“Ta không cần!” Kỷ Vân Hòa giận dữ mắng, đẩy tay Trường Ý ra, muốn nôn giao châu ra.
Nhưng giây tiếp theo, nàng bị y bịt miệng lại, trực tiếp đẩy ngã xuống giường.
Động tác lần nữa bị khống chế, đôi đồng tử lam băng của Trường Ý hệt như băng lạnh, che giấu sự hỗn loạn “Ta không cho nàng quyền lựa chọn.”
“Ngươi không cho nàng ta quyền lựa chọn, cũng không cho ta quyền lựa chọn? Không cho tất cả những người dựa dẫm cõi Bắc quyền lựa chọn ư?” Khống Minh hòa thượng giận dữ chỉ vào lưng Trường Ý hung hăng mắng, “Vì một nữ nhân, chậm trễ thời gian cũng không nói! Bây giờ đến giao châu cũng lấy ra? Nếu đến lúc đại quốc sư bất ngờxuất chiêu, sai đệ tử đến tấn công trước, phải làm sao? Ngươi vẫn mong gió tuyết cõi Bắc này thay ngươi chống đỡ?”
“Thuận Đức bị trọng thương chưa khỏi, đại quốc sư sẽ không đến đây trước.”
“Tính tình hỉ nộ bất thường của vị kia còn hơn ngươi! Ngươi làm sao có thể chắc chắn như vậy!?” Khống Minh hòa thượng lại mắng hai câu, nhưng nhìn thấy Trường Ý không có ý buông Kỷ Vân Hòa ra, lập tức nói ba tiếng “Được được được”. Hắn tiếp “Ngươi đã làm tôn chủ cõi Bắc rồi, ta e rằng cũng không lay chuyển được ngươi! Tùy ngươi!”
Nói xong, hắn đá túi đựng ngân châm trên đất, giận dữ ra ngoài.
Kỷ Vân Hòa nhìn thấy người duy nhất giúp nàng mắng đuôi cá to này cũng đi rồi, trong lòng càng vừa gấp vừa giận, liều mạng giãy giụa, cơ hồ làm chính mình bị thương, Trường Ý nhíu mày, lúc này mới buông tay.
Nàng vội vàng ngồi dậy, tay sờ một lượt trên giường, không tìm thấy bất kì vũ khí nào, nàng giận đến thở hổn hển, từ từ thả lỏng cảm xúc, áp chết lại xúc động muốn động thủ, nàng nhìn y chằm chằm: “Chuyện khác không nói, nhưng chuyện giao châu, không thể đùa được. Cầm về đi.”
“Đùa?” Trường Ý nhìn nàng, khóe môi bỗng nhếch lên cười mỉa mai, sau đó nụ cười lạnh xuống, chỉ lạnh lùng đáp “Dù ta có đùa thì liên quan gì đến nàng? Nàng muốn trả lại giao châu cho ta, không phải là, cũng giống Khống Minh, cũng thay ta lo lắng việc của cõi Bắc này?”
Kỷ Vân Hòa mím chặt môi. Bình tĩnh tiếp: “Trường Ý, cõi Bắc không phải chuyện của mình ngươi. Mà là chuyện của quốc gia.”
“Là chuyện quốc gia của bọn nàng.” Y nói, ngón tay chạm vào má nàng “Các nàng, đã kéo ta lên trên vùng đất của quốc gia này, ta đã lạc mất đường khi đến đây rồi.”
Nàng rũ mắt, nhìn theo mái tóc dài màu bạc của y, nhìn thấy đôi chân kia, y đã rất quen dùng đôi chân này để đi đường rồi, thậm chí khiến nàng quên mất dáng vẻ lúc y vẫn còn chiếc đuôi cực to kia.
Lòng nàng chợt nhói.
“Năm ấy, ngươi nên quay về.”
“Ha.” Trường Ý cười lạnh, “Quay về đâu?”
“Biển cả.” Nàng nhắm mắt, không dám nhìn y nữa, “Ngươi không nên cố chấp vì những thù hận này, không nên chìm đắm trong thù hận.”
Trường Ý im lặng rất lâu, cho đến khi nàng cho rằng y sẽ không đáp lại……
“Sự cố chấp của ta, đã đắm chìm rồi, nhưng từ khi bắt đầu đã không phải là thù hận.”
Kỷ Vân Hòa nghe xong khẽ thay đổi, nàng nâng mắt cùng Trường Ý bốn mắt tương giao. Đôi đồng tử hệt như biển cả cùng với ánh mắt thâm sâu chạm nhau, trong mắt đôi phương đều nhìn thấy bóng mình.
Trường Ý không mở miệng, Kỷ Vân Hòa dường như nghe thấy ngôn từ mà y che giấu.
Sự cố chấp của ta, đã đắm chìm rồi, không phải thù hận……
Mà là nàng.
Tim Kỷ Vân Hòa bỗng xuất hiện loại cảm xúc vô danh. Nàng lập tức dời tầm mắt, đột nhiên muốn trốn tránh đôi mắt hệt như biển cả mênh mông kia.
Nàng lựa chọn trở về thực tại.
“Ngươi cũng biết dù là giao châu cũng không thể chân chính giúp ta kéo dài sinh mệnh.”
Lần này Trường Ý thực sự đã trầm mặc.
“Trường Ý, những người dựa dẫm cõi Bắc, đem sinh mệnh, tương lai, tất cả đều tín nhiệm kí thác lên người ngươi……” Dừng một chút “Ngươi biết cảm giác bị phản bội, cho nên……”
Giống như không muốn nghe tiếp. Trường Ý đứng dậy: “Không có giao châu, ta cũng có thể giữ vững cõi Bắc.”
Trường Ý xoay người rời đi.
Để lại mình nàng ngồi trên giường, ôm mặt, thở dài một tiếng.