Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Ngự Yêu (Ngự Giao Ký)

Chương 49: Lần Nữa Phát Độc

Tác giả: Cửu Lộ Phi Hương
Chọn tập

“Ha.” Kỷ Vân Hòa cười khẽ một tiếng, nàng nhìn thẳng đại quốc sư như tường tận nhân thế, mà trong đôi mắt nàng lại không có chút tình cảm nào, nói thẳng, “Nhân gian này, còn có chuyện gì mới lạ ư?”

Đại quốc sư đứng thẳng người dậy, tử trên cao nhìn xuống nàng, đưa cho nàng một đáp án: “Ngươi.”

Một ngự yêu sư biến thành yêu quái, thực sự là mới lạ.

Kỷ Vân Hòa trầm mặc.

Đại quốc sư cũng không nhiều lời nữa, trong tay áo rút ra một thanh chủy thủ, ném vào trong ngục.

Kỷ Vân Hòa cầm lấy chủy thủ nhìn chằm chằm hắn: “Quốc sư đây là muốn…giết chết ta?”

“Lấy máu.”

Nàng nghe hai chữ này, bĩu môi một cái, cũng không do dự đem lưỡi chủy thủ thuận tay cứa một nhát vào mu bàn tay, trên lưỡi đao dính máu của nàng, lập tức như con đỉa, hút máu ấy vào bên trong chủy thủ. Không lâu sau, toàn thân chủy thủ hóa đỏ, nàng trở tay đưa nó cho đại quốc sư.

Nàng biết hắn muốn lấy máu nàng để làm gì, hắn muốn làm ra người chứa độc hàn sương.

Thể chất song mạch của ngự yêu sư thập phần đặc biệt, không chỉ cho họ có linh lực, mà còn khiến họ có thể miễn độc, nhưng đại quốc sư nghiên cứu chế tạo ra độc hàn sương, là loại độc dược duy nhất có hiệu quả với ngự yêu sư.

Độc hàn sương đối với người bình thường không có hiệu quả, nhưng đối với ngự yêu sư mà nói thật mà một loại độc lấy mạng. Hắn mượn loại độc này để thiết lập các qui tắc tương giao giữa con người, ngự yêu sư cùng yêu quái, giam cầm ngự yêu sư, đưa vị trí hoàng gia lên đến đỉnh cao.

Đại quốc sư là một ngự yêu sư vô cùng lợi hại nhưng đồng thời cũng là một đại phu rất thông minh.

Lúc trong ngự yêu cốc, nàng mỗi tháng đều bị Lâm Thương Lan ép ăn, chính là độc hàn sương, bây giờ xem ra, thứ thuốc ấy không chỉ đơn giản là độc dược, nó nhất định là đối với thân thể nàng tạo thành biến đổi gì rồi. Lâm Thương Lan vẫn trên người nàng làm chuyện mà nàng vốn dĩ không hề biết đến.

Đại quốc sư muốn làm rõ xem lão đã làm gì với nàng, nàng cũng đồng dạng hiếu kì.

Chỉ là, cùng đại quốc sư không giống nhau…nàng sợ là không đợi được kết quả nghiên cứu của hắn.

Đại quốc sư nhận lấy chủy thủy, Kỷ Vân Hòa không lập tức buông tay mà nhìn hắn nói: “Thuốc cầm máu cùng băng gạc.”

Hắn vừa nhướng mày, Cơ Thành Vũ bên cạnh lập tức đưa nàng một chiếc khăn tay trắng: “Cô nương dùng cái này trước nhé.”

Nàng cũng không kén chọn, đợi tay Cơ Thành Vũ đưa khăn tay vào trong ngục, nàng vươn tay nhận lấy, dùng răng cắn một đầu khăn tay, phối hợp với tay còn lại, thành thục băng bó xong vết thương trên mu bàn tay mình. Nàng ngẩng đầu, nói với đại quốc sư: “Ngày tháng trong ngục không dễ qua, có thể thể diện một chút là phải chớp lấy một chút.”

Hắn lườm nàng một cái, cũng không thèm đáp nàng, cầm chủy thủ hút đầy máu tươi của nàng rồi rời đi.

Cơ Thành Vũ lúc này mới thở phào một hơi, có chút bất lực nhìn nàng: “Ngươi là người đầu tiên trừ công chúa dám to gan nói chuyện với sư phụ như thế.”

Nàng nhìn vết thương của mình, cười cười: “Đại quốc sư không nộ mà uy, thông thường người sợ hắn, là bình thường thôi.”

Cơ Thành Vũ hỏi nàng: “Làm thế nào mà ngươi sinh ra bất thường vậy?”

“Thông thường người sợ hắn là sợ chết.” Nàng nói “Mà ta không sợ.”

Nghe nàng nói vấn đề nghiêm trọng một cách thoải mái như vậy, hắn nhất thời trầm mặc: “Vân Hòa, ngươi không phải là kẻ ác, sư phụ cũng không phải, mà nay thiên hạ này, rất nhiều bá tánh có con cái mang song mạch trực tiếp đột ngột chết đi, ngự yêu sư ngày càng ít, ngươi chỉ cần phối hợp tốt với sư phụ, người sẽ không giết ngươi…”

“Việc bị ai giết hay không không liên quan đến ta, mà là mạng ta gần tận rồi.” Nàng đáp lời này rồi nhìn hắn “Nhưng thuốc cầm máu vẫn là phải đem đến.”

Cơ Thành Vũ bị thái độ của nàng làm cho có chút bất lực, chỉ đành thở dài nói: “Ừm, ngươi đợi chút đi. Ta đi lấy cho ngươi.”

Cơ Thành Vũ rời đi. Trong ngục lại chìm vào sự yên ắng.

Nàng một mình ngồi trong ngục, nhìn theo song ngục giam cơ hồ đã theo nàng hơn nửa đời người, nàng vươn tay sờ sờ, lập tức bị cấm chế khiến tay nàng văng ra: “Ai…” Nàng trong ngục giam thở dài.

“Trường Ý, những ngày ngươi ở trong này, cũng vô vị như vậy không?”

Trong ngục không có người đáp lời nàng.

Nàng quay đầu ngủ.

Giấc ngủ này, nàng ngủ rất sâu, ngủ rất ngon, nàng nhìn thấy biển cả mênh mông, trên mặt biển lăn tăn, có một đuôi người cá cực to đang bơi lượn giữa biển, y bơi rất nhanh, so với chim bay trên trời còn nhanh hơn. Nàng trong mơ luôn một mực đuổi theo y, nhìn y bơi đến tận cùng đại dương, bơi đến biển cả sâu thẳm…

Cuối cùng, cũng không quay đầu lại.

Những ngày tháng sau cùng này của nàng, rất nhiều lần mơ thấy như vậy, cho nên nàng rất thích ngủ, mỗi ngày nàng ngủ hơn phân nửa thời gian, mà mỗi lần mơ thấy cảnh này đều mơ đến cười tỉnh.

Nhìn thấy trước mặt một phòng trống không, vẫn có thể duy trì ý cười một lúc, bởi vì tự do ở trong mơ thực sự là quá mị người rồi.

Nhưng đêm nay, sau khi nàng tỉnh, nụ cười trên khóe miệng có chút không thể duy trì được.

Lồng ngực nàng lần nữa tiếp nhận cảm giác đau đớn quen thuộc kia.

Là phát độc rồi.

Lần này, trong phủ đại quốc sư, không có Khanh Thư đem thuốc giải đến cũng không có Lâm Hạo Thanh, nàng cũng không có thêm một lần cầu may như lần trước nữa.

Nàng nhịn cơn đau trong ngực, vặn vẹo co rút trên mặt đất, cố gắng không để bản thân rên ra tiếng, cho đến khi đôi môi bị cắn nát, mà cơn đau trong lồng ngực hết trận này đến trận khác, cuối cùng nàng cũng nhịn không được mà đứng bật dậy, không do dự đụng đầu vào cấm chế của lồng giam.

Nàng không muốn trực tiếp làm vỡ cấm chế để thoát ra ngoài, nàng chỉ hi vọng là, nàng cố gắng hết sức động vào cấm chế, để đánh ngất mình hoặc là một phen đụng đầu này có thể khiến nàng chết đi cũng tốt.

Nàng không muốn lần nữa nhẫn nhịn thêm cơn đau không ngừng của thế gian này.

Mà chuyện nàng mong muốn đều không phát sinh, cấm chế không đánh ngất nàng, nàng cũng không thể đụng chết, trái lại đụng vỡ đầu chảy máu, cả mặt ướt đẫm máu tươi, trông vô cùng khủng bố dọa người. Mà nàng vẫn không muốn từ bỏ, một mực cắn răng, nhịn đau, hướng cấm chế bên trên mà đụng đến.

Mà một lần đau này, cư nhiên không giống với những lần trước, vẫn còn có một khoảng thời gian tạm dừng lại.

Độc trong cơ thể nàng giống như phát điên vậy, triền miên không để nàng có thời gian nhàn rỗi, rốt cuộc khiến nàng nhịn không được mà phát ra tiếng đau đớn.

Cơ Thành Vũ bị nàng kinh động vội vàng chạy đến, nhìn thấy nàng một mặt đầy máu đang lăn trên đất.

Hắn nhất thời có chút hoảng loạn: “Vân Hòa cô nương? Ngươi thế nào rồi!”

Kỷ Vân Hòa ôm lấy lồng ngực tựa như một kẻ tuyệt vọng (nguyên văn 困兽[khốn thú], con thú khốn cảnh, để chỉ người trong tình huống tuyệt vọng), lổm cổm bò trên đất, dùng sức mạnh duy nhất vẫn còn khống chế được, khống chế đầu mình đập trên đất. Nhưng bởi vì sức khống chế của nàng còn lại quá ít, nên động tác này cư nhiên trông giống như đang khấu đầu gào khóc.

Tựa như thời khắc vận mệnh cuối cùng này, nắm lấy đầu nàng, áp kẻ không chịu thua như nàng trên đất, từng cái từng cái một khấu đầu với ông trời.

Mỗi một cái đều là một cái huyết ấn, mỗi một tiếng đều là dốc hết sức lực.

Cơ Thành Vũ nhìn đến kinh tâm.

Rốt cuộc, nàng dừng lại với một tư thế cương cứng, bất động, giống như ngày hôm ấy, ở bên vách vực, nàng dùng đao chống tay, đứng thẳng người, như một bức tượng điêu khắc.

Cơ Thành Vũ khẽ tiến gần một bước: “Vân…”

Hắn vừa mở miệng, đột nhiên, đầu đang áp sát mặt đất của nàng cử động, đôi mắt đỏ tươi nhìn thẳng về phía Cơ Thành Vũ ở ngoài ngục!……

Chọn tập
Bình luận
× sticky