Đôi mắt đỏ tươi của Kỷ Vân Hòa tựa như bị ngưng tụ máu tươi mà thành, trong địa lao tối tăm, lóe lên ánh sáng lạ lùng chứa đầy sát khí.
Cơ Thành Vũ bị ánh mắt này của nàng nhìn đến rét lạnh.
Lúc này, khí đen bên người nàng lần nữa ngưng tụ, hóa thành chín chiếc đuôi hồ ly vô cùng kì lạ, hệt như ngày kia ở bên vách vực sâu.
Nàng cư nhiên…lần nữa biến thành cửu vĩ yêu hồ rồi!
Lúc Cơ Thành Vũ ngây người, đột nhiên, ánh sáng đỏ trong mắt nàng nồng đậm, chín chiếc đuôi khí đen đột nhiên đụng vào song lồng giam, nhưng bị cấm chế trên song ngục của đại quốc sư cản lại, song ngục bị đụng phát ra một tiếng vang lớn, “bang” một tiếng, cả lồng giam đều rung lên, sức mạnh của cấm chế tản ra, bạch quang chiếu sáng, khiến cả lồng giam sáng như ban ngày.
Cơ Thành Vũ bị sức mạnh sót lại công kích, ngã ngồi trên đất.
Chín chiếc đuôi sau lưng nàng vẫn chưa chịu bỏ cuộc, chúng nhảy nhót càng tùy ý dưới bạch quang trong ngục, nhảy nhót cuồng loạn.
Chưa đợi hắn ngồi dậy, chiếc đuôi kia lập tức từ đằng sau rụt lại, lần nữa hướng cấm chế địa lao mà xông lên! Tình thế lần này càng lợi hại hơn so với lần trước, cư nhiên đụng vỡ đạo bạch quang, trong tiếng vang cực to, xông ra ngoài lồng, hướng Cơ Thành Vũ giết đến!
Hắn muốn đỡ, nhưng dưới áp chế của yêu lực, hắn vốn dĩ không thể động được một đầu ngón tay.
Trong lúc cực kì nguy hiểm (nguyên văn 千钧一发 [thiên quân nhất phát] ẩn dụ tình cảnh cực kì nguy hiểm), một đạo bạch quang tựa tên lập tức từ bên ngoài bắn vào, đột ngột khiến một chiếc đuôi khí đen của nàng ghim trên mặt đất, nàng rên lên một tiếng, không có thời gian đem mấy chiếc đuôi thu về, lại bị mấy chiếc tên màu trắng phá vỡ không trung mà lao đến, dem chín chiếc đuôi nàng ghim trên nền đất.
Kỷ Vân Hòa than một tiếng, trong miệng phun ra một ngụm máu đen, tức thời, chín chiếc đuôi nàng biến mất vô hình, lần nữa biến thành khí đen tán loạn lơ lửng chuyển động quanh người. Nàng nằm trong ngục, hô hấp dồn dập, chín chiếc đuôi này tan đi hình như giảm bớt ít nhiều đau đớn cho nàng, mặc dù nàng hô hấp dồn dập nhưng không còn rối loạn như lúc nãy nữa.
Một đôi chân mang giày trắng lúc này mới bước vào bên trong. Tay áo làm từ mây trắng không nhiễm bụi trần khẽ khoát một cái, những mũi tên trắng xung quanh hóa thành bạch quang, tất cả tập hợp trên ngón tay trắng bệch kia.
Ngón tay thon dài của đại quốc sư vừa cuộn lại, một thanh trường kiếm màu trắng xuất hiện trong tay hắn.
“Thành Vũ, ngươi đi ra đi.”
Hắn đạm đạm phân phó một tiếng, Cơ Thành Vũ lập tức nghe lệnh hành lễ, rồi lui ra.
Đại quốc sư đẩy cánh cửa địa lao ra, từng bước bước vào trong ngục, đứng trong lồng giam cùng với nàng.
Sắc mặt nàng rất tệ ( nguyên văn 如金纸 [như giấy vàng], ẩn dụ bệnh tật hoặc sợ hãi), cả mặt ướt đẫm mồ hôi, nàng ngẩng đầu nhìn đại quốc sư một cái, khóe môi cười tự trào: “Quốc sư đại nhân, ngài xem, ta được xem là chuyện hi kì gì đây?” (hi hữu, kì lạ)
Đại quốc sư bước đến, khí đen bên cạnh nàng tản ra nhưng không tan đi, nhất mực trên không trung, vây xung quanh hai người, giống như đang tham dò, tìm kiếm nhược điểm của đại quốc sư này, đợi có cơ hội liền đem hắn giết chết.
Mà trên tay hắn trừ thanh kiếm kia, hình như cũng không có thêm phòng bị gì, khí đen cũng không dám động thủ, đại quốc sư đi đến trước mặt nàng, ngồi chổm, bàn tay gầy gò còn lại dùng ngón trỏ quét qua khóe môi nàng.
Máu đen bên môi nàng bám lên ngón tay trắng bệch của hắn.
Đôi đồng tử đỏ tươi của nàng nhìn hắn đang dùng máu bên môi mình nghịch trên đầu ngón tay.
Hắn nói: “Luyện người thành yêu, thực sự hi kì.”
Tám chữ này khiến nàng ngẩn người: “Ý gì vậy?”
Đại quốc sư không đáp nàng, lại vươn tay ra, trong lúc nàng chưa có phản ứng, đem một viên thuốc bỏ vào trong miệng nàng, dùng ngón tay nâng cằm nàng lên, nàng chưa kịp phòng bị mà nuốt viên thuốc kia xuống.
“Ngươi cho ta ăn thuốc gì?”
“Hàn sương.”
Sắc mặt nàng khẽ biến.
Hàn sương là độc mà đại quốc sư chế ra, chuyên môn đối phó với ngự yêu sư, những ngự yêu sư bị ép uống hàn sương đều chết thảm, nên mới khiến triều đình có khả năng khống chế tộc ngự yêu.
“Ngươi muốn giết ta?”
“Ta không muốn giết ngươi.” Mắt hắn lãnh đạm nhìn nàng, lúc này, đôi mắt ấy cũng không có cảm xúc gì, hắn nhìn nàng hay nhìn vạn vật đều giống như nhìn tảng đá, nhìn thi thể hay nhìn tất cả vật chết không có linh hồn vậy “Ta chỉ là dùng ngươi thử thuốc.”
Dùng nàng thử thuốc…
Kỷ Vân Hòa cười lạnh: “Độc hàn sương, đã thử bao nhiên lần rồi? Cần gì lãng phí cho ta?”
Đại quốc sư nhìn nàng, lẳng lặng đợi một lúc rồi lãnh đạm nói: “Đúng, hàn sương thử qua vô số lần, chưa có ngoại lệ ngự yêu sư nào mà không chết dưới nó…” Hắn lại đứng dậy, dùng tư thái của kẻ bề trên nhìn xuống, tạo cho nàng áp lực càng lớn hơn “Ngươi là kẻ ngoại lệ đầu tiên.”
Ngươi là kẻ đầu tiên…
Lời nói nàng, trong bối cảnh này, cư nhiên khiến nàng cảm thấy có chút quen thuộc.
Nàng đột nhiên nhớ ra, lần đầu sau khi Khanh Thư cùng Lâm Thương Lan ép nàng uống thuốc, họ cũng nói như vậy.
Nàng là kẻ đầu tiên…
“Nhân gian này, quả nhiên có nhiều chuyện mới mẻ.”
Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, thần sắc lãnh đạm của hắn lúc này mới nổi lên chút hứng thú, khóe môi nhếch lên, nhìn nàng.
Nàng bây giờ mới bắt đầu quan tâm đến sự tình trên người mình.
“Ta ăn hàn sương rồi, ta chưa chết?”
Nàng trước đây không quan tâm vì cho rằng bản thân nhất định sẽ chết, nhất định sẽ chết trong ngày này tháng này, chưa có giải dược của Lâm Thương Lan, nàng sẽ sống đau đớn đến chết nhưng bây giờ nàng vẫn chưa đau đến chết, nàng còn bị đại quốc sư cho uống độc hàn sương, cũng chưa chết…
Thân thể của nàng…
“Ta mọc ra chín chiếc đuôi, vì sao vậy? Trên người ta rốt cuộc phát sinh ra chuyện gì? Luyện người thành yêu, là cái gì?” Đôi đồng tử đỏ ngầu của nàng sáng lên, nàng nhìn hắn, rốt cuộc lần nữa quan tâm đến cái mạng rách này của chính mình.
Không vì những cái khác, chỉ vì…nàng hình như lần nữa sống lại từng chút một, tràn đầy hi vọng.
Mà loại hi vọng này, dù chỉ là một cọng rơm, nàng cũng muốn bắt lấy.
Hi vọng được sống tiếp.
“Hàn sương chỉ giết ngự yêu sư, bởi vì chỉ hữu hiệu đối với người có song mạch mà cơ thể ngươi bây giờ, không chỉ có linh lực của song mạch, mà còn có yêu lực, yêu lực giúp ngươi hóa giải độc hàn sương, cho nên ngươi không chịu sự khống chế của hàn sương.” Đại quốc sư nói “Có kẻ đem ngươi biết thành quái vật, không phải người cũng không phải yêu.”
“Không phải người cũng không phải yêu…có linh lực, có yêu lực…” Nàng nhíu mày, khẽ thì thầm “Tại sao?” Nàng hỗn loạn tự nói với mình, suy đoán rằng “Lâm Thương Lan…Khanh Thư…nhất nguyệt nhất phục…” (nhất nguyệt nhất phục trong tình huống này là tháng dùng thuốc một lần)
Trong đầu nàng hỗn loạn lóe lên bức tranh về những chuyện đã qua.
Bức tranh về lần đầu tiên Khanh Thư cùng Lâm Thương Lan cho nàng uống thuốc, bức tranh về những lần sau đó mỗi tháng nàng đều nhận được thuốc, nàng nhớ ra được rất nhiều tiểu tiết, sau khi nàng bắt đầu dùng thuốc, Khanh Thư đã lén lút tự theo dõi nàng suốt mấy ngày, sau đó lâu dần, nàng ta mới không quản nàng.
Khanh Thư là hồ yêu, mà chân thân của nàng ta, chưa có ai thấy qua, chỉ biết rằng nàng ta là một hồ yêu rất mạnh, vì lý do gì mà thần phục Lâm Thương Lan, kí khế ước chủ phó cũng không ai biết.
Mà ngày nàng ta cùng Lâm Thương Lan bị nàng cùng Lâm Hạo Thanh giết chết. Một cốc chủ lâu năm, một đại yêu quái có sức mạnh cường đại trong truyền thuyết, lại bại không thanh tức, dễ dàng chết đi như vậy…
Tất cả nghi ngờ trước đây của nàng ở ngự yêu cốc, bây giờ đều in rõ trong lòng.
Nàng sờ sờ người mình.
Ngày trước bên vách vực, vì bảo hộ Trường Ý chạy thoát, chịu bao nhiêu tên, trúng bấy nhiên đao, mà lúc này, thân thể nàng, những vết thương này cơ hồ đã hồi phục, nàng thương thành thế này, vốn dĩ sớm phải chết rồi, huống hồ có thể sống đến bây giờ.
Năng lực hồi phục này, thật sự giống như yêu quái vậy.
Khanh Thư trước khi chết, trong miệng nói đến đại nghiệp của Lâm Thương Lan…
Đại nghiệp của lão, chẳng lẽ là luyện người thành yêu, chống lại độc hàn sương, muốn khiến tộc ngự yêu…lần nữa đứng trên đỉnh cao của nhân thế…?
“Khó trách.” Kiếm trong tay đại quốc sư múa lên trên không, khí đen lơ lửng bên người nàng nhất thời trở nên khẩn trương, chúng vây quanh hắn, tình thế căng thẳng. Tư thế đại quốc sư ngược lại khá thoải mái, “Kỷ Vân Hòa, ta nhớ rõ tên ngươi rồi.”
Hắn nhìn nàng, nói: “Ngươi là một vật mới lạ.”