Kỷ Vân Hòa tuyệt vọng quỳ trên mặt đất, nhẫn nhịn cơn đau trong người.
Lúc này, nàng đột nhiên nghĩ đến rất nhiều chuyện, nàng nghĩ đến trước khi vào ngự yêu cốc, nàng là một đứa trẻ có ẩn mạch, liền bị cha mẹ đem đi, muốn tránh khỏi sự truy lùng của triều đình, nhưng rốt cuộc vẫn tránh không khỏi, cha mẹ nàng bị binh lính bắt được, lập tức bị giết, nàng cũng bị bắt đưa đến ngự yêu cốc.
Cho đến bây giờ, nhiều năm như vậy, nỗi đau khi mất cha mẹ đã sớm bị thời gian bào mòn, sau này, nàng luôn sống trong cảnh u ám bị Lâm Thương Lan khống chế.
Nàng luôn nghĩ, nếu một ngày nàng không bị lão khống chế nữa, nàng có thể thoát ra khỏi ngự yêu cốc, ở bên ngoài thới giới rộng lớn kia chạy nhảy, vui cười, tự do tự tại, không bị trói buộc.
Nhưng đáng tiếc, nàng bây giờ đã thực hiện được nguyện vọng thứ nhất, nàng không bị lão khống chế nữa, nhưng nàng vĩnh viễn không có biện pháp rời khỏi ngự yêu cốc rồi…
Thật muốn…ngửi ngửi hương hoa ở thế giới ngoài kia.
Nàng nhịn đau, đồng thời không hi vọng bản thân bị đau đến chết, sau đó bình tĩnh chấp nhận tử vong.
Nhưng hình như ông trời không muốn nàng thanh thản chết đi, lúc Kỷ Vân Hòa nghĩ rằng bản thân không thể chống cự tiếp được, đột nhiên bên cạnh có người đỡ nàng dậy.
Miệng nàng bị người khác cậy ra, một viên thuốc bị nhét vào trong.
Vị của viên thuốc này vô cùng quen thuộc, lúc vị thuốc vừa tiếp vào trong, nàng đang bị đau đến mất hết thần trí, lập tức bị kéo trở về.
Giải dược!
Khát vọng sinh tồn lần nữa trỗi dậy, nàng lấy sức lực cuối cùng, tốn sức nuốt viên thuốc xuống.
Nàng có thể cảm nhận rõ ràng viên thuốc ở cổ họng trượt xuống dạ dày đường ruột, cơn đau chầm chậm tiêu giảm, cuối cùng biến mất. Mà lần này giải dược so với những lần trước không giống nhau.
Sau khi nuốt viên thuốc, nàng không chỉ cảm thấy cơn đau biến mất mà còn cảm thấy trong viên thuốc có một luồng khí nóng, từ ruột vị không ngừng trào ra, lan tỏa khắp tư chi cuối cùng tập trung ở đan điền, giống như từng tầng từng tầng, ngưng tụ lại thành một viên đan.
Sau khi cơn đau biến mất, khí nóng cũng không thấy nữa.
Kỷ Vân Hòa cuối cùng lấy lại thần trí, nàng nâng đầu nhìn, chỉ nhìn thấy giấy ở khung cửa đã sáng ra, vừa nãy trời tối mà bây giờ đã gần sáng rồi.
Hóa ra đã trôi qua một đêm.
Toàn thân nàng đều ướt đẫm mồ hôi, lúc nàng ngẩng đầu giống như nàng đang ở trong nước lúc lao ra vậy, tóc tơ đều đang nhỏ nước.
Sau khi trải qua cơn chóng mặt kia, cuối cùng nàng cũng nhìn rõ mọi thứ xung quanh.
Nàng không nằm trên đất nữa, nàng được bế nằm trên giường của Lâm Thương Lan. Lâm Hạo Thanh lúc này đang ngồi bên cạnh nàng, hắn nhìn nàng, ánh mắt trầm ngưng. Trên người họ là những vệt máu đã khô. Mà lúc này trong phòng vẫn còn có thi thể phát xanh của Lâm Thương Lan.
Hòa vào trong đó là tiếng gà gáy, bên ngoài yên tĩnh đến lạ.
“Cuộc sống này giống như một tuồng kịch.” Giọng Kỷ Vân Hòa khàn khàn, mở miệng, phá vỡ sự mông lung của buổi sớm, phá vỡ sự yên ắng lạ lùng “Ngươi nói xem đúng không, thiếu cốc chủ. Ồ…” Nàng dừng chút “Nên gọi là cốc chủ rồi.”
Lâm Hạo Thanh trầm mặc một lúc, không nói theo chủ đề mà đang nói, hắn nhìn nàng mở miệng hỏi: “Độc trên người nàng, e rằng, nàng đã chịu đựng rất nhiều năm rồi?”
Hóa ra là lúc đêm qua nàng phát độc hắn vẫn luôn thủ ở bên cạnh này hả…
Kỷ Vân Hòa nhìn hắn một cái: “Cho nên ta rất nghe lời.” Nàng nhìn thi thể Lâm Thương Lan sau đó rời đi hỏi Lâm Hạo Thanh “Giải dược, ngươi tìm được ở đâu? Còn bao nhiêu viên?”
“Chỉ tìm được một viên.”
Nàng khẽ híp mắt, đánh giá hắn.
Hai người biết nhau nhiều năm, hắn sẽ không thể không rõ đằng sau ánh mắt này của nàng là đang nghĩ gì, hắn nói thẳng “Đêm qua, nàng đến, ở bên ngoài rèm trúc, trên tay Khanh Thư dùng vật màu đen bắt lên tay cầm trường kiếm của ta, nàng nhớ rõ không.”
Kỷ Vân Hòa gật đầu “Ta vẫn chưa đau đến mất trí.”
“Đó chính là giải dược ta cho nàng nuốt.” Lâm Hạo Thanh nói “Đêm qua lúc ta đến tìm Lâm Thương Lan, trùng hợp là lúc đó Khanh Thư rời khỏi, xem ra theo như lời nàng nói, là đi đưa giải dược mỗi tháng cho nàng, chỉ là bị ta hiểu lầm…”
Nghĩ lại, những gì nàng nói cũng đã nói qua.
Nàng lựa chọn tin hắn. Thở dài một hơi: “Thuốc khác có thể tìm được chứ?”
“Sau khi cho nàng nuốt thuốc kia, ta đã thử tìm trong phòng một vòng, chưa tìm ra tầng hầm hoặc mật thức, cho nên tìm không thấy.”
Ý này chính là tháng sau, nàng vẫn sẽ lần nữa chịu cơn đau này, đau cho đến chết đi…
Nàng trầm mặc.
“Kỷ Vân Hòa.” Lâm Hạo Thanh đột nhiên gọi họ tên nàng.
Nàng quay đầu nhìn hắn, từ nhỏ nàng luôn nghe hắn ôn ôn nhu nhu gọi nàng “Vân Hòa”, lớn lên thì nghe hắn lãnh đạm gọi nàng là “hộ pháp” hoặc là mấy phần trào phúng gọi nàng “Vân Hòa”, nhưng lần này là lần đầu tiên hắn tiết chế, xa cách gọi cả họ tên nàng.
“Đa tạ nàng hôm qua liều chết tương cứu.”
Nàng nghe xong, khẽ nhíu mày. Rất nhanh, nàng liền che giấu cảm xúc: “Không cần đa tạ, nếu không phải ngươi đá ta khiến ta cong gối nằm trên đất, ta cũng không có cách giết Khanh Thư.”
Lâm Hạo Thanh lại trầm mặc nói: “Nếu như ta không may mắn tìm được thuốc giải kia, nàng sẽ thế nào?”
“Có thể thế nào?” Nàng nhếch môi, trào phúng cười “Nhận mệnh thôi.”
Lâm Hạo Thanh nhìn nàng một lúc, đứng dậy: “Trước đó ở hang rắn biển hoa, ta nói, nàng cùng ta liên thủ giết chết Lâm Thương Lan rồi, ta sẽ cho nàng tự do. Bây giờ ta sẽ giữ lời hứa, đợi ta ngồi lên vị trí cốc chủ, ngự yêu cốc sẽ không trở thành ngục giam nàng nữa, mà giải dược, ta không có cách điều chế, nhưng cho dù đào ba tấc đất ta cũng sẽ đem giải dược của Lâm Thương Lan đào ra, đưa cho nàng.”
Kỷ Vân Hòa ngẩng đầu nhìn hắn, thật kì lạ, sau khi Lâm Thương Lan chết, nàng đột nhiên cảm thấy, Lâm Hạo Thanh ngày xưa dường như đã trở về một chút…
“Giải dược nếu như tìm được, ta sẽ rất mừng, nhưng nếu như không tìm được, ta cũng sẽ cam chịu. Nhiều năm như vậy, trong ngự yêu cốc này, ta đã sớm rõ, kẻ mà ta cùng ngươi chống lại, Lâm Thương Lan chống lại, không phải là ai khác mà là ông trời. Ý trời nếu đã như vậy ta đành thuận theo ý trời, chỉ là…”
Nàng nhìn chằm chằm Lâm Hạo Thanh: “Ta vẫn còn một yêu cầu.”
“Nàng nói đi.”
“Ta cần phải rời khỏi ngự yêu cốc, hơn nữa ta vẫn muốn đem người cá rời khỏi tù giam này.”
Nói ra lời này, cả căn phòng lần nữa rơi vào im lặng.
Hai người nhìn nhau, ánh mắt nàng thể hiện sự kiên quyết nhưng Lâm Hạo Thanh cũng không lùi bước, nhìn nhau hồi lâu cuối cùng hắn mở miệng: “Nàng biết người cá đối với ngự yêu cốc có ý nghĩa gì không.” Hắn trầm mặt nói: “Ngự yêu cốc mất đi một ngự yêu sư, triều đình chưa chắc sẽ để ý, nhưng người cá thì không ai được đem đi.”
“Nếu như ta nhất định muốn thì sao?”
“Vậy thì ta lần nữa xem nàng thành kẻ địch.”