đương nhiên là có liên quan rồi, nếu ngươi bị người ta hạ bệ, ta không phải là nên mau trốn đi sao, nhưng ta hi vọng ngươi có thể sống lãng phí xa hoa lâu thêm một chút.”
Ánh mắt Trường Ý khẽ lạnh, vẫn chưa nói được lời nào thì bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng cười lạnh: “Kỷ cô nương e là đã nghĩ nhiều rồi. Người cá này, ta vẫn chưa thấy y ở nơi khác sống lãng phí xa hoa qua.”
Kỷ Vân Hòa khẽ xoay đầu, nhưng lại nhìn thấy một hòa thượng tiến vào, đứng sau lưng Trường Ý, ngạo nghễ nhìn nàng. Thần sắc chứa đầy sự chán ghét nàng.
Kỷ Vân Hòa đánh giá hắn một lượt, chuỗi phật châu xương trắng được hắn giữ trong tay, toàn thân khoác cà sa đen khiến cho chuỗi phật châu kia càng nổi bật hơn. Ánh mắt nàng dừng trên xâu chuỗi, khẳng định được thân phận của người đến——Khống Minh hòa thượng.
Chất liệu phật châu kia không phải làm từ gỗ quý nổi tiếng, cũng không phải là ngọc châu bảo thạch mà là từ xương trắng.
Đồn rằng Khống Minh hòa thượng là một người chính trực, không dung tha điều ác *, thích quản chuyện bất bình, giết tận ác đồ, mỗi kẻ hắn giết, da đầu sẽ bị lột ra, lấy xương sọ trên đỉnh đầu xâu thành phật châu.
(* nguyên văn 嫉恶如仇 [tật ác như cừu]: ghét cái ác như kẻ thù)
Nàng từng vô số lần nghe tên của người này trong miệng Lạc Cẩm Tang. Nhưng vẫn không nghĩ đến có một ngày nàng sẽ gặp được hắn, nhưng không phải do Lạc Cẩm Tang dẫn đến…
“Khống Minh đại sư, ngưỡng mộ đại danh đã lâu.” Kỷ Vân Hòa nói.
Khống Minh hòa thượng: “Không dám, tên của Kỷ hộ pháp, mới khiến mổ đây ngưỡng mộ đã lâu.”
Đã rất lâu chưa từng có người dùng thân phận ở ngự yêu cốc để xưng hô với nàng, Kỷ Vân Hòa nhất thời có chút xa lạ. Nàng nhìn Khống Minh hòa thượng, cảm thấy có chút buồn cười: “Lần đầu tiên gặp mặt, đại sư vì sao lại đối với ta giận dữ như thế?”
Khống Minh hòa thượng nhìn nàng, thẳng thắn nói: “Ta ghét ác như thù.”
Nàng cũng không giận: “Nói như vậy, ta trong mắt đại sư, là một đại ác nhân?”
“Đúng vậy.”
Khống Minh hòa thượng có thể ở trong đây, xem ra giao tình mấy năm nay với Trường Ý không tệ, Kỷ Vân Hòa nàng lúc vẫn còn làm hộ pháp trong ngự yêu cốc, đối xử với y như thế, có lẽ hắn cũng đã nghe hết mọi chuyện từ miệng Trường Ý rồi, cũng khó trách ghét nàng như thế.
“Được rồi. ta gọi ngươi đến không phải cùng người khác nói chuyện phiếm.” Trường Ý đánh gãy đối thoại của hai người, y đi đến bên giường, Khống Minh hòa thượng cũng giẫm bước chân nặng nề, kéo một cái ghế ngồi bên giường nàng.
“Đưa cổ tay cho ta.” Khống Minh hòa thượng không khách khí nói.
Kỷ Vân Hòa cũng mau chóng chìa cổ tay ra: “Ta chỉ nghe qua đại sư ghét ác như thù, không nghĩ đến đại sư còn biết giúp người ta xem bệnh?”
“Sáu năm trước, có người thân mang trọng thương, bị đẩy xuống vực, rơi xuống nước sông chảy xiết, đá trong sông làm gãy hết xương trên người y, cơ hồ mất mạng, là ta cứu y về, chữa khỏi cho y.”
Kỷ Vân Hòa nghe xong, tim chợt nhói, Khống Minh hòa thượng đang bắt mạch cho nàng chợt nhíu mày, lườm nàng một cái.
Nàng bất động thanh sắc, cười khẽ nhìn hắn “Nếu nói như vậy, y thuật của đại sư, thật là tinh thông?”
“Không dám, chỉ có thể cứu được yêu quái suýt mất mạng mà thôi.” Dứt lời, Khống Minh hòa thượng thu tay về, hắn đứng dậy “Mà ngươi, ta cứu không nổi.”
“Nàng ấy sao rồi?” Trường Ý cuối cùng cũng mở miệng hỏi.
Khống Minh hòa thượng dùng y phục lau đi bàn tay chạm qua cổ tay nàng, giọng lạnh nhạt: “Cả mặt đều là tướng đoản mệnh, vẫn có thể sống đến cuối tháng.”
Cuối tháng……
Đã thế này rồi, vẫn có thể sống đến cuối tháng. Trong lòng nàng trách mạng mình thật quá dài rồi.
“Khống Minh!” Trường Ý nhíu mày “Ta gọi ngươi đến để chữa trị cho nàng.”
“Ta có thể chữa cho yêu, có thể chữa cho người.” Khống Minh hòa thượng vẫn đang lau tay, dường như ngón tay vừa rồi chạm qua Kỷ Vân Hòa lau thế nào cũng không sạch được “Nàng ta không phải yêu cũng chẳng phải người, ta trị không được.”
Hắn nói rất kiên định, mà Trường Ý đáp lại càng kiên định hơn: “Đáp án ta cần, không phải là không trị được.”
Khống Minh hòa thượng quay đầu lại, nhàn hạ nhìn y: “Đây là nể mặt ngươi ta mới như vậy, nếu đổi lại là người nhà bệnh nhân khác, ta sẽ khiến ngươi cùng nàng ta đều cút đi.”
“Lời nói gắt gỏng đều vô nghĩa, ta muốn phương pháp trị liệu.”
Hai người gay gắt nhìn nhau, một câu thì thầm “Ai là người nhà của ta……” của nàng trực tiếp bị Khống Minh hòa thượng bỏ qua.
Hắn nhìn thẳng Trường Ý nói: “Nàng ta bị loại thuốc từ người biến thành yêu quái, trong cơ thể có linh lực của ngự yêu sư, cũng có yêu lực của yêu quái. Ta vốn tưởng rằng nàng ta suy nhược, do linh lực cùng yêu lực tương xung, nếu là như vậy ta có phương pháp có thể trị được, ta từng đọc qua cổ thư, ngoài biển có một vị thuốc, có thể lấy độc trị độc, nó có thể dung hòa hai sức mạnh này, nhưng trước mắt thấy thân thể này, thuốc độc kia nàng ta đã từng dùng qua. Yêu lực cùng linh lực trong cơ thể bổ sung cho nhau, không hề tương xung.”
Kỷ Vân Hòa gật đầu: “Không sai, ta vẫn nhớ rõ, bị mũi tên mang độc bắn trúng.”
Trường Ý nhìn nàng một cái, nàng đang xoa cằm chìm đắm trong hồi ức kia nên không phát giác.
Khống Minh hòa thượng trực tiếp nói: “Nàng ta suy yếu như vậy, không vì gì khác, bởi vì thân thể nàng ta đã hao tổn gần hết rồi. Huyết khí vô lực, thân thể giảm sút hơn cả người già tám mươi. Diêm Vương muốn lấy mạng của nàng ta, dù ta là Đại La Kim Tiên, cũng không sửa được sổ sinh tử.”
Kỷ Vân Hòa nghe thế liền gật đầu: “Đừng nói thân thể ta tựa như người già tám mươi, nói ta hơn cả người già trăm tuổi, ta cũng tin nữa.”
Nàng hoàn toàn không giống với người bệnh nghe được hạn chết của mình, Khống Minh hòa thượng vì thế mà nhìn nàng thêm một cái, Kỷ Vân Hòa cũng nhìn hắn cười khẽ: “Nghe nói đại sư thấy người ác tất giết, bây giờ, có thể làm một việc tốt rồi, giúp ta giải thoát cũng là thỏa mãn sở thích diệt trừ kẻ ác của ngươi.”
“Câm miệng.”
Khống Minh đại sư chưa nói gì, lời nói đùa cợt của nàng đã bị Trường Ý cắt ngang, y nhìn nàng chằm chằm, trong đôi đồng tử lam kia, hiện đầy vẻ cố chấp: “Sổ sinh tử này, ta sẽ sửa.”