Kỷ Vân Hòa nhắm mắt ngủ, nàng cảm thấy bản thân cơ hồ lại bắt đầu nằm mơ rồi.
Cửa sổ khẽ mở ra, gió từ bên ngoài thổi vào lay động bức rèm bên giường nàng, Kỷ Vân Hòa trong mơ cũng cảm nhận được luồng khí lạnh này, nhưng nàng không thể thoát khỏi giấc mộng ấy, nữ tử bạch y kia giống như bị gió lạnh kéo đến, đứng bên người nàng.
Nữ tử bạch y vươn tay ra, nàng không hiểu nhưng lại như bị quỷ thần sai khiến cũng vươn tay theo nàng ta.
Nàng rõ ràng biết bản thân đang nằm mơ cũng biết rõ hình như mình đang gặp chút nguy hiểm, nhưng nàng vẫn làm như thế.
Mắt thấy nữ tử kia bắt lấy bàn tay nàng.
“Thời gian của ngươi không còn nhiều nữa, ta cho ngươi mượn đôi mắt.”
Giọng nàng ta chưa từng rõ ràng như thế vang lên trong đầu nàng.
Bàn tay của nữ tử bạch y kia đang nắm tay nàng vừa cử động, mười ngón đan chặt vào nhau.
“Ầm” một tiếng, tựa như tiếng tim đập thoát khỏi lồng ngực, tản ra vài dặm, cả người Kỷ Vân Hòa chợt run lên, đôi mắt lập tức mở to. Nữ tử bạch y trước mặt đột nhiên biến mất, bạch quang lóe lên một mảnh tựa như nàng đang nhìn thẳng vào mặt trời vậy, nhất thời không nhìn thấy được gì.
Đến khi bạch quang suy yếu, chầm chậm lui dần, nàng mới nhìn thấy đằng xa ánh sáng kia, đột nhiên xuất hiện một thiếu niên cùng một nữ tử, thiếu niên ấy, nàng chỉ nhìn thấy một bóng lưng mơ hồ cho nên không thể nhận ra đó là ai, nhưng nữ tử kia nàng nhận ra nàng ta——Đó không phải là……nữ tử nàng nhìn thấy trong mơ hay sao.
Bọn họ đứng đối diện nhau.
Thiếu niên kia toàn thân bạch y, ngẩng đầu nhìn nữ tử, mắt chứa đầy sự sùng bái cùng ái mộ.
Nhưng một màn này chỉ ngắn ngủi tựa như ảo ảnh, thoáng chốc liền tan biến, đến khi nàng chớp mắt, trước mặt chỉ còn một mảnh bạch quang nhạt dần, đến cả thân ảnh của bạch y nữ tử cũng không nhìn thấy nữa.
“Đây là gì?”
“Là ta đang hồi tưởng lại quá khứ.” Giọng của một nữ tử vang lên trong đầu nàng, nữ tử bạch y không xuất hiện nhưng nàng biết đây là giọng nàng ta, nữ tử kia tiếp, “Những gì ngươi đang thấy đó là quá khứ ta từng trải qua, sau này, đôi mắt của ta chính là đôi mắt của ngươi.”
Kỷ Vân Hòa thẩn thờ: “Đưa đôi mắt cho ta mượn? Tại sao lại như thế? Ngươi rốt cuộc là ai……”
“Nói cho Thanh Cơ biết.” Nữ tử kia không đáp nàng, chỉ tiếp tục nói “Là đại quốc sư giết chết Trữ Nhược Sơ.”
Theo sau lời nói của nàng ta, trước mắt nàng lần nữa xuất hiện một bức họa.
Là……Đại quốc sư……
Chẳng qua là một đại quốc sư trẻ tuổi.
Đại quốc sư trẻ tuổi đứng trước mặt của một thanh niên khác, vừa nói vừa vẽ trên giấy, mà trên mặt giấy kia cư nhiên lại là trận pháp thập phương trận của ngự yêu cốc.
Không cần đoán, Kỷ Vân Hòa cũng biết hai người này là đại quốc sư cùng với Trữ Nhược Sơ năm đó!
Đại quốc sư đề xuất ra kế hoạch với Trữ Nhược Sơ.
Thập phương trận là do đại quốc sư nói với Trữ Nhược Sơ ư!?
Trữ Nhược Sơ cơ hồ đang nghi ngờ, chất vấn gì đó nhưng đại quốc sư chỉ thu lại tờ giấy, xoay người rời đi, Trữ Nhược Sơ lập tức đuổi theo, cầm lấy tờ giấy vẽ trận pháp thập phương trận quay về.
Kỷ Vân Hòa trợn to mắt, lập tức có chút khó hiểu: “Bọn họ……không phải sư huynh đệ sao? Tại sao lại thế này? Mà Trữ Nhược Sơ không phải vì thập phương trận nên mới bỏ mạng ư……”
“Đại quốc sư lừa Trữ Nhược Sơ.” Nữ tử nói “Hắn nói với Trữ Nhược Sơ rằng tạo thành thập phương trận chỉ cần sức mạnh của mười đại ngự yêu sư, hắn nói với Trữ Nhược Sơ thập phương trận sẽ không giết thanh vũ loan điểu mà Trữ Nhược Sơ cũng không cần chết đi, hắn nói với Trữ Nhược Sơ, sau khi thập phương trận thành, Trữ Nhược Sơ có thể tiến vào thập phương trận.”
Kỷ Vân Hòa sững sờ, nhìn hai sư huynh đệ năm đó. Đột nhiên nghĩ đến trước đây trong thập phương trận, ở tiểu viện kia do thanh vũ loan điểu tạo thành, phụ yêu loan điểu ở trong đầm nước của tiểu viện, nàng ta chính là trăm năm bất cam cùng luyến ái của Thanh Cơ.
Năm đó Kỷ Vân Hòa và Trường Ý có thể thoát khỏi sức mạnh suy yếu của thập phương trận là bởi vì Kỷ Vân Hòa giả trang thành Trữ Nhược Sơ, phụ yêu loan điểu mới vừa đi vừa khiêu vũ, tiêu giải tàn niệm.
Hóa ra……Trữ Nhược Sơ năm đó không hề lừa gạt Thanh Cơ?
Hắn thực sự cho rằng bản thân có thể vào trong thập phương trận, bầu bạn cùng nàng ta.
Chỉ là vì……hắn cũng bị đại quốc sư lừa gạt?
“Nói với Thanh Cơ, đại quốc sư giết chết Trữ Nhược Sơ, nói với nàng ta, đi báo thù.”
Kỷ Vân Hòa đột nhiên xoay người, đưa mắt nhìn xung quanh nhưng làm thế nào cũng không tìm được bóng dáng của nữ tử bạch y.
“Ngươi là ai? Vì sao ngươi lại biết? Vì sao lại nói cho ta biết chuyện này? Vì sao lại muốn làm như thế?”
“Ta muốn hắn chết.”
“Ai cơ? Đại quốc sư ư? Ngươi muốn Thanh Cơ giết hắn?”
“Đây là ta đang chuộc tội……”
Nàng ta vừa dứt lời, Kỷ Vân Hòa vẫn muốn hỏi tiếp, đột nhiên gió bên tai ngừng đi, trên trán bỗng truyền đến cơn đau đớn dữ dội, tiếp tục nhìn thấy đạo bạch quang rút dần, giọng của nữ tử biến mất, sau một khoảng ngắn chìm trong bóng tối, nàng chầm chậm mở mắt.
Trước mắt là gương mặt của Khống Minh hòa thượng đang nhíu mày, lúc này hắn đang rút một cây ngân châm ra khỏi trán nàng: “Tỉnh rồi.” Hắn vừa nói hai chữ này, mày đầu đang nhíu chặt cũng thả lỏng một chút. Hắn đứng dậy, lui sang một bên, Kỷ Vân Hòa bây giờ mới nhìn thấy Trường Ý đứng sau lưng hắn.
Nàng chưa từng thấy qua sắc mặt cứng ngắc và nhợt nhạt của Trường Ý như bây giờ.
Y nhìn nàng, dường như vẫn chưa kịp phản ứng lại.
Cho đến khi nàng ngồi dậy, ánh mắt y mới khẽ động, tựa như một đầm nước chết bị một giọt nước phá vỡ sự bình lặng, làm tung tóe hàng ngàn bọt nước.
Kỷ Vân Hòa có chút khó hiểu: “Ta chẳng qua chỉ ngủ một lúc thôi, các ngươi làm sao vậy?”
Lúc này Khống Minh hòa thượng đang bỏ ngân châm vào trong túi, cười lạnh một tiếng: “Một lúc? Ngươi đã nằm hai ngày rồi.” Hắn liếc xéo Trường Ý một cái “Còn có người cho rằng thuốc ta đưa là thuốc độc độc chết ngươi.”
Nàng nghe thấy vế đầu của lời Khống Minh nói, vô cùng ngỡ ngàng, trong mộng nàng, chẳng qua chỉ cảm thấy thời gian vừa thoáng qua, nhưng cư nhiên……đã hôn mê hai ngày rồi……
Nhưng nghe thấy vế cuối của hắn, nàng lại cảm thấy buồn cười.
Nhìn biểu tình của y, chẳng lẽ y thực sự cho rằng lời nói đùa trước khi ngủ của nàng là thật sao……
Kỷ Vân Hòa mang theo vài phần ý cười nhìn Trường Ý, lại thấy tay áo y khẽ động, nàng chưa kịp phản ứng liền nhìn thấy y bước hai bước đến bên giường nàng, Kỷ Vân Hòa ngẩn ngơ ngẩng đầu nhìn y, chốc chốc, y cư nhiên giữ lấy cằm nàng, khiến nàng ngẩng đầu cao hơn.
Thời điểm nàng và Khống Minh đang ngây ngốc không biết y muốn làm gì, đôi môi Trường Ý phủ lên môi nàng!
Lại nữa!
Lại nữa rồi!
Kỷ Vân Hòa trừng mắt, đôi mắt kinh ngạc đến độ hận không thể lồi ra.
Túi đựng ngân châm trên tay của Khống Minh hòa thượng bên cạnh “lạch cạch” rơi xuống đất, nhưng hắn vẫn không hay biết.
Đến khi nàng phản ứng lại, đưa tay đẩy y ra, nhưng nàng dùng hết sức lực toàn thân vẫn không bì lại con gà to kia, Trường Ý một tay giữ lấy cổ tay nàng, hoàn toàn chế trụ nàng.
Lúc này, giữa ngực y lóe lên ánh sáng màu lam lấp lánh.
Hình như ý thức được y muốn làm gì, Khống Minh hòa thượng đột nhiên bừng tỉnh từ trong khiếp sợ, hắn quát lên một tiếng: “Ngươi điên rồi!” Lập tức tiến lên trước muốn kéo Trường Ý ra nhưng hắn chưa kịp tiến gần y, đột nhiên bị một sức mạnh cực lớn đẩy ra, lực đạo lớn đến độ khiến hắn văng vào tường.
Đôi môi Trường Ý vẫn ôn nhu, dịu dàng như thế, ánh sáng lam luân chuyển, từ lồng ngực hắn rời đến cổ họng, cuối cùng tiến vào trong miệng nàng, vốn dĩ không để nàng có cơ hội phản ứng, viên châu màu lam đã biến mất trong thân thể nàng.
Môi y vẫn lưu luyến bên môi nàng, một lúc sau mới rời khỏi.
Khống Minh từ trên đất bò lên, nộ khí bừng bừng: “Ngươi là một người cá hỗn trướng*! Có phải là đầu óc bị hỏng rồi không! Ngoài kia đang cùng đệ tử phủ quốc sư đánh nhau thành dạng gì rồi, ngươi lại đưa giao châu của ngươi để kéo dài sinh mệnh cho nàng ta!?”
(*hỗn trướng: có nghĩa là một câu mắng người khác hoang đường)
Giao châu?
Linh lực của ngự yêu sư vốn dĩ có được là nhờ song mạch mà yêu lực của yêu quái tiếp tục duy trì là nhờ nội đan của bọn họ, nội đan của người cá được gọi là giao châu. Trường Ý đem giao châu của mình cho Kỷ Vân Hòa, cũng đồng nghĩa với việc dùng toàn bộ yêu lực của bản thân để kéo dài tính mạng cho nàng, bản thân y……làm sao lại có thể trở thành một yêu quái đến cả chút yêu lực cũng không có chứ……
Y……
“Ngươi thực sự điên rồi.” Kỷ Vân Hòa lau môi, nhìn Trường Ý nói: “Ta không cần, lấy về đi.”
Trường Ý như cũ nắm lấy cằm nàng, đôi đồng tử xanh lam hệt như xoáy nước của biển cả, muốn hút nàng vào sâu bên trong. Y nói:
“Ta muốn cho, nàng nhất định phải nhận.”