Kỷ Vân Hòa vốn vẫn có chút lo lắng, nếu nàng cùng Trường Ý đến găp Lâm Hạo Thanh, Lâm Hạo Thanh muốn nói rõ sự tình năm đó, thế nàng phải vòng vo ra sao……
Nhưng không đợi nàng lo lắng nhiều, chưa đến gặp Lâm Hạo Thanh, tiền tuyến đột nhiên truyền tin đến, Lâm Hạo Thanh bị thanh vũ loan điểu giam cầm, tất cả ngự yêu sư tiền trận đều đột nhiên đồng lòng tiến lên mãnh liệt, dưới sự chỉ huy của thủ lĩnh các vùng đất ngự yêu, phẫn nộ đại phá trận pháp phía trước của cõi Bắc, kéo cả đội quân đến đây.
Thanh vũ loan điểu cùng Lạc Cẩm Tang tiền trận giam cầm chủ soái, cư nhiên lại khiến cho tộc ngự yêu bị áp chế trong nhiều năm cuối cùng cũng bức ra một chút huyết tính.
Ban đầu Kỷ Vân Hòa nghe thấy tin tức này, có chút dở khóc dở cười, tộc người có ẩn mạch giống mình, ẩn nhẫn nhiều năm, đột nhiên hành động một lần như thế, thực sự vô cùng hiếm gặp, nhưng ngượng ngùng hơn là, nàng lại đứng ở bên đối đầu với bọn họ.
Lúc tin tức này truyền đến, Lạc Cẩm Tang cùng Khống Minh cũng ở trong phòng. Sau đó Lạc Cẩm Tang ngây ngốc: “Rõ ràng là chúng ta ở tiền trận bắt chủ soái của bọn họ rồi, sao lại vẫn khiến họ trở nên lợi hại……”
Khống Minh hừ lạnh một tiếng, hắn vẫn đang giận Lạc Cẩm Tang cho nên không thèm đáp lại sự khó hiểu của nàng.
Kỷ Vân Hòa đáp: “Con thỏ nổi giận cũng biết cắn người, lần này hai người quả thật quá ức hiếp người ta rồi.”
Lạc Cẩm Tang lắc đầu: “Thế chúng ta chỉ còn cách đánh một trận với họ thôi?”
“Không thể đánh.” Giọng Trường Ý không to, chỉ nhàn nhạt nói ba chữ, nhưng lại vô cùng kiên định.
Kỷ Vân Hòa gật đầu, phụ họa lời nói của y: “Nếu đơn thương độc mã không có ai đấu lại Thanh Cơ, nhưng giữa hai bên giao chiến, nhất định sẽ có thương vong, hơn nữa ý chí chiến đấu giờ đây của tộc ngự yêu rất cao, không thể chính diện tương đấu. Trận chiến này nếu thắng rồi cùng lắm cõi Bắc cũng chỉ được tạm nghỉ hai tháng, hai tháng sau kinh sư đến, băng tuyết đã tan, đại quân triều đình lên bắc, cõi Bắc không thể tái chiến. Mà nếu chúng ta thua……thì sẽ không có sau đó nữa.”
“Vậy phải làm sao đây……” Lạc Cẩm Tang vội đến gãi đầu “Hay muội lén lút trả Lâm Hạo Thanh về cho bọn họ?”
Khống Minh hòa thượng lại cười lạnh một tiếng, rốt cuộc cũng lên tiếng mỉa mai: “Ngươi vẫn muốn làm gì nữa? Xúc phạm bọn họ lần nữa? Lạc Cẩm Tang, ngươi có mấy cái mạng mới đủ cho ngươi dày vò đây?”
“Thế……thế……”
Trong phòng chốc chốc rơi vào trầm mặc. Kỷ Vân Hòa sau khi trầm tư suy nghĩ, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Trường Ý: “Hòa đàm đi.” Nàng nói, “Ta sẽ đi thuyết giải bọn họ.”
Lời này vừa nói ra, căn phòng đột nhiên lại yên ắng xuống.
Lạc Cẩm Tang ngây ngốc nhìn nàng: “Hả? Hòa đàm? Thuyết giải? Tỉ đi?”
Kỷ Vân Hòa không nhìn Lạc Cẩm Tang, ánh mắt không dời nhìn chăm chăm Trường Ý: “Đúng vậy, ta đi.”
Trường Ý trầm mặc một lúc, vẫn là câu đó: “Ta đi với nàng.”