Courtney cẩn thận mở cửa phòng nàng rồi lách vào. Chandos đang ngủ không hay biết gì cả, từ lúc từ biệt nàng trước hàng rào trại Bar M, trong suốt mười ngày qua Chandos chỉ ngủ khoảng mười ba tiếng. Nang đóng cửa rồi nhìn anh một lúc. Thế là anh đã trở về. Anh đã thú thật là không thể sống xa nàng. Chỉ điều đó cũng làm cho tâm hồn Courtney bay bổng
Nàng xách chiếc túi yên của anh mà bà Margaret mới cho nàng sáng nay để vào một góc, rồi nàng đến trước gương xem lại sắc diện của mình. Có phải tình yêu làm cho mắt nàng long lanh? Tình yêu có những lúc thăng trầm nhưng hạnh phúc mới là đềiu làm cho nang hiện đang thấy mình muốn cười, muốn hát, muốn nói lớn lên, một niềm hạnh phúc khó che dấu
Rồi nàng lại ra ngồi bên cửa sổ, lặng ngắm nhìn anh ngủ và vẫn chưa hết thời gian. Nàng biết mình phải rời phòng đi làm cái gì đó, nhưng nàng vẫn phập phồng lo khi trở lại không thấy Chandosdâu nữa. Nàng biết thế là vô lý. Chẳng lẽ anh đi mà khộnghen với nàng một ngày gặp lại. Anh đã chứg tỏ là anh rất yêu nàng. Hiện nay chỉ có một điều mà nàng tin chắc là được thấy anh, được nhìn anh mãi. Nàng đến bên giường. Đứng một lúc rồi nàng ngồi xuống. Anh ngủ say, ngáy thật ồn ào, không như lúc bình thường. Rõ ràng là do anh quá mệt. Nàng đưa tay sờ ngực anh, rồi bạo dạn hơn, luòn tay mò trong tấm trải giường và xoa xoa
Bỗng anh thở mạnh, miệng cười không thành tiếng, rồi từ họng thốt ra tiếng nói:
– Tiếp tục nữa đi, Mèo Con
– A, ra anh không ngủ, đồ xấu!
– Chẳng qua đây là phản hồi của thói quen của một người cưỡi ngựa đường trường
Anh mở mắt ra nhìn đăm đăm vào nàng, nhưng hai con mắt còn ngái ngủ. Courtney cũng cẩn thận đứng lên
– Em không định phá anh đâu. Cứ ngủ nữa đi, không ai biết anh ở đây cả
– Nhưng rồi cũng lộ mất thôi. Thế nào cúng có người thấy con Chân Sắt anh để sau nhà Margaret
– Bà đã mang nó vào nhà rồi
– Sao kia?
– Em cũng không dám nói tới, nhưng bà đã nhận để con ngựa ngay trong phòng khách … bà bảo lần này có gì xảy ra nữa là cuộc đời anh cũng vỡ tan luôn
Chandos đưa tay lên xoa cằm … có lẽ anh phải cạo râu – nàng ngồi trên giường ngắm anh loay hoay lục túi yên và bắt đầu cạo râu
– Anh có định gặp bố anh không?
Anh tiếp tục mặc quần áo, bình thản nhìn nàng:
– Không, tôi không muốn làm thêm chuyện ra đâu. Tôi không muốn gây với ông già
– Ông không như anh tưởng đâu
Một lát sau, nàng ngập ngừng nói tiếp
– Anh có tìm thấy cái người ở San Antonio không?
Anh rướn lưng ngồi thẳng lên:
– Anh đã tìm thấy hắn. Người ta đã xét xử hắn và hắn sắp bị treo cổ
– Như vậy ,anh khỏi cần giết hắn
– Anh đã cứu hắn ra khỏi nhà tù
Anh nhớ lại, mặt đanh và buồn rầu
– Cũng không khó. Smith không có bạn ở San Antonio vì vậy nên không ai cành phòng gì
Chandos quay đầu nhìn đi nơi khá. Giọng anh lạnh lùng, cái nhìn cứng nhắc và ta như thấy sự căm thù trong giọng nói:
– Thằng khốn đó chắc đã nghi ngờ trước rồi … Có lẽ vì thấy con ngựa của Trask mà anh để cho nó cưỡi. Nhưng cũng có thể là hắn không tin lý do anh đưa ra để cứu hắn … Nhưng chắc chắn là khi hai đứa vừa ngừng lại là hắn tấn công. Hắn nắm được tay cầm dao của anh và hai bên giằng co kông biết có cố tình không, hắn nhào vào và chết liền sau vài giây. Anh đã bẻ chân tay hắn còn nhiều thứ nữa rồi treo cổ hắn lên. Thật nhẹ cho hắn quá … thật quá nhẹ so với những gì hắn đã hành hạ Cánh Chim Trắng
Courtney đi lại trong phòng rồi quàng tay lên người anh. Một lúc lâu nàng mới thấy cánh tay anh đáp ứng trở lại. Rồi anh kéo nàng sát vào anh
– Cánh Chim Trắng là em gái anh?
– Phải
GIọng nói của anh bỗng trở nên xa vắng, như từ một nơi nào xa lắm. Anh kể một ngày anh trở về đoàn tụ quê hương của người Comanche … Anh chỉ thấy mẹ và em gái ạnh bị hãm hiếp, giết chết … gần đên cuối câu chuyện Courtney đã sụt sùi nước mắt và cuối cùng anh là người phải an ủi nàng
– Đừng khóc, Mèo Con … Anh không bao giờ chịu nổi khi thấy em khóc … Mọi chuyện đã qua rồi. Họ không còn khóc nữa, họ có thể ngủ trong an bình
Anh hôn nàng, rồi lại hôn nữa để xua đi nỗi buồn của nàng và nỗi buồn của chính anh và để quên.