Biển băng nằm ở phía đông nam của cõi Bắc, cách cõi Bắc không xa.
Trường Ý không tốn bao nhiêu thời gian liền đưa Kỷ Vân Hòa đến bên bờ biển.
Theo bọn họ đến đây còn có Lạc Cẩm Tang cùng Cù Hiểu Tinh lâu ngày chưa gặp.
Cù Hiểu Tinh một mực ở cõi Bắc, trước khi Trường Ý đưa Kỷ Vân Hòa về cõi Bắc, hắn một mực cho rằng một ngày nào đó người cá sẽ đưa nàng về, nghĩ vẫn có thể gặp được hộ pháp của mình. Sau đó người cá quả nhiên đưa Kỷ Vân Hòa về, nhưng y lại giam nàng ở trong tiểu viện Hồ Tâm, hắn hệt như Lạc Cẩm Tang, ngày ngày đều muốn đi gặp Kỷ Vân Hòa nhưng một mực không tìm được cơ hội.
Hắn không to gan như Lạc Cẩm Tang, cũng không có thanh loan làm hậu thuẫn, cho nên vẫn luôn ở trong cõi Bắc, giúp quản lý một vài việc, đợi người cá khai ân, để hắn đi thăm Kỷ Vân Hòa nhưng dường như tất cả mọi người đều đem hắn quên đi vậy. Vốn dĩ không ai nhắc đến chuyện này với hắn, cho đến sau này, Kỷ Vân Hòa thuyết phục được ngự yêu sư hàng phục cõi Bắc, hắn vừa nghe tin này liền rất vui mừng, nàng lập được đại công như thế, hắn rốt cuộc cũng có cơ hội gặp nàng rồi. Nào nghĩ đến……
Kỷ Vân Hòa cư nhiên chết rồi……
Còn bị người cá trực tiếp băng phong trong đáy hồ.
Sau đó rốt cuộc Cù Hiểu Tinh cắt đứt ý niệm, hắn ngàn vạn lần không ngờ đến, lần ly biệt trong ngự yêu cốc lần đó, cư nhiên lại là lần gặp mặt cuối cùng giữa hắn và hộ pháp, sớm biết như thế, hắn ở cõi Bắc, liền mặc kệ tất thảy, không cần mặt mũi cũng chẳng cần tính mạng, hắn cũng học theo Lạc Cẩm Tang, mặt dày đi qua thăm.
Giờ nghĩ đến sau này sau này, rốt cuộc cũng không còn sau này nữa……
Nhưng ý trời khăng khăng trêu ngươi như thế, sau khi cuối cùng hắn cũng từ bỏ, đột nhiên dung nham đại loạn cõi Bắc, người cá cứu cả thành cõi Bắc, hơn nữa có người nói bọn họ nhìn thấy một cửu vĩ hồ yêu cứu người cá.
Lúc này Cù Hiểu Tinh không chờ đợi nữa, hắn lập tức đi thám thính tin tức, cuối cùng tìm được Lạc Cẩm Tang, gia nhập vào phút cuối khi người cá đưa Kỷ Vân Hòa rời khỏi, rốt cuộc cũng gặp được nàng rồi.
Chỉ là……nàng đang hôn mê.
“Các ngươi ở đây chăm sóc thật tốt cho nàng, ta xuống biển tìm linh chi.”
Người cá đưa bọn họ đến bờ biển băng, nơi này không có bãi cát, chỉ có vách đá như được dao gọt thành, biển băng rộng lớn ở bên dưới, cách bờ tầm ba mươi trượng, mặt biển bên dưới hệt như tên của nó, vĩnh viễn bị băng bao phủ, trước giờ chưa từng gợn sóng.
Đây là khoảng biển duy nhất của cõi Bắc, nhưng cũng không có bất kì giá trị lợi dụng nào, quanh năm nó đều đóng băng, không thể đi thuyền, thứ duy nhất có chính là Hải Linh Chi trong truyền thuyết, đây là lý do duy nhất khiến nó vang danh thiên hạ.
Cù Hiểu Tinh cùng Lạc Cẩm Tang ở trong căn nhà gỗ đổ nát bên vách vực, Lạc Cẩm Tang dùng chân để Kỷ Vân Hòa gối đầu, không ngừng quạt để hạ sức nóng toàn thân nàng. Cù Hiểu Tinh nhìn Kỷ Vân Hòa, lại nhìn người cá đã đi xa, có chút lo lắng: “Cẩm Tang, nghe nói dưới biển băng này có đại yêu quái canh gác Hải Linh Chi, ngươi nói người cá xuống dưới sẽ có vấn đề gì không?”
Lạc Cẩm Tang lườm Cù Hiểu Tinh một cái: “Ngươi xem biểu tình của người cá có giống là có vấn đề gì không?”
Cù Hiểu Tinh bị nghẹn họng, không nói gì nữa. Là……hắn nhìn thấy biểu tình người cá, nghe lời y nói, hệt như là y chỉ xuống biển bắt một con cá vậy, vô cùng thoải mái, đi cái liền về.
Nhưng mà……Khoảng biển này, thiên hạ đều biết Hải Linh Chi có ở dưới này cũng biết nó là quái dược trong truyền thuyết, nhưng là……chưa từng ai lấy được……
“Ta……Vẫn có chút lo lắng……”
Lạc Cẩm Tang bị hắn nói đến trong lòng cũng có chút khẩn trương, nàng xoay đầu nhìn người cá lúc này đã đi đến bên vách vực.
Áo bào của y bị gió thổi vang lên tiếng động.
Lạc Cẩm Tang suy tư nói: “Y là người cá, đến từ biển cả, chuyện của biển cả, y vốn rõ hơn chúng ta. Cho dù là có yêu quái, không phải nói người cá là yêu quái lợi hại nhất trong biển ư, nên sẽ không có chuyện gì……đâu……”
Cù Hiểu Tinh thoáng trầm mặc: “Nhưng đuôi của y……”
Dù cho gió biển to hơn nữa, Trường Ý đứng bên vách vực, cũng có thể nghe rõ từng chữ một trong lời thì thì thầm thầm thầm của hai người sau lưng.
Y đứng trước vách đá, nhìn mặt biển đóng băng dưới chân. Tuy rằng nước biển nằm dưới lớp băng thật dày, nhưng gió to vẫn mang theo vị tanh hòa lẫn vị mặn của muối, đây là mùi vị mà y không thể quen thuộc hơn nữa.
Y vốn cho rằng, cho đến khi tính mạng này kết thúc cũng sẽ không về nhà thêm ngày nào nữa……
Y là người cá đã mất đuôi, vốn là người cá không còn tư cách quay về biển cả. Nhưng vì Kỷ Vân Hòa, y nhất định phải về.
Trường Ý hít một hơi thật sâu, cách vách vực trăm thước, tung người nhảy xuống, nhảy xuống mặt biển phủ băng, trước khi y tiến vào mặt biển, vô số dải băng từ trên trời rơi xuống, leng keng hai tiếng, tiếng băng trên biển nứt ra, mặt băng nứt ra mấy trăm trượng. Trường Ý toàn thân hắc bào từ trong vết nứt, cả người chìm vào trong nước biển.
Nước biển lạnh băng lập tức bao phủ toàn thân y, nước biển lam đậm ôm lấy y, cảm giác vừa quen thuộc vừa lạ lẫm này khiến Trường Ý thoáng ngẩn người. Y cúi đầu nhìn đôi chân bên dưới của mình, cũng không còn đuôi cá khiến y bơi lội trong nước nữa rồi, đôi mắt lam băng khẽ nhắm lại, lần nữa mở ra, y gạt bỏ toàn bộ do dự, ngưng thần, thân như một mũi tên, tiến thẳng vào đáy biển u tối.
Càng đi càng sâu, ánh sáng xung quanh càng lúc càng ít, đôi mắt u lam của y mở to trong bóng tối, cảnh tưởng trước mắt y lập tức không giống nhau.
Cát trắng dưới đáy biển, đá ngầm màu đen, tảo biển phủ trên đó có năm màu phân biệt, ánh sáng tuy yếu nhưng đủ để khiến y nhìn rõ toàn bộ đáy biển.
Ngoại trừ chiếc đuôi đã mất, toàn bộ cảm quan trên cơ thể đều nói với y rằng——y thuộc về nơi này.
Nhưng chỉ có quả tim đang đập trong lồng ngực, kháng cự tất thảy lý trí, nói với y rằng y phải đi lên. Thế nên cảm nhận của toàn bộ giác quan lần nữa bị y ném ra đằng sau.
Y bơi dưới đáy biển, tìm nơi có Hải Linh Chi, càng bơi càng sâu, rốt cuộc bơi đến địa giới sâu tối xung quanh, đến cả tảo biển cũng không còn. Dưới đáy biển càng sâu, ngũ quan dưới biển của y càng thêm nhạy cảm, thông qua một dòng chảy ngầm khiến y ngửi thấy mùi vị bất thường. Y đuổi theo mùi vị đó, bỗng dưới bóng tối, nhìn thấy một luồng ánh sáng yếu ớt. Y biết đó chính là Hải Linh Chi y cần tìm.
Y bơi về hướng đó, chầm chậm, y có thể nhìn thấy đường viền của Hải Linh Chi rồi, vươn tay ra, trước khoảnh khắc y hái được Hải Linh Chi, có một bàn tay cực to huơ đến trước mặt Trường Ý, sóng nước bị bàn tay kia huơ đẩy y ra vài trượng.
Y không có đuôi của người cá, rốt cuộc ở dưới nước cũng có vài phần bất tiện.
Y nhìn yêu quái phá hỏng chuyện mình……
Sau Hải Linh Chi, có mười con mắt mở ra hệt như đèn lồng quỷ dị chớp mắt, một tay yêu quái huơ loạn trong nước, mười con mắt nhìn Trường Ý không ngừng chớp: “Người cá hoàng tộc cắt đuôi thành chân, ngu đần……”
Giọng của hải yêu trầm thấp truyền đến, sóng âm tản ra trong nước, lay động dòng nước xung quanh, tạo thành con sóng, sóng nước rung chuyển, truyền lên mặt biển, mặt băng trên biển yên ắng bấy lâu, nay lại rung lên, những mảnh băng vụn va vào vách đá.
Trường Ý trôi trong nước biển, thần sắc trên mặt không hề dao động, hai tay y kết ấn, giữa hai bàn tay kéo ra một thanh trường kiếm bằng băng dài ba thước, cầm lên tay, mái tóc bạc của y tán loạn trong biển, lộ ra vẻ ôn nhu, nhưng kiếm băng trong tay y, sắc bén chỉ thẳng về hướng hải yêu.
“Tránh ra.”
Một tay hải yêu huơ loạn: “Tuy là hoàng tộc cao quý, nhưng cư nhiên đã tách đuôi, chính là từ bỏ biển cả, kẻ phản nghịch sao có thể lấy vật trong biển!?”
Vẫn còn gầm gừ một tiếng, một tay điên cuồng công kích Trường Ý.
Trong bóng tối, kiếm băng của Trường Ý vừa chuyển, sau lưng lưỡi kiếm lạnh lẽo, là đôi mắt màu lam càng thêm lãnh đạm của y……
……Wattpad: Rosenychungchung……
Vô số tầng băng trên mặt biển bị tác động của nước biển xé rách. Sóng biển cực lớn đẩy khối băng va vào vách vực, phát ra tiếng động rầm rầm, khiến người nghe chấn động tim gan. Hơn nữa sức mạnh của cơn sóng cực to ập vào bờ, khiến cho sau khi con sóng tản đi, thậm chí nước biển lạnh lẽo rơi trên mấy chục trượng xuống vách đá, khiến ba người ướt sủng, hệt như một trận mưa to.
Cù Hiểu Tinh cùng Lạc Cẩm Tang bị sóng to trên mặt biển làn kinh ngạc, hai người hoàn toàn không biết tình huống đáy biển là như thế nào. Lạc Cẩm Tang ôm lấy Kỷ Vân Hòa, không di chuyển. Cù Hiểu Tinh to gan đi đến vách vực thăm dò tình hình. Nhưng hắn vừa đến vách vực nhìn một cái, liền nhìn thấy dưới con sóng bỗng xuất hiện một con bạch tuộc một tay cực to màu hồng từ dưới biển trồi lên, bay thẳng lên vách đá.
“Aaaa!” Cù Hiểu Tinh bị dọa đến hô to, vội bò đến phía sau, “Đại yêu quái! Đại yêu quái dưới biển!”
Chưa đợi hắn bò được hai bước, con bạch tuộc một tay màu hồng ấy liền “đùng” một tiếng, rơi trước người hắn, còn giãy giụa trước mặt hắn……chỉ là……cư nhiên chỉ có một nửa?
Đây là bị chặt ra làm đôi ư?
Cù Hiểu Tinh ngã ngồi trên đất, khiếp sợ nhìn bàn tay trước mặt, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, hắn vừa quay đầu nhìn, người cá toàn thân ướt sũng từ biển đi lên, lúc này đang đứng sau lưng hắn, đang tự vắt tóc rủ trước người mình. Mà trong tay y đang cầm, còn có một đoá linh chi dìu dịu phát sáng.
“Hải Linh Chi!” Cù Hiểu Tinh vui mừng cười lên, người cá không để ý hắn, đi thẳng đến bên Kỷ Vân Hòa. Cù Hiểu Tinh chỉ về bàn tay vẫn nhúc nhích trước mặt hỏi, “Đây lại là thứ gì?”
“Cơm tối.” Trường Ý lãnh đạm đáp một câu “Bạch tuộc.”
Khóe miệng Cù Hiểu Tinh co rút, nhìn con bạch tuộc còn thô to hơn gấp đôi người mình mà có chút sợ hãi……
Người cá này……hoặc nói là người cá bọn họ, dưới đáy biển, so với trên bờ, còn đáng sợ hơn gấp trăm gấp ngàn lần nhỉ……
~Wattpad: Rosenychungchung~
Còn một chương Hòa tỉnh lại, nhưng mị đuối quá rồi~ Tối mai sẽ up tiếp vì mai bận cả ngày, còn phải đi thi nữa T^T ngàn lần xin lỗi mọi người