Cả ngày hôm sau, Courtney là người sống trong yêu đương. Nàng lúc nào cũng ngập trong hạnh phúc dù nắng gió, dù đường trường mệt mỏi.
Đến ngày thứ hai, niềm hạnh phúc đó đã không còn hoàn toàn nữa. Ngày thứ ba, nàng nhìn vấn đề dưới khía cạnh mới. Nàng khó yêu được con người khó chịu như Chandos bản thân nàng nhận thấy mình có thể vẫn còn ham được gần anh, cần anh như một nhu cầu nhưng không thể yêu anh nữa.
Nàng giận anh lại giấu mình sau con người bí hiểm, biến nàng thành một thứ sở hữu, đưa nàng lên đỉnh cao hoan lạc, nhưng vẫn đối xử với nàng xa lạ “Không còn sai vào đâu được – Mình đã bị lợi dụng. Đêm đó Chandos toàn nói dối. Hắn chỉ nhằm thỏa mãn ham muốn phái tính, bây giờ hắn chẳng cần mình nữa”.
Họ đã đi sang ngày thứ bảy và lại phải vượt sông. Courtney lại phải dầm nước, nên sau bữa tối, nàng định đi tắm, nhưng không muốn cho Chandos biết, để tỏ ra ý chống đối.
Nhưng khi nàng sắp sửa lên bờ, quần áo lót còn dính vào thân, tóc còn rã rượi, nàng mới khám phá rằng có người đang theo dõi và khi thấy là anh, tim nàng muốn ngừng đập. Không phải là an tâm, mà bực bội, không biết từ bao lâu anh đã canh chừng nàng.
Anh bước ra khỏi bóng cây, tiến về phía nàng “Lại đây mèo con”.
Ba ngày qua, anh không gọi nàng như thế, cũng không là cái giọng khàn khàn, mà lại gọi nàng bằng cô. Nàng bừng lửa giận, mắt tóe lửa và thét lên:
– Quỷ bắt anh đi anh định lợi dụng tôi nữa hả?
Anh bước thêm bước nữa, nàng lùi xuống nước. Nàng định lùi thêm như anh dừng lại, nàng nhìn anh trừng trừng, cơ bắp trong người nàng như phồng lên, nhưng anh trở lại thứ ngôn ngữ quen thuộc quay đi và lầm lũi về trại.
“Phải như thế chứ mình phải dũng mãnh, cứng đầu” Nàng hãnh diện về mình.
Và nàng quyết định không về ngay, dù nàng đã thấy lạnh. Không phải đối diện với Chandos, nhưng vì muốn để anh nguội đi đã. Có tiếng súng nổ từ phía trại vang ra, nàng cũng mặc “Mình đâu có ngu. Hắn còn dùng mánh ấy để mình chạy về xem chuyện gì… là hắn còn giận”.
Mười phút sau thì Courtney bắt đầu thấy lo lắng. Có thể nàng sai rồi. Có lẽ anh phải bắn con ác thú nào chăng? Hoặc là có kẻ bắn anh? Nếu anh chết?
Nàng chạy vội lên bờ, nhưng không thể không mặc như vậy mà về, phải thay quần áo khô, mặc chiếc váy màu be, sọc trắng, quành ngoài chiếc áo khoác lụa trắng mới sửa, rồi xách cả mọi thứ, đi chân không, xách đôi ủng còn ướt, chạy vội về, vừa chạy vừa cầu nguyện đừng có đạp nhằm cái gì ngọ nguậy hay có nọc độc.
Cứ thế nàng chạy cho đến khi thấy ánh lửa, thì nàng đi chậm lại, cẩn thận từng bước, thế mà vẫn suýt dẫm vào con rắn nằm ngang lối đi, con rắn hổ mang, dài màu đồng sậm, chết ngắc rồi. Nhưng nàng vẫn cứ khóc lớn lên.
“Gì thế?” tiếng hỏi rõ ràng của Chandos làm nàng mừng rỡ khôn tả. Đang tiếp tục chạy cho đến khi nhìn thấy anh. Anh còn sống. Anh đang ngồi một mình cạnh đống lửa. Nàng sựng lại, sắc mặt biến dần. Một chân Chandos không mang giày, ống quần cắt đến đầu gối. Máu trên bắp chân đang chảy ròng ròng vì anh đang nặn từng vết chích bằng dao để lấy máu ra. Anh bị rắn cắn rồi.
– Sao anh không gọi tôi? Nàng hoảng sợ thấy anh phải làm lấy một mình.
– Súng nổ mà phải đến giờ cô mới đến đây tôi gọi liệu cô có về hay không?
– Nếu anh cho tôi biết có chuyện, tôi đã về rồi.
– Mà cô cũng tin tôi sao?
– Hắn biết cả, hắn biết mình đang nghĩ gì. Sao hắn ngồi im như thế? Đúng, hắn ngồi im, để nọc độc không thấm nhanh vào máu” Courtney quẳng đồ xuống, chạy lấy tấm trải của Chandos, trải ra bên cạnh anh. Tim nàng đập loạn xạ.
– Nằm sấp xuống.
– Khỏi cần dạy tôi, đàn bà.
Giọng anh đau đớn. Một mảng lớn trên bắp chân đỏ dữ dội. Anh đã lấy thắt lưng xiết chặt phía trên vết cắn ở bắp chân.
– Đã mút chất độc ra chưa?
Mắt anh nhìn chăm chăm vào nàng, sáng lên.
– Nhìn xem nào. Cô có điên k. Tôi làm sao cúi xuống đó được.
– Vậy là anh vẫn chưa.. mà cũng không gọi tôi nữa. Anh chỉ mới làm thế được thôi à?
– Cô cũng biết chuyện đó à?
– Biết, tôi đã thấy cha tôi chữa người bị rắn cắn. Ông ấy là bác sĩ mà. Anh có nới dây lưng này lần nào chưa? Cứ mười phút là phải nới một lần. Ôi, Chandos, nằm xuống đi. Để tôi lấy chất độc ra, kẻo muộn mất.
Anh nhìn nàng rất lâu, làm nàng tưởng anh không thuận, nhưng rồi anh nhún vai và nằm ngã xuống tấm trải.
Anh phân trần, giọng yếu đi.
– Chỉ trích bằng dao được thôi. Tôi biết phải làm thế, nhưng không ghé miệng vào được.
– Ngoài đau ra, anh còn thấy sao không? Có choáng váng không? Có buồn ói không? Vẫn nhìn rõ đấy chứ?
– Ai là bác sĩ đây? Tôi hay cô?
– Câu trả lời anh cần đấy. Tôi cần biết chất độc đã vào máu anh chưa?
Anh thở dài.
– Thưa cô, mấy triệu chứng cô vừa hỏi đều chưa có ạ.
– Thế là tốt. Dù sao cũng đỡ, vì anh bị cắn cũng đã lâu.
Nhưng nàng không chắc đã đúng. Dù có bị suy yếu đi, con người như anh, đã chắc gì nói thực ra.
Nàng ngồi lên đùi anh và tiếp tục hút máu, nhổ ngay ra. Khoảng chừng một giờ, cho đến khi môi nàng rát, hai má đau ghê gớm. Khi nàng ngừng hút, máu không còn chảy nữa, nhưng vết thương còn đỏ và thịt chỗ ấy sưng vù lên. Nàng tiếc mình không biết mấy cây thuốc, chắc ở bờ sông hay trong rừng, phải có để đắp vào vết thương, hút chất độc ra và làm vết thương bớt sưng. Nhưng nàng lại không biết phải tìm đâu ra lúc này.
Nàng đành lấy nước sông, thấm ướt khăn và đắp vào vết thương, cứ mười phút nàng lại nới dây lưng cột bắp chân để máu chảy một chút, rồi lại siết lại.
Nàng cứ làm thế mãi, không nghỉ. Đến lúc nàng quay ra hỏi Chandos cảm thấy ra sao thì anh đã ngất từ lúc nào.