Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Trái Tim Hoang Dã (A Heart So Wild)

Chương 36

Tác giả: Johanna Lindsey

Bầu trời đêm là một tấm thảm đen rải rác vài hạt kim cương lấp lánh. Ở ngoài xa trâu bò rống như gọi nhau và thật xa nữa có tiếng kêu lẻ loi của một con mèo rừng. Trời đêm lạnh ngắt và từng cơn gió nhẹ khua động những chùm cây trên ngọn đồi phía trước

Mấy con ngựa ì ạch lên dốc rồi dừng lại dưới cây lớn, vài chục ánh lửa lóe lên dưới cánh đồng phía dưới chân đồi. Courtney thở dài.

– Thành phố nào đó nhỉ?

– Không phải thành thị nào đâu. Đó là trại Bar M đấy.

– Sao lớn thế?

– Lớn lắm, những gì Fletcher Straton dựng lên, ông ta làm đều thật lớn.

Courtney nhắc lại tên Fletcher Straton này đã đọc trên báo. Bài báo có tấm hình trong đó có người giống như cha nàng. Fletcher là người chủ trại đã dẫn độ tên cướp trâu bò để giao cho nhà cầm quyền ở Waco.

– Sao mình lại ngừng ở đây? Courtney lại hỏi.

Chandos xuống ngựa rồi đi vòng đến bên ngựa của Courtney.

– Sao anh dừng ngựa ở đây khi mình đã gần đến Waco rồi?

– Đúng, chỉ còn chừng hơn sáu cây nữa là đến thành phố. Anh ôm ngang lưng nàng đỡ xuống ngựa. Từ lúc đi khỏi Alameda anh chẳng bao giờ giúp nàng. Chẳng bao giờ anh kề cận nàng như thế.

Chân vừa chạm đất nàng buông hai tay vịn trên vai anh nhưng anh vẫn yên lặng giữ vòng

tay đỡ nàng

– Sao mình không đi thẳng đến Waco luôn?

– Anh không dựng trại đâu, mèo con à. Và với giọng rất dịu dàng anh tiếp.

– Anh tạm biệt em.

Choáng váng, Courtney đứng chôn chân tại chỗ.

– Anh… Anh không đưa em vào đến Waco?

– Anh không muốn đưa em vào đó. Có một số người trong thị trấn này… anh không muốn gặp mà anh chẳng đành lòng để em tự lo vào Waco một mình. Anh muốn có ai đó mà anh tin được ở gần em. Có một bà ở Bar M là bạn anh… Anh thấy đấy là cách hay nhất cho em.

– Liệu anh có để em ở với người thân của một cô bồ nào không đấy? Nàng òa khóc và nghi ngờ.

– Không, không có chuyện đó đâu bà Magaret Rowley là quản gia của gia đình Straton, một cô quý phái người Anh, một cô gái có cái dễ thương của người mẹ.

– Chắc là cô gái hơi già một chút? Anh như không chú ý đến giọng gai góc của nàng, chỉ nói rất nhẹ nhàng:

– Em muốn nói gì cũng được, nhưng đừng gọi là bà như thế. Trước đây anh có lần bị bà bợp tai chỉ vì nói thế. Từ bụng nàng có cái gì nôn nao trào lên chẹn cổ. Anh thật sự tính đến chuyện bỏ nàng ở đây. Anh rời bỏ nàng một cách đơn giản như thế sao? Dù sao, nàng cũng tin rằng nàng là cái gì với anh hơn thế chứ, hơn nhiều chứ.

“Đừng nhìn anh thế mèo con”

Anh quay đi một lát, nàng ngồi quan sát anh, nhìn anh chăm chăm. Anh bực bội bẻ những cành cây chất chồng vào nhau thành đống và châm lửa. Ngọn lửa bập bùng cháy, ánh sáng chập chờn làm nổi những đường gân guốc trên khuôn mặt Chandos.

“Anh phải đi San Antonio kẻo muộn. Anh cố gắng nói – Anh không có thời gian chờ em ổn định”. Anh chẳng cần lo cho em có chỗ ổn định. Cha em là bác sĩ. Nếu ông có ở thị trấn… Chắc cũng dễ tìm thấy ông thôi.

“Nếu ông ở đấy…” . Một chút tàn lửa văng lên trên k…

“Nếu không có ông, ít nhất có ai đó giúp em… bà Magaret Rowley là người tốt. Bà biết nhiều người ở Waco. Chắc bà có thể sẽ cho em biết cha em có ở đây không. Nên có thể ngay tối nay em biết rồi.

– Mình em biết thôi? Vậy anh cũng không thèm đợi để xem có dứt khoát sao.

– Không

Mắt nàng tròn xoe, đầy vẻ nghi ngờ. Bây giờ anh cũng không đưa em vào trại nữa?

– Anh không vào được. Trong trại có những người mà anh không muốn gặp. Nhưng anh sẽ đợi ở ngoài này cho đến khi thấy em vào trong an toàn. Trong ánh mắt nàng anh thấy tất cả đau khổ, mất tin tưởng, rối loạn. Đôi mắt như thủy tinh trong veo giờ đây đầy nước mắt tuôn tràn.

– Quỷ thật, sao em cứ nghĩ rằng anh bỏ em ở đây? Phải biết rằng anh đã thề không bao giờ trở lại nơi này nữa.

Courtney quay mặt đi mà lau nước mắt.

– Chandos, tại sao anh ghét chỗ này mà lại để em ở lại đây?

Anh đến sau lưng nàng, đặt hai tay lên vai nàng. Họ đứng sát nhau làm cho nước mắt Courtney càng tuôn tràn.

– “Anh ghét người ở đây ngoài trừ bà già ấy vì một lý do mà chỉ có Chúa biết, anh không ngờ là bà Magaret Rowley lại chịu làm việc ở Bar M. Nếu anh biết một người khác, ở quanh đây, anh mang em đến đó liền. Nhưng ở đây anh chỉ biết có mình bà ấy là có thể gởi em được mà anh không phải lo cho em nữa”.

– Lo cho em? thật chua chát nhỉ. Việc anh đưa em đến đây.. là xong rồi. Anh lại định sẽ không gặp lại em. Vậy việc gì phải lo cho em?

Anh nắm vai quay nàng lại đối diện với mình.

– Đừng có hành hạ anh như thế cô nàng!

– Hành hạ anh? Thế còn ai hành hạ em? Anh biết tình cảm của em như thế nào mà?”

Anh lắc vai nàng “Em muốn gì ở anh nữa?”

– Em… Em…

“Không được. Mình không được van xin. Mình không được cầu xin hắn đừng bỏ mình, dù cuộc biệt ly này làm mình đau đớn đến mức nào”. Nàng không thể nói nàng yêu anh!

Anh có thể bỏ nàng như thế này, thì nói với anh có ích gì nữa?

Nàng xô anh ra. Em không cần gì ở anh cả. Đừng có xem em là trẻ nít. Em chỉ cần anh đưa em đến đây, không cần anh lo chỗ cho em ở. Em có thể tự lo lấy. Lạy Chúa! em đâu phải đồ vô tích sự. Em không cần ai bố thí…

– Em xong chưa?

– Chưa, còn một chuyện em nợ anh nữa. Để em đi lấy.

Nàng cố đi qua chỗ anh nhưng anh nắm lấy cánh tay nàng lại.

“Anh không cần thứ tiền chết tiệt của em đâu!”

“Đừng ngớ ngẩn lúc đó anh đã thỏa thuận”.

“Đây không phải là chuyện tiền bạc. Trước đây anh đã từng bảo em đừng có…:

– Em chẳng hiểu gì anh cả. Em không hiểu anh chút nào cả, em biết không?

– Em biết anh không đến nỗi tệ như anh cố làm ra thế! Anh cố làm cho em nghĩ về anh như thế để làm gì?

Anh có thể nói với em vì sao anh đi San Antonio được không?

– Anh cần gì phải nói?

– Anh đi đến đó để giết người. Một vụ giết người không đúng luật, không có luật pháp gì

cả. Anh phải xét xử hắn, phải kết tội hắn cho được và phải hành quyết hắn. Chỉ có điều rắc rối là: luật pháp đã bắt hắn. Người ta định treo cổ hắn.

– Thì càng tốt chứ sao?

– Hắn phải chết.

– Nhưng hắn đã bị bắt theo luật. Chẳng lẽ anh chống lại luật pháp.

Anh gật đầu.

– Anh chưa biết làm sao để nắm được hắn. Anh chỉ biết anh phải đến đó trước khi người ta treo cổ hắn lên!

– Em biết anh có lý của anh. Nhưng mà….

– Đừng nói nữa. Quỷ tha ma bắt em đi…

“Anh cũng chẳng cần nàng hiểu anh nữa” anh chỉ muốn nàng chán anh để sau này anh

khỏi tìm cách gặp nàng nữa.

– Em làm gì mà nhìn anh thế. Anh không phải là người mà em tưởng đâu. Anh chẳng ra gì cả.

– Tại sao lại thế, Chandos. Để em ở đây chưa đủ sao, lại còn không muốn gặp lại em nữa?

Anh muốn làm em ghét anh sao? Có phải thế không?

“Em ghét anh mà em chưa biết đấy thôi”

Nàng lạnh toát người khi thấy anh lấy con dao ở thắt lưng ra.

– Anh định giết em hả?

– Nếu anh muốn giết em, anh đã giết em cách đây bốn năm. Làm sao bây giờ anh lại giết em được?

– Sao… cái gì bốn năm trước? Nàng trừng trừng nhìn anh đưa lưỡi dao trên đầu ngón tay phải, nàng thét lên.

– Anh làm gì thế?

– Khi cứ nghĩ rằng em còn cần anh em còn nhớ anh, thì dây liên lạc giữa ta chưa hết được

– Phải cắt dây liên lạc.

– Dây liên lạc nào?

– Dây liên lạc ta đã tạo ra cách đây bốn năm.

– Tôi không hiểu gì cả.

Chandos bỏ dao – Courtney trố mắt nhìn anh đưa hai bàn tay đầy máu lên mặt rồi anh đặt mấy ngón tay đầy máu vào giữa trán từ đó vạch ra hai bên thái dương – Rồi đưa các ngón tay qua khoảng giữa hai chân mày kéo hai vệt xuống qua hai má xuống đến cằm.

Mới đầu Courtney chỉ nhìn thấy anh dùng máu đỏ chia mặt Chandos thành bốn phần, nhưng rồi trên nước da sậm màu của Chandos và cặp mắt xanh ngời sáng, nàng nhận ra hình ảnh một gã Comanche, một tên da đỏ.

– Ôi, là anh ư. Ôi Lạy Chúa! là anh ư?

Nàng hoảng hốt nhớ lại cảnh hãi hùng trong căn nhà kho của Elroy Brower.

– Ôi Lạy Chúa! lau máu đi không phải là anh mà.

– Là tôi đấy. Tôi là thế đấy và tôi vẫn là thế đấy.

– Không, không nàng lắc đầu từ trước ra sau….

– Hãy nhìn anh.

– Không! Anh đã bắt cha tôi anh đã bắt cha tôi à.

– Không phải tôi làm, hãy bình tĩnh. Chúng tôi chỉ bắt gã trại chủ đi theo còn những

người khác chúng tôi bỏ lại cho chết.

– Người trại chủ. Trời ơi anh lại tham gia vào việc ấy! Sao anh lại để họ cắt xé anh ta như vậy?

– Không phải họ. Cô đừng tự lừa dố như vậy. Chúng tôi đã giết anh ta. Chính tay tôi đã đâm anh ta đến chết.

– Không, nàng gào lên.

Anh có thể giải thích lý do, nhưng anh yên lặng. Anh để nàng vùng vẫy, rồi một lúc anh buông nàng ra, để nàng chạy biến vào hướng trại Bar M, anh nhìn theo nàng một lúc rồi đứng lên.

Anh đã làm được đúng như mình mong muốn. Những hình ảnh của anh trong lòng nàng giờ này đã chết. Còn cuộc đời anh phải đem lại cho nàng có đủ không?

Anh đã để nàng được tự do, không còn ràng buộc. Nhưng còn những gì nàng để lại trong lòng anh…. Anh có gột bỏ nổi không?

Chandos lau máu trên mặt và trở lại chỗ buộc ngựa. Mấy con ngựa dậm chân, vùng vẫy khi thấy anh đến gần. Có lẽ chúng tỏ dấu hiệu từ sớm hơn vì có một người nào đó đã đến đây. Anh hoàn toàn bị lôi cuốn vì những biến cố vừa qua đến nỗi chỉ còn ba bước nữa đến bên bếp lửa anh mới nhận ra có người ngồi sẵn ở đó – anh tưởng chẳng bao giờ anh nhìn thấy người đó nữa.

– Thoải mái chứ Kane?

Người đó nói vậy khi thấy Chandos đứng vào thế chuẩn bị tấn công.

– Cậu không bắn một gã chỉ vì hắn về đến trại hơi muộn? Mà tôi có quyền không biết đây là bếp lửa của cậu chứ?

– Không! Phải biết, ông Răng Cưa. Ít nhất, lần này ông phải biết.

– Nhưng tôi không biết. Và cậu đã quên ai dạy cậu sử dụng súng rồi à?

– Tôi không quên, từ ngày đó tôi vẫn thực hành rất nhiều. Ông già cười toét miệng để hàm răng bằng chằn chặn đã làm cho ông có biệt hiệu đó. Ông khoảng sáu mươi, mảnh mai, nhưng vững chắc, còn có vẻ trẻ trung dù mái tóc nâu đã một phần chuyển sang màu xám. Ông chỉ biết về ba thứ, theo thứ tự ưu tiên là bò, ngựa và súng. Là một đốc công của trại Bar M, ông còn là bạn thân của Fletcher Straton.

– Kỳ, cậu chẳng thay đổi gì nhiều.

Thấy Chandos vẫn còn giữ thế sẵn sàng chiến đấu ông khụt khịt một cách hiền lành. Tôi không tin ở mắt mình khi thấy con ngựa hoang của cậu. Tôi không quên ngựa được.

– Tôi mong người hãy cố quên là ông đã nhìn thấy con ngựa này và quên ông đã nhìn thấy tôi nữa.

Chandos vừa cúi xuống lượm con dao dưới đất vừa nói:

– Tôi cũng nhận ra cả tiếng cậu nữa. Ông toét miệng ra cười. Tôi xin lỗi đã nghe chuyện giữa cậu và cô gái ấy. Tại sao lại gây cho cô ấy vết thương lòng như vậy… Cậu có thỏa thứ tò mò của lão già này không?

– Không

– Tôi không tin.

– Tôi có thể giết ông đó Răng Cưa và đi khỏi đây hàng chục dặn trước khi người trong trại tìm thấy xác ông. Ngoài cảnh đó tôi làm sao mà tin là ông có không nói với ông già là đã gặp tôi được?

– Nếu cậu chỉ đi qua, thì ông ấy biết hay không có ăn thua gì?

– Tôi không thích ông ấy nắm lấy người phụ nữ ấy mà tìm đến tôi?

– Ông ấy không được làm thế sao?

– Không

– Cậu nói nhanh quá! Kane, cậu có chắc đúng vậy không?

– Quỷ thật! Răng Cưa – tôi không muốn phải giết ông đâu.

– Xin vâng, xin vâng – Răng Cưa đứng lên tay đưa ra để thấy bàn tay ông không có gì cả.

– Nếu chuyện đó gay go thế. Tôi sẵn sàng quên là đã thấy cậu.

– Và ông phải làm sao cho đồ quỷ không đụng đến cô ấy đấy.

– Được chuyện này không khó gì. Tôi có được quyền biết tại sao cậu lại để cô ấy ở lại đây không?

– Chỗ bà Rowley – cô ấy sẽ không ở lâu đâu.

– Tôi sợ ông Fletcher muốn biết cô ấy là ai.

Răng Cưa nhìn anh dò xét.

– Ông ấy không làm sao thấy. Chỉ cần ông kín tiếng là được.

– Chính vì vậy cầu làm cho cô ấy tổn thương để cô ấy không nói gì phải không?

– Răng Cưa, ông vẫn có tật hay xía vào chuyện không dính đến ông. Người đàn bà ấy không có thá gì với tôi và cô ta cũng chẳng có gì để nói với Fletcher Straton đâu. Vì cô ấy không hề biết tôi là ai cả.

– Nếu ông làm đảo lộn, ông sẽ gây đám cháy không có nước mà chữa lửa đấy. Vì lúc ấy tôi sẽ không về kiểu này nữa đâu.

– Bây giờ cậu đi đâu?

Chandos rít lên.

– Đúng là máu chó săn.

– Thật ra đây chỉ là câu hỏi giữa bạn bè mà.

– Quỷ bắt ông đi.

Chandos đi qua mặt ông rồi nhảy lên lưng con ngựa chân sắt. Rồi anh nắm dây cương con ngựa của Dare Trask. Hai con ngựa kia của cô ấy, ông mang về hay cho ai đó để xóa dấu vết cũng được. Cô ấy sẽ khai với họ là mất ngựa. Cô ấy không chịu nổi cuộc hỏi cung ngày hôm nay đâu.

Khi Chandos đi xa, Răng Cưa dập tắt lửa. Hừ, chẳng có phúc gì cả. Ông cười khoái trí:

“Nó nói thế có ma nào mà tin chứ?”

Bình luận