Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Trái Tim Hoang Dã (A Heart So Wild)

Chương 38

Tác giả: Johanna Lindsey

Mới gần đến sân trước nhà, Courtney đã nghe tiếng đàn guitar dập dình vang lên. Cổng trước nhà và trong nhà lớn đều thắp đèn sáng trưng. Trong khu vực đó toàn đàn ông. Họ ngồi ngả nghiên trên ghế, trên bậc thềm trước cửa. Tất cả làm thành một cảnh thân mật bạn bè, vốn là ưu điểm của trại Bar M

Nhìn thấy toàn đàn ông như thế, Courtney đã ngại, đến khi họ nhìn thấy nàng, âm nhạc cũng im bặt

Ông Răng Cưa đang đi qua cổng lớn, quay nhìn Courtney cười lớn

– Mấy chú mày chưa nhìn thấy một bà đi ngựa bao giờ sao? Bố khỉ . Xin lỗi cô, bà ấy không có ở đây rồi

– Pru ơi, chạy đến báo cho bà Margaret biết bà có khách, nhớ nhanh lên đấy

Một thanh niên, có cái đầu tóc gợn sóng đứng vọt lên rồi chạy vội đi. Trước khi đi anh ta còn cố quay lại nhìn Courtney một lần nữa

– Này mấy chàng cưỡi bò. Đây là cô Harte. Ta không biết cô sẽ thăm trại ta bao lâu nữa. Có thể mấy chú chẳng được gặp cô ta nữa đâu. Vậy hôm nay chú nào hên gặp cô ở đây, hãy ngả nón chào cô ấy đi

Một vài anh chàng ngả nón. Vài anh khác vẫn trừng trừng nhìn cô Courtney, làm bác Răng Cưa cười

– Tôi chưa bao giờ thấy một lúc óc thỏ vậy. Nào, xin quý cô vào đây

Courtney cố nặn ra nụ cười . Rồi để ngựa thả bộ theo lão đi lòng vòng bên hông căn nhà. Courtney biết họ đang nhìn qua cửa, nhìn theo nàng

– Bác thích thế hả bác – nàng hỏi nhỏ ông Răng Cưa đang cưỡi ngựa đi trước nàng

– Tôi khoái mấy chàng trai này thôi. Ông cười thoải mái . Nhưng cô đừng tưởng, đầu họ có nhiều ý kiến chứ không ít lời như miệng họ đâu, vì cô rất đẹp cô gái à. Sau đây cả tháng họ sẽ gán ghép cho nhau đấy cô ạ

Họ vòng ra phía sau nhà

– Đây, chúng ta tới rồi. Tôi chắc bà Margaret chẳng bao lâu sẽ ra đấy

Ông Răng Cưa xuống ngựa trước căn lều làm theo kiểu như ở miền quê vùng đất mới, chứ không phải vùng đồng bằng xứ Texas. Mới nhìn, Courtney đã thấy thích ngay căn nhà nhỏ, quét vôi trắng, có hàng rào vây bọc, lối đi có trồng hoa hai bên, cửa sổ có tấm màn che nắng và có cả hoa ở bệ cửa. Thật là tĩnh mịch và đáng yêu

Courtney lắng nghe có tiếng đóng cửa ở sau căn nhà lớn – Chắc là bà Margaret

Đúng như vậy, một người đàn bà nhỏ bé, chạy vội qua sân sau ngăn giữa hai căn nhà, vừa đi vừa trùm khăn san trên vai. Ánh sáng từ ngôi nhà lớn toả ra giúp Courtney nhìn rõ mái tóc muối tiêu và đôi mắt xanh lục ngời sáng rất sinh động của bà

– Nào khách của tôi là ai, ông Răng Cưa?

– Xin để cô ấy kể cho bà nghe …. Một người bạn bà đưa cô đến đây đấy

– Thế à? Ai vậy?

Courtney nhìn Răng Cưa, nàng thấy thoải mái vì thấy ông không nói ngay

– Thưa bà, là Chandos – dạ, theo tên mà hiện nay anh nhận như thế

Margaret nhắc lại cái tên một cách rất suy tư, rồi lại lắc đầu

– Tôi chưa nhận ra là ai đấy. Nhưng có rất nhiều bạn trẻ đã đến đây, rồi đi … Tôi vẫn nghĩ mình gây ấn tượng cho một vài người. Họ rất tử tế vì đã xem tôi là bạn

– Nghe bà, hình như bà muốn bảo mọi người ở trại này không thương bà Margaret ạ?

Courtney thấy thích thú vì nhìn thấy Margeret đỏ mặt. Nàng muốn nhắc cho Margaret nhớ, nhưng lại thôi. Chỉ tại lòng kiêu hãnh

– Nếu bà không nhớ ra Chandos, cháu không dám ép buộc

– Không – tôi nói bậy bạ rồi, cô bé. Tôi sẽ nhớ ra cậu ta nếu cô nhắc tôi một chút. Tôi chưa bao giờ quên người bạn nào, phải không lão Răng Cưa?

– Bà có bao giờ quên … Ông già cười thầm

– Tôi phải đi lấy túi của cô vào, thưa cô

Courtney theo ông đi ra phía con ngựa. Cô thì thào:

– Tôi nói gì về anh ấy với bà bây giờ? Anh chẳng nói gì cho tôi … Ôi, lạy Chúa tôi có biết anh ấy không muốn ai ở đây đâu, còn bác chắc bác biết mà

– Đúng, tôi biết, cô cứ nói với bà Margaret. Bà ấy luôn bênh vực cậu ấy

Câu đó làm nàng rất thắc mắc, muốn nói thêm nữa, nhưng ông già đã nói:

– Tôi đi lo cho ngựa, thưa cô. Tôi hy vọng … tôi đóan cô sẽ phải ở đây một thời gian

Nàng hiểu ý ông già định nói gì

– Nhưng Chandos sẽ không về đây tìm tôi đâu

– Cô có chắc thế không?

Ông già dẫn ngựa đi. Courtney đứng giữa sân sau, tay cầm chiếc túi cho đến khi bà Margaret dẫn nàng đi dọc theo các lối

– Cô có vẻ không được vui cô bé ạ. Cái anh chàng đưa cô đến đây, đối với cô ra sao?

Courtney không tránh né trả lời thẳng vào vấn đề

– Anh ấy là người bảo vệ cháu. Cháu muốn trả tiền để anh ấy đưa đi Waco, nhưng anh ấy không lấy tiền của cháu, cũng không đưa cháu đến thẳng Waco. Anh ấy đưa cháu đến đây, vì anh ấy biết bà là bạn, bà là người duy nhất anh trông chờ để lo cho cháu. Anh ấy muốn khỏi lo cho cháu. Lạy Chúa, thật là chuyện buồn cười. Anh ấy nói lo cho cháu, trong khi anh ấy bỏ cháu ở đây. Thật ra anh ấy quẳng cháu ở đây

Nàng khóc như mưa và bà Margaret phải đưa vai cho nàng dựa

Courtney biết mình không được quyền đòi hỏi ở Chandos nhiều, và anh không đúng như ý nàng muốn. Có điều cái tính hay trả thù của anh làm nàng không hiểu được, nhưng nàng cảm thấy anh từ bỏ mình là phản bội, là làm tổn thương mình

Margaret để Courtney ngồi trên chiếc ghế trường kỷ, và cho nàng một chiếc khăn trùm viền sợi. Để cô khách trẻ ở lại một mình một lát, bà ra ngoài thắp mấy ngọn đèn ở hàng lang rồi quay lại ôm lấy nàng, mỉm cười đôn hậu :

– Cô yêu cậu ta nhiều chứ?

– Không – cô nói thật nhanh, tỉnh queo, rồi rên rỉ – Ôi, cháu chẳng biết nữa. Cháu đã yêu anh ấy, nhưng làm sao cháu yêu anh ấy được nữa khi tối nay cháu biết rằng …. anh ấy làm mọi chuyện dã man

– Lạy Chúa, nó đã làm gì cháu?

– Không phải cháu – anh ấy đã băm vằm một người để trả thù rồi giết hắn

– Cậu ấy kể cháu nghe?

– Cháu đã biết cả, Chandos khẳng định lại chính anh ấy làm. Nay anh ấy đi tìm giết một người nữa, có lẽ cũng bằng cách dã man ấy có thể đó là những người đáng bị trả thù, nhưng giết như vậy …

– Có thể cậu ta có vợ con gì đó …thí dụ người vợ ấy bị hãm hiếp, rồi bị giết chết …Vì thế sau này cậu ấy mơi băm vằm người kia ra

Courtney thở dài . Nàng không hề nghĩ là Chandos có vợ … nhưng vẫn có thể có … Có lẽ vì thế mà Chandos biết rõ người da đỏ

– Cháu chẳng cần biết … chẳng lên án … chẳng cần hiểu làm gì – cháu chẳng gặp lại anh ấy nữa thế thôi

– Chính vì thế mà cháu đau khổ. Đừng bao giờ vội vã nói “không”, hoặc từ chối. Thế mà bây giờ ta phải cần biết cái anh chàng đó. Cháu có thể tả ra – bác muốn nhớ lại …

Courtney nhìn xuống hai bàn tay đan vào nhau trên đùi

– Chandos là một tay chuyên đấu súng. Anh ấy rất thiện nghệ, vì thế cháu tin rằng là đi với anh ấy được. Anh ấy cao và đen, thật sự rất bảnh trai, tóc đen nhưng mắt lại màu xanh. Anh ấy điềm tĩnh, làm như anh không thích nói: tìm biết về anh ấy đúng là như phải đi nhổ răng người ấy

Margaret thở dài

– Cháu tả như thế có cả tá người, ta biết thường lui tới trại này

– Cháu chẳng biết gì để nói cho bác nữa. À, ông Răng Cưa bảo là anh ấy thường dùng tên da đỏ khi ở trại này

– Tốt, thế là loại bỏ được một ít. Có hai chàng trai trẻ ở đấy có tên loại như thế – một người lai, và đúng mắt cậu ta rất xanh

– Chandos trông có vẻ như lai, nhưng anh ấy thường bảo anh ấy không phải là dân lai

– Cứ cho là thế. Nhưng nếu cậu ấy không phải dân lai, thì sao … cậu ấy lại không vào đây vì cháu? Bà cau mày suy nghĩ

– Anh ấy không muốn vào đây. Anh ấy bảo có một số người ở đây anh ấy không muốn gặp. Cháu ngại anh ấy đã làm điều sai trái thí dụ là bị truy tầm hay đại loại như vậy

– Cậu ta có nói gì khác nữa không? Bà hỏi với giọng rõ ràng nhưng rất nóng nảy

Courtney mỉm cười khờ dại

– Anh ấy nói trước với cháu đừng gọi bà là “gái già” – anh ấy kể là khi nói vậy, bà đã bợp tai

– Cám ơn Chúa – bà Margaret thốt lên

– Bà đã nhận ra người cháu biết rồi?

– Đúng, đúng chính cái ngày ta bợp tai nó, mà ta và nó trở nên thân thiết. Nó chẳng … hề biết

– Anh ấy không bị luật pháp truy nã chứ? Courtney hỏi nhỏ, rất sốt ruột

– Không, không … trừ khi cháu nói ông Fletcher là luật pháp. Cậu đã ra đi trong hoàn cảnh rất tệ hại. Ông Fletcher trong lúc giận dữ đã nói những điều đến là khủng khiếp. Cả hai người đều … Nhưng mà đã bốn năm qua và ông Fletcher rất ân hận

– Bốn năm ư? Đó là lúc anh ấy đi với người Comanche

– Đúng, nó trở lại với người Comanche

Bà Margeret ngừng lại hai tay đưa lên ngực

– Cám ơn Chúa. Cuộc tấn công ấy thế là, chắc là đã … Mẹ cậu ấy sống với người Comanche … cô bé ạ. Cậu có một đứa em cùng mẹ khác cha mà cậu ấy rất yêu thương, chắc thế rồi, chắc họ chết rồi, chắc cả hai chết rồi. Ôi tội nghiệp thằng bé

Courtney tái hẳn đi, mẹ anh ấy? Một đứa em? Tại sao anh ấy không nói cho mình nghe? Anh ấy có nói đến em gái một lần, đứa em gái ấy gọi anh là Chandos. Anh ấy bảo sẽ lấy tên này, cho đến khi xong việc phải làm … để cho em gái anh ấy không phải khóc nữa và có thể ngủ trong an bình

Courtney nhìn trừng trừng vào khoảng không, không nhìn thấy gì nữa. Nàng không chịu hiểu. Những kẻ kia đã giết mẹ và em gái anh ấy. Anh ấy đau khổ dường nào. Nàng không bao giờ tin cha mình đã chết – “Nhưng mình đã đau khổ vì xa cách như thế … thế mà Chandos còn nhìn thấy thi thể họ …

– Thưa bà, cháu … ta có thể nói chuyện khác đi được không? – Courtney năn nỉ, nàng cảm thấy một dòng suối nước mắt lại muốn tràn ra

– Phải đấy – bà Margaret dịu dàng nói

– Có lẽ cháu có thể có bác biết vì sao cháu đến đây

Courtney vội bấu víu lấy câu chuyện

– Cháu đến đây để tìm cha cháu. Chandos nói bác có thể biết ông ấy có ở Waco hay không. Lẽ ra cháu fải giới thiệu với bác … Cháu là Courtney Harte

– Harte – ở đây có 1 ông bác sĩ tên là Harte thật

– Đúng cha cháu đấy – cháu đoán đúng – cha cháu còn sống – cháu biết mà, ông ấy ở đây

Bà Margaret lắc đầu

– Bác không hiểu, cô bé ạ, bà Ella Harte kể rằng con gái của ông bác sĩ Harte này đã chết trong cuộc tấn công của người da đỏ

Courtney mở mắt trừng trừng nhìn bà già

– Ông ấy tin cháu đã chết?

– Trong đám cháy cái trang trại. Ông kể rằng cháu và mẹ đã nấp trong nhà

– Đúng, nhưng cháu và mẹ kế ở trong nhà kho, trong một cái thùng đựng thực phẩm

Bà Margaret lắc đầu, bối rối. Bà chưa biết nói gì thì Courtney đã hỏi

– Ella Harte là ai?

– Là ai nữa? là vợ ông Harte. Hai người mới làm đám cưới khoảng hai tháng trước

Courtney ngồi xuống, sụm xuống rất mau. Lại vợ. Một bà vợ khác nữa không thể được. Thật là không đẹp. Nàng không bao giờ có người cha cho nàng sao? Dù một giây fút nào đó? Chỉ có hai tháng hoàn toàn đau khổ, nàng chợt thốt ra câu mà Chandos vẫn thường dùng: Bố khỉ

Bình luận