Trời tạnh mưa vào lúc xế trưa. Cả bọn dừng lại trong một khu rừng tương đối rậm, thuộc khu Sandstone Hill.
– Dare Trask ra sao rồi? Romero hỏi.
Courtney không biết trả lời thế nào và thật sự nàng đâu biết hết được. Lúc mới dừng, Pretty Boy gần như quẳng nàng xuống ngựa. Còn bây giờ, sau khi họ lo cho ngựa xong, hắn đang đổ súc sắc với gã mặt dài, ten Frank. Cả hai lâu lâu nhìn xéo nàng như cố giữ cho nàng đủ phập phồng lo sợ.
– Có chuyện hả, Bella?
– Thằng giết người mặt đẹp trai đó đang muốn hãm tôi đó: có phải đúng vậy không?
Mắt nàng long lanh giận dữ, ánh lửa từ đám củi cháy chập chờn trên mớ tóc vàng ánh.
Nàng tự hỏi không biết mình có đẹp không và liệu Romero say mê mình đến mức nào?
– Tôi không hùa vào cho hắn đâu. Tôi cũng muốn giành cô cho riêng tôi thôi. Bọn Dare Trask có thể chia nhau dùng cô, còn Pretty Boy hắn chỉ muốn một mình thôi.
– Ông dám ngăn hắn không?
– Cô giỡn hả, Bella? Ở đây chẳng thằng nào dại gì ngăn nó hay gây sự với nó đâu. Nó điên lắm… Nó là đứa giết người không cần lý do, không biết sợ ai.
– Có Chandos thì anh ấy xông vào liền.
– Nhưng hắn không có ở đây.
– Anh ấy sẽ đến chắc chắn mà.
Romero lim dim cặp mắt.
– Lần trước cô thề sống thề chết là hắn chẳng lo cho cô. Còn hôm nay cô dọa tụi tôi?
– Từ đó đến nay… Biết bao thay đổi, bây giờ tôi là… của ông ấy.
– Lạy Chúa! thế thì tôi chẳng muốn ở đây cùng với cô và lũ đồng bóng này, nguy hiểm quá.
Courtney cố lấy giọng hững hờ:
– Ông có lý. Ông, ông phải làm gấp nếu không …
Nàng không biết có thể làm cho bọn chúng bỏ nàng được không? Loại tự mãn như Pretty Boy rất dễ khích… chia chúng ra được, nàng có hi vọng thoát thân.
– Chandos chắc có thể thấy dấu ta trước khi trời mưa. Anh ấy sẽ tìm ra tôi.
– Cái lần cô làm cho tôi suýt chết, cô đâu có giọng tâm tình này.
Nàng nhún vai:
– Tôi chỉ muốn ông đừng chết chùm ở đây. Tôi chẳng muốn có người chết. Nhưng chẳng biết phải làm sao đây.
Một lúc yên lặng, Romero lại nhắc lại câu hỏi
– Dare Trask ra sao rồi.
– Chandos không cho tôi biết.
– Lúc đó cô ở đấy mà.
– Không – Chandos bảo tôi đi trước. Hắn có chuyện với Trask mà tôi không nên nghe.
– Hắn để cô một mình, đi trước, dù hắn biết chung quanh đó có rất nhiều da đỏ?
Nàng muốn hù Romero:
– Lúc ấy, anh ấy bảo đảm không có chuyện gì … mới ngày hôm qua tôi mới được biết họ vẫn đi với nhau. Họ ở ra xa quanh chúng tôi vì Chandos biết tôi rất sợ da đỏ.
– Ra vậy, nếu tôi không gặp ba tên da đỏ, tôi đã quay lại cứu Dare Trask tối đó rồi.
– Ông cũng gặp ba tên hả? Tôi hiểu rồi… tôi đoán ra chuyện rồi. Như vậy Trask không thể nào sống mà ra khỏi đó được. Chandos lấy cả ngựa của hắn vậy Chandos để hắn ở đó cho bọn… Nàng nuốt nước miếng một cách khó khăn. Nàng cố làm cho họ thấy Chandos lạnh lùng đến mức nào. Nàng lại nghĩ riêng “Trask làm gì mà Chandos để hắn cho bọn Comanche? Chắc hắn giết những người Chandos nói đến trong mơ?”
– Bây giờ tụi Comanche vẫn quanh quẩn đây? Romero rụt rè hỏi, lấm lét nhìn ra các lùm vây quanh họ.
– Đúng thế, sáng nay, khi Jim Evans rình theo tôi, tôi cứ tưởng là dân da đỏ chứ.
– Vậy… thôi rồi… Tụi nó cùng Chandos đoạt lại cô chứ gì? Hi vọng lóe lên. Nàng không nghĩ ra.
– Không, không, tụi nó không cần đi theo Chandos đâu anh ấy dư sức đối phó với bốn người, lần trước chẳng phải vậy sao?
Remero gật đầu khó chịu.
– Thôi tôi xin từ giã cô, Bella. Ở bên cô chả ham chút nào.
– Đừng, đừng đi… Nàng nói lớn khi Romero đứng lên và bước đi.
Bọn kia đều nghe thấy câu chuyện. Pretty Boy đứng lên, đối diện với Romero… chuyện gì vậy?
– Tôi đưa anh tìm ả. Sai lầm rồi có lẽ anh nên để ả về với thằng đó.
– Về với Taylor chứ gì? Jim lúng túng hỏi lại.
– Không, ả là vợ của Chandos, hắn sẽ tìm bắt lại, tao không thích ở đây khi thằng đó đến đây.
– Mày phải đi ngay giờ sao? Đêm tối? Một mình? Điên hả?
Pretty Boy chen vào:
– Nó nói gì mà mày hoảng thế?
– Nó chỉ nhận nó là vợ của Chandos.
– Mày muốn nói là thằng lai sẽ làm trò quỷ vì chuyện xảy ra cho mụ da trắng này sao?
Frank nói vọng tới. Courtney đứng sững khi thấy Romero nhìn một lượt bọn họ, rồi chậm rãi nói.
– Tao đã thấy cái thằng lai đó xử mấy Amigos của tao thế nào trước khi ả này là đàn bà của nó, và nó chỉ là thằng dẫn đường cho ả. Nhưng bây giờ ả là của nó rồi. Tụi bay có biết một thằng Comanche làm gì khi người ta ăn cắp vợ nó không? Jim chỉnh lại.
– Nó chỉ có một nửa là Comanche thôi.
– Không, thế là nó độc gấp hai. Nó giết người như gã da trắng cũng được, mà giết người như gã Comanche cũng được. Đây là đất của tụi Comanche tao nghi rằng thằng đó đến tìm ả, nó không đến một mình đâu. Jim nhìn Courtney, vẻ mặt lo lắng “Vậy anh cũng nên ở lại, Romero, chúng tôi cần càng nhiều tay súng, càng tốt”. Pretty Boy cắt ngang.
– Để nó đi. Tao đếch cần một thằng chết nhát. Tao chẳng cần thằng nào hết. Cứ tin tao đi, Evans. Nhớ vì sao nàng cần tao đi với nàng chứ? Romero nghe thấy hắn bị gọi là một thằng chết nhát và người hắn căng lên Courtney biết hắn bị xúc phạm vá nàng thét lên “đừng” và vội lấy hai tay bịt hai tai lại. Romero định rút súng, nhưng Pretty Boy đã chúng mình lời hắn. Courtney hoảng hốt nhìn máu loang trên ngực áo Romero. Thân hình hắn lảo đảo rồi đổ sụp xuống, nằm bất động.
Pretty Boy mỉm cười, cái cười làm nàng muốn bệnh, mày khuấy giỏi đó.
Courtney gập đôi người xuống vì cơn đâu muốn moi hết mọi thứ từ dạ dày nàng ra. Pretty Boy cười độc ác.
– Ta đâu ngờ cô em yếu vậy. Lẽ ra ta báo trước để em đừng có xem.
– Ngươi, ngươi tại sao ngươi giết hắn.
– Ta không có cái cao kiến và tài năng đó đâu. Chính ngươi đã khuấy lên, làm hắn lộ chân tướng. Còn ta chỉ ghét mấy thằng chết nhát, thế thôi.
Courtney rên rỉ. Đúng là lỗi của nàng. Không “mình có thể nói dối, nhưng mình đâu có đẩy hắn đến chỗ bắn nhau. Chính Pretty Boy đã gây ra”.
– Tụi bây nói dân Comanche mọi rợ. Nhưng tụi bay mới thật sự là mọi rợ.
Pretty Boy không đánh nàng, hắn chỉ dìm nàng ngồi xuống
– Tiếc là tôi biết cô em hơi muộn đấy, rồi quay lại phía mấy người kia ra lệnh: Frank, dẹp cái thằng người Mễ đó đi. CÒn Jim, mày vẫn khóai tụi da đỏ, làm một vòng xem sao nào.
– Đừng đi Evans, ông để tôi đây một mình với con quỷ này sao? Jim Evans chẳng thèm nhìn nàng, cầm khẩu súng dài đi ra phía ngoài. Frank cũng không hề biết có nàng, hắn kéo xác Romero ra xa, Courtney thấy Pretty Boy chăm chú nhìn nàng. Hắn siết chặt nàng hơn nữa và đôi mắt tím sẫm làm nàng thêm sợ.
– Tôi- Tôi …. không định nói ông thế.
– Ta biết, cô em à.
Hắn vật nàng ra đất và lấy tấm thân đè lên người nàng, rồi miệng hắn như muốn nhai miệng nàng. Lần này được thấy thế nào là đam mê và thế nào là thú tính điên cuồng. Pretty Boy cố làm cho nàng đau đớn. Nàng túm mớ tóc hắn, giật đầu hắn ra xa. Hắn vẫn cười nham nhở.
– Mi làm hơn nữa – Chandos giết ngươi đó!
– Em nói hết chưa. Thằng lai của em chẳng dọa được ta đâu.
Tay hắn như muốn siết cổ nàng. Nàng dãy dụa, kêu gáo. Áo choàng với áo lót nàng bị giật tung, móng tay hắn làm một dòng máu đỏ chảy trên ngực nàng. Nàng hét lên khi hắn thọc ngón tay vào ngực nàng. Hắn vội bịt mồm nàng lại và nàng đập vào hắn túi bụi, tìm cách gỡ tay hắn ra khỏi người mình. Nàng hét lên.
– Chandos.
– Đồ con lai, tao phải…
Hắn ngừng bặt. Cả hai đều sựng lại khi nghe tiếng một đàn ông hét lên đau đớn. Đó là tiếng kêu của kẻ sắp chết, kêu vì đau đớn tột độ. Tiếp theo đó, họ thấy mấy người chạy xô vào bụi cây và Frank chạy ào vào, mặt tái mét, thở hổn hển.
– Đồ quỷ! Chúng giết Evans rồi.
Pretty Boy nhảy vọt lên, súng cầm sẵn trong tay.
– Có thể là gấu hay mèo rừng chăng?
– Không đâu, mày và tao đều biết rõ, nó sẽ hành Evans suốt đê. Rồi sáng mai đến nhóm ta.
Pretty Boy quay súng vào Courtney.
– Đứng lên, ta đi khỏi đây.
Nàng ngồi lì trên đất.
– Đi được không? Ta có con nhỏ để điều đình.
– Ta đi thôi… Ta chẳng phải điều đình với ai cả. Nếu ta ra khỏi đây.
– Không được đâu, tụi nó canh chừng ta ở ngoài đó.
Pretty Boy vội nhìn quanh, cố tìm một mục tiêu. Courtney, dù đang sợ, cũng thấy thích vì thấy hai gã này bắt đầu sợ. Nàng hét lên. Pretty Boy nổi nóng “Câm miệng đi để ta nghe động tĩnh ở ngoài kia”
Courtney nín bặt. Rồi bỗng Frank nói thật nhanh.
– Không tin nổi nữa! Đồ rác rưởi điên cuồng, hắn đến có một mình.
Pretty Boy và Courtney cùng quay lại nhìn. Đúng là Chandos, anh chỉ có một mình, trên con ngựa chân sắt đang rẽ cây đi vào. Courtney thấy tim mình thắt lại. Dù đang đau, anh vẫn cứu nàng.
Trông anh thật khủng khiếp. Hàm râu mấy ngày không cạo vì rắn cắn, quần áo tả tơi càng làm anh thêm vẻ tiều tụy.
Pretty Boy ngoác ra cười. Frank nắm chặt khẩu súng. Tay Chandos nắm dây cương, súng ở bao. Mắt anh nhìn chăm chăm về phía Courtney. Khi thấy áo nàng tả tơi, mặt anh đanh lại, cằm bạnh ra.
– “Ông đến một mình”
Chandos gật đầu. Theo dấu các anh có bốn tên. Tên thứ tư đâu?
Pretty Boy mỉm cười “Sao ông cần biết?”
– “Tên người Mễ chế rồi, Chandos”
– “Tao bảo mày câm miệng” Pretty Boy với tay về phía nàng.
– “Tao không cho phép”.
Pretty Boy vội hạ tay xuống, quay mặt nhìn về phía Chandos.
– Mày không hỏi gì về Evans, chắc mày giết hắn rồi.
– Hắn chưa chết.
– Vậy mày làm quỷ gì để hắn kêu gào dữ thế.
– Tao không thích một số điều hắn nói, vì vậy… Nhưng hắn chưa chết.
– Tao đã để súng cho hắn.
Courtney không hiểu ý của lời giải thích đó. Nhưng hai gã kia phải biết. Đó là dấu hiệu đòi hỏi chấm dứt cuộc thương thảo, buộc Evans phải tự sát hay cầm súng chiến đấu.
Câu trả lời cho thấy ý định của Chandos, nên không khí như ngột ngạt hơn, đầy chết chóc. Ba người đàn ông nhìn mặt nhau chờ đợi. Frank động thủ trước. Hắn giật súng lên cao về phía Chandos và bắn liền.
Mất bình tĩnh. làm viên đạn của hắn trật ra ngoài. Súng của Chandos lóe lên. Pretty Boy cũng bắn nhưng Chandos nhào ngay xuống đất đồng thời nổ hai phát. Phát thứ nhất trúng vào giữa ngực Frank, làm hắn chết ngay sau đó. Phát thứ hai làm Pretty Boy nhào tới mắt mở trừng kinh ngạc. Hắn chưa kịp bắn phát nào. Hắn rút súng thì Chandos bắn phát thứ ba làm khẩu súng bay đi. Phát đạn làm Pretty Boy quay đầu lại, té sụm xuống hướng mặt về phía Courtney:
“Lẽ ra… tôi phải… tin cô, thằng khốn… giết tôi”.
Hắn cũng chưa chết, nhưng hắn sẽ chết từ từ.
– Chandos đứng lên, đến bên cạnh chỗ Pretty Boy nằm rồi tra súng vào bao và nhét khẩu súng của Pretty Boy vào thắt lưng, Pretty Boy hiểu ý.
– Hắn đã đụng đến em. Hắn phải trả giá.
– Cũng tại em.
Anh nhìn Pretty Boy rồi lại nhìn nàng.
– Ra ngựa tôi, cô nàng- ta đi thôi.
Nàng chạy ra chỗ để ngựa, nhưng anh đã biết ý định của nàng. Nàng sẽ không đợi anh. Nàng trốn chạy cái công lý tàn bạo của anh.
– Nó đánh đập em phải không?
– Có, nhưng nó chưa làm được điều anh nghĩ. Lão Evans kêu lên làm nó phải ngừng.
– Nhưng nó động đến em, đừng có xin. Tôi muốn làm cho cái chết của nó phải đau đớn nữa. Tôi muốn nó phải kéo dài cái chết lâu hơn nữa.
Nàng không kìm được nữa, òa khóc.
– Sao anh cứ phải trả thù như thế? Anh có phải là người hắn động tới đâu?
– Hình như em ân hận là anh đã đến cứu em, mèo con?
Courtney nhắm mắt lại: không
– Vậy thì Leonard lên ngựa đi và đừng có nghĩ đến chuyện đi một mình. Anh giận em lắm đó em không báo cho anh biết rắc rối sáng nay. Đừng có buộc anh phải đuổi theo em nữa vì có xuống địa ngục em cũng không xa anh được. Courtney gật đầu rồi tiến đến bên con chân sắt. Tâm hồn nàng bây giờ chỉ bị ám ảnh vì khuôn mặt sắt đá và vẻ lạnh lùng, thù hận của anh.