“Nàng nói đi, là chân tướng gì?”
Gió thổi qua biển hoa hoang tàn, cuốn lấy cát vàng bay lên, lướt qua vành tai hai người, để lại tiếng vù vù bên tai.
“Nếu như nàng muốn nói, trước kia ở hang động không phải là nàng đẩy ta xuống, đều là do Lâm Thương Lan ép nàng…” Hắn nói, sau đó cười lạnh “Chuyện đó ta sớm biết rồi.”
Nghe Lâm Hạo Thanh nói vậy, thật sự là ngoài ý liệu của Kỷ Vân Hòa nhưng khi tỉ mỉ nghĩ lại, cũng giống như hợp tình hợp lí.
“Vân Hòa, năm đó ta nhu nhược nhưng không hề ngốc.” Hắn quay đầu nhìn nàng “Sau khi được người khác cứu từ hang rắn ra, ta thật sự rất hận nàng, nhưng vài ngày sau, ta hiểu rõ tất cả rồi.”
Đúng vậy, Lâm Hạo Thanh không ngốc. Nhiều năm như vậy, nhiều chuyện như thế, tác phong hành sự của Lâm Thương Lan, nàng đều rõ vô cùng, hắn chẳng lẽ lại không nhìn ra chuyện gì sao?
“Hộ pháp, không cần tự trách bản thân đâu.” Lâm Hạo Thanh biểu tình đạm mạc nhìn nàng “Kẻ khiến ta trở thành như vậy, không phải là ngươi.”
Là Lâm Thương Lan.
Là lão khiến cho Kỷ Vân Hòa hiểu rằng nếu như nàng không đẩy Lâm Hạo Thanh xuống, thì sau đó, hắn sẽ phải đối mặt càng nhiều sự phản bội cùng tính kế hơn, cho đến khi hắn thay đổi hệt như ý nguyện của lão.
Lâm Hạo Thanh cũng hiểu được như vậy…
Cho nên hắn cam tâm tình nguyện làm theo những gì mà lão sắp đặt, hắn bước trên con đường biến thành một bộ dạng giống hệt phụ thân của hắn.
Kỷ Vân Hòa nhìn thấy hắn như vậy, bốn mắt nhìn nhau, những lời nàng muốn nói đều tan thành mây khói.
“Nếu như ngươi đều biết cả rồi, vậy thì ta không còn gì để nói với ngươi nữa.” Nàng hé đôi môi trắng bệch, giọng khản đặc nói “Thiếu cốc chủ phải bảo trọng.”
Kỷ Vân Hòa xoay người bước đi, Lâm Hạo Thanh lên tiếng “Đợi đã.”
Nàng chầm chậm xoay đầu.
“Nàng hôm nay tìm ta, chỉ vì chuyện này?”
“Chỉ vì chuyện này.”
Lâm Hạo Thanh khẽ nhếch môi: “Là vì ta tách đuôi người cá, khiến nàng cảm thấy, chuyện năm đó, nàng làm sai rồi, đúng không?”
Kỷ Vân Hòa trầm mặc.
“Nàng muốn thay đổi chuyện gì, phải không?”
Nàng nghe xong, tâm tư khẽ chuyển, xoay người lại đối mặt với Lâm Hạo Thanh: “Thiếu cốc chủ nghĩ thế nào?”
“Nàng hôm nay đến đây, muốn nói với ta một chuyện, mặc dù là ta đã biết rồi. Nhưng theo lễ đáp lại, ta cũng sẽ nói cho nàng biết một chuyện.” Hắn tiến lên hai bước, đứng đối mặt với nàng, hắn cúi người, đôi môi tiến gần đến bên tai nàng, khẽ nói “Ta muốn cùng hộ pháp liên thủ, giết…Lâm Thương Lan.”
Lời nói của hắn rất khẽ, bị gió cuốn đi, tựa như bồ công anh, tan biến giữa không trung, nhưng rơi vào trong lòng nàng lại trở thành từng đợt sóng kinh ngạc dao động.
Ánh mắt nàng vừa động, lông mi khẽ run lên, nhất thời không đáp lời. Cho đến khi hắn đứng thẳng người, lui về sau một bước, nàng nhìn gương mặt bình thản của hắn, trong lòng mới chắc rằng vị thiếu cốc chủ này không phải cùng nàng nói đùa.
Hắn nói thật, hắn muốn giết Lâm Thương Lan.
Hắn muốn giết cha mình.
“Ngươi bắt đầu nghĩ đến chuyện này từ lúc nào?”
“Rất lâu rồi.”
Hắn bình thản nói, giống như đang nói, sắc trời đã âm u rất lâu rồi vậy.
Nhìn Lâm Hạo Thanh của hiện tại, nàng không biết vì sao trong lòng lại thốt lên câu – Lâm Thương Lan đã thành công rồi.
Thành công thay đổi Lâm Hạo Thanh, biến hắn trở thành kẻ dám làm chuyện mà người khác không dám làm.
“Ngươi không sợ ta sẽ đi mật báo ư?” Nàng hỏi hắn “Lâm Thương Lan sẽ không cho phép ngươi có suy nghĩ như vậy, vì ngươi là con trai lão.”
Lâm Hạo Thanh cười cười, đối với câu nói của nàng không có ý kiến.
“Ta biết nàng muốn gì.” Hắn nhìn vào mắt nàng “Nàng không thích ngự yêu cốc, muốn rời khỏi.”
Mắt nàng khẽ động “Ngươi biết chuyện này từ khi nào?”
“Ta trước đây luôn có cảm giác này, mặc dù Lâm Thương Lan ép nàng làm rất nhiều việc, nhưng ta vẫn không thể xác định, bên trong đó có việc nàng tự mình muốn làm hay không. Nhưng lần này…khi thanh vũ loan điểu đại náo ngự yêu cốc, với bổn phận của hộ pháp, không vội vàng nghĩ cách công kích, giam giữ nàng ta lại, mà ngược lại chạy đến nơi người cá kia…”
Lâm Hạo Thanh nhìn nàng, trên mặt là nụ cười đắc ý “Mà ta đã tra những ngự yêu sư mất tích trong ngự yêu cốc qua sau trận chiến với thanh vũ loan điểu. Tuyết Tam Nguyệt bị đem đi, Cù Hiểu Tinh mất tích, mà nàng, lúc ấy cũng muốn chạy trốn đúng không?”
Kỷ Vân Hòa mặc nhận.
“Nhưng đáng tiếc, nàng muốn quá nhiều rồi, nàng muốn đem người cá kia đi.” Lâm Hạo Thanh đưa tay, khẽ vén tóc mai bên tai nàng “Lão già kia nhìn nhầm nàng rồi, làm việc do dự, thiếu quyết đoán, tính tình nhỏ mọn, rõ ràng là nàng a. Vân Hòa, nếu như lúc đó không có người cá kia cản trở, nàng đã thoát ra khỏi ngự yêu cốc, tự do khoái hoạt rồi.”
Kỷ Vân Hòa đẩy bàn tay đang nghịch tóc mai nàng của hắn ra.
“Vậy nên? Ngươi biết ta muốn gì, ngươi tính sẽ làm sao đây?”
“Ta cho nàng tự do.” Lâm Hạo Thanh nói “Nàng cùng ta liên thủ, khi thành đại sự, ta làm chủ của ngự yêu cốc, sẽ cho nàng ra khỏi cốc, cả đời không bị ngự yêu cốc trói buộc lần nữa.”
Điều kiện này, với nàng mà nói, là vô cùng cám dỗ. Nhưng mà…
“Ta không thể giết Lâm Thương Lan.”
Lâm Hạo Thanh nhíu mày: “Nàng không có lí do để cự tuyệt.”
“Chỉ là ngươi không biết lí do này.” Kỷ Vân Hòa nói “Ta bị Lâm Thương Lan ép uống thuốc độc, mỗi tháng, lão đều sai Khanh Thư đưa ta một viên giải dược, trước khi ngươi rơi xuống hang rắn, ta đã mỗi tháng đều dựa vào giải dược để sống.”
Lâm Hạo Thanh nghe xong, mày nhíu chặt lại. Việc Lâm Thương Lan ép nàng uống thuốc độc, xem ra được giấu rất kĩ, e rằng trừ lão cùng Khanh Thư, cũng không có kẻ thứ tư biết được.
“Cho nên, ta không thể liên thủ cùng ngươi, ta cần Lâm Thương Lan sống, trừ phi…” Nàng nhìn hắn “Ngươi đưa cho ta giải dược. Ta chỉ có điều kiện này.”
Gió lần nữa thổi qua hai người, sự trầm mặc lan rộng sau câu nói của nàng.
Qua rất lâu, nàng tiếp: “Thiếu cốc chủ, ân oán giữa ta và Lâm Thương Lan, ta không cần người khác vì ta mà kết. Cho nên ta đưa ra điều kiện, chỉ vò trong lòng ta biết, điều kiện này khó lòng đạt được.”
Nàng trầm mặc nhìn Lâm Hạo Thanh tiếp tục nói “Liên quan đến ân oán giữa hai phụ tử ngươi, ta cũng vô năng. Ta chẳng qua chỉ là một con rối, chuyện đến nước này, những việc ta có thể làm chỉ là không trái với lương tâm. Nhưng ngươi yên tâm, ta ghê tởm Lâm Thương Lan không hề thua kém ngươi, chuyện ngươi nói với ta, ta cũng sẽ không nói cho người khác biết. Hôm nay, cáo biệt.”
Nàng nói xong, xoay người rời đi.
“Vân Hòa.” Lâm Hạo Thanh lần nữa mở miệng gọi nàng, nhưng lần này nàng không ngoảnh đầu lại, chỉ nghe hắn ở phía sau nàng khẽ nói “Nàng tưởng rằng, bị lão thay đổi, chỉ có mình ta sao?”
Hắn dứt lời, nàng khẽ dừng bước, nhưng sau đó tiếp tục rảo bước rời đi.
Ý của Lâm Hạo Thanh, nàng hiểu rõ.
Lâm Hạo Thanh lần đầu nàng gặp không phải hắn của hiện tại, mà Kỷ Vân Hòa lần đầu hắn gặp cũng không phải bộ dáng của nàng bây giờ.
Trong ngự yêu cốc này, nàng và thiếu niên năm xưa kia, đều đã thay đổi rồi.