Tuyết lở trên đỉnh núi phủ xuống, nhất thời tuyết trắng tung bay hệt như một lớp mây dày bao phủ cả rừng tuyết, nhưng khi tuyết trắng tiếp xúc với dung nham bên dưới lập tức tan chảy ra.
Dung nham đỏ tươi trào ra càng nhiều, A Kỷ xoay đầu nhìn về nơi xa, sườn núi quanh co phía trước, có vô số đoạn đường bốc lên khói đen, trong núi không ngừng rung chuyển, tuyết lở vẫn không dừng lại, động tĩnh thế này chứng tỏ càng lúc càng nghiêm trọng rồi, cứ tiếp tục như thế, núi lở động đất, thành cõi Bắc cùng ngự yêu đài bên dưới e rằng không thoát khỏi.
Hơn nữa giờ đang có rất nhiều người thoát chết vừa tìm đến sống trong thành cõi Bắc……
Thần sắc A Kỷ nghiêm túc: “Cõi Bắc vì sao đột nhiên lại thế này? Có phải là chiêu trò của triều đình làm không?”
“Sức mạnh của núi sông, e rằng đại quốc sư cũng khó có thể thao túng. Đây là dung nham bình thường.”
“Dung nham còn có thể nói là bình thường hoặc không bình thường ư?”
“Hải ngoại tiên đảo có một tòa núi thông thiên gọi là Điện Hảo, miệng núi hằng năm phun trào dung nham nóng chảy, dung nham cực đỏ, hệt như máu tươi, truyền thuyết kể rằng dung nham của Điện Hỏa là vì lửa dưới lòng đất mà thành, có thể thiêu đốt vạn vật trên thế gian.”
A Kỷ nghe đến thất thần: “Những truyền thuyết này, ngươi nghe ở đâu?”
“Dưới biển.” Y chỉ đáp hai chữ, cũng không nói gì nữa, kéo A Kỷ ngự gió tiến về trước. Tốc độ của y rất nhanh, so với A Kỷ tự ngự gió còn nhanh hơn, gió lạnh cứa vào mặt, A Kỷ cúi đầu nhìn đôi chân của người cá, sau đó ngẩng đầu nhìn gương mặt quá đỗi xinh đẹp của y, rốt cuộc không nhịn được hỏi.
“Nghe nói trước kia ngươi có một chiếc đuôi to thập phần xinh đẹp, cho nên Thuận Đức công chúa mới muốn bắt ngươi.”
Trường Ý nghe được lời này, lại làm như không nghe thấy, đến mắt cũng không nhìn sang.
“Thuận Đức công chúa thật là một hỗn trướng.” A Kỷ nói “Nàng ta hủy hoại không biết bao nhiêu người.”
Trường Ý trầm mặc một lúc, đáp: “Cho nên cuối cùng nàng ta cũng sẽ phải trả giá.”
Trường Ý đưa A Kỷ bay qua dung nham đang bạo phát, rốt cuộc dừng lại trong không trung, dưới nơi của bọn họ, hóa ra vốn là một đầm nước nhỏ trong núi, lúc này đang ầm ầm trào ra dung nham đỏ tươi, thực sự hệt như máu, trông rất dọa người.
Chuyện càng đáng sợ hơn là, ngoài đầm dung nham này, qua thêm một đỉnh núi, bên dưới chính là cổng thành thành cõi Bắc. Cũng có thể nói, nếu dung nham ở nơi này bạo phát, có thể sẽ hủy diệt toàn bộ thành cõi Bắc bên dưới.
Dung nham đang trào ra trên đất, uốn lượn chảy qua nơi bọn họ đến, trong núi tuyết vẽ ra một đường nứt kinh động lòng người. Ngọn núi to cao ngất lúc này cũng bị sức mạnh của dung nham làm rung chuyển, vô số tuyết trắng xung quanh bị thiêu trụi sạch sẽ, lộ ra một mảng núi đen.
“Sao lại nghiêm trọng thế này?” A Kỷ sửng sốt “Trước đây cũng không xuất hiện ở cõi Bắc ư?”
“Chắc là cách đây không lâu mới xuất hiện. Có thể là cùng một mạch với đảo Lôi Hỏa ở ngoài biển, chỉ là không lộ ra mà thôi.” Trường Ý nói “Nàng quay về cõi Bắc tìm Khống Minh, bảo hắn sai ngự yêu sư cùng yêu quái đưa bá tánh lập tức rời khỏi thành cõi Bắc.”
“Rời đi đâu?” A Kỷ khẩn trương “Càng tiến về bắc càng hoang vu, hơn nữa lại rất lạnh, ngự yêu sư và yêu quái có thể chịu được nhưng người bình thường làm sao sống đây? Mà có nhiều người như vậy, rời khỏi thành cõi Bắc, lương thực cũng không gắng gượng qua nửa tháng, đến lúc đó, triều đình không tìm người gây phiền phức, cõi Bắc cũng tự rã. Tiến nam càng khỏi nghĩ rồi. Thế lực triều đình tuy suy yếu, nhưng cũng có thể dễ dàng giết một đoàn tị nạn chật vật của ngươi.”
A Kỷ nói những lời này, lai hoàn toàn quên mất chuyện bản thân phải chạy trốn.
Trường Ý nhìn nàng một cái bảo, “Ta không để bọn họ phải rời khỏi cõi Bắc, đây chỉ là tạm thời.”
“Tạm thời?” A Kỷ nhìn y “Ngươi ở lại đây làm gì?……”
Nàng nhìn ánh mắt kiên định của Trường Ý, đoán: “Chẳng lẽ, ngươi muốn áp chế dung nham lập tức bạo phát này ư? Đợi dung nham tự rút, ngươi có thể để mọi người quay về cõi Bắc?”
Trường Ý không hề phủ nhận.
A Kỷ trừng to mắt nhìn y, lắc đầu, “Người cá nhà ngươi có phải điên rồi không?” Nàng tiếp “Ngươi lúc nãy cũng nói, sức mạnh của núi sông đến cả đại quốc sư trong triều đình cũng không có cách, ngươi làm sao ngăn cản được?”
“Ta sẽ ở đây tạo thành một bình phong, đến khi dung nham trào xuống bên dưới sẽ tan đi.”
“Nói thì dễ! Lấy sức của một mình ngươi làm sao có thể trong lúc trời diệt lại bảo hộ một toà thành, ngươi……” Chưa dứt lời, dung nham bên dưới “Rầm” một tiếng vang lên, lập tức không ngừng trào ra dung nham nóng chảy, phun thẳng lên trời cao, sau đó ngưng tụ thành dòng dung nham chảy khắp nơi.
Trường Ý kết ấn trong tay, băng tuyết xung quanh bỗng bay đến, hóa thành một bức bình phong, chắn cản vô số dung nham trào đến bên này của họ.
Sở trường của Trường Ý là thao túng nước, giữa Thiên Sơn này, tất cả đều là tuyết trắng, nguồn năng lượng bất tận này chính là nguồn tiện lợi cho y.
Tuyết trắng không ngừng ngưng tụ trước mặt y, bình phong càng lúc càng lớn, dường như so với tuyết trên Thiên Sơn, kẻ thi triển pháp thuật như y càng thêm nhỏ bé.
“Chạy mau.”
Nhìn thấy y kiên quyết thế này, A Kỷ cắn chặt răng, không dám chậm trễ nữa, xoay đầu hướng về ngự yêu đài.
Nàng bay qua phía trên thành trì thành cõi Bắc, trên đường đã không ít bá tánh nhìn thấy động tĩnh trên núi, dung nham bạo phát khiến một mảnh đất to rung chuyển, quần núi vẫn đang lở tuyết không ngừng, mà tuyết trắng vẫn chưa rơi xuống đã bị thao túng ngưng tụ thành một bức tường cực lớn chắn giữa dung nham cùng thành cõi Bắc.
Giữa tuyết trắng có một người mặc hắc bào, đứng vững vàng trong gió tuyết, A Kỷ xoay đầu nhìn y một cái, cắn răng, tốc độ dưới chân càng nhanh hơn, vội hướng về ngự yêu đài.
Thủ vệ ngự yêu đại vốn ngăn nàng lại, lại bị nàng một chiêu đánh ra: “Tôn chủ các ngươi sai ta đến đây! Khống Minh đang ở đâu!” Bọn thủ vệ đưa mắt nhìn nhau, lúc này từ xa bỗng chuyền đến tiếng ầm ầm, giữa núi xa, dung nham kịch liệt va vào bức tường tuyết, rốt cuộc va đến trên tường tuyết lộ ra một khối màu đen rất to, hệt như vệt mực trên nước, nhưng vẫn chưa va nát tường tuyết.
A Kỷ càng khẩn trương: “Khống Minh đang ở đâu!”
“Huyên náo chuyện gì!” Khống Minh từ trong điện bước ra, A Kỷ lập tức tiến lên, đi đến trước mặt Khống Minh, “Dung nham trên núi ngoài cõi Bắc đang bạo phát, người cá đang một mình chống đỡ, không để dung nham hủy diệt thành cõi Bắc, đề phòng vạn nhất, ngươi lập tức an bài người đưa bá tánh ra khỏi thành.” Nàng dặn dò xong lời người cá nói.
Khống Minh vẫn đang sửng sốt: “Dung nham bạo phát? Y một mình chống đỡ!?”
A Kỷ không giải thích nhiều với hắn, lại tiếp: “Y đương nhiên không thể một mình chống đỡ tất thảy, ngươi tìm người biết thuật pháp hệ thủy đi theo ta giúp người cá một tay.”
Nàng vừa dứt lời, Khống Minh vẫn chưa dặn dò, quân sĩ bên cạnh lập tức ôm quyền nói: “Thuộc hạ biết thuật pháp hệ thủy! Nguyện dốc sức hỗ trợ tôn chủ!”
“Thuộc hạ cũng biết!”
“Thuộc hạ xin lệnh!”
A Kỷ nhìn xung quanh một cái, người xin lệnh có yêu quái cũng có ngự yêu sư, không biết vì sao nhìn thấy một màn này của cõi Bắc, trong lòng nàng lại truyền đến một kích động khó nói. Ngự yêu sư cùng yêu quái, muôn đời thù địch, trong kí ức của nàng, nàng chưa từng trải qua chuyện này nhưng sâu thẳm trong linh hồn nàng dường như đối với cảnh tượng này đã khao khát trăm ngàn lần rồi.
Thế này thật tốt, thế này thật tốt, không hề tranh đấu lẫn nhau, cũng không có ta lừa ngươi dối, không phân biệt thân phận, chủng tộc, mọi người chỉ có cùng một mục tiêu.
A Kỷ gật đầu: “Đủ người rồi, tập hợp theo ta, chúng ta cùng đi giúp người cá một tay.”